Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 791: Một đêm chết người không đền mạng 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn bên đằng này, Đảng Kiêu Ba và những tướng lĩnh tham gia vụ việc hòn đảoở Đông Hải đã rút dao, lao về phía Phạm Nhàn.Chẳng qua là ngươi chết ta sống mà thôi!Kể cả ngươi là hoàng tử, cũng phải trả cái giá!Đám tướng lĩnh thủy quân này đều là những kẻ chui ra từ máu lửa, cực kỳ mạnhmẽ. Tuy Phạm Nhàn là cường giả cửu phẩm nhưng cũng không dám coi thườngbọn họ.Có điều Phạm Nhàn hoàn toàn không ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn những tướnglĩnh này từ từ ngã xuống trước mặt mình.Về phần Đảng Kiêu Ba, hắn đã lao đến bên Ngô Cách Phi, định bắt hắn làm contin. Hắn biết rõ, đối mặt với Phạm Nhàn thì dù thế nào đi nữa cũng không có kếtcục tốt. Ứng biến nhanh chóng, tâm cơ thâm, thực sự không phải dạng vừa.Nhưng đáng tiếc, hắn và lũ đồng đảng khác vừa vận chân khí thì cảm thấy trongngực nghẹn lại, toàn thân mềm nhũn ra.Thuốc mê?Đảng Kiêu Ba nhớ tới những thủ đoạn của Giám Sát viện mà mọi người vẫnđồn đại, không khỏi kinh hãi đến biến sắc!Sau đó, một lưỡi đao bỗng đâm thẳng vào ngực phải của hắn, cơn đau đớn khómà chịu đựng nổi khiến cho hắn co rúm lại như một con tôm, nằm xụi lơ trướcmặt Ngô Cách Phi.Ngô Cách Phi bị khí thế liều mạng của Đảng Kiêu Ba dọa cho run sợ, hai châncũng như nhũn ra.Người đã đâm ngã Đảng Kiêu Ba chính là một trong tám mật thám của GiámSát viện mà Phạm Nhàn đã đưa vào phủ Đề đốc, luôn đứng ở vị trí cuối cùng.Mật thám này thu hồi đoản đao dính máu, thi lễ với Phạm Nhàn một cái, tuy imlặng nhưng cả hai tay nắm cán đao run rẩy, không biết là đang sợ hãi hay đangkích động.Phạm Nhàn nhẹ nhàng xoay người, nhìn Đảng Kiêu Ba ánh mắt đầy oán hậndưới chân mình, bình tĩnh nói: "Vị này tên là Thanh Oa... Chính là người duynhất sống sót trên hòn đảo nhỏ ở Đông Hải, hắn đã thấy mặt thật của ngươi.Hắn chính là nhân chứng. Ngươi không thể sống tiếp được nữa."Đảng Kiêu Ba tuyệt vọng, trong lòng tự hỏi làm lại có ai còn sống trên đảo saukhi mình đã "dọn dẹp" vài lần.Thanh Oa, mật thám của Giám Sát viện từ Giang Nam Tô Châu chuyển thẳngsang ẩn nấp ở Giao Châu, lần thứ hai thi lễ với Phạm Nhàn, trong mắt ửng đỏ,lùi lại phía sau Ngô Tri Châu.o O oPhạm Nhàn xoay người lại, lạnh lùng nhìn các châu quân đang trói chặt lũ thânbinh thủy quân kia lại, nhẹ nhàng gật đầu. Tình hình trong thành coi như đãđược kiểm soát, nhưng ngoài thành thì sao?Hoàng đế bệ hạ cử mình đến Giao Châu, đương nhiên không phải để tàn sát mộtvạn binh sĩ, mà mình cũng không có năng lực làm vậy... dẫu sao mình cũngkhông phải thúc thúc mù. Việc quan trọng nhất là thanh trừ tầng lớp tướng lĩnhthủy quân, và đảm bảo tinh thần binh sĩ thủy quân phải được ổn định.Cũng giống như lúc ở Giang Nam vậy, thân là đế vương, luôn yêu cầu mọi viẹcphải được ổn định.Phạm Nhàn hít một hơi dài, trước tiên là hạ sát Thường Côn, sau đó kiểm soáttướng lĩnh từ trên xuống dưới, như vậy mới có thể đảm bảo rằng đối phươngkhông tập hợp lực lượng quân đội để phản công. Nhưng muốn đưa quyền khốngchế lực lượng thủy quân Giao Châu này trở lại tay triều đình, ít nhất trong thờiđiểm hiện tại vẫn cần những tướng lĩnh thủy quân này đứng ra.Hắn nhìn những tướng lĩnh im lặng đứng ngoài, không tham gia ám sát mình,không khỏi nhíu mày. Trong số những người này, ai mới đáng tin? Còn có ainào là thân tín của Thường Côn hay không? Cho dù Giám Sát viện đã làm côngtáctình báo rất cẩn thận, nhưng khi đụng đến lòng người, liên quan đến hơn vạnquan binh Khánh Quốc, Phạm Nhàn vẫn cảm thấy hơi bối rối."Chuyện đêm nay, còn phải làm phiền các vị tướng quân." Phạm Nhàn nói mộtcách chân thành: "Triều đình điều tra vụ án, mặc dù kẻ thủ ác đã bị hàng phục,nhưng vẫn còn vài thủ tục, có vị nào muốn giãi bày tấm lòng với ta không?"Những tướng lĩnh này khép miệng rất kín, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn rất phứctạp, một là sợ hãi, hai là phẫn nộ, ba là bất lực.Đề đốc đại nhân đã qua đời, Đảng phó tướng bị thương nặng không rõ sốngchết, đồng đội quanh năm ở chung trong quân ngũ đã bị Giám Sát viện đánhthuốc mê, thân binh thủy quân bị lũ chó con châu quân trói lại. Mưa gió độtngột này, sau khi làm cho các tướng lĩnh thủy quân trong lòng chấn động, cònkhiến họ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.Họ đề hiểu Phạm Nhàn muốn làm gì. Ngoài thành vẫn còn một vạn binh sĩ, nếukhông có mấy bộ xương già bọn mình này ra tay đàn áp, nếu để những quanbinh thủy quân biết chuyện gì đã xảy ra trong thành, chắc chắn sẽ gây ra mộtcuộc nổi loạn.Chắc chắn triều đình không muốn xảy ra nổi loạn ở Giao Châu.Vì vậy, triều đình vẫn cần những người như mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn bên đằng này, Đảng Kiêu Ba và những tướng lĩnh tham gia vụ việc hòn đảoở Đông Hải đã rút dao, lao về phía Phạm Nhàn.Chẳng qua là ngươi chết ta sống mà thôi!Kể cả ngươi là hoàng tử, cũng phải trả cái giá!Đám tướng lĩnh thủy quân này đều là những kẻ chui ra từ máu lửa, cực kỳ mạnhmẽ. Tuy Phạm Nhàn là cường giả cửu phẩm nhưng cũng không dám coi thườngbọn họ.Có điều Phạm Nhàn hoàn toàn không ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn những tướnglĩnh này từ từ ngã xuống trước mặt mình.Về phần Đảng Kiêu Ba, hắn đã lao đến bên Ngô Cách Phi, định bắt hắn làm contin. Hắn biết rõ, đối mặt với Phạm Nhàn thì dù thế nào đi nữa cũng không có kếtcục tốt. Ứng biến nhanh chóng, tâm cơ thâm, thực sự không phải dạng vừa.Nhưng đáng tiếc, hắn và lũ đồng đảng khác vừa vận chân khí thì cảm thấy trongngực nghẹn lại, toàn thân mềm nhũn ra.Thuốc mê?Đảng Kiêu Ba nhớ tới những thủ đoạn của Giám Sát viện mà mọi người vẫnđồn đại, không khỏi kinh hãi đến biến sắc!Sau đó, một lưỡi đao bỗng đâm thẳng vào ngực phải của hắn, cơn đau đớn khómà chịu đựng nổi khiến cho hắn co rúm lại như một con tôm, nằm xụi lơ trướcmặt Ngô Cách Phi.Ngô Cách Phi bị khí thế liều mạng của Đảng Kiêu Ba dọa cho run sợ, hai châncũng như nhũn ra.Người đã đâm ngã Đảng Kiêu Ba chính là một trong tám mật thám của GiámSát viện mà Phạm Nhàn đã đưa vào phủ Đề đốc, luôn đứng ở vị trí cuối cùng.Mật thám này thu hồi đoản đao dính máu, thi lễ với Phạm Nhàn một cái, tuy imlặng nhưng cả hai tay nắm cán đao run rẩy, không biết là đang sợ hãi hay đangkích động.Phạm Nhàn nhẹ nhàng xoay người, nhìn Đảng Kiêu Ba ánh mắt đầy oán hậndưới chân mình, bình tĩnh nói: "Vị này tên là Thanh Oa... Chính là người duynhất sống sót trên hòn đảo nhỏ ở Đông Hải, hắn đã thấy mặt thật của ngươi.Hắn chính là nhân chứng. Ngươi không thể sống tiếp được nữa."Đảng Kiêu Ba tuyệt vọng, trong lòng tự hỏi làm lại có ai còn sống trên đảo saukhi mình đã "dọn dẹp" vài lần.Thanh Oa, mật thám của Giám Sát viện từ Giang Nam Tô Châu chuyển thẳngsang ẩn nấp ở Giao Châu, lần thứ hai thi lễ với Phạm Nhàn, trong mắt ửng đỏ,lùi lại phía sau Ngô Tri Châu.o O oPhạm Nhàn xoay người lại, lạnh lùng nhìn các châu quân đang trói chặt lũ thânbinh thủy quân kia lại, nhẹ nhàng gật đầu. Tình hình trong thành coi như đãđược kiểm soát, nhưng ngoài thành thì sao?Hoàng đế bệ hạ cử mình đến Giao Châu, đương nhiên không phải để tàn sát mộtvạn binh sĩ, mà mình cũng không có năng lực làm vậy... dẫu sao mình cũngkhông phải thúc thúc mù. Việc quan trọng nhất là thanh trừ tầng lớp tướng lĩnhthủy quân, và đảm bảo tinh thần binh sĩ thủy quân phải được ổn định.Cũng giống như lúc ở Giang Nam vậy, thân là đế vương, luôn yêu cầu mọi viẹcphải được ổn định.Phạm Nhàn hít một hơi dài, trước tiên là hạ sát Thường Côn, sau đó kiểm soáttướng lĩnh từ trên xuống dưới, như vậy mới có thể đảm bảo rằng đối phươngkhông tập hợp lực lượng quân đội để phản công. Nhưng muốn đưa quyền khốngchế lực lượng thủy quân Giao Châu này trở lại tay triều đình, ít nhất trong thờiđiểm hiện tại vẫn cần những tướng lĩnh thủy quân này đứng ra.Hắn nhìn những tướng lĩnh im lặng đứng ngoài, không tham gia ám sát mình,không khỏi nhíu mày. Trong số những người này, ai mới đáng tin? Còn có ainào là thân tín của Thường Côn hay không? Cho dù Giám Sát viện đã làm côngtáctình báo rất cẩn thận, nhưng khi đụng đến lòng người, liên quan đến hơn vạnquan binh Khánh Quốc, Phạm Nhàn vẫn cảm thấy hơi bối rối."Chuyện đêm nay, còn phải làm phiền các vị tướng quân." Phạm Nhàn nói mộtcách chân thành: "Triều đình điều tra vụ án, mặc dù kẻ thủ ác đã bị hàng phục,nhưng vẫn còn vài thủ tục, có vị nào muốn giãi bày tấm lòng với ta không?"Những tướng lĩnh này khép miệng rất kín, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn rất phứctạp, một là sợ hãi, hai là phẫn nộ, ba là bất lực.Đề đốc đại nhân đã qua đời, Đảng phó tướng bị thương nặng không rõ sốngchết, đồng đội quanh năm ở chung trong quân ngũ đã bị Giám Sát viện đánhthuốc mê, thân binh thủy quân bị lũ chó con châu quân trói lại. Mưa gió độtngột này, sau khi làm cho các tướng lĩnh thủy quân trong lòng chấn động, cònkhiến họ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.Họ đề hiểu Phạm Nhàn muốn làm gì. Ngoài thành vẫn còn một vạn binh sĩ, nếukhông có mấy bộ xương già bọn mình này ra tay đàn áp, nếu để những quanbinh thủy quân biết chuyện gì đã xảy ra trong thành, chắc chắn sẽ gây ra mộtcuộc nổi loạn.Chắc chắn triều đình không muốn xảy ra nổi loạn ở Giao Châu.Vì vậy, triều đình vẫn cần những người như mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn bên đằng này, Đảng Kiêu Ba và những tướng lĩnh tham gia vụ việc hòn đảoở Đông Hải đã rút dao, lao về phía Phạm Nhàn.Chẳng qua là ngươi chết ta sống mà thôi!Kể cả ngươi là hoàng tử, cũng phải trả cái giá!Đám tướng lĩnh thủy quân này đều là những kẻ chui ra từ máu lửa, cực kỳ mạnhmẽ. Tuy Phạm Nhàn là cường giả cửu phẩm nhưng cũng không dám coi thườngbọn họ.Có điều Phạm Nhàn hoàn toàn không ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn những tướnglĩnh này từ từ ngã xuống trước mặt mình.Về phần Đảng Kiêu Ba, hắn đã lao đến bên Ngô Cách Phi, định bắt hắn làm contin. Hắn biết rõ, đối mặt với Phạm Nhàn thì dù thế nào đi nữa cũng không có kếtcục tốt. Ứng biến nhanh chóng, tâm cơ thâm, thực sự không phải dạng vừa.Nhưng đáng tiếc, hắn và lũ đồng đảng khác vừa vận chân khí thì cảm thấy trongngực nghẹn lại, toàn thân mềm nhũn ra.Thuốc mê?Đảng Kiêu Ba nhớ tới những thủ đoạn của Giám Sát viện mà mọi người vẫnđồn đại, không khỏi kinh hãi đến biến sắc!Sau đó, một lưỡi đao bỗng đâm thẳng vào ngực phải của hắn, cơn đau đớn khómà chịu đựng nổi khiến cho hắn co rúm lại như một con tôm, nằm xụi lơ trướcmặt Ngô Cách Phi.Ngô Cách Phi bị khí thế liều mạng của Đảng Kiêu Ba dọa cho run sợ, hai châncũng như nhũn ra.Người đã đâm ngã Đảng Kiêu Ba chính là một trong tám mật thám của GiámSát viện mà Phạm Nhàn đã đưa vào phủ Đề đốc, luôn đứng ở vị trí cuối cùng.Mật thám này thu hồi đoản đao dính máu, thi lễ với Phạm Nhàn một cái, tuy imlặng nhưng cả hai tay nắm cán đao run rẩy, không biết là đang sợ hãi hay đangkích động.Phạm Nhàn nhẹ nhàng xoay người, nhìn Đảng Kiêu Ba ánh mắt đầy oán hậndưới chân mình, bình tĩnh nói: "Vị này tên là Thanh Oa... Chính là người duynhất sống sót trên hòn đảo nhỏ ở Đông Hải, hắn đã thấy mặt thật của ngươi.Hắn chính là nhân chứng. Ngươi không thể sống tiếp được nữa."Đảng Kiêu Ba tuyệt vọng, trong lòng tự hỏi làm lại có ai còn sống trên đảo saukhi mình đã "dọn dẹp" vài lần.Thanh Oa, mật thám của Giám Sát viện từ Giang Nam Tô Châu chuyển thẳngsang ẩn nấp ở Giao Châu, lần thứ hai thi lễ với Phạm Nhàn, trong mắt ửng đỏ,lùi lại phía sau Ngô Tri Châu.o O oPhạm Nhàn xoay người lại, lạnh lùng nhìn các châu quân đang trói chặt lũ thânbinh thủy quân kia lại, nhẹ nhàng gật đầu. Tình hình trong thành coi như đãđược kiểm soát, nhưng ngoài thành thì sao?Hoàng đế bệ hạ cử mình đến Giao Châu, đương nhiên không phải để tàn sát mộtvạn binh sĩ, mà mình cũng không có năng lực làm vậy... dẫu sao mình cũngkhông phải thúc thúc mù. Việc quan trọng nhất là thanh trừ tầng lớp tướng lĩnhthủy quân, và đảm bảo tinh thần binh sĩ thủy quân phải được ổn định.Cũng giống như lúc ở Giang Nam vậy, thân là đế vương, luôn yêu cầu mọi viẹcphải được ổn định.Phạm Nhàn hít một hơi dài, trước tiên là hạ sát Thường Côn, sau đó kiểm soáttướng lĩnh từ trên xuống dưới, như vậy mới có thể đảm bảo rằng đối phươngkhông tập hợp lực lượng quân đội để phản công. Nhưng muốn đưa quyền khốngchế lực lượng thủy quân Giao Châu này trở lại tay triều đình, ít nhất trong thờiđiểm hiện tại vẫn cần những tướng lĩnh thủy quân này đứng ra.Hắn nhìn những tướng lĩnh im lặng đứng ngoài, không tham gia ám sát mình,không khỏi nhíu mày. Trong số những người này, ai mới đáng tin? Còn có ainào là thân tín của Thường Côn hay không? Cho dù Giám Sát viện đã làm côngtáctình báo rất cẩn thận, nhưng khi đụng đến lòng người, liên quan đến hơn vạnquan binh Khánh Quốc, Phạm Nhàn vẫn cảm thấy hơi bối rối."Chuyện đêm nay, còn phải làm phiền các vị tướng quân." Phạm Nhàn nói mộtcách chân thành: "Triều đình điều tra vụ án, mặc dù kẻ thủ ác đã bị hàng phục,nhưng vẫn còn vài thủ tục, có vị nào muốn giãi bày tấm lòng với ta không?"Những tướng lĩnh này khép miệng rất kín, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn rất phứctạp, một là sợ hãi, hai là phẫn nộ, ba là bất lực.Đề đốc đại nhân đã qua đời, Đảng phó tướng bị thương nặng không rõ sốngchết, đồng đội quanh năm ở chung trong quân ngũ đã bị Giám Sát viện đánhthuốc mê, thân binh thủy quân bị lũ chó con châu quân trói lại. Mưa gió độtngột này, sau khi làm cho các tướng lĩnh thủy quân trong lòng chấn động, cònkhiến họ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.Họ đề hiểu Phạm Nhàn muốn làm gì. Ngoài thành vẫn còn một vạn binh sĩ, nếukhông có mấy bộ xương già bọn mình này ra tay đàn áp, nếu để những quanbinh thủy quân biết chuyện gì đã xảy ra trong thành, chắc chắn sẽ gây ra mộtcuộc nổi loạn.Chắc chắn triều đình không muốn xảy ra nổi loạn ở Giao Châu.Vì vậy, triều đình vẫn cần những người như mình.

Chương 791: Một đêm chết người không đền mạng 4