Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 767: Gần thành 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong tình huống không binh quyền, có Hắc Kỵ dưới trướng, là điều rất đáng anủi.Có điều, trên con đường vừa qua Phạm Nhàn lại không mấy thân thiết vớinhững thuộc hạ này, bởi vì... Hắc Kỵ không thể vào châu, thậm chí không thểđến gần châu, còn Phạm Nhàn lại là người thích thú với cuộc sống tận hưởng,đương nhiên không muốn ở trong quân doanh, do đó không có nhiều thời gianđể trò chuyện với nhau. Cảm giác xa lạ này, trong thời gian ngắn cũng chẳngcách nào loại bỏ.Phạm Nhàn hiểu rõ, tương lai mình thật sự muốn làm gì đó, thế thì nhất địnhphải nắm giữ vũ lực mạnh mẽ nhất dưới quyền mình này. Không thể dựa vàoTrần Bình Bình để điều khiển, chỉ có thể dựa vào chính mình, để cho hơn bốntrăm kỵ binh này kiên định đi theo mình, thu phục đối phương từ sâu trong thâmtâm...Vì thế, sau khi hội hợp với Hắc Kỵ ở ngã ba, y đã thử dùng lại phương pháp thuphục Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt, để thu phục tên Phó thống lĩnh HắcKỵ kỳ quái luôn đeo mặt nạ màu bạc.Phạm Nhàn cười ôn hòa, thẳng thắn, tán gẫu về chuyện thường ngày, tạo ra mộtbầu không khí ấm cúng và công bằng, đương nhiên cũng không quên thể hiệnsự trầm tĩnh và tự tin của một bậc bề trên.Có điều Phó thống lĩnh họ Kinh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, chẳng buồn để lộchút cảm động nào, trả lời rất trực tiếp: ""Quen rồi.""Cho nên Phạm Nhàn mới hơi phật lòng, đột nhiên mỉm cười nói: ""Người đeomặt nạ, chỉ có thể thuộc một trong hai loại.""Kinh thống lĩnh ngồi trên lưng ngựa, đi bên cạnh y không có phản ứng gì,nhưng Phạm Nhàn nhận ra bàn tay cầm dây cương của đối hơi siết chặt, xem rađối phương cũng hứng thú với chủ đề này.Chắc là hiếu kỳ, muốn xem xem Tiểu Phạm đại nhân danh tiếng lừng lẫy sẽnhận định thế nào về chiếc mặt nạ ấy.Phạm Nhàn nói: ""Nếu không phải gương mặt dưới tấm mặt nạ quá xấu, hoặc làbị thương nặng không thể để người khác nhìn thấy; thì chắc chắn là... khuônmặt ấy quá đẹp, đẹp đến mức giống phụ nữ...""""Đương nhiên, câu này của ta không phải để châm chọc chính mình.""""Hắc Kỵ là phải ra trận giết địch, gương mặt càng dữ tợn, càng dễ khiến kẻđịch hoảng sợ, do đólý do đầu tiên không tồn tại."" Phạm Nhàn mỉm cười nhìncái mặt nạ màu bạc lóe sáng kia, nói: ""Xem ra Kinh thống lĩnh hẳn là một mỹnam hiếm gặp.""Kinh thống lĩnh thực sự kinh ngạc, một lúc sau mới nói: ""Đề ti đại nhân thật...phi thường.""Phạm Nhàn cười ha hả, nghĩ thầm trong lòng, nghe chuyện về Vương Lan Lăngvà Địch Thanh bao nhiêu lần rồi, tùy tiện lừa dối một chút cũng có hiệu quảthật.Chẳng qua Kinh thống lĩnh vẫn không cởi mặt nạ, khiến Phạm Nhàn cảm thấyrất tò mò, không biết mình có đoán trúng hay không.""Ta vẫn chưa biết tên ngươi."" Phạm Nhàn không còn muốn tiếp tục loại côngtác chính trị này nữa, nói một cách lơ đãng.Kinh thống lĩnh nhìn ánh mắt nghiêm túc, tay cầm dây cương ngựa, nói rấtnghiêm túc: ""Thuộc hạ họ Kinh, vô danh.""""Kinh Vô Danh?"" Làm sao Phạm Nhàn lại không biết tên của thống lĩnh vũlực mạnh nhất dưới tay mình, chỉ giả vờ ngạc nhiên, nhớ lại năm ngoái lần đầutiên biết tên người này, đã nảy sinh những liên tưởng kỳ quặc.""Nếu ngươi là Kinh Vô Mệnh, chẳng phải ta sẽ thành cha của Thượng Quanyêu nữ à?""(Kinh Vô Mệnh: Đệ nhất sát thủ thuộc hạ của Thượng Quan Kim Hồng)o O oHàng trăm kỵ sĩ xếp hàng một hàng dài, lẳng lặng hành quân qua sơn cốc tĩnhmịch, đi về phía đông bắc giữa. Cứ qua một khoảng cách nhất định phía là tungdo thám ra xung quanh, chắc sẽ không để lộ hành tung.Phạm Nhàn và Kinh thống lĩnh cưỡi ngựa ở vị trí chính giữa, đang chẳng đi quathung lũng. Lúc này Phạm Nhàn lại bật cười vì liên tưởng năm xưa. Kinh thốnglĩnh hơi ngạc nhiên nhìn y một cái, sau đó nói: ""Ta họ Kinh, không có tên,không phải tên là Kinh Vô Danh.""Bậc đại nhân trong Ngũ Xử mà không có tên? Tướng lĩnh Hắc Kỵ mà không cótên?Phạm Nhàn hé miệng, không nhịn được thở dài, tự nghĩ: Chẳng trách thế nhânđều sợ Giám Sát Viện như ma quỷ, được lão thọt Trần Bình Bình hun đúc; cấutrúc, phong cách hành sự cùng với thân thế của các quan viên trong toàn bộGiám Sát Viện, đều mang vẻ quái dị.Y biết tướng lĩnh này sẽ không lừa dối mình, nói nhỏ: ""Có tên vẫn tốt hơn.""Kinh thống lĩnh im lặng một hồi, sau đó gật đầu: ""Xin đại nhân ban tên chota.""Ban tên cho, đối với người ban tên thì đây là một vinh dự cực lớn, Phạm Nhànthầm giật mình, không tin nổi vào tai mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tĩnhlặng mang theo vẻ thành khẩn của tướng lĩnh kia, y biết đối phương không nóiđùa.Y từ từ cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới mỉm cười nói:""Tên chỉ một chữ Qua, tự là Chỉ Võ, thế nào?""

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong tình huống không binh quyền, có Hắc Kỵ dưới trướng, là điều rất đáng anủi.Có điều, trên con đường vừa qua Phạm Nhàn lại không mấy thân thiết vớinhững thuộc hạ này, bởi vì... Hắc Kỵ không thể vào châu, thậm chí không thểđến gần châu, còn Phạm Nhàn lại là người thích thú với cuộc sống tận hưởng,đương nhiên không muốn ở trong quân doanh, do đó không có nhiều thời gianđể trò chuyện với nhau. Cảm giác xa lạ này, trong thời gian ngắn cũng chẳngcách nào loại bỏ.Phạm Nhàn hiểu rõ, tương lai mình thật sự muốn làm gì đó, thế thì nhất địnhphải nắm giữ vũ lực mạnh mẽ nhất dưới quyền mình này. Không thể dựa vàoTrần Bình Bình để điều khiển, chỉ có thể dựa vào chính mình, để cho hơn bốntrăm kỵ binh này kiên định đi theo mình, thu phục đối phương từ sâu trong thâmtâm...Vì thế, sau khi hội hợp với Hắc Kỵ ở ngã ba, y đã thử dùng lại phương pháp thuphục Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt, để thu phục tên Phó thống lĩnh HắcKỵ kỳ quái luôn đeo mặt nạ màu bạc.Phạm Nhàn cười ôn hòa, thẳng thắn, tán gẫu về chuyện thường ngày, tạo ra mộtbầu không khí ấm cúng và công bằng, đương nhiên cũng không quên thể hiệnsự trầm tĩnh và tự tin của một bậc bề trên.Có điều Phó thống lĩnh họ Kinh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, chẳng buồn để lộchút cảm động nào, trả lời rất trực tiếp: ""Quen rồi.""Cho nên Phạm Nhàn mới hơi phật lòng, đột nhiên mỉm cười nói: ""Người đeomặt nạ, chỉ có thể thuộc một trong hai loại.""Kinh thống lĩnh ngồi trên lưng ngựa, đi bên cạnh y không có phản ứng gì,nhưng Phạm Nhàn nhận ra bàn tay cầm dây cương của đối hơi siết chặt, xem rađối phương cũng hứng thú với chủ đề này.Chắc là hiếu kỳ, muốn xem xem Tiểu Phạm đại nhân danh tiếng lừng lẫy sẽnhận định thế nào về chiếc mặt nạ ấy.Phạm Nhàn nói: ""Nếu không phải gương mặt dưới tấm mặt nạ quá xấu, hoặc làbị thương nặng không thể để người khác nhìn thấy; thì chắc chắn là... khuônmặt ấy quá đẹp, đẹp đến mức giống phụ nữ...""""Đương nhiên, câu này của ta không phải để châm chọc chính mình.""""Hắc Kỵ là phải ra trận giết địch, gương mặt càng dữ tợn, càng dễ khiến kẻđịch hoảng sợ, do đólý do đầu tiên không tồn tại."" Phạm Nhàn mỉm cười nhìncái mặt nạ màu bạc lóe sáng kia, nói: ""Xem ra Kinh thống lĩnh hẳn là một mỹnam hiếm gặp.""Kinh thống lĩnh thực sự kinh ngạc, một lúc sau mới nói: ""Đề ti đại nhân thật...phi thường.""Phạm Nhàn cười ha hả, nghĩ thầm trong lòng, nghe chuyện về Vương Lan Lăngvà Địch Thanh bao nhiêu lần rồi, tùy tiện lừa dối một chút cũng có hiệu quảthật.Chẳng qua Kinh thống lĩnh vẫn không cởi mặt nạ, khiến Phạm Nhàn cảm thấyrất tò mò, không biết mình có đoán trúng hay không.""Ta vẫn chưa biết tên ngươi."" Phạm Nhàn không còn muốn tiếp tục loại côngtác chính trị này nữa, nói một cách lơ đãng.Kinh thống lĩnh nhìn ánh mắt nghiêm túc, tay cầm dây cương ngựa, nói rấtnghiêm túc: ""Thuộc hạ họ Kinh, vô danh.""""Kinh Vô Danh?"" Làm sao Phạm Nhàn lại không biết tên của thống lĩnh vũlực mạnh nhất dưới tay mình, chỉ giả vờ ngạc nhiên, nhớ lại năm ngoái lần đầutiên biết tên người này, đã nảy sinh những liên tưởng kỳ quặc.""Nếu ngươi là Kinh Vô Mệnh, chẳng phải ta sẽ thành cha của Thượng Quanyêu nữ à?""(Kinh Vô Mệnh: Đệ nhất sát thủ thuộc hạ của Thượng Quan Kim Hồng)o O oHàng trăm kỵ sĩ xếp hàng một hàng dài, lẳng lặng hành quân qua sơn cốc tĩnhmịch, đi về phía đông bắc giữa. Cứ qua một khoảng cách nhất định phía là tungdo thám ra xung quanh, chắc sẽ không để lộ hành tung.Phạm Nhàn và Kinh thống lĩnh cưỡi ngựa ở vị trí chính giữa, đang chẳng đi quathung lũng. Lúc này Phạm Nhàn lại bật cười vì liên tưởng năm xưa. Kinh thốnglĩnh hơi ngạc nhiên nhìn y một cái, sau đó nói: ""Ta họ Kinh, không có tên,không phải tên là Kinh Vô Danh.""Bậc đại nhân trong Ngũ Xử mà không có tên? Tướng lĩnh Hắc Kỵ mà không cótên?Phạm Nhàn hé miệng, không nhịn được thở dài, tự nghĩ: Chẳng trách thế nhânđều sợ Giám Sát Viện như ma quỷ, được lão thọt Trần Bình Bình hun đúc; cấutrúc, phong cách hành sự cùng với thân thế của các quan viên trong toàn bộGiám Sát Viện, đều mang vẻ quái dị.Y biết tướng lĩnh này sẽ không lừa dối mình, nói nhỏ: ""Có tên vẫn tốt hơn.""Kinh thống lĩnh im lặng một hồi, sau đó gật đầu: ""Xin đại nhân ban tên chota.""Ban tên cho, đối với người ban tên thì đây là một vinh dự cực lớn, Phạm Nhànthầm giật mình, không tin nổi vào tai mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tĩnhlặng mang theo vẻ thành khẩn của tướng lĩnh kia, y biết đối phương không nóiđùa.Y từ từ cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới mỉm cười nói:""Tên chỉ một chữ Qua, tự là Chỉ Võ, thế nào?""

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong tình huống không binh quyền, có Hắc Kỵ dưới trướng, là điều rất đáng anủi.Có điều, trên con đường vừa qua Phạm Nhàn lại không mấy thân thiết vớinhững thuộc hạ này, bởi vì... Hắc Kỵ không thể vào châu, thậm chí không thểđến gần châu, còn Phạm Nhàn lại là người thích thú với cuộc sống tận hưởng,đương nhiên không muốn ở trong quân doanh, do đó không có nhiều thời gianđể trò chuyện với nhau. Cảm giác xa lạ này, trong thời gian ngắn cũng chẳngcách nào loại bỏ.Phạm Nhàn hiểu rõ, tương lai mình thật sự muốn làm gì đó, thế thì nhất địnhphải nắm giữ vũ lực mạnh mẽ nhất dưới quyền mình này. Không thể dựa vàoTrần Bình Bình để điều khiển, chỉ có thể dựa vào chính mình, để cho hơn bốntrăm kỵ binh này kiên định đi theo mình, thu phục đối phương từ sâu trong thâmtâm...Vì thế, sau khi hội hợp với Hắc Kỵ ở ngã ba, y đã thử dùng lại phương pháp thuphục Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt, để thu phục tên Phó thống lĩnh HắcKỵ kỳ quái luôn đeo mặt nạ màu bạc.Phạm Nhàn cười ôn hòa, thẳng thắn, tán gẫu về chuyện thường ngày, tạo ra mộtbầu không khí ấm cúng và công bằng, đương nhiên cũng không quên thể hiệnsự trầm tĩnh và tự tin của một bậc bề trên.Có điều Phó thống lĩnh họ Kinh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, chẳng buồn để lộchút cảm động nào, trả lời rất trực tiếp: ""Quen rồi.""Cho nên Phạm Nhàn mới hơi phật lòng, đột nhiên mỉm cười nói: ""Người đeomặt nạ, chỉ có thể thuộc một trong hai loại.""Kinh thống lĩnh ngồi trên lưng ngựa, đi bên cạnh y không có phản ứng gì,nhưng Phạm Nhàn nhận ra bàn tay cầm dây cương của đối hơi siết chặt, xem rađối phương cũng hứng thú với chủ đề này.Chắc là hiếu kỳ, muốn xem xem Tiểu Phạm đại nhân danh tiếng lừng lẫy sẽnhận định thế nào về chiếc mặt nạ ấy.Phạm Nhàn nói: ""Nếu không phải gương mặt dưới tấm mặt nạ quá xấu, hoặc làbị thương nặng không thể để người khác nhìn thấy; thì chắc chắn là... khuônmặt ấy quá đẹp, đẹp đến mức giống phụ nữ...""""Đương nhiên, câu này của ta không phải để châm chọc chính mình.""""Hắc Kỵ là phải ra trận giết địch, gương mặt càng dữ tợn, càng dễ khiến kẻđịch hoảng sợ, do đólý do đầu tiên không tồn tại."" Phạm Nhàn mỉm cười nhìncái mặt nạ màu bạc lóe sáng kia, nói: ""Xem ra Kinh thống lĩnh hẳn là một mỹnam hiếm gặp.""Kinh thống lĩnh thực sự kinh ngạc, một lúc sau mới nói: ""Đề ti đại nhân thật...phi thường.""Phạm Nhàn cười ha hả, nghĩ thầm trong lòng, nghe chuyện về Vương Lan Lăngvà Địch Thanh bao nhiêu lần rồi, tùy tiện lừa dối một chút cũng có hiệu quảthật.Chẳng qua Kinh thống lĩnh vẫn không cởi mặt nạ, khiến Phạm Nhàn cảm thấyrất tò mò, không biết mình có đoán trúng hay không.""Ta vẫn chưa biết tên ngươi."" Phạm Nhàn không còn muốn tiếp tục loại côngtác chính trị này nữa, nói một cách lơ đãng.Kinh thống lĩnh nhìn ánh mắt nghiêm túc, tay cầm dây cương ngựa, nói rấtnghiêm túc: ""Thuộc hạ họ Kinh, vô danh.""""Kinh Vô Danh?"" Làm sao Phạm Nhàn lại không biết tên của thống lĩnh vũlực mạnh nhất dưới tay mình, chỉ giả vờ ngạc nhiên, nhớ lại năm ngoái lần đầutiên biết tên người này, đã nảy sinh những liên tưởng kỳ quặc.""Nếu ngươi là Kinh Vô Mệnh, chẳng phải ta sẽ thành cha của Thượng Quanyêu nữ à?""(Kinh Vô Mệnh: Đệ nhất sát thủ thuộc hạ của Thượng Quan Kim Hồng)o O oHàng trăm kỵ sĩ xếp hàng một hàng dài, lẳng lặng hành quân qua sơn cốc tĩnhmịch, đi về phía đông bắc giữa. Cứ qua một khoảng cách nhất định phía là tungdo thám ra xung quanh, chắc sẽ không để lộ hành tung.Phạm Nhàn và Kinh thống lĩnh cưỡi ngựa ở vị trí chính giữa, đang chẳng đi quathung lũng. Lúc này Phạm Nhàn lại bật cười vì liên tưởng năm xưa. Kinh thốnglĩnh hơi ngạc nhiên nhìn y một cái, sau đó nói: ""Ta họ Kinh, không có tên,không phải tên là Kinh Vô Danh.""Bậc đại nhân trong Ngũ Xử mà không có tên? Tướng lĩnh Hắc Kỵ mà không cótên?Phạm Nhàn hé miệng, không nhịn được thở dài, tự nghĩ: Chẳng trách thế nhânđều sợ Giám Sát Viện như ma quỷ, được lão thọt Trần Bình Bình hun đúc; cấutrúc, phong cách hành sự cùng với thân thế của các quan viên trong toàn bộGiám Sát Viện, đều mang vẻ quái dị.Y biết tướng lĩnh này sẽ không lừa dối mình, nói nhỏ: ""Có tên vẫn tốt hơn.""Kinh thống lĩnh im lặng một hồi, sau đó gật đầu: ""Xin đại nhân ban tên chota.""Ban tên cho, đối với người ban tên thì đây là một vinh dự cực lớn, Phạm Nhànthầm giật mình, không tin nổi vào tai mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tĩnhlặng mang theo vẻ thành khẩn của tướng lĩnh kia, y biết đối phương không nóiđùa.Y từ từ cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới mỉm cười nói:""Tên chỉ một chữ Qua, tự là Chỉ Võ, thế nào?""

Chương 767: Gần thành 2