Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 757: Đàm phán với đằng nhà vợ 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn khép hờ hai mắt, khóe môi nở nụ cười chế nhạo: "Cho dù các ngươimời Khổ Hà quốc sư ra tay, bức ép Hải Đường lập gia đình... nhưng mà...""Nhưng gì?""Nhưng... dưới gầm trời này, có ai dám cưới nàng?"Phạm Nhàn nhìn thẳng đôi mắt của Lang Đào, nói ra câu nói kiêu hãnh nhất kểtừ khi y trùng sinh tới giờ, một câu nói mang cả châm chọc, lạnh lùng, chế giễu.Y chậm rãi nói: "Cả thiên hạ đều biết, nàng là người của ta... Ai dám đắc tội vớita để cưới nàng? Vệ Hoa có dũng khí đó sao?"o O oTrong quán rượu lặng ngắt như tờ, gió nhẹ từ ngoài căn lầu thổi tới, phe phẩyqua hơi nóng giữa hai người. Lang Đào trầm ngâm, nhận ra ý định ngọc đá cùngtan trong lời nói của Phạm Nhàn, không nhịn được bật cười: "Đúng là khó màhiểu được ngươi... Tại sao cứ phải làm cho chuyện này trở nên kinh khủng nhưvậy."Phạm Nhàn lắc đầu: "Có rất nhiều việc, nhìn từ góc độ của các ngươi thì rấtnhỏ, nhưng trong mắt ta lại rất lớn."Lang Đào lại một lần nữa im lặng, hồi lâu sau mới cười khổ nói: "Thật là tròcười."Đúng là trò cười, chuyện mà hai người đang bàn tới không phải là việc lớn laogì, chẳng qua nó liên quan đến nữ nhân kia.Lang Đào nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của Phạm Nhàn, cười khẽ: "Đang ở trongthành Ngô Châu mà đi bàn luận những chuyện như thế... Chẳng lẽ ngươi khôngsợ trong lòng Lâm tướng gia không thoải mái, Quận chúa nương nương khôngvui vẻ?"Đây, chính là điểm yếu chết người của Phạm Nhàn, trước đó Lang Đào dámdùng lời lẽ ngăn cản Phạm Nhàn, cũng là vì dựa vào chính điểm đó. Hắn tinrằng Phạm Nhàn không dám thẳng thắn nói ra một số việc.Phạm Nhàn khẽ giật mình, không buồn để ý tới câu này của hắn, chỉ tiếp tụccười lạnh nói: "Hôm nay đã gặp rồi, sao các ngươi còn không đến Tô Châu?Chẳng lẽ còn muốn ta đi cùng các ngươi?"Lang Đào cũng chẳng buồn để ý tới câu nói này, đột nhiên lại hơi thất thần, âncần hỏi: "Có câu này muốn hỏi... Năm ngoái trước vách đá Tây Sơn, người mặcđồ đen ấy có phải là ngươi không?"Câu này đến quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi Phạm Nhàn cũng không kịp phảnứng, nhưng từ nhỏ y đã được rèn luyện một cách vững chắc, gương mặt lộ vẻkinh ngạc , đáp: "Người mặc đồ đen nào?"Chuyện về Tây Sơn, chuyện về Tiếu n, chuyện về sự việc ở thần miếu, PhạmNhàn từng thẳng thắn mở lòng với Hải Đường, cũng biết được từ miệng HảiĐường, Khổ Hà quốc sư đã sớm phát hiện ra vấn đề... Thế nhưng loại chuyệnnày thì có đánh chết y cũng không thể thừa nhận, có thể trụ được một lúc nàothì trụ thêm lúc đó.Phạm Nhàn tin tưởng Hải Đường, chắc chắn cô sẽ không bán đứng ý trong vấnđề mấu chốt này.Đúng như dự đoán, Lang Đào không truy hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: "Nếu đã vậy,thế thì không cần nói gì thêm, ta đi Tô Châu, ngươi ở Ngô Châu, chỉ hy vọngsau này sẽ không có vấn đề gì."o O oChắc chắn sẽ có vấn đề.Phạm Nhàn bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Sẽ có vấn đề, nếu các ngươi dám khôngquan tâm đến ý muốn của nàng ấy... Cho dù là ai đi nữa, ngay cả khi là sư phụcủa ngươi đứng ra, nếu như các ngươi ép nàng phải kết hôn, cứ tin ta đi... thậtđấy, cứ tin ta đi."Lời nói rất hòa nhã nhưng Lang Đào lại cảm thấy trong lòng ớn lạnh. Hắn đãđạt tới cảnh giới cửu phẩm, đương nhiên cũng sớm nhận ra tuy trong nửa nămqua Phạm Nhàn đã tiến bộ phi thường, nhưng vẫn không thể sánh bằng mình.Có điều nghe xong câu nói hết sức hòa nhã ấy, lòng hắn không khỏi ớn lạnh."Tin ngươi cái gì?" Hắn hỏi.Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Nếu các ngươi dám ép người vợ thứ hai của ta phảilập gia đình, chắc chắn ta sẽ tìm cách tiêu diệt Bắc Tề các ngươi."Lang Đào im lặng, bất luận lời đe dọa của Phạm Nhàn có thể thực hiện đượchay không, nhưng xét tới mối quan hệ giữa y với Bắc Tề, nếu một nhân vậtquan trọng như vậy đầu quân cho phái thiết huyết của Nam Khánh, thế thìkhông ai có thể chịu được tổn thất đó."Tin ta đi." Cho nênLang Đào cũng nói một cách hòa nhã: "Ta sẽ không để sưmuội phải gả cho người mà muội ấy không muốn."Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, mỉm cười, đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay tolớn và mạnh mẽ của Lang Đào: "Đây là lời hứa của nam nhân."Ánh mắt Lang Đào bỗng nhiên lóe lên ý cười: "Có lẽ không chỉ là nam nhân."Phạm Nhàn thầm kinh ngạc, không để ý tới nữa, chỉ nói: "Để trả lời cho câu hỏitrước đó của ngươi... chuyện liên quan đến Đóa Đóa, ta chỉ tuân theo ý kiến củanhạc phụ, bất luận ta có thể cưới nàng ấy hay không, ít nhất... không thể đểngười khác cưới nàng ấy được."Nhạc phụ của Phạm Nhàn đương nhiên là Lâm Nhược Phủ, là cha ruột của LâmUyển Nhi, không ngờ rằng vị ông lão này lại đặt ra cho Phạm Nhàn một quy củnhư thế. Chuyện này, chỉ e có là ai cũng không thể tưởng tượng nổi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn khép hờ hai mắt, khóe môi nở nụ cười chế nhạo: "Cho dù các ngươimời Khổ Hà quốc sư ra tay, bức ép Hải Đường lập gia đình... nhưng mà...""Nhưng gì?""Nhưng... dưới gầm trời này, có ai dám cưới nàng?"Phạm Nhàn nhìn thẳng đôi mắt của Lang Đào, nói ra câu nói kiêu hãnh nhất kểtừ khi y trùng sinh tới giờ, một câu nói mang cả châm chọc, lạnh lùng, chế giễu.Y chậm rãi nói: "Cả thiên hạ đều biết, nàng là người của ta... Ai dám đắc tội vớita để cưới nàng? Vệ Hoa có dũng khí đó sao?"o O oTrong quán rượu lặng ngắt như tờ, gió nhẹ từ ngoài căn lầu thổi tới, phe phẩyqua hơi nóng giữa hai người. Lang Đào trầm ngâm, nhận ra ý định ngọc đá cùngtan trong lời nói của Phạm Nhàn, không nhịn được bật cười: "Đúng là khó màhiểu được ngươi... Tại sao cứ phải làm cho chuyện này trở nên kinh khủng nhưvậy."Phạm Nhàn lắc đầu: "Có rất nhiều việc, nhìn từ góc độ của các ngươi thì rấtnhỏ, nhưng trong mắt ta lại rất lớn."Lang Đào lại một lần nữa im lặng, hồi lâu sau mới cười khổ nói: "Thật là tròcười."Đúng là trò cười, chuyện mà hai người đang bàn tới không phải là việc lớn laogì, chẳng qua nó liên quan đến nữ nhân kia.Lang Đào nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của Phạm Nhàn, cười khẽ: "Đang ở trongthành Ngô Châu mà đi bàn luận những chuyện như thế... Chẳng lẽ ngươi khôngsợ trong lòng Lâm tướng gia không thoải mái, Quận chúa nương nương khôngvui vẻ?"Đây, chính là điểm yếu chết người của Phạm Nhàn, trước đó Lang Đào dámdùng lời lẽ ngăn cản Phạm Nhàn, cũng là vì dựa vào chính điểm đó. Hắn tinrằng Phạm Nhàn không dám thẳng thắn nói ra một số việc.Phạm Nhàn khẽ giật mình, không buồn để ý tới câu này của hắn, chỉ tiếp tụccười lạnh nói: "Hôm nay đã gặp rồi, sao các ngươi còn không đến Tô Châu?Chẳng lẽ còn muốn ta đi cùng các ngươi?"Lang Đào cũng chẳng buồn để ý tới câu nói này, đột nhiên lại hơi thất thần, âncần hỏi: "Có câu này muốn hỏi... Năm ngoái trước vách đá Tây Sơn, người mặcđồ đen ấy có phải là ngươi không?"Câu này đến quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi Phạm Nhàn cũng không kịp phảnứng, nhưng từ nhỏ y đã được rèn luyện một cách vững chắc, gương mặt lộ vẻkinh ngạc , đáp: "Người mặc đồ đen nào?"Chuyện về Tây Sơn, chuyện về Tiếu n, chuyện về sự việc ở thần miếu, PhạmNhàn từng thẳng thắn mở lòng với Hải Đường, cũng biết được từ miệng HảiĐường, Khổ Hà quốc sư đã sớm phát hiện ra vấn đề... Thế nhưng loại chuyệnnày thì có đánh chết y cũng không thể thừa nhận, có thể trụ được một lúc nàothì trụ thêm lúc đó.Phạm Nhàn tin tưởng Hải Đường, chắc chắn cô sẽ không bán đứng ý trong vấnđề mấu chốt này.Đúng như dự đoán, Lang Đào không truy hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: "Nếu đã vậy,thế thì không cần nói gì thêm, ta đi Tô Châu, ngươi ở Ngô Châu, chỉ hy vọngsau này sẽ không có vấn đề gì."o O oChắc chắn sẽ có vấn đề.Phạm Nhàn bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Sẽ có vấn đề, nếu các ngươi dám khôngquan tâm đến ý muốn của nàng ấy... Cho dù là ai đi nữa, ngay cả khi là sư phụcủa ngươi đứng ra, nếu như các ngươi ép nàng phải kết hôn, cứ tin ta đi... thậtđấy, cứ tin ta đi."Lời nói rất hòa nhã nhưng Lang Đào lại cảm thấy trong lòng ớn lạnh. Hắn đãđạt tới cảnh giới cửu phẩm, đương nhiên cũng sớm nhận ra tuy trong nửa nămqua Phạm Nhàn đã tiến bộ phi thường, nhưng vẫn không thể sánh bằng mình.Có điều nghe xong câu nói hết sức hòa nhã ấy, lòng hắn không khỏi ớn lạnh."Tin ngươi cái gì?" Hắn hỏi.Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Nếu các ngươi dám ép người vợ thứ hai của ta phảilập gia đình, chắc chắn ta sẽ tìm cách tiêu diệt Bắc Tề các ngươi."Lang Đào im lặng, bất luận lời đe dọa của Phạm Nhàn có thể thực hiện đượchay không, nhưng xét tới mối quan hệ giữa y với Bắc Tề, nếu một nhân vậtquan trọng như vậy đầu quân cho phái thiết huyết của Nam Khánh, thế thìkhông ai có thể chịu được tổn thất đó."Tin ta đi." Cho nênLang Đào cũng nói một cách hòa nhã: "Ta sẽ không để sưmuội phải gả cho người mà muội ấy không muốn."Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, mỉm cười, đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay tolớn và mạnh mẽ của Lang Đào: "Đây là lời hứa của nam nhân."Ánh mắt Lang Đào bỗng nhiên lóe lên ý cười: "Có lẽ không chỉ là nam nhân."Phạm Nhàn thầm kinh ngạc, không để ý tới nữa, chỉ nói: "Để trả lời cho câu hỏitrước đó của ngươi... chuyện liên quan đến Đóa Đóa, ta chỉ tuân theo ý kiến củanhạc phụ, bất luận ta có thể cưới nàng ấy hay không, ít nhất... không thể đểngười khác cưới nàng ấy được."Nhạc phụ của Phạm Nhàn đương nhiên là Lâm Nhược Phủ, là cha ruột của LâmUyển Nhi, không ngờ rằng vị ông lão này lại đặt ra cho Phạm Nhàn một quy củnhư thế. Chuyện này, chỉ e có là ai cũng không thể tưởng tượng nổi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn khép hờ hai mắt, khóe môi nở nụ cười chế nhạo: "Cho dù các ngươimời Khổ Hà quốc sư ra tay, bức ép Hải Đường lập gia đình... nhưng mà...""Nhưng gì?""Nhưng... dưới gầm trời này, có ai dám cưới nàng?"Phạm Nhàn nhìn thẳng đôi mắt của Lang Đào, nói ra câu nói kiêu hãnh nhất kểtừ khi y trùng sinh tới giờ, một câu nói mang cả châm chọc, lạnh lùng, chế giễu.Y chậm rãi nói: "Cả thiên hạ đều biết, nàng là người của ta... Ai dám đắc tội vớita để cưới nàng? Vệ Hoa có dũng khí đó sao?"o O oTrong quán rượu lặng ngắt như tờ, gió nhẹ từ ngoài căn lầu thổi tới, phe phẩyqua hơi nóng giữa hai người. Lang Đào trầm ngâm, nhận ra ý định ngọc đá cùngtan trong lời nói của Phạm Nhàn, không nhịn được bật cười: "Đúng là khó màhiểu được ngươi... Tại sao cứ phải làm cho chuyện này trở nên kinh khủng nhưvậy."Phạm Nhàn lắc đầu: "Có rất nhiều việc, nhìn từ góc độ của các ngươi thì rấtnhỏ, nhưng trong mắt ta lại rất lớn."Lang Đào lại một lần nữa im lặng, hồi lâu sau mới cười khổ nói: "Thật là tròcười."Đúng là trò cười, chuyện mà hai người đang bàn tới không phải là việc lớn laogì, chẳng qua nó liên quan đến nữ nhân kia.Lang Đào nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của Phạm Nhàn, cười khẽ: "Đang ở trongthành Ngô Châu mà đi bàn luận những chuyện như thế... Chẳng lẽ ngươi khôngsợ trong lòng Lâm tướng gia không thoải mái, Quận chúa nương nương khôngvui vẻ?"Đây, chính là điểm yếu chết người của Phạm Nhàn, trước đó Lang Đào dámdùng lời lẽ ngăn cản Phạm Nhàn, cũng là vì dựa vào chính điểm đó. Hắn tinrằng Phạm Nhàn không dám thẳng thắn nói ra một số việc.Phạm Nhàn khẽ giật mình, không buồn để ý tới câu này của hắn, chỉ tiếp tụccười lạnh nói: "Hôm nay đã gặp rồi, sao các ngươi còn không đến Tô Châu?Chẳng lẽ còn muốn ta đi cùng các ngươi?"Lang Đào cũng chẳng buồn để ý tới câu nói này, đột nhiên lại hơi thất thần, âncần hỏi: "Có câu này muốn hỏi... Năm ngoái trước vách đá Tây Sơn, người mặcđồ đen ấy có phải là ngươi không?"Câu này đến quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi Phạm Nhàn cũng không kịp phảnứng, nhưng từ nhỏ y đã được rèn luyện một cách vững chắc, gương mặt lộ vẻkinh ngạc , đáp: "Người mặc đồ đen nào?"Chuyện về Tây Sơn, chuyện về Tiếu n, chuyện về sự việc ở thần miếu, PhạmNhàn từng thẳng thắn mở lòng với Hải Đường, cũng biết được từ miệng HảiĐường, Khổ Hà quốc sư đã sớm phát hiện ra vấn đề... Thế nhưng loại chuyệnnày thì có đánh chết y cũng không thể thừa nhận, có thể trụ được một lúc nàothì trụ thêm lúc đó.Phạm Nhàn tin tưởng Hải Đường, chắc chắn cô sẽ không bán đứng ý trong vấnđề mấu chốt này.Đúng như dự đoán, Lang Đào không truy hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: "Nếu đã vậy,thế thì không cần nói gì thêm, ta đi Tô Châu, ngươi ở Ngô Châu, chỉ hy vọngsau này sẽ không có vấn đề gì."o O oChắc chắn sẽ có vấn đề.Phạm Nhàn bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Sẽ có vấn đề, nếu các ngươi dám khôngquan tâm đến ý muốn của nàng ấy... Cho dù là ai đi nữa, ngay cả khi là sư phụcủa ngươi đứng ra, nếu như các ngươi ép nàng phải kết hôn, cứ tin ta đi... thậtđấy, cứ tin ta đi."Lời nói rất hòa nhã nhưng Lang Đào lại cảm thấy trong lòng ớn lạnh. Hắn đãđạt tới cảnh giới cửu phẩm, đương nhiên cũng sớm nhận ra tuy trong nửa nămqua Phạm Nhàn đã tiến bộ phi thường, nhưng vẫn không thể sánh bằng mình.Có điều nghe xong câu nói hết sức hòa nhã ấy, lòng hắn không khỏi ớn lạnh."Tin ngươi cái gì?" Hắn hỏi.Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Nếu các ngươi dám ép người vợ thứ hai của ta phảilập gia đình, chắc chắn ta sẽ tìm cách tiêu diệt Bắc Tề các ngươi."Lang Đào im lặng, bất luận lời đe dọa của Phạm Nhàn có thể thực hiện đượchay không, nhưng xét tới mối quan hệ giữa y với Bắc Tề, nếu một nhân vậtquan trọng như vậy đầu quân cho phái thiết huyết của Nam Khánh, thế thìkhông ai có thể chịu được tổn thất đó."Tin ta đi." Cho nênLang Đào cũng nói một cách hòa nhã: "Ta sẽ không để sưmuội phải gả cho người mà muội ấy không muốn."Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, mỉm cười, đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay tolớn và mạnh mẽ của Lang Đào: "Đây là lời hứa của nam nhân."Ánh mắt Lang Đào bỗng nhiên lóe lên ý cười: "Có lẽ không chỉ là nam nhân."Phạm Nhàn thầm kinh ngạc, không để ý tới nữa, chỉ nói: "Để trả lời cho câu hỏitrước đó của ngươi... chuyện liên quan đến Đóa Đóa, ta chỉ tuân theo ý kiến củanhạc phụ, bất luận ta có thể cưới nàng ấy hay không, ít nhất... không thể đểngười khác cưới nàng ấy được."Nhạc phụ của Phạm Nhàn đương nhiên là Lâm Nhược Phủ, là cha ruột của LâmUyển Nhi, không ngờ rằng vị ông lão này lại đặt ra cho Phạm Nhàn một quy củnhư thế. Chuyện này, chỉ e có là ai cũng không thể tưởng tượng nổi.

Chương 757: Đàm phán với đằng nhà vợ 4