Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 770: Có kẻ mở yến tiệc mừng thọ ở Giao Châu2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắc Kỵ là trường hợp ngoại lệ trong những trường hợp ngoại lệ.Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn thanh lâu treo đèn đỏ bên kia, không nhịn được bậtcười. Ở những nơi nhiều binh lính, đương nhiên việc kinh doanh nhà thổ sẽkhông kém, chỉ không biết những quan binh thuộc thủy quân này liệu có quịt nợhay không. Có điều, theo như tin tức từ trong viện đưa tới, thủy quân Giao Châutuy là "Hoàng đế" của thành Giao Châu, nhưng từ trước tới nay chưa từng "ăncỏ gần hang".Trong quá khứ, bọn họ đều ăn cỏ biển ở phía nam.o O oPhạm Nhàn cúi đầu, nhanh chóng đi qua một gian đại trạch. Tòa nhà này códiện tích rộng lớn, mái nhà uốn cong như phượng, cổng sơn màu đỏ, tường chekín bởi tre trúc, chiếm một nửa con phố, thậm chí còn ngông nghênh hơn cả cáctrạch viện của các đại quan trong kinh đô.Nhưng hôm nay, gian đại trạch này cũng giống như tòa thanh lâu ở đằng xa, treođầy đèn lồng đỏ, toát lên bầu không khí vui mừng. Trên cửa có hình vẽ một vịthần tiên chòm râu bạc trắng, nhìn vẻ bề ngoài, chắc đang chúc thọ một vị đạinhân nào đó.Rất không hợp với bầu không khí vui vẻ này là những binh sĩ canh gác ngoàicổng lớn. Đám binh sĩ này gương mặt ngăm đen, dưới tai dường như có nhữngvết nước, chắc là người sinh sống trên biển nhiều năm. Những binh sĩ này mắtnhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác quan sát những người đi qua trướcgian đại trạch.Số người dám đi qua trước cổng lớn không nhiều, cho nên nhiệm vụ chính củahọ lại càng quan trọng, đó là kiểm tra khách mời. Khách khứa đến đây ngoại trừthượng cấp trong thủy quân, còn lại đều là các quan viên trong thành GiaoChâu, ngoài ra là một số phú thương có chỗ ngồi trên bàn tiệc, thậm chí còn cómột số thương nhân từ Giang Nam xa xôi đến đây. Có điều những binh sĩ nàyvẫn không dám chủ quan, kiểm tra tỉ mỉ hộp quà, đảm bảo không ai dám mangtheo vũ khí vào trong.Hôm nay là ngày mừng thọ của đại nhân, bọn họ nhất định phải đảm bảo mọichuyện không có chút sai sót nào.Ngoại trừ cửa chính của gian đại trạch này được bảo vệ nghiêm ngặt, PhạmNhàn ngầm vận chân khí, sớm đã nghe ra, những nơi yên tĩnh trong đại trạchchắc cũng có không ít người ẩn nấp.Y đi nhanh qua, cúi đầu, một nụ cười quỷ dị hiện lên trên khóe môi, quan sát rõràng lực lượng bảo vệ đóng trong các góc phố bên ngoài gian đại trạch, đồngthời cũng vẽ một bản đồ địa hình xung quanh, ghi nhớ kỹ lưỡng trong đầu mình.Năm xưa hoàng cung khổng lồ mà y chỉ cần đi qua một lần là nhớ rõ mọi conđường nhỏ, huống chi một gian đại trạch như thế này.o O oBỏ lại phía sau âm thanh ồn ào và tiếng hành lễ, khiến cho cho ánh đỏ chói củađèn lồng biến mất trong bóng tối, Phạm Nhàn khẽ hé môi, ánh mắt lơ đãng nhìnvề một chỗ nào đó trên bức tường cạnh đường, thấy được một dấu hiệu quenthuộc, ngay lập tức quay người lẻn vào, đi thẳng đến cuối con hẻm nhỏ.Đó là một ngõ cụt.Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn bức tường phía đối diện, lắc đầu, nhún mũi chân,toàn thân nhẹ nhàng bay lên, bàn tay đặt lên bờ tường, ta lập tức leo qua.Lặng lẽ không một tiếng động, Phạm Nhàn giả dạng thành bách tính bìnhthường, lại một lần nữa biến mất trong thành Giao Châu.Phía sau tường là một tiểu viện, nơi này không hề yên tĩnh, vẫn còn loángthoáng nghe thấy âm thanh từ ngoài đường cách mấy gian phòng lớn. Có tổngcộng sáu phòng nhưng nhìn trông khá cũ kỹ, chứng tỏ người sống ở đây tuykhông phải bách tính bình thường, nhưng sinh sống chắc cũng không mấy dễchịu.Phạm Nhàn bước lên bậc thềm đá, đẩy cửa vào, đi thẳng tới ghế chủ vị, nhấc ấmtrà bên cạnh lên ngửi thử rồi tự mình rót một chén trà uống.Bên cạnh vang lên tiếng bước chân có vẻ hối hả, chủ nhân của tiếng bước chânđi vào nhà, phát hiện một người trẻ tuổi không hề quen biết đang ngồi ở đó,định hỏi, nhưng thấy người kia giơ ngón tay ra dấu, không khỏi vừa mừng vừasợ nói: "Sư phụ, ngài đã tới rồi."Phạm Nhàn mỉm cười đặt chén trà trong tay xuống, nhìn gương mặt gầy gò củaHầu Quý Thường, không nhịn được nói: "Đây là đến Giao Châu làm quan, còntưởng có thể giúp ngươi cải thiện cái thân hình gầy gò này, tại sao lại càng quắthơn?"Sau khi gặp Dương Vạn Lý tại con đê lớn Giang Nam, Hầu Quý Thường khôngngại khó khăn cực khổ, đã đến Giao Châu nhận chức, cả chặng hành trình mệtmỏi, lại thêm phải âm thầm điều tra mấy chuyện động trời cho Phạm Nhàn, áplực tinh thần rất lớn. Hắn đã ở Giao Châu gần một tháng, nhưng vẫn chưa cótiến triển gì, chỉ sợ gây trở ngại cho chuyện đại sự của môn sư, thậm chí đêmxuống cũng không ngủ nổi, bây giờ đôi mắt hõm sâu, gò má nhô cao, đâu cònchút dáng vẻ tài tử tiêu sái khi còn ở kinh đô năm xưa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắc Kỵ là trường hợp ngoại lệ trong những trường hợp ngoại lệ.Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn thanh lâu treo đèn đỏ bên kia, không nhịn được bậtcười. Ở những nơi nhiều binh lính, đương nhiên việc kinh doanh nhà thổ sẽkhông kém, chỉ không biết những quan binh thuộc thủy quân này liệu có quịt nợhay không. Có điều, theo như tin tức từ trong viện đưa tới, thủy quân Giao Châutuy là "Hoàng đế" của thành Giao Châu, nhưng từ trước tới nay chưa từng "ăncỏ gần hang".Trong quá khứ, bọn họ đều ăn cỏ biển ở phía nam.o O oPhạm Nhàn cúi đầu, nhanh chóng đi qua một gian đại trạch. Tòa nhà này códiện tích rộng lớn, mái nhà uốn cong như phượng, cổng sơn màu đỏ, tường chekín bởi tre trúc, chiếm một nửa con phố, thậm chí còn ngông nghênh hơn cả cáctrạch viện của các đại quan trong kinh đô.Nhưng hôm nay, gian đại trạch này cũng giống như tòa thanh lâu ở đằng xa, treođầy đèn lồng đỏ, toát lên bầu không khí vui mừng. Trên cửa có hình vẽ một vịthần tiên chòm râu bạc trắng, nhìn vẻ bề ngoài, chắc đang chúc thọ một vị đạinhân nào đó.Rất không hợp với bầu không khí vui vẻ này là những binh sĩ canh gác ngoàicổng lớn. Đám binh sĩ này gương mặt ngăm đen, dưới tai dường như có nhữngvết nước, chắc là người sinh sống trên biển nhiều năm. Những binh sĩ này mắtnhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác quan sát những người đi qua trướcgian đại trạch.Số người dám đi qua trước cổng lớn không nhiều, cho nên nhiệm vụ chính củahọ lại càng quan trọng, đó là kiểm tra khách mời. Khách khứa đến đây ngoại trừthượng cấp trong thủy quân, còn lại đều là các quan viên trong thành GiaoChâu, ngoài ra là một số phú thương có chỗ ngồi trên bàn tiệc, thậm chí còn cómột số thương nhân từ Giang Nam xa xôi đến đây. Có điều những binh sĩ nàyvẫn không dám chủ quan, kiểm tra tỉ mỉ hộp quà, đảm bảo không ai dám mangtheo vũ khí vào trong.Hôm nay là ngày mừng thọ của đại nhân, bọn họ nhất định phải đảm bảo mọichuyện không có chút sai sót nào.Ngoại trừ cửa chính của gian đại trạch này được bảo vệ nghiêm ngặt, PhạmNhàn ngầm vận chân khí, sớm đã nghe ra, những nơi yên tĩnh trong đại trạchchắc cũng có không ít người ẩn nấp.Y đi nhanh qua, cúi đầu, một nụ cười quỷ dị hiện lên trên khóe môi, quan sát rõràng lực lượng bảo vệ đóng trong các góc phố bên ngoài gian đại trạch, đồngthời cũng vẽ một bản đồ địa hình xung quanh, ghi nhớ kỹ lưỡng trong đầu mình.Năm xưa hoàng cung khổng lồ mà y chỉ cần đi qua một lần là nhớ rõ mọi conđường nhỏ, huống chi một gian đại trạch như thế này.o O oBỏ lại phía sau âm thanh ồn ào và tiếng hành lễ, khiến cho cho ánh đỏ chói củađèn lồng biến mất trong bóng tối, Phạm Nhàn khẽ hé môi, ánh mắt lơ đãng nhìnvề một chỗ nào đó trên bức tường cạnh đường, thấy được một dấu hiệu quenthuộc, ngay lập tức quay người lẻn vào, đi thẳng đến cuối con hẻm nhỏ.Đó là một ngõ cụt.Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn bức tường phía đối diện, lắc đầu, nhún mũi chân,toàn thân nhẹ nhàng bay lên, bàn tay đặt lên bờ tường, ta lập tức leo qua.Lặng lẽ không một tiếng động, Phạm Nhàn giả dạng thành bách tính bìnhthường, lại một lần nữa biến mất trong thành Giao Châu.Phía sau tường là một tiểu viện, nơi này không hề yên tĩnh, vẫn còn loángthoáng nghe thấy âm thanh từ ngoài đường cách mấy gian phòng lớn. Có tổngcộng sáu phòng nhưng nhìn trông khá cũ kỹ, chứng tỏ người sống ở đây tuykhông phải bách tính bình thường, nhưng sinh sống chắc cũng không mấy dễchịu.Phạm Nhàn bước lên bậc thềm đá, đẩy cửa vào, đi thẳng tới ghế chủ vị, nhấc ấmtrà bên cạnh lên ngửi thử rồi tự mình rót một chén trà uống.Bên cạnh vang lên tiếng bước chân có vẻ hối hả, chủ nhân của tiếng bước chânđi vào nhà, phát hiện một người trẻ tuổi không hề quen biết đang ngồi ở đó,định hỏi, nhưng thấy người kia giơ ngón tay ra dấu, không khỏi vừa mừng vừasợ nói: "Sư phụ, ngài đã tới rồi."Phạm Nhàn mỉm cười đặt chén trà trong tay xuống, nhìn gương mặt gầy gò củaHầu Quý Thường, không nhịn được nói: "Đây là đến Giao Châu làm quan, còntưởng có thể giúp ngươi cải thiện cái thân hình gầy gò này, tại sao lại càng quắthơn?"Sau khi gặp Dương Vạn Lý tại con đê lớn Giang Nam, Hầu Quý Thường khôngngại khó khăn cực khổ, đã đến Giao Châu nhận chức, cả chặng hành trình mệtmỏi, lại thêm phải âm thầm điều tra mấy chuyện động trời cho Phạm Nhàn, áplực tinh thần rất lớn. Hắn đã ở Giao Châu gần một tháng, nhưng vẫn chưa cótiến triển gì, chỉ sợ gây trở ngại cho chuyện đại sự của môn sư, thậm chí đêmxuống cũng không ngủ nổi, bây giờ đôi mắt hõm sâu, gò má nhô cao, đâu cònchút dáng vẻ tài tử tiêu sái khi còn ở kinh đô năm xưa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắc Kỵ là trường hợp ngoại lệ trong những trường hợp ngoại lệ.Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn thanh lâu treo đèn đỏ bên kia, không nhịn được bậtcười. Ở những nơi nhiều binh lính, đương nhiên việc kinh doanh nhà thổ sẽkhông kém, chỉ không biết những quan binh thuộc thủy quân này liệu có quịt nợhay không. Có điều, theo như tin tức từ trong viện đưa tới, thủy quân Giao Châutuy là "Hoàng đế" của thành Giao Châu, nhưng từ trước tới nay chưa từng "ăncỏ gần hang".Trong quá khứ, bọn họ đều ăn cỏ biển ở phía nam.o O oPhạm Nhàn cúi đầu, nhanh chóng đi qua một gian đại trạch. Tòa nhà này códiện tích rộng lớn, mái nhà uốn cong như phượng, cổng sơn màu đỏ, tường chekín bởi tre trúc, chiếm một nửa con phố, thậm chí còn ngông nghênh hơn cả cáctrạch viện của các đại quan trong kinh đô.Nhưng hôm nay, gian đại trạch này cũng giống như tòa thanh lâu ở đằng xa, treođầy đèn lồng đỏ, toát lên bầu không khí vui mừng. Trên cửa có hình vẽ một vịthần tiên chòm râu bạc trắng, nhìn vẻ bề ngoài, chắc đang chúc thọ một vị đạinhân nào đó.Rất không hợp với bầu không khí vui vẻ này là những binh sĩ canh gác ngoàicổng lớn. Đám binh sĩ này gương mặt ngăm đen, dưới tai dường như có nhữngvết nước, chắc là người sinh sống trên biển nhiều năm. Những binh sĩ này mắtnhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác quan sát những người đi qua trướcgian đại trạch.Số người dám đi qua trước cổng lớn không nhiều, cho nên nhiệm vụ chính củahọ lại càng quan trọng, đó là kiểm tra khách mời. Khách khứa đến đây ngoại trừthượng cấp trong thủy quân, còn lại đều là các quan viên trong thành GiaoChâu, ngoài ra là một số phú thương có chỗ ngồi trên bàn tiệc, thậm chí còn cómột số thương nhân từ Giang Nam xa xôi đến đây. Có điều những binh sĩ nàyvẫn không dám chủ quan, kiểm tra tỉ mỉ hộp quà, đảm bảo không ai dám mangtheo vũ khí vào trong.Hôm nay là ngày mừng thọ của đại nhân, bọn họ nhất định phải đảm bảo mọichuyện không có chút sai sót nào.Ngoại trừ cửa chính của gian đại trạch này được bảo vệ nghiêm ngặt, PhạmNhàn ngầm vận chân khí, sớm đã nghe ra, những nơi yên tĩnh trong đại trạchchắc cũng có không ít người ẩn nấp.Y đi nhanh qua, cúi đầu, một nụ cười quỷ dị hiện lên trên khóe môi, quan sát rõràng lực lượng bảo vệ đóng trong các góc phố bên ngoài gian đại trạch, đồngthời cũng vẽ một bản đồ địa hình xung quanh, ghi nhớ kỹ lưỡng trong đầu mình.Năm xưa hoàng cung khổng lồ mà y chỉ cần đi qua một lần là nhớ rõ mọi conđường nhỏ, huống chi một gian đại trạch như thế này.o O oBỏ lại phía sau âm thanh ồn ào và tiếng hành lễ, khiến cho cho ánh đỏ chói củađèn lồng biến mất trong bóng tối, Phạm Nhàn khẽ hé môi, ánh mắt lơ đãng nhìnvề một chỗ nào đó trên bức tường cạnh đường, thấy được một dấu hiệu quenthuộc, ngay lập tức quay người lẻn vào, đi thẳng đến cuối con hẻm nhỏ.Đó là một ngõ cụt.Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn bức tường phía đối diện, lắc đầu, nhún mũi chân,toàn thân nhẹ nhàng bay lên, bàn tay đặt lên bờ tường, ta lập tức leo qua.Lặng lẽ không một tiếng động, Phạm Nhàn giả dạng thành bách tính bìnhthường, lại một lần nữa biến mất trong thành Giao Châu.Phía sau tường là một tiểu viện, nơi này không hề yên tĩnh, vẫn còn loángthoáng nghe thấy âm thanh từ ngoài đường cách mấy gian phòng lớn. Có tổngcộng sáu phòng nhưng nhìn trông khá cũ kỹ, chứng tỏ người sống ở đây tuykhông phải bách tính bình thường, nhưng sinh sống chắc cũng không mấy dễchịu.Phạm Nhàn bước lên bậc thềm đá, đẩy cửa vào, đi thẳng tới ghế chủ vị, nhấc ấmtrà bên cạnh lên ngửi thử rồi tự mình rót một chén trà uống.Bên cạnh vang lên tiếng bước chân có vẻ hối hả, chủ nhân của tiếng bước chânđi vào nhà, phát hiện một người trẻ tuổi không hề quen biết đang ngồi ở đó,định hỏi, nhưng thấy người kia giơ ngón tay ra dấu, không khỏi vừa mừng vừasợ nói: "Sư phụ, ngài đã tới rồi."Phạm Nhàn mỉm cười đặt chén trà trong tay xuống, nhìn gương mặt gầy gò củaHầu Quý Thường, không nhịn được nói: "Đây là đến Giao Châu làm quan, còntưởng có thể giúp ngươi cải thiện cái thân hình gầy gò này, tại sao lại càng quắthơn?"Sau khi gặp Dương Vạn Lý tại con đê lớn Giang Nam, Hầu Quý Thường khôngngại khó khăn cực khổ, đã đến Giao Châu nhận chức, cả chặng hành trình mệtmỏi, lại thêm phải âm thầm điều tra mấy chuyện động trời cho Phạm Nhàn, áplực tinh thần rất lớn. Hắn đã ở Giao Châu gần một tháng, nhưng vẫn chưa cótiến triển gì, chỉ sợ gây trở ngại cho chuyện đại sự của môn sư, thậm chí đêmxuống cũng không ngủ nổi, bây giờ đôi mắt hõm sâu, gò má nhô cao, đâu cònchút dáng vẻ tài tử tiêu sái khi còn ở kinh đô năm xưa.