Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 787: Khẩu dụ trong thư phòng 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thường Côn, Đề đốc thủy quân của Giao Châu, chính là cận thần đi theo bênHoàng đế Khánh Quốc trong thời gian bắc phạt năm xưa, bằng không hắn cũngchẳng thể một mình nắm giữ một lực lượng quân sự quan trọng như thủy quânGiao Châu. Giao Châu bắc khống chế Đông Di thành, dưới chấn nhiếp GiangNam phía Dưới, quan trọng biết bao!Nhưng một vị thần tử được Hoàng đế Khánh Quốc tín nhiệm như vậy lại âmthầm phản bội Hoàng đế, âm thầm xuất binh giúp đỡ Minh gia ở Giang Nam,tàn sát vô số sinh linh trên hòn đảo nhỏ!Phạm Nhàn nhìn bức thư, rầu rĩ hạ thấp tầm mắt, thầm nghĩ trong lòng Hoàngđế đau lòng và thất vọng đến như vậy, chính là vì lý do mà Trần viện trưởng đãtừng nói: Điều Bệ Hạ không thể chấp nhận được nhất chính là bị người mà bảnthân tin tưởng lại phản bội và lừa dối mình.Vì thế, Thường Côn nhất định phải chết. Chỉ có điều Hoàng đế vẫn cố chấp,muốn mắng mỏ Thường Côn một trận trước lúc hắn chết. Tiếc thay... PhạmNhàn không hề giúp Hoàng đế hoàn thành tâm nguyện này.Y ổn định tâm trí, tiếp tục đọc nó."... Có phải trái tim của ngươi đã bị chó gặm không? Nếu ngươi trả lời khôngtốt, trẫm sẽ để Phạm Nhàn lôi thi thể ngươi ra cho lũ chó hoang trên đồng hoangphương Bắc, đó chính là nơi năm xưa ngươi đã theo trẫm vào sinh ra tử. Ngươibiết lũ chó hoang ở đó thích nhai mặt người như thế nào."Trong thư phòng, theo tiếng tiếng Phạm Nhàn truyền lại khẩu dụ của Hoàng đế,như có cơn gió âm u thổi qua, lạnh lẽo đến thấu xương.Tri châu Giao Châu Ngô Cách Phỉ không thể ngờ nổi khẩu dụ của bệ hạ lại cónội dung như vậy. Hắn hoàn toàn không biết Thường Côn đã làm gì mà khiếnbệ hạ tức giận đến như vậy, chỉ có thể há hốc mồm, thể hiện nỗi hoang mang vàkinh hãi của mình.Còn ba vị tướng lĩnh cao cấp trong thủy quân Giao Châu, sắc mặt đã trở nêntrắng bệch, mồ hôi vẫn còn đang chảy trên lưng Đảng Kiêu Ba, nhưng ngay lậptức đã hóa thành dòng nước đá lạnh buốt.Ba vị tướng lĩnh khấu đầu liên tục, không ngừng nghỉ, không dám mở miệnghỏi giò, cũng không dám lên tiếng giải thích. Bởi vì lời lẽ trong khẩu dụ tuyhung ác, nhưng hoàn toàn không nhắc tới tội trạng cụ thể của Thường Côn.Thiên tử nổi giận, dù chỉ trên một trang giấy nhưng những tướng lĩnh thủy quânnày vẫn không thể chống lại!o O oPhạm Nhàn đã chậm rãi ngồi lại trên ghế, không gọi bốn người đang quỳ trênđất đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tất cả đã nghe rõ chưa? Hôm nay bản quan đếnGiao Châu điều tra vụ án, điều tra chính là... vụ án về Thường Côn. Chỉ có điềuhắn đã chết từ trước, thật khiến bản quan bất ngờ."Đảng Kiêu Ba cắn chặt răng, ưỡn thẳng thân hình, không chút e ngại nhìn thẳngvào mắt Phạm Nhàn, hỏi: "Hạ quan cả gan, dám hỏi Đề Ti đại nhân phụng chỉđể điều tra vụ án gì? Đề đốc đại nhân có công với đất nước, gian khổ bảo vệbiên cương, hạ quan thực sự không biết có tội lỗi gì... Chỉ e Giao Châu xa xôi,Thánh thượng đã bị một số kẻ tiểu nhân gian tà lừa dối..."Ánh mắt của Phạm Nhàn dần trở nên lạnh lẽo.Đảng Kiêu Ba cắn tới sắp nát răng mới có thể gắng gượng nói hết cả câu: "Kínhxin Đề ti đại nhân điều tra kỹ lưỡng, trả lại công bằng cho đại nhân nhà ta, chớlàm nguội lạnh tấm lòng của hơn vạn tướng sĩ gian khổ bảo vệ biên giới chotriều đình...!"Phạm Nhàn im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Đảng Kiêu Ba.Im lặng một hồi lâu như vậy khiến bầu không khí trong thư phòng bỗng trở nêncăng thẳng."Có tội lỗi gì ư?" Giọng điệu Phạm Nhàn lạnh như băng phá vỡ không gian tĩnhlặng, "m thầm cấu kết với Đông Di thành có phải là tội lỗi không? Thân là thủyquân bảo vệ biên cương, nhưng âm thầm nắm giữ việc buôn lậu sản phẩm củaNội Khố, có phải là tội lỗi không? Cấu kết với thương nhân Giang Nam, dungtúng cho giặc cướp... có phải là tội lỗi không?""m thầm điều động thủy quân rời cảng, lên đảo trên biển giết người, che giấuvết tích cho phản tặc..." Giọng nói của Phạm Nhàn dần chuyển thành phẫn nộ,nhìn chằm chằm vào Đảng Kiêu Ba nói: "Lá gan của thủy quân Giao Châu cácngươi... đúng là không nhỏ. Nếu như tất cả những hành động đó còn không coilà tội lỗi, thế thì cái gì mới được coi là tội lỗi?"Y đột nhiên đứng dậy, híp mắt nhìn bốn người đang quỳ trên đất, nói: "Ngươimuốn triều đình không làm nguội lạnh tấm lòng hơn vạn tướng sĩ, nhưng hànhđộng của các ngươi còn vô sỉ hơn lũ hải tặc uống máu người kia. Chẳng lẽ cácngươi không sợ làm nguội lạnh tấm lòng của triều đình, làm nguội lạnh tấmlòng của nhân dân... làm nguội lạnh tấm lòng của bệ hạ!"o O oTrong lúc Phạm Nhàn hùng hồn chất vấn, thực ra y vẫn liếc mắt chú ý tới ba têntướng lĩnh thủy quân trong số bốn người. Đảng Kiêu Ba vẫn giữ vẻ mặt trungthành, oan khuất; còn trong hai tướng lĩnh kia có một người ánh mắt hoảng hốt,người còn lại thì vừa sợ hãi vừa không thể tin nổi, như thể hoàn toàn không biếtvề việc này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thường Côn, Đề đốc thủy quân của Giao Châu, chính là cận thần đi theo bênHoàng đế Khánh Quốc trong thời gian bắc phạt năm xưa, bằng không hắn cũngchẳng thể một mình nắm giữ một lực lượng quân sự quan trọng như thủy quânGiao Châu. Giao Châu bắc khống chế Đông Di thành, dưới chấn nhiếp GiangNam phía Dưới, quan trọng biết bao!Nhưng một vị thần tử được Hoàng đế Khánh Quốc tín nhiệm như vậy lại âmthầm phản bội Hoàng đế, âm thầm xuất binh giúp đỡ Minh gia ở Giang Nam,tàn sát vô số sinh linh trên hòn đảo nhỏ!Phạm Nhàn nhìn bức thư, rầu rĩ hạ thấp tầm mắt, thầm nghĩ trong lòng Hoàngđế đau lòng và thất vọng đến như vậy, chính là vì lý do mà Trần viện trưởng đãtừng nói: Điều Bệ Hạ không thể chấp nhận được nhất chính là bị người mà bảnthân tin tưởng lại phản bội và lừa dối mình.Vì thế, Thường Côn nhất định phải chết. Chỉ có điều Hoàng đế vẫn cố chấp,muốn mắng mỏ Thường Côn một trận trước lúc hắn chết. Tiếc thay... PhạmNhàn không hề giúp Hoàng đế hoàn thành tâm nguyện này.Y ổn định tâm trí, tiếp tục đọc nó."... Có phải trái tim của ngươi đã bị chó gặm không? Nếu ngươi trả lời khôngtốt, trẫm sẽ để Phạm Nhàn lôi thi thể ngươi ra cho lũ chó hoang trên đồng hoangphương Bắc, đó chính là nơi năm xưa ngươi đã theo trẫm vào sinh ra tử. Ngươibiết lũ chó hoang ở đó thích nhai mặt người như thế nào."Trong thư phòng, theo tiếng tiếng Phạm Nhàn truyền lại khẩu dụ của Hoàng đế,như có cơn gió âm u thổi qua, lạnh lẽo đến thấu xương.Tri châu Giao Châu Ngô Cách Phỉ không thể ngờ nổi khẩu dụ của bệ hạ lại cónội dung như vậy. Hắn hoàn toàn không biết Thường Côn đã làm gì mà khiếnbệ hạ tức giận đến như vậy, chỉ có thể há hốc mồm, thể hiện nỗi hoang mang vàkinh hãi của mình.Còn ba vị tướng lĩnh cao cấp trong thủy quân Giao Châu, sắc mặt đã trở nêntrắng bệch, mồ hôi vẫn còn đang chảy trên lưng Đảng Kiêu Ba, nhưng ngay lậptức đã hóa thành dòng nước đá lạnh buốt.Ba vị tướng lĩnh khấu đầu liên tục, không ngừng nghỉ, không dám mở miệnghỏi giò, cũng không dám lên tiếng giải thích. Bởi vì lời lẽ trong khẩu dụ tuyhung ác, nhưng hoàn toàn không nhắc tới tội trạng cụ thể của Thường Côn.Thiên tử nổi giận, dù chỉ trên một trang giấy nhưng những tướng lĩnh thủy quânnày vẫn không thể chống lại!o O oPhạm Nhàn đã chậm rãi ngồi lại trên ghế, không gọi bốn người đang quỳ trênđất đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tất cả đã nghe rõ chưa? Hôm nay bản quan đếnGiao Châu điều tra vụ án, điều tra chính là... vụ án về Thường Côn. Chỉ có điềuhắn đã chết từ trước, thật khiến bản quan bất ngờ."Đảng Kiêu Ba cắn chặt răng, ưỡn thẳng thân hình, không chút e ngại nhìn thẳngvào mắt Phạm Nhàn, hỏi: "Hạ quan cả gan, dám hỏi Đề Ti đại nhân phụng chỉđể điều tra vụ án gì? Đề đốc đại nhân có công với đất nước, gian khổ bảo vệbiên cương, hạ quan thực sự không biết có tội lỗi gì... Chỉ e Giao Châu xa xôi,Thánh thượng đã bị một số kẻ tiểu nhân gian tà lừa dối..."Ánh mắt của Phạm Nhàn dần trở nên lạnh lẽo.Đảng Kiêu Ba cắn tới sắp nát răng mới có thể gắng gượng nói hết cả câu: "Kínhxin Đề ti đại nhân điều tra kỹ lưỡng, trả lại công bằng cho đại nhân nhà ta, chớlàm nguội lạnh tấm lòng của hơn vạn tướng sĩ gian khổ bảo vệ biên giới chotriều đình...!"Phạm Nhàn im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Đảng Kiêu Ba.Im lặng một hồi lâu như vậy khiến bầu không khí trong thư phòng bỗng trở nêncăng thẳng."Có tội lỗi gì ư?" Giọng điệu Phạm Nhàn lạnh như băng phá vỡ không gian tĩnhlặng, "m thầm cấu kết với Đông Di thành có phải là tội lỗi không? Thân là thủyquân bảo vệ biên cương, nhưng âm thầm nắm giữ việc buôn lậu sản phẩm củaNội Khố, có phải là tội lỗi không? Cấu kết với thương nhân Giang Nam, dungtúng cho giặc cướp... có phải là tội lỗi không?""m thầm điều động thủy quân rời cảng, lên đảo trên biển giết người, che giấuvết tích cho phản tặc..." Giọng nói của Phạm Nhàn dần chuyển thành phẫn nộ,nhìn chằm chằm vào Đảng Kiêu Ba nói: "Lá gan của thủy quân Giao Châu cácngươi... đúng là không nhỏ. Nếu như tất cả những hành động đó còn không coilà tội lỗi, thế thì cái gì mới được coi là tội lỗi?"Y đột nhiên đứng dậy, híp mắt nhìn bốn người đang quỳ trên đất, nói: "Ngươimuốn triều đình không làm nguội lạnh tấm lòng hơn vạn tướng sĩ, nhưng hànhđộng của các ngươi còn vô sỉ hơn lũ hải tặc uống máu người kia. Chẳng lẽ cácngươi không sợ làm nguội lạnh tấm lòng của triều đình, làm nguội lạnh tấmlòng của nhân dân... làm nguội lạnh tấm lòng của bệ hạ!"o O oTrong lúc Phạm Nhàn hùng hồn chất vấn, thực ra y vẫn liếc mắt chú ý tới ba têntướng lĩnh thủy quân trong số bốn người. Đảng Kiêu Ba vẫn giữ vẻ mặt trungthành, oan khuất; còn trong hai tướng lĩnh kia có một người ánh mắt hoảng hốt,người còn lại thì vừa sợ hãi vừa không thể tin nổi, như thể hoàn toàn không biếtvề việc này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thường Côn, Đề đốc thủy quân của Giao Châu, chính là cận thần đi theo bênHoàng đế Khánh Quốc trong thời gian bắc phạt năm xưa, bằng không hắn cũngchẳng thể một mình nắm giữ một lực lượng quân sự quan trọng như thủy quânGiao Châu. Giao Châu bắc khống chế Đông Di thành, dưới chấn nhiếp GiangNam phía Dưới, quan trọng biết bao!Nhưng một vị thần tử được Hoàng đế Khánh Quốc tín nhiệm như vậy lại âmthầm phản bội Hoàng đế, âm thầm xuất binh giúp đỡ Minh gia ở Giang Nam,tàn sát vô số sinh linh trên hòn đảo nhỏ!Phạm Nhàn nhìn bức thư, rầu rĩ hạ thấp tầm mắt, thầm nghĩ trong lòng Hoàngđế đau lòng và thất vọng đến như vậy, chính là vì lý do mà Trần viện trưởng đãtừng nói: Điều Bệ Hạ không thể chấp nhận được nhất chính là bị người mà bảnthân tin tưởng lại phản bội và lừa dối mình.Vì thế, Thường Côn nhất định phải chết. Chỉ có điều Hoàng đế vẫn cố chấp,muốn mắng mỏ Thường Côn một trận trước lúc hắn chết. Tiếc thay... PhạmNhàn không hề giúp Hoàng đế hoàn thành tâm nguyện này.Y ổn định tâm trí, tiếp tục đọc nó."... Có phải trái tim của ngươi đã bị chó gặm không? Nếu ngươi trả lời khôngtốt, trẫm sẽ để Phạm Nhàn lôi thi thể ngươi ra cho lũ chó hoang trên đồng hoangphương Bắc, đó chính là nơi năm xưa ngươi đã theo trẫm vào sinh ra tử. Ngươibiết lũ chó hoang ở đó thích nhai mặt người như thế nào."Trong thư phòng, theo tiếng tiếng Phạm Nhàn truyền lại khẩu dụ của Hoàng đế,như có cơn gió âm u thổi qua, lạnh lẽo đến thấu xương.Tri châu Giao Châu Ngô Cách Phỉ không thể ngờ nổi khẩu dụ của bệ hạ lại cónội dung như vậy. Hắn hoàn toàn không biết Thường Côn đã làm gì mà khiếnbệ hạ tức giận đến như vậy, chỉ có thể há hốc mồm, thể hiện nỗi hoang mang vàkinh hãi của mình.Còn ba vị tướng lĩnh cao cấp trong thủy quân Giao Châu, sắc mặt đã trở nêntrắng bệch, mồ hôi vẫn còn đang chảy trên lưng Đảng Kiêu Ba, nhưng ngay lậptức đã hóa thành dòng nước đá lạnh buốt.Ba vị tướng lĩnh khấu đầu liên tục, không ngừng nghỉ, không dám mở miệnghỏi giò, cũng không dám lên tiếng giải thích. Bởi vì lời lẽ trong khẩu dụ tuyhung ác, nhưng hoàn toàn không nhắc tới tội trạng cụ thể của Thường Côn.Thiên tử nổi giận, dù chỉ trên một trang giấy nhưng những tướng lĩnh thủy quânnày vẫn không thể chống lại!o O oPhạm Nhàn đã chậm rãi ngồi lại trên ghế, không gọi bốn người đang quỳ trênđất đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tất cả đã nghe rõ chưa? Hôm nay bản quan đếnGiao Châu điều tra vụ án, điều tra chính là... vụ án về Thường Côn. Chỉ có điềuhắn đã chết từ trước, thật khiến bản quan bất ngờ."Đảng Kiêu Ba cắn chặt răng, ưỡn thẳng thân hình, không chút e ngại nhìn thẳngvào mắt Phạm Nhàn, hỏi: "Hạ quan cả gan, dám hỏi Đề Ti đại nhân phụng chỉđể điều tra vụ án gì? Đề đốc đại nhân có công với đất nước, gian khổ bảo vệbiên cương, hạ quan thực sự không biết có tội lỗi gì... Chỉ e Giao Châu xa xôi,Thánh thượng đã bị một số kẻ tiểu nhân gian tà lừa dối..."Ánh mắt của Phạm Nhàn dần trở nên lạnh lẽo.Đảng Kiêu Ba cắn tới sắp nát răng mới có thể gắng gượng nói hết cả câu: "Kínhxin Đề ti đại nhân điều tra kỹ lưỡng, trả lại công bằng cho đại nhân nhà ta, chớlàm nguội lạnh tấm lòng của hơn vạn tướng sĩ gian khổ bảo vệ biên giới chotriều đình...!"Phạm Nhàn im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Đảng Kiêu Ba.Im lặng một hồi lâu như vậy khiến bầu không khí trong thư phòng bỗng trở nêncăng thẳng."Có tội lỗi gì ư?" Giọng điệu Phạm Nhàn lạnh như băng phá vỡ không gian tĩnhlặng, "m thầm cấu kết với Đông Di thành có phải là tội lỗi không? Thân là thủyquân bảo vệ biên cương, nhưng âm thầm nắm giữ việc buôn lậu sản phẩm củaNội Khố, có phải là tội lỗi không? Cấu kết với thương nhân Giang Nam, dungtúng cho giặc cướp... có phải là tội lỗi không?""m thầm điều động thủy quân rời cảng, lên đảo trên biển giết người, che giấuvết tích cho phản tặc..." Giọng nói của Phạm Nhàn dần chuyển thành phẫn nộ,nhìn chằm chằm vào Đảng Kiêu Ba nói: "Lá gan của thủy quân Giao Châu cácngươi... đúng là không nhỏ. Nếu như tất cả những hành động đó còn không coilà tội lỗi, thế thì cái gì mới được coi là tội lỗi?"Y đột nhiên đứng dậy, híp mắt nhìn bốn người đang quỳ trên đất, nói: "Ngươimuốn triều đình không làm nguội lạnh tấm lòng hơn vạn tướng sĩ, nhưng hànhđộng của các ngươi còn vô sỉ hơn lũ hải tặc uống máu người kia. Chẳng lẽ cácngươi không sợ làm nguội lạnh tấm lòng của triều đình, làm nguội lạnh tấmlòng của nhân dân... làm nguội lạnh tấm lòng của bệ hạ!"o O oTrong lúc Phạm Nhàn hùng hồn chất vấn, thực ra y vẫn liếc mắt chú ý tới ba têntướng lĩnh thủy quân trong số bốn người. Đảng Kiêu Ba vẫn giữ vẻ mặt trungthành, oan khuất; còn trong hai tướng lĩnh kia có một người ánh mắt hoảng hốt,người còn lại thì vừa sợ hãi vừa không thể tin nổi, như thể hoàn toàn không biếtvề việc này.