Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 759: Nhạc phụ bàn về Quân Sơn hội 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng trong đôi mắt hõm sâu của Lâm Nhược Phủ, lại hiện lên vẻ mệt mỏi vàchán chường. Có lẽ do đã rời khỏi những tranh chấp đấu đá trong triều đình,cuộc sống bình thản như thế này, lại khiến tinh thần khí phách của ông khôngbằng năm xưa.Nghe Phạm Nhàn vô thức phản bác Nhược Phủ không nhịn được mỉm cười phêbình: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây thật sự chỉ là một chuyện tình nhi nữ thôisao?"Phạm Nhàn im lặng một rồi nói: "Ta không cho là như vậy... nhưng về bản chấtđâu có khác biệt gì lớn."Lâm Nhược Phủ đang vuốt ve lọ thuốc hít bỗng ngừng tay, nhìn y và nói: "Thậtsao? Nhưng nếu chuyện này tiếp tục phát triển, nó sẽ không còn đơn giản nhưvậy nữa... Nếu cô gái đó không phải là Thánh nữ Bắc Tề, không có quan hệ gìvới hoàng thất Bắc Tề, chuyện tình nhi nữ? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho phépngươi mới thành hôn chưa được hai năm đã lại đi nghĩ mấy chuyện hoa tâm nàyư? Bệ hạ liệu có ngầm đồng ý cho ngươi không?"Phạm Nhàn hiểu rõ đạo lý này, nếu không phải cưới hành động sẽ đem tới mộtchút lợi ích cho mình và những người phía sau mình, sẽ không ai đứng về phíamình. Đặc biết là đứng trên lập trường của Lâm Nhược Phủ, làm gì có chuyệnbày mưu tính kế cho con rể của mình đi cưa cẩm vợ hai.“Nhạc phụ à...” Phạm Nhàn cười khổ nói: “Ra sức khích lệ ta làm là ngài, bâygiờ phê bình ta cũng là ngài, ta biết làm thế nào dây?’Lâm Nhược Phủ nghe câu này cũng không nhịn được bật cười, nói: “Những lờingươi nói đêm qua rất hợp khẩu vị của ta... Ta không quan tâm quan hệ giữangươi và nữ nhân kia ra sao, chỉ cần ngươi đứng đủ vững trong triều, Lâm gia tacũng vững.”Phạm Nhàn gật đầu một cái, có trợ thủ bên ngoài là Hải Đường, địa vị của mìnhở Nội Khố sẽ vững chắc hơn rất nhiều. Có điều trên phương diện khác y đúng làkẻ lạnh lùng vô tình, nhưng có một số quan niệm vẫn giữ như kiếp trước, trongtiềm thức không hi vọng chuyện riêng của mình có liên quan tới phương diệnchính trị.Huống chi, chưa chắc Hải Đường đã chịu gả cho mình.Dường như đoán được suy nghĩ của Phạm Nhàn, Lâm Nhược Phủ mỉm cườinói: “Thực ra chúng ta đều hiểu với tình hình phát triển của chuyện này, cô gáiấy có gả vào Phạm gia nhà ngươi không đều là chuyện không đáng kể... Chỉ cầncô ấy không gả cho người khác là được.”Phạm Nhàn lại hai gật gù, thừa nhận ý tưởng của lão hồ ly này trùng khớp vớimình."Ta đi thăm Uyển Nhi và Đại Bảo." Y đứng dậy, kính cẩn thi lễ với nhạc phụmột cái.Lâm Nhược Phủ suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Về phần Uyển Nhi, ngươikhông cần lo. Tuy thuở nhỏ nó không ở bên cạnh ta, nhưng dẫu sao cũng làngười lớn lên trong hoàng cung, sẽ tự hiểu rõ nguyên nhân trong đó."Phạm Nhàn cười khổ không nói gì, trong lòng nghĩ thầm vị nhạc phụ đúng làthẳng thắn đến tàn nhẫn. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, chẳng phải năm xưa LâmNhược Phủ đã sinh con gái với công chúa đầu tiên, sau đó mới có thể thăngchức rất nhanh ư? Nghĩ như vậy, cũng coi như đã hiểu.Chuyện của thế hệ trước, quả nhiên còn khốn kiếp hơn mình một chút.Y suy nghĩ một hồi, kiên trì nói: "Ta chỉ định đi thăm Uyển Nhi.""Con bé và Đại Bảo lần đầu tiên về Ngô Châu, huynh đệ tẩu tử trong tộc tângchúng lên tận trời rồi. Lúc này chắc hai đứa đang chơi đùa thỏa thích." LâmNhược Phủ như cười như không nhìn con rể của mình. "Có chuyện gì cần giảithích trong phòng, thì để đến tối hãy nói."Phạm Nhàn căm giận gãi đầu."Biết vì sao lúc trước ta lại đồng ý cho Uyển Nhi lấy ngươi không?"Tuy Phạm Nhàn đã đoán được một phần, nhưng y vẫn tiếp tục lắc cái đầu nhưmuốn phình to của mình.Lâm Nhược Phủ từ từ đặt lọ thuốc hít lên bàn, nói: "Lúc trước bệ hạ có ý địnhgả Uyển nhi cho ngươi, đó là chuyện vào tháng hai Khánh Lịch năm thứ nhất,lúc ấy Trần Bình Bình phản đối, cực lực phản đối. Ta đã ngửi thấy có gì đó kỳquái trong chuyện này."Phạm Nhàn suy nghĩ, Trần Bình Bình phản đối thì liên quan gì tới chuyện ngươiphản đối?Lâm Nhược Phủ giải thích thắc mắc của hắn: "Trong toàn triều văn võ, kẻ mà tađề phòng chỉ có ba người.""Ba người nào?""Phân thân ngươi là một, Trần lão thọt là một, còn có lão gia tử của Tần gia kianữa."Phạm Nhàn suy nghĩ kỹ lưỡng, Trần Bình Bình nắm giữ Giám Sát viện, có thểnói ngoài tể tướng ra thì hắn là người có quyền lực lớn nhất trong triều đình,hơn nữa trong tay còn có lực lượng bí mật cực mạnh, đương nhiên là người màLâm Nhược Phủ năm xưa phải cảnh giác. Còn lão gia tử của Tần gia, tuy tuổicao, ít khi tham gia triều chính, nhưng dù sao vẫn là Chính sứ trong Khu Mậtviện, là người có tiếng tăm trong quân đội, quan to siêu câp, môn sinh bằng hữukhắp trong quân đội, đương nhiên cũng đáng được Lâm Nhược Phủ chú ý.

Nhưng trong đôi mắt hõm sâu của Lâm Nhược Phủ, lại hiện lên vẻ mệt mỏi và

chán chường. Có lẽ do đã rời khỏi những tranh chấp đấu đá trong triều đình,

cuộc sống bình thản như thế này, lại khiến tinh thần khí phách của ông không

bằng năm xưa.

Nghe Phạm Nhàn vô thức phản bác Nhược Phủ không nhịn được mỉm cười phê

bình: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây thật sự chỉ là một chuyện tình nhi nữ thôi

sao?"

Phạm Nhàn im lặng một rồi nói: "Ta không cho là như vậy... nhưng về bản chất

đâu có khác biệt gì lớn."

Lâm Nhược Phủ đang vuốt ve lọ thuốc hít bỗng ngừng tay, nhìn y và nói: "Thật

sao? Nhưng nếu chuyện này tiếp tục phát triển, nó sẽ không còn đơn giản như

vậy nữa... Nếu cô gái đó không phải là Thánh nữ Bắc Tề, không có quan hệ gì

với hoàng thất Bắc Tề, chuyện tình nhi nữ? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho phép

ngươi mới thành hôn chưa được hai năm đã lại đi nghĩ mấy chuyện hoa tâm này

ư? Bệ hạ liệu có ngầm đồng ý cho ngươi không?"

Phạm Nhàn hiểu rõ đạo lý này, nếu không phải cưới hành động sẽ đem tới một

chút lợi ích cho mình và những người phía sau mình, sẽ không ai đứng về phía

mình. Đặc biết là đứng trên lập trường của Lâm Nhược Phủ, làm gì có chuyện

bày mưu tính kế cho con rể của mình đi cưa cẩm vợ hai.

“Nhạc phụ à...” Phạm Nhàn cười khổ nói: “Ra sức khích lệ ta làm là ngài, bây

giờ phê bình ta cũng là ngài, ta biết làm thế nào dây?’

Lâm Nhược Phủ nghe câu này cũng không nhịn được bật cười, nói: “Những lời

ngươi nói đêm qua rất hợp khẩu vị của ta... Ta không quan tâm quan hệ giữa

ngươi và nữ nhân kia ra sao, chỉ cần ngươi đứng đủ vững trong triều, Lâm gia ta

cũng vững.”

Phạm Nhàn gật đầu một cái, có trợ thủ bên ngoài là Hải Đường, địa vị của mình

ở Nội Khố sẽ vững chắc hơn rất nhiều. Có điều trên phương diện khác y đúng là

kẻ lạnh lùng vô tình, nhưng có một số quan niệm vẫn giữ như kiếp trước, trong

tiềm thức không hi vọng chuyện riêng của mình có liên quan tới phương diện

chính trị.

Huống chi, chưa chắc Hải Đường đã chịu gả cho mình.

Dường như đoán được suy nghĩ của Phạm Nhàn, Lâm Nhược Phủ mỉm cười

nói: “Thực ra chúng ta đều hiểu với tình hình phát triển của chuyện này, cô gái

ấy có gả vào Phạm gia nhà ngươi không đều là chuyện không đáng kể... Chỉ cần

cô ấy không gả cho người khác là được.”

Phạm Nhàn lại hai gật gù, thừa nhận ý tưởng của lão hồ ly này trùng khớp với

mình.

"Ta đi thăm Uyển Nhi và Đại Bảo." Y đứng dậy, kính cẩn thi lễ với nhạc phụ

một cái.

Lâm Nhược Phủ suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Về phần Uyển Nhi, ngươi

không cần lo. Tuy thuở nhỏ nó không ở bên cạnh ta, nhưng dẫu sao cũng là

người lớn lên trong hoàng cung, sẽ tự hiểu rõ nguyên nhân trong đó."

Phạm Nhàn cười khổ không nói gì, trong lòng nghĩ thầm vị nhạc phụ đúng là

thẳng thắn đến tàn nhẫn. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, chẳng phải năm xưa Lâm

Nhược Phủ đã sinh con gái với công chúa đầu tiên, sau đó mới có thể thăng

chức rất nhanh ư? Nghĩ như vậy, cũng coi như đã hiểu.

Chuyện của thế hệ trước, quả nhiên còn khốn kiếp hơn mình một chút.

Y suy nghĩ một hồi, kiên trì nói: "Ta chỉ định đi thăm Uyển Nhi."

"Con bé và Đại Bảo lần đầu tiên về Ngô Châu, huynh đệ tẩu tử trong tộc tâng

chúng lên tận trời rồi. Lúc này chắc hai đứa đang chơi đùa thỏa thích." Lâm

Nhược Phủ như cười như không nhìn con rể của mình. "Có chuyện gì cần giải

thích trong phòng, thì để đến tối hãy nói."

Phạm Nhàn căm giận gãi đầu.

"Biết vì sao lúc trước ta lại đồng ý cho Uyển Nhi lấy ngươi không?"

Tuy Phạm Nhàn đã đoán được một phần, nhưng y vẫn tiếp tục lắc cái đầu như

muốn phình to của mình.

Lâm Nhược Phủ từ từ đặt lọ thuốc hít lên bàn, nói: "Lúc trước bệ hạ có ý định

gả Uyển nhi cho ngươi, đó là chuyện vào tháng hai Khánh Lịch năm thứ nhất,

lúc ấy Trần Bình Bình phản đối, cực lực phản đối. Ta đã ngửi thấy có gì đó kỳ

quái trong chuyện này."

Phạm Nhàn suy nghĩ, Trần Bình Bình phản đối thì liên quan gì tới chuyện ngươi

phản đối?

Lâm Nhược Phủ giải thích thắc mắc của hắn: "Trong toàn triều văn võ, kẻ mà ta

đề phòng chỉ có ba người."

"Ba người nào?"

"Phân thân ngươi là một, Trần lão thọt là một, còn có lão gia tử của Tần gia kia

nữa."

Phạm Nhàn suy nghĩ kỹ lưỡng, Trần Bình Bình nắm giữ Giám Sát viện, có thể

nói ngoài tể tướng ra thì hắn là người có quyền lực lớn nhất trong triều đình,

hơn nữa trong tay còn có lực lượng bí mật cực mạnh, đương nhiên là người mà

Lâm Nhược Phủ năm xưa phải cảnh giác. Còn lão gia tử của Tần gia, tuy tuổi

cao, ít khi tham gia triều chính, nhưng dù sao vẫn là Chính sứ trong Khu Mật

viện, là người có tiếng tăm trong quân đội, quan to siêu câp, môn sinh bằng hữu

khắp trong quân đội, đương nhiên cũng đáng được Lâm Nhược Phủ chú ý.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng trong đôi mắt hõm sâu của Lâm Nhược Phủ, lại hiện lên vẻ mệt mỏi vàchán chường. Có lẽ do đã rời khỏi những tranh chấp đấu đá trong triều đình,cuộc sống bình thản như thế này, lại khiến tinh thần khí phách của ông khôngbằng năm xưa.Nghe Phạm Nhàn vô thức phản bác Nhược Phủ không nhịn được mỉm cười phêbình: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây thật sự chỉ là một chuyện tình nhi nữ thôisao?"Phạm Nhàn im lặng một rồi nói: "Ta không cho là như vậy... nhưng về bản chấtđâu có khác biệt gì lớn."Lâm Nhược Phủ đang vuốt ve lọ thuốc hít bỗng ngừng tay, nhìn y và nói: "Thậtsao? Nhưng nếu chuyện này tiếp tục phát triển, nó sẽ không còn đơn giản nhưvậy nữa... Nếu cô gái đó không phải là Thánh nữ Bắc Tề, không có quan hệ gìvới hoàng thất Bắc Tề, chuyện tình nhi nữ? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho phépngươi mới thành hôn chưa được hai năm đã lại đi nghĩ mấy chuyện hoa tâm nàyư? Bệ hạ liệu có ngầm đồng ý cho ngươi không?"Phạm Nhàn hiểu rõ đạo lý này, nếu không phải cưới hành động sẽ đem tới mộtchút lợi ích cho mình và những người phía sau mình, sẽ không ai đứng về phíamình. Đặc biết là đứng trên lập trường của Lâm Nhược Phủ, làm gì có chuyệnbày mưu tính kế cho con rể của mình đi cưa cẩm vợ hai.“Nhạc phụ à...” Phạm Nhàn cười khổ nói: “Ra sức khích lệ ta làm là ngài, bâygiờ phê bình ta cũng là ngài, ta biết làm thế nào dây?’Lâm Nhược Phủ nghe câu này cũng không nhịn được bật cười, nói: “Những lờingươi nói đêm qua rất hợp khẩu vị của ta... Ta không quan tâm quan hệ giữangươi và nữ nhân kia ra sao, chỉ cần ngươi đứng đủ vững trong triều, Lâm gia tacũng vững.”Phạm Nhàn gật đầu một cái, có trợ thủ bên ngoài là Hải Đường, địa vị của mìnhở Nội Khố sẽ vững chắc hơn rất nhiều. Có điều trên phương diện khác y đúng làkẻ lạnh lùng vô tình, nhưng có một số quan niệm vẫn giữ như kiếp trước, trongtiềm thức không hi vọng chuyện riêng của mình có liên quan tới phương diệnchính trị.Huống chi, chưa chắc Hải Đường đã chịu gả cho mình.Dường như đoán được suy nghĩ của Phạm Nhàn, Lâm Nhược Phủ mỉm cườinói: “Thực ra chúng ta đều hiểu với tình hình phát triển của chuyện này, cô gáiấy có gả vào Phạm gia nhà ngươi không đều là chuyện không đáng kể... Chỉ cầncô ấy không gả cho người khác là được.”Phạm Nhàn lại hai gật gù, thừa nhận ý tưởng của lão hồ ly này trùng khớp vớimình."Ta đi thăm Uyển Nhi và Đại Bảo." Y đứng dậy, kính cẩn thi lễ với nhạc phụmột cái.Lâm Nhược Phủ suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Về phần Uyển Nhi, ngươikhông cần lo. Tuy thuở nhỏ nó không ở bên cạnh ta, nhưng dẫu sao cũng làngười lớn lên trong hoàng cung, sẽ tự hiểu rõ nguyên nhân trong đó."Phạm Nhàn cười khổ không nói gì, trong lòng nghĩ thầm vị nhạc phụ đúng làthẳng thắn đến tàn nhẫn. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, chẳng phải năm xưa LâmNhược Phủ đã sinh con gái với công chúa đầu tiên, sau đó mới có thể thăngchức rất nhanh ư? Nghĩ như vậy, cũng coi như đã hiểu.Chuyện của thế hệ trước, quả nhiên còn khốn kiếp hơn mình một chút.Y suy nghĩ một hồi, kiên trì nói: "Ta chỉ định đi thăm Uyển Nhi.""Con bé và Đại Bảo lần đầu tiên về Ngô Châu, huynh đệ tẩu tử trong tộc tângchúng lên tận trời rồi. Lúc này chắc hai đứa đang chơi đùa thỏa thích." LâmNhược Phủ như cười như không nhìn con rể của mình. "Có chuyện gì cần giảithích trong phòng, thì để đến tối hãy nói."Phạm Nhàn căm giận gãi đầu."Biết vì sao lúc trước ta lại đồng ý cho Uyển Nhi lấy ngươi không?"Tuy Phạm Nhàn đã đoán được một phần, nhưng y vẫn tiếp tục lắc cái đầu nhưmuốn phình to của mình.Lâm Nhược Phủ từ từ đặt lọ thuốc hít lên bàn, nói: "Lúc trước bệ hạ có ý địnhgả Uyển nhi cho ngươi, đó là chuyện vào tháng hai Khánh Lịch năm thứ nhất,lúc ấy Trần Bình Bình phản đối, cực lực phản đối. Ta đã ngửi thấy có gì đó kỳquái trong chuyện này."Phạm Nhàn suy nghĩ, Trần Bình Bình phản đối thì liên quan gì tới chuyện ngươiphản đối?Lâm Nhược Phủ giải thích thắc mắc của hắn: "Trong toàn triều văn võ, kẻ mà tađề phòng chỉ có ba người.""Ba người nào?""Phân thân ngươi là một, Trần lão thọt là một, còn có lão gia tử của Tần gia kianữa."Phạm Nhàn suy nghĩ kỹ lưỡng, Trần Bình Bình nắm giữ Giám Sát viện, có thểnói ngoài tể tướng ra thì hắn là người có quyền lực lớn nhất trong triều đình,hơn nữa trong tay còn có lực lượng bí mật cực mạnh, đương nhiên là người màLâm Nhược Phủ năm xưa phải cảnh giác. Còn lão gia tử của Tần gia, tuy tuổicao, ít khi tham gia triều chính, nhưng dù sao vẫn là Chính sứ trong Khu Mậtviện, là người có tiếng tăm trong quân đội, quan to siêu câp, môn sinh bằng hữukhắp trong quân đội, đương nhiên cũng đáng được Lâm Nhược Phủ chú ý.

Chương 759: Nhạc phụ bàn về Quân Sơn hội 2