Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 769: Có kẻ mở yến tiệc mừng thọ ở Giao Châu1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không phải Phạm Nhàn không nỡ giết ngựa,mà là thực sự không nên có mùimáu tươi, ngược lại còn có thể mang đến phiền toái. Sau khi xác nhận rằng conngựa sẽ không tiết lộ tung tích của mình, y ngồi xuống dưới một thân cây, đàomột cái hố nhỏ bên cạnh, cởi đồ trên người ra rồi chôn xuống dưới đất.Sau đó y lấy trang bị trên người ra, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận dao gămngắn màu đen, ba cây nỏ bí mật mới tạo, cùng những loại mê dược, độc dượcluôn mang bên mình vẫn còn đó. Y thoa một chút gì đó lên mặt, rồi lắc đầu nhưtheo thói quen, chợt thở dài.Phạm Nhàn có phần không cam lòng khi phải chôn thanh kiếm Thiên tử màVương Khải Niên đã tặng xuống hố, tự hỏi không biết khi nào mình mới có thểsử dụng thanh kiếm này một cách quang minh chính đại.Khi y rời khỏi gốc đại thụ đó, Đề ti Tiểu Phạm đại nhân của Giám Sát viện, đãbiến thành một chàng trai trẻ tuổi bình thường. Gương mặt vẫn thanh tú nhưtrước, chỉ có điều khoảng cách giữa hai hàng lông mi đã rộng ra một chút, khóemắt hơi trùng xuống, mất đi phần nào vẻ oai hùng, thêm vào vẻ thành thật, trởthành một người hoàn toàn khác.Bên trong tà áo vải thô vẫn là bộ y phục màu đen chuyên để hành động về đêm.Cũng may chất liệu của nó là loại cao cấp, thông khí rất tốt, không khiến y thấynóng.Men theo con đường núi hiếm có người qua lại, đi tới thành Giao Châu, mặt trờiđã chìm sau đỉnh núi, khắp nơi bao phủ trong ánh hoàng hôn mờ ảo. May phútchót trước khi cửa thành Giao Châu đóng lại, Phạm Nhàn đã đến nơi, đườnghoàng trình ra giấy phép ra, trả lời một số câu hỏi thông thường từ quân línhcanh cửa thành, dễ dàng bước vào trong thành.Giám Sát viện làm giấy phép đi đường không phải là giả mạo tinh vi, mà đơngiản là hàng thật, đương nhiên không ai phát hiện ra vấn đề. Hơn nữa, lúc trả lờicâu hỏi Phạm Nhàn tuy kính cẩn nhưng không hề có vẻ hoảng loạn, Giao Châunằm bên bờ biển, có nhiều người qua lại, binh lính canh cửa thành nhìn nhiềuthành quen, cho nên không để ý nhiều.Bước qua cửa thành, Phạm Nhàn dụi con mắt, mỉm cười, như một lữ khách điđường xa đến đây, dõi ánh mắt thoáng ngạc nhiên quan sát nhà cửa và phongcảnh xung quanh. Tuy không dám tỏ ra quá thoải mái, nhưng bước chân của ykhông hề chậm lại, sắm vai một cách hoàn hảo thành một người ngoại lai bậnbịu công việc.Thành Giao Châu thực sự khác với các thành khác, mặc dù nằm bên bờ biển,nhưng hoạt động thương nghiệp, chính xác hơn là những hoạt động buôn bán lẻkhông phát triển. Rõ ràng là đi trên con đường lớn nhất, nhộn nhịp nhất trongthành, nhưng hai bên cũng không có nhiều cửa hàng. Ngay cả những nơi cóhàng quán cũng là nửa kín nửa mở, không có biển hiệu, khiến cho người ngoàikhông thể biết được bên trong đang làm loại nghề gì.Toàn bộ tòa thành có vẻ nghiêm nghị và yên tĩnh, ít đi vẻ nhộn nhịp của sinhhoạt đời thường, nhưng lại thêm vào vài phần uy nghiêm.Phạm Nhàn vừa đi vừa quan sát những chi tiết này, biết chuyện này là do thủyquân Giao Châu thường xuyên đóng quân ở đây. Giao Châu cách xa TrungNguyên, thực sự là nơi “núi cao hoàng đế xa", còn bản thân thủy quân lại cóhơn mười ngàn sĩ tốt, lực lượng này lớn đến đáng sợ.So với thủy quân khổng lồ, lực lượng bản địa của Giao Châu trông có vẻ nhỏ béđến không đáng kể. Quan viên cao nhất trong thành Giao Châu cũng chỉ là mộtvị Tri châu, vẫn phải ngoan ngoãn trước mặt Đề đốc thủy quân.Hơn nữa, nền kinh tế của Giao Châu đều phụ thuộc vào thủy quân, tất cả vậtdụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày của hơn mười ngàn quan binh thủyquân, ngoại trừ triều đình phân phối ra, còn lại đều trưng dụng từ gần đó. Mặcdù điều này khiến người dân Giao Châu thầm căm tức nhưng cũng mang đếnmột loại thịnh vượng bất thường - ít nhất không phải lo hàng hóa và lương thựckhông bán được.Chính vì nguyên nhân này, thành Giao Châu giống như là căn cứ hậu cần khổnglồ của thủy quân, chẳng khác nào một hoàng hoa khuê nữ dịu dàng bên cạnhmột đấng anh hào lực lưỡng, chỉ có thể chấp nhận chứ không thể thốt lên lờioán trách nào.Có một lực lượng thủy quân khổng lồ ở bên cạnh, cho nên thành Giao Châucũng mang đậm hơi hướm quân sự. Những khu vực tốt nhất trong thành đều bịquân đội trưng dụng, những trạch viện lớn nhất đều là nơi ở của các tướng lĩnhcao cấp trong thủy quân, còn những cô nương xinh đẹp nhất cũng bị đám ngườithủy quân kia chiếm lấy.Tuy triều đình đã có mệnh lệnh rất rõ ràng không cho phép các tướng lĩnh đóngquân cư ngụ trong các châu thành lân cận, nhưng ai cũng biết rằng quy định nàyđã mất hiệu lực từ lâu. Không chỉ ở Giao Châu mà ở tất cả các nơi khác, trongquân đội của các châu thành, thậm chí trong quân đội biên ải, phàm là bậc đạinhân có một chút lực lượng đều không muốn ở trong doanh trướng khổ sởkhông thể tà, mà sẽ vào châu thành mua nhà ở, mua nữ nhân.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không phải Phạm Nhàn không nỡ giết ngựa,mà là thực sự không nên có mùimáu tươi, ngược lại còn có thể mang đến phiền toái. Sau khi xác nhận rằng conngựa sẽ không tiết lộ tung tích của mình, y ngồi xuống dưới một thân cây, đàomột cái hố nhỏ bên cạnh, cởi đồ trên người ra rồi chôn xuống dưới đất.Sau đó y lấy trang bị trên người ra, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận dao gămngắn màu đen, ba cây nỏ bí mật mới tạo, cùng những loại mê dược, độc dượcluôn mang bên mình vẫn còn đó. Y thoa một chút gì đó lên mặt, rồi lắc đầu nhưtheo thói quen, chợt thở dài.Phạm Nhàn có phần không cam lòng khi phải chôn thanh kiếm Thiên tử màVương Khải Niên đã tặng xuống hố, tự hỏi không biết khi nào mình mới có thểsử dụng thanh kiếm này một cách quang minh chính đại.Khi y rời khỏi gốc đại thụ đó, Đề ti Tiểu Phạm đại nhân của Giám Sát viện, đãbiến thành một chàng trai trẻ tuổi bình thường. Gương mặt vẫn thanh tú nhưtrước, chỉ có điều khoảng cách giữa hai hàng lông mi đã rộng ra một chút, khóemắt hơi trùng xuống, mất đi phần nào vẻ oai hùng, thêm vào vẻ thành thật, trởthành một người hoàn toàn khác.Bên trong tà áo vải thô vẫn là bộ y phục màu đen chuyên để hành động về đêm.Cũng may chất liệu của nó là loại cao cấp, thông khí rất tốt, không khiến y thấynóng.Men theo con đường núi hiếm có người qua lại, đi tới thành Giao Châu, mặt trờiđã chìm sau đỉnh núi, khắp nơi bao phủ trong ánh hoàng hôn mờ ảo. May phútchót trước khi cửa thành Giao Châu đóng lại, Phạm Nhàn đã đến nơi, đườnghoàng trình ra giấy phép ra, trả lời một số câu hỏi thông thường từ quân línhcanh cửa thành, dễ dàng bước vào trong thành.Giám Sát viện làm giấy phép đi đường không phải là giả mạo tinh vi, mà đơngiản là hàng thật, đương nhiên không ai phát hiện ra vấn đề. Hơn nữa, lúc trả lờicâu hỏi Phạm Nhàn tuy kính cẩn nhưng không hề có vẻ hoảng loạn, Giao Châunằm bên bờ biển, có nhiều người qua lại, binh lính canh cửa thành nhìn nhiềuthành quen, cho nên không để ý nhiều.Bước qua cửa thành, Phạm Nhàn dụi con mắt, mỉm cười, như một lữ khách điđường xa đến đây, dõi ánh mắt thoáng ngạc nhiên quan sát nhà cửa và phongcảnh xung quanh. Tuy không dám tỏ ra quá thoải mái, nhưng bước chân của ykhông hề chậm lại, sắm vai một cách hoàn hảo thành một người ngoại lai bậnbịu công việc.Thành Giao Châu thực sự khác với các thành khác, mặc dù nằm bên bờ biển,nhưng hoạt động thương nghiệp, chính xác hơn là những hoạt động buôn bán lẻkhông phát triển. Rõ ràng là đi trên con đường lớn nhất, nhộn nhịp nhất trongthành, nhưng hai bên cũng không có nhiều cửa hàng. Ngay cả những nơi cóhàng quán cũng là nửa kín nửa mở, không có biển hiệu, khiến cho người ngoàikhông thể biết được bên trong đang làm loại nghề gì.Toàn bộ tòa thành có vẻ nghiêm nghị và yên tĩnh, ít đi vẻ nhộn nhịp của sinhhoạt đời thường, nhưng lại thêm vào vài phần uy nghiêm.Phạm Nhàn vừa đi vừa quan sát những chi tiết này, biết chuyện này là do thủyquân Giao Châu thường xuyên đóng quân ở đây. Giao Châu cách xa TrungNguyên, thực sự là nơi “núi cao hoàng đế xa", còn bản thân thủy quân lại cóhơn mười ngàn sĩ tốt, lực lượng này lớn đến đáng sợ.So với thủy quân khổng lồ, lực lượng bản địa của Giao Châu trông có vẻ nhỏ béđến không đáng kể. Quan viên cao nhất trong thành Giao Châu cũng chỉ là mộtvị Tri châu, vẫn phải ngoan ngoãn trước mặt Đề đốc thủy quân.Hơn nữa, nền kinh tế của Giao Châu đều phụ thuộc vào thủy quân, tất cả vậtdụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày của hơn mười ngàn quan binh thủyquân, ngoại trừ triều đình phân phối ra, còn lại đều trưng dụng từ gần đó. Mặcdù điều này khiến người dân Giao Châu thầm căm tức nhưng cũng mang đếnmột loại thịnh vượng bất thường - ít nhất không phải lo hàng hóa và lương thựckhông bán được.Chính vì nguyên nhân này, thành Giao Châu giống như là căn cứ hậu cần khổnglồ của thủy quân, chẳng khác nào một hoàng hoa khuê nữ dịu dàng bên cạnhmột đấng anh hào lực lưỡng, chỉ có thể chấp nhận chứ không thể thốt lên lờioán trách nào.Có một lực lượng thủy quân khổng lồ ở bên cạnh, cho nên thành Giao Châucũng mang đậm hơi hướm quân sự. Những khu vực tốt nhất trong thành đều bịquân đội trưng dụng, những trạch viện lớn nhất đều là nơi ở của các tướng lĩnhcao cấp trong thủy quân, còn những cô nương xinh đẹp nhất cũng bị đám ngườithủy quân kia chiếm lấy.Tuy triều đình đã có mệnh lệnh rất rõ ràng không cho phép các tướng lĩnh đóngquân cư ngụ trong các châu thành lân cận, nhưng ai cũng biết rằng quy định nàyđã mất hiệu lực từ lâu. Không chỉ ở Giao Châu mà ở tất cả các nơi khác, trongquân đội của các châu thành, thậm chí trong quân đội biên ải, phàm là bậc đạinhân có một chút lực lượng đều không muốn ở trong doanh trướng khổ sởkhông thể tà, mà sẽ vào châu thành mua nhà ở, mua nữ nhân.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không phải Phạm Nhàn không nỡ giết ngựa,mà là thực sự không nên có mùimáu tươi, ngược lại còn có thể mang đến phiền toái. Sau khi xác nhận rằng conngựa sẽ không tiết lộ tung tích của mình, y ngồi xuống dưới một thân cây, đàomột cái hố nhỏ bên cạnh, cởi đồ trên người ra rồi chôn xuống dưới đất.Sau đó y lấy trang bị trên người ra, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận dao gămngắn màu đen, ba cây nỏ bí mật mới tạo, cùng những loại mê dược, độc dượcluôn mang bên mình vẫn còn đó. Y thoa một chút gì đó lên mặt, rồi lắc đầu nhưtheo thói quen, chợt thở dài.Phạm Nhàn có phần không cam lòng khi phải chôn thanh kiếm Thiên tử màVương Khải Niên đã tặng xuống hố, tự hỏi không biết khi nào mình mới có thểsử dụng thanh kiếm này một cách quang minh chính đại.Khi y rời khỏi gốc đại thụ đó, Đề ti Tiểu Phạm đại nhân của Giám Sát viện, đãbiến thành một chàng trai trẻ tuổi bình thường. Gương mặt vẫn thanh tú nhưtrước, chỉ có điều khoảng cách giữa hai hàng lông mi đã rộng ra một chút, khóemắt hơi trùng xuống, mất đi phần nào vẻ oai hùng, thêm vào vẻ thành thật, trởthành một người hoàn toàn khác.Bên trong tà áo vải thô vẫn là bộ y phục màu đen chuyên để hành động về đêm.Cũng may chất liệu của nó là loại cao cấp, thông khí rất tốt, không khiến y thấynóng.Men theo con đường núi hiếm có người qua lại, đi tới thành Giao Châu, mặt trờiđã chìm sau đỉnh núi, khắp nơi bao phủ trong ánh hoàng hôn mờ ảo. May phútchót trước khi cửa thành Giao Châu đóng lại, Phạm Nhàn đã đến nơi, đườnghoàng trình ra giấy phép ra, trả lời một số câu hỏi thông thường từ quân línhcanh cửa thành, dễ dàng bước vào trong thành.Giám Sát viện làm giấy phép đi đường không phải là giả mạo tinh vi, mà đơngiản là hàng thật, đương nhiên không ai phát hiện ra vấn đề. Hơn nữa, lúc trả lờicâu hỏi Phạm Nhàn tuy kính cẩn nhưng không hề có vẻ hoảng loạn, Giao Châunằm bên bờ biển, có nhiều người qua lại, binh lính canh cửa thành nhìn nhiềuthành quen, cho nên không để ý nhiều.Bước qua cửa thành, Phạm Nhàn dụi con mắt, mỉm cười, như một lữ khách điđường xa đến đây, dõi ánh mắt thoáng ngạc nhiên quan sát nhà cửa và phongcảnh xung quanh. Tuy không dám tỏ ra quá thoải mái, nhưng bước chân của ykhông hề chậm lại, sắm vai một cách hoàn hảo thành một người ngoại lai bậnbịu công việc.Thành Giao Châu thực sự khác với các thành khác, mặc dù nằm bên bờ biển,nhưng hoạt động thương nghiệp, chính xác hơn là những hoạt động buôn bán lẻkhông phát triển. Rõ ràng là đi trên con đường lớn nhất, nhộn nhịp nhất trongthành, nhưng hai bên cũng không có nhiều cửa hàng. Ngay cả những nơi cóhàng quán cũng là nửa kín nửa mở, không có biển hiệu, khiến cho người ngoàikhông thể biết được bên trong đang làm loại nghề gì.Toàn bộ tòa thành có vẻ nghiêm nghị và yên tĩnh, ít đi vẻ nhộn nhịp của sinhhoạt đời thường, nhưng lại thêm vào vài phần uy nghiêm.Phạm Nhàn vừa đi vừa quan sát những chi tiết này, biết chuyện này là do thủyquân Giao Châu thường xuyên đóng quân ở đây. Giao Châu cách xa TrungNguyên, thực sự là nơi “núi cao hoàng đế xa", còn bản thân thủy quân lại cóhơn mười ngàn sĩ tốt, lực lượng này lớn đến đáng sợ.So với thủy quân khổng lồ, lực lượng bản địa của Giao Châu trông có vẻ nhỏ béđến không đáng kể. Quan viên cao nhất trong thành Giao Châu cũng chỉ là mộtvị Tri châu, vẫn phải ngoan ngoãn trước mặt Đề đốc thủy quân.Hơn nữa, nền kinh tế của Giao Châu đều phụ thuộc vào thủy quân, tất cả vậtdụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày của hơn mười ngàn quan binh thủyquân, ngoại trừ triều đình phân phối ra, còn lại đều trưng dụng từ gần đó. Mặcdù điều này khiến người dân Giao Châu thầm căm tức nhưng cũng mang đếnmột loại thịnh vượng bất thường - ít nhất không phải lo hàng hóa và lương thựckhông bán được.Chính vì nguyên nhân này, thành Giao Châu giống như là căn cứ hậu cần khổnglồ của thủy quân, chẳng khác nào một hoàng hoa khuê nữ dịu dàng bên cạnhmột đấng anh hào lực lưỡng, chỉ có thể chấp nhận chứ không thể thốt lên lờioán trách nào.Có một lực lượng thủy quân khổng lồ ở bên cạnh, cho nên thành Giao Châucũng mang đậm hơi hướm quân sự. Những khu vực tốt nhất trong thành đều bịquân đội trưng dụng, những trạch viện lớn nhất đều là nơi ở của các tướng lĩnhcao cấp trong thủy quân, còn những cô nương xinh đẹp nhất cũng bị đám ngườithủy quân kia chiếm lấy.Tuy triều đình đã có mệnh lệnh rất rõ ràng không cho phép các tướng lĩnh đóngquân cư ngụ trong các châu thành lân cận, nhưng ai cũng biết rằng quy định nàyđã mất hiệu lực từ lâu. Không chỉ ở Giao Châu mà ở tất cả các nơi khác, trongquân đội của các châu thành, thậm chí trong quân đội biên ải, phàm là bậc đạinhân có một chút lực lượng đều không muốn ở trong doanh trướng khổ sởkhông thể tà, mà sẽ vào châu thành mua nhà ở, mua nữ nhân.