Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 752: Cô gia của Ngô Châu 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cảnh giới huyền diệu như vậy, bách tính bình thường làm sao chống nổi? Vị thưsinh Ngô Châu kia chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, gương mặt đầy sợ hãi, gầnnhư sắp quỳ xuống đất.Trên bàn rượu, vị sư phụ của cô gái Bắc Tề, một người đàn ông trung niên vớikhuôn mặt nghiêm nghị lắc đầu không đồng ý, nói: "Không được đả thươngngười khác."Cô gái Bắc Tề oán hận buông chuôi kiếm ra, nhưng sắc mặt biến đổi liên tục,đột nhiên xuất chưởng đáh!Chính lúc này, một cái bóng xám lóe lên, ngăn trước mặt vị thư sinh Ngô Châu!o O oNgười trung niên bên bàn nhíu mày.Cô gái thanh tú xuất chưởng đánh ra, đã không thể rút lại, va thẳng vào một vậtcứng!Cô rên lên một tiếng, cảm nhận được kình lực mạnh mẽ do đối phương đẩysang, biết mình không phải là đối thủ, trước ngực nghẹn cứng, bị đẩy lui vàibước.Người vừa đến mặc một bộ áo xám, một tay che chắn vững vàng trước mặt, bàntay nắm chuôi một thanh trường đao, mũi đao đâm xuống sàn nhà. Vừa rồi làhắn dùng thanh đao này chặn một chưởng mờ ảo bất định của cô gái xinh đẹpkia.Cô gái thanh tú nhìn thanh trường đao quái lạ trong tay người mặc áo xám, nhìngương mặt không chút biểu cảm của hắn, hừ lạnh một tiếng, biết mình khôngphải là đối thủ của hắn nhưng trong lòng không hề sợ hãi. Sư phụ và các sưhuynh đệ của mình đều ngồi trên cái bàn đằng sau, toàn bộ Nam Khánh, chỉ cầnDiệp Lưu Vân không đến, ai có thể làm gì với ta?Thế nhưng cô sẽ không chấp nhận chịu thiệt một chưởng như vậy, cắn chặtrăng, xoay cổ tay rút thanh kiếm mỏng bên eo ra, vung thành một đóa kiếm hoa,chuẩn bị đánh tới."Quay lại."Người trung niên bên cái bàn phía sau cô chậm rãi nói, giọng điệu tuy nhẹnhàng nhưng mang vẻ uy nghiêm không thể chống cự.Cô nương kia dậm chân một cái đầy căm tức, lùi về bên bàn, không chấp nhậnnói: "Sư phụ, cho con đánh thêm một trận, con không tin mình không thể đánhbại hắn."Người trung niên kia mỉm cười nói: "Năm ngoái ở kinh thành, ngay cả Thànhsư huynh của ngươi cũng thua dưới tay vị đại nhân này, làm sao ngươi có thể làđối thủ của hắn được?"Cô nương kia ngớ người, quay đầu nhìn lại, thấy vị cao thủ không biết từ đâuxuất hiện đang thi lễ với sư phụ mình: "Lang Đào đại nhân, đã lâu không gặp.""Cao huynh, đã lâu không gặp, hôm nay đúng là tình cờ."Người trung niên bên bàn, đương nhiên chính là đệ tử đầu tiên của quốc sư BắcTề Khổ Hà, cao thủ số một trong cung, sư huynh của Hải Đường Đóa Đóa,Lang Đào đại nhân.Còn người mặc áo xám tay cầm trường đao vừa từng cứu mạng thư sinh NgôChâu, đương nhiên chính là thủ lĩnh Hổ Vệ bên cạnh Phạm Nhàn, Cao Đạt.Tình cờ? Hai bên đột nhiên gặp nhau ở Ngô Châu, đương nhiên không thể chỉgiải thích bằng hai chữ tình cờ.o O oLang Đào nhìn Cao Đạt mỉm cười nói: "Hắn vẫn không muốn gặp ta, phảikhông?"Gương mặt Cao Đạt không chút thay đổi, kính cẩn đáp: "Đường xa mệt mỏi,thiếu nãi nãi đang tĩnh dưỡng, thiếu gia không rảnh."Vị cô nương kia tò mò nhìn sư phụ mình và người này trò chuyện, thế mới biết,hóa ra sư phụ mình quen biết người này. Chẳng qua cô luôn tu hành trong núi,không biết chuyện đã xảy ra ở Bắc Tề, cho nên không đoán ra thân phận củaCao Đạt. Thật ra ngay cả chuyến đi Giang Nam lần này, cũng là cô tự ý quyếtđịnh, hoàn toàn không biết kế hoạch thực sự của sư phụ.Lang Đào từ từ cúi đầu, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm chén rượu, từ tốn nói:"Làm phiền ngươi chuyển lời cho ta, chuyện này không thể cứ kéo dài mãiđược... người Bắc Tề chúng ta, cũng có kiêu hãnh của người Bắc Tề."Sau khi nói xong câu đó, Lang Đào đứng dậy, chuẩn bị dẫn theo các đệ tử củamình đi khỏi.Chính vào lúc này, một lớp rèm trúc bên cạnh nhẹ nhàng lay động, một vị ngườitrẻ tuổi anh tuấn thanh tú bước ra từ bên trong. Người trẻ tuổi này có dung mạotuấn mỹ tuyệt trần, đôi môi mỏng khẽ mím lại, trên gương mặt nở nụ cười hòanhã, nhưng hôm nay nụ cười này lại mang ý vị khiến người ta không rét mà run.Lang Đào dừng bước, nhìn về phía người đến bằng ánh mắt đầy ẩn ý.Người trẻ tuổi kia chỉ nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ với hắn, sau đó quay đầu sang,nhìn vị cô nương vừa gây rối kia với vẻ như cười như không, nói: "Đây là tronglãnh thổ Nam Khánh, ngươi hành hung người khác như vậy, chẳng lẽ định cứthế mà đi?"Lang Đào thầm kinh ngạc, không biết vì sao người có địa vị như đối phương lạimuốn gây khó dễ với nữ đệ tử của mình. Hắn định nói gì đó nhưng lại thấy đốiphương vung tay kiên quyết ngăn lại. Lang Đào bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bâygiờ triều đình phương Bắc phụ thuộc quá nhiều vào người trẻ tuổi, chỉ có thể đểmặc hắn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cảnh giới huyền diệu như vậy, bách tính bình thường làm sao chống nổi? Vị thưsinh Ngô Châu kia chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, gương mặt đầy sợ hãi, gầnnhư sắp quỳ xuống đất.Trên bàn rượu, vị sư phụ của cô gái Bắc Tề, một người đàn ông trung niên vớikhuôn mặt nghiêm nghị lắc đầu không đồng ý, nói: "Không được đả thươngngười khác."Cô gái Bắc Tề oán hận buông chuôi kiếm ra, nhưng sắc mặt biến đổi liên tục,đột nhiên xuất chưởng đáh!Chính lúc này, một cái bóng xám lóe lên, ngăn trước mặt vị thư sinh Ngô Châu!o O oNgười trung niên bên bàn nhíu mày.Cô gái thanh tú xuất chưởng đánh ra, đã không thể rút lại, va thẳng vào một vậtcứng!Cô rên lên một tiếng, cảm nhận được kình lực mạnh mẽ do đối phương đẩysang, biết mình không phải là đối thủ, trước ngực nghẹn cứng, bị đẩy lui vàibước.Người vừa đến mặc một bộ áo xám, một tay che chắn vững vàng trước mặt, bàntay nắm chuôi một thanh trường đao, mũi đao đâm xuống sàn nhà. Vừa rồi làhắn dùng thanh đao này chặn một chưởng mờ ảo bất định của cô gái xinh đẹpkia.Cô gái thanh tú nhìn thanh trường đao quái lạ trong tay người mặc áo xám, nhìngương mặt không chút biểu cảm của hắn, hừ lạnh một tiếng, biết mình khôngphải là đối thủ của hắn nhưng trong lòng không hề sợ hãi. Sư phụ và các sưhuynh đệ của mình đều ngồi trên cái bàn đằng sau, toàn bộ Nam Khánh, chỉ cầnDiệp Lưu Vân không đến, ai có thể làm gì với ta?Thế nhưng cô sẽ không chấp nhận chịu thiệt một chưởng như vậy, cắn chặtrăng, xoay cổ tay rút thanh kiếm mỏng bên eo ra, vung thành một đóa kiếm hoa,chuẩn bị đánh tới."Quay lại."Người trung niên bên cái bàn phía sau cô chậm rãi nói, giọng điệu tuy nhẹnhàng nhưng mang vẻ uy nghiêm không thể chống cự.Cô nương kia dậm chân một cái đầy căm tức, lùi về bên bàn, không chấp nhậnnói: "Sư phụ, cho con đánh thêm một trận, con không tin mình không thể đánhbại hắn."Người trung niên kia mỉm cười nói: "Năm ngoái ở kinh thành, ngay cả Thànhsư huynh của ngươi cũng thua dưới tay vị đại nhân này, làm sao ngươi có thể làđối thủ của hắn được?"Cô nương kia ngớ người, quay đầu nhìn lại, thấy vị cao thủ không biết từ đâuxuất hiện đang thi lễ với sư phụ mình: "Lang Đào đại nhân, đã lâu không gặp.""Cao huynh, đã lâu không gặp, hôm nay đúng là tình cờ."Người trung niên bên bàn, đương nhiên chính là đệ tử đầu tiên của quốc sư BắcTề Khổ Hà, cao thủ số một trong cung, sư huynh của Hải Đường Đóa Đóa,Lang Đào đại nhân.Còn người mặc áo xám tay cầm trường đao vừa từng cứu mạng thư sinh NgôChâu, đương nhiên chính là thủ lĩnh Hổ Vệ bên cạnh Phạm Nhàn, Cao Đạt.Tình cờ? Hai bên đột nhiên gặp nhau ở Ngô Châu, đương nhiên không thể chỉgiải thích bằng hai chữ tình cờ.o O oLang Đào nhìn Cao Đạt mỉm cười nói: "Hắn vẫn không muốn gặp ta, phảikhông?"Gương mặt Cao Đạt không chút thay đổi, kính cẩn đáp: "Đường xa mệt mỏi,thiếu nãi nãi đang tĩnh dưỡng, thiếu gia không rảnh."Vị cô nương kia tò mò nhìn sư phụ mình và người này trò chuyện, thế mới biết,hóa ra sư phụ mình quen biết người này. Chẳng qua cô luôn tu hành trong núi,không biết chuyện đã xảy ra ở Bắc Tề, cho nên không đoán ra thân phận củaCao Đạt. Thật ra ngay cả chuyến đi Giang Nam lần này, cũng là cô tự ý quyếtđịnh, hoàn toàn không biết kế hoạch thực sự của sư phụ.Lang Đào từ từ cúi đầu, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm chén rượu, từ tốn nói:"Làm phiền ngươi chuyển lời cho ta, chuyện này không thể cứ kéo dài mãiđược... người Bắc Tề chúng ta, cũng có kiêu hãnh của người Bắc Tề."Sau khi nói xong câu đó, Lang Đào đứng dậy, chuẩn bị dẫn theo các đệ tử củamình đi khỏi.Chính vào lúc này, một lớp rèm trúc bên cạnh nhẹ nhàng lay động, một vị ngườitrẻ tuổi anh tuấn thanh tú bước ra từ bên trong. Người trẻ tuổi này có dung mạotuấn mỹ tuyệt trần, đôi môi mỏng khẽ mím lại, trên gương mặt nở nụ cười hòanhã, nhưng hôm nay nụ cười này lại mang ý vị khiến người ta không rét mà run.Lang Đào dừng bước, nhìn về phía người đến bằng ánh mắt đầy ẩn ý.Người trẻ tuổi kia chỉ nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ với hắn, sau đó quay đầu sang,nhìn vị cô nương vừa gây rối kia với vẻ như cười như không, nói: "Đây là tronglãnh thổ Nam Khánh, ngươi hành hung người khác như vậy, chẳng lẽ định cứthế mà đi?"Lang Đào thầm kinh ngạc, không biết vì sao người có địa vị như đối phương lạimuốn gây khó dễ với nữ đệ tử của mình. Hắn định nói gì đó nhưng lại thấy đốiphương vung tay kiên quyết ngăn lại. Lang Đào bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bâygiờ triều đình phương Bắc phụ thuộc quá nhiều vào người trẻ tuổi, chỉ có thể đểmặc hắn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cảnh giới huyền diệu như vậy, bách tính bình thường làm sao chống nổi? Vị thưsinh Ngô Châu kia chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, gương mặt đầy sợ hãi, gầnnhư sắp quỳ xuống đất.Trên bàn rượu, vị sư phụ của cô gái Bắc Tề, một người đàn ông trung niên vớikhuôn mặt nghiêm nghị lắc đầu không đồng ý, nói: "Không được đả thươngngười khác."Cô gái Bắc Tề oán hận buông chuôi kiếm ra, nhưng sắc mặt biến đổi liên tục,đột nhiên xuất chưởng đáh!Chính lúc này, một cái bóng xám lóe lên, ngăn trước mặt vị thư sinh Ngô Châu!o O oNgười trung niên bên bàn nhíu mày.Cô gái thanh tú xuất chưởng đánh ra, đã không thể rút lại, va thẳng vào một vậtcứng!Cô rên lên một tiếng, cảm nhận được kình lực mạnh mẽ do đối phương đẩysang, biết mình không phải là đối thủ, trước ngực nghẹn cứng, bị đẩy lui vàibước.Người vừa đến mặc một bộ áo xám, một tay che chắn vững vàng trước mặt, bàntay nắm chuôi một thanh trường đao, mũi đao đâm xuống sàn nhà. Vừa rồi làhắn dùng thanh đao này chặn một chưởng mờ ảo bất định của cô gái xinh đẹpkia.Cô gái thanh tú nhìn thanh trường đao quái lạ trong tay người mặc áo xám, nhìngương mặt không chút biểu cảm của hắn, hừ lạnh một tiếng, biết mình khôngphải là đối thủ của hắn nhưng trong lòng không hề sợ hãi. Sư phụ và các sưhuynh đệ của mình đều ngồi trên cái bàn đằng sau, toàn bộ Nam Khánh, chỉ cầnDiệp Lưu Vân không đến, ai có thể làm gì với ta?Thế nhưng cô sẽ không chấp nhận chịu thiệt một chưởng như vậy, cắn chặtrăng, xoay cổ tay rút thanh kiếm mỏng bên eo ra, vung thành một đóa kiếm hoa,chuẩn bị đánh tới."Quay lại."Người trung niên bên cái bàn phía sau cô chậm rãi nói, giọng điệu tuy nhẹnhàng nhưng mang vẻ uy nghiêm không thể chống cự.Cô nương kia dậm chân một cái đầy căm tức, lùi về bên bàn, không chấp nhậnnói: "Sư phụ, cho con đánh thêm một trận, con không tin mình không thể đánhbại hắn."Người trung niên kia mỉm cười nói: "Năm ngoái ở kinh thành, ngay cả Thànhsư huynh của ngươi cũng thua dưới tay vị đại nhân này, làm sao ngươi có thể làđối thủ của hắn được?"Cô nương kia ngớ người, quay đầu nhìn lại, thấy vị cao thủ không biết từ đâuxuất hiện đang thi lễ với sư phụ mình: "Lang Đào đại nhân, đã lâu không gặp.""Cao huynh, đã lâu không gặp, hôm nay đúng là tình cờ."Người trung niên bên bàn, đương nhiên chính là đệ tử đầu tiên của quốc sư BắcTề Khổ Hà, cao thủ số một trong cung, sư huynh của Hải Đường Đóa Đóa,Lang Đào đại nhân.Còn người mặc áo xám tay cầm trường đao vừa từng cứu mạng thư sinh NgôChâu, đương nhiên chính là thủ lĩnh Hổ Vệ bên cạnh Phạm Nhàn, Cao Đạt.Tình cờ? Hai bên đột nhiên gặp nhau ở Ngô Châu, đương nhiên không thể chỉgiải thích bằng hai chữ tình cờ.o O oLang Đào nhìn Cao Đạt mỉm cười nói: "Hắn vẫn không muốn gặp ta, phảikhông?"Gương mặt Cao Đạt không chút thay đổi, kính cẩn đáp: "Đường xa mệt mỏi,thiếu nãi nãi đang tĩnh dưỡng, thiếu gia không rảnh."Vị cô nương kia tò mò nhìn sư phụ mình và người này trò chuyện, thế mới biết,hóa ra sư phụ mình quen biết người này. Chẳng qua cô luôn tu hành trong núi,không biết chuyện đã xảy ra ở Bắc Tề, cho nên không đoán ra thân phận củaCao Đạt. Thật ra ngay cả chuyến đi Giang Nam lần này, cũng là cô tự ý quyếtđịnh, hoàn toàn không biết kế hoạch thực sự của sư phụ.Lang Đào từ từ cúi đầu, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm chén rượu, từ tốn nói:"Làm phiền ngươi chuyển lời cho ta, chuyện này không thể cứ kéo dài mãiđược... người Bắc Tề chúng ta, cũng có kiêu hãnh của người Bắc Tề."Sau khi nói xong câu đó, Lang Đào đứng dậy, chuẩn bị dẫn theo các đệ tử củamình đi khỏi.Chính vào lúc này, một lớp rèm trúc bên cạnh nhẹ nhàng lay động, một vị ngườitrẻ tuổi anh tuấn thanh tú bước ra từ bên trong. Người trẻ tuổi này có dung mạotuấn mỹ tuyệt trần, đôi môi mỏng khẽ mím lại, trên gương mặt nở nụ cười hòanhã, nhưng hôm nay nụ cười này lại mang ý vị khiến người ta không rét mà run.Lang Đào dừng bước, nhìn về phía người đến bằng ánh mắt đầy ẩn ý.Người trẻ tuổi kia chỉ nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ với hắn, sau đó quay đầu sang,nhìn vị cô nương vừa gây rối kia với vẻ như cười như không, nói: "Đây là tronglãnh thổ Nam Khánh, ngươi hành hung người khác như vậy, chẳng lẽ định cứthế mà đi?"Lang Đào thầm kinh ngạc, không biết vì sao người có địa vị như đối phương lạimuốn gây khó dễ với nữ đệ tử của mình. Hắn định nói gì đó nhưng lại thấy đốiphương vung tay kiên quyết ngăn lại. Lang Đào bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bâygiờ triều đình phương Bắc phụ thuộc quá nhiều vào người trẻ tuổi, chỉ có thể đểmặc hắn.

Chương 752: Cô gia của Ngô Châu 4