Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 756: Đàm phán với đằng nhà vợ
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lang Đào nghe câu này, suy nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng lại mỉm cười. Trongnụ cười ấy mang theo một ý vị cao thâm khó lường: "Ngươi tự tin như vậy, liệucó phải đã kết luận là Đóa Đóa sẽ không theo ta về nước?"Phạm Nhàn im lặng, không nói gì. Trong vụ việc này, ý chí của Hải Đườngchiếm vị trí quan trọng tuyệt đối, không ai có thể thay đổi được gì, cho dù làmột quốc gia như Bắc Tề hay bản thân y, cũng chỉ có thể mưu đồ gây ảnhhưởng tới lựa chọn của cô mà thôi.Lang Đào nhẹ nhàng nói: "Có lẽ ngươi đã hiểu lầm một điểm. Ta đến Ngô Châugặp ngươi, không phải vì cần ngươi giúp ta thuyết phục sư muội... Ta chỉ muốncho ngươi biết, chúng ta chuẩn bị đón sư muội trở về, đây là vấn đề về lễ nghi,không phải đến để xin ý kiến ngươi."Phạm Nhàn khẽ cắn răng, lạnh giọng nói: "Vấn đề của nàng ấy, chẳng lẽ lạikhông phải vấn đề của ta?""Chỉ sợ... sư muội lại không nghĩ như vậy." Lang Đào mỉm cười nhìn y. "Ta làhuynh đại sư huynh đã trông sư muội từ nhỏ đến lớn, tuy bây giờ ngươi giaohảo với sư muội, nhưng suy nghĩ thật sự của muội ấy, chỉ e ta vẫn là người hiểurõ hơn... Sư muội là người kiêu ngạo, ngươi nghĩ thử xem, sư muội có ở lại TôChâu mãi không?"Phạm Nhàn lại tiếp tục trầm mặc. Y biết Lang Đào nói đúng, tuy vẻ ngoài củaĐóa Đóa trông như thôn nữ, ứng xử ôn hòa, nhưng do năng lực cường đại củabản thân mà tận trong xương tủy lại bồi dưỡng được một lòng tự tin mạnh mẽ...và kiêu ngạo. Để một nữ nhân như vậy ở lại Tô Châu chờ đợi mình, đúng là khókhăn.Mấu chốt nhất là... Phạm Nhàn tự hỏi mình, cho đến giờ y vẫn chưa thể đưa ralời hứa hẹn nào với cô.Đây là câu chuyện tình yêu, đây là câu chuyện của ngựa giống, thực ra đây chỉlà câu chuyện giữa người với người, có phần u sầu, có phần bất đắc dĩ."Muội ấy là con dân của Bắc Tề," Lang Đào chăm chú nhìn vào mắt PhạmNhàn, nhẹ giọng nói: "Đây không phải là khái niệm mà ai đó gán cho sư muội,mà là nhận thức từ khi sư muội còn thơ ấu. Khi lợi ích của sư muội xung đột vớilợi ích của triều đình và dân chúng, sư muội sẽ lựa chọn ra sao, chắc ngươi cóthể đoán được."Phạm Nhàn đột nhiên cau mày mở miệng phản bác: "Các ngươi đã bao giờ tôntrọng ý kiến của cô ấy chưa.""Không đúng," Lang Đào trực tiếp bác bỏ: "Chẳng qua... ngươi luôn gây ảnhhưởng đến ý kiến của muội ấy."Phạm Nhàn hơi tức giận, vỗ bàn phản đối: "Lũ người các ngươi chẳng có lý lẽgì cả."Lang Đào nhìn y, không nói một lời, khá lâu sau, mới phá vỡ bầu không khí imlặng, cười lạnh nói: "Ngươi có cho sư muội của ta cái gì? Ta không quan tâmđến việc Thái hậu hay sư tôn nghĩ sao... nếu ngươi có thể lấy sư muội, ta sẽđứng về phía các ngươi!"Câu này được nói ra cực kỳ khí phách, mạnh mẽ hùng hồn, khiến người takhông dám hoài nghi.Phạm Nhàn đáp lại: "Ta khổ cực làm mọi việc để tạo ra cục diện như vậy, chỉ đểngày sau sẽ cô ấy."Lang Đào như cười như không hỏi: "Ngươi định cưới như thế nào? Bỏ thê tửhiện giờ của ngươi chắc?"o O oĐây là Ngô Châu, quê hương của Lâm Nhược Phủ, Phạm Nhàn là cô gia NgôChâu, là quê hương của Uyển Nhi... Bất luận Uyển Nhi hay Hải Đường, đềukhông phải nhân vật có thể làm thiếp cho người khác, còn Phạm Nhàn cũngkhông có cách nào giải quyết được vấn đề này. Rất lâu trước đây, y đã từng chếnhạo Trưởng công chúa, cho rằng tầm mắt đối phương hạn hẹp là do bản thânđối phương có hạn chế; bây giờ y mới buồn bã nhận ra, mình cũng có nhữnggiới hạn.Bản thân không bằng Diệp Khinh Mi, không bằng người mẫu thân của mình. Yđặt mình xuống trên thế gian này, nhưng tạm thời không thể phá bỏ lực cản củathế gian.Nhìn Phạm Nhàn, Lang Đào điềm nhiên mỉm cười: "Đến Ngô Châu, chỉ là tuânthủ lễ nghi, thông báo cho ngươi biết, dù sao trong Nam Khánh, mối quan hệgiữa ngươi và chúng ta mới là thân thiết nhất, cũng không tiện lừa đối ngươi đilàm những việc này... Thành thật mà nói, nếu chúng ta đến Tô Châu, chắc chắnĐóa Đóa sẽ đi cùng."Phạm Nhàn im lặng, suy nghĩ về tính cách và tâm trạng của Đóa Đóa, biết rằngLang Đào không nói sai. Đóa Đóa, cô ấy... quá thông minh cho nên quá ngốcnghếch; quá từ bi, cho nên quá tàn nhẫn với chính mình..."Các ngươi tới Tô Châu đi."Không biết liệu có phải Phạm Nhàn đã hiểu được điều gì không, y mỉm cườinói.Lần này đến phiên Lang Đào ngớ người.Phạm Nhàn nói một cách ôn hòa: "Ta đã suy nghĩ kỹ càng, trong chuyện nàyquá ích kỷ cũng không tốt, khiến nàng phải gánh chịu áp lực từ cả một quốc gia,cũng không tốt... Về thì cứ về, cũng như về nhà mẹ đẻ."Lang Đào đánh hơi thấy một chút không chắc chắn từ lời nói của y.Phạm Nhàn tiếp tục cười nói: "Về Bắc Tề thì đã sao? Ngươi cũng biết sư muộicủa ngươi mà... làm sao cô ấy chịu gả cho Vệ Hoa được... Thái hậu nhà cácngươi nghĩ quá đơn giản."Lang Đào chỉ biết thở dài.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lang Đào nghe câu này, suy nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng lại mỉm cười. Trongnụ cười ấy mang theo một ý vị cao thâm khó lường: "Ngươi tự tin như vậy, liệucó phải đã kết luận là Đóa Đóa sẽ không theo ta về nước?"Phạm Nhàn im lặng, không nói gì. Trong vụ việc này, ý chí của Hải Đườngchiếm vị trí quan trọng tuyệt đối, không ai có thể thay đổi được gì, cho dù làmột quốc gia như Bắc Tề hay bản thân y, cũng chỉ có thể mưu đồ gây ảnhhưởng tới lựa chọn của cô mà thôi.Lang Đào nhẹ nhàng nói: "Có lẽ ngươi đã hiểu lầm một điểm. Ta đến Ngô Châugặp ngươi, không phải vì cần ngươi giúp ta thuyết phục sư muội... Ta chỉ muốncho ngươi biết, chúng ta chuẩn bị đón sư muội trở về, đây là vấn đề về lễ nghi,không phải đến để xin ý kiến ngươi."Phạm Nhàn khẽ cắn răng, lạnh giọng nói: "Vấn đề của nàng ấy, chẳng lẽ lạikhông phải vấn đề của ta?""Chỉ sợ... sư muội lại không nghĩ như vậy." Lang Đào mỉm cười nhìn y. "Ta làhuynh đại sư huynh đã trông sư muội từ nhỏ đến lớn, tuy bây giờ ngươi giaohảo với sư muội, nhưng suy nghĩ thật sự của muội ấy, chỉ e ta vẫn là người hiểurõ hơn... Sư muội là người kiêu ngạo, ngươi nghĩ thử xem, sư muội có ở lại TôChâu mãi không?"Phạm Nhàn lại tiếp tục trầm mặc. Y biết Lang Đào nói đúng, tuy vẻ ngoài củaĐóa Đóa trông như thôn nữ, ứng xử ôn hòa, nhưng do năng lực cường đại củabản thân mà tận trong xương tủy lại bồi dưỡng được một lòng tự tin mạnh mẽ...và kiêu ngạo. Để một nữ nhân như vậy ở lại Tô Châu chờ đợi mình, đúng là khókhăn.Mấu chốt nhất là... Phạm Nhàn tự hỏi mình, cho đến giờ y vẫn chưa thể đưa ralời hứa hẹn nào với cô.Đây là câu chuyện tình yêu, đây là câu chuyện của ngựa giống, thực ra đây chỉlà câu chuyện giữa người với người, có phần u sầu, có phần bất đắc dĩ."Muội ấy là con dân của Bắc Tề," Lang Đào chăm chú nhìn vào mắt PhạmNhàn, nhẹ giọng nói: "Đây không phải là khái niệm mà ai đó gán cho sư muội,mà là nhận thức từ khi sư muội còn thơ ấu. Khi lợi ích của sư muội xung đột vớilợi ích của triều đình và dân chúng, sư muội sẽ lựa chọn ra sao, chắc ngươi cóthể đoán được."Phạm Nhàn đột nhiên cau mày mở miệng phản bác: "Các ngươi đã bao giờ tôntrọng ý kiến của cô ấy chưa.""Không đúng," Lang Đào trực tiếp bác bỏ: "Chẳng qua... ngươi luôn gây ảnhhưởng đến ý kiến của muội ấy."Phạm Nhàn hơi tức giận, vỗ bàn phản đối: "Lũ người các ngươi chẳng có lý lẽgì cả."Lang Đào nhìn y, không nói một lời, khá lâu sau, mới phá vỡ bầu không khí imlặng, cười lạnh nói: "Ngươi có cho sư muội của ta cái gì? Ta không quan tâmđến việc Thái hậu hay sư tôn nghĩ sao... nếu ngươi có thể lấy sư muội, ta sẽđứng về phía các ngươi!"Câu này được nói ra cực kỳ khí phách, mạnh mẽ hùng hồn, khiến người takhông dám hoài nghi.Phạm Nhàn đáp lại: "Ta khổ cực làm mọi việc để tạo ra cục diện như vậy, chỉ đểngày sau sẽ cô ấy."Lang Đào như cười như không hỏi: "Ngươi định cưới như thế nào? Bỏ thê tửhiện giờ của ngươi chắc?"o O oĐây là Ngô Châu, quê hương của Lâm Nhược Phủ, Phạm Nhàn là cô gia NgôChâu, là quê hương của Uyển Nhi... Bất luận Uyển Nhi hay Hải Đường, đềukhông phải nhân vật có thể làm thiếp cho người khác, còn Phạm Nhàn cũngkhông có cách nào giải quyết được vấn đề này. Rất lâu trước đây, y đã từng chếnhạo Trưởng công chúa, cho rằng tầm mắt đối phương hạn hẹp là do bản thânđối phương có hạn chế; bây giờ y mới buồn bã nhận ra, mình cũng có nhữnggiới hạn.Bản thân không bằng Diệp Khinh Mi, không bằng người mẫu thân của mình. Yđặt mình xuống trên thế gian này, nhưng tạm thời không thể phá bỏ lực cản củathế gian.Nhìn Phạm Nhàn, Lang Đào điềm nhiên mỉm cười: "Đến Ngô Châu, chỉ là tuânthủ lễ nghi, thông báo cho ngươi biết, dù sao trong Nam Khánh, mối quan hệgiữa ngươi và chúng ta mới là thân thiết nhất, cũng không tiện lừa đối ngươi đilàm những việc này... Thành thật mà nói, nếu chúng ta đến Tô Châu, chắc chắnĐóa Đóa sẽ đi cùng."Phạm Nhàn im lặng, suy nghĩ về tính cách và tâm trạng của Đóa Đóa, biết rằngLang Đào không nói sai. Đóa Đóa, cô ấy... quá thông minh cho nên quá ngốcnghếch; quá từ bi, cho nên quá tàn nhẫn với chính mình..."Các ngươi tới Tô Châu đi."Không biết liệu có phải Phạm Nhàn đã hiểu được điều gì không, y mỉm cườinói.Lần này đến phiên Lang Đào ngớ người.Phạm Nhàn nói một cách ôn hòa: "Ta đã suy nghĩ kỹ càng, trong chuyện nàyquá ích kỷ cũng không tốt, khiến nàng phải gánh chịu áp lực từ cả một quốc gia,cũng không tốt... Về thì cứ về, cũng như về nhà mẹ đẻ."Lang Đào đánh hơi thấy một chút không chắc chắn từ lời nói của y.Phạm Nhàn tiếp tục cười nói: "Về Bắc Tề thì đã sao? Ngươi cũng biết sư muộicủa ngươi mà... làm sao cô ấy chịu gả cho Vệ Hoa được... Thái hậu nhà cácngươi nghĩ quá đơn giản."Lang Đào chỉ biết thở dài.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lang Đào nghe câu này, suy nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng lại mỉm cười. Trongnụ cười ấy mang theo một ý vị cao thâm khó lường: "Ngươi tự tin như vậy, liệucó phải đã kết luận là Đóa Đóa sẽ không theo ta về nước?"Phạm Nhàn im lặng, không nói gì. Trong vụ việc này, ý chí của Hải Đườngchiếm vị trí quan trọng tuyệt đối, không ai có thể thay đổi được gì, cho dù làmột quốc gia như Bắc Tề hay bản thân y, cũng chỉ có thể mưu đồ gây ảnhhưởng tới lựa chọn của cô mà thôi.Lang Đào nhẹ nhàng nói: "Có lẽ ngươi đã hiểu lầm một điểm. Ta đến Ngô Châugặp ngươi, không phải vì cần ngươi giúp ta thuyết phục sư muội... Ta chỉ muốncho ngươi biết, chúng ta chuẩn bị đón sư muội trở về, đây là vấn đề về lễ nghi,không phải đến để xin ý kiến ngươi."Phạm Nhàn khẽ cắn răng, lạnh giọng nói: "Vấn đề của nàng ấy, chẳng lẽ lạikhông phải vấn đề của ta?""Chỉ sợ... sư muội lại không nghĩ như vậy." Lang Đào mỉm cười nhìn y. "Ta làhuynh đại sư huynh đã trông sư muội từ nhỏ đến lớn, tuy bây giờ ngươi giaohảo với sư muội, nhưng suy nghĩ thật sự của muội ấy, chỉ e ta vẫn là người hiểurõ hơn... Sư muội là người kiêu ngạo, ngươi nghĩ thử xem, sư muội có ở lại TôChâu mãi không?"Phạm Nhàn lại tiếp tục trầm mặc. Y biết Lang Đào nói đúng, tuy vẻ ngoài củaĐóa Đóa trông như thôn nữ, ứng xử ôn hòa, nhưng do năng lực cường đại củabản thân mà tận trong xương tủy lại bồi dưỡng được một lòng tự tin mạnh mẽ...và kiêu ngạo. Để một nữ nhân như vậy ở lại Tô Châu chờ đợi mình, đúng là khókhăn.Mấu chốt nhất là... Phạm Nhàn tự hỏi mình, cho đến giờ y vẫn chưa thể đưa ralời hứa hẹn nào với cô.Đây là câu chuyện tình yêu, đây là câu chuyện của ngựa giống, thực ra đây chỉlà câu chuyện giữa người với người, có phần u sầu, có phần bất đắc dĩ."Muội ấy là con dân của Bắc Tề," Lang Đào chăm chú nhìn vào mắt PhạmNhàn, nhẹ giọng nói: "Đây không phải là khái niệm mà ai đó gán cho sư muội,mà là nhận thức từ khi sư muội còn thơ ấu. Khi lợi ích của sư muội xung đột vớilợi ích của triều đình và dân chúng, sư muội sẽ lựa chọn ra sao, chắc ngươi cóthể đoán được."Phạm Nhàn đột nhiên cau mày mở miệng phản bác: "Các ngươi đã bao giờ tôntrọng ý kiến của cô ấy chưa.""Không đúng," Lang Đào trực tiếp bác bỏ: "Chẳng qua... ngươi luôn gây ảnhhưởng đến ý kiến của muội ấy."Phạm Nhàn hơi tức giận, vỗ bàn phản đối: "Lũ người các ngươi chẳng có lý lẽgì cả."Lang Đào nhìn y, không nói một lời, khá lâu sau, mới phá vỡ bầu không khí imlặng, cười lạnh nói: "Ngươi có cho sư muội của ta cái gì? Ta không quan tâmđến việc Thái hậu hay sư tôn nghĩ sao... nếu ngươi có thể lấy sư muội, ta sẽđứng về phía các ngươi!"Câu này được nói ra cực kỳ khí phách, mạnh mẽ hùng hồn, khiến người takhông dám hoài nghi.Phạm Nhàn đáp lại: "Ta khổ cực làm mọi việc để tạo ra cục diện như vậy, chỉ đểngày sau sẽ cô ấy."Lang Đào như cười như không hỏi: "Ngươi định cưới như thế nào? Bỏ thê tửhiện giờ của ngươi chắc?"o O oĐây là Ngô Châu, quê hương của Lâm Nhược Phủ, Phạm Nhàn là cô gia NgôChâu, là quê hương của Uyển Nhi... Bất luận Uyển Nhi hay Hải Đường, đềukhông phải nhân vật có thể làm thiếp cho người khác, còn Phạm Nhàn cũngkhông có cách nào giải quyết được vấn đề này. Rất lâu trước đây, y đã từng chếnhạo Trưởng công chúa, cho rằng tầm mắt đối phương hạn hẹp là do bản thânđối phương có hạn chế; bây giờ y mới buồn bã nhận ra, mình cũng có nhữnggiới hạn.Bản thân không bằng Diệp Khinh Mi, không bằng người mẫu thân của mình. Yđặt mình xuống trên thế gian này, nhưng tạm thời không thể phá bỏ lực cản củathế gian.Nhìn Phạm Nhàn, Lang Đào điềm nhiên mỉm cười: "Đến Ngô Châu, chỉ là tuânthủ lễ nghi, thông báo cho ngươi biết, dù sao trong Nam Khánh, mối quan hệgiữa ngươi và chúng ta mới là thân thiết nhất, cũng không tiện lừa đối ngươi đilàm những việc này... Thành thật mà nói, nếu chúng ta đến Tô Châu, chắc chắnĐóa Đóa sẽ đi cùng."Phạm Nhàn im lặng, suy nghĩ về tính cách và tâm trạng của Đóa Đóa, biết rằngLang Đào không nói sai. Đóa Đóa, cô ấy... quá thông minh cho nên quá ngốcnghếch; quá từ bi, cho nên quá tàn nhẫn với chính mình..."Các ngươi tới Tô Châu đi."Không biết liệu có phải Phạm Nhàn đã hiểu được điều gì không, y mỉm cườinói.Lần này đến phiên Lang Đào ngớ người.Phạm Nhàn nói một cách ôn hòa: "Ta đã suy nghĩ kỹ càng, trong chuyện nàyquá ích kỷ cũng không tốt, khiến nàng phải gánh chịu áp lực từ cả một quốc gia,cũng không tốt... Về thì cứ về, cũng như về nhà mẹ đẻ."Lang Đào đánh hơi thấy một chút không chắc chắn từ lời nói của y.Phạm Nhàn tiếp tục cười nói: "Về Bắc Tề thì đã sao? Ngươi cũng biết sư muộicủa ngươi mà... làm sao cô ấy chịu gả cho Vệ Hoa được... Thái hậu nhà cácngươi nghĩ quá đơn giản."Lang Đào chỉ biết thở dài.