Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 781: Một vở kịch trong phủ Đề đốc

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… 3Máu tươi từ trên người Thường Côn chảy xuống, rơi lên mặt đất, trong khi đầucủa "Hoàng đế" Giao Châu này gục xuống, không rõ là còn sống hay đã chết.Nhìn thi thể la liệt trong sân và thân thể Đề đốc đại nhân sống chết ra sao khôngrõ, con mắt các tướng lĩnh thủy quân đỏ rực lên, như muốn nứt ra. Đám tướng sĩcường hãn quanh năm chinh chiến trên biển, có lúc nào ngờ được lại có thíchkhách dám ám sát tại Giao Châu, dám giết chết nhiều huynh đệ của mình nhưvậy ngay trước mặt đám người phe mình!"Thả đại nhân xuống!""Tên khốn kiếp nhà ngươi bỏ kiếm xuống!"Các tướng lĩnh gào thét, vây lấy người áo đen kia vào giữa, nhưng ném chuộtlại sợ vỡ đồ, đương nhiên không ai dám hành động.Phạm Nhàn lạnh lùng đặt Tri châu Giao Châu Ngô Cách Phi xuống, nhìn ngườiáo đen trong sân, tự mình lẩm bẩm: "Quả nhiên, hắn đã đến trước ta."Sau cơn khiếp sợ, Đảng Kiêu Ba sau đã tỉnh táo lại, hắn cảm nhận sâu sắc rằngcó điều gì đó không bình thường trong việc này. Vì sao Đề ti đại nhân của GiámSát viện lại chủ động đến Giao Châu? Vì sao lại xông thẳng vào bữa tiệc màkhông tiến hành điều tra âm thầm? Vì sao Phạm Nhàn cứ như biết trước sẽ cókẻ đến ám sát Đề đốc đại nhân? Vì sao lúc nãy Phạm Nhàn lại nói đối phươngđến sớm hơn mình?Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, biết chắc chắn việc này có liên quan đếnhòn đảo nhỏ ở Đông Hải. Chỉ có điều hắn không phải Thường Côn, không biếttới sự tồn tại của Quân Sơn hội, chỉ loáng thoáng biết rằng Đề đốc đại nhân củamình đang phục vụ cho một tổ chức nào đó. Do đó khi nghe những lời mà PhạmNhàn cố ý nói ra, hắn không khỏi rơi vào một tưởng tượng hoang đường.Đảng Kiêu Ba nôn nóng nhìn chằm chằm vào người áo đen, nhìn thân thể củaĐề đốc đại nhân trong tay hắn, huyệt Thái Dương bắt đầu đau âm ỉ, thầm nghĩ...chẳng lẽ triều đình định điều tra tổ chức kia, cho nên tổ chức kia muốn giết Đềđốc đại nhân để diệt khẩu. Do đó mới có chuyện Phạm Nhàn đại nhân hạ mìnhđích thân đến đây? Nếu không thì vì sao lúc trước Phạm Nhàn lại vội vã nhưvậy? Chỉ có điều suy nghĩ này vẫn chưa đủ thuyết phục hắn, trong lòng hắn vẫncòn thấy nghi ngờ về Giám Sát viện. Lúc này Đảng Kiêu Ba lại không nhịnđược nhìn trộm Phạm Nhàn.Hai hàng mi của Phạm Nhàn cau lại, nhìn vũng máu phía sau người áo đen, âusầu và lo lắng tới mức khó tả, còn mang một chút gì đó nặng nề không thể xuađi được."Không ai được tới đây, ai lại gần, ta sẽ giết hắn." Người áo đen gầm lên, giọngnói mang vẻ tàn nhẫn và tự tin.Đề đốc thủy quân là đại quan một cõi, sinh tử của hắn ắt sẽ kinh động tới triềuđình, hơn nữa còn ảnh hưởng đến mọi nhân vật trong thủy quân Giao Châu. Vìvậy, tất cả các tướng lĩnh thủy quân trong sân tuy trong lòng nôn nóng nhưnghoàn toàn không dám hành động, chỉ e người áo đen kia rung nhẹ cánh tay cáiđầu của Thường đại nhân cũng rơi xuống đất.Ngoài phủ Đề đốc, quan binh thủy quân sớm đã bao vây nơi này, chiếm lấynhững vị trí cao trên tường, giương cung chờ đợi, nhắm thẳng vào người áo đentrong vườn.Người áo đen bị quân đội bao vây, còn cách nào để chạy trốn ?Nhưng không ai dám ra lệnh tấn công, các tướng lãnh thủy quân cũng khôngdám gánh trách nhiệm này, cực kỳ tức giận nhưng cũng cực kỳ cẩn thận nhìn Trichâu Giao Châu.Ít nhất trên danh nghĩa, sự việc này xảy ra trong thành Giao Châu, nên phải doTri châu Giao Châu xử lý.Tri châu Giao Châu bị những ánh mắt nóng bỏng đó nhìn chòng chọc vào,không khỏi kinh hãi, tỉnh táo lại từ cảm giác sợ hãi và hoảng loạn vừa rồi, bắtđầu chửi thề trong lòng. Hắn vẫn nhớ rõ ràng, ngày thường đám thủy quân chómá này luôn coi thường mình, bây giờ có chuyện lớn xảy ra, lại định đẩy mìnhra trước để che tên. Ta cũng mặc kệ.Tri châu Giao Châu cắn môi, lúc người này có địa vị cao nhất trong sân đươngnhiên là vị Đề ti đại nhân của Giám Sát Viện vừa xông vào bữa tiệc, PhạmNhàn.Cho nên tất cả mọi người đều tha thiết mong đợi nhìn Phạm Nhàn. Các tướnglĩnh thủy quân lại thầm run sợ, vị Tiểu Phạm đại nhân này có tiếng là khôngmàng đến mạng sống, lại rất coi trọng thể diện triều đình. Nếu như y ra lệnh chocác huynh đệ quân bắn cung... có lẽ Đề đốc đại nhân khó mà sống sót được.Phạm Nhàn vẫn cau mày, bước một bước về phía trước một bước, nhìn chằmchằm vào người áo đen và nói: "Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng ám sátmệnh quan triều đình đã là tội tịch biên diệt tộc... Ta tên là Phạm Nhàn, chắcngươi cũng biết thân phận của ta, cho dù hôm nay ta thả ngươi đi, ta vẫn có thểtìm ra ngươi là ai... Tin ta đi, chỉ cần ta biết ngươi là ai, cha mẹ của ngươi, vợcon của ngươi, bạn bè của ngươi, bạn thời thơ ấu của ngươi, người thân ở quêcủa ngươi, thậm chí là phụ nữ ở quê đã từng đưa ngươi một cốc nước uống... Tasẽ tìm ra hết."

3

Máu tươi từ trên người Thường Côn chảy xuống, rơi lên mặt đất, trong khi đầu

của "Hoàng đế" Giao Châu này gục xuống, không rõ là còn sống hay đã chết.

Nhìn thi thể la liệt trong sân và thân thể Đề đốc đại nhân sống chết ra sao không

rõ, con mắt các tướng lĩnh thủy quân đỏ rực lên, như muốn nứt ra. Đám tướng sĩ

cường hãn quanh năm chinh chiến trên biển, có lúc nào ngờ được lại có thích

khách dám ám sát tại Giao Châu, dám giết chết nhiều huynh đệ của mình như

vậy ngay trước mặt đám người phe mình!

"Thả đại nhân xuống!"

"Tên khốn kiếp nhà ngươi bỏ kiếm xuống!"

Các tướng lĩnh gào thét, vây lấy người áo đen kia vào giữa, nhưng ném chuột

lại sợ vỡ đồ, đương nhiên không ai dám hành động.

Phạm Nhàn lạnh lùng đặt Tri châu Giao Châu Ngô Cách Phi xuống, nhìn người

áo đen trong sân, tự mình lẩm bẩm: "Quả nhiên, hắn đã đến trước ta."

Sau cơn khiếp sợ, Đảng Kiêu Ba sau đã tỉnh táo lại, hắn cảm nhận sâu sắc rằng

có điều gì đó không bình thường trong việc này. Vì sao Đề ti đại nhân của Giám

Sát viện lại chủ động đến Giao Châu? Vì sao lại xông thẳng vào bữa tiệc mà

không tiến hành điều tra âm thầm? Vì sao Phạm Nhàn cứ như biết trước sẽ có

kẻ đến ám sát Đề đốc đại nhân? Vì sao lúc nãy Phạm Nhàn lại nói đối phương

đến sớm hơn mình?

Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, biết chắc chắn việc này có liên quan đến

hòn đảo nhỏ ở Đông Hải. Chỉ có điều hắn không phải Thường Côn, không biết

tới sự tồn tại của Quân Sơn hội, chỉ loáng thoáng biết rằng Đề đốc đại nhân của

mình đang phục vụ cho một tổ chức nào đó. Do đó khi nghe những lời mà Phạm

Nhàn cố ý nói ra, hắn không khỏi rơi vào một tưởng tượng hoang đường.

Đảng Kiêu Ba nôn nóng nhìn chằm chằm vào người áo đen, nhìn thân thể của

Đề đốc đại nhân trong tay hắn, huyệt Thái Dương bắt đầu đau âm ỉ, thầm nghĩ...

chẳng lẽ triều đình định điều tra tổ chức kia, cho nên tổ chức kia muốn giết Đề

đốc đại nhân để diệt khẩu. Do đó mới có chuyện Phạm Nhàn đại nhân hạ mình

đích thân đến đây? Nếu không thì vì sao lúc trước Phạm Nhàn lại vội vã như

vậy? Chỉ có điều suy nghĩ này vẫn chưa đủ thuyết phục hắn, trong lòng hắn vẫn

còn thấy nghi ngờ về Giám Sát viện. Lúc này Đảng Kiêu Ba lại không nhịn

được nhìn trộm Phạm Nhàn.

Hai hàng mi của Phạm Nhàn cau lại, nhìn vũng máu phía sau người áo đen, âu

sầu và lo lắng tới mức khó tả, còn mang một chút gì đó nặng nề không thể xua

đi được.

"Không ai được tới đây, ai lại gần, ta sẽ giết hắn." Người áo đen gầm lên, giọng

nói mang vẻ tàn nhẫn và tự tin.

Đề đốc thủy quân là đại quan một cõi, sinh tử của hắn ắt sẽ kinh động tới triều

đình, hơn nữa còn ảnh hưởng đến mọi nhân vật trong thủy quân Giao Châu. Vì

vậy, tất cả các tướng lĩnh thủy quân trong sân tuy trong lòng nôn nóng nhưng

hoàn toàn không dám hành động, chỉ e người áo đen kia rung nhẹ cánh tay cái

đầu của Thường đại nhân cũng rơi xuống đất.

Ngoài phủ Đề đốc, quan binh thủy quân sớm đã bao vây nơi này, chiếm lấy

những vị trí cao trên tường, giương cung chờ đợi, nhắm thẳng vào người áo đen

trong vườn.

Người áo đen bị quân đội bao vây, còn cách nào để chạy trốn ?

Nhưng không ai dám ra lệnh tấn công, các tướng lãnh thủy quân cũng không

dám gánh trách nhiệm này, cực kỳ tức giận nhưng cũng cực kỳ cẩn thận nhìn Tri

châu Giao Châu.

Ít nhất trên danh nghĩa, sự việc này xảy ra trong thành Giao Châu, nên phải do

Tri châu Giao Châu xử lý.

Tri châu Giao Châu bị những ánh mắt nóng bỏng đó nhìn chòng chọc vào,

không khỏi kinh hãi, tỉnh táo lại từ cảm giác sợ hãi và hoảng loạn vừa rồi, bắt

đầu chửi thề trong lòng. Hắn vẫn nhớ rõ ràng, ngày thường đám thủy quân chó

má này luôn coi thường mình, bây giờ có chuyện lớn xảy ra, lại định đẩy mình

ra trước để che tên. Ta cũng mặc kệ.

Tri châu Giao Châu cắn môi, lúc người này có địa vị cao nhất trong sân đương

nhiên là vị Đề ti đại nhân của Giám Sát Viện vừa xông vào bữa tiệc, Phạm

Nhàn.

Cho nên tất cả mọi người đều tha thiết mong đợi nhìn Phạm Nhàn. Các tướng

lĩnh thủy quân lại thầm run sợ, vị Tiểu Phạm đại nhân này có tiếng là không

màng đến mạng sống, lại rất coi trọng thể diện triều đình. Nếu như y ra lệnh cho

các huynh đệ quân bắn cung... có lẽ Đề đốc đại nhân khó mà sống sót được.

Phạm Nhàn vẫn cau mày, bước một bước về phía trước một bước, nhìn chằm

chằm vào người áo đen và nói: "Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng ám sát

mệnh quan triều đình đã là tội tịch biên diệt tộc... Ta tên là Phạm Nhàn, chắc

ngươi cũng biết thân phận của ta, cho dù hôm nay ta thả ngươi đi, ta vẫn có thể

tìm ra ngươi là ai... Tin ta đi, chỉ cần ta biết ngươi là ai, cha mẹ của ngươi, vợ

con của ngươi, bạn bè của ngươi, bạn thời thơ ấu của ngươi, người thân ở quê

của ngươi, thậm chí là phụ nữ ở quê đã từng đưa ngươi một cốc nước uống... Ta

sẽ tìm ra hết."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… 3Máu tươi từ trên người Thường Côn chảy xuống, rơi lên mặt đất, trong khi đầucủa "Hoàng đế" Giao Châu này gục xuống, không rõ là còn sống hay đã chết.Nhìn thi thể la liệt trong sân và thân thể Đề đốc đại nhân sống chết ra sao khôngrõ, con mắt các tướng lĩnh thủy quân đỏ rực lên, như muốn nứt ra. Đám tướng sĩcường hãn quanh năm chinh chiến trên biển, có lúc nào ngờ được lại có thíchkhách dám ám sát tại Giao Châu, dám giết chết nhiều huynh đệ của mình nhưvậy ngay trước mặt đám người phe mình!"Thả đại nhân xuống!""Tên khốn kiếp nhà ngươi bỏ kiếm xuống!"Các tướng lĩnh gào thét, vây lấy người áo đen kia vào giữa, nhưng ném chuộtlại sợ vỡ đồ, đương nhiên không ai dám hành động.Phạm Nhàn lạnh lùng đặt Tri châu Giao Châu Ngô Cách Phi xuống, nhìn ngườiáo đen trong sân, tự mình lẩm bẩm: "Quả nhiên, hắn đã đến trước ta."Sau cơn khiếp sợ, Đảng Kiêu Ba sau đã tỉnh táo lại, hắn cảm nhận sâu sắc rằngcó điều gì đó không bình thường trong việc này. Vì sao Đề ti đại nhân của GiámSát viện lại chủ động đến Giao Châu? Vì sao lại xông thẳng vào bữa tiệc màkhông tiến hành điều tra âm thầm? Vì sao Phạm Nhàn cứ như biết trước sẽ cókẻ đến ám sát Đề đốc đại nhân? Vì sao lúc nãy Phạm Nhàn lại nói đối phươngđến sớm hơn mình?Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, biết chắc chắn việc này có liên quan đếnhòn đảo nhỏ ở Đông Hải. Chỉ có điều hắn không phải Thường Côn, không biếttới sự tồn tại của Quân Sơn hội, chỉ loáng thoáng biết rằng Đề đốc đại nhân củamình đang phục vụ cho một tổ chức nào đó. Do đó khi nghe những lời mà PhạmNhàn cố ý nói ra, hắn không khỏi rơi vào một tưởng tượng hoang đường.Đảng Kiêu Ba nôn nóng nhìn chằm chằm vào người áo đen, nhìn thân thể củaĐề đốc đại nhân trong tay hắn, huyệt Thái Dương bắt đầu đau âm ỉ, thầm nghĩ...chẳng lẽ triều đình định điều tra tổ chức kia, cho nên tổ chức kia muốn giết Đềđốc đại nhân để diệt khẩu. Do đó mới có chuyện Phạm Nhàn đại nhân hạ mìnhđích thân đến đây? Nếu không thì vì sao lúc trước Phạm Nhàn lại vội vã nhưvậy? Chỉ có điều suy nghĩ này vẫn chưa đủ thuyết phục hắn, trong lòng hắn vẫncòn thấy nghi ngờ về Giám Sát viện. Lúc này Đảng Kiêu Ba lại không nhịnđược nhìn trộm Phạm Nhàn.Hai hàng mi của Phạm Nhàn cau lại, nhìn vũng máu phía sau người áo đen, âusầu và lo lắng tới mức khó tả, còn mang một chút gì đó nặng nề không thể xuađi được."Không ai được tới đây, ai lại gần, ta sẽ giết hắn." Người áo đen gầm lên, giọngnói mang vẻ tàn nhẫn và tự tin.Đề đốc thủy quân là đại quan một cõi, sinh tử của hắn ắt sẽ kinh động tới triềuđình, hơn nữa còn ảnh hưởng đến mọi nhân vật trong thủy quân Giao Châu. Vìvậy, tất cả các tướng lĩnh thủy quân trong sân tuy trong lòng nôn nóng nhưnghoàn toàn không dám hành động, chỉ e người áo đen kia rung nhẹ cánh tay cáiđầu của Thường đại nhân cũng rơi xuống đất.Ngoài phủ Đề đốc, quan binh thủy quân sớm đã bao vây nơi này, chiếm lấynhững vị trí cao trên tường, giương cung chờ đợi, nhắm thẳng vào người áo đentrong vườn.Người áo đen bị quân đội bao vây, còn cách nào để chạy trốn ?Nhưng không ai dám ra lệnh tấn công, các tướng lãnh thủy quân cũng khôngdám gánh trách nhiệm này, cực kỳ tức giận nhưng cũng cực kỳ cẩn thận nhìn Trichâu Giao Châu.Ít nhất trên danh nghĩa, sự việc này xảy ra trong thành Giao Châu, nên phải doTri châu Giao Châu xử lý.Tri châu Giao Châu bị những ánh mắt nóng bỏng đó nhìn chòng chọc vào,không khỏi kinh hãi, tỉnh táo lại từ cảm giác sợ hãi và hoảng loạn vừa rồi, bắtđầu chửi thề trong lòng. Hắn vẫn nhớ rõ ràng, ngày thường đám thủy quân chómá này luôn coi thường mình, bây giờ có chuyện lớn xảy ra, lại định đẩy mìnhra trước để che tên. Ta cũng mặc kệ.Tri châu Giao Châu cắn môi, lúc người này có địa vị cao nhất trong sân đươngnhiên là vị Đề ti đại nhân của Giám Sát Viện vừa xông vào bữa tiệc, PhạmNhàn.Cho nên tất cả mọi người đều tha thiết mong đợi nhìn Phạm Nhàn. Các tướnglĩnh thủy quân lại thầm run sợ, vị Tiểu Phạm đại nhân này có tiếng là khôngmàng đến mạng sống, lại rất coi trọng thể diện triều đình. Nếu như y ra lệnh chocác huynh đệ quân bắn cung... có lẽ Đề đốc đại nhân khó mà sống sót được.Phạm Nhàn vẫn cau mày, bước một bước về phía trước một bước, nhìn chằmchằm vào người áo đen và nói: "Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng ám sátmệnh quan triều đình đã là tội tịch biên diệt tộc... Ta tên là Phạm Nhàn, chắcngươi cũng biết thân phận của ta, cho dù hôm nay ta thả ngươi đi, ta vẫn có thểtìm ra ngươi là ai... Tin ta đi, chỉ cần ta biết ngươi là ai, cha mẹ của ngươi, vợcon của ngươi, bạn bè của ngươi, bạn thời thơ ấu của ngươi, người thân ở quêcủa ngươi, thậm chí là phụ nữ ở quê đã từng đưa ngươi một cốc nước uống... Tasẽ tìm ra hết."

Chương 781: Một vở kịch trong phủ Đề đốc