Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 778: Lại xông vào phủ 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên cạnh Phạm Nhàn, chủ tiệm vải đã mặc quan phục thu hồi lưỡi dồn dậptrong tay áo, giơ lệnh bài ra lạnh lùng nói: "Giám Sát viện đang điều tra, nhữngngười không liên quan tránh ra."Giáo quan kinh hãi, tay cầm đoạn đao gãy im lặng một lúc lâu không nói gì.Thực ra xưa nay quan hệ giữa Giám Sát viện và quân đội luôn khá tốt, Giám Sátviện rất ít khi điều tra vào công việc nội bộ của quân đội, nên các quan binhKhánh Quốc không mấy sợ hãi Giám Sát viện. Nhưng dẫu sao lời đồn đại trongdân gian cũng nhiều, sự khủng khiếp của cơ quan này đã xâm nhập vào lòngngười.Quan cũng là dân, binh cũng là dân, đêm nay đột nhiên phát hiện có một độimật thám của Giám Sát viện lạnh lùng đi qua bên cạnh mình, đồng thời cònchém đứt lưỡi đao của mình, giáo quan kia không khỏi sợ hãi.Đến lúc hắn phản ứng lại mới phát hiện người của Giám Sát viện đã đi tới conđường trước cửa phủ Đề đốc! Giáo quan trong lòng căng thẳng nhưng đã khôngkịp tới thông báo cho đồng nghiệp bên trong phủ. Con mắt hắn đảo một vòng,vẫn chưa quyết định liệu có nên lập tức tới báo cáo cấp trên không, hay ra khỏithành để thông báo cho các huynh đệ trong trại...Lực lượng vũ trang bảo vệ bên ngoài phủ Đề đốc tất nhiên không chỉ là một tiểuđội quan binh thủy quân như vậy, từ đầu đường đến cuối phố, các quan binhthủy quân phụ trách vấn đề an toàn đều nhận ra có điểm dị thường, cũng lập tứcnhận ra thân phận thật sự của những người mặc áo đen kia.Mật thám của Giám Sát viện!Không ai biết mục đích của đám người Giám Sát viện là gì, vốn đều là mộtphần của triều đình, quan binh thủy quân cũng không thể nào động binh đao laovào băm nhỏ đối phương thành thịt vụn. Hơn nữa mọi người đều biết Giám Sátviện là cơ quan đặc vụ trực thuộc bệ hạ, trong lòng tất cả người đều cảm thấylạnh buốt, nhìn chằm chằm vào đám người Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy thùđịch.Một nhóm quan viên Giám Sát viện đi giữa mấy chục ánh mắt căm thù hai bênđường phố, tiến thẳng đến cửa chính của phủ Đề đốc. Phạm Nhàn kéo lên mũquan lên trên, gãi mai tóc hơi ngứa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn lồng màuđỏ cũng như bức tranh treo trên cửa phủ, nở nụ cười với thân binh thủy quânđứng canh ngoài cửa: "Giám Sát viện phụng chỉ điều tra vụ án, mời đại nhânnhà ngươi ra tiếp chỉ."Sáu tên thân binh trước cửa vốn đang giương mắt nhìn chằm chằm, nghe thấytới đây phụng chỉ điều tra vụ án, lập tức mất hết hơi sức. Đám người liếc mắtnhìn nhau một cái, ngay lập tức có người chạy vào trong phủ truyền tin, nhữngngười còn lại vội vã mở cửa chính, chuẩn bị đón tiếp sứ giả của Thiên tử.Phạm Nhàn đang lo lắng những việc đang xảy ra phía sau phủ Đề đốc sẽ bị pháthiện, không buồn để ý tới mấy quy củ này. Y nhấc chân bước qua bậc cửa caocao của phủ Đề đốc, xông thẳng vào trong.Các quan binh thủy quân ở đằng sau quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ cõi đờinày sao lại có người tự cao tự đại như vậy? Cho dù ngươi là quan viên củaGiám Sát viện, cho dù ngươi có thánh chỉ trên người, nhưng... ngươi đến đây cóphải để tịch thu tài sản đâu, làm sao dám... xông vào như thế?Người của Giám Sát viện đã xông vào, thân binh của Thường Côn cũng khôngdám chậm trễ, cũng bước vào theo, chiếm lấy từng vị trí có lợi, cẩn thận quansát vào đoàn người Phạm Nhàn. Tuy chưa từng nghĩ tới việc lát nữa sẽ phải ratay đụng độ, nhưng dẫu sao cũng cần chèn ép khí thế của đối phương.Nhưng Phạm Nhàn cứ như không có cảm giác gì, vội vàng đi tới cửa chính, mởcửa bước vào, sau đó thấy thân binh vừa vào trước báo tin đang không tìm thấyThường Côn, đành phải nói gì đó vào tai một vị phó tướng.Trong đại sảnh, tiếng sáo trúc vẫn còn du dương, tiếng ca múa vẫn đang rộnràng, thông qua cánh cửa mở ra, vang vọng vào màn đêm trong thành GiaoChâu.Phạm Nhàn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cảnh tượng náo nhiệt này,biết rằng cái chết của Thường Côn vẫn chưa bị phát hiện. Trong lòng y thoángan tâm hơn một chút, sắc mặt lạnh lùng, cười lạnh: "Chư vị đại nhân hào hứngquá nhỉ."o O oTrong phòng đột nhiên tĩnh lặng, ai nấy đều sửng sốt đến giật bắn mình vì vịkhách không mời mà đến này. Một vài vị tướng lĩnh lỗ mãng trong thủy quânGiao Châu giờ đã uống say, bỗng thấy âm thanh yêu kiều bên tai ngưng bặt,định thần nhìn lại thì thấy người đẹp trong lòng đang kinh hãi nhìn ra ngoàisảnh, không khỏi quay đầu nhìn theo; sau đó phát hiện ra những người mặc áođen đang đứng ở đó.Một vị tướng lĩnh đột nhiên đứng dậy, tự hỏi trong lòng con mẹ nhà nó ai dámquấy rối khi lão tử rượu chè gái gú, đang định lớn tiếng chửi rủa... Mấy vị quanviên chính vụ Giao Châu thầm giật mình, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra thânphận thực sự của những người mặc áo đen đứng ngoài cửa - Tuy trang phục củaquan viên Giám Sát viện không có gì đặc biệt, nhưng... quá bắt mắt!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên cạnh Phạm Nhàn, chủ tiệm vải đã mặc quan phục thu hồi lưỡi dồn dậptrong tay áo, giơ lệnh bài ra lạnh lùng nói: "Giám Sát viện đang điều tra, nhữngngười không liên quan tránh ra."Giáo quan kinh hãi, tay cầm đoạn đao gãy im lặng một lúc lâu không nói gì.Thực ra xưa nay quan hệ giữa Giám Sát viện và quân đội luôn khá tốt, Giám Sátviện rất ít khi điều tra vào công việc nội bộ của quân đội, nên các quan binhKhánh Quốc không mấy sợ hãi Giám Sát viện. Nhưng dẫu sao lời đồn đại trongdân gian cũng nhiều, sự khủng khiếp của cơ quan này đã xâm nhập vào lòngngười.Quan cũng là dân, binh cũng là dân, đêm nay đột nhiên phát hiện có một độimật thám của Giám Sát viện lạnh lùng đi qua bên cạnh mình, đồng thời cònchém đứt lưỡi đao của mình, giáo quan kia không khỏi sợ hãi.Đến lúc hắn phản ứng lại mới phát hiện người của Giám Sát viện đã đi tới conđường trước cửa phủ Đề đốc! Giáo quan trong lòng căng thẳng nhưng đã khôngkịp tới thông báo cho đồng nghiệp bên trong phủ. Con mắt hắn đảo một vòng,vẫn chưa quyết định liệu có nên lập tức tới báo cáo cấp trên không, hay ra khỏithành để thông báo cho các huynh đệ trong trại...Lực lượng vũ trang bảo vệ bên ngoài phủ Đề đốc tất nhiên không chỉ là một tiểuđội quan binh thủy quân như vậy, từ đầu đường đến cuối phố, các quan binhthủy quân phụ trách vấn đề an toàn đều nhận ra có điểm dị thường, cũng lập tứcnhận ra thân phận thật sự của những người mặc áo đen kia.Mật thám của Giám Sát viện!Không ai biết mục đích của đám người Giám Sát viện là gì, vốn đều là mộtphần của triều đình, quan binh thủy quân cũng không thể nào động binh đao laovào băm nhỏ đối phương thành thịt vụn. Hơn nữa mọi người đều biết Giám Sátviện là cơ quan đặc vụ trực thuộc bệ hạ, trong lòng tất cả người đều cảm thấylạnh buốt, nhìn chằm chằm vào đám người Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy thùđịch.Một nhóm quan viên Giám Sát viện đi giữa mấy chục ánh mắt căm thù hai bênđường phố, tiến thẳng đến cửa chính của phủ Đề đốc. Phạm Nhàn kéo lên mũquan lên trên, gãi mai tóc hơi ngứa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn lồng màuđỏ cũng như bức tranh treo trên cửa phủ, nở nụ cười với thân binh thủy quânđứng canh ngoài cửa: "Giám Sát viện phụng chỉ điều tra vụ án, mời đại nhânnhà ngươi ra tiếp chỉ."Sáu tên thân binh trước cửa vốn đang giương mắt nhìn chằm chằm, nghe thấytới đây phụng chỉ điều tra vụ án, lập tức mất hết hơi sức. Đám người liếc mắtnhìn nhau một cái, ngay lập tức có người chạy vào trong phủ truyền tin, nhữngngười còn lại vội vã mở cửa chính, chuẩn bị đón tiếp sứ giả của Thiên tử.Phạm Nhàn đang lo lắng những việc đang xảy ra phía sau phủ Đề đốc sẽ bị pháthiện, không buồn để ý tới mấy quy củ này. Y nhấc chân bước qua bậc cửa caocao của phủ Đề đốc, xông thẳng vào trong.Các quan binh thủy quân ở đằng sau quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ cõi đờinày sao lại có người tự cao tự đại như vậy? Cho dù ngươi là quan viên củaGiám Sát viện, cho dù ngươi có thánh chỉ trên người, nhưng... ngươi đến đây cóphải để tịch thu tài sản đâu, làm sao dám... xông vào như thế?Người của Giám Sát viện đã xông vào, thân binh của Thường Côn cũng khôngdám chậm trễ, cũng bước vào theo, chiếm lấy từng vị trí có lợi, cẩn thận quansát vào đoàn người Phạm Nhàn. Tuy chưa từng nghĩ tới việc lát nữa sẽ phải ratay đụng độ, nhưng dẫu sao cũng cần chèn ép khí thế của đối phương.Nhưng Phạm Nhàn cứ như không có cảm giác gì, vội vàng đi tới cửa chính, mởcửa bước vào, sau đó thấy thân binh vừa vào trước báo tin đang không tìm thấyThường Côn, đành phải nói gì đó vào tai một vị phó tướng.Trong đại sảnh, tiếng sáo trúc vẫn còn du dương, tiếng ca múa vẫn đang rộnràng, thông qua cánh cửa mở ra, vang vọng vào màn đêm trong thành GiaoChâu.Phạm Nhàn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cảnh tượng náo nhiệt này,biết rằng cái chết của Thường Côn vẫn chưa bị phát hiện. Trong lòng y thoángan tâm hơn một chút, sắc mặt lạnh lùng, cười lạnh: "Chư vị đại nhân hào hứngquá nhỉ."o O oTrong phòng đột nhiên tĩnh lặng, ai nấy đều sửng sốt đến giật bắn mình vì vịkhách không mời mà đến này. Một vài vị tướng lĩnh lỗ mãng trong thủy quânGiao Châu giờ đã uống say, bỗng thấy âm thanh yêu kiều bên tai ngưng bặt,định thần nhìn lại thì thấy người đẹp trong lòng đang kinh hãi nhìn ra ngoàisảnh, không khỏi quay đầu nhìn theo; sau đó phát hiện ra những người mặc áođen đang đứng ở đó.Một vị tướng lĩnh đột nhiên đứng dậy, tự hỏi trong lòng con mẹ nhà nó ai dámquấy rối khi lão tử rượu chè gái gú, đang định lớn tiếng chửi rủa... Mấy vị quanviên chính vụ Giao Châu thầm giật mình, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra thânphận thực sự của những người mặc áo đen đứng ngoài cửa - Tuy trang phục củaquan viên Giám Sát viện không có gì đặc biệt, nhưng... quá bắt mắt!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên cạnh Phạm Nhàn, chủ tiệm vải đã mặc quan phục thu hồi lưỡi dồn dậptrong tay áo, giơ lệnh bài ra lạnh lùng nói: "Giám Sát viện đang điều tra, nhữngngười không liên quan tránh ra."Giáo quan kinh hãi, tay cầm đoạn đao gãy im lặng một lúc lâu không nói gì.Thực ra xưa nay quan hệ giữa Giám Sát viện và quân đội luôn khá tốt, Giám Sátviện rất ít khi điều tra vào công việc nội bộ của quân đội, nên các quan binhKhánh Quốc không mấy sợ hãi Giám Sát viện. Nhưng dẫu sao lời đồn đại trongdân gian cũng nhiều, sự khủng khiếp của cơ quan này đã xâm nhập vào lòngngười.Quan cũng là dân, binh cũng là dân, đêm nay đột nhiên phát hiện có một độimật thám của Giám Sát viện lạnh lùng đi qua bên cạnh mình, đồng thời cònchém đứt lưỡi đao của mình, giáo quan kia không khỏi sợ hãi.Đến lúc hắn phản ứng lại mới phát hiện người của Giám Sát viện đã đi tới conđường trước cửa phủ Đề đốc! Giáo quan trong lòng căng thẳng nhưng đã khôngkịp tới thông báo cho đồng nghiệp bên trong phủ. Con mắt hắn đảo một vòng,vẫn chưa quyết định liệu có nên lập tức tới báo cáo cấp trên không, hay ra khỏithành để thông báo cho các huynh đệ trong trại...Lực lượng vũ trang bảo vệ bên ngoài phủ Đề đốc tất nhiên không chỉ là một tiểuđội quan binh thủy quân như vậy, từ đầu đường đến cuối phố, các quan binhthủy quân phụ trách vấn đề an toàn đều nhận ra có điểm dị thường, cũng lập tứcnhận ra thân phận thật sự của những người mặc áo đen kia.Mật thám của Giám Sát viện!Không ai biết mục đích của đám người Giám Sát viện là gì, vốn đều là mộtphần của triều đình, quan binh thủy quân cũng không thể nào động binh đao laovào băm nhỏ đối phương thành thịt vụn. Hơn nữa mọi người đều biết Giám Sátviện là cơ quan đặc vụ trực thuộc bệ hạ, trong lòng tất cả người đều cảm thấylạnh buốt, nhìn chằm chằm vào đám người Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy thùđịch.Một nhóm quan viên Giám Sát viện đi giữa mấy chục ánh mắt căm thù hai bênđường phố, tiến thẳng đến cửa chính của phủ Đề đốc. Phạm Nhàn kéo lên mũquan lên trên, gãi mai tóc hơi ngứa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn lồng màuđỏ cũng như bức tranh treo trên cửa phủ, nở nụ cười với thân binh thủy quânđứng canh ngoài cửa: "Giám Sát viện phụng chỉ điều tra vụ án, mời đại nhânnhà ngươi ra tiếp chỉ."Sáu tên thân binh trước cửa vốn đang giương mắt nhìn chằm chằm, nghe thấytới đây phụng chỉ điều tra vụ án, lập tức mất hết hơi sức. Đám người liếc mắtnhìn nhau một cái, ngay lập tức có người chạy vào trong phủ truyền tin, nhữngngười còn lại vội vã mở cửa chính, chuẩn bị đón tiếp sứ giả của Thiên tử.Phạm Nhàn đang lo lắng những việc đang xảy ra phía sau phủ Đề đốc sẽ bị pháthiện, không buồn để ý tới mấy quy củ này. Y nhấc chân bước qua bậc cửa caocao của phủ Đề đốc, xông thẳng vào trong.Các quan binh thủy quân ở đằng sau quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ cõi đờinày sao lại có người tự cao tự đại như vậy? Cho dù ngươi là quan viên củaGiám Sát viện, cho dù ngươi có thánh chỉ trên người, nhưng... ngươi đến đây cóphải để tịch thu tài sản đâu, làm sao dám... xông vào như thế?Người của Giám Sát viện đã xông vào, thân binh của Thường Côn cũng khôngdám chậm trễ, cũng bước vào theo, chiếm lấy từng vị trí có lợi, cẩn thận quansát vào đoàn người Phạm Nhàn. Tuy chưa từng nghĩ tới việc lát nữa sẽ phải ratay đụng độ, nhưng dẫu sao cũng cần chèn ép khí thế của đối phương.Nhưng Phạm Nhàn cứ như không có cảm giác gì, vội vàng đi tới cửa chính, mởcửa bước vào, sau đó thấy thân binh vừa vào trước báo tin đang không tìm thấyThường Côn, đành phải nói gì đó vào tai một vị phó tướng.Trong đại sảnh, tiếng sáo trúc vẫn còn du dương, tiếng ca múa vẫn đang rộnràng, thông qua cánh cửa mở ra, vang vọng vào màn đêm trong thành GiaoChâu.Phạm Nhàn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cảnh tượng náo nhiệt này,biết rằng cái chết của Thường Côn vẫn chưa bị phát hiện. Trong lòng y thoángan tâm hơn một chút, sắc mặt lạnh lùng, cười lạnh: "Chư vị đại nhân hào hứngquá nhỉ."o O oTrong phòng đột nhiên tĩnh lặng, ai nấy đều sửng sốt đến giật bắn mình vì vịkhách không mời mà đến này. Một vài vị tướng lĩnh lỗ mãng trong thủy quânGiao Châu giờ đã uống say, bỗng thấy âm thanh yêu kiều bên tai ngưng bặt,định thần nhìn lại thì thấy người đẹp trong lòng đang kinh hãi nhìn ra ngoàisảnh, không khỏi quay đầu nhìn theo; sau đó phát hiện ra những người mặc áođen đang đứng ở đó.Một vị tướng lĩnh đột nhiên đứng dậy, tự hỏi trong lòng con mẹ nhà nó ai dámquấy rối khi lão tử rượu chè gái gú, đang định lớn tiếng chửi rủa... Mấy vị quanviên chính vụ Giao Châu thầm giật mình, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra thânphận thực sự của những người mặc áo đen đứng ngoài cửa - Tuy trang phục củaquan viên Giám Sát viện không có gì đặc biệt, nhưng... quá bắt mắt!