Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 782: Một vở kịch trong phủ Đề đốc

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… 4Khóe môi y nở nụ cười dịu dàng: "Hơn nữa, ta sẽ giết sạch."Trong sân trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn của các quanviên, cùng tiếng kéo dây cung của cung thủ trên tường.Một vị tướng lĩnh thủy quân trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ việc cứu Đề đốcđại nhân là quan trọng nhất, Phạm Nhàn đe dọa như vậy liệu có gây ra hậu quảgì không, đang định mở miệng nói điều gì đó thì lại bị Đảng Kiêu Ba nhíu màyra hiệu im lặng.Đảng Kiêu Ba nhìn mé bên của Phạm Nhàn bằng ánh mắt kỳ quái, biết rằngnhững lời Phạm Nhàn vừa nói là chiến thuật tấn công tâm lý.Phạm Nhàn nhìn người áo đen, chậm rãi nói: "Thả Đề đốc đại nhân xuống, khairõ ràng kẻ đứng sau khiến, ta... sẽ chỉ giết một mình ngươi.""Ngươi cũng có thể giết Đề đốc đại nhân, sau đó ta sẽ giết ngươi, giết luôn tấtcả những người mà ta vừa nói." Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào hắn và nói:"Trên thế gian này, tất cả những người có quan hệ với ngươi, ta sẽ giết sạch lầnlượt từng người một."Trong lòng Đảng Kiêu Ba thầm yên tâm hơn một chút, biết rằng Đề Ti đại nhânchọn phương pháp này vì không còn lựa chọn nào khác trong tình huống hiệntại, chỉ còn chờ xem tên thích khách kia có mềm lòng không.o O o"Tiểu Phạm đại nhân à?" Kẻ áo đen cười khẽ nói: "Thật không ngờ ngươi lạiđến Giao Châu, lần này ta đã tính sai rồi.""Không liên quan gì đến ta, cho dù ta không ở đây thì ngươi cũng trốn khôngthoát." Phạm Nhàn lạnh lùng đáp lời: "Ngược lại, bản quan không thật khôngngờ các ngươi lại ra tay nhanh như vậy."Người áo đen dừng lại một chút, đột nhiên cười lạnh nói: "Đừng cố dụ dỗ ta, tachỉ đến đây giết người, ta không biết vì sao lại phải giết vị Đề đốc đại nhânnày.""Thật vậy sao?" Phạm Nhàn bước thêm vài bước về phía trước, mỉm cười nói:"Ngươi xưng hô với Vân đại gia như thế nào?"Vân đại gia? Đại sư kiếm thuật của Đông Di thành, Vân Chi Lan? Đồ đệ đầutiên của Tứ Cố Kiếm? Mọi người trong sân đều cực kỳ bất ngờ, có thế nào cũngkhông tưởng tượng nổi Phạm Nhàn lại nói ra câu này; đặc biệt là các tướng lĩnhthủy quân trong lòng càng khiếp sợ. Thủy quân Giao Châu luôn có mối quan hệkhó nói rõ, khó mô tả với Đông Di thành. Vì sao hôm nay Đông Di thành lạihành động như vậy?Nhưng có thể xuyên qua hàng bảo vệ dày đặc bên ngoài phủ Đề đốc, đồng thờigiết chết rất nhiều người ở một nơi cách đại sảnh không xa, quả thực chỉ cóthích khách cửu phẩm của Đông Di thành mới có thể làm được.Các tướng lĩnh trợn mắt nhìn người áo đen, nhưng đang có Phạm Nhàn vàngười của Giám Sát viện ở bên cạnh, không ai dám mắng chửi gì.Đảng Kiêu Ba vẫn không thể tin nổi phán đoán trong tiềm thức của mình, vẫnkhông tin rằng kẻ áo đen kia là người của Đông Di thành.Đúng như dự đoán, người áo đen kia lạnh lùng nói: "Ta không phải là người củaĐông Di thành, Vân Chi Lan cũng liên quan gì tới ta, còn cái lão chó già Tứ CốKiếm ấy, càng không nên nhắc tới trước mặt ta."Cho dù đối phương muốn che giấu thân phận của mình đi nữa, nếu đúng làngười trong nhánh Tứ Cố Kiếm của Đông Di thành, cũng không thể gọi Tứ CốKiếm là 'lão chó già’ ngay trước mặt mọi người. Nghe câu này, mọi người đềubiết Phạm Nhàn đã đánh giá sai, chắc chắn người áo đen kia có lai lịch khác.Phạm Nhàn nhíu mày chặt hơn, dường như cũng bất ngờ vì kẻ áo đen kia lạikhông phải người của Đông Di thành. Y nhẹ nhàng mỉm cười, tự mỉa mai:"Xem ra có không ít người tranh giành chuyện làm ăn với ta."Người áo đen lạnh lùng hét lên: "Tránh đường ra cho ta, chuẩn bị ba con ngựacùng với đồ ăn nước uống cho ba ngày ở ngoài thành ba dặm, ta sẽ thả người tatrên tay xuốn .""Làm sao ta biết người trên tay ngươi còn sống hay đã chết." Phạm Nhàn trả lờivới giọng điệu còn lạnh lùng hơn cả hắn, dường như chẳng buồn để ý tới sốngchết của Thường Côn.Gã áo đen bị làm cho ngớ người, có thể là biết khoản nói năng và đàm phán thìmình không phải đối thủ của Giám Sát viện, nên dứt khoát ngậm miệng."Ngươi không sợ ta hạ độc vào trong nước uống à?" Phạm Nhàn lạnh lùng nóitiếp. "Còn lời đe dọa trước đó, có vẻ ngươi thật sự không để tâm.""Ta sẽ không để cho ngươi đi.""Muốn giết Đề đốc đại nhân thì cứ giết đi, liên quan gì tới ta?"Tuy biết rằng Phạm Nhàn chỉ đang đánh vào tam lý kẻ thù, nhưng Đảng KiêuBa nhìn người áo đen cầm Đề đốc đại nhân trên tay, vẫn không khỏi hoảng sợtrước câu nói kia. Các tướng lĩnh thủy quân càng nôn nóng kêu la.Người áo đen nhìn xung quanh một lượt, cười lạnh nói: "Ngươi không quan tâmthì có người khác quan tâm. Về những lời ngươi nói trước đó... Ta là một cônhi, trên thế gian này chưa một ai từng đối tốt với ta, cho nên sau này ngươi cógiết sạch tất cả mọi người trên thế gian này thì ta cũng không quan tâm."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… 4Khóe môi y nở nụ cười dịu dàng: "Hơn nữa, ta sẽ giết sạch."Trong sân trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn của các quanviên, cùng tiếng kéo dây cung của cung thủ trên tường.Một vị tướng lĩnh thủy quân trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ việc cứu Đề đốcđại nhân là quan trọng nhất, Phạm Nhàn đe dọa như vậy liệu có gây ra hậu quảgì không, đang định mở miệng nói điều gì đó thì lại bị Đảng Kiêu Ba nhíu màyra hiệu im lặng.Đảng Kiêu Ba nhìn mé bên của Phạm Nhàn bằng ánh mắt kỳ quái, biết rằngnhững lời Phạm Nhàn vừa nói là chiến thuật tấn công tâm lý.Phạm Nhàn nhìn người áo đen, chậm rãi nói: "Thả Đề đốc đại nhân xuống, khairõ ràng kẻ đứng sau khiến, ta... sẽ chỉ giết một mình ngươi.""Ngươi cũng có thể giết Đề đốc đại nhân, sau đó ta sẽ giết ngươi, giết luôn tấtcả những người mà ta vừa nói." Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào hắn và nói:"Trên thế gian này, tất cả những người có quan hệ với ngươi, ta sẽ giết sạch lầnlượt từng người một."Trong lòng Đảng Kiêu Ba thầm yên tâm hơn một chút, biết rằng Đề Ti đại nhânchọn phương pháp này vì không còn lựa chọn nào khác trong tình huống hiệntại, chỉ còn chờ xem tên thích khách kia có mềm lòng không.o O o"Tiểu Phạm đại nhân à?" Kẻ áo đen cười khẽ nói: "Thật không ngờ ngươi lạiđến Giao Châu, lần này ta đã tính sai rồi.""Không liên quan gì đến ta, cho dù ta không ở đây thì ngươi cũng trốn khôngthoát." Phạm Nhàn lạnh lùng đáp lời: "Ngược lại, bản quan không thật khôngngờ các ngươi lại ra tay nhanh như vậy."Người áo đen dừng lại một chút, đột nhiên cười lạnh nói: "Đừng cố dụ dỗ ta, tachỉ đến đây giết người, ta không biết vì sao lại phải giết vị Đề đốc đại nhânnày.""Thật vậy sao?" Phạm Nhàn bước thêm vài bước về phía trước, mỉm cười nói:"Ngươi xưng hô với Vân đại gia như thế nào?"Vân đại gia? Đại sư kiếm thuật của Đông Di thành, Vân Chi Lan? Đồ đệ đầutiên của Tứ Cố Kiếm? Mọi người trong sân đều cực kỳ bất ngờ, có thế nào cũngkhông tưởng tượng nổi Phạm Nhàn lại nói ra câu này; đặc biệt là các tướng lĩnhthủy quân trong lòng càng khiếp sợ. Thủy quân Giao Châu luôn có mối quan hệkhó nói rõ, khó mô tả với Đông Di thành. Vì sao hôm nay Đông Di thành lạihành động như vậy?Nhưng có thể xuyên qua hàng bảo vệ dày đặc bên ngoài phủ Đề đốc, đồng thờigiết chết rất nhiều người ở một nơi cách đại sảnh không xa, quả thực chỉ cóthích khách cửu phẩm của Đông Di thành mới có thể làm được.Các tướng lĩnh trợn mắt nhìn người áo đen, nhưng đang có Phạm Nhàn vàngười của Giám Sát viện ở bên cạnh, không ai dám mắng chửi gì.Đảng Kiêu Ba vẫn không thể tin nổi phán đoán trong tiềm thức của mình, vẫnkhông tin rằng kẻ áo đen kia là người của Đông Di thành.Đúng như dự đoán, người áo đen kia lạnh lùng nói: "Ta không phải là người củaĐông Di thành, Vân Chi Lan cũng liên quan gì tới ta, còn cái lão chó già Tứ CốKiếm ấy, càng không nên nhắc tới trước mặt ta."Cho dù đối phương muốn che giấu thân phận của mình đi nữa, nếu đúng làngười trong nhánh Tứ Cố Kiếm của Đông Di thành, cũng không thể gọi Tứ CốKiếm là 'lão chó già’ ngay trước mặt mọi người. Nghe câu này, mọi người đềubiết Phạm Nhàn đã đánh giá sai, chắc chắn người áo đen kia có lai lịch khác.Phạm Nhàn nhíu mày chặt hơn, dường như cũng bất ngờ vì kẻ áo đen kia lạikhông phải người của Đông Di thành. Y nhẹ nhàng mỉm cười, tự mỉa mai:"Xem ra có không ít người tranh giành chuyện làm ăn với ta."Người áo đen lạnh lùng hét lên: "Tránh đường ra cho ta, chuẩn bị ba con ngựacùng với đồ ăn nước uống cho ba ngày ở ngoài thành ba dặm, ta sẽ thả người tatrên tay xuốn .""Làm sao ta biết người trên tay ngươi còn sống hay đã chết." Phạm Nhàn trả lờivới giọng điệu còn lạnh lùng hơn cả hắn, dường như chẳng buồn để ý tới sốngchết của Thường Côn.Gã áo đen bị làm cho ngớ người, có thể là biết khoản nói năng và đàm phán thìmình không phải đối thủ của Giám Sát viện, nên dứt khoát ngậm miệng."Ngươi không sợ ta hạ độc vào trong nước uống à?" Phạm Nhàn lạnh lùng nóitiếp. "Còn lời đe dọa trước đó, có vẻ ngươi thật sự không để tâm.""Ta sẽ không để cho ngươi đi.""Muốn giết Đề đốc đại nhân thì cứ giết đi, liên quan gì tới ta?"Tuy biết rằng Phạm Nhàn chỉ đang đánh vào tam lý kẻ thù, nhưng Đảng KiêuBa nhìn người áo đen cầm Đề đốc đại nhân trên tay, vẫn không khỏi hoảng sợtrước câu nói kia. Các tướng lĩnh thủy quân càng nôn nóng kêu la.Người áo đen nhìn xung quanh một lượt, cười lạnh nói: "Ngươi không quan tâmthì có người khác quan tâm. Về những lời ngươi nói trước đó... Ta là một cônhi, trên thế gian này chưa một ai từng đối tốt với ta, cho nên sau này ngươi cógiết sạch tất cả mọi người trên thế gian này thì ta cũng không quan tâm."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… 4Khóe môi y nở nụ cười dịu dàng: "Hơn nữa, ta sẽ giết sạch."Trong sân trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn của các quanviên, cùng tiếng kéo dây cung của cung thủ trên tường.Một vị tướng lĩnh thủy quân trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ việc cứu Đề đốcđại nhân là quan trọng nhất, Phạm Nhàn đe dọa như vậy liệu có gây ra hậu quảgì không, đang định mở miệng nói điều gì đó thì lại bị Đảng Kiêu Ba nhíu màyra hiệu im lặng.Đảng Kiêu Ba nhìn mé bên của Phạm Nhàn bằng ánh mắt kỳ quái, biết rằngnhững lời Phạm Nhàn vừa nói là chiến thuật tấn công tâm lý.Phạm Nhàn nhìn người áo đen, chậm rãi nói: "Thả Đề đốc đại nhân xuống, khairõ ràng kẻ đứng sau khiến, ta... sẽ chỉ giết một mình ngươi.""Ngươi cũng có thể giết Đề đốc đại nhân, sau đó ta sẽ giết ngươi, giết luôn tấtcả những người mà ta vừa nói." Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào hắn và nói:"Trên thế gian này, tất cả những người có quan hệ với ngươi, ta sẽ giết sạch lầnlượt từng người một."Trong lòng Đảng Kiêu Ba thầm yên tâm hơn một chút, biết rằng Đề Ti đại nhânchọn phương pháp này vì không còn lựa chọn nào khác trong tình huống hiệntại, chỉ còn chờ xem tên thích khách kia có mềm lòng không.o O o"Tiểu Phạm đại nhân à?" Kẻ áo đen cười khẽ nói: "Thật không ngờ ngươi lạiđến Giao Châu, lần này ta đã tính sai rồi.""Không liên quan gì đến ta, cho dù ta không ở đây thì ngươi cũng trốn khôngthoát." Phạm Nhàn lạnh lùng đáp lời: "Ngược lại, bản quan không thật khôngngờ các ngươi lại ra tay nhanh như vậy."Người áo đen dừng lại một chút, đột nhiên cười lạnh nói: "Đừng cố dụ dỗ ta, tachỉ đến đây giết người, ta không biết vì sao lại phải giết vị Đề đốc đại nhânnày.""Thật vậy sao?" Phạm Nhàn bước thêm vài bước về phía trước, mỉm cười nói:"Ngươi xưng hô với Vân đại gia như thế nào?"Vân đại gia? Đại sư kiếm thuật của Đông Di thành, Vân Chi Lan? Đồ đệ đầutiên của Tứ Cố Kiếm? Mọi người trong sân đều cực kỳ bất ngờ, có thế nào cũngkhông tưởng tượng nổi Phạm Nhàn lại nói ra câu này; đặc biệt là các tướng lĩnhthủy quân trong lòng càng khiếp sợ. Thủy quân Giao Châu luôn có mối quan hệkhó nói rõ, khó mô tả với Đông Di thành. Vì sao hôm nay Đông Di thành lạihành động như vậy?Nhưng có thể xuyên qua hàng bảo vệ dày đặc bên ngoài phủ Đề đốc, đồng thờigiết chết rất nhiều người ở một nơi cách đại sảnh không xa, quả thực chỉ cóthích khách cửu phẩm của Đông Di thành mới có thể làm được.Các tướng lĩnh trợn mắt nhìn người áo đen, nhưng đang có Phạm Nhàn vàngười của Giám Sát viện ở bên cạnh, không ai dám mắng chửi gì.Đảng Kiêu Ba vẫn không thể tin nổi phán đoán trong tiềm thức của mình, vẫnkhông tin rằng kẻ áo đen kia là người của Đông Di thành.Đúng như dự đoán, người áo đen kia lạnh lùng nói: "Ta không phải là người củaĐông Di thành, Vân Chi Lan cũng liên quan gì tới ta, còn cái lão chó già Tứ CốKiếm ấy, càng không nên nhắc tới trước mặt ta."Cho dù đối phương muốn che giấu thân phận của mình đi nữa, nếu đúng làngười trong nhánh Tứ Cố Kiếm của Đông Di thành, cũng không thể gọi Tứ CốKiếm là 'lão chó già’ ngay trước mặt mọi người. Nghe câu này, mọi người đềubiết Phạm Nhàn đã đánh giá sai, chắc chắn người áo đen kia có lai lịch khác.Phạm Nhàn nhíu mày chặt hơn, dường như cũng bất ngờ vì kẻ áo đen kia lạikhông phải người của Đông Di thành. Y nhẹ nhàng mỉm cười, tự mỉa mai:"Xem ra có không ít người tranh giành chuyện làm ăn với ta."Người áo đen lạnh lùng hét lên: "Tránh đường ra cho ta, chuẩn bị ba con ngựacùng với đồ ăn nước uống cho ba ngày ở ngoài thành ba dặm, ta sẽ thả người tatrên tay xuốn .""Làm sao ta biết người trên tay ngươi còn sống hay đã chết." Phạm Nhàn trả lờivới giọng điệu còn lạnh lùng hơn cả hắn, dường như chẳng buồn để ý tới sốngchết của Thường Côn.Gã áo đen bị làm cho ngớ người, có thể là biết khoản nói năng và đàm phán thìmình không phải đối thủ của Giám Sát viện, nên dứt khoát ngậm miệng."Ngươi không sợ ta hạ độc vào trong nước uống à?" Phạm Nhàn lạnh lùng nóitiếp. "Còn lời đe dọa trước đó, có vẻ ngươi thật sự không để tâm.""Ta sẽ không để cho ngươi đi.""Muốn giết Đề đốc đại nhân thì cứ giết đi, liên quan gì tới ta?"Tuy biết rằng Phạm Nhàn chỉ đang đánh vào tam lý kẻ thù, nhưng Đảng KiêuBa nhìn người áo đen cầm Đề đốc đại nhân trên tay, vẫn không khỏi hoảng sợtrước câu nói kia. Các tướng lĩnh thủy quân càng nôn nóng kêu la.Người áo đen nhìn xung quanh một lượt, cười lạnh nói: "Ngươi không quan tâmthì có người khác quan tâm. Về những lời ngươi nói trước đó... Ta là một cônhi, trên thế gian này chưa một ai từng đối tốt với ta, cho nên sau này ngươi cógiết sạch tất cả mọi người trên thế gian này thì ta cũng không quan tâm."

Chương 782: Một vở kịch trong phủ Đề đốc