Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 760: Nhạc phụ bàn về Quân Sơn hội 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chỉ có điều, lão gia tử nhà mình... ngày trước chỉ là một Thị lang bộ Hộ, làmsao lại khiến Lâm Nhược Phủ coi trọng như vậy?Lâm Nhược Phủ không giải thích thắc mắc trong mắt y, tiếp tục nói: "Trong bangười này, ta phục nhất ánh mắt của Trần Bình Bình, vì thế khi hắn phản đốiquyết liệt việc ngươi và Thần nha đầu kết hôn... mà lúc đó nhìn bề ngoài thìviệc này dường như không có gì xấu, đối với bên phía nào cũng vậy... Vì vậy, tabiết hắn chắc chắn biết một số điều mà ta không nắm giữ... Vì thế..."Ông lão mỉm cười nói: "Ta cũng phản đối."Biết rằng Uyển Nhi và đại cữu ca đang dạo chơi bên ngoài, Phạm Nhàn hiểurằng công việc chống giàn thiên lý chỉ có thể làm vào buổi tối. Y lão nhạc phụPhạm Nhàn vậy, biết chuẩn bị thảo luận về việc triều đình rồi, vì vậy lập tứcngồi thẳng lưng dậy, chăm chú lắng nghe, đến đoạn này không khỏi tò mò nói:"Vậy vì sao sau đó ngài lại đồng ý?""Đã từng nói với ngươi... hay là ngươi quên rồi." Trong nụ cười của LâmNhược Phủ không khỏi mang chút tang thương, "Củng Nhi đi rồi, dưới gối tachỉ còn Đại Bảo và Thần nha đầu, mà lúc ấy bệ hạ đã để lộ ý định khiến ta từchức... Ta đã ở trong triều mấy chục năm, cái danh gian tướng không phảikhông có lý do, cũng không biết đã đánh đổ bao nhiêu người, còn người tronggia tộc ta cũng vì được ta bảo hộ, đã thu được lợi ích cực lớn từ thế gian này...Sau khi ta qua đời, ai sẽ bảo vệ họ? Ai sẽ che chở cho Đại Bảo của ta?"Lâm Nhược Phủ nhìn vào đôi mắt hắn, nói: "Ngày ngươi tặng ta lọ thuốc hít, tađã kết luận rằng ngươi có thể làm được tất cả những điều đó, cho nên ta cũngđồng ý với chuyện này."Lọ thuốc hít tinh xảo làm từ ngọc lục bảo lúc này đang yên lặng đặt trên chiếcbàn gỗ bên Lâm Nhược Phủ.Phạm Nhàn im lặng một lúc, sau đó nói một cách bình tĩnh và chân thành:"Ngài yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không để Uyển Nhi phải bị oanức, cũng không để Đại Bảo cảm thấy không vui."Lâm Nhược Phủ vui mừng gật đầu, nhưng lại thở dài nói: "Sau đó thân thế củangươi bị tiết lộ... mới biết ngươi vốn là công tử của Diệp tiểu thư, thế thì ta còncó gì để lo lắng?"Đây chính là dần dần đưa đề tài theo hướng mà Phạm Nhàn cần, một hướng màkhông thể công khai nói ra, cũng không thể hỏi người khác."Phe văn thần trong triều đình, ta... không có ai nào đắc lực, ngoại trừ NhâmThiểu An." Phạm Nhàn nói với vẻ mỉa mai: "Nhìn bề ngoài, ta có thể đánh choNhị hoàng tử hoa rơi nước chảy, nhưng nếu tương lai thật có ngày phải tranhbiện sàn triều đình... ta không có ai đứng ra nói giúp mình."Hiển nhiên Lâm Nhược Phủ chú ý hiểu được ý của y, nhưng không chỉ bày ra,ngược lại cười nói: "Lão Thư, Tiểu Hồ, hai vị Đại học sĩ quyền lực nhất trongMôn Hạ Trung Thư đều rất thích ngươi... Còn chưa biết đủ hay sao?"Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Thích cũng không thể ăn thay cơm, thật sự đến lúcphải đứng dậy chọn phe, ai có thể tin tưởng ai?"Lâm Nhược Phủ nhìn chằm chằm đôi mắt của Phạm Nhàn, hỏi: "Ngươi cần mộtsố người có thể tin tưởng được?"Phạm Nhàn không phủ nhận điều đó, cười khà khà một tiếng, giống như conchim nhỏ há miệng, chảy nước miếng thèm thuồng, chờ cha mẹ cho ăn.Lâm Nhược Phủ nhìn thần sắc của y, không nhịn được cười phá lên. Nhưngngay lập tức thu liễm nét cười nói một cách bình tĩnh: "Ta sẽ không cho ngươi."o O oCâu trả lời này khiến Phạm Nhàn vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng y cũnghiểu. Nếu như Lâm Nhược Phủ đã đặt cược toàn bộ gia tộc của mình lên xengựa của y, chắc chắn cũng phải cung cấp cho y một chút trợ giúp, không thểbắt ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ được. Hôm nay nhạc phụ trả lời nhưvậydưn cũng có lý do của nó.Đúng như dự đoán, Lâm Nhược Phủ từ tốn nói: "Có phải ngươi rất ngạc nhiênkhông? Kể từ khi ta rời khỏi kinh đô, phe quan văn trong triều đình đã trở nênhỗn loạn. Có người quay sang đầu quân cho Nhị hoàng tử và Vân Duệ, có ngườichuyển sang theo Đông Cung, còn có một đống lớn ngoan ngoãn đứng ở MônHạ Trung Thư..."Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, đương nhiên y đã nhận ra hiện tượng này từ lâu, điềukỳ quái là..."Điều kỳ lạ là, tại sao không có ai tự nguyện về phe ngươi?" Lâm Nhược Phủnhư cười như không nhìn hắn, "Bây giờ ngươi đã có tiếng tăm rất lớn trong sĩlâm thiên hạ, hơn nữa còn được cả Trường Mặc Hàn ban thưởng. Tuy tuổi cóhơi trẻ một chút, nhưng quang minh chính đại mở rộng cửa làm lãnh tụ củangười đọc sách cũng không phải chuyện không thể... Vậy vì sao? Vì sao ngoạitrừ tên đồng nghiệp cũ năm xưa ở Hồng Lư Tự, Thiếu An nhanh chân chọn phetrước, toàn bộ quan văn trong triều đình, nhưng không có ai chủ động tìm đếnngươi? Trong hơn một năm này, không hề có một văn thần nào đến cửa nhàngươi... Cho đến ngày nay, ngoại trừ bốn học trò của ngươi đang tiêu tốn thờigian ở các quận châu, ngươi hoàn toàn không thể mở rộng thêm thế lực."
Chỉ có điều, lão gia tử nhà mình... ngày trước chỉ là một Thị lang bộ Hộ, làm
sao lại khiến Lâm Nhược Phủ coi trọng như vậy?
Lâm Nhược Phủ không giải thích thắc mắc trong mắt y, tiếp tục nói: "Trong ba
người này, ta phục nhất ánh mắt của Trần Bình Bình, vì thế khi hắn phản đối
quyết liệt việc ngươi và Thần nha đầu kết hôn... mà lúc đó nhìn bề ngoài thì
việc này dường như không có gì xấu, đối với bên phía nào cũng vậy... Vì vậy, ta
biết hắn chắc chắn biết một số điều mà ta không nắm giữ... Vì thế..."
Ông lão mỉm cười nói: "Ta cũng phản đối."
Biết rằng Uyển Nhi và đại cữu ca đang dạo chơi bên ngoài, Phạm Nhàn hiểu
rằng công việc chống giàn thiên lý chỉ có thể làm vào buổi tối. Y lão nhạc phụ
Phạm Nhàn vậy, biết chuẩn bị thảo luận về việc triều đình rồi, vì vậy lập tức
ngồi thẳng lưng dậy, chăm chú lắng nghe, đến đoạn này không khỏi tò mò nói:
"Vậy vì sao sau đó ngài lại đồng ý?"
"Đã từng nói với ngươi... hay là ngươi quên rồi." Trong nụ cười của Lâm
Nhược Phủ không khỏi mang chút tang thương, "Củng Nhi đi rồi, dưới gối ta
chỉ còn Đại Bảo và Thần nha đầu, mà lúc ấy bệ hạ đã để lộ ý định khiến ta từ
chức... Ta đã ở trong triều mấy chục năm, cái danh gian tướng không phải
không có lý do, cũng không biết đã đánh đổ bao nhiêu người, còn người trong
gia tộc ta cũng vì được ta bảo hộ, đã thu được lợi ích cực lớn từ thế gian này...
Sau khi ta qua đời, ai sẽ bảo vệ họ? Ai sẽ che chở cho Đại Bảo của ta?"
Lâm Nhược Phủ nhìn vào đôi mắt hắn, nói: "Ngày ngươi tặng ta lọ thuốc hít, ta
đã kết luận rằng ngươi có thể làm được tất cả những điều đó, cho nên ta cũng
đồng ý với chuyện này."
Lọ thuốc hít tinh xảo làm từ ngọc lục bảo lúc này đang yên lặng đặt trên chiếc
bàn gỗ bên Lâm Nhược Phủ.
Phạm Nhàn im lặng một lúc, sau đó nói một cách bình tĩnh và chân thành:
"Ngài yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không để Uyển Nhi phải bị oan
ức, cũng không để Đại Bảo cảm thấy không vui."
Lâm Nhược Phủ vui mừng gật đầu, nhưng lại thở dài nói: "Sau đó thân thế của
ngươi bị tiết lộ... mới biết ngươi vốn là công tử của Diệp tiểu thư, thế thì ta còn
có gì để lo lắng?"
Đây chính là dần dần đưa đề tài theo hướng mà Phạm Nhàn cần, một hướng mà
không thể công khai nói ra, cũng không thể hỏi người khác.
"Phe văn thần trong triều đình, ta... không có ai nào đắc lực, ngoại trừ Nhâm
Thiểu An." Phạm Nhàn nói với vẻ mỉa mai: "Nhìn bề ngoài, ta có thể đánh cho
Nhị hoàng tử hoa rơi nước chảy, nhưng nếu tương lai thật có ngày phải tranh
biện sàn triều đình... ta không có ai đứng ra nói giúp mình."
Hiển nhiên Lâm Nhược Phủ chú ý hiểu được ý của y, nhưng không chỉ bày ra,
ngược lại cười nói: "Lão Thư, Tiểu Hồ, hai vị Đại học sĩ quyền lực nhất trong
Môn Hạ Trung Thư đều rất thích ngươi... Còn chưa biết đủ hay sao?"
Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Thích cũng không thể ăn thay cơm, thật sự đến lúc
phải đứng dậy chọn phe, ai có thể tin tưởng ai?"
Lâm Nhược Phủ nhìn chằm chằm đôi mắt của Phạm Nhàn, hỏi: "Ngươi cần một
số người có thể tin tưởng được?"
Phạm Nhàn không phủ nhận điều đó, cười khà khà một tiếng, giống như con
chim nhỏ há miệng, chảy nước miếng thèm thuồng, chờ cha mẹ cho ăn.
Lâm Nhược Phủ nhìn thần sắc của y, không nhịn được cười phá lên. Nhưng
ngay lập tức thu liễm nét cười nói một cách bình tĩnh: "Ta sẽ không cho ngươi."
o O o
Câu trả lời này khiến Phạm Nhàn vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng y cũng
hiểu. Nếu như Lâm Nhược Phủ đã đặt cược toàn bộ gia tộc của mình lên xe
ngựa của y, chắc chắn cũng phải cung cấp cho y một chút trợ giúp, không thể
bắt ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ được. Hôm nay nhạc phụ trả lời như
vậydưn cũng có lý do của nó.
Đúng như dự đoán, Lâm Nhược Phủ từ tốn nói: "Có phải ngươi rất ngạc nhiên
không? Kể từ khi ta rời khỏi kinh đô, phe quan văn trong triều đình đã trở nên
hỗn loạn. Có người quay sang đầu quân cho Nhị hoàng tử và Vân Duệ, có người
chuyển sang theo Đông Cung, còn có một đống lớn ngoan ngoãn đứng ở Môn
Hạ Trung Thư..."
Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, đương nhiên y đã nhận ra hiện tượng này từ lâu, điều
kỳ quái là...
"Điều kỳ lạ là, tại sao không có ai tự nguyện về phe ngươi?" Lâm Nhược Phủ
như cười như không nhìn hắn, "Bây giờ ngươi đã có tiếng tăm rất lớn trong sĩ
lâm thiên hạ, hơn nữa còn được cả Trường Mặc Hàn ban thưởng. Tuy tuổi có
hơi trẻ một chút, nhưng quang minh chính đại mở rộng cửa làm lãnh tụ của
người đọc sách cũng không phải chuyện không thể... Vậy vì sao? Vì sao ngoại
trừ tên đồng nghiệp cũ năm xưa ở Hồng Lư Tự, Thiếu An nhanh chân chọn phe
trước, toàn bộ quan văn trong triều đình, nhưng không có ai chủ động tìm đến
ngươi? Trong hơn một năm này, không hề có một văn thần nào đến cửa nhà
ngươi... Cho đến ngày nay, ngoại trừ bốn học trò của ngươi đang tiêu tốn thời
gian ở các quận châu, ngươi hoàn toàn không thể mở rộng thêm thế lực."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chỉ có điều, lão gia tử nhà mình... ngày trước chỉ là một Thị lang bộ Hộ, làmsao lại khiến Lâm Nhược Phủ coi trọng như vậy?Lâm Nhược Phủ không giải thích thắc mắc trong mắt y, tiếp tục nói: "Trong bangười này, ta phục nhất ánh mắt của Trần Bình Bình, vì thế khi hắn phản đốiquyết liệt việc ngươi và Thần nha đầu kết hôn... mà lúc đó nhìn bề ngoài thìviệc này dường như không có gì xấu, đối với bên phía nào cũng vậy... Vì vậy, tabiết hắn chắc chắn biết một số điều mà ta không nắm giữ... Vì thế..."Ông lão mỉm cười nói: "Ta cũng phản đối."Biết rằng Uyển Nhi và đại cữu ca đang dạo chơi bên ngoài, Phạm Nhàn hiểurằng công việc chống giàn thiên lý chỉ có thể làm vào buổi tối. Y lão nhạc phụPhạm Nhàn vậy, biết chuẩn bị thảo luận về việc triều đình rồi, vì vậy lập tứcngồi thẳng lưng dậy, chăm chú lắng nghe, đến đoạn này không khỏi tò mò nói:"Vậy vì sao sau đó ngài lại đồng ý?""Đã từng nói với ngươi... hay là ngươi quên rồi." Trong nụ cười của LâmNhược Phủ không khỏi mang chút tang thương, "Củng Nhi đi rồi, dưới gối tachỉ còn Đại Bảo và Thần nha đầu, mà lúc ấy bệ hạ đã để lộ ý định khiến ta từchức... Ta đã ở trong triều mấy chục năm, cái danh gian tướng không phảikhông có lý do, cũng không biết đã đánh đổ bao nhiêu người, còn người tronggia tộc ta cũng vì được ta bảo hộ, đã thu được lợi ích cực lớn từ thế gian này...Sau khi ta qua đời, ai sẽ bảo vệ họ? Ai sẽ che chở cho Đại Bảo của ta?"Lâm Nhược Phủ nhìn vào đôi mắt hắn, nói: "Ngày ngươi tặng ta lọ thuốc hít, tađã kết luận rằng ngươi có thể làm được tất cả những điều đó, cho nên ta cũngđồng ý với chuyện này."Lọ thuốc hít tinh xảo làm từ ngọc lục bảo lúc này đang yên lặng đặt trên chiếcbàn gỗ bên Lâm Nhược Phủ.Phạm Nhàn im lặng một lúc, sau đó nói một cách bình tĩnh và chân thành:"Ngài yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không để Uyển Nhi phải bị oanức, cũng không để Đại Bảo cảm thấy không vui."Lâm Nhược Phủ vui mừng gật đầu, nhưng lại thở dài nói: "Sau đó thân thế củangươi bị tiết lộ... mới biết ngươi vốn là công tử của Diệp tiểu thư, thế thì ta còncó gì để lo lắng?"Đây chính là dần dần đưa đề tài theo hướng mà Phạm Nhàn cần, một hướng màkhông thể công khai nói ra, cũng không thể hỏi người khác."Phe văn thần trong triều đình, ta... không có ai nào đắc lực, ngoại trừ NhâmThiểu An." Phạm Nhàn nói với vẻ mỉa mai: "Nhìn bề ngoài, ta có thể đánh choNhị hoàng tử hoa rơi nước chảy, nhưng nếu tương lai thật có ngày phải tranhbiện sàn triều đình... ta không có ai đứng ra nói giúp mình."Hiển nhiên Lâm Nhược Phủ chú ý hiểu được ý của y, nhưng không chỉ bày ra,ngược lại cười nói: "Lão Thư, Tiểu Hồ, hai vị Đại học sĩ quyền lực nhất trongMôn Hạ Trung Thư đều rất thích ngươi... Còn chưa biết đủ hay sao?"Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Thích cũng không thể ăn thay cơm, thật sự đến lúcphải đứng dậy chọn phe, ai có thể tin tưởng ai?"Lâm Nhược Phủ nhìn chằm chằm đôi mắt của Phạm Nhàn, hỏi: "Ngươi cần mộtsố người có thể tin tưởng được?"Phạm Nhàn không phủ nhận điều đó, cười khà khà một tiếng, giống như conchim nhỏ há miệng, chảy nước miếng thèm thuồng, chờ cha mẹ cho ăn.Lâm Nhược Phủ nhìn thần sắc của y, không nhịn được cười phá lên. Nhưngngay lập tức thu liễm nét cười nói một cách bình tĩnh: "Ta sẽ không cho ngươi."o O oCâu trả lời này khiến Phạm Nhàn vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng y cũnghiểu. Nếu như Lâm Nhược Phủ đã đặt cược toàn bộ gia tộc của mình lên xengựa của y, chắc chắn cũng phải cung cấp cho y một chút trợ giúp, không thểbắt ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ được. Hôm nay nhạc phụ trả lời nhưvậydưn cũng có lý do của nó.Đúng như dự đoán, Lâm Nhược Phủ từ tốn nói: "Có phải ngươi rất ngạc nhiênkhông? Kể từ khi ta rời khỏi kinh đô, phe quan văn trong triều đình đã trở nênhỗn loạn. Có người quay sang đầu quân cho Nhị hoàng tử và Vân Duệ, có ngườichuyển sang theo Đông Cung, còn có một đống lớn ngoan ngoãn đứng ở MônHạ Trung Thư..."Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, đương nhiên y đã nhận ra hiện tượng này từ lâu, điềukỳ quái là..."Điều kỳ lạ là, tại sao không có ai tự nguyện về phe ngươi?" Lâm Nhược Phủnhư cười như không nhìn hắn, "Bây giờ ngươi đã có tiếng tăm rất lớn trong sĩlâm thiên hạ, hơn nữa còn được cả Trường Mặc Hàn ban thưởng. Tuy tuổi cóhơi trẻ một chút, nhưng quang minh chính đại mở rộng cửa làm lãnh tụ củangười đọc sách cũng không phải chuyện không thể... Vậy vì sao? Vì sao ngoạitrừ tên đồng nghiệp cũ năm xưa ở Hồng Lư Tự, Thiếu An nhanh chân chọn phetrước, toàn bộ quan văn trong triều đình, nhưng không có ai chủ động tìm đếnngươi? Trong hơn một năm này, không hề có một văn thần nào đến cửa nhàngươi... Cho đến ngày nay, ngoại trừ bốn học trò của ngươi đang tiêu tốn thờigian ở các quận châu, ngươi hoàn toàn không thể mở rộng thêm thế lực."