Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 788: Một đêm chết người không đền mạng 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không quan tâm có phải người này đang diễn kịch hay không, dùsao vẫn còn thời gian để tra khảo.Còn lúc này, Đảng Kiêu Ba đau xót lớn tiếng nói: "Muốn đổ tội cho người khác,thì muốn nói sao chẳng được? Giám Sát Viện định hãm hại thủy quân chúng ta,chúng ta tuyệt đối không phục, thi thể Đề đốc đại nhân còn chưa lạnh, sao đạinhân ngài lại nhẫn tâm bức bách như vậy?"Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Ngươi muốn có bằng chứng à?"Đảng Kiêu Ba cắn răng nói: "Đúng vậy, cho dù có chặt đầu cũng chỉ là vết sẹobằng cái bát, sao không chết cho rõ ràng." Hắn nói năng hiên ngang lẫm liệtnhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng, chỉ mong binh sĩ thân thuộc đang đóngbên ngoài Giao Châu có thể nhận được tin tức, đánh vào trong thành, giải cứucác tướng lĩnh thủy quân trong trạch viện này.Còn làm vậy có coi là tạo phản hay không? Giờ cũng bất chấp.o O oPhạm Nhàn nhìn hắn nói: "Bản quan đến để điều tra vụ án, thứ như chứng cứnày, không điều tra làm sao tìm ra... Nhưng ngươi có thể yên tâm, bản quan sẽkhông ngu xuẩn đến mức đi gánh tội danh tự ý sát hại đại tướng."Đảng Kiêu Ba lại đột nhiên cảm thấy lạnh người, bởi vì Đề đốc đại nhân chếtrất không bình thường, hắn nghĩ tới một khả năng mà trước đây chưa từng nghĩđến."Chí ít đêm hôm nay người của thủy quân không vào được thành." Phạm Nhànnói: "Ta có cả đêm để các người thú nhận."Nghĩ đến những thủ đoạn của Giám Sát viện trong truyền thuyết, ba tướng lĩnhthủy quân Giao Châu không khỏi sởn cả tóc gáy. Hai mắt Đảng Kiêu Ba nhưmuốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, hung hăng nói: "Đại nhânđịnh vu oan giáng họa? Chẳng lẽ không sợ...""Gây ra biến loạn trong quân đội?" Phạm Nhàn chà sát ngón tay, "Nếu ngươi cóbản lĩnh đó thì nổiloạn đi cho ta xem thử."Dù lời nói rất thoải mái, nhưng trong lòng y vẫn thoáng chút lo lắng, không biếtbốn trăm Hắc Kỵ, liệu có thể giúp minh tranh thủ đủ thời gian hay không. Bảnthân y muốn thanh trừng lực lượng thủy quân của Giao Châu, nhưng cũngkhông thể để cho một góc quan trọng của Khánh Quốc xuất hiện đại loạn, trướckhi bình minh nhất định phải có được khẩu cung thú nhận của tướng lĩnh thủyquân, đồng thời còn phải tìm ra những tướng lĩnh đáng tin cậy trong thủy quân,để bọn họ trấn an hơn vạn quan binh bên ngoài thành.Vấn đề này... thực sự rất khó khăn.Đảng Kiêu Ba sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng thay đổi biểu cảm vài lần,dường như đang cân nhắc được mất trong chuyện này. Nhưng hắn cũng hiểu,hiện giờ cửa thành Giao Châu đã đóng, phủ Đề Đốc cũng đã bị cô lập; ngườicủa mình muốn đến cứu mình, căn bản là không thể đến ngay được. Còn còn bịGiám Sát viện dụng hình cả một đêm, đến thần tiên cũng chẳng chịu được.Có điều bên ngoài vẫn còn hơn mười tướng lĩnh thủy quân, còn những thânbinh thủy quân kia tuy đã bị tước vũ khí, nhưng vẫn còn sức chiến đấu.Ánh mắt Đảng Kiêu Ba lóe lên vẻ sắc bén, cuối cùng cũng nhận ra ý đồ thực sựcủa vị quyền thần trẻ tuổi trước mặt, giọng nói hơi khàn khàn, nói từng chữmột: "Không phải đại nhân đến Giao Châu điều tra... mà là đến Giao Châu giếtngười."Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, không phản bác lời nói của hắn mà mỉm cườinói: "Không phải là sai hẳn. Những tội danh ta vừa liệt kê, trong lòng ngươihiểu rõ hơn ai hết. Tuy những việc mà các ngươi đã làm là trời không biết đấtkhông hay nhưng cuối cùng vẫn có người biết, đó là nợ của nhiều năm trước,hôm nay trả lại đi."Đảng Kiêu Ba tuyệt vọng, chuyện thủy quân âm thầm nhúng tay vào GiangNam và những hành động ngấm ngầm chống lại triều đình, hắn là thân tín sốmột của Thường Côn, đương nhiên trong lòng biết rất rõ, cũng biết mình khómà may mắn thoát khỏi, cho nên quyết định liều mình một phen!Dường như Phạm Nhàn nhìn ra suy nghĩ sâu trong lòng hắn, chậm rãi nói:"Động đến ta... thì thật sự là tạo phản."Đảng Kiêu Ba lại biến sắc, đột nhiên đứng dậy, nổi giận nói: "Cho dù ngươi làhoàng tử, cho dù ngươi là cao thủ cửu phẩm, nhưng muốn vu oan giá họa...cũng không được!"Vừa nói dứt lời, hắn đã xuất chưởng đánh thẳng tới mặt Phạm Nhàn!o O oNgười thật sự ra tay, là tướng lĩnh ánh mắt đầy sợ hãi đang quỳ trên mặt đất.Không biết hắn rút đâu ra một lưỡi đao, hét lớn một tiếng rồi vung đao chém vềphía yết hầu Phạm Nhàn. Lúc ra tay đao xé gió thét gào, mang đậm vẻ thiếthuyết của nhà binh, khiến người ta không khỏi kinh hãi.Trái với dự đoán của mọi người, Đảng Kiêu Ba đột ngột nghiêng người, một tayche trước người, toàn thân đâm thủng cửa thư phòng, chạy trốn vào trong vườn,bắt đầu lớn tiếng la hét.Phạm Nhàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy thanh đao sắp đến, ngón tay điểm mộtcái lên cổ tay của tướng lĩnh kia. Tay trái của y lật lên, nhấc cái bàn đọc sáchbên cạnh lên, cực kỳ nhẹ nhàng đập cái bàn gỗ nặng nề tới!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không quan tâm có phải người này đang diễn kịch hay không, dùsao vẫn còn thời gian để tra khảo.Còn lúc này, Đảng Kiêu Ba đau xót lớn tiếng nói: "Muốn đổ tội cho người khác,thì muốn nói sao chẳng được? Giám Sát Viện định hãm hại thủy quân chúng ta,chúng ta tuyệt đối không phục, thi thể Đề đốc đại nhân còn chưa lạnh, sao đạinhân ngài lại nhẫn tâm bức bách như vậy?"Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Ngươi muốn có bằng chứng à?"Đảng Kiêu Ba cắn răng nói: "Đúng vậy, cho dù có chặt đầu cũng chỉ là vết sẹobằng cái bát, sao không chết cho rõ ràng." Hắn nói năng hiên ngang lẫm liệtnhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng, chỉ mong binh sĩ thân thuộc đang đóngbên ngoài Giao Châu có thể nhận được tin tức, đánh vào trong thành, giải cứucác tướng lĩnh thủy quân trong trạch viện này.Còn làm vậy có coi là tạo phản hay không? Giờ cũng bất chấp.o O oPhạm Nhàn nhìn hắn nói: "Bản quan đến để điều tra vụ án, thứ như chứng cứnày, không điều tra làm sao tìm ra... Nhưng ngươi có thể yên tâm, bản quan sẽkhông ngu xuẩn đến mức đi gánh tội danh tự ý sát hại đại tướng."Đảng Kiêu Ba lại đột nhiên cảm thấy lạnh người, bởi vì Đề đốc đại nhân chếtrất không bình thường, hắn nghĩ tới một khả năng mà trước đây chưa từng nghĩđến."Chí ít đêm hôm nay người của thủy quân không vào được thành." Phạm Nhànnói: "Ta có cả đêm để các người thú nhận."Nghĩ đến những thủ đoạn của Giám Sát viện trong truyền thuyết, ba tướng lĩnhthủy quân Giao Châu không khỏi sởn cả tóc gáy. Hai mắt Đảng Kiêu Ba nhưmuốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, hung hăng nói: "Đại nhânđịnh vu oan giáng họa? Chẳng lẽ không sợ...""Gây ra biến loạn trong quân đội?" Phạm Nhàn chà sát ngón tay, "Nếu ngươi cóbản lĩnh đó thì nổiloạn đi cho ta xem thử."Dù lời nói rất thoải mái, nhưng trong lòng y vẫn thoáng chút lo lắng, không biếtbốn trăm Hắc Kỵ, liệu có thể giúp minh tranh thủ đủ thời gian hay không. Bảnthân y muốn thanh trừng lực lượng thủy quân của Giao Châu, nhưng cũngkhông thể để cho một góc quan trọng của Khánh Quốc xuất hiện đại loạn, trướckhi bình minh nhất định phải có được khẩu cung thú nhận của tướng lĩnh thủyquân, đồng thời còn phải tìm ra những tướng lĩnh đáng tin cậy trong thủy quân,để bọn họ trấn an hơn vạn quan binh bên ngoài thành.Vấn đề này... thực sự rất khó khăn.Đảng Kiêu Ba sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng thay đổi biểu cảm vài lần,dường như đang cân nhắc được mất trong chuyện này. Nhưng hắn cũng hiểu,hiện giờ cửa thành Giao Châu đã đóng, phủ Đề Đốc cũng đã bị cô lập; ngườicủa mình muốn đến cứu mình, căn bản là không thể đến ngay được. Còn còn bịGiám Sát viện dụng hình cả một đêm, đến thần tiên cũng chẳng chịu được.Có điều bên ngoài vẫn còn hơn mười tướng lĩnh thủy quân, còn những thânbinh thủy quân kia tuy đã bị tước vũ khí, nhưng vẫn còn sức chiến đấu.Ánh mắt Đảng Kiêu Ba lóe lên vẻ sắc bén, cuối cùng cũng nhận ra ý đồ thực sựcủa vị quyền thần trẻ tuổi trước mặt, giọng nói hơi khàn khàn, nói từng chữmột: "Không phải đại nhân đến Giao Châu điều tra... mà là đến Giao Châu giếtngười."Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, không phản bác lời nói của hắn mà mỉm cườinói: "Không phải là sai hẳn. Những tội danh ta vừa liệt kê, trong lòng ngươihiểu rõ hơn ai hết. Tuy những việc mà các ngươi đã làm là trời không biết đấtkhông hay nhưng cuối cùng vẫn có người biết, đó là nợ của nhiều năm trước,hôm nay trả lại đi."Đảng Kiêu Ba tuyệt vọng, chuyện thủy quân âm thầm nhúng tay vào GiangNam và những hành động ngấm ngầm chống lại triều đình, hắn là thân tín sốmột của Thường Côn, đương nhiên trong lòng biết rất rõ, cũng biết mình khómà may mắn thoát khỏi, cho nên quyết định liều mình một phen!Dường như Phạm Nhàn nhìn ra suy nghĩ sâu trong lòng hắn, chậm rãi nói:"Động đến ta... thì thật sự là tạo phản."Đảng Kiêu Ba lại biến sắc, đột nhiên đứng dậy, nổi giận nói: "Cho dù ngươi làhoàng tử, cho dù ngươi là cao thủ cửu phẩm, nhưng muốn vu oan giá họa...cũng không được!"Vừa nói dứt lời, hắn đã xuất chưởng đánh thẳng tới mặt Phạm Nhàn!o O oNgười thật sự ra tay, là tướng lĩnh ánh mắt đầy sợ hãi đang quỳ trên mặt đất.Không biết hắn rút đâu ra một lưỡi đao, hét lớn một tiếng rồi vung đao chém vềphía yết hầu Phạm Nhàn. Lúc ra tay đao xé gió thét gào, mang đậm vẻ thiếthuyết của nhà binh, khiến người ta không khỏi kinh hãi.Trái với dự đoán của mọi người, Đảng Kiêu Ba đột ngột nghiêng người, một tayche trước người, toàn thân đâm thủng cửa thư phòng, chạy trốn vào trong vườn,bắt đầu lớn tiếng la hét.Phạm Nhàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy thanh đao sắp đến, ngón tay điểm mộtcái lên cổ tay của tướng lĩnh kia. Tay trái của y lật lên, nhấc cái bàn đọc sáchbên cạnh lên, cực kỳ nhẹ nhàng đập cái bàn gỗ nặng nề tới!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không quan tâm có phải người này đang diễn kịch hay không, dùsao vẫn còn thời gian để tra khảo.Còn lúc này, Đảng Kiêu Ba đau xót lớn tiếng nói: "Muốn đổ tội cho người khác,thì muốn nói sao chẳng được? Giám Sát Viện định hãm hại thủy quân chúng ta,chúng ta tuyệt đối không phục, thi thể Đề đốc đại nhân còn chưa lạnh, sao đạinhân ngài lại nhẫn tâm bức bách như vậy?"Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Ngươi muốn có bằng chứng à?"Đảng Kiêu Ba cắn răng nói: "Đúng vậy, cho dù có chặt đầu cũng chỉ là vết sẹobằng cái bát, sao không chết cho rõ ràng." Hắn nói năng hiên ngang lẫm liệtnhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng, chỉ mong binh sĩ thân thuộc đang đóngbên ngoài Giao Châu có thể nhận được tin tức, đánh vào trong thành, giải cứucác tướng lĩnh thủy quân trong trạch viện này.Còn làm vậy có coi là tạo phản hay không? Giờ cũng bất chấp.o O oPhạm Nhàn nhìn hắn nói: "Bản quan đến để điều tra vụ án, thứ như chứng cứnày, không điều tra làm sao tìm ra... Nhưng ngươi có thể yên tâm, bản quan sẽkhông ngu xuẩn đến mức đi gánh tội danh tự ý sát hại đại tướng."Đảng Kiêu Ba lại đột nhiên cảm thấy lạnh người, bởi vì Đề đốc đại nhân chếtrất không bình thường, hắn nghĩ tới một khả năng mà trước đây chưa từng nghĩđến."Chí ít đêm hôm nay người của thủy quân không vào được thành." Phạm Nhànnói: "Ta có cả đêm để các người thú nhận."Nghĩ đến những thủ đoạn của Giám Sát viện trong truyền thuyết, ba tướng lĩnhthủy quân Giao Châu không khỏi sởn cả tóc gáy. Hai mắt Đảng Kiêu Ba nhưmuốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, hung hăng nói: "Đại nhânđịnh vu oan giáng họa? Chẳng lẽ không sợ...""Gây ra biến loạn trong quân đội?" Phạm Nhàn chà sát ngón tay, "Nếu ngươi cóbản lĩnh đó thì nổiloạn đi cho ta xem thử."Dù lời nói rất thoải mái, nhưng trong lòng y vẫn thoáng chút lo lắng, không biếtbốn trăm Hắc Kỵ, liệu có thể giúp minh tranh thủ đủ thời gian hay không. Bảnthân y muốn thanh trừng lực lượng thủy quân của Giao Châu, nhưng cũngkhông thể để cho một góc quan trọng của Khánh Quốc xuất hiện đại loạn, trướckhi bình minh nhất định phải có được khẩu cung thú nhận của tướng lĩnh thủyquân, đồng thời còn phải tìm ra những tướng lĩnh đáng tin cậy trong thủy quân,để bọn họ trấn an hơn vạn quan binh bên ngoài thành.Vấn đề này... thực sự rất khó khăn.Đảng Kiêu Ba sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng thay đổi biểu cảm vài lần,dường như đang cân nhắc được mất trong chuyện này. Nhưng hắn cũng hiểu,hiện giờ cửa thành Giao Châu đã đóng, phủ Đề Đốc cũng đã bị cô lập; ngườicủa mình muốn đến cứu mình, căn bản là không thể đến ngay được. Còn còn bịGiám Sát viện dụng hình cả một đêm, đến thần tiên cũng chẳng chịu được.Có điều bên ngoài vẫn còn hơn mười tướng lĩnh thủy quân, còn những thânbinh thủy quân kia tuy đã bị tước vũ khí, nhưng vẫn còn sức chiến đấu.Ánh mắt Đảng Kiêu Ba lóe lên vẻ sắc bén, cuối cùng cũng nhận ra ý đồ thực sựcủa vị quyền thần trẻ tuổi trước mặt, giọng nói hơi khàn khàn, nói từng chữmột: "Không phải đại nhân đến Giao Châu điều tra... mà là đến Giao Châu giếtngười."Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, không phản bác lời nói của hắn mà mỉm cườinói: "Không phải là sai hẳn. Những tội danh ta vừa liệt kê, trong lòng ngươihiểu rõ hơn ai hết. Tuy những việc mà các ngươi đã làm là trời không biết đấtkhông hay nhưng cuối cùng vẫn có người biết, đó là nợ của nhiều năm trước,hôm nay trả lại đi."Đảng Kiêu Ba tuyệt vọng, chuyện thủy quân âm thầm nhúng tay vào GiangNam và những hành động ngấm ngầm chống lại triều đình, hắn là thân tín sốmột của Thường Côn, đương nhiên trong lòng biết rất rõ, cũng biết mình khómà may mắn thoát khỏi, cho nên quyết định liều mình một phen!Dường như Phạm Nhàn nhìn ra suy nghĩ sâu trong lòng hắn, chậm rãi nói:"Động đến ta... thì thật sự là tạo phản."Đảng Kiêu Ba lại biến sắc, đột nhiên đứng dậy, nổi giận nói: "Cho dù ngươi làhoàng tử, cho dù ngươi là cao thủ cửu phẩm, nhưng muốn vu oan giá họa...cũng không được!"Vừa nói dứt lời, hắn đã xuất chưởng đánh thẳng tới mặt Phạm Nhàn!o O oNgười thật sự ra tay, là tướng lĩnh ánh mắt đầy sợ hãi đang quỳ trên mặt đất.Không biết hắn rút đâu ra một lưỡi đao, hét lớn một tiếng rồi vung đao chém vềphía yết hầu Phạm Nhàn. Lúc ra tay đao xé gió thét gào, mang đậm vẻ thiếthuyết của nhà binh, khiến người ta không khỏi kinh hãi.Trái với dự đoán của mọi người, Đảng Kiêu Ba đột ngột nghiêng người, một tayche trước người, toàn thân đâm thủng cửa thư phòng, chạy trốn vào trong vườn,bắt đầu lớn tiếng la hét.Phạm Nhàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy thanh đao sắp đến, ngón tay điểm mộtcái lên cổ tay của tướng lĩnh kia. Tay trái của y lật lên, nhấc cái bàn đọc sáchbên cạnh lên, cực kỳ nhẹ nhàng đập cái bàn gỗ nặng nề tới!