Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 784: Khẩu dụ trong thư phòng 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thân thể Đảng Kiêu Ba run rẩy, sắc mặt trắng bệch, khó khăn lắm mới ổn địnhđược thân hình. Hắn lẳng lặng gọi một tùy tùng, thì thầm vài câu vào tai hắn, đểtên tùy tùng này vội vàng rời thành, điều động quan binh trong doanh trại thủyquân tới đây.Lúc này bầu không khí quỷ dị lạ thường. Tuy Đảng Kiêu Ba rất biết ơn sự hỗtrợ từ Giám Sát viện nhưng vẫn cảm thấy có gì đó quái lạ. Hắn cố gắng xốc lạitinh thần, thi lễ với Phạm Nhàn rồi nói: "Thân thể ngàn vàng của đại nhân, hạquan cảm tạ không thể hết lời..."Chưa kịp nói xong, Phạm Nhàn đã ngắt lời: "Khi tên thích khách trốn thoát, đãxảy ra chuyện gì?"Đảng Kiêu Ba trong lòng cả kinh, tự hỏi không lẽ trong thủy quân cũng có nộiứng của thích khách?Phạm Nhàn quay sang phía Ngô Cách Phi đang sợ hãi không thôi, lạnh lùngnói: "Bảo ngươi điều động châu quân cơ mà? Lập tức đóng cửa thành lại, truylùng hung thủ, đồng thời bao vây toàn bộ toà nhà này, tất cả sĩ tốt thủy quân hạbinh khí chờ thẩm tra, không cho phép bất cứ ai ra khỏi cửa lớn!""Đại nhân!"Hai âm thanh vang lên lên cùng một lúc, Ngô Cách Phi rất sảng khoái nhậnnhiệm vụ này, còn Đảng Kiêu Ba nghe câu nói của Phạm Nhàn, cảm thấy cựckỳ bất an, muốn lên tiếng phản đối.o O oPhản đối cũng vô dụng, hôm nay Đề đốc thủy quân bị ám sát, đây là việc vôcùng nghiêm trọng, lại thêm trong lúc thích khách mặc đồ đen tẩu thoát thật sựcó một số điểm bất thường trong đội ngũ cung thủ của thủy quân. Phạm Nhànthân là Đề ti của Giám Sát Viện, bây giờ là quan chức cấp cao nhất, thân phậnquyền quý nhất ở nơi này, đúng dịp đúng lúc đứng ra chủ trì những công việctiếp theo, dùng cái cớ này để chèn ép ý kiến của Đảng Kiêu Ba. Tuy tướng lĩnhthủy quân Giao Châu trong lòng lo sợ nhưng cũng không có biện pháp gì.Không bao lâu sau, hơn ba trăm binh lính trực thuộc Tri châu Giao Châu NgôCách Phi đã khí thế hùng hổ bao vây toàn bộ Đề đốc. Thân binh và cung tiễnthủ thủy quân vốn đóng bên ngoài quay sang nhìn nhau, cuối cùng được ĐảngPhó tướng đánh mắt ra hiệu, mới buông bỏ vũ khí, tạm thời được giam giữtrong khu vườn lớn phía sau phủ Đề đốc thủy quân.Lúc này, cửa thành Giao Châu cũng đã đóng lại, bên cạnh đó hai trăm châuquân đã bắt đầu tìm kiếm thích khách mặc áo đen kia thành. Chỉ có điều trướcđó tất cả các tướng lĩnh và quan đều đã chứng kiến Tiểu Phạm đại nhân giaochiến với tên thích khách kia, nghĩ thầm đường đường Phạm Đề ti mà cònkhông giữ được thích khách kia lại, thế thì cử đám châu quân vũ lực tầm thườngra tìm có ích lợi gì?Đảng Kiêu Ba nhìn thoáng qua đám thủ hạ bị tước vũ khí trong vườn, sau đónhìn các châu quân ở ngoại phía ngoài vườn vẻ mặt hưng phấn vì cuối cùngcũng được vùng lên; ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng khó mà nhận ra. Cái chếtcủa Đề đốc đại nhân quá kỳ lạ, sự xuất hiện của Tiểu Phạm đại nhân cũng quákỳ lạ. Hơn nữa vụ ám sát này xảy ra ngay khi Giám Sát viện vừa tới, đốiphương lại lợi dụng chuyện này, cưỡng chế tước bỏ vũ khí của thân binh thủyquân, lại điều châu quân bao vây phủ Đề đốc. Tất cả những dấu hiệu này chothấy, mọi chuyện... không hề đơn giản như vậy.Mà mãi tới giờ phút này Phạm Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Chỉ cầngiam giữ những tướng lĩnh thủy quân quan trọng trong thành, thì mục tiêu đầutiên của y đã hoàn thành.Đây rõ ràng là kế hoạch trảm thủ một cách toàn diện, trước tiên giết chếtThường Côn có tâm cơ thâm sâu nhất, quan tước cao nhất trong thủy quân GiaoChâu; sau đó giam lỏng tất cả thủ lĩnh đầu não của thủy quân trong phủ Đề đốc.Cho dù cho hơn vạn quan binh thủy quân Giao Châu có mạnh như rồng như hổnhưng lúc cũng chỉ là rắn mất đầu, thậm chí có nổi loạn thì thiệt hại cũng đượcgiảm thiểu xuống mức thấp nhất.Vì mục tiêu này, Phạm Nhàn đã tiêu tốn không ít tâm trí. Ngôn Băng Vân đangkinh đô xa xôi, không thể hỗ trợ thiết kế những tiểu tiết trong vụ việc này, do đótất cả trình tự đều do bản thân Phạm Nhàn sắp xếp. Do mối quan hệ giữa thủyquân Giao Châu và Quân Sơn hội, Phạm Nhàn cũng phải cảnh giác, khôngmuốn đánh rắn động cỏ. Ngoài ra y còn thấy không tự tin vào kế hoạch màmình bố trí, cho nên không mang theo người trong Khải Niên tiểu tổ đến đây,những người đó đều là tâm phúc của y, nếu mọi chuyện có gì bất ổn phải chôncùng thủy quân Giao Châu, Phạm Nhàn không nỡ kéo họ theo. Y chỉ đến đâycùng với Ảnh Tử, phối hợp với hành động của phía Giao Châu, nếu thật sựkhông thể giải quyết được một vạn người kia, y và Ảnh Tử cũng có đủ thực lựcdẫn dắt bốn trăm Hắc Kỵ nhẹ nhàng trốn thoát.
Thân thể Đảng Kiêu Ba run rẩy, sắc mặt trắng bệch, khó khăn lắm mới ổn định
được thân hình. Hắn lẳng lặng gọi một tùy tùng, thì thầm vài câu vào tai hắn, để
tên tùy tùng này vội vàng rời thành, điều động quan binh trong doanh trại thủy
quân tới đây.
Lúc này bầu không khí quỷ dị lạ thường. Tuy Đảng Kiêu Ba rất biết ơn sự hỗ
trợ từ Giám Sát viện nhưng vẫn cảm thấy có gì đó quái lạ. Hắn cố gắng xốc lại
tinh thần, thi lễ với Phạm Nhàn rồi nói: "Thân thể ngàn vàng của đại nhân, hạ
quan cảm tạ không thể hết lời..."
Chưa kịp nói xong, Phạm Nhàn đã ngắt lời: "Khi tên thích khách trốn thoát, đã
xảy ra chuyện gì?"
Đảng Kiêu Ba trong lòng cả kinh, tự hỏi không lẽ trong thủy quân cũng có nội
ứng của thích khách?
Phạm Nhàn quay sang phía Ngô Cách Phi đang sợ hãi không thôi, lạnh lùng
nói: "Bảo ngươi điều động châu quân cơ mà? Lập tức đóng cửa thành lại, truy
lùng hung thủ, đồng thời bao vây toàn bộ toà nhà này, tất cả sĩ tốt thủy quân hạ
binh khí chờ thẩm tra, không cho phép bất cứ ai ra khỏi cửa lớn!"
"Đại nhân!"
Hai âm thanh vang lên lên cùng một lúc, Ngô Cách Phi rất sảng khoái nhận
nhiệm vụ này, còn Đảng Kiêu Ba nghe câu nói của Phạm Nhàn, cảm thấy cực
kỳ bất an, muốn lên tiếng phản đối.
o O o
Phản đối cũng vô dụng, hôm nay Đề đốc thủy quân bị ám sát, đây là việc vô
cùng nghiêm trọng, lại thêm trong lúc thích khách mặc đồ đen tẩu thoát thật sự
có một số điểm bất thường trong đội ngũ cung thủ của thủy quân. Phạm Nhàn
thân là Đề ti của Giám Sát Viện, bây giờ là quan chức cấp cao nhất, thân phận
quyền quý nhất ở nơi này, đúng dịp đúng lúc đứng ra chủ trì những công việc
tiếp theo, dùng cái cớ này để chèn ép ý kiến của Đảng Kiêu Ba. Tuy tướng lĩnh
thủy quân Giao Châu trong lòng lo sợ nhưng cũng không có biện pháp gì.
Không bao lâu sau, hơn ba trăm binh lính trực thuộc Tri châu Giao Châu Ngô
Cách Phi đã khí thế hùng hổ bao vây toàn bộ Đề đốc. Thân binh và cung tiễn
thủ thủy quân vốn đóng bên ngoài quay sang nhìn nhau, cuối cùng được Đảng
Phó tướng đánh mắt ra hiệu, mới buông bỏ vũ khí, tạm thời được giam giữ
trong khu vườn lớn phía sau phủ Đề đốc thủy quân.
Lúc này, cửa thành Giao Châu cũng đã đóng lại, bên cạnh đó hai trăm châu
quân đã bắt đầu tìm kiếm thích khách mặc áo đen kia thành. Chỉ có điều trước
đó tất cả các tướng lĩnh và quan đều đã chứng kiến Tiểu Phạm đại nhân giao
chiến với tên thích khách kia, nghĩ thầm đường đường Phạm Đề ti mà còn
không giữ được thích khách kia lại, thế thì cử đám châu quân vũ lực tầm thường
ra tìm có ích lợi gì?
Đảng Kiêu Ba nhìn thoáng qua đám thủ hạ bị tước vũ khí trong vườn, sau đó
nhìn các châu quân ở ngoại phía ngoài vườn vẻ mặt hưng phấn vì cuối cùng
cũng được vùng lên; ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng khó mà nhận ra. Cái chết
của Đề đốc đại nhân quá kỳ lạ, sự xuất hiện của Tiểu Phạm đại nhân cũng quá
kỳ lạ. Hơn nữa vụ ám sát này xảy ra ngay khi Giám Sát viện vừa tới, đối
phương lại lợi dụng chuyện này, cưỡng chế tước bỏ vũ khí của thân binh thủy
quân, lại điều châu quân bao vây phủ Đề đốc. Tất cả những dấu hiệu này cho
thấy, mọi chuyện... không hề đơn giản như vậy.
Mà mãi tới giờ phút này Phạm Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Chỉ cần
giam giữ những tướng lĩnh thủy quân quan trọng trong thành, thì mục tiêu đầu
tiên của y đã hoàn thành.
Đây rõ ràng là kế hoạch trảm thủ một cách toàn diện, trước tiên giết chết
Thường Côn có tâm cơ thâm sâu nhất, quan tước cao nhất trong thủy quân Giao
Châu; sau đó giam lỏng tất cả thủ lĩnh đầu não của thủy quân trong phủ Đề đốc.
Cho dù cho hơn vạn quan binh thủy quân Giao Châu có mạnh như rồng như hổ
nhưng lúc cũng chỉ là rắn mất đầu, thậm chí có nổi loạn thì thiệt hại cũng được
giảm thiểu xuống mức thấp nhất.
Vì mục tiêu này, Phạm Nhàn đã tiêu tốn không ít tâm trí. Ngôn Băng Vân đang
kinh đô xa xôi, không thể hỗ trợ thiết kế những tiểu tiết trong vụ việc này, do đó
tất cả trình tự đều do bản thân Phạm Nhàn sắp xếp. Do mối quan hệ giữa thủy
quân Giao Châu và Quân Sơn hội, Phạm Nhàn cũng phải cảnh giác, không
muốn đánh rắn động cỏ. Ngoài ra y còn thấy không tự tin vào kế hoạch mà
mình bố trí, cho nên không mang theo người trong Khải Niên tiểu tổ đến đây,
những người đó đều là tâm phúc của y, nếu mọi chuyện có gì bất ổn phải chôn
cùng thủy quân Giao Châu, Phạm Nhàn không nỡ kéo họ theo. Y chỉ đến đây
cùng với Ảnh Tử, phối hợp với hành động của phía Giao Châu, nếu thật sự
không thể giải quyết được một vạn người kia, y và Ảnh Tử cũng có đủ thực lực
dẫn dắt bốn trăm Hắc Kỵ nhẹ nhàng trốn thoát.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thân thể Đảng Kiêu Ba run rẩy, sắc mặt trắng bệch, khó khăn lắm mới ổn địnhđược thân hình. Hắn lẳng lặng gọi một tùy tùng, thì thầm vài câu vào tai hắn, đểtên tùy tùng này vội vàng rời thành, điều động quan binh trong doanh trại thủyquân tới đây.Lúc này bầu không khí quỷ dị lạ thường. Tuy Đảng Kiêu Ba rất biết ơn sự hỗtrợ từ Giám Sát viện nhưng vẫn cảm thấy có gì đó quái lạ. Hắn cố gắng xốc lạitinh thần, thi lễ với Phạm Nhàn rồi nói: "Thân thể ngàn vàng của đại nhân, hạquan cảm tạ không thể hết lời..."Chưa kịp nói xong, Phạm Nhàn đã ngắt lời: "Khi tên thích khách trốn thoát, đãxảy ra chuyện gì?"Đảng Kiêu Ba trong lòng cả kinh, tự hỏi không lẽ trong thủy quân cũng có nộiứng của thích khách?Phạm Nhàn quay sang phía Ngô Cách Phi đang sợ hãi không thôi, lạnh lùngnói: "Bảo ngươi điều động châu quân cơ mà? Lập tức đóng cửa thành lại, truylùng hung thủ, đồng thời bao vây toàn bộ toà nhà này, tất cả sĩ tốt thủy quân hạbinh khí chờ thẩm tra, không cho phép bất cứ ai ra khỏi cửa lớn!""Đại nhân!"Hai âm thanh vang lên lên cùng một lúc, Ngô Cách Phi rất sảng khoái nhậnnhiệm vụ này, còn Đảng Kiêu Ba nghe câu nói của Phạm Nhàn, cảm thấy cựckỳ bất an, muốn lên tiếng phản đối.o O oPhản đối cũng vô dụng, hôm nay Đề đốc thủy quân bị ám sát, đây là việc vôcùng nghiêm trọng, lại thêm trong lúc thích khách mặc đồ đen tẩu thoát thật sựcó một số điểm bất thường trong đội ngũ cung thủ của thủy quân. Phạm Nhànthân là Đề ti của Giám Sát Viện, bây giờ là quan chức cấp cao nhất, thân phậnquyền quý nhất ở nơi này, đúng dịp đúng lúc đứng ra chủ trì những công việctiếp theo, dùng cái cớ này để chèn ép ý kiến của Đảng Kiêu Ba. Tuy tướng lĩnhthủy quân Giao Châu trong lòng lo sợ nhưng cũng không có biện pháp gì.Không bao lâu sau, hơn ba trăm binh lính trực thuộc Tri châu Giao Châu NgôCách Phi đã khí thế hùng hổ bao vây toàn bộ Đề đốc. Thân binh và cung tiễnthủ thủy quân vốn đóng bên ngoài quay sang nhìn nhau, cuối cùng được ĐảngPhó tướng đánh mắt ra hiệu, mới buông bỏ vũ khí, tạm thời được giam giữtrong khu vườn lớn phía sau phủ Đề đốc thủy quân.Lúc này, cửa thành Giao Châu cũng đã đóng lại, bên cạnh đó hai trăm châuquân đã bắt đầu tìm kiếm thích khách mặc áo đen kia thành. Chỉ có điều trướcđó tất cả các tướng lĩnh và quan đều đã chứng kiến Tiểu Phạm đại nhân giaochiến với tên thích khách kia, nghĩ thầm đường đường Phạm Đề ti mà cònkhông giữ được thích khách kia lại, thế thì cử đám châu quân vũ lực tầm thườngra tìm có ích lợi gì?Đảng Kiêu Ba nhìn thoáng qua đám thủ hạ bị tước vũ khí trong vườn, sau đónhìn các châu quân ở ngoại phía ngoài vườn vẻ mặt hưng phấn vì cuối cùngcũng được vùng lên; ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng khó mà nhận ra. Cái chếtcủa Đề đốc đại nhân quá kỳ lạ, sự xuất hiện của Tiểu Phạm đại nhân cũng quákỳ lạ. Hơn nữa vụ ám sát này xảy ra ngay khi Giám Sát viện vừa tới, đốiphương lại lợi dụng chuyện này, cưỡng chế tước bỏ vũ khí của thân binh thủyquân, lại điều châu quân bao vây phủ Đề đốc. Tất cả những dấu hiệu này chothấy, mọi chuyện... không hề đơn giản như vậy.Mà mãi tới giờ phút này Phạm Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Chỉ cầngiam giữ những tướng lĩnh thủy quân quan trọng trong thành, thì mục tiêu đầutiên của y đã hoàn thành.Đây rõ ràng là kế hoạch trảm thủ một cách toàn diện, trước tiên giết chếtThường Côn có tâm cơ thâm sâu nhất, quan tước cao nhất trong thủy quân GiaoChâu; sau đó giam lỏng tất cả thủ lĩnh đầu não của thủy quân trong phủ Đề đốc.Cho dù cho hơn vạn quan binh thủy quân Giao Châu có mạnh như rồng như hổnhưng lúc cũng chỉ là rắn mất đầu, thậm chí có nổi loạn thì thiệt hại cũng đượcgiảm thiểu xuống mức thấp nhất.Vì mục tiêu này, Phạm Nhàn đã tiêu tốn không ít tâm trí. Ngôn Băng Vân đangkinh đô xa xôi, không thể hỗ trợ thiết kế những tiểu tiết trong vụ việc này, do đótất cả trình tự đều do bản thân Phạm Nhàn sắp xếp. Do mối quan hệ giữa thủyquân Giao Châu và Quân Sơn hội, Phạm Nhàn cũng phải cảnh giác, khôngmuốn đánh rắn động cỏ. Ngoài ra y còn thấy không tự tin vào kế hoạch màmình bố trí, cho nên không mang theo người trong Khải Niên tiểu tổ đến đây,những người đó đều là tâm phúc của y, nếu mọi chuyện có gì bất ổn phải chôncùng thủy quân Giao Châu, Phạm Nhàn không nỡ kéo họ theo. Y chỉ đến đâycùng với Ảnh Tử, phối hợp với hành động của phía Giao Châu, nếu thật sựkhông thể giải quyết được một vạn người kia, y và Ảnh Tử cũng có đủ thực lựcdẫn dắt bốn trăm Hắc Kỵ nhẹ nhàng trốn thoát.