Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 763: Xuống núi 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lâm Nhược Phủ cười lạnh nói: "Quân Sơn hội? Không phải là người của QuânSơn hội... chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập. Vân Duệ ở giữaliên hệ, đây mới sở trường của nàng ấy."Phạm Nhàn hiểu rõ điều này, khi xưa Trưởng công chúa và Thái hậu Bắc Tề cómối quan hệ thân thiết, hơn nữa còn thường xuyên cấu kết với Thành Đông Diđể làm chuyện xấu. Y không nhịn được cười khổ nói: "Mọi người đến từ ngũ hổtứ hải, vì một mục tiêu chung... Hả?"Y đột nhiên cau mày nói: "Chúng ta có thể đoán ra được, chắc chắn bệ hạ cũngsẽ nghĩ đến, vì sao người không ra tay trước?"o O oTrong phòng yên tĩnh một lúc lâu, sau đó Lâm Nhược Phủ mở miệng ôn tồnnói: "Điều ta vừa nói chính là chuyện của Vân Duệ. Tuy nàng ấy có hơi điêncuồng, nhưng sẫu sao ta cũng quen biết nàng hai mươi năm rồi, đương nhiên cóthể đoán ra được nàng ấy sẽ làm những gì.""Nhưng về phần bệ hạ..." Lâm Nhược Phủ không khỏi than thở: "Tuy ngườitừng phản bội ta, nhưng ta vẫn phải nói một điều, không ai biết trong lòng ngườiđang nghĩ gì. Có lẽ... người đang chờ ngày đó.""Có thể là hắn tự đại đến mức não tàn rồi." Không biết Phạm Nhàn đang nghĩđến cái gì."Vậy bây giờ ta nên làm gì?"Lâm Nhược Phủ nhẹ giọng nói: "Chẳng phải từ đầu ngươi đã quyết định sẽ làmkhán giả ư? Nhưng nếu như sự việc lớn đến một mức độ nào đó, cho dù ngươicó muốn hay không, chung quy cũng phải lên sân khấu diễn kịch. Mà lúc đó,cho dù xét theo góc độ nào đi nữa, ngươi cũng nhất định phải đứng vững bênphe Bệ hạ."Phạm Nhàn nghĩ thầm trong lòng, đây đúng là lời nói thừa thãi, cho dù mình cómuốn đứng về phía nhạc mẫu, nhưng vì bị nhạc phụ nhà ngài dọa thế, còn ai cólá gan tới chơi với kẻ điên đó.Từ khi còn ở Tô Châu, Phạm Nhàn luôn mong chờ hành trình tới Ngô Châu, vìy biết, vị lão tướng gia trước mặt, tuy trong một năm qua ông đã im hơi bặttiếng đến mức như đã biến mất khỏi thế gian, nhưng đó chỉ vì muốn tránhkhông để Hoàng đế bệ hạ cảnh giác nên mới cố ý tạo ra dáng vẻ như vậy.Tất nhiên, khi giả trở thành thật thì thật cũng trở thành giả, lâu dần dáng vẻ nhưthế sẽ thấm sâu vào xương tủy. Phạm Nhàn rất thán phục loại khí phách dámnghĩ dám làm của nhạc phụ.Triều đình không phải nơi có thể ở lâu, thế thì nhẹ nhàng cất bước ra đi, khôngcần phải chi li về chuyện điều kiện. Hơn nữa, để lại Phạm Nhàn như một 'đuôi'ở kinh thành, cũng là cho bệ hạ đủ thể diện, đương nhiên triều đình cũng sẽ lưulại thể diện, cho tướng gia tiền nhiệm vinh quang về hưu.Loại trí tuệ chính trị này khiến cho Phạm Nhàn cực kỳ tin tưởng vào nhận địnhcủa nhạc phụ đại nhân. Vì vậy, ngày hôm nay sau khi nghe xong những lời này,tuy cảm thấy chút ớn lạnh, chút hưng phấn mơ hồ, nhưng đa số thời gian, y lạichìm vào trầm tư, chuẩn bị đối phó với phong ba bão táp sắp tới.Sóng gió không ngừng, tuy y cũng góp phần khuấy bọt nước lên, nhưng dườngnhư Phạm Nhàn đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của vụ việc này.Y biết về suy nghĩ của Trưởng công chúa, nhưng không thể nắm bắt ngay đượctâm tư của Hoàng đế bệ hạ. Có điều, Phạm Nhàn vẫn còn lợi thế của riêngmình.Đối với y mà nói, biết tuyệt đại đa số bí mật trên thế giới này là lão thọt kia; biếtmột số bí mật khác là là phụ thân của y; còn biết một số bí mật khác nữa là nhạcphụ của y.Đây là ba người mà sau năm năm thay đổi chính sách của Khánh Lịch, đã trởthành những thuộc hạ đắc lực nhất cho Hoàng đế bệ hạ Khánh Quốc, ba trụ cộttrong triều đình Đại Khánh. Trước khi mình từ Đạm Châu đến kinh đô, phụ thânmình và Trần Bình Bình như người dưng nước lã, cơ bản là không hề giao tiếp,Lâm tướng gia và Trần Bình Bình lại là hai phe đối lập lớn nhất trong triều.Nói chính xác hơn, giữa tam giác này chưa bao giờ liên hệ qua lại.Mà tất cả những điều này, lại theo ơ vào kinh đô, theo y cưới Uyển Nhi, đã biếnthành một đống giấy vụn. Vào lúc này, trong thiên hạ ngoại trừ Hoàng đếKhánh Quốc, đã có thêm Phạm Nhàn có thể thu hút tài nguyên từ ba vị đại thầnnày, đồng thời nhận được thông tin từ ba phía... một người thật may mắn.Đối với Phạm Nhàn mà nói, tới nay, thậm chí y có thể nhìn nhận mọi thứ còn rõràng hơn so với ba vị cha chú này. Chỉ có điều, dường như loại may mắn haynên nói là thực lực này không thể đặt trên người một thần tử. Vì vậy dù thế nàođi nữa, trong tam giác này chắc chắn có một người phải rút lui.Do không phải bạn thân từ nhỏ với Hoàng đế bệ hạ, Tể tướng Lâm Nhược Phủtrở thành vật hy sinh đầu tiên.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lâm Nhược Phủ cười lạnh nói: "Quân Sơn hội? Không phải là người của QuânSơn hội... chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập. Vân Duệ ở giữaliên hệ, đây mới sở trường của nàng ấy."Phạm Nhàn hiểu rõ điều này, khi xưa Trưởng công chúa và Thái hậu Bắc Tề cómối quan hệ thân thiết, hơn nữa còn thường xuyên cấu kết với Thành Đông Diđể làm chuyện xấu. Y không nhịn được cười khổ nói: "Mọi người đến từ ngũ hổtứ hải, vì một mục tiêu chung... Hả?"Y đột nhiên cau mày nói: "Chúng ta có thể đoán ra được, chắc chắn bệ hạ cũngsẽ nghĩ đến, vì sao người không ra tay trước?"o O oTrong phòng yên tĩnh một lúc lâu, sau đó Lâm Nhược Phủ mở miệng ôn tồnnói: "Điều ta vừa nói chính là chuyện của Vân Duệ. Tuy nàng ấy có hơi điêncuồng, nhưng sẫu sao ta cũng quen biết nàng hai mươi năm rồi, đương nhiên cóthể đoán ra được nàng ấy sẽ làm những gì.""Nhưng về phần bệ hạ..." Lâm Nhược Phủ không khỏi than thở: "Tuy ngườitừng phản bội ta, nhưng ta vẫn phải nói một điều, không ai biết trong lòng ngườiđang nghĩ gì. Có lẽ... người đang chờ ngày đó.""Có thể là hắn tự đại đến mức não tàn rồi." Không biết Phạm Nhàn đang nghĩđến cái gì."Vậy bây giờ ta nên làm gì?"Lâm Nhược Phủ nhẹ giọng nói: "Chẳng phải từ đầu ngươi đã quyết định sẽ làmkhán giả ư? Nhưng nếu như sự việc lớn đến một mức độ nào đó, cho dù ngươicó muốn hay không, chung quy cũng phải lên sân khấu diễn kịch. Mà lúc đó,cho dù xét theo góc độ nào đi nữa, ngươi cũng nhất định phải đứng vững bênphe Bệ hạ."Phạm Nhàn nghĩ thầm trong lòng, đây đúng là lời nói thừa thãi, cho dù mình cómuốn đứng về phía nhạc mẫu, nhưng vì bị nhạc phụ nhà ngài dọa thế, còn ai cólá gan tới chơi với kẻ điên đó.Từ khi còn ở Tô Châu, Phạm Nhàn luôn mong chờ hành trình tới Ngô Châu, vìy biết, vị lão tướng gia trước mặt, tuy trong một năm qua ông đã im hơi bặttiếng đến mức như đã biến mất khỏi thế gian, nhưng đó chỉ vì muốn tránhkhông để Hoàng đế bệ hạ cảnh giác nên mới cố ý tạo ra dáng vẻ như vậy.Tất nhiên, khi giả trở thành thật thì thật cũng trở thành giả, lâu dần dáng vẻ nhưthế sẽ thấm sâu vào xương tủy. Phạm Nhàn rất thán phục loại khí phách dámnghĩ dám làm của nhạc phụ.Triều đình không phải nơi có thể ở lâu, thế thì nhẹ nhàng cất bước ra đi, khôngcần phải chi li về chuyện điều kiện. Hơn nữa, để lại Phạm Nhàn như một 'đuôi'ở kinh thành, cũng là cho bệ hạ đủ thể diện, đương nhiên triều đình cũng sẽ lưulại thể diện, cho tướng gia tiền nhiệm vinh quang về hưu.Loại trí tuệ chính trị này khiến cho Phạm Nhàn cực kỳ tin tưởng vào nhận địnhcủa nhạc phụ đại nhân. Vì vậy, ngày hôm nay sau khi nghe xong những lời này,tuy cảm thấy chút ớn lạnh, chút hưng phấn mơ hồ, nhưng đa số thời gian, y lạichìm vào trầm tư, chuẩn bị đối phó với phong ba bão táp sắp tới.Sóng gió không ngừng, tuy y cũng góp phần khuấy bọt nước lên, nhưng dườngnhư Phạm Nhàn đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của vụ việc này.Y biết về suy nghĩ của Trưởng công chúa, nhưng không thể nắm bắt ngay đượctâm tư của Hoàng đế bệ hạ. Có điều, Phạm Nhàn vẫn còn lợi thế của riêngmình.Đối với y mà nói, biết tuyệt đại đa số bí mật trên thế giới này là lão thọt kia; biếtmột số bí mật khác là là phụ thân của y; còn biết một số bí mật khác nữa là nhạcphụ của y.Đây là ba người mà sau năm năm thay đổi chính sách của Khánh Lịch, đã trởthành những thuộc hạ đắc lực nhất cho Hoàng đế bệ hạ Khánh Quốc, ba trụ cộttrong triều đình Đại Khánh. Trước khi mình từ Đạm Châu đến kinh đô, phụ thânmình và Trần Bình Bình như người dưng nước lã, cơ bản là không hề giao tiếp,Lâm tướng gia và Trần Bình Bình lại là hai phe đối lập lớn nhất trong triều.Nói chính xác hơn, giữa tam giác này chưa bao giờ liên hệ qua lại.Mà tất cả những điều này, lại theo ơ vào kinh đô, theo y cưới Uyển Nhi, đã biếnthành một đống giấy vụn. Vào lúc này, trong thiên hạ ngoại trừ Hoàng đếKhánh Quốc, đã có thêm Phạm Nhàn có thể thu hút tài nguyên từ ba vị đại thầnnày, đồng thời nhận được thông tin từ ba phía... một người thật may mắn.Đối với Phạm Nhàn mà nói, tới nay, thậm chí y có thể nhìn nhận mọi thứ còn rõràng hơn so với ba vị cha chú này. Chỉ có điều, dường như loại may mắn haynên nói là thực lực này không thể đặt trên người một thần tử. Vì vậy dù thế nàođi nữa, trong tam giác này chắc chắn có một người phải rút lui.Do không phải bạn thân từ nhỏ với Hoàng đế bệ hạ, Tể tướng Lâm Nhược Phủtrở thành vật hy sinh đầu tiên.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lâm Nhược Phủ cười lạnh nói: "Quân Sơn hội? Không phải là người của QuânSơn hội... chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập. Vân Duệ ở giữaliên hệ, đây mới sở trường của nàng ấy."Phạm Nhàn hiểu rõ điều này, khi xưa Trưởng công chúa và Thái hậu Bắc Tề cómối quan hệ thân thiết, hơn nữa còn thường xuyên cấu kết với Thành Đông Diđể làm chuyện xấu. Y không nhịn được cười khổ nói: "Mọi người đến từ ngũ hổtứ hải, vì một mục tiêu chung... Hả?"Y đột nhiên cau mày nói: "Chúng ta có thể đoán ra được, chắc chắn bệ hạ cũngsẽ nghĩ đến, vì sao người không ra tay trước?"o O oTrong phòng yên tĩnh một lúc lâu, sau đó Lâm Nhược Phủ mở miệng ôn tồnnói: "Điều ta vừa nói chính là chuyện của Vân Duệ. Tuy nàng ấy có hơi điêncuồng, nhưng sẫu sao ta cũng quen biết nàng hai mươi năm rồi, đương nhiên cóthể đoán ra được nàng ấy sẽ làm những gì.""Nhưng về phần bệ hạ..." Lâm Nhược Phủ không khỏi than thở: "Tuy ngườitừng phản bội ta, nhưng ta vẫn phải nói một điều, không ai biết trong lòng ngườiđang nghĩ gì. Có lẽ... người đang chờ ngày đó.""Có thể là hắn tự đại đến mức não tàn rồi." Không biết Phạm Nhàn đang nghĩđến cái gì."Vậy bây giờ ta nên làm gì?"Lâm Nhược Phủ nhẹ giọng nói: "Chẳng phải từ đầu ngươi đã quyết định sẽ làmkhán giả ư? Nhưng nếu như sự việc lớn đến một mức độ nào đó, cho dù ngươicó muốn hay không, chung quy cũng phải lên sân khấu diễn kịch. Mà lúc đó,cho dù xét theo góc độ nào đi nữa, ngươi cũng nhất định phải đứng vững bênphe Bệ hạ."Phạm Nhàn nghĩ thầm trong lòng, đây đúng là lời nói thừa thãi, cho dù mình cómuốn đứng về phía nhạc mẫu, nhưng vì bị nhạc phụ nhà ngài dọa thế, còn ai cólá gan tới chơi với kẻ điên đó.Từ khi còn ở Tô Châu, Phạm Nhàn luôn mong chờ hành trình tới Ngô Châu, vìy biết, vị lão tướng gia trước mặt, tuy trong một năm qua ông đã im hơi bặttiếng đến mức như đã biến mất khỏi thế gian, nhưng đó chỉ vì muốn tránhkhông để Hoàng đế bệ hạ cảnh giác nên mới cố ý tạo ra dáng vẻ như vậy.Tất nhiên, khi giả trở thành thật thì thật cũng trở thành giả, lâu dần dáng vẻ nhưthế sẽ thấm sâu vào xương tủy. Phạm Nhàn rất thán phục loại khí phách dámnghĩ dám làm của nhạc phụ.Triều đình không phải nơi có thể ở lâu, thế thì nhẹ nhàng cất bước ra đi, khôngcần phải chi li về chuyện điều kiện. Hơn nữa, để lại Phạm Nhàn như một 'đuôi'ở kinh thành, cũng là cho bệ hạ đủ thể diện, đương nhiên triều đình cũng sẽ lưulại thể diện, cho tướng gia tiền nhiệm vinh quang về hưu.Loại trí tuệ chính trị này khiến cho Phạm Nhàn cực kỳ tin tưởng vào nhận địnhcủa nhạc phụ đại nhân. Vì vậy, ngày hôm nay sau khi nghe xong những lời này,tuy cảm thấy chút ớn lạnh, chút hưng phấn mơ hồ, nhưng đa số thời gian, y lạichìm vào trầm tư, chuẩn bị đối phó với phong ba bão táp sắp tới.Sóng gió không ngừng, tuy y cũng góp phần khuấy bọt nước lên, nhưng dườngnhư Phạm Nhàn đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của vụ việc này.Y biết về suy nghĩ của Trưởng công chúa, nhưng không thể nắm bắt ngay đượctâm tư của Hoàng đế bệ hạ. Có điều, Phạm Nhàn vẫn còn lợi thế của riêngmình.Đối với y mà nói, biết tuyệt đại đa số bí mật trên thế giới này là lão thọt kia; biếtmột số bí mật khác là là phụ thân của y; còn biết một số bí mật khác nữa là nhạcphụ của y.Đây là ba người mà sau năm năm thay đổi chính sách của Khánh Lịch, đã trởthành những thuộc hạ đắc lực nhất cho Hoàng đế bệ hạ Khánh Quốc, ba trụ cộttrong triều đình Đại Khánh. Trước khi mình từ Đạm Châu đến kinh đô, phụ thânmình và Trần Bình Bình như người dưng nước lã, cơ bản là không hề giao tiếp,Lâm tướng gia và Trần Bình Bình lại là hai phe đối lập lớn nhất trong triều.Nói chính xác hơn, giữa tam giác này chưa bao giờ liên hệ qua lại.Mà tất cả những điều này, lại theo ơ vào kinh đô, theo y cưới Uyển Nhi, đã biếnthành một đống giấy vụn. Vào lúc này, trong thiên hạ ngoại trừ Hoàng đếKhánh Quốc, đã có thêm Phạm Nhàn có thể thu hút tài nguyên từ ba vị đại thầnnày, đồng thời nhận được thông tin từ ba phía... một người thật may mắn.Đối với Phạm Nhàn mà nói, tới nay, thậm chí y có thể nhìn nhận mọi thứ còn rõràng hơn so với ba vị cha chú này. Chỉ có điều, dường như loại may mắn haynên nói là thực lực này không thể đặt trên người một thần tử. Vì vậy dù thế nàođi nữa, trong tam giác này chắc chắn có một người phải rút lui.Do không phải bạn thân từ nhỏ với Hoàng đế bệ hạ, Tể tướng Lâm Nhược Phủtrở thành vật hy sinh đầu tiên.

Chương 763: Xuống núi 1