Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 772: Trong nhà xí có người ám sát 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y cũng biết, trong việc buôn lậu của Minh gia, chắc chắn thủy quân Giao Châuđóng vai trò cực kỳ quan trọng, đặc biệt là trên quãng đường đến Đông Dithành. Nếu không được thủy quân Giao Châu hộ tống, hơn mười năm qua chắcchắn không thể thuận lợi như vậy được.Vai trò mà thủy quân Giao Châu đóng trong tuyến buôn lậu trên biển, cũnggiống như vai trò trong tuyến buôn lậu trên đất liền của Phạm Nhàn ở Giám Sátviện và Vệ Hoa ở Cẩm y vệ Bắc Tề.Chỉ có điều trên hòn đảo đó, thủy quân đã giết quá nhiều người...o O oHầu Quý Thường đã đi dự tiệc mừng thọ, trong tiểu viện chỉ còn lại một mìnhPhạm Nhàn sau khi dịch dung. Hầu Quý Thường được phái đến đây để điều traviệc buôn lậu của thủy quân Giao Châu, nhưng đáng tiếc chưa có tiến triển gì,hắn có nhiều việc phải âm thầm thực hiện, đương nhiên không tiện thuê quánhiều người hầu, vì vậy trong tiểu viện hoàn toàn yên tĩnh.Phạm Nhàn không có đốt đèn, ngồi trong bóng tối bình tĩnh suy nghĩ, làm rõtừng bước trong kế hoạch của mình, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, không khỏi cườikhổ, những việc mình sắp làm về mặt chính trị rõ ràng là ấu trĩ, xét theo phongcách thì là bạo lực. Chỉ có điều... Hoàng đế đã để mình toàn quyền xử lý vấn đềnày, có thể thấy Thánh thượng quan cỡ nào, y bị ép đến Giao Châu còn có cáchnào khác?Nếu điều tra và thẩm bấn riêng theo cách thức thông thường... các tướng lĩnhthủy quân không phải thằng ngu, tự nhiên sẽ không thừa nhận loại tội danh cóthể bị tịch thu gia sản và giết sạch cả nhà như vậy. Hơn nữa một khi quân đội vàGiám Sát viện đối đầu, quân đội rất trượt sang hướng bộc phát, một khi nổiloạn, hơn vạn quan binh thủy quân sẽ vây quanh thành Giao Châu, Phạm Nhànvà các thủ hạ làm sao sống sót được?Vì vậy, chỉ còn cách mạo hiểm.Vừa vặn hôm nay là ngày mừng đại thọ của Đề đốc thủy quân Thường Côn, tấtcả các tướng lĩnh cao cấp của thủy quân đều tập trung trong thành Giao Châu,rời xa quân đội mà họ nắm giữ. Tuy thủy quân Giao Châu vẫn còn vạn người,nhưng chỉ còn lại một số ít quan tướng ở lại canh gác. Một khi bắt đầu hànhđộng, việc liên lạc giữa trong thành và ngoài thành sẽ trở nên khó khăn, phảnứng của thủy quân cũng sẽ chậm hơn mấy nhịp.Còn Phạm Nhàn cũng có thể tận dụng cơ hội này, tung lưới bắt sạch các tướnglĩnh trong tiệc mừng thọ. Xưa nay khẩu vị của y vẫn lớn như vậy, chỉ có điềungay cả Hầu Quý Thường cũng tò mò, Phạm Nhàn lấy đâu ra lòng tin như vậy?Y chỉ có một mình.Đề đốc thủy quân Thường Côn vẻ mặt tươi cười nhìn khách khứa ngồi đầy bêndưới, chỉ có điều nụ cười này mang một phần thận trọng, hai phần kiêu căng.Hắn cười vì hôm nay tâm tình hắn rất tốt, sống trên đời hơn bốn mươi năm, mọiviệc đều thuận lợi, ngồi trên ghế cao, quan viên phú thương khắp trong ngoàithành đều tới nịnh bợ mình, thậm chí cả những vị đại nhân ở Giang Nam cũnggửi tặng quà. Cảm giác đắc ý đó, không cười thì biểu đạt thế nào?Lý do mà hắn chưa thể cười thỏa thích, chắc chắn là do địa vị. Với tư cách làquan viên quân sự tối cao ở Giao Châu, vị hoàng đế một cõi cả trên danh nghĩalẫn thực tế, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của hắn đều ảnh hưởng đến hàng trăm ngànngười. Hắn không thể không thận trọng, không thể không giữ vẻ uy phongnghiêm nghị.Bữa tiệc ngày hôm nay chắc sẽ kiếm được mười mấy vạn lạng bạc? Đề đốc đạinhân tính nhẩm trong lòng, nâng chén mời rượu, đám người quyền quý ngồi đầybên dưới dồn dập đứng dậy nâng chén chúc mừng, lời ca tụng không dứt.Thường Côn liếc mắt về phía cái ghế ở góc xa nhất bên tay phải, thấy quan viênvới gương mặt bất cần, trong lòng cực kỳ khó chịu. Quan viên kia đến GiaoChâu đã mấy ngày, nhưng chưa hề đến gặp gỡ biếu xén hắn, hơn nữa, chưa từnglàm thỉnh an trên danh nghĩa!Nhưng Thường Côn, vẫn rất khoan dung, thậm chí còn đã mời đối phương đếndự tiệc mừng thọ của mình ngày hôm nay, tất cả đều chỉ vì hắn cực kỳ e ngạitrước hậu thuẫn của quan viên kia.Hầu Quý Thường, Điển lại kiêm Châu phán Giao Châu, chỉ là một tên quan nhỏTòng thất phẩm mà thôi.Nhưng, Hầu Quý Thường lại có một hậu thuẫn quá sâu, ai cũng biết hắn là mộttrong Phạm môn tứ tử, đứng trong ba hạng đầu của kỳ thi mùa xuân năm ngoái.Cho dù Thường Côn đã là đại quan quân đội Tòng nhất phẩm trong, vẫn phải nểmặt Phạm phủ.Huống chi, do những sự việc ở Giang Nam, Thường Côn luôn cảnh giác trướcGiám Sát Viện, nỗi sợ hãi sâu kín trong lòng hắn trước sau gì vẫn không thể xóabỏ. Hắn không hiểu, vì sao Tiểu Phạm đại nhân lại sắp đặt cho môn đệ của mìnhđến nơi xa xôi như Giao Châu — lẽ nào Giám Sát viện thật sự nghi ngờ thủyquân Giao Châu? Nhưng chắc chắn bên phía Minh gia sẽ không để lộ tin tức.Lão thái quân đã chết, làm gì có ai nắm được chứng cứ.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y cũng biết, trong việc buôn lậu của Minh gia, chắc chắn thủy quân Giao Châuđóng vai trò cực kỳ quan trọng, đặc biệt là trên quãng đường đến Đông Dithành. Nếu không được thủy quân Giao Châu hộ tống, hơn mười năm qua chắcchắn không thể thuận lợi như vậy được.Vai trò mà thủy quân Giao Châu đóng trong tuyến buôn lậu trên biển, cũnggiống như vai trò trong tuyến buôn lậu trên đất liền của Phạm Nhàn ở Giám Sátviện và Vệ Hoa ở Cẩm y vệ Bắc Tề.Chỉ có điều trên hòn đảo đó, thủy quân đã giết quá nhiều người...o O oHầu Quý Thường đã đi dự tiệc mừng thọ, trong tiểu viện chỉ còn lại một mìnhPhạm Nhàn sau khi dịch dung. Hầu Quý Thường được phái đến đây để điều traviệc buôn lậu của thủy quân Giao Châu, nhưng đáng tiếc chưa có tiến triển gì,hắn có nhiều việc phải âm thầm thực hiện, đương nhiên không tiện thuê quánhiều người hầu, vì vậy trong tiểu viện hoàn toàn yên tĩnh.Phạm Nhàn không có đốt đèn, ngồi trong bóng tối bình tĩnh suy nghĩ, làm rõtừng bước trong kế hoạch của mình, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, không khỏi cườikhổ, những việc mình sắp làm về mặt chính trị rõ ràng là ấu trĩ, xét theo phongcách thì là bạo lực. Chỉ có điều... Hoàng đế đã để mình toàn quyền xử lý vấn đềnày, có thể thấy Thánh thượng quan cỡ nào, y bị ép đến Giao Châu còn có cáchnào khác?Nếu điều tra và thẩm bấn riêng theo cách thức thông thường... các tướng lĩnhthủy quân không phải thằng ngu, tự nhiên sẽ không thừa nhận loại tội danh cóthể bị tịch thu gia sản và giết sạch cả nhà như vậy. Hơn nữa một khi quân đội vàGiám Sát viện đối đầu, quân đội rất trượt sang hướng bộc phát, một khi nổiloạn, hơn vạn quan binh thủy quân sẽ vây quanh thành Giao Châu, Phạm Nhànvà các thủ hạ làm sao sống sót được?Vì vậy, chỉ còn cách mạo hiểm.Vừa vặn hôm nay là ngày mừng đại thọ của Đề đốc thủy quân Thường Côn, tấtcả các tướng lĩnh cao cấp của thủy quân đều tập trung trong thành Giao Châu,rời xa quân đội mà họ nắm giữ. Tuy thủy quân Giao Châu vẫn còn vạn người,nhưng chỉ còn lại một số ít quan tướng ở lại canh gác. Một khi bắt đầu hànhđộng, việc liên lạc giữa trong thành và ngoài thành sẽ trở nên khó khăn, phảnứng của thủy quân cũng sẽ chậm hơn mấy nhịp.Còn Phạm Nhàn cũng có thể tận dụng cơ hội này, tung lưới bắt sạch các tướnglĩnh trong tiệc mừng thọ. Xưa nay khẩu vị của y vẫn lớn như vậy, chỉ có điềungay cả Hầu Quý Thường cũng tò mò, Phạm Nhàn lấy đâu ra lòng tin như vậy?Y chỉ có một mình.Đề đốc thủy quân Thường Côn vẻ mặt tươi cười nhìn khách khứa ngồi đầy bêndưới, chỉ có điều nụ cười này mang một phần thận trọng, hai phần kiêu căng.Hắn cười vì hôm nay tâm tình hắn rất tốt, sống trên đời hơn bốn mươi năm, mọiviệc đều thuận lợi, ngồi trên ghế cao, quan viên phú thương khắp trong ngoàithành đều tới nịnh bợ mình, thậm chí cả những vị đại nhân ở Giang Nam cũnggửi tặng quà. Cảm giác đắc ý đó, không cười thì biểu đạt thế nào?Lý do mà hắn chưa thể cười thỏa thích, chắc chắn là do địa vị. Với tư cách làquan viên quân sự tối cao ở Giao Châu, vị hoàng đế một cõi cả trên danh nghĩalẫn thực tế, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của hắn đều ảnh hưởng đến hàng trăm ngànngười. Hắn không thể không thận trọng, không thể không giữ vẻ uy phongnghiêm nghị.Bữa tiệc ngày hôm nay chắc sẽ kiếm được mười mấy vạn lạng bạc? Đề đốc đạinhân tính nhẩm trong lòng, nâng chén mời rượu, đám người quyền quý ngồi đầybên dưới dồn dập đứng dậy nâng chén chúc mừng, lời ca tụng không dứt.Thường Côn liếc mắt về phía cái ghế ở góc xa nhất bên tay phải, thấy quan viênvới gương mặt bất cần, trong lòng cực kỳ khó chịu. Quan viên kia đến GiaoChâu đã mấy ngày, nhưng chưa hề đến gặp gỡ biếu xén hắn, hơn nữa, chưa từnglàm thỉnh an trên danh nghĩa!Nhưng Thường Côn, vẫn rất khoan dung, thậm chí còn đã mời đối phương đếndự tiệc mừng thọ của mình ngày hôm nay, tất cả đều chỉ vì hắn cực kỳ e ngạitrước hậu thuẫn của quan viên kia.Hầu Quý Thường, Điển lại kiêm Châu phán Giao Châu, chỉ là một tên quan nhỏTòng thất phẩm mà thôi.Nhưng, Hầu Quý Thường lại có một hậu thuẫn quá sâu, ai cũng biết hắn là mộttrong Phạm môn tứ tử, đứng trong ba hạng đầu của kỳ thi mùa xuân năm ngoái.Cho dù Thường Côn đã là đại quan quân đội Tòng nhất phẩm trong, vẫn phải nểmặt Phạm phủ.Huống chi, do những sự việc ở Giang Nam, Thường Côn luôn cảnh giác trướcGiám Sát Viện, nỗi sợ hãi sâu kín trong lòng hắn trước sau gì vẫn không thể xóabỏ. Hắn không hiểu, vì sao Tiểu Phạm đại nhân lại sắp đặt cho môn đệ của mìnhđến nơi xa xôi như Giao Châu — lẽ nào Giám Sát viện thật sự nghi ngờ thủyquân Giao Châu? Nhưng chắc chắn bên phía Minh gia sẽ không để lộ tin tức.Lão thái quân đã chết, làm gì có ai nắm được chứng cứ.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y cũng biết, trong việc buôn lậu của Minh gia, chắc chắn thủy quân Giao Châuđóng vai trò cực kỳ quan trọng, đặc biệt là trên quãng đường đến Đông Dithành. Nếu không được thủy quân Giao Châu hộ tống, hơn mười năm qua chắcchắn không thể thuận lợi như vậy được.Vai trò mà thủy quân Giao Châu đóng trong tuyến buôn lậu trên biển, cũnggiống như vai trò trong tuyến buôn lậu trên đất liền của Phạm Nhàn ở Giám Sátviện và Vệ Hoa ở Cẩm y vệ Bắc Tề.Chỉ có điều trên hòn đảo đó, thủy quân đã giết quá nhiều người...o O oHầu Quý Thường đã đi dự tiệc mừng thọ, trong tiểu viện chỉ còn lại một mìnhPhạm Nhàn sau khi dịch dung. Hầu Quý Thường được phái đến đây để điều traviệc buôn lậu của thủy quân Giao Châu, nhưng đáng tiếc chưa có tiến triển gì,hắn có nhiều việc phải âm thầm thực hiện, đương nhiên không tiện thuê quánhiều người hầu, vì vậy trong tiểu viện hoàn toàn yên tĩnh.Phạm Nhàn không có đốt đèn, ngồi trong bóng tối bình tĩnh suy nghĩ, làm rõtừng bước trong kế hoạch của mình, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, không khỏi cườikhổ, những việc mình sắp làm về mặt chính trị rõ ràng là ấu trĩ, xét theo phongcách thì là bạo lực. Chỉ có điều... Hoàng đế đã để mình toàn quyền xử lý vấn đềnày, có thể thấy Thánh thượng quan cỡ nào, y bị ép đến Giao Châu còn có cáchnào khác?Nếu điều tra và thẩm bấn riêng theo cách thức thông thường... các tướng lĩnhthủy quân không phải thằng ngu, tự nhiên sẽ không thừa nhận loại tội danh cóthể bị tịch thu gia sản và giết sạch cả nhà như vậy. Hơn nữa một khi quân đội vàGiám Sát viện đối đầu, quân đội rất trượt sang hướng bộc phát, một khi nổiloạn, hơn vạn quan binh thủy quân sẽ vây quanh thành Giao Châu, Phạm Nhànvà các thủ hạ làm sao sống sót được?Vì vậy, chỉ còn cách mạo hiểm.Vừa vặn hôm nay là ngày mừng đại thọ của Đề đốc thủy quân Thường Côn, tấtcả các tướng lĩnh cao cấp của thủy quân đều tập trung trong thành Giao Châu,rời xa quân đội mà họ nắm giữ. Tuy thủy quân Giao Châu vẫn còn vạn người,nhưng chỉ còn lại một số ít quan tướng ở lại canh gác. Một khi bắt đầu hànhđộng, việc liên lạc giữa trong thành và ngoài thành sẽ trở nên khó khăn, phảnứng của thủy quân cũng sẽ chậm hơn mấy nhịp.Còn Phạm Nhàn cũng có thể tận dụng cơ hội này, tung lưới bắt sạch các tướnglĩnh trong tiệc mừng thọ. Xưa nay khẩu vị của y vẫn lớn như vậy, chỉ có điềungay cả Hầu Quý Thường cũng tò mò, Phạm Nhàn lấy đâu ra lòng tin như vậy?Y chỉ có một mình.Đề đốc thủy quân Thường Côn vẻ mặt tươi cười nhìn khách khứa ngồi đầy bêndưới, chỉ có điều nụ cười này mang một phần thận trọng, hai phần kiêu căng.Hắn cười vì hôm nay tâm tình hắn rất tốt, sống trên đời hơn bốn mươi năm, mọiviệc đều thuận lợi, ngồi trên ghế cao, quan viên phú thương khắp trong ngoàithành đều tới nịnh bợ mình, thậm chí cả những vị đại nhân ở Giang Nam cũnggửi tặng quà. Cảm giác đắc ý đó, không cười thì biểu đạt thế nào?Lý do mà hắn chưa thể cười thỏa thích, chắc chắn là do địa vị. Với tư cách làquan viên quân sự tối cao ở Giao Châu, vị hoàng đế một cõi cả trên danh nghĩalẫn thực tế, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của hắn đều ảnh hưởng đến hàng trăm ngànngười. Hắn không thể không thận trọng, không thể không giữ vẻ uy phongnghiêm nghị.Bữa tiệc ngày hôm nay chắc sẽ kiếm được mười mấy vạn lạng bạc? Đề đốc đạinhân tính nhẩm trong lòng, nâng chén mời rượu, đám người quyền quý ngồi đầybên dưới dồn dập đứng dậy nâng chén chúc mừng, lời ca tụng không dứt.Thường Côn liếc mắt về phía cái ghế ở góc xa nhất bên tay phải, thấy quan viênvới gương mặt bất cần, trong lòng cực kỳ khó chịu. Quan viên kia đến GiaoChâu đã mấy ngày, nhưng chưa hề đến gặp gỡ biếu xén hắn, hơn nữa, chưa từnglàm thỉnh an trên danh nghĩa!Nhưng Thường Côn, vẫn rất khoan dung, thậm chí còn đã mời đối phương đếndự tiệc mừng thọ của mình ngày hôm nay, tất cả đều chỉ vì hắn cực kỳ e ngạitrước hậu thuẫn của quan viên kia.Hầu Quý Thường, Điển lại kiêm Châu phán Giao Châu, chỉ là một tên quan nhỏTòng thất phẩm mà thôi.Nhưng, Hầu Quý Thường lại có một hậu thuẫn quá sâu, ai cũng biết hắn là mộttrong Phạm môn tứ tử, đứng trong ba hạng đầu của kỳ thi mùa xuân năm ngoái.Cho dù Thường Côn đã là đại quan quân đội Tòng nhất phẩm trong, vẫn phải nểmặt Phạm phủ.Huống chi, do những sự việc ở Giang Nam, Thường Côn luôn cảnh giác trướcGiám Sát Viện, nỗi sợ hãi sâu kín trong lòng hắn trước sau gì vẫn không thể xóabỏ. Hắn không hiểu, vì sao Tiểu Phạm đại nhân lại sắp đặt cho môn đệ của mìnhđến nơi xa xôi như Giao Châu — lẽ nào Giám Sát viện thật sự nghi ngờ thủyquân Giao Châu? Nhưng chắc chắn bên phía Minh gia sẽ không để lộ tin tức.Lão thái quân đã chết, làm gì có ai nắm được chứng cứ.