Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 771: Có kẻ mở yến tiệc mừng thọ ở Giao Châu3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn cười tự giễu: "Học trò không có bản lĩnh mỉm cười nhìn chuyện trong thiênhạ như sư phụ."Phạm Nhàn thở dài, tự trong thấy bốn người dưới trướng mình mặc dù nói HầuQuý Thường tâm tư kín đáo nhất, làm việc tàn nhẫn can đảm nhất, nhưng đếnkhi thực sự đối diện với máu tanh sắp tới, mới hấy được thư sinh dẫu sao cũngvẫn là thư sinh. Vốn dĩ theo đạo lý, việc này cứ để Giám Sát viện đứng ra làđược, nhưng Phạm Nhàn bố trí Quý Thường đến nơi này, một mặt là muốn chấnnhiếp quan viên Giao Châu một phen, mặt khác là giấu tư tâm. Sau khi GiaoChâu đại loạn, chắc chắn sẽ có người bị giáng chức, có người nhận công... Mộtcông lao như lớn thế, chắc chắn có thể giúp Quý Thường thăng tiến vượt xabình thường.Lợi ích như vậy mà Phạm Nhàn vẫn sẵn lòng giữ cho học trò của mình, chỉ đểhắn chịu kinh hãi đôi chút, cũng xem như trả giá đôi chút."Sau khi ngươi đến Giao Châu, có phát hiện ra điều bất thường gì không." PhạmNhàn bình tĩnh hỏi, y không hỏi về việc thủy quân Giao Châu buôn lậu, bởi ybiết rõ trong thời gian ngắn Hầu Quý Thường không thể điều tra rõ những việcâm u dơ bẩn trong quan trường này.Hầu Quý Thường suy nghĩ một chút, nói: "Thiên hạ đều biết, ta là học trò củađại nhân, cho nên những quan viên này đối xử với ta vẫn coi là khách khí, ngaycả những quan tướng trong thủy quân cũng rất thức thời, chỉ có điều... khôngtìm hiểu được gì, chỉ là nghe được một ít tin đồn."Phạm Nhàn gật đầu, đây là tình hình mà y đã đoán ra từ trước. Y suy nghĩ mộtchút rồi nói: "Hôm nay Đề đốc thủy quân Thường Côn tổ chức tiệc mừng thọ, lẽnào lại không mời ngươi?"Hầu Quý Thường sửng sốt, nói: "Ta chỉ là một quan nhỏ, nhưng... có lẽ vì nểmặt đại nhân, vị Đề đốc đại nhân này cũng gửi cho ta một tấm thiệp, chỉ cóđiều... ngài nói hôm nay sẽ đến, vì thế ta vẫn luôn chờ ở nhà, chưa quyết địnhcó đi hay không.""Đi." Phạm Nhàn cương quyết nói: "Ngươi đi trước đi."Bảo hắn đi trước, ngầm mang ý rằng Phạm Nhàn sẽ theo sau.Hầu Quý Thường cau mày, nói: "Ngài cũng chỉ một mình thôi sao?""Chỉ một mình thôi là đủ rồi." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Thường Côn khôngphải là Tiếu n, hắn không đủ tư cách khiến ta phải quá coi trọng."Dừng lại một chút, y lại nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của hắn, ngày saungười nhà hắn có thể làm giỗ với chúc thọ cho hắn dưới cõi âm trong cùng mộtngày... Như vậy có thể bớt được rất nhiều phiền toái."Hầu Quý Thường trong lòng cả kinh, miệng lưỡi đắng ngắt, kinh ngạc nhìn mônsư nhà mình. Hắn biết rằng trong tiệc mừng thọ hôm nay, chắc chắn Phạm Nhànsẽ giết người nhưng lại không hiểu dưới lực lượng bảo vệ của thủy quân GiaoChâu, rốt cuộc môn sư của hắn định giết người như thế nào. Hơn nữa đườngđường Đề đốc thủy quân, đại quan Tòng nhất phẩm, không phải chỉ ám sát làxong việc, bệ hạ và sư phụ ... chắc chắn sẽ không mắc loại sai lầm ngớ ngẩnnày. Nếu để cho tiệc mừng thọ kia trở thành hiện một trận giết chóc tanh máu,sau này phải khắc phục hậu quả ra sao?o O oVì sao lại đến Giao Châu, vì sao lại phải đối phó với thủy quân Giao Châu, thựcra nguồn gốc của tất cả những điều này đều vì hòn đảo nhỏ trên biển Đông, hònđảo nhỏ đã bị tàn sát đẫm máu.Đám hải tặc trên đảo là tư quân mà Minh gia nuôi dưỡng, trong khi triều đìnhđang tra xét nghiêm ngặt, đám người này lại bị tiêu diệt toàn bộ. May mắn thay,một mật thám của Giám Sát viện đã khó nhọc giữ mình sống, đồng thời đã báocáo lại cảnh tượng tàn sát máu me đêm hôm đó.Chính là thủy quân Giao Châu, chỉ có thể là thủy quân Giao Châu. Mấy thángsau sự kiện ấy, Giám Sát viện đã tăng cường điều tra về phía Giao Châu, tuyđến giờ vẫn chưa thể nắm giữ và lấy ra được bằng chứng cụ thể và đáng tin cậy,nhưng nhân sĩ biết chuyện trong giới thượng tầng triều đình đều nhận định, thủyquân Giao Châu chính là cánh tay sau lưng của Minh gia, là cánh tay của QuânSơn hội, và là cánh tay mà Trưởng công chúa nuôi dưỡng.Cho dù Hoàng đế Khánh Quốc nhẫn nhịn đến đâu đi nữa cũng không khoandung cho loại chuyện như vậy phát sinh, do đó đã gửi mật thư báo cho PhạmNhàn, lệnh cho y toàn quyền xử lý việc này. Còn cách xử lý như thế nào thìkhông cho một phương hướng chiến lược cụ thể nào.Vì vậy Phạm Nhàn rất đau đầu. Y không có chứng cứ trong tay nhưng lại phảiđưa thủy quân Giao Châu trở lại phạm vi kiểm soát của triều đình, rốt cuộc phảilàm thế nào? Thủy quân không phải Minh gia, không phải Thôi gia, cũng khôngphải Nhị hoàng tử... Đối phương là một lực lượng vũ trang cường đại thực sự,nếu xử lý không đúng, gây náo động, binh đao bộc phát, bất luận cuối cùngtriều đình có kiềm chế được hay không, bản thân cũng gây ra rắc rối lớn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn cười tự giễu: "Học trò không có bản lĩnh mỉm cười nhìn chuyện trong thiênhạ như sư phụ."Phạm Nhàn thở dài, tự trong thấy bốn người dưới trướng mình mặc dù nói HầuQuý Thường tâm tư kín đáo nhất, làm việc tàn nhẫn can đảm nhất, nhưng đếnkhi thực sự đối diện với máu tanh sắp tới, mới hấy được thư sinh dẫu sao cũngvẫn là thư sinh. Vốn dĩ theo đạo lý, việc này cứ để Giám Sát viện đứng ra làđược, nhưng Phạm Nhàn bố trí Quý Thường đến nơi này, một mặt là muốn chấnnhiếp quan viên Giao Châu một phen, mặt khác là giấu tư tâm. Sau khi GiaoChâu đại loạn, chắc chắn sẽ có người bị giáng chức, có người nhận công... Mộtcông lao như lớn thế, chắc chắn có thể giúp Quý Thường thăng tiến vượt xabình thường.Lợi ích như vậy mà Phạm Nhàn vẫn sẵn lòng giữ cho học trò của mình, chỉ đểhắn chịu kinh hãi đôi chút, cũng xem như trả giá đôi chút."Sau khi ngươi đến Giao Châu, có phát hiện ra điều bất thường gì không." PhạmNhàn bình tĩnh hỏi, y không hỏi về việc thủy quân Giao Châu buôn lậu, bởi ybiết rõ trong thời gian ngắn Hầu Quý Thường không thể điều tra rõ những việcâm u dơ bẩn trong quan trường này.Hầu Quý Thường suy nghĩ một chút, nói: "Thiên hạ đều biết, ta là học trò củađại nhân, cho nên những quan viên này đối xử với ta vẫn coi là khách khí, ngaycả những quan tướng trong thủy quân cũng rất thức thời, chỉ có điều... khôngtìm hiểu được gì, chỉ là nghe được một ít tin đồn."Phạm Nhàn gật đầu, đây là tình hình mà y đã đoán ra từ trước. Y suy nghĩ mộtchút rồi nói: "Hôm nay Đề đốc thủy quân Thường Côn tổ chức tiệc mừng thọ, lẽnào lại không mời ngươi?"Hầu Quý Thường sửng sốt, nói: "Ta chỉ là một quan nhỏ, nhưng... có lẽ vì nểmặt đại nhân, vị Đề đốc đại nhân này cũng gửi cho ta một tấm thiệp, chỉ cóđiều... ngài nói hôm nay sẽ đến, vì thế ta vẫn luôn chờ ở nhà, chưa quyết địnhcó đi hay không.""Đi." Phạm Nhàn cương quyết nói: "Ngươi đi trước đi."Bảo hắn đi trước, ngầm mang ý rằng Phạm Nhàn sẽ theo sau.Hầu Quý Thường cau mày, nói: "Ngài cũng chỉ một mình thôi sao?""Chỉ một mình thôi là đủ rồi." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Thường Côn khôngphải là Tiếu n, hắn không đủ tư cách khiến ta phải quá coi trọng."Dừng lại một chút, y lại nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của hắn, ngày saungười nhà hắn có thể làm giỗ với chúc thọ cho hắn dưới cõi âm trong cùng mộtngày... Như vậy có thể bớt được rất nhiều phiền toái."Hầu Quý Thường trong lòng cả kinh, miệng lưỡi đắng ngắt, kinh ngạc nhìn mônsư nhà mình. Hắn biết rằng trong tiệc mừng thọ hôm nay, chắc chắn Phạm Nhànsẽ giết người nhưng lại không hiểu dưới lực lượng bảo vệ của thủy quân GiaoChâu, rốt cuộc môn sư của hắn định giết người như thế nào. Hơn nữa đườngđường Đề đốc thủy quân, đại quan Tòng nhất phẩm, không phải chỉ ám sát làxong việc, bệ hạ và sư phụ ... chắc chắn sẽ không mắc loại sai lầm ngớ ngẩnnày. Nếu để cho tiệc mừng thọ kia trở thành hiện một trận giết chóc tanh máu,sau này phải khắc phục hậu quả ra sao?o O oVì sao lại đến Giao Châu, vì sao lại phải đối phó với thủy quân Giao Châu, thựcra nguồn gốc của tất cả những điều này đều vì hòn đảo nhỏ trên biển Đông, hònđảo nhỏ đã bị tàn sát đẫm máu.Đám hải tặc trên đảo là tư quân mà Minh gia nuôi dưỡng, trong khi triều đìnhđang tra xét nghiêm ngặt, đám người này lại bị tiêu diệt toàn bộ. May mắn thay,một mật thám của Giám Sát viện đã khó nhọc giữ mình sống, đồng thời đã báocáo lại cảnh tượng tàn sát máu me đêm hôm đó.Chính là thủy quân Giao Châu, chỉ có thể là thủy quân Giao Châu. Mấy thángsau sự kiện ấy, Giám Sát viện đã tăng cường điều tra về phía Giao Châu, tuyđến giờ vẫn chưa thể nắm giữ và lấy ra được bằng chứng cụ thể và đáng tin cậy,nhưng nhân sĩ biết chuyện trong giới thượng tầng triều đình đều nhận định, thủyquân Giao Châu chính là cánh tay sau lưng của Minh gia, là cánh tay của QuânSơn hội, và là cánh tay mà Trưởng công chúa nuôi dưỡng.Cho dù Hoàng đế Khánh Quốc nhẫn nhịn đến đâu đi nữa cũng không khoandung cho loại chuyện như vậy phát sinh, do đó đã gửi mật thư báo cho PhạmNhàn, lệnh cho y toàn quyền xử lý việc này. Còn cách xử lý như thế nào thìkhông cho một phương hướng chiến lược cụ thể nào.Vì vậy Phạm Nhàn rất đau đầu. Y không có chứng cứ trong tay nhưng lại phảiđưa thủy quân Giao Châu trở lại phạm vi kiểm soát của triều đình, rốt cuộc phảilàm thế nào? Thủy quân không phải Minh gia, không phải Thôi gia, cũng khôngphải Nhị hoàng tử... Đối phương là một lực lượng vũ trang cường đại thực sự,nếu xử lý không đúng, gây náo động, binh đao bộc phát, bất luận cuối cùngtriều đình có kiềm chế được hay không, bản thân cũng gây ra rắc rối lớn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn cười tự giễu: "Học trò không có bản lĩnh mỉm cười nhìn chuyện trong thiênhạ như sư phụ."Phạm Nhàn thở dài, tự trong thấy bốn người dưới trướng mình mặc dù nói HầuQuý Thường tâm tư kín đáo nhất, làm việc tàn nhẫn can đảm nhất, nhưng đếnkhi thực sự đối diện với máu tanh sắp tới, mới hấy được thư sinh dẫu sao cũngvẫn là thư sinh. Vốn dĩ theo đạo lý, việc này cứ để Giám Sát viện đứng ra làđược, nhưng Phạm Nhàn bố trí Quý Thường đến nơi này, một mặt là muốn chấnnhiếp quan viên Giao Châu một phen, mặt khác là giấu tư tâm. Sau khi GiaoChâu đại loạn, chắc chắn sẽ có người bị giáng chức, có người nhận công... Mộtcông lao như lớn thế, chắc chắn có thể giúp Quý Thường thăng tiến vượt xabình thường.Lợi ích như vậy mà Phạm Nhàn vẫn sẵn lòng giữ cho học trò của mình, chỉ đểhắn chịu kinh hãi đôi chút, cũng xem như trả giá đôi chút."Sau khi ngươi đến Giao Châu, có phát hiện ra điều bất thường gì không." PhạmNhàn bình tĩnh hỏi, y không hỏi về việc thủy quân Giao Châu buôn lậu, bởi ybiết rõ trong thời gian ngắn Hầu Quý Thường không thể điều tra rõ những việcâm u dơ bẩn trong quan trường này.Hầu Quý Thường suy nghĩ một chút, nói: "Thiên hạ đều biết, ta là học trò củađại nhân, cho nên những quan viên này đối xử với ta vẫn coi là khách khí, ngaycả những quan tướng trong thủy quân cũng rất thức thời, chỉ có điều... khôngtìm hiểu được gì, chỉ là nghe được một ít tin đồn."Phạm Nhàn gật đầu, đây là tình hình mà y đã đoán ra từ trước. Y suy nghĩ mộtchút rồi nói: "Hôm nay Đề đốc thủy quân Thường Côn tổ chức tiệc mừng thọ, lẽnào lại không mời ngươi?"Hầu Quý Thường sửng sốt, nói: "Ta chỉ là một quan nhỏ, nhưng... có lẽ vì nểmặt đại nhân, vị Đề đốc đại nhân này cũng gửi cho ta một tấm thiệp, chỉ cóđiều... ngài nói hôm nay sẽ đến, vì thế ta vẫn luôn chờ ở nhà, chưa quyết địnhcó đi hay không.""Đi." Phạm Nhàn cương quyết nói: "Ngươi đi trước đi."Bảo hắn đi trước, ngầm mang ý rằng Phạm Nhàn sẽ theo sau.Hầu Quý Thường cau mày, nói: "Ngài cũng chỉ một mình thôi sao?""Chỉ một mình thôi là đủ rồi." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Thường Côn khôngphải là Tiếu n, hắn không đủ tư cách khiến ta phải quá coi trọng."Dừng lại một chút, y lại nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của hắn, ngày saungười nhà hắn có thể làm giỗ với chúc thọ cho hắn dưới cõi âm trong cùng mộtngày... Như vậy có thể bớt được rất nhiều phiền toái."Hầu Quý Thường trong lòng cả kinh, miệng lưỡi đắng ngắt, kinh ngạc nhìn mônsư nhà mình. Hắn biết rằng trong tiệc mừng thọ hôm nay, chắc chắn Phạm Nhànsẽ giết người nhưng lại không hiểu dưới lực lượng bảo vệ của thủy quân GiaoChâu, rốt cuộc môn sư của hắn định giết người như thế nào. Hơn nữa đườngđường Đề đốc thủy quân, đại quan Tòng nhất phẩm, không phải chỉ ám sát làxong việc, bệ hạ và sư phụ ... chắc chắn sẽ không mắc loại sai lầm ngớ ngẩnnày. Nếu để cho tiệc mừng thọ kia trở thành hiện một trận giết chóc tanh máu,sau này phải khắc phục hậu quả ra sao?o O oVì sao lại đến Giao Châu, vì sao lại phải đối phó với thủy quân Giao Châu, thựcra nguồn gốc của tất cả những điều này đều vì hòn đảo nhỏ trên biển Đông, hònđảo nhỏ đã bị tàn sát đẫm máu.Đám hải tặc trên đảo là tư quân mà Minh gia nuôi dưỡng, trong khi triều đìnhđang tra xét nghiêm ngặt, đám người này lại bị tiêu diệt toàn bộ. May mắn thay,một mật thám của Giám Sát viện đã khó nhọc giữ mình sống, đồng thời đã báocáo lại cảnh tượng tàn sát máu me đêm hôm đó.Chính là thủy quân Giao Châu, chỉ có thể là thủy quân Giao Châu. Mấy thángsau sự kiện ấy, Giám Sát viện đã tăng cường điều tra về phía Giao Châu, tuyđến giờ vẫn chưa thể nắm giữ và lấy ra được bằng chứng cụ thể và đáng tin cậy,nhưng nhân sĩ biết chuyện trong giới thượng tầng triều đình đều nhận định, thủyquân Giao Châu chính là cánh tay sau lưng của Minh gia, là cánh tay của QuânSơn hội, và là cánh tay mà Trưởng công chúa nuôi dưỡng.Cho dù Hoàng đế Khánh Quốc nhẫn nhịn đến đâu đi nữa cũng không khoandung cho loại chuyện như vậy phát sinh, do đó đã gửi mật thư báo cho PhạmNhàn, lệnh cho y toàn quyền xử lý việc này. Còn cách xử lý như thế nào thìkhông cho một phương hướng chiến lược cụ thể nào.Vì vậy Phạm Nhàn rất đau đầu. Y không có chứng cứ trong tay nhưng lại phảiđưa thủy quân Giao Châu trở lại phạm vi kiểm soát của triều đình, rốt cuộc phảilàm thế nào? Thủy quân không phải Minh gia, không phải Thôi gia, cũng khôngphải Nhị hoàng tử... Đối phương là một lực lượng vũ trang cường đại thực sự,nếu xử lý không đúng, gây náo động, binh đao bộc phát, bất luận cuối cùngtriều đình có kiềm chế được hay không, bản thân cũng gây ra rắc rối lớn.