Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 762: Nhạc phụ bàn về Quân Sơn hội 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn muốn hỏi thêm chút gì đó nhưng bị Lâm Nhược Phủ giơ tay ngănlại."Quân Sơn hội chỉ là một cách để những người đứng cao hơn trong thế giớinày... liên lạc với nhau." Tướng gia cuối cùng của triều đình Đại Khánh từ từgiảng giải về điều bí ẩn trong thiên hạ này, "Chúng ta không phải là vua của mộtnước, chỉ là ngẫu nhiên nắm trong tay một chút quyền lực hoặc thực lực to lớn...Nhưng có rất nhiều việc, bản thân chúng ta không tiện làm, vì vậy chúng ta sẽthông qua Quân Sơn hội, nhờ bằng hữu giúp đỡ, mà khi bằng hữu gặp rắc rối,chúng ta cũng sẽ giúp đỡ.""Rất công bằng phải không?""Quân Sơn hội chẳng qua chỉ là hội ái hữu của bằng hữu mà thôi.""Quân Sơn hội không có một hình thức tổ chức nghiêm ngặt và hoàn chỉnh,không có mục tiêu xác định, cũng không có một ước nguyện nào mà tất cả mọingười đều muốn đạt được."Cuối cùng Lâm Nhược Phủ tổng kết lại: "Vì thế, nếu xét theo ý nghĩa lực sátthương thuần túy, do tính chất phân tán của nó nên Quân Sơn hội không mạnh,chí ít cũng... không hữu dụng bằng Giám Sát viện dưới tay lão thọt."Phạm Nhàn thầm nghi hoặc, nếu đã như vậy, tại sao nhạc phụ còn muốn y cảnhgiác với Trưởng công chúa và Quân Sơn hội?Lâm Nhược Phủ mỉm cười nói: "Trần Bình Bình đang ép Vân Duệ lần cuốicùng, dường như ngươi cũng đang ép... Ta đoán đúng chứ?"Phạm Nhàn không thể không khâm phục khứu giác nhạy bén của đối phương vềmặt chính trị, y gật đầu."Có điều, dường như ngươi và lão thọt đã cùng mắc một sai lầm." Lâm NhượcPhủ nhẹ giọng nói: "Các ngươi luôn nghĩ rằng ép Trưởng công chúa và lão nhị,Đông Cung đến mức nhảy dựng lên, ép đến khi sang phía đối lập với Hoàng đếbệ hạ, thì có thể dễ dàng gặt hái được thắng lợi của toàn bộ chiến dịch.""Chẳng lẽ không phải như vậy sao?" Phạm Nhàn nhíu mày, Khánh Quốc chínhlà quốc gia mạnh nhất thiên hạ, tuy Hoàng đế Khánh Quốc đã im hơi lặng tiếngsuốt mười mấy năm, nhưng lịch sử đã chứng minh, thủ đoạn của Hoàng đếKhánh Quốc, tuyệt đối không phải bất cứ ai cũng có thể chống cự được."Bởi vì các ngươi đã đánh giá thấp Vân Duệ, đánh giá thấp Quân Sơn hội... Nếucứ để tình hình tiếp tục phát triển như vậy, nếu nàng ấy thật sự điên lên... ai biếtsẽ phát sinh hậu quả gì?"Lâm Nhược Phủ cười một tràng dài, bàn về người phụ nữ đã dây dưa với ôngnhiều năm, đã sinh cho ông một cô con gái đáng yêu... Trưởng công chúa điệnhạ."Chẳng phải Quân Sơn hội rất phân tán à? Làm sao có thể so sánh với lực lượngmạnh mẽ của một quốc gia được?""Quân Sơn hội giống như một quả bóng đập khắp nơi trong phòng. nhưng mộtkhi có người muốn dùng lực ấn nó xuống, lực đàn hồi sẽ tập trung lại." LâmNhược Phủ vẻ mặt âu lo nói: "Đặc biệt là trong một năm qua ngươi và lão thọtxảo diệu đan dệt, có vẻ như Vân Duệ đã đến bước đường cùng... Nếu vào thờiđiểm này, Quân Sơn hội đột nhiên phát hiện ra một đối thủ mạnh mẽ dị thường,lực lượng phân tán cũng sẽ trở nên chặt chẽ, lực lượng đang che giấu cũng sẽbùng nổ.""Điều này cũng giống như đạo lý về con người... Khi ngươi phát hiện ra mộtmục tiêu mà mình khao khát đã lâu, cho dù có mạo hiểm thế nào cũng là xứngđáng."Nghe những lời này, Phạm Nhàn cảm thấy trong lòng ớn lạnh, tuy cục diện nàylà do chính bản thân y gây dựng và hy vọng, nhưng vẫn bị những lời mà nhạcphụ vừa nói làm cho kinh hãi."Nếu như Quân Sơn hội không chỉ có Diệp Lưu Vân, mà còn kết nối với ĐôngDi thành, còn có nhiều trợ thủ, thế thì quả thật thực lực của đối phương đã sớmvượt qua rào cản của quốc gia, trên cao hơn cả thiên hạ; cũng có đủ tư cách đểhội ái hữu phân tán biến thành một thùng thuốc nổ..."Toàn bộ thiên hạ này, đương nhiên chỉ có Hoàng Đế Khánh Quốc mới có tưcách như vậy.o O o"Chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm cũng sẽ ra tay?" Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu.Lâm Nhược Phủ mỉm cười nhìn y: "Nếu Vân Duệ không phát điên, đương nhiênsẽ không sắp xếp như vậy. Nhưng nếu nàng ấy thật sự bị bệ hạ và các ngươi dồnép tới đường cùng... Ai có thể nói chắc được? An nguy của bệ hạ liên quan đếnđại thế của thiên hạ... Nếu người mà băng hà, có quá nhiều người có thể gặt háiđược lợi ích."Tướng gia tiền nhiệm nghiêm túc nói: "Trừ những thần dân Đại Khánh nhưchúng ta ra."Nếu Hoàng đế Khánh Quốc chết, chắc chắn Bắc Tề sẽ rất hân hoan, Đông DiThành cũng sẽ bắn pháo ăn mừng. Còn Khánh Quốc, chỉ e sẽ lập tức phải đốimặt ai ương vô cùng vô tận.Cuối cùng Lâm Nhược Phủ nói: "Vì mục tiêu vĩ đại như vậy, kẻ thù của KhánhQuốc đều sẽ đoàn kết lại... Vừa rồi ngươi nói đến Tứ Cố Kiếm, tại sao không đềcập tới Khổ Hà?"Phạm Nhàn miệng lưỡi đắng ngắt, không muốn tiếp câu nói này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn muốn hỏi thêm chút gì đó nhưng bị Lâm Nhược Phủ giơ tay ngănlại."Quân Sơn hội chỉ là một cách để những người đứng cao hơn trong thế giớinày... liên lạc với nhau." Tướng gia cuối cùng của triều đình Đại Khánh từ từgiảng giải về điều bí ẩn trong thiên hạ này, "Chúng ta không phải là vua của mộtnước, chỉ là ngẫu nhiên nắm trong tay một chút quyền lực hoặc thực lực to lớn...Nhưng có rất nhiều việc, bản thân chúng ta không tiện làm, vì vậy chúng ta sẽthông qua Quân Sơn hội, nhờ bằng hữu giúp đỡ, mà khi bằng hữu gặp rắc rối,chúng ta cũng sẽ giúp đỡ.""Rất công bằng phải không?""Quân Sơn hội chẳng qua chỉ là hội ái hữu của bằng hữu mà thôi.""Quân Sơn hội không có một hình thức tổ chức nghiêm ngặt và hoàn chỉnh,không có mục tiêu xác định, cũng không có một ước nguyện nào mà tất cả mọingười đều muốn đạt được."Cuối cùng Lâm Nhược Phủ tổng kết lại: "Vì thế, nếu xét theo ý nghĩa lực sátthương thuần túy, do tính chất phân tán của nó nên Quân Sơn hội không mạnh,chí ít cũng... không hữu dụng bằng Giám Sát viện dưới tay lão thọt."Phạm Nhàn thầm nghi hoặc, nếu đã như vậy, tại sao nhạc phụ còn muốn y cảnhgiác với Trưởng công chúa và Quân Sơn hội?Lâm Nhược Phủ mỉm cười nói: "Trần Bình Bình đang ép Vân Duệ lần cuốicùng, dường như ngươi cũng đang ép... Ta đoán đúng chứ?"Phạm Nhàn không thể không khâm phục khứu giác nhạy bén của đối phương vềmặt chính trị, y gật đầu."Có điều, dường như ngươi và lão thọt đã cùng mắc một sai lầm." Lâm NhượcPhủ nhẹ giọng nói: "Các ngươi luôn nghĩ rằng ép Trưởng công chúa và lão nhị,Đông Cung đến mức nhảy dựng lên, ép đến khi sang phía đối lập với Hoàng đếbệ hạ, thì có thể dễ dàng gặt hái được thắng lợi của toàn bộ chiến dịch.""Chẳng lẽ không phải như vậy sao?" Phạm Nhàn nhíu mày, Khánh Quốc chínhlà quốc gia mạnh nhất thiên hạ, tuy Hoàng đế Khánh Quốc đã im hơi lặng tiếngsuốt mười mấy năm, nhưng lịch sử đã chứng minh, thủ đoạn của Hoàng đếKhánh Quốc, tuyệt đối không phải bất cứ ai cũng có thể chống cự được."Bởi vì các ngươi đã đánh giá thấp Vân Duệ, đánh giá thấp Quân Sơn hội... Nếucứ để tình hình tiếp tục phát triển như vậy, nếu nàng ấy thật sự điên lên... ai biếtsẽ phát sinh hậu quả gì?"Lâm Nhược Phủ cười một tràng dài, bàn về người phụ nữ đã dây dưa với ôngnhiều năm, đã sinh cho ông một cô con gái đáng yêu... Trưởng công chúa điệnhạ."Chẳng phải Quân Sơn hội rất phân tán à? Làm sao có thể so sánh với lực lượngmạnh mẽ của một quốc gia được?""Quân Sơn hội giống như một quả bóng đập khắp nơi trong phòng. nhưng mộtkhi có người muốn dùng lực ấn nó xuống, lực đàn hồi sẽ tập trung lại." LâmNhược Phủ vẻ mặt âu lo nói: "Đặc biệt là trong một năm qua ngươi và lão thọtxảo diệu đan dệt, có vẻ như Vân Duệ đã đến bước đường cùng... Nếu vào thờiđiểm này, Quân Sơn hội đột nhiên phát hiện ra một đối thủ mạnh mẽ dị thường,lực lượng phân tán cũng sẽ trở nên chặt chẽ, lực lượng đang che giấu cũng sẽbùng nổ.""Điều này cũng giống như đạo lý về con người... Khi ngươi phát hiện ra mộtmục tiêu mà mình khao khát đã lâu, cho dù có mạo hiểm thế nào cũng là xứngđáng."Nghe những lời này, Phạm Nhàn cảm thấy trong lòng ớn lạnh, tuy cục diện nàylà do chính bản thân y gây dựng và hy vọng, nhưng vẫn bị những lời mà nhạcphụ vừa nói làm cho kinh hãi."Nếu như Quân Sơn hội không chỉ có Diệp Lưu Vân, mà còn kết nối với ĐôngDi thành, còn có nhiều trợ thủ, thế thì quả thật thực lực của đối phương đã sớmvượt qua rào cản của quốc gia, trên cao hơn cả thiên hạ; cũng có đủ tư cách đểhội ái hữu phân tán biến thành một thùng thuốc nổ..."Toàn bộ thiên hạ này, đương nhiên chỉ có Hoàng Đế Khánh Quốc mới có tưcách như vậy.o O o"Chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm cũng sẽ ra tay?" Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu.Lâm Nhược Phủ mỉm cười nhìn y: "Nếu Vân Duệ không phát điên, đương nhiênsẽ không sắp xếp như vậy. Nhưng nếu nàng ấy thật sự bị bệ hạ và các ngươi dồnép tới đường cùng... Ai có thể nói chắc được? An nguy của bệ hạ liên quan đếnđại thế của thiên hạ... Nếu người mà băng hà, có quá nhiều người có thể gặt háiđược lợi ích."Tướng gia tiền nhiệm nghiêm túc nói: "Trừ những thần dân Đại Khánh nhưchúng ta ra."Nếu Hoàng đế Khánh Quốc chết, chắc chắn Bắc Tề sẽ rất hân hoan, Đông DiThành cũng sẽ bắn pháo ăn mừng. Còn Khánh Quốc, chỉ e sẽ lập tức phải đốimặt ai ương vô cùng vô tận.Cuối cùng Lâm Nhược Phủ nói: "Vì mục tiêu vĩ đại như vậy, kẻ thù của KhánhQuốc đều sẽ đoàn kết lại... Vừa rồi ngươi nói đến Tứ Cố Kiếm, tại sao không đềcập tới Khổ Hà?"Phạm Nhàn miệng lưỡi đắng ngắt, không muốn tiếp câu nói này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn muốn hỏi thêm chút gì đó nhưng bị Lâm Nhược Phủ giơ tay ngănlại."Quân Sơn hội chỉ là một cách để những người đứng cao hơn trong thế giớinày... liên lạc với nhau." Tướng gia cuối cùng của triều đình Đại Khánh từ từgiảng giải về điều bí ẩn trong thiên hạ này, "Chúng ta không phải là vua của mộtnước, chỉ là ngẫu nhiên nắm trong tay một chút quyền lực hoặc thực lực to lớn...Nhưng có rất nhiều việc, bản thân chúng ta không tiện làm, vì vậy chúng ta sẽthông qua Quân Sơn hội, nhờ bằng hữu giúp đỡ, mà khi bằng hữu gặp rắc rối,chúng ta cũng sẽ giúp đỡ.""Rất công bằng phải không?""Quân Sơn hội chẳng qua chỉ là hội ái hữu của bằng hữu mà thôi.""Quân Sơn hội không có một hình thức tổ chức nghiêm ngặt và hoàn chỉnh,không có mục tiêu xác định, cũng không có một ước nguyện nào mà tất cả mọingười đều muốn đạt được."Cuối cùng Lâm Nhược Phủ tổng kết lại: "Vì thế, nếu xét theo ý nghĩa lực sátthương thuần túy, do tính chất phân tán của nó nên Quân Sơn hội không mạnh,chí ít cũng... không hữu dụng bằng Giám Sát viện dưới tay lão thọt."Phạm Nhàn thầm nghi hoặc, nếu đã như vậy, tại sao nhạc phụ còn muốn y cảnhgiác với Trưởng công chúa và Quân Sơn hội?Lâm Nhược Phủ mỉm cười nói: "Trần Bình Bình đang ép Vân Duệ lần cuốicùng, dường như ngươi cũng đang ép... Ta đoán đúng chứ?"Phạm Nhàn không thể không khâm phục khứu giác nhạy bén của đối phương vềmặt chính trị, y gật đầu."Có điều, dường như ngươi và lão thọt đã cùng mắc một sai lầm." Lâm NhượcPhủ nhẹ giọng nói: "Các ngươi luôn nghĩ rằng ép Trưởng công chúa và lão nhị,Đông Cung đến mức nhảy dựng lên, ép đến khi sang phía đối lập với Hoàng đếbệ hạ, thì có thể dễ dàng gặt hái được thắng lợi của toàn bộ chiến dịch.""Chẳng lẽ không phải như vậy sao?" Phạm Nhàn nhíu mày, Khánh Quốc chínhlà quốc gia mạnh nhất thiên hạ, tuy Hoàng đế Khánh Quốc đã im hơi lặng tiếngsuốt mười mấy năm, nhưng lịch sử đã chứng minh, thủ đoạn của Hoàng đếKhánh Quốc, tuyệt đối không phải bất cứ ai cũng có thể chống cự được."Bởi vì các ngươi đã đánh giá thấp Vân Duệ, đánh giá thấp Quân Sơn hội... Nếucứ để tình hình tiếp tục phát triển như vậy, nếu nàng ấy thật sự điên lên... ai biếtsẽ phát sinh hậu quả gì?"Lâm Nhược Phủ cười một tràng dài, bàn về người phụ nữ đã dây dưa với ôngnhiều năm, đã sinh cho ông một cô con gái đáng yêu... Trưởng công chúa điệnhạ."Chẳng phải Quân Sơn hội rất phân tán à? Làm sao có thể so sánh với lực lượngmạnh mẽ của một quốc gia được?""Quân Sơn hội giống như một quả bóng đập khắp nơi trong phòng. nhưng mộtkhi có người muốn dùng lực ấn nó xuống, lực đàn hồi sẽ tập trung lại." LâmNhược Phủ vẻ mặt âu lo nói: "Đặc biệt là trong một năm qua ngươi và lão thọtxảo diệu đan dệt, có vẻ như Vân Duệ đã đến bước đường cùng... Nếu vào thờiđiểm này, Quân Sơn hội đột nhiên phát hiện ra một đối thủ mạnh mẽ dị thường,lực lượng phân tán cũng sẽ trở nên chặt chẽ, lực lượng đang che giấu cũng sẽbùng nổ.""Điều này cũng giống như đạo lý về con người... Khi ngươi phát hiện ra mộtmục tiêu mà mình khao khát đã lâu, cho dù có mạo hiểm thế nào cũng là xứngđáng."Nghe những lời này, Phạm Nhàn cảm thấy trong lòng ớn lạnh, tuy cục diện nàylà do chính bản thân y gây dựng và hy vọng, nhưng vẫn bị những lời mà nhạcphụ vừa nói làm cho kinh hãi."Nếu như Quân Sơn hội không chỉ có Diệp Lưu Vân, mà còn kết nối với ĐôngDi thành, còn có nhiều trợ thủ, thế thì quả thật thực lực của đối phương đã sớmvượt qua rào cản của quốc gia, trên cao hơn cả thiên hạ; cũng có đủ tư cách đểhội ái hữu phân tán biến thành một thùng thuốc nổ..."Toàn bộ thiên hạ này, đương nhiên chỉ có Hoàng Đế Khánh Quốc mới có tưcách như vậy.o O o"Chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm cũng sẽ ra tay?" Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu.Lâm Nhược Phủ mỉm cười nhìn y: "Nếu Vân Duệ không phát điên, đương nhiênsẽ không sắp xếp như vậy. Nhưng nếu nàng ấy thật sự bị bệ hạ và các ngươi dồnép tới đường cùng... Ai có thể nói chắc được? An nguy của bệ hạ liên quan đếnđại thế của thiên hạ... Nếu người mà băng hà, có quá nhiều người có thể gặt háiđược lợi ích."Tướng gia tiền nhiệm nghiêm túc nói: "Trừ những thần dân Đại Khánh nhưchúng ta ra."Nếu Hoàng đế Khánh Quốc chết, chắc chắn Bắc Tề sẽ rất hân hoan, Đông DiThành cũng sẽ bắn pháo ăn mừng. Còn Khánh Quốc, chỉ e sẽ lập tức phải đốimặt ai ương vô cùng vô tận.Cuối cùng Lâm Nhược Phủ nói: "Vì mục tiêu vĩ đại như vậy, kẻ thù của KhánhQuốc đều sẽ đoàn kết lại... Vừa rồi ngươi nói đến Tứ Cố Kiếm, tại sao không đềcập tới Khổ Hà?"Phạm Nhàn miệng lưỡi đắng ngắt, không muốn tiếp câu nói này.

Chương 762: Nhạc phụ bàn về Quân Sơn hội 5