Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 753: Cô gia của Ngô Châu
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vị cô nương Bắc Tề kia không nhận ra đối phương là ai, còn tưởng rằng lại làmột tên hủ nho nói những lời khiêu khích. Cô cười lạnh nói: "Cô nương ta đâyđứng không đổi tên, đi không đổi họ. Họ Vệ tên Anh Ninh. Các ngươi có gìmuốn chỉ giáo?""Vệ Anh Ninh?" Người trẻ tuổi kia nhìn cô gái thanh tú kia, ánh mắt sáng bừnglên, liên hệ với tin tức gần đây nhận được, cùng với mục đích của Lang Đào khiđi xuống phương Nam, y lập tức hiểu ra vì sao cô gái này lại tức giận như vậy.Y quay sang hỏi Lang Đào: "Đồ đệ của ngươi à?"Lang Đào mỉm cười gật đầu một cái.Người trẻ tuổi nhức đầu hỏi: "Cô ấy là muội muội của Vệ Hoa à?"Lang Đào lại tiếp tục gật đầu, cảm thấy buồn cười, chuẩn bị xem người trẻ tuổitrước mặt sẽ giải quyết việc này như thế nào.Chẳng ai ngờ được rằng, chàng trai trẻ tuổi kia chỉ phát ra một tiếng "Ồ", sau đókhông còn hỏi thêm điều gì nữa. Y quay hướng về phía cô nương tên Vệ AnhNinh, nói với giọng ôn hòa: "Xét thấy tình huống không gây ra hậu quả nghiêmtrọng, ngươi để thanh kiếm kia lại đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này."Để lại kiếm? Vệ Anh Ninh tức giận, Thiên Nhất đạo rất chú trọng sư thừa,thanh kiếm bên hông đều là được sư phụ ban cho, người ta thường nói rằng"Người còn, kiếm còn. Người mất, kiếm cũng mất", làm sao có thể tùy tiện bỏlại được?Cô cười lạnh nói: "Ngươi là ai mà dám nói năng kiêu ngạo như vậy?"Rốt cuộc giữa hai hàng mi của Lang Đào cũng hiện lên một luồng sát khí, có vẻkhông ngờ người trẻ tuổi kia không nể tình xưa như vậy.Người trẻ tuổi nhìn Vệ Anh Ninh, mỉm cười nói: "Ta là ai không quan trọng,nhưng ta biết ngươi là ai. Ngươi là muội muội của Vệ Hoa... Còn ta thì trên bànăn có thể gọi cha già của ngươi là huynh đệ, ngươi coi như là hậu bối của ta, tagiáo dục ngươi một chút thì có gì là sai?"Y lại quay sang nhìn Lang Đào, cười lạnh nói: "Dùng phương pháp vô sỉ nhưthế này để ép ta phải hiện thân, thú vị lắm à?"Lang Đào cười khổ một tiếng, lại ngồi xuống. Đám đệ tử đi theo hắn thấy tiểusư muội bị sỉ nhục, ngay cả vị sư phụ của mình đang có danh tiếng rất lớn ở BắcTề cũng thờ ơ không hỏi đến, ai nấy không khỏi kinh hãi.Vệ Anh Ninh nghe hắn nói vậy, nhưng hoàn toàn không tin. Cha mình chính làTrường Ninh Hầu gia, anh em ruột với Thái hậu Bắc Tề, làm sao có thể xưnghuynh gọi đệ với người trẻ tuổi đẹp đẽ như nữ nhân trước mặt? Bờ môi cô runlên vì giận dữ, chỉ kiếm về phía trước, quát lên: "Đừng có nói linh tinh!"Người trẻ tuổi nhìn cô với ánh mắt không đồng tình, trong lòng thầm nghĩ, tínhkhí bạo lực này không giống cái tên âm hiểm gian xảo Vệ Hoa, mà rất giống lãosâu rượu Trường Ninh Hầu gia. Chưa tính đến mối quan hệ của mình với giađình cô nàng này, chỉ riêng việc lão kỹ nữ Bắc Tề kia gây vạ cho mình, ngàyhôm nay phải cho cô nàng này một một bài học.Y vung tay, động tác nhanh như chớp giật, đầu ngón tay chạm hờ lên hổ khẩucủa Vệ Anh Ninh, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, đã cướp lấy thanh trường kiếmkia!Y ra tay nhanh như điện chớp, quan trọng nhất là không hề có dấu hiệu gì, độngtác linh hoạt tinh tế... đúng là Tiểu Thủ Đoạn tinh xảo.Vệ Anh Ninh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng khác nào thấy mathấy quỷ, sợ đến mức há hốc miệng mà không thể nói ra lời.Người trẻ tuổi chậm rãi vuốt ve mặt kiếm, khen ngợi: "Đúng là là kiếm tốt, tiểutử Vệ Hoa kia ôm hết tiền lão tử đưa cho vào trong phủ của mình, lại còn...không thấy ngại đi cướp vợ với ta."Vệ Anh Ninh cảm thấy trước ngực nghẹn lại, nhận ra mình thật ngốc, đến giờmới nhận ra thân phận của người trước mặt. Huynh trưởng của mình chính làChỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ Bắc Tề, là nhân vật khiến người người kính sợ. Trênthế gian này, ngoại trừ Hoàng đế, có lẽ chỉ có người kia mới dám nói chuyệnvới vẻ coi thường như thế.Người trẻ tuổi nhẹ nhàng gảy lưng kiếm, nhăn mày nhìn cô nói: "Muội muộicủa ta là tiểu sư cô của ngươi, vị hôn thê chưa qua cửa của ta là đại sư cô củangươi. Cho dù tính theo cách nào, ngươi cũng là hậu bối của ta. Ta giáo huấnngươi một chút, có vấn đề gì không?"Đúng là Thiên Nhất đạo rất coi trọng điều này, Vệ Anh Ninh cũng không thểphản bác được điều gì. Nhưng nghĩ tới người trẻ tuổi ghê tởm trước mặt lại dámkhinh bạc Đóa Đóa sư cô như vậy, khiến cho Vệ phủ nhà mình chịu nhục, côgiận dữ đến mức mặt mũi đỏ bừng."Không sai, ta chính là cô gia của thành Ngô Châu này." Phạm Nhàn mỉm cườinói: "Ý định của các ngươi khi tới đây, ta cũng biết rõ. Nhưng hãy bỏ qua ý nghĩđó đi, bảo cả Vệ Hoa cũng từ bỏ ý định đó đi. Nói chính xác hơn, xin Thái hậucủa các ngươi từ bỏ ý định này đi, chỉ cần qua ít ngày nữa, các ngươi... chungquy cũng phải gọi ta là cô gia."Sau khi nói xong, y nắm thanh kiếm trong tay, vò thành một đống sắt vụn, rồiném trả lại.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vị cô nương Bắc Tề kia không nhận ra đối phương là ai, còn tưởng rằng lại làmột tên hủ nho nói những lời khiêu khích. Cô cười lạnh nói: "Cô nương ta đâyđứng không đổi tên, đi không đổi họ. Họ Vệ tên Anh Ninh. Các ngươi có gìmuốn chỉ giáo?""Vệ Anh Ninh?" Người trẻ tuổi kia nhìn cô gái thanh tú kia, ánh mắt sáng bừnglên, liên hệ với tin tức gần đây nhận được, cùng với mục đích của Lang Đào khiđi xuống phương Nam, y lập tức hiểu ra vì sao cô gái này lại tức giận như vậy.Y quay sang hỏi Lang Đào: "Đồ đệ của ngươi à?"Lang Đào mỉm cười gật đầu một cái.Người trẻ tuổi nhức đầu hỏi: "Cô ấy là muội muội của Vệ Hoa à?"Lang Đào lại tiếp tục gật đầu, cảm thấy buồn cười, chuẩn bị xem người trẻ tuổitrước mặt sẽ giải quyết việc này như thế nào.Chẳng ai ngờ được rằng, chàng trai trẻ tuổi kia chỉ phát ra một tiếng "Ồ", sau đókhông còn hỏi thêm điều gì nữa. Y quay hướng về phía cô nương tên Vệ AnhNinh, nói với giọng ôn hòa: "Xét thấy tình huống không gây ra hậu quả nghiêmtrọng, ngươi để thanh kiếm kia lại đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này."Để lại kiếm? Vệ Anh Ninh tức giận, Thiên Nhất đạo rất chú trọng sư thừa,thanh kiếm bên hông đều là được sư phụ ban cho, người ta thường nói rằng"Người còn, kiếm còn. Người mất, kiếm cũng mất", làm sao có thể tùy tiện bỏlại được?Cô cười lạnh nói: "Ngươi là ai mà dám nói năng kiêu ngạo như vậy?"Rốt cuộc giữa hai hàng mi của Lang Đào cũng hiện lên một luồng sát khí, có vẻkhông ngờ người trẻ tuổi kia không nể tình xưa như vậy.Người trẻ tuổi nhìn Vệ Anh Ninh, mỉm cười nói: "Ta là ai không quan trọng,nhưng ta biết ngươi là ai. Ngươi là muội muội của Vệ Hoa... Còn ta thì trên bànăn có thể gọi cha già của ngươi là huynh đệ, ngươi coi như là hậu bối của ta, tagiáo dục ngươi một chút thì có gì là sai?"Y lại quay sang nhìn Lang Đào, cười lạnh nói: "Dùng phương pháp vô sỉ nhưthế này để ép ta phải hiện thân, thú vị lắm à?"Lang Đào cười khổ một tiếng, lại ngồi xuống. Đám đệ tử đi theo hắn thấy tiểusư muội bị sỉ nhục, ngay cả vị sư phụ của mình đang có danh tiếng rất lớn ở BắcTề cũng thờ ơ không hỏi đến, ai nấy không khỏi kinh hãi.Vệ Anh Ninh nghe hắn nói vậy, nhưng hoàn toàn không tin. Cha mình chính làTrường Ninh Hầu gia, anh em ruột với Thái hậu Bắc Tề, làm sao có thể xưnghuynh gọi đệ với người trẻ tuổi đẹp đẽ như nữ nhân trước mặt? Bờ môi cô runlên vì giận dữ, chỉ kiếm về phía trước, quát lên: "Đừng có nói linh tinh!"Người trẻ tuổi nhìn cô với ánh mắt không đồng tình, trong lòng thầm nghĩ, tínhkhí bạo lực này không giống cái tên âm hiểm gian xảo Vệ Hoa, mà rất giống lãosâu rượu Trường Ninh Hầu gia. Chưa tính đến mối quan hệ của mình với giađình cô nàng này, chỉ riêng việc lão kỹ nữ Bắc Tề kia gây vạ cho mình, ngàyhôm nay phải cho cô nàng này một một bài học.Y vung tay, động tác nhanh như chớp giật, đầu ngón tay chạm hờ lên hổ khẩucủa Vệ Anh Ninh, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, đã cướp lấy thanh trường kiếmkia!Y ra tay nhanh như điện chớp, quan trọng nhất là không hề có dấu hiệu gì, độngtác linh hoạt tinh tế... đúng là Tiểu Thủ Đoạn tinh xảo.Vệ Anh Ninh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng khác nào thấy mathấy quỷ, sợ đến mức há hốc miệng mà không thể nói ra lời.Người trẻ tuổi chậm rãi vuốt ve mặt kiếm, khen ngợi: "Đúng là là kiếm tốt, tiểutử Vệ Hoa kia ôm hết tiền lão tử đưa cho vào trong phủ của mình, lại còn...không thấy ngại đi cướp vợ với ta."Vệ Anh Ninh cảm thấy trước ngực nghẹn lại, nhận ra mình thật ngốc, đến giờmới nhận ra thân phận của người trước mặt. Huynh trưởng của mình chính làChỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ Bắc Tề, là nhân vật khiến người người kính sợ. Trênthế gian này, ngoại trừ Hoàng đế, có lẽ chỉ có người kia mới dám nói chuyệnvới vẻ coi thường như thế.Người trẻ tuổi nhẹ nhàng gảy lưng kiếm, nhăn mày nhìn cô nói: "Muội muộicủa ta là tiểu sư cô của ngươi, vị hôn thê chưa qua cửa của ta là đại sư cô củangươi. Cho dù tính theo cách nào, ngươi cũng là hậu bối của ta. Ta giáo huấnngươi một chút, có vấn đề gì không?"Đúng là Thiên Nhất đạo rất coi trọng điều này, Vệ Anh Ninh cũng không thểphản bác được điều gì. Nhưng nghĩ tới người trẻ tuổi ghê tởm trước mặt lại dámkhinh bạc Đóa Đóa sư cô như vậy, khiến cho Vệ phủ nhà mình chịu nhục, côgiận dữ đến mức mặt mũi đỏ bừng."Không sai, ta chính là cô gia của thành Ngô Châu này." Phạm Nhàn mỉm cườinói: "Ý định của các ngươi khi tới đây, ta cũng biết rõ. Nhưng hãy bỏ qua ý nghĩđó đi, bảo cả Vệ Hoa cũng từ bỏ ý định đó đi. Nói chính xác hơn, xin Thái hậucủa các ngươi từ bỏ ý định này đi, chỉ cần qua ít ngày nữa, các ngươi... chungquy cũng phải gọi ta là cô gia."Sau khi nói xong, y nắm thanh kiếm trong tay, vò thành một đống sắt vụn, rồiném trả lại.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vị cô nương Bắc Tề kia không nhận ra đối phương là ai, còn tưởng rằng lại làmột tên hủ nho nói những lời khiêu khích. Cô cười lạnh nói: "Cô nương ta đâyđứng không đổi tên, đi không đổi họ. Họ Vệ tên Anh Ninh. Các ngươi có gìmuốn chỉ giáo?""Vệ Anh Ninh?" Người trẻ tuổi kia nhìn cô gái thanh tú kia, ánh mắt sáng bừnglên, liên hệ với tin tức gần đây nhận được, cùng với mục đích của Lang Đào khiđi xuống phương Nam, y lập tức hiểu ra vì sao cô gái này lại tức giận như vậy.Y quay sang hỏi Lang Đào: "Đồ đệ của ngươi à?"Lang Đào mỉm cười gật đầu một cái.Người trẻ tuổi nhức đầu hỏi: "Cô ấy là muội muội của Vệ Hoa à?"Lang Đào lại tiếp tục gật đầu, cảm thấy buồn cười, chuẩn bị xem người trẻ tuổitrước mặt sẽ giải quyết việc này như thế nào.Chẳng ai ngờ được rằng, chàng trai trẻ tuổi kia chỉ phát ra một tiếng "Ồ", sau đókhông còn hỏi thêm điều gì nữa. Y quay hướng về phía cô nương tên Vệ AnhNinh, nói với giọng ôn hòa: "Xét thấy tình huống không gây ra hậu quả nghiêmtrọng, ngươi để thanh kiếm kia lại đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này."Để lại kiếm? Vệ Anh Ninh tức giận, Thiên Nhất đạo rất chú trọng sư thừa,thanh kiếm bên hông đều là được sư phụ ban cho, người ta thường nói rằng"Người còn, kiếm còn. Người mất, kiếm cũng mất", làm sao có thể tùy tiện bỏlại được?Cô cười lạnh nói: "Ngươi là ai mà dám nói năng kiêu ngạo như vậy?"Rốt cuộc giữa hai hàng mi của Lang Đào cũng hiện lên một luồng sát khí, có vẻkhông ngờ người trẻ tuổi kia không nể tình xưa như vậy.Người trẻ tuổi nhìn Vệ Anh Ninh, mỉm cười nói: "Ta là ai không quan trọng,nhưng ta biết ngươi là ai. Ngươi là muội muội của Vệ Hoa... Còn ta thì trên bànăn có thể gọi cha già của ngươi là huynh đệ, ngươi coi như là hậu bối của ta, tagiáo dục ngươi một chút thì có gì là sai?"Y lại quay sang nhìn Lang Đào, cười lạnh nói: "Dùng phương pháp vô sỉ nhưthế này để ép ta phải hiện thân, thú vị lắm à?"Lang Đào cười khổ một tiếng, lại ngồi xuống. Đám đệ tử đi theo hắn thấy tiểusư muội bị sỉ nhục, ngay cả vị sư phụ của mình đang có danh tiếng rất lớn ở BắcTề cũng thờ ơ không hỏi đến, ai nấy không khỏi kinh hãi.Vệ Anh Ninh nghe hắn nói vậy, nhưng hoàn toàn không tin. Cha mình chính làTrường Ninh Hầu gia, anh em ruột với Thái hậu Bắc Tề, làm sao có thể xưnghuynh gọi đệ với người trẻ tuổi đẹp đẽ như nữ nhân trước mặt? Bờ môi cô runlên vì giận dữ, chỉ kiếm về phía trước, quát lên: "Đừng có nói linh tinh!"Người trẻ tuổi nhìn cô với ánh mắt không đồng tình, trong lòng thầm nghĩ, tínhkhí bạo lực này không giống cái tên âm hiểm gian xảo Vệ Hoa, mà rất giống lãosâu rượu Trường Ninh Hầu gia. Chưa tính đến mối quan hệ của mình với giađình cô nàng này, chỉ riêng việc lão kỹ nữ Bắc Tề kia gây vạ cho mình, ngàyhôm nay phải cho cô nàng này một một bài học.Y vung tay, động tác nhanh như chớp giật, đầu ngón tay chạm hờ lên hổ khẩucủa Vệ Anh Ninh, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, đã cướp lấy thanh trường kiếmkia!Y ra tay nhanh như điện chớp, quan trọng nhất là không hề có dấu hiệu gì, độngtác linh hoạt tinh tế... đúng là Tiểu Thủ Đoạn tinh xảo.Vệ Anh Ninh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng khác nào thấy mathấy quỷ, sợ đến mức há hốc miệng mà không thể nói ra lời.Người trẻ tuổi chậm rãi vuốt ve mặt kiếm, khen ngợi: "Đúng là là kiếm tốt, tiểutử Vệ Hoa kia ôm hết tiền lão tử đưa cho vào trong phủ của mình, lại còn...không thấy ngại đi cướp vợ với ta."Vệ Anh Ninh cảm thấy trước ngực nghẹn lại, nhận ra mình thật ngốc, đến giờmới nhận ra thân phận của người trước mặt. Huynh trưởng của mình chính làChỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ Bắc Tề, là nhân vật khiến người người kính sợ. Trênthế gian này, ngoại trừ Hoàng đế, có lẽ chỉ có người kia mới dám nói chuyệnvới vẻ coi thường như thế.Người trẻ tuổi nhẹ nhàng gảy lưng kiếm, nhăn mày nhìn cô nói: "Muội muộicủa ta là tiểu sư cô của ngươi, vị hôn thê chưa qua cửa của ta là đại sư cô củangươi. Cho dù tính theo cách nào, ngươi cũng là hậu bối của ta. Ta giáo huấnngươi một chút, có vấn đề gì không?"Đúng là Thiên Nhất đạo rất coi trọng điều này, Vệ Anh Ninh cũng không thểphản bác được điều gì. Nhưng nghĩ tới người trẻ tuổi ghê tởm trước mặt lại dámkhinh bạc Đóa Đóa sư cô như vậy, khiến cho Vệ phủ nhà mình chịu nhục, côgiận dữ đến mức mặt mũi đỏ bừng."Không sai, ta chính là cô gia của thành Ngô Châu này." Phạm Nhàn mỉm cườinói: "Ý định của các ngươi khi tới đây, ta cũng biết rõ. Nhưng hãy bỏ qua ý nghĩđó đi, bảo cả Vệ Hoa cũng từ bỏ ý định đó đi. Nói chính xác hơn, xin Thái hậucủa các ngươi từ bỏ ý định này đi, chỉ cần qua ít ngày nữa, các ngươi... chungquy cũng phải gọi ta là cô gia."Sau khi nói xong, y nắm thanh kiếm trong tay, vò thành một đống sắt vụn, rồiném trả lại.