Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 790: Một đêm chết người không đền mạng 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Là hắn! Chính hắn đã giết chết Thường Đề đốc!" Đảng Kiêu Ba kêu gào thảmthiết, lại cười như điên như dại: "Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp nhưvậy, Phạm Đề ti nhà ngươi vừa đến, lão tướng quân nhà chúng ta vô tội mà phảichết thảm... Tiểu Phạm đại nhân! Ngươi thật độc ác... ngươi không bằng khôngchứng mà ngông cuồng giết chết cột trụ của quốc gia, ta muốn xem xem sau nàyngươi sẽ giải thích với triều đình như thế nào!"Đương nhiên hắn không biết Thường Côn chết dưới tay Phạm Nhàn, nhưngtrong thời điểm này, hắn nhất định phải đổ lỗi như vậy, không ngờ lại đúng vớisự thật.Phạm Nhàn nhìn hắn, thản nhiên nói: "Cái chết của Đề đốc đại nhân... Ngươi làngười hiểu rõ nguyên nhân hơn ai hết. Không sai, cho dù tên thích khách đókhông giết chết hắn, ta... cũng sẽ giết hắn."Trong vườn lập tức xôn xao, các tướng lĩnh thủy quân đầy phẫn nộ nhìn về phíaPhạm Nhàn.Phạm Nhàn tiếp tục bình tĩnh nói: "Thường Côn đã phản quốc. Nếu hắn sợ tộitự sát thì đương nhiên sẽ có kẻ muốn giết hắn để diệt khẩu. Đảng phó tướng..."Y chế giễu: "Chẳng lẽ ngươi cũng tham gia vào việc này? Nếu không vì saongươi lại sợ hãi như vậy? Vì sao ngươi lại nói năng lung tung như vậy?"Lúc này Đảng Kiêu Ba cũng hiểu tướng quân kia đã chết dưới tay Phạm Nhàn,trong lòng hắn càng lạnh giá, cắn răng nói: "Vẫn câu nói kia, muốn gán tội chongười khác thì nói sao mà chẳng được?"Tất cả mọi người trong vườn đều ngỡ ngàng, còn Ngô Cách Phỉ và vị tướng lĩnhthủy quân đã nghe mật chỉ của bệ hạ lại lúng túng đứng sau lưng Phạm Nhàn,cách đó không xa.Phản quốc? Đề đốc đại nhân phản quốc?"Ngươi muốn chứng cứ?" Phạm Nhàn híp mắt nói: "Ta hỏi ngươi, khoảng thángba, tháng tư, có phải từng có một đội thuyền bè và quân sĩ của thủy quân rờicảng trong hơn một tháng không?"Có người bên cạnh lập tức nhớ ra, lúc đó Đề đốc đại nhân ra mệnh lệnh tiếnhành truy bắt cướp biển trong khu vực duyên hải, coi là diễn tập.Còn đám thân tín của Thường Côn tham gia việc này thì sắc mặt vàng như đất,nghĩ đến việc giết vô số người trên hòn đảo kia, theo bản năng lại tiếp tục nhìnvề phía Đảng Kiêu Ba Đảng phó tướng.Đảng Kiêu Ba cười lạnh nói: "Ra biển truy bắt cướp biển, vốn là nghĩa vụ củathủy quân mà thôi.""Truy bắt cướp biển? Vì sao chưa từng báo cáo với Khu Mật viện?" Phạm Nhànhíp mắt nói: "Lũ cướp biển này vốn chính là tư quân của Minh gia, bản quanphụng chỉ đến Giang Nam điều tra việc này, nếu không phải ngươi giết ngườidiệt khẩu, Minh gia đã bị lật đổ từ lâu... Các ngươi to gan thật đấy, lại dám đốiđầu với triều đình, nếu đây không phải là mưu phản thì là gì!""Chứng cứ..." Đảng Kiêu Ba la lớn."Thật sự không có chứng cứ à?" Phạm Nhàn đột nhiên cười một cách vô cùngôn hòa, "Hơn một ngàn quan binh được đưa đến đảo thể nào chẳng có ngườikhông giữ miệng kín, thể nào chẳng có người thật lòng hối hận. Những gì mànhánh thủy quân kia đã làm, chẳng lẽ lại không có ai nhớ tới? Chắc hẳn vàngbạc châu báu mà các ngươi cướp được trên đảo chính là tiền thưởng mà nhữngngười khác hứa cho các ngươi... Ngươi tưởng mình có thể dễ dàng tẩy trắng bảnthân như vậy à? Ngươi tưởng đã bán đi rồi thì bản quan không tra ra nguồn gốcà?"Không chờ Đảng Kiêu Ba biện bạch trước mặt các tướng lĩnh, Phạm Nhàn lạilạnh lùng nói: "Nhân chứng ta cũng có, chỉ có điều... ngươi muốn ngay bây giờư?"Đảng Kiêu Ba và vài tướng lĩnh thân tín của Thường Côn đứng sau lưng liếcmắt nhìn nhau một cái, biết bất luận triều đình có chứng cớ hay không, dẫu saothì vị Đề ti Giám Sát viện này cũng tới đây để giết người. Hắn hạ quyết tâm liềumạng, nụ cười trên mặt dần thê thảm: "Chẳng qua chỉ là một vở kịch mưu hạimà thôi, nếu thế cứ để... cả ngọc đá cùng tan."Tiếp đó, hắn la lớn: "Các huynh đệ, Giám Sát viện đã giết Thường Đề đốc, chắcchắn là muốn giết chúng ta để diệt khẩu, liều mạng với hắn!"o O oPhạm Nhàn mỉm cười cười quan sát toàn bộ cảnh tượng này, ngoài thành hoàntoàn tĩnh lặng cho thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, không ngạithưởng thức thêm chút nữa."Ngô Tri châu." Y nói mỉm cười: "Triều đình đang nhìn ngươi."Ngô Cách trong lòng căng thẳng. Thường Côn đã chết, hắn lại không thuộc phephái nào, trong lúc này đương nhiên biết mình cần đứng về phía nào, chỉ cóđiều sâu trong cõi lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng về hơn vạn quan binh ngoàithành. Sống dưới áp lực của thủy quân Giao Châu nhiều năm, hắn thực sựkhông dám đối đầu trực tiếp với thủy quân. Chẳng qua chứng kiến nụ cười ônhòa nhưng đầy áp lực của Phạm Nhàn, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, lớntiếng quát: "Châu quân ở đâu? Bắt đám người thủy quân kia lại cho ta!"Đám châu quân vốn hơi e ngại thủy quân Giao Châu, đột nhiên nghe Tri châuđại nhân ra lệnh, ai nấy cố gắng xốc lại tinh thần, trấn áp đám thân binh thủyquân đang rục rịch. Sau một ẩu đả, đao kiếm đấu với nắm tay, ngược lại quânchâu tổn thương mười mấy người. Cũng may do nhân số đông đảo nên khôngxảy ra náo loạn gì.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Là hắn! Chính hắn đã giết chết Thường Đề đốc!" Đảng Kiêu Ba kêu gào thảmthiết, lại cười như điên như dại: "Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp nhưvậy, Phạm Đề ti nhà ngươi vừa đến, lão tướng quân nhà chúng ta vô tội mà phảichết thảm... Tiểu Phạm đại nhân! Ngươi thật độc ác... ngươi không bằng khôngchứng mà ngông cuồng giết chết cột trụ của quốc gia, ta muốn xem xem sau nàyngươi sẽ giải thích với triều đình như thế nào!"Đương nhiên hắn không biết Thường Côn chết dưới tay Phạm Nhàn, nhưngtrong thời điểm này, hắn nhất định phải đổ lỗi như vậy, không ngờ lại đúng vớisự thật.Phạm Nhàn nhìn hắn, thản nhiên nói: "Cái chết của Đề đốc đại nhân... Ngươi làngười hiểu rõ nguyên nhân hơn ai hết. Không sai, cho dù tên thích khách đókhông giết chết hắn, ta... cũng sẽ giết hắn."Trong vườn lập tức xôn xao, các tướng lĩnh thủy quân đầy phẫn nộ nhìn về phíaPhạm Nhàn.Phạm Nhàn tiếp tục bình tĩnh nói: "Thường Côn đã phản quốc. Nếu hắn sợ tộitự sát thì đương nhiên sẽ có kẻ muốn giết hắn để diệt khẩu. Đảng phó tướng..."Y chế giễu: "Chẳng lẽ ngươi cũng tham gia vào việc này? Nếu không vì saongươi lại sợ hãi như vậy? Vì sao ngươi lại nói năng lung tung như vậy?"Lúc này Đảng Kiêu Ba cũng hiểu tướng quân kia đã chết dưới tay Phạm Nhàn,trong lòng hắn càng lạnh giá, cắn răng nói: "Vẫn câu nói kia, muốn gán tội chongười khác thì nói sao mà chẳng được?"Tất cả mọi người trong vườn đều ngỡ ngàng, còn Ngô Cách Phỉ và vị tướng lĩnhthủy quân đã nghe mật chỉ của bệ hạ lại lúng túng đứng sau lưng Phạm Nhàn,cách đó không xa.Phản quốc? Đề đốc đại nhân phản quốc?"Ngươi muốn chứng cứ?" Phạm Nhàn híp mắt nói: "Ta hỏi ngươi, khoảng thángba, tháng tư, có phải từng có một đội thuyền bè và quân sĩ của thủy quân rờicảng trong hơn một tháng không?"Có người bên cạnh lập tức nhớ ra, lúc đó Đề đốc đại nhân ra mệnh lệnh tiếnhành truy bắt cướp biển trong khu vực duyên hải, coi là diễn tập.Còn đám thân tín của Thường Côn tham gia việc này thì sắc mặt vàng như đất,nghĩ đến việc giết vô số người trên hòn đảo kia, theo bản năng lại tiếp tục nhìnvề phía Đảng Kiêu Ba Đảng phó tướng.Đảng Kiêu Ba cười lạnh nói: "Ra biển truy bắt cướp biển, vốn là nghĩa vụ củathủy quân mà thôi.""Truy bắt cướp biển? Vì sao chưa từng báo cáo với Khu Mật viện?" Phạm Nhànhíp mắt nói: "Lũ cướp biển này vốn chính là tư quân của Minh gia, bản quanphụng chỉ đến Giang Nam điều tra việc này, nếu không phải ngươi giết ngườidiệt khẩu, Minh gia đã bị lật đổ từ lâu... Các ngươi to gan thật đấy, lại dám đốiđầu với triều đình, nếu đây không phải là mưu phản thì là gì!""Chứng cứ..." Đảng Kiêu Ba la lớn."Thật sự không có chứng cứ à?" Phạm Nhàn đột nhiên cười một cách vô cùngôn hòa, "Hơn một ngàn quan binh được đưa đến đảo thể nào chẳng có ngườikhông giữ miệng kín, thể nào chẳng có người thật lòng hối hận. Những gì mànhánh thủy quân kia đã làm, chẳng lẽ lại không có ai nhớ tới? Chắc hẳn vàngbạc châu báu mà các ngươi cướp được trên đảo chính là tiền thưởng mà nhữngngười khác hứa cho các ngươi... Ngươi tưởng mình có thể dễ dàng tẩy trắng bảnthân như vậy à? Ngươi tưởng đã bán đi rồi thì bản quan không tra ra nguồn gốcà?"Không chờ Đảng Kiêu Ba biện bạch trước mặt các tướng lĩnh, Phạm Nhàn lạilạnh lùng nói: "Nhân chứng ta cũng có, chỉ có điều... ngươi muốn ngay bây giờư?"Đảng Kiêu Ba và vài tướng lĩnh thân tín của Thường Côn đứng sau lưng liếcmắt nhìn nhau một cái, biết bất luận triều đình có chứng cớ hay không, dẫu saothì vị Đề ti Giám Sát viện này cũng tới đây để giết người. Hắn hạ quyết tâm liềumạng, nụ cười trên mặt dần thê thảm: "Chẳng qua chỉ là một vở kịch mưu hạimà thôi, nếu thế cứ để... cả ngọc đá cùng tan."Tiếp đó, hắn la lớn: "Các huynh đệ, Giám Sát viện đã giết Thường Đề đốc, chắcchắn là muốn giết chúng ta để diệt khẩu, liều mạng với hắn!"o O oPhạm Nhàn mỉm cười cười quan sát toàn bộ cảnh tượng này, ngoài thành hoàntoàn tĩnh lặng cho thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, không ngạithưởng thức thêm chút nữa."Ngô Tri châu." Y nói mỉm cười: "Triều đình đang nhìn ngươi."Ngô Cách trong lòng căng thẳng. Thường Côn đã chết, hắn lại không thuộc phephái nào, trong lúc này đương nhiên biết mình cần đứng về phía nào, chỉ cóđiều sâu trong cõi lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng về hơn vạn quan binh ngoàithành. Sống dưới áp lực của thủy quân Giao Châu nhiều năm, hắn thực sựkhông dám đối đầu trực tiếp với thủy quân. Chẳng qua chứng kiến nụ cười ônhòa nhưng đầy áp lực của Phạm Nhàn, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, lớntiếng quát: "Châu quân ở đâu? Bắt đám người thủy quân kia lại cho ta!"Đám châu quân vốn hơi e ngại thủy quân Giao Châu, đột nhiên nghe Tri châuđại nhân ra lệnh, ai nấy cố gắng xốc lại tinh thần, trấn áp đám thân binh thủyquân đang rục rịch. Sau một ẩu đả, đao kiếm đấu với nắm tay, ngược lại quânchâu tổn thương mười mấy người. Cũng may do nhân số đông đảo nên khôngxảy ra náo loạn gì.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Là hắn! Chính hắn đã giết chết Thường Đề đốc!" Đảng Kiêu Ba kêu gào thảmthiết, lại cười như điên như dại: "Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp nhưvậy, Phạm Đề ti nhà ngươi vừa đến, lão tướng quân nhà chúng ta vô tội mà phảichết thảm... Tiểu Phạm đại nhân! Ngươi thật độc ác... ngươi không bằng khôngchứng mà ngông cuồng giết chết cột trụ của quốc gia, ta muốn xem xem sau nàyngươi sẽ giải thích với triều đình như thế nào!"Đương nhiên hắn không biết Thường Côn chết dưới tay Phạm Nhàn, nhưngtrong thời điểm này, hắn nhất định phải đổ lỗi như vậy, không ngờ lại đúng vớisự thật.Phạm Nhàn nhìn hắn, thản nhiên nói: "Cái chết của Đề đốc đại nhân... Ngươi làngười hiểu rõ nguyên nhân hơn ai hết. Không sai, cho dù tên thích khách đókhông giết chết hắn, ta... cũng sẽ giết hắn."Trong vườn lập tức xôn xao, các tướng lĩnh thủy quân đầy phẫn nộ nhìn về phíaPhạm Nhàn.Phạm Nhàn tiếp tục bình tĩnh nói: "Thường Côn đã phản quốc. Nếu hắn sợ tộitự sát thì đương nhiên sẽ có kẻ muốn giết hắn để diệt khẩu. Đảng phó tướng..."Y chế giễu: "Chẳng lẽ ngươi cũng tham gia vào việc này? Nếu không vì saongươi lại sợ hãi như vậy? Vì sao ngươi lại nói năng lung tung như vậy?"Lúc này Đảng Kiêu Ba cũng hiểu tướng quân kia đã chết dưới tay Phạm Nhàn,trong lòng hắn càng lạnh giá, cắn răng nói: "Vẫn câu nói kia, muốn gán tội chongười khác thì nói sao mà chẳng được?"Tất cả mọi người trong vườn đều ngỡ ngàng, còn Ngô Cách Phỉ và vị tướng lĩnhthủy quân đã nghe mật chỉ của bệ hạ lại lúng túng đứng sau lưng Phạm Nhàn,cách đó không xa.Phản quốc? Đề đốc đại nhân phản quốc?"Ngươi muốn chứng cứ?" Phạm Nhàn híp mắt nói: "Ta hỏi ngươi, khoảng thángba, tháng tư, có phải từng có một đội thuyền bè và quân sĩ của thủy quân rờicảng trong hơn một tháng không?"Có người bên cạnh lập tức nhớ ra, lúc đó Đề đốc đại nhân ra mệnh lệnh tiếnhành truy bắt cướp biển trong khu vực duyên hải, coi là diễn tập.Còn đám thân tín của Thường Côn tham gia việc này thì sắc mặt vàng như đất,nghĩ đến việc giết vô số người trên hòn đảo kia, theo bản năng lại tiếp tục nhìnvề phía Đảng Kiêu Ba Đảng phó tướng.Đảng Kiêu Ba cười lạnh nói: "Ra biển truy bắt cướp biển, vốn là nghĩa vụ củathủy quân mà thôi.""Truy bắt cướp biển? Vì sao chưa từng báo cáo với Khu Mật viện?" Phạm Nhànhíp mắt nói: "Lũ cướp biển này vốn chính là tư quân của Minh gia, bản quanphụng chỉ đến Giang Nam điều tra việc này, nếu không phải ngươi giết ngườidiệt khẩu, Minh gia đã bị lật đổ từ lâu... Các ngươi to gan thật đấy, lại dám đốiđầu với triều đình, nếu đây không phải là mưu phản thì là gì!""Chứng cứ..." Đảng Kiêu Ba la lớn."Thật sự không có chứng cứ à?" Phạm Nhàn đột nhiên cười một cách vô cùngôn hòa, "Hơn một ngàn quan binh được đưa đến đảo thể nào chẳng có ngườikhông giữ miệng kín, thể nào chẳng có người thật lòng hối hận. Những gì mànhánh thủy quân kia đã làm, chẳng lẽ lại không có ai nhớ tới? Chắc hẳn vàngbạc châu báu mà các ngươi cướp được trên đảo chính là tiền thưởng mà nhữngngười khác hứa cho các ngươi... Ngươi tưởng mình có thể dễ dàng tẩy trắng bảnthân như vậy à? Ngươi tưởng đã bán đi rồi thì bản quan không tra ra nguồn gốcà?"Không chờ Đảng Kiêu Ba biện bạch trước mặt các tướng lĩnh, Phạm Nhàn lạilạnh lùng nói: "Nhân chứng ta cũng có, chỉ có điều... ngươi muốn ngay bây giờư?"Đảng Kiêu Ba và vài tướng lĩnh thân tín của Thường Côn đứng sau lưng liếcmắt nhìn nhau một cái, biết bất luận triều đình có chứng cớ hay không, dẫu saothì vị Đề ti Giám Sát viện này cũng tới đây để giết người. Hắn hạ quyết tâm liềumạng, nụ cười trên mặt dần thê thảm: "Chẳng qua chỉ là một vở kịch mưu hạimà thôi, nếu thế cứ để... cả ngọc đá cùng tan."Tiếp đó, hắn la lớn: "Các huynh đệ, Giám Sát viện đã giết Thường Đề đốc, chắcchắn là muốn giết chúng ta để diệt khẩu, liều mạng với hắn!"o O oPhạm Nhàn mỉm cười cười quan sát toàn bộ cảnh tượng này, ngoài thành hoàntoàn tĩnh lặng cho thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, không ngạithưởng thức thêm chút nữa."Ngô Tri châu." Y nói mỉm cười: "Triều đình đang nhìn ngươi."Ngô Cách trong lòng căng thẳng. Thường Côn đã chết, hắn lại không thuộc phephái nào, trong lúc này đương nhiên biết mình cần đứng về phía nào, chỉ cóđiều sâu trong cõi lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng về hơn vạn quan binh ngoàithành. Sống dưới áp lực của thủy quân Giao Châu nhiều năm, hắn thực sựkhông dám đối đầu trực tiếp với thủy quân. Chẳng qua chứng kiến nụ cười ônhòa nhưng đầy áp lực của Phạm Nhàn, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, lớntiếng quát: "Châu quân ở đâu? Bắt đám người thủy quân kia lại cho ta!"Đám châu quân vốn hơi e ngại thủy quân Giao Châu, đột nhiên nghe Tri châuđại nhân ra lệnh, ai nấy cố gắng xốc lại tinh thần, trấn áp đám thân binh thủyquân đang rục rịch. Sau một ẩu đả, đao kiếm đấu với nắm tay, ngược lại quânchâu tổn thương mười mấy người. Cũng may do nhân số đông đảo nên khôngxảy ra náo loạn gì.

Chương 790: Một đêm chết người không đền mạng 3