Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 766: Gần thành 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên Uyển Nhi biết y đến Giao Châu để làm gì; thở dài trong lòng mộttiếng, nhưng biết Hoàng lệnh trên người, Phạm Nhàn cũng không cách nào chốitừ. Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười ôn hòa để hai bênđều an tâm, lè lưỡi nói: "Đừng có mà trêu hoa nghẹo nguyệt."Phạm Nhàn cười ngại ngùng, cúi đầu chấm đất: "Nương tử yên tâm, sẽ khônghái ven đường."Đại Bảo ngồi bên cạnh Uyển Nhi, vẫn giữ vẻ ngơ ngác, nghe câu này, đột nhiênnói chen vào: "Trong vườn... có hoa."Phạm Nhàn hơi tức tối, Uyển Nhi hơi oán hận, Đại Bảo không biết chuyện gìxảy ra, ba cứ như vậy liền tạm biệt.o O oCách ngã ba rẽ đi hướng bắc khoảng ba dặm, Phạm Nhàn bước ra khỏi xe ngựa,chậm rãi vặn người, hỏi thuộc hạ bên cạnh: "Đã chuẩn bị xong chưa?""Tất cả đã sẵn sàng, Đề ti đại nhân."Bên sườn rừng núi phía xa, loáng thoáng thấy được một đội kỵ binh màu đenlạnh lùng mang theo sát khí âm hàn, đang chờ đợi ở đó.Khu vực Đông Sơn chính là một trong bảy vùng của Khánh Quốc, đi về đôngbắc, từ Hào Sơn tiếp tục bắc tiến, sẽ đâm đầu vào những tiểu quốc chư hầu bịĐông Di thành âm thầm ảnh hưởng. Xuyên qua những thành trì đó, sẽ tiến vàolãnh thổ của Bắc Tề. Năm ngoái, Phạm Nhàn làm sứ giả đến Bắc Tề, đã đi mộtcon đường khác, vòng qua Thương Châu, đi qua Bắc Hải, do đó không hề đếnnơi này.Tất nhiên, hôm nay không phải y hướng khởi hành về bắc, phía bên Bắc Tề kiatạm thời không có gì hấp dẫn y.Ngồi trên lưng ngựa, nhìn vào bản đồ trên tay, Phạm Nhàn không khỏi nhíumày, chỉ vào một góc bên trên và nói: "Hóa ra Giao Châu lại nằm phía dướiĐạm Châu... Cả mảng trống này trên này, đó là nơi nào?"Bên cạnh y là đó là Phó thống lĩnh họ Kinh của Hắc Kỵ. Hôm nay vị Kinhthống lĩnh này vẫn đeo cái mặt nạ bạc kia, nghe câu hỏi của thượng cấp bèntrầm giọng đáp: "Phía bắc Đạm Châu là một mảnh rừng núi hiểm trở, rất ítngười dám vào, vì vậy khi vẽ bản đồ chỉ để trống. Còn phía bắc chỗ trống đó,chính là Đông Di thành nằm dọc theo vịnh.Đông Di thành? Phạm Nhàn thở dài, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngàymình tới đó xem thử. Nhưng hôm nay y mới biết hóa ra thiên hạ đệ nhất đạithành Đông Di thành nằm không xa lắm so với Đạm Châu nơi mà mình đã trảiqua tuổi ấu thơ. Chỉ có điều, Phạm Nhàn rất quen thuộc với những núi rừngtrùng điệp ở phía bắc thành Đạm Châu, biết rằng nếu muốn tìm một con đườngtừ hướng đó là chuyện hoàn toàn không thể. Hơn nữa, địa lý vùng này cũng rấtđặc biệt, dọc theo bờ biển là dãy núi cheo leo kéo dài hơn trăm dặm, đến cảchim bay cũng thấy nguy hiểm.Nếu như người từ Đông Di thành muốn đến Nam Khánh, cũng chỉ có thể đivòng từ phía tây của Hào Sơn... hoặc thông qua đường biển.Nghĩ đến năng lực hàng hải mạnh mẽ của Đông Di thành, trong mắt Phạm Nhànkhông khỏi lóe lên vẻ lo ngại. Tuy trong thế giới này thủy quân không thể ảnhhưởng đến chiến thế, nhưng vẫn có năng lực quấy rối. Nếu Đông Di thành... Cốtình đổ bộ vào Đạm Châu?Đến lúc này, cuối cùng Phạm Nhàn cũng hiểu rõ vì sao bệ hạ lại coi trọng việcnày đến vậy, yêu cầu mình phải đích thân thực hiện. Đồng thời y cũng hiểu rõ vìsao sau khi đội Tuyền Châu đệ nhất thủy quân bị bãi bỏ, triều đình vẫn cố chấpduy trì một đội thủy quân tại vùng xa xôi như Giao Châu.Giao Châu nằm ở phía nam của Đạm Châu, nơi đây có một đội thủy quân hùnghậu đang đóng quân, đương nhiên là để răn đe lực lượng trên biển của Đông DiThành.Khóe môi Phạm Nhàn không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng. Tới ngày hôm nayđương nhiên y cũng biết, thủy quân Tuyền Châu năm xưa, xét theo khía cạnhnào đó nói cũng giống như là tư quân của mẫu thân đại nhân. Triều đình làmviệc, quả thực là kín kẽ không một chỗ hở.“Lão Kinh... tại sao ngươi không cởi bỏ mặt nạ?” Y mỉm cười nhìn tướng lĩnhHắc Kỵ bên cạnh, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên ôn hòa hơn mộtchút, không để lộ hàn ý ẩn sâu trong lòng mình.Phụng theo mệnh lệnh nghiêm khắc của Trần Bình Bình, kể từ khi Phạm Nhànđi sứ Bắc Tề, đội ngũ bốn trăm Hắc Kỵ này đã trở thành thuộc hạ của y. Bốntrăm vị kỵ binh đồ đen ngựa đen mặt đen, thật sự giúp đỡ Phạm Nhàn trong rấtnhiều chuyện, ví dụ như trong chuyện Sam Hổ cứu viện Tiếu n, hoặc khi vâybắt Quân Sơn hội ở Giang Nam.Lợi ích lớn nhất mà Hắc Kỵ mang lại cho Phạm Nhàn không chỉ có vậy. Vìnhiều nguyên nhân, Phạm Nhàn không thể luồn bàn tay của mình vào quân đội,còn sự tồn tại của Hắc Kỵ, có lẽ sẽ là vũ lực mạnh mẽ nhất của y, có thể tăngthêm trọng lượng trên quả cân của y, cũng có thể giúp y có thêm lực lượng khiđàm phán với người khác.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên Uyển Nhi biết y đến Giao Châu để làm gì; thở dài trong lòng mộttiếng, nhưng biết Hoàng lệnh trên người, Phạm Nhàn cũng không cách nào chốitừ. Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười ôn hòa để hai bênđều an tâm, lè lưỡi nói: "Đừng có mà trêu hoa nghẹo nguyệt."Phạm Nhàn cười ngại ngùng, cúi đầu chấm đất: "Nương tử yên tâm, sẽ khônghái ven đường."Đại Bảo ngồi bên cạnh Uyển Nhi, vẫn giữ vẻ ngơ ngác, nghe câu này, đột nhiênnói chen vào: "Trong vườn... có hoa."Phạm Nhàn hơi tức tối, Uyển Nhi hơi oán hận, Đại Bảo không biết chuyện gìxảy ra, ba cứ như vậy liền tạm biệt.o O oCách ngã ba rẽ đi hướng bắc khoảng ba dặm, Phạm Nhàn bước ra khỏi xe ngựa,chậm rãi vặn người, hỏi thuộc hạ bên cạnh: "Đã chuẩn bị xong chưa?""Tất cả đã sẵn sàng, Đề ti đại nhân."Bên sườn rừng núi phía xa, loáng thoáng thấy được một đội kỵ binh màu đenlạnh lùng mang theo sát khí âm hàn, đang chờ đợi ở đó.Khu vực Đông Sơn chính là một trong bảy vùng của Khánh Quốc, đi về đôngbắc, từ Hào Sơn tiếp tục bắc tiến, sẽ đâm đầu vào những tiểu quốc chư hầu bịĐông Di thành âm thầm ảnh hưởng. Xuyên qua những thành trì đó, sẽ tiến vàolãnh thổ của Bắc Tề. Năm ngoái, Phạm Nhàn làm sứ giả đến Bắc Tề, đã đi mộtcon đường khác, vòng qua Thương Châu, đi qua Bắc Hải, do đó không hề đếnnơi này.Tất nhiên, hôm nay không phải y hướng khởi hành về bắc, phía bên Bắc Tề kiatạm thời không có gì hấp dẫn y.Ngồi trên lưng ngựa, nhìn vào bản đồ trên tay, Phạm Nhàn không khỏi nhíumày, chỉ vào một góc bên trên và nói: "Hóa ra Giao Châu lại nằm phía dướiĐạm Châu... Cả mảng trống này trên này, đó là nơi nào?"Bên cạnh y là đó là Phó thống lĩnh họ Kinh của Hắc Kỵ. Hôm nay vị Kinhthống lĩnh này vẫn đeo cái mặt nạ bạc kia, nghe câu hỏi của thượng cấp bèntrầm giọng đáp: "Phía bắc Đạm Châu là một mảnh rừng núi hiểm trở, rất ítngười dám vào, vì vậy khi vẽ bản đồ chỉ để trống. Còn phía bắc chỗ trống đó,chính là Đông Di thành nằm dọc theo vịnh.Đông Di thành? Phạm Nhàn thở dài, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngàymình tới đó xem thử. Nhưng hôm nay y mới biết hóa ra thiên hạ đệ nhất đạithành Đông Di thành nằm không xa lắm so với Đạm Châu nơi mà mình đã trảiqua tuổi ấu thơ. Chỉ có điều, Phạm Nhàn rất quen thuộc với những núi rừngtrùng điệp ở phía bắc thành Đạm Châu, biết rằng nếu muốn tìm một con đườngtừ hướng đó là chuyện hoàn toàn không thể. Hơn nữa, địa lý vùng này cũng rấtđặc biệt, dọc theo bờ biển là dãy núi cheo leo kéo dài hơn trăm dặm, đến cảchim bay cũng thấy nguy hiểm.Nếu như người từ Đông Di thành muốn đến Nam Khánh, cũng chỉ có thể đivòng từ phía tây của Hào Sơn... hoặc thông qua đường biển.Nghĩ đến năng lực hàng hải mạnh mẽ của Đông Di thành, trong mắt Phạm Nhànkhông khỏi lóe lên vẻ lo ngại. Tuy trong thế giới này thủy quân không thể ảnhhưởng đến chiến thế, nhưng vẫn có năng lực quấy rối. Nếu Đông Di thành... Cốtình đổ bộ vào Đạm Châu?Đến lúc này, cuối cùng Phạm Nhàn cũng hiểu rõ vì sao bệ hạ lại coi trọng việcnày đến vậy, yêu cầu mình phải đích thân thực hiện. Đồng thời y cũng hiểu rõ vìsao sau khi đội Tuyền Châu đệ nhất thủy quân bị bãi bỏ, triều đình vẫn cố chấpduy trì một đội thủy quân tại vùng xa xôi như Giao Châu.Giao Châu nằm ở phía nam của Đạm Châu, nơi đây có một đội thủy quân hùnghậu đang đóng quân, đương nhiên là để răn đe lực lượng trên biển của Đông DiThành.Khóe môi Phạm Nhàn không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng. Tới ngày hôm nayđương nhiên y cũng biết, thủy quân Tuyền Châu năm xưa, xét theo khía cạnhnào đó nói cũng giống như là tư quân của mẫu thân đại nhân. Triều đình làmviệc, quả thực là kín kẽ không một chỗ hở.“Lão Kinh... tại sao ngươi không cởi bỏ mặt nạ?” Y mỉm cười nhìn tướng lĩnhHắc Kỵ bên cạnh, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên ôn hòa hơn mộtchút, không để lộ hàn ý ẩn sâu trong lòng mình.Phụng theo mệnh lệnh nghiêm khắc của Trần Bình Bình, kể từ khi Phạm Nhànđi sứ Bắc Tề, đội ngũ bốn trăm Hắc Kỵ này đã trở thành thuộc hạ của y. Bốntrăm vị kỵ binh đồ đen ngựa đen mặt đen, thật sự giúp đỡ Phạm Nhàn trong rấtnhiều chuyện, ví dụ như trong chuyện Sam Hổ cứu viện Tiếu n, hoặc khi vâybắt Quân Sơn hội ở Giang Nam.Lợi ích lớn nhất mà Hắc Kỵ mang lại cho Phạm Nhàn không chỉ có vậy. Vìnhiều nguyên nhân, Phạm Nhàn không thể luồn bàn tay của mình vào quân đội,còn sự tồn tại của Hắc Kỵ, có lẽ sẽ là vũ lực mạnh mẽ nhất của y, có thể tăngthêm trọng lượng trên quả cân của y, cũng có thể giúp y có thêm lực lượng khiđàm phán với người khác.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên Uyển Nhi biết y đến Giao Châu để làm gì; thở dài trong lòng mộttiếng, nhưng biết Hoàng lệnh trên người, Phạm Nhàn cũng không cách nào chốitừ. Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười ôn hòa để hai bênđều an tâm, lè lưỡi nói: "Đừng có mà trêu hoa nghẹo nguyệt."Phạm Nhàn cười ngại ngùng, cúi đầu chấm đất: "Nương tử yên tâm, sẽ khônghái ven đường."Đại Bảo ngồi bên cạnh Uyển Nhi, vẫn giữ vẻ ngơ ngác, nghe câu này, đột nhiênnói chen vào: "Trong vườn... có hoa."Phạm Nhàn hơi tức tối, Uyển Nhi hơi oán hận, Đại Bảo không biết chuyện gìxảy ra, ba cứ như vậy liền tạm biệt.o O oCách ngã ba rẽ đi hướng bắc khoảng ba dặm, Phạm Nhàn bước ra khỏi xe ngựa,chậm rãi vặn người, hỏi thuộc hạ bên cạnh: "Đã chuẩn bị xong chưa?""Tất cả đã sẵn sàng, Đề ti đại nhân."Bên sườn rừng núi phía xa, loáng thoáng thấy được một đội kỵ binh màu đenlạnh lùng mang theo sát khí âm hàn, đang chờ đợi ở đó.Khu vực Đông Sơn chính là một trong bảy vùng của Khánh Quốc, đi về đôngbắc, từ Hào Sơn tiếp tục bắc tiến, sẽ đâm đầu vào những tiểu quốc chư hầu bịĐông Di thành âm thầm ảnh hưởng. Xuyên qua những thành trì đó, sẽ tiến vàolãnh thổ của Bắc Tề. Năm ngoái, Phạm Nhàn làm sứ giả đến Bắc Tề, đã đi mộtcon đường khác, vòng qua Thương Châu, đi qua Bắc Hải, do đó không hề đếnnơi này.Tất nhiên, hôm nay không phải y hướng khởi hành về bắc, phía bên Bắc Tề kiatạm thời không có gì hấp dẫn y.Ngồi trên lưng ngựa, nhìn vào bản đồ trên tay, Phạm Nhàn không khỏi nhíumày, chỉ vào một góc bên trên và nói: "Hóa ra Giao Châu lại nằm phía dướiĐạm Châu... Cả mảng trống này trên này, đó là nơi nào?"Bên cạnh y là đó là Phó thống lĩnh họ Kinh của Hắc Kỵ. Hôm nay vị Kinhthống lĩnh này vẫn đeo cái mặt nạ bạc kia, nghe câu hỏi của thượng cấp bèntrầm giọng đáp: "Phía bắc Đạm Châu là một mảnh rừng núi hiểm trở, rất ítngười dám vào, vì vậy khi vẽ bản đồ chỉ để trống. Còn phía bắc chỗ trống đó,chính là Đông Di thành nằm dọc theo vịnh.Đông Di thành? Phạm Nhàn thở dài, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngàymình tới đó xem thử. Nhưng hôm nay y mới biết hóa ra thiên hạ đệ nhất đạithành Đông Di thành nằm không xa lắm so với Đạm Châu nơi mà mình đã trảiqua tuổi ấu thơ. Chỉ có điều, Phạm Nhàn rất quen thuộc với những núi rừngtrùng điệp ở phía bắc thành Đạm Châu, biết rằng nếu muốn tìm một con đườngtừ hướng đó là chuyện hoàn toàn không thể. Hơn nữa, địa lý vùng này cũng rấtđặc biệt, dọc theo bờ biển là dãy núi cheo leo kéo dài hơn trăm dặm, đến cảchim bay cũng thấy nguy hiểm.Nếu như người từ Đông Di thành muốn đến Nam Khánh, cũng chỉ có thể đivòng từ phía tây của Hào Sơn... hoặc thông qua đường biển.Nghĩ đến năng lực hàng hải mạnh mẽ của Đông Di thành, trong mắt Phạm Nhànkhông khỏi lóe lên vẻ lo ngại. Tuy trong thế giới này thủy quân không thể ảnhhưởng đến chiến thế, nhưng vẫn có năng lực quấy rối. Nếu Đông Di thành... Cốtình đổ bộ vào Đạm Châu?Đến lúc này, cuối cùng Phạm Nhàn cũng hiểu rõ vì sao bệ hạ lại coi trọng việcnày đến vậy, yêu cầu mình phải đích thân thực hiện. Đồng thời y cũng hiểu rõ vìsao sau khi đội Tuyền Châu đệ nhất thủy quân bị bãi bỏ, triều đình vẫn cố chấpduy trì một đội thủy quân tại vùng xa xôi như Giao Châu.Giao Châu nằm ở phía nam của Đạm Châu, nơi đây có một đội thủy quân hùnghậu đang đóng quân, đương nhiên là để răn đe lực lượng trên biển của Đông DiThành.Khóe môi Phạm Nhàn không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng. Tới ngày hôm nayđương nhiên y cũng biết, thủy quân Tuyền Châu năm xưa, xét theo khía cạnhnào đó nói cũng giống như là tư quân của mẫu thân đại nhân. Triều đình làmviệc, quả thực là kín kẽ không một chỗ hở.“Lão Kinh... tại sao ngươi không cởi bỏ mặt nạ?” Y mỉm cười nhìn tướng lĩnhHắc Kỵ bên cạnh, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên ôn hòa hơn mộtchút, không để lộ hàn ý ẩn sâu trong lòng mình.Phụng theo mệnh lệnh nghiêm khắc của Trần Bình Bình, kể từ khi Phạm Nhànđi sứ Bắc Tề, đội ngũ bốn trăm Hắc Kỵ này đã trở thành thuộc hạ của y. Bốntrăm vị kỵ binh đồ đen ngựa đen mặt đen, thật sự giúp đỡ Phạm Nhàn trong rấtnhiều chuyện, ví dụ như trong chuyện Sam Hổ cứu viện Tiếu n, hoặc khi vâybắt Quân Sơn hội ở Giang Nam.Lợi ích lớn nhất mà Hắc Kỵ mang lại cho Phạm Nhàn không chỉ có vậy. Vìnhiều nguyên nhân, Phạm Nhàn không thể luồn bàn tay của mình vào quân đội,còn sự tồn tại của Hắc Kỵ, có lẽ sẽ là vũ lực mạnh mẽ nhất của y, có thể tăngthêm trọng lượng trên quả cân của y, cũng có thể giúp y có thêm lực lượng khiđàm phán với người khác.

Chương 766: Gần thành 1