Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 785: Khẩu dụ trong thư phòng 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Để đảm bảo tính bất ngờ của hành động, y cố ý ở lại Ngô Châu vui chơi nhiềungày, đồng thời dựa vào lý do đi thăm người thân ở Đạm Châu để che giấu hànhtung thật sự của mình.Điều quan trọng là phải đột ngột. Nếu không người bên phe Trưởng công chúachắc chắn sẽ đến, tuy mình là Hoàng tử không tước vị, là Đề ti của Giám Sátviện, nhưng vẫn không tiến hành thanh trừng toàn bộ thủy quân của Giao Châu.Không lầm, đúng là thanh trừng.Đây là biện pháp khi không còn biện pháp nào khác. Theo phương pháp điều trachính quy, ngay cả khi có sự hỗ trợ của Giám Sát viện thì Phạm Nhàn cũngkhông thể nắm được nhược điểm của một kẻ lão luyện như Thường Côn. Cònmột khi thực sự đụng độ bằng vũ lực, gây ra biến động trong quân đội, PhạmNhàn tự thấy Hắc Kỵ vẫn luôn đi theo bên cạnh mình cũng không thể đối mặttrực tiếp với thế bao vây của một vạn binh sĩ. Tuy trong thành Giao Châu, ngoạitrừ tám người đi theo phía sau y thì Giám Sát viện vẫn còn một số nhân thủđang ẩn nấp, nhưng nếu chưa tới thời khắc quan trọng, Phạm Nhàn cũng khôngmuốn sử dụng.Y chậm rãi quay người lại, lạnh lùng nhìn về phía những tướng lĩnh thủy quân ởđằng sau, có người mặt vàng như đất, có người tỏ ra tức giận bất bình. PhạmNhàn cười lạnh một tiếng, trong lòng suy nghĩ, nếu bệ hạ muốn mình ổn địnhGiang Nam, thu thập thủy quân, vậy thì những gương mặt xa lạ này... đươngnhiên phần lớn sẽ phải chết.Chỉ có điều trong lòng y hiểu rõ, thủy quân Giao Châu không thể bị ThườngCôn kiểm soát một mình, chắc chắn cũng có những tướng sĩ trung thành vớitriều đình. Mùa xuân, khi thủy quân Giao Châu hướng đến hòn đảo nhỏ ở ĐôngHải để giết người diệt khẩu, trong loại hành động gần như phản quốc này, chắcchắn Thường Côn chỉ dám điều động lực lượng nòng cốt bên phe mình. Còn tốihôm nay, y muốn thấy rõ, trong những tướng lĩnh thủy quân đang đứng trướcmặt mình... rốt cuộc ai là người trung, ai là kẻ gian.Còn về người tên Đảng Kiêu Ba kia... Phạm Nhàn dịu dàng nói: "Đảng Phótướng, ngươi thấy nên xử lý việc này thế nào?"Trong đầu Đảng Kiêu Ba đang lo lắng tính toán xem thân tín mà mình phái tớingoài thành có thể thoát ra ngoài trước khi cửa thành đóng lại không, đột nhiênnghe thấy câu hỏi ôn hòa này, trong lòng giật thót, đau xót trả lời: "Đề đốc đạinhân bất hạnh gặp nạn, mọi việc xin nhờ Tiểu Phạm đại nhân chủ trì... Chuyệnnày quá lớn, theo quan điểm của ty chức, chúng ta nên lập tức sử dụng tuyếnthông tin khẩn cấp để báo cáo sự việc này về kinh đô."Tuy nói rằng Phạm Nhàn sẽ chủ trì, nhưng lại luôn miệng yêu cầu báo cáo vụviệc về kinh đô. Chỉ cần tin tức về cái chết của Đề đốc thủy quân Giao Châuđược gửi ra ngoài, Phạm Nhàn đang ở trong thành Giao Châu sẽ khó tránh khỏimột số hiềm nghi tình ngay lý gian, làm chuyện gì cũng phải thận trọng hơnnhiều. Phạm Nhàn hiểu ý tứ trong lời nói của Đảng Kiêu Ba, không khỏi gậtđầu tán thưởng, nghĩ thầm nếu biết trước rằng trong thủy quân Giao Châu cómột nhân tài như thế này thì mình đã thu nhận cho bản thân chứ không phảimạo hiểm phái Quý Thường đến đây.Chỉ có điều Thường Côn đã chết, vụ án này cần được điều tra. Phạm Nhàn biếtĐảng Kiêu Ba là người mà mình phải lập tức nắm lấy. Y hạ quyết tâm không đểngười này rời khỏi mình, điềm nhiên nói: "Việc này quan trọng, đương nhiênphải báo cáo cho bệ hạ ngay, nhưng..."Y thay đổi giọng điệu, thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh."Đề đốc đại nhân bất hạnh bị kẻ gian làm hại." Phạm Nhàn híp mắt, cực kỳ lạnhlùng nói: "Một khi tin tức này được đưa ra, chỉ e sẽ gây chấn động triều chính,cũng sẽ gây ra ảnh hưởng rất xấu trong dân gian. Tạm không bàn tới thể diệncủa triều đình, mà chỉ vì bình an cho lãnh thổ quốc gia, phòng ngừa lũ gian tặcnước khác lợi dụng sự việc này, tin tức này phải được kín... Bên phía thủy quânGiao Châu và trong viện của ta sẽ cùng gửi mật tấu về kinh đô, trình bày rõ ràngvụ việc tối nay với triều đình, thế nhưng!"Y lạnh lùng nhìn mọi người: "Trong ba ngày tới, nếu ta nghe tin người dân GiaoChâu đã biết về tình hình cụ thể tối nay hay có bất cứ tin đồn không tốt nào,đừng trách bản quan không nể mặt."Các tướng lĩnh suy nghĩ một hồi, cảm thấy cách xử lý như vậy thực sự hợp lý,dồn dập gật đầu. Chỉ có Đảng Kiêu Ba trong lòng thầm kêu khổ, quay sangnháy mắt với mấy tâm phúc của Thường Đề đốc. Nếu thực sự tuân theo cách xửlý của Phạm Nhàn thì bên ngoài sẽ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ratrong phủ Đề đốc, tin tức trong ngoài bị ngăn cách. Lại nhìn vào thái độ củaquan phủ địa phương Giao Châu, có thể thấy những tướng lĩnh thủy quân nhưmình sẽ thật sự trở thành ba ba trong rổ, không thể há miệng, cũng không cóchỗ mà chạy.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Để đảm bảo tính bất ngờ của hành động, y cố ý ở lại Ngô Châu vui chơi nhiềungày, đồng thời dựa vào lý do đi thăm người thân ở Đạm Châu để che giấu hànhtung thật sự của mình.Điều quan trọng là phải đột ngột. Nếu không người bên phe Trưởng công chúachắc chắn sẽ đến, tuy mình là Hoàng tử không tước vị, là Đề ti của Giám Sátviện, nhưng vẫn không tiến hành thanh trừng toàn bộ thủy quân của Giao Châu.Không lầm, đúng là thanh trừng.Đây là biện pháp khi không còn biện pháp nào khác. Theo phương pháp điều trachính quy, ngay cả khi có sự hỗ trợ của Giám Sát viện thì Phạm Nhàn cũngkhông thể nắm được nhược điểm của một kẻ lão luyện như Thường Côn. Cònmột khi thực sự đụng độ bằng vũ lực, gây ra biến động trong quân đội, PhạmNhàn tự thấy Hắc Kỵ vẫn luôn đi theo bên cạnh mình cũng không thể đối mặttrực tiếp với thế bao vây của một vạn binh sĩ. Tuy trong thành Giao Châu, ngoạitrừ tám người đi theo phía sau y thì Giám Sát viện vẫn còn một số nhân thủđang ẩn nấp, nhưng nếu chưa tới thời khắc quan trọng, Phạm Nhàn cũng khôngmuốn sử dụng.Y chậm rãi quay người lại, lạnh lùng nhìn về phía những tướng lĩnh thủy quân ởđằng sau, có người mặt vàng như đất, có người tỏ ra tức giận bất bình. PhạmNhàn cười lạnh một tiếng, trong lòng suy nghĩ, nếu bệ hạ muốn mình ổn địnhGiang Nam, thu thập thủy quân, vậy thì những gương mặt xa lạ này... đươngnhiên phần lớn sẽ phải chết.Chỉ có điều trong lòng y hiểu rõ, thủy quân Giao Châu không thể bị ThườngCôn kiểm soát một mình, chắc chắn cũng có những tướng sĩ trung thành vớitriều đình. Mùa xuân, khi thủy quân Giao Châu hướng đến hòn đảo nhỏ ở ĐôngHải để giết người diệt khẩu, trong loại hành động gần như phản quốc này, chắcchắn Thường Côn chỉ dám điều động lực lượng nòng cốt bên phe mình. Còn tốihôm nay, y muốn thấy rõ, trong những tướng lĩnh thủy quân đang đứng trướcmặt mình... rốt cuộc ai là người trung, ai là kẻ gian.Còn về người tên Đảng Kiêu Ba kia... Phạm Nhàn dịu dàng nói: "Đảng Phótướng, ngươi thấy nên xử lý việc này thế nào?"Trong đầu Đảng Kiêu Ba đang lo lắng tính toán xem thân tín mà mình phái tớingoài thành có thể thoát ra ngoài trước khi cửa thành đóng lại không, đột nhiênnghe thấy câu hỏi ôn hòa này, trong lòng giật thót, đau xót trả lời: "Đề đốc đạinhân bất hạnh gặp nạn, mọi việc xin nhờ Tiểu Phạm đại nhân chủ trì... Chuyệnnày quá lớn, theo quan điểm của ty chức, chúng ta nên lập tức sử dụng tuyếnthông tin khẩn cấp để báo cáo sự việc này về kinh đô."Tuy nói rằng Phạm Nhàn sẽ chủ trì, nhưng lại luôn miệng yêu cầu báo cáo vụviệc về kinh đô. Chỉ cần tin tức về cái chết của Đề đốc thủy quân Giao Châuđược gửi ra ngoài, Phạm Nhàn đang ở trong thành Giao Châu sẽ khó tránh khỏimột số hiềm nghi tình ngay lý gian, làm chuyện gì cũng phải thận trọng hơnnhiều. Phạm Nhàn hiểu ý tứ trong lời nói của Đảng Kiêu Ba, không khỏi gậtđầu tán thưởng, nghĩ thầm nếu biết trước rằng trong thủy quân Giao Châu cómột nhân tài như thế này thì mình đã thu nhận cho bản thân chứ không phảimạo hiểm phái Quý Thường đến đây.Chỉ có điều Thường Côn đã chết, vụ án này cần được điều tra. Phạm Nhàn biếtĐảng Kiêu Ba là người mà mình phải lập tức nắm lấy. Y hạ quyết tâm không đểngười này rời khỏi mình, điềm nhiên nói: "Việc này quan trọng, đương nhiênphải báo cáo cho bệ hạ ngay, nhưng..."Y thay đổi giọng điệu, thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh."Đề đốc đại nhân bất hạnh bị kẻ gian làm hại." Phạm Nhàn híp mắt, cực kỳ lạnhlùng nói: "Một khi tin tức này được đưa ra, chỉ e sẽ gây chấn động triều chính,cũng sẽ gây ra ảnh hưởng rất xấu trong dân gian. Tạm không bàn tới thể diệncủa triều đình, mà chỉ vì bình an cho lãnh thổ quốc gia, phòng ngừa lũ gian tặcnước khác lợi dụng sự việc này, tin tức này phải được kín... Bên phía thủy quânGiao Châu và trong viện của ta sẽ cùng gửi mật tấu về kinh đô, trình bày rõ ràngvụ việc tối nay với triều đình, thế nhưng!"Y lạnh lùng nhìn mọi người: "Trong ba ngày tới, nếu ta nghe tin người dân GiaoChâu đã biết về tình hình cụ thể tối nay hay có bất cứ tin đồn không tốt nào,đừng trách bản quan không nể mặt."Các tướng lĩnh suy nghĩ một hồi, cảm thấy cách xử lý như vậy thực sự hợp lý,dồn dập gật đầu. Chỉ có Đảng Kiêu Ba trong lòng thầm kêu khổ, quay sangnháy mắt với mấy tâm phúc của Thường Đề đốc. Nếu thực sự tuân theo cách xửlý của Phạm Nhàn thì bên ngoài sẽ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ratrong phủ Đề đốc, tin tức trong ngoài bị ngăn cách. Lại nhìn vào thái độ củaquan phủ địa phương Giao Châu, có thể thấy những tướng lĩnh thủy quân nhưmình sẽ thật sự trở thành ba ba trong rổ, không thể há miệng, cũng không cóchỗ mà chạy.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Để đảm bảo tính bất ngờ của hành động, y cố ý ở lại Ngô Châu vui chơi nhiềungày, đồng thời dựa vào lý do đi thăm người thân ở Đạm Châu để che giấu hànhtung thật sự của mình.Điều quan trọng là phải đột ngột. Nếu không người bên phe Trưởng công chúachắc chắn sẽ đến, tuy mình là Hoàng tử không tước vị, là Đề ti của Giám Sátviện, nhưng vẫn không tiến hành thanh trừng toàn bộ thủy quân của Giao Châu.Không lầm, đúng là thanh trừng.Đây là biện pháp khi không còn biện pháp nào khác. Theo phương pháp điều trachính quy, ngay cả khi có sự hỗ trợ của Giám Sát viện thì Phạm Nhàn cũngkhông thể nắm được nhược điểm của một kẻ lão luyện như Thường Côn. Cònmột khi thực sự đụng độ bằng vũ lực, gây ra biến động trong quân đội, PhạmNhàn tự thấy Hắc Kỵ vẫn luôn đi theo bên cạnh mình cũng không thể đối mặttrực tiếp với thế bao vây của một vạn binh sĩ. Tuy trong thành Giao Châu, ngoạitrừ tám người đi theo phía sau y thì Giám Sát viện vẫn còn một số nhân thủđang ẩn nấp, nhưng nếu chưa tới thời khắc quan trọng, Phạm Nhàn cũng khôngmuốn sử dụng.Y chậm rãi quay người lại, lạnh lùng nhìn về phía những tướng lĩnh thủy quân ởđằng sau, có người mặt vàng như đất, có người tỏ ra tức giận bất bình. PhạmNhàn cười lạnh một tiếng, trong lòng suy nghĩ, nếu bệ hạ muốn mình ổn địnhGiang Nam, thu thập thủy quân, vậy thì những gương mặt xa lạ này... đươngnhiên phần lớn sẽ phải chết.Chỉ có điều trong lòng y hiểu rõ, thủy quân Giao Châu không thể bị ThườngCôn kiểm soát một mình, chắc chắn cũng có những tướng sĩ trung thành vớitriều đình. Mùa xuân, khi thủy quân Giao Châu hướng đến hòn đảo nhỏ ở ĐôngHải để giết người diệt khẩu, trong loại hành động gần như phản quốc này, chắcchắn Thường Côn chỉ dám điều động lực lượng nòng cốt bên phe mình. Còn tốihôm nay, y muốn thấy rõ, trong những tướng lĩnh thủy quân đang đứng trướcmặt mình... rốt cuộc ai là người trung, ai là kẻ gian.Còn về người tên Đảng Kiêu Ba kia... Phạm Nhàn dịu dàng nói: "Đảng Phótướng, ngươi thấy nên xử lý việc này thế nào?"Trong đầu Đảng Kiêu Ba đang lo lắng tính toán xem thân tín mà mình phái tớingoài thành có thể thoát ra ngoài trước khi cửa thành đóng lại không, đột nhiênnghe thấy câu hỏi ôn hòa này, trong lòng giật thót, đau xót trả lời: "Đề đốc đạinhân bất hạnh gặp nạn, mọi việc xin nhờ Tiểu Phạm đại nhân chủ trì... Chuyệnnày quá lớn, theo quan điểm của ty chức, chúng ta nên lập tức sử dụng tuyếnthông tin khẩn cấp để báo cáo sự việc này về kinh đô."Tuy nói rằng Phạm Nhàn sẽ chủ trì, nhưng lại luôn miệng yêu cầu báo cáo vụviệc về kinh đô. Chỉ cần tin tức về cái chết của Đề đốc thủy quân Giao Châuđược gửi ra ngoài, Phạm Nhàn đang ở trong thành Giao Châu sẽ khó tránh khỏimột số hiềm nghi tình ngay lý gian, làm chuyện gì cũng phải thận trọng hơnnhiều. Phạm Nhàn hiểu ý tứ trong lời nói của Đảng Kiêu Ba, không khỏi gậtđầu tán thưởng, nghĩ thầm nếu biết trước rằng trong thủy quân Giao Châu cómột nhân tài như thế này thì mình đã thu nhận cho bản thân chứ không phảimạo hiểm phái Quý Thường đến đây.Chỉ có điều Thường Côn đã chết, vụ án này cần được điều tra. Phạm Nhàn biếtĐảng Kiêu Ba là người mà mình phải lập tức nắm lấy. Y hạ quyết tâm không đểngười này rời khỏi mình, điềm nhiên nói: "Việc này quan trọng, đương nhiênphải báo cáo cho bệ hạ ngay, nhưng..."Y thay đổi giọng điệu, thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh."Đề đốc đại nhân bất hạnh bị kẻ gian làm hại." Phạm Nhàn híp mắt, cực kỳ lạnhlùng nói: "Một khi tin tức này được đưa ra, chỉ e sẽ gây chấn động triều chính,cũng sẽ gây ra ảnh hưởng rất xấu trong dân gian. Tạm không bàn tới thể diệncủa triều đình, mà chỉ vì bình an cho lãnh thổ quốc gia, phòng ngừa lũ gian tặcnước khác lợi dụng sự việc này, tin tức này phải được kín... Bên phía thủy quânGiao Châu và trong viện của ta sẽ cùng gửi mật tấu về kinh đô, trình bày rõ ràngvụ việc tối nay với triều đình, thế nhưng!"Y lạnh lùng nhìn mọi người: "Trong ba ngày tới, nếu ta nghe tin người dân GiaoChâu đã biết về tình hình cụ thể tối nay hay có bất cứ tin đồn không tốt nào,đừng trách bản quan không nể mặt."Các tướng lĩnh suy nghĩ một hồi, cảm thấy cách xử lý như vậy thực sự hợp lý,dồn dập gật đầu. Chỉ có Đảng Kiêu Ba trong lòng thầm kêu khổ, quay sangnháy mắt với mấy tâm phúc của Thường Đề đốc. Nếu thực sự tuân theo cách xửlý của Phạm Nhàn thì bên ngoài sẽ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ratrong phủ Đề đốc, tin tức trong ngoài bị ngăn cách. Lại nhìn vào thái độ củaquan phủ địa phương Giao Châu, có thể thấy những tướng lĩnh thủy quân nhưmình sẽ thật sự trở thành ba ba trong rổ, không thể há miệng, cũng không cóchỗ mà chạy.

Chương 785: Khẩu dụ trong thư phòng 2