Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 779: Một vở kịch trong phủ Đề đốc

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… 1Hầu Quý Thường ngồi dưới ghế cuối, chỉ cười ôn hòa và uống rượu, nhẹ nhàngtrò chuyện với kỹ nữ bên cạnh, không hề dời mắt sang phía kia.Còn dưới mái hiên đằng khác, vị tướng lĩnh thủy quân đang chuẩn bị phun lờitục tĩu phải cắn răng nuốt tiếng chửi của mình vào trong bụng, lòng đầy khôngphục nhìn về phía Phạm Nhàn ở cửa. Hắn thầm hô xúi quẩy, tự hỏi vì sao đámchó mực của Giám Sát viện lại đột nhiên xuất hiện ở đây.Một người trung niên ngồi cạnh ghế chủ nhân từ từ đứng dậy, quay về phía cửasảnh chính, mỉm cười nói: "Chẳng hay tối nay các vị quan viên tới đây có việcgì?"Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, lập tức biết rằng hắn là một trong những nhân vậtquan trọng của thủy quân Giao Châu, là tay phải tay trái của Thường Côn, nổidanh mưu trí, Đảng Kiêu Ba.Ông chủ tiệm vải đứng bên cạnh Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Giám Sát việnđang điều tra, Đề đốc thủy quân Thường Côn đang ở đâu?"Trong phòng bỗng xôn xao, tất cả mọi người đều xác nhận suy đoán trong lòng,càng thêm lo lắng và hoảng sợ; đặc biệt là các quan viên thủy quân Giao Châu,con mắt đảo lung tung, không biết đang tính toán điều gì.Lúc này không thể làm gì khác hơn là để vị Tri châu Giao Châu đang ngồi phíatrên lên tiếng. Ông lão năm mươi tuổi này ho khan hai tiếng, ngông nghênh nói:"Vị đại nhân này, hôm nay là ngày đại thọ của Thường Đề đốc, có việc gì, saokhông đợi đến ngày mai hẵng nói?""Bản quan bận rộn, đừng nói mấy lời vô ích." Phạm Nhàn nhìn quanh trongsảnh.Tri châu Giao Châu thầm tức giận, nghĩ thầm trong lòng nơi đây có ít nhất cónăm, sáu đại quan trên tam phẩm đang ngồi, Giám Sát viện nhà ngươi cũngkhông thể làm càn như vậy được, lão nén giận nói: "Dám hỏi chức vụ và tụcdanh của vị đại nhân này."Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ta hiện là Đề ti của Giám Sát viện, họ Phạm, tênNhàn, tự là An Chi."o O oCũng không có gì đáng ngạc nhiên, phủ Đề đốc vốn đã yên lặng tới cực điểmbây giờ lại càng thêm tĩnh lặng. Tất cả các quan viên đều ngỡ ngàng nhìn PhạmNhàn đang đứng ở cửa, các vị tướng lĩnh thủy quân càng vô thức hé môi miệng,như đánh hơi thấy thấy mùi vị bão táp sắp đến, toàn bộ đại sảnh dường nhưchìm vào một bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ, trong đó lại ẩn chứa chút gì đóđối lập.Sâu trong cái đối lập đó, thật ra là nỗi sợ hãi của đám tướng lĩnh kia, bởi vì mọingười trong thiên hạ đều biết thân phận của Phạm Nhàn, biết Giám Sát viện làmgì. Đường đường Đề ti Giám Sát viện lại phụng chỉ tới chỗ thủy quân ở vùngđất xa xôi để điều tra vụ án, có lôi cái mông ra nghĩ cũng có thể hiểu được, chắcchắn chuyện này không hề nhỏ.Các tướng lĩnh thủy quân che giấu nỗi lo trong mắt, lặng lẽ nhìn nhau một hồi,đều đang đoán... chắc là chuyện ở Đông Hải lộ rồi.Không giống như những quan viên và tướng lĩnh kia, những ca kỹ và vũ nữ bịquát đứng sang một bên hai mắt lại bừng sáng, nhìn chằm chằm vào dung nhantuấn lãng của Phạm Nhàn. Một mặt là không dễ gì gặp được vị Tiểu Phạm đạinhân như thần tiên này, mặt khác thì thật ra mọi người đều hiểu, bây giờ vị nàyTiểu Phạm đại nhân này là nhân vật dẫn đầu trong giới, nếu được vị đại nhânnày để ý tới... ngày tháng tương lai sẽ rất tươi đẹp...Chỉ có điều các cô nương này cũng không phải là kẻ ngốc, cảm nhận được bầukhông khí kỳ quái trong sảnh, đương nhiên hiểu rằng hôm nay chẳng còn cơ hộinào để thi triển mỹ nhân kế nữa.Các tướng lãnh và quan viên sau một hồi ngỡ ngàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại,trong tình huống Thường Đề đốc không có mặt Phó tướng thủy quân Đảng KiêuBa loáng thoáng trở thành người phát ngôn của bên thủy quân. Hắn mỉm cườinhẹ nhàng, đứng dậy đón tiếp, đứng song song với Tri châu Giao Châu, thi lễvới Phạm Nhàn một cái.Tất cả quan viên và tướng lĩnh không ai dám ngồi yên tại chỗ, đều sợ sệt đứngdậy, hành lễ thỉnh an Phạm Nhàn."Kính chào Đề ti đại nhân.""Kính chào đại nhân khâm sai."Văn võ khác biệt, tâm tư cũng khác biệt, thủy quân và bên phía Tri phủ GiaoChâu xưng hô với Phạm Nhàn theo những cách khác nhau."Được rồi."Phạm Nhàn nói, gật đầu ra hiệu, mắt nhìn thẳng phía trước, bước giữa vòng vâycủa các quan viên, sau đó đặt mông... ngồi xuống chiếc ghế thuộc về Đề đốcthủy quân Thường Côn!Tám quan Giám Sát viện Viện phía sau y cũng nhanh chóng đi theo, đứng saungười y, tay cầm chuôi đao, mắt nhìn chằm chằm vào tất cả các quan viên trongsảnh.Hơi kiêu căng một chút, nhưng y có tư cách để làm như vậy.Đảng Kiêu Ba thấy vị đại nhân này xuất hiện, mặt mày có vẻ không vui nhưngtrong lòng lại thầm mừng rỡ. Nếu là loại hống hách như thế này, có lẽ sẽ dễ đốiphó hơn nhiều, xem ra mấy lời đồn đại nói Tiểu Phạm đại nhân âm độc kín kẽchưa chắc đã là sự thực.

1

Hầu Quý Thường ngồi dưới ghế cuối, chỉ cười ôn hòa và uống rượu, nhẹ nhàng

trò chuyện với kỹ nữ bên cạnh, không hề dời mắt sang phía kia.

Còn dưới mái hiên đằng khác, vị tướng lĩnh thủy quân đang chuẩn bị phun lời

tục tĩu phải cắn răng nuốt tiếng chửi của mình vào trong bụng, lòng đầy không

phục nhìn về phía Phạm Nhàn ở cửa. Hắn thầm hô xúi quẩy, tự hỏi vì sao đám

chó mực của Giám Sát viện lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Một người trung niên ngồi cạnh ghế chủ nhân từ từ đứng dậy, quay về phía cửa

sảnh chính, mỉm cười nói: "Chẳng hay tối nay các vị quan viên tới đây có việc

gì?"

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, lập tức biết rằng hắn là một trong những nhân vật

quan trọng của thủy quân Giao Châu, là tay phải tay trái của Thường Côn, nổi

danh mưu trí, Đảng Kiêu Ba.

Ông chủ tiệm vải đứng bên cạnh Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Giám Sát viện

đang điều tra, Đề đốc thủy quân Thường Côn đang ở đâu?"

Trong phòng bỗng xôn xao, tất cả mọi người đều xác nhận suy đoán trong lòng,

càng thêm lo lắng và hoảng sợ; đặc biệt là các quan viên thủy quân Giao Châu,

con mắt đảo lung tung, không biết đang tính toán điều gì.

Lúc này không thể làm gì khác hơn là để vị Tri châu Giao Châu đang ngồi phía

trên lên tiếng. Ông lão năm mươi tuổi này ho khan hai tiếng, ngông nghênh nói:

"Vị đại nhân này, hôm nay là ngày đại thọ của Thường Đề đốc, có việc gì, sao

không đợi đến ngày mai hẵng nói?"

"Bản quan bận rộn, đừng nói mấy lời vô ích." Phạm Nhàn nhìn quanh trong

sảnh.

Tri châu Giao Châu thầm tức giận, nghĩ thầm trong lòng nơi đây có ít nhất có

năm, sáu đại quan trên tam phẩm đang ngồi, Giám Sát viện nhà ngươi cũng

không thể làm càn như vậy được, lão nén giận nói: "Dám hỏi chức vụ và tục

danh của vị đại nhân này."

Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ta hiện là Đề ti của Giám Sát viện, họ Phạm, tên

Nhàn, tự là An Chi."

o O o

Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, phủ Đề đốc vốn đã yên lặng tới cực điểm

bây giờ lại càng thêm tĩnh lặng. Tất cả các quan viên đều ngỡ ngàng nhìn Phạm

Nhàn đang đứng ở cửa, các vị tướng lĩnh thủy quân càng vô thức hé môi miệng,

như đánh hơi thấy thấy mùi vị bão táp sắp đến, toàn bộ đại sảnh dường như

chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ, trong đó lại ẩn chứa chút gì đó

đối lập.

Sâu trong cái đối lập đó, thật ra là nỗi sợ hãi của đám tướng lĩnh kia, bởi vì mọi

người trong thiên hạ đều biết thân phận của Phạm Nhàn, biết Giám Sát viện làm

gì. Đường đường Đề ti Giám Sát viện lại phụng chỉ tới chỗ thủy quân ở vùng

đất xa xôi để điều tra vụ án, có lôi cái mông ra nghĩ cũng có thể hiểu được, chắc

chắn chuyện này không hề nhỏ.

Các tướng lĩnh thủy quân che giấu nỗi lo trong mắt, lặng lẽ nhìn nhau một hồi,

đều đang đoán... chắc là chuyện ở Đông Hải lộ rồi.

Không giống như những quan viên và tướng lĩnh kia, những ca kỹ và vũ nữ bị

quát đứng sang một bên hai mắt lại bừng sáng, nhìn chằm chằm vào dung nhan

tuấn lãng của Phạm Nhàn. Một mặt là không dễ gì gặp được vị Tiểu Phạm đại

nhân như thần tiên này, mặt khác thì thật ra mọi người đều hiểu, bây giờ vị này

Tiểu Phạm đại nhân này là nhân vật dẫn đầu trong giới, nếu được vị đại nhân

này để ý tới... ngày tháng tương lai sẽ rất tươi đẹp...

Chỉ có điều các cô nương này cũng không phải là kẻ ngốc, cảm nhận được bầu

không khí kỳ quái trong sảnh, đương nhiên hiểu rằng hôm nay chẳng còn cơ hội

nào để thi triển mỹ nhân kế nữa.

Các tướng lãnh và quan viên sau một hồi ngỡ ngàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại,

trong tình huống Thường Đề đốc không có mặt Phó tướng thủy quân Đảng Kiêu

Ba loáng thoáng trở thành người phát ngôn của bên thủy quân. Hắn mỉm cười

nhẹ nhàng, đứng dậy đón tiếp, đứng song song với Tri châu Giao Châu, thi lễ

với Phạm Nhàn một cái.

Tất cả quan viên và tướng lĩnh không ai dám ngồi yên tại chỗ, đều sợ sệt đứng

dậy, hành lễ thỉnh an Phạm Nhàn.

"Kính chào Đề ti đại nhân."

"Kính chào đại nhân khâm sai."

Văn võ khác biệt, tâm tư cũng khác biệt, thủy quân và bên phía Tri phủ Giao

Châu xưng hô với Phạm Nhàn theo những cách khác nhau.

"Được rồi."

Phạm Nhàn nói, gật đầu ra hiệu, mắt nhìn thẳng phía trước, bước giữa vòng vây

của các quan viên, sau đó đặt mông... ngồi xuống chiếc ghế thuộc về Đề đốc

thủy quân Thường Côn!

Tám quan Giám Sát viện Viện phía sau y cũng nhanh chóng đi theo, đứng sau

người y, tay cầm chuôi đao, mắt nhìn chằm chằm vào tất cả các quan viên trong

sảnh.

Hơi kiêu căng một chút, nhưng y có tư cách để làm như vậy.

Đảng Kiêu Ba thấy vị đại nhân này xuất hiện, mặt mày có vẻ không vui nhưng

trong lòng lại thầm mừng rỡ. Nếu là loại hống hách như thế này, có lẽ sẽ dễ đối

phó hơn nhiều, xem ra mấy lời đồn đại nói Tiểu Phạm đại nhân âm độc kín kẽ

chưa chắc đã là sự thực.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… 1Hầu Quý Thường ngồi dưới ghế cuối, chỉ cười ôn hòa và uống rượu, nhẹ nhàngtrò chuyện với kỹ nữ bên cạnh, không hề dời mắt sang phía kia.Còn dưới mái hiên đằng khác, vị tướng lĩnh thủy quân đang chuẩn bị phun lờitục tĩu phải cắn răng nuốt tiếng chửi của mình vào trong bụng, lòng đầy khôngphục nhìn về phía Phạm Nhàn ở cửa. Hắn thầm hô xúi quẩy, tự hỏi vì sao đámchó mực của Giám Sát viện lại đột nhiên xuất hiện ở đây.Một người trung niên ngồi cạnh ghế chủ nhân từ từ đứng dậy, quay về phía cửasảnh chính, mỉm cười nói: "Chẳng hay tối nay các vị quan viên tới đây có việcgì?"Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, lập tức biết rằng hắn là một trong những nhân vậtquan trọng của thủy quân Giao Châu, là tay phải tay trái của Thường Côn, nổidanh mưu trí, Đảng Kiêu Ba.Ông chủ tiệm vải đứng bên cạnh Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Giám Sát việnđang điều tra, Đề đốc thủy quân Thường Côn đang ở đâu?"Trong phòng bỗng xôn xao, tất cả mọi người đều xác nhận suy đoán trong lòng,càng thêm lo lắng và hoảng sợ; đặc biệt là các quan viên thủy quân Giao Châu,con mắt đảo lung tung, không biết đang tính toán điều gì.Lúc này không thể làm gì khác hơn là để vị Tri châu Giao Châu đang ngồi phíatrên lên tiếng. Ông lão năm mươi tuổi này ho khan hai tiếng, ngông nghênh nói:"Vị đại nhân này, hôm nay là ngày đại thọ của Thường Đề đốc, có việc gì, saokhông đợi đến ngày mai hẵng nói?""Bản quan bận rộn, đừng nói mấy lời vô ích." Phạm Nhàn nhìn quanh trongsảnh.Tri châu Giao Châu thầm tức giận, nghĩ thầm trong lòng nơi đây có ít nhất cónăm, sáu đại quan trên tam phẩm đang ngồi, Giám Sát viện nhà ngươi cũngkhông thể làm càn như vậy được, lão nén giận nói: "Dám hỏi chức vụ và tụcdanh của vị đại nhân này."Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ta hiện là Đề ti của Giám Sát viện, họ Phạm, tênNhàn, tự là An Chi."o O oCũng không có gì đáng ngạc nhiên, phủ Đề đốc vốn đã yên lặng tới cực điểmbây giờ lại càng thêm tĩnh lặng. Tất cả các quan viên đều ngỡ ngàng nhìn PhạmNhàn đang đứng ở cửa, các vị tướng lĩnh thủy quân càng vô thức hé môi miệng,như đánh hơi thấy thấy mùi vị bão táp sắp đến, toàn bộ đại sảnh dường nhưchìm vào một bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ, trong đó lại ẩn chứa chút gì đóđối lập.Sâu trong cái đối lập đó, thật ra là nỗi sợ hãi của đám tướng lĩnh kia, bởi vì mọingười trong thiên hạ đều biết thân phận của Phạm Nhàn, biết Giám Sát viện làmgì. Đường đường Đề ti Giám Sát viện lại phụng chỉ tới chỗ thủy quân ở vùngđất xa xôi để điều tra vụ án, có lôi cái mông ra nghĩ cũng có thể hiểu được, chắcchắn chuyện này không hề nhỏ.Các tướng lĩnh thủy quân che giấu nỗi lo trong mắt, lặng lẽ nhìn nhau một hồi,đều đang đoán... chắc là chuyện ở Đông Hải lộ rồi.Không giống như những quan viên và tướng lĩnh kia, những ca kỹ và vũ nữ bịquát đứng sang một bên hai mắt lại bừng sáng, nhìn chằm chằm vào dung nhantuấn lãng của Phạm Nhàn. Một mặt là không dễ gì gặp được vị Tiểu Phạm đạinhân như thần tiên này, mặt khác thì thật ra mọi người đều hiểu, bây giờ vị nàyTiểu Phạm đại nhân này là nhân vật dẫn đầu trong giới, nếu được vị đại nhânnày để ý tới... ngày tháng tương lai sẽ rất tươi đẹp...Chỉ có điều các cô nương này cũng không phải là kẻ ngốc, cảm nhận được bầukhông khí kỳ quái trong sảnh, đương nhiên hiểu rằng hôm nay chẳng còn cơ hộinào để thi triển mỹ nhân kế nữa.Các tướng lãnh và quan viên sau một hồi ngỡ ngàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại,trong tình huống Thường Đề đốc không có mặt Phó tướng thủy quân Đảng KiêuBa loáng thoáng trở thành người phát ngôn của bên thủy quân. Hắn mỉm cườinhẹ nhàng, đứng dậy đón tiếp, đứng song song với Tri châu Giao Châu, thi lễvới Phạm Nhàn một cái.Tất cả quan viên và tướng lĩnh không ai dám ngồi yên tại chỗ, đều sợ sệt đứngdậy, hành lễ thỉnh an Phạm Nhàn."Kính chào Đề ti đại nhân.""Kính chào đại nhân khâm sai."Văn võ khác biệt, tâm tư cũng khác biệt, thủy quân và bên phía Tri phủ GiaoChâu xưng hô với Phạm Nhàn theo những cách khác nhau."Được rồi."Phạm Nhàn nói, gật đầu ra hiệu, mắt nhìn thẳng phía trước, bước giữa vòng vâycủa các quan viên, sau đó đặt mông... ngồi xuống chiếc ghế thuộc về Đề đốcthủy quân Thường Côn!Tám quan Giám Sát viện Viện phía sau y cũng nhanh chóng đi theo, đứng saungười y, tay cầm chuôi đao, mắt nhìn chằm chằm vào tất cả các quan viên trongsảnh.Hơi kiêu căng một chút, nhưng y có tư cách để làm như vậy.Đảng Kiêu Ba thấy vị đại nhân này xuất hiện, mặt mày có vẻ không vui nhưngtrong lòng lại thầm mừng rỡ. Nếu là loại hống hách như thế này, có lẽ sẽ dễ đốiphó hơn nhiều, xem ra mấy lời đồn đại nói Tiểu Phạm đại nhân âm độc kín kẽchưa chắc đã là sự thực.

Chương 779: Một vở kịch trong phủ Đề đốc