Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 793: Ai là người của ai? 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn ngồi bên cái bàn đá, khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm, giơ tay ra dấu vềphía Thanh Oa.Thanh Oa giật mình, rồi nhận lệnh lên đường. Không bao lâu sau, trong phòngchứa củi phía sau phủ Đề đốc vang lên những tiếng hét thảm thiết đến cùng cực.Nếu ai có thính lực phi thường còn có thể nghe thấy tiếng que sắt nung nóng hạxuống thịt người, tiếng xương gãy răng rắc.Ngô Cách Phi sắc mặt nhu đất, biết rằng Giám Sát viện đã bắt đầu dụng hình.Liên tưởng đến lời đồn đại về những thủ đoạn mà quỷ thần cũng phải khiếp sợcủa Giám Sát viện, cánh tay Tri châu đại nhân bắt đầu run rẩy. Có điều hắn vẫncố gắng kìm nén cơn sợ hãi và căng thẳng của mình, dũng cảm đề nghị: "...đạinhân, việc này... có lẽ không ổn cho lắm."Phạm Nhàn hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Lúc này, trong phủ Đề đốc vẫn cònrất nhiều người thuộc thủy quân, mình lại quang minh chính đại dụng hình nhưvậy, rất có thể sẽ kích thích sự phẫn nộ của công chúng. Tuy nhiên... ngay từđầu ý định của Phạm Nhàn đã là vậy.Dưới tác động kép của bạo lực và sỉ nhục, các tướng lĩnh thủy quân hoặc là phátra tiếng gào thét cuối cùng đầy giận dữ, hoặc là sợ hãi đến nỗi tim gan nhảyloạn, hé lộ cho mình những suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng.Sự việc thật sự diễn ra như những gì Ngô Cách Phi lo lắng. Đám tướng lĩnhthủy quân bị giam giữ trong phủ Đề đốc nghe thấy tiếng gào rú thảm thiết, đềubước ra khỏi phòng của mình, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lại không buồn để ý, nói: "Hóa ra các vị tướng quân vẫn chưa ngủ.Có điều gì muốn nói không?"Đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài phủ Đề đốc vang lên tiếng động ồn ào,không biết đã xảy ra chuyện gì. Phạm Nhàn cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Đã khuya như vậy rồi, phủ Đề đốc cũng bị bao vây chặt chẽ, mọi việc trong bữatiệc mừng thọ cũng bị phong tỏa, ngoài kia là những ai?Ngô Cách Phi lau mồ hôi trên trán, ra lệnh cho một nha dịch đi kiểm tra. Tênnha dịch kia trở lại, vẻ mặt khó xử báo cáo: "Là người nhà của các vị tướngquân."Hóa ra tuy tin tức đã được phong tỏa, nhưng dù sao thủy quân cũng hoạt động ởGiao Châu quanh năm, vẫn có người nghĩ trăm phương ngàn kế gửi một chút tinđồn ra ngoài. Đặc biệt là vào lúc này đêm đã khuya, các vị phu nhân và tiểuthiếp của đám tướng quân phát hiện ra rằng nam nhân của mình vẫn chưa về,đương nhiên cảm thấy lo lắng. Trong lúc này họ lại nghe thấy tin đồn, tuykhông biết là thật hay giả nhưng vẫn phái người tới đón.Phạm Nhàn mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới đại diện của các phú thương vàthương gia Giang Nam bị mình giữ lại trong đại sảnh, thầm nghĩ quả nhiênkhông thể giấu được lâu, chỉ hy vọng sau khi cửa thành đóng lại, phản ứng bênphía cảng sẽ chậm một chút.Ngô Cách Phi nhìn Phạm Nhàn với vẻ khó khăn, trong khi sắc mặt các tướngquân lại khá phức tạp. Bọn họ cũng không ngờ đám nữ nhân trong nhà mình lạito gan đến vậy, trong lòng cũng thầm buồn bực, là ai đã tung tin ra ngoài?o O o"Nếu mọi người đều đến đón, chư vị tướng quân hãy về đi."Câu nói này của Phạm Nhàn khiến tất cả mọi người xung quanh đều choángváng, không phải đang giam lỏng à? Sao lại dễ dàng thả ra như vậy.Phạm Nhàn giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Bản quan là phụng chỉnh điều tra vụ án,nếu Đảng Kiêu Ba tự tiết lộ tội ác của mình, những tên ác ma ẩn nấp trong thủyquân cũng sẽ lộ ra, chư vị tướng quân chỉ bị liên lụy, đương nhiên bản quan sẽkhông làm khó các ngươi."Dám tướng lĩnh này quay sang nhìn nhau, không thể tin nổi điều mình vừa nghelà sự thật."Về đi thôi." Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Tuy bản quan rất mong được nhanhchóng tâm sự với chư vị tướng quân, nhưng dẫu sao cũng không thể chọc giậncác vị phu nhân được."Trong Giao Châu không có chính thất, tất cả đều là những tiểu thiếp hoặc tìnhnhân của các tướng lĩnh này. Phạm Nhàn nói vậy, ngược lại khiến đám tướnglĩnh cảm thấy hơi lúng túng.Còn trong lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Đảng Kiêu Ba và những người kháclại vang lên trong phòng chứa củi.Các vị phu nhân bên ngoài dường như cũng nghe thấy, dẫn theo đám gia đinhcao giọng làm náo loạn.Bỗng chốc, cả trong lẫn ngoài phủ Đề đốc đều trở nên náo nhiệt.o O oCác tướng lĩnh rời khỏi phủ Đề đốc mang theo nỗi nghi ngờ và bất an, nhưngcũng biết chắc chắn trong thành Giao Châu sẽ có vô số ánh mắt của Giám Sátviện dõi theo mình. Bản thân đừng nên nghĩ đến việc liên lạc với thủy quânngoại thành, ngay cả nếu có liên lạc được, tương lai cũng không cách nào giảithích được với triều đình.Về phần câu cuối cùng của Phạm Nhàn, càng đi sâu vào lòng đám tướng lĩnhnày
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn ngồi bên cái bàn đá, khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm, giơ tay ra dấu vềphía Thanh Oa.Thanh Oa giật mình, rồi nhận lệnh lên đường. Không bao lâu sau, trong phòngchứa củi phía sau phủ Đề đốc vang lên những tiếng hét thảm thiết đến cùng cực.Nếu ai có thính lực phi thường còn có thể nghe thấy tiếng que sắt nung nóng hạxuống thịt người, tiếng xương gãy răng rắc.Ngô Cách Phi sắc mặt nhu đất, biết rằng Giám Sát viện đã bắt đầu dụng hình.Liên tưởng đến lời đồn đại về những thủ đoạn mà quỷ thần cũng phải khiếp sợcủa Giám Sát viện, cánh tay Tri châu đại nhân bắt đầu run rẩy. Có điều hắn vẫncố gắng kìm nén cơn sợ hãi và căng thẳng của mình, dũng cảm đề nghị: "...đạinhân, việc này... có lẽ không ổn cho lắm."Phạm Nhàn hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Lúc này, trong phủ Đề đốc vẫn cònrất nhiều người thuộc thủy quân, mình lại quang minh chính đại dụng hình nhưvậy, rất có thể sẽ kích thích sự phẫn nộ của công chúng. Tuy nhiên... ngay từđầu ý định của Phạm Nhàn đã là vậy.Dưới tác động kép của bạo lực và sỉ nhục, các tướng lĩnh thủy quân hoặc là phátra tiếng gào thét cuối cùng đầy giận dữ, hoặc là sợ hãi đến nỗi tim gan nhảyloạn, hé lộ cho mình những suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng.Sự việc thật sự diễn ra như những gì Ngô Cách Phi lo lắng. Đám tướng lĩnhthủy quân bị giam giữ trong phủ Đề đốc nghe thấy tiếng gào rú thảm thiết, đềubước ra khỏi phòng của mình, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lại không buồn để ý, nói: "Hóa ra các vị tướng quân vẫn chưa ngủ.Có điều gì muốn nói không?"Đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài phủ Đề đốc vang lên tiếng động ồn ào,không biết đã xảy ra chuyện gì. Phạm Nhàn cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Đã khuya như vậy rồi, phủ Đề đốc cũng bị bao vây chặt chẽ, mọi việc trong bữatiệc mừng thọ cũng bị phong tỏa, ngoài kia là những ai?Ngô Cách Phi lau mồ hôi trên trán, ra lệnh cho một nha dịch đi kiểm tra. Tênnha dịch kia trở lại, vẻ mặt khó xử báo cáo: "Là người nhà của các vị tướngquân."Hóa ra tuy tin tức đã được phong tỏa, nhưng dù sao thủy quân cũng hoạt động ởGiao Châu quanh năm, vẫn có người nghĩ trăm phương ngàn kế gửi một chút tinđồn ra ngoài. Đặc biệt là vào lúc này đêm đã khuya, các vị phu nhân và tiểuthiếp của đám tướng quân phát hiện ra rằng nam nhân của mình vẫn chưa về,đương nhiên cảm thấy lo lắng. Trong lúc này họ lại nghe thấy tin đồn, tuykhông biết là thật hay giả nhưng vẫn phái người tới đón.Phạm Nhàn mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới đại diện của các phú thương vàthương gia Giang Nam bị mình giữ lại trong đại sảnh, thầm nghĩ quả nhiênkhông thể giấu được lâu, chỉ hy vọng sau khi cửa thành đóng lại, phản ứng bênphía cảng sẽ chậm một chút.Ngô Cách Phi nhìn Phạm Nhàn với vẻ khó khăn, trong khi sắc mặt các tướngquân lại khá phức tạp. Bọn họ cũng không ngờ đám nữ nhân trong nhà mình lạito gan đến vậy, trong lòng cũng thầm buồn bực, là ai đã tung tin ra ngoài?o O o"Nếu mọi người đều đến đón, chư vị tướng quân hãy về đi."Câu nói này của Phạm Nhàn khiến tất cả mọi người xung quanh đều choángváng, không phải đang giam lỏng à? Sao lại dễ dàng thả ra như vậy.Phạm Nhàn giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Bản quan là phụng chỉnh điều tra vụ án,nếu Đảng Kiêu Ba tự tiết lộ tội ác của mình, những tên ác ma ẩn nấp trong thủyquân cũng sẽ lộ ra, chư vị tướng quân chỉ bị liên lụy, đương nhiên bản quan sẽkhông làm khó các ngươi."Dám tướng lĩnh này quay sang nhìn nhau, không thể tin nổi điều mình vừa nghelà sự thật."Về đi thôi." Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Tuy bản quan rất mong được nhanhchóng tâm sự với chư vị tướng quân, nhưng dẫu sao cũng không thể chọc giậncác vị phu nhân được."Trong Giao Châu không có chính thất, tất cả đều là những tiểu thiếp hoặc tìnhnhân của các tướng lĩnh này. Phạm Nhàn nói vậy, ngược lại khiến đám tướnglĩnh cảm thấy hơi lúng túng.Còn trong lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Đảng Kiêu Ba và những người kháclại vang lên trong phòng chứa củi.Các vị phu nhân bên ngoài dường như cũng nghe thấy, dẫn theo đám gia đinhcao giọng làm náo loạn.Bỗng chốc, cả trong lẫn ngoài phủ Đề đốc đều trở nên náo nhiệt.o O oCác tướng lĩnh rời khỏi phủ Đề đốc mang theo nỗi nghi ngờ và bất an, nhưngcũng biết chắc chắn trong thành Giao Châu sẽ có vô số ánh mắt của Giám Sátviện dõi theo mình. Bản thân đừng nên nghĩ đến việc liên lạc với thủy quânngoại thành, ngay cả nếu có liên lạc được, tương lai cũng không cách nào giảithích được với triều đình.Về phần câu cuối cùng của Phạm Nhàn, càng đi sâu vào lòng đám tướng lĩnhnày
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn ngồi bên cái bàn đá, khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm, giơ tay ra dấu vềphía Thanh Oa.Thanh Oa giật mình, rồi nhận lệnh lên đường. Không bao lâu sau, trong phòngchứa củi phía sau phủ Đề đốc vang lên những tiếng hét thảm thiết đến cùng cực.Nếu ai có thính lực phi thường còn có thể nghe thấy tiếng que sắt nung nóng hạxuống thịt người, tiếng xương gãy răng rắc.Ngô Cách Phi sắc mặt nhu đất, biết rằng Giám Sát viện đã bắt đầu dụng hình.Liên tưởng đến lời đồn đại về những thủ đoạn mà quỷ thần cũng phải khiếp sợcủa Giám Sát viện, cánh tay Tri châu đại nhân bắt đầu run rẩy. Có điều hắn vẫncố gắng kìm nén cơn sợ hãi và căng thẳng của mình, dũng cảm đề nghị: "...đạinhân, việc này... có lẽ không ổn cho lắm."Phạm Nhàn hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Lúc này, trong phủ Đề đốc vẫn cònrất nhiều người thuộc thủy quân, mình lại quang minh chính đại dụng hình nhưvậy, rất có thể sẽ kích thích sự phẫn nộ của công chúng. Tuy nhiên... ngay từđầu ý định của Phạm Nhàn đã là vậy.Dưới tác động kép của bạo lực và sỉ nhục, các tướng lĩnh thủy quân hoặc là phátra tiếng gào thét cuối cùng đầy giận dữ, hoặc là sợ hãi đến nỗi tim gan nhảyloạn, hé lộ cho mình những suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng.Sự việc thật sự diễn ra như những gì Ngô Cách Phi lo lắng. Đám tướng lĩnhthủy quân bị giam giữ trong phủ Đề đốc nghe thấy tiếng gào rú thảm thiết, đềubước ra khỏi phòng của mình, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lại không buồn để ý, nói: "Hóa ra các vị tướng quân vẫn chưa ngủ.Có điều gì muốn nói không?"Đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài phủ Đề đốc vang lên tiếng động ồn ào,không biết đã xảy ra chuyện gì. Phạm Nhàn cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Đã khuya như vậy rồi, phủ Đề đốc cũng bị bao vây chặt chẽ, mọi việc trong bữatiệc mừng thọ cũng bị phong tỏa, ngoài kia là những ai?Ngô Cách Phi lau mồ hôi trên trán, ra lệnh cho một nha dịch đi kiểm tra. Tênnha dịch kia trở lại, vẻ mặt khó xử báo cáo: "Là người nhà của các vị tướngquân."Hóa ra tuy tin tức đã được phong tỏa, nhưng dù sao thủy quân cũng hoạt động ởGiao Châu quanh năm, vẫn có người nghĩ trăm phương ngàn kế gửi một chút tinđồn ra ngoài. Đặc biệt là vào lúc này đêm đã khuya, các vị phu nhân và tiểuthiếp của đám tướng quân phát hiện ra rằng nam nhân của mình vẫn chưa về,đương nhiên cảm thấy lo lắng. Trong lúc này họ lại nghe thấy tin đồn, tuykhông biết là thật hay giả nhưng vẫn phái người tới đón.Phạm Nhàn mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới đại diện của các phú thương vàthương gia Giang Nam bị mình giữ lại trong đại sảnh, thầm nghĩ quả nhiênkhông thể giấu được lâu, chỉ hy vọng sau khi cửa thành đóng lại, phản ứng bênphía cảng sẽ chậm một chút.Ngô Cách Phi nhìn Phạm Nhàn với vẻ khó khăn, trong khi sắc mặt các tướngquân lại khá phức tạp. Bọn họ cũng không ngờ đám nữ nhân trong nhà mình lạito gan đến vậy, trong lòng cũng thầm buồn bực, là ai đã tung tin ra ngoài?o O o"Nếu mọi người đều đến đón, chư vị tướng quân hãy về đi."Câu nói này của Phạm Nhàn khiến tất cả mọi người xung quanh đều choángváng, không phải đang giam lỏng à? Sao lại dễ dàng thả ra như vậy.Phạm Nhàn giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Bản quan là phụng chỉnh điều tra vụ án,nếu Đảng Kiêu Ba tự tiết lộ tội ác của mình, những tên ác ma ẩn nấp trong thủyquân cũng sẽ lộ ra, chư vị tướng quân chỉ bị liên lụy, đương nhiên bản quan sẽkhông làm khó các ngươi."Dám tướng lĩnh này quay sang nhìn nhau, không thể tin nổi điều mình vừa nghelà sự thật."Về đi thôi." Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Tuy bản quan rất mong được nhanhchóng tâm sự với chư vị tướng quân, nhưng dẫu sao cũng không thể chọc giậncác vị phu nhân được."Trong Giao Châu không có chính thất, tất cả đều là những tiểu thiếp hoặc tìnhnhân của các tướng lĩnh này. Phạm Nhàn nói vậy, ngược lại khiến đám tướnglĩnh cảm thấy hơi lúng túng.Còn trong lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Đảng Kiêu Ba và những người kháclại vang lên trong phòng chứa củi.Các vị phu nhân bên ngoài dường như cũng nghe thấy, dẫn theo đám gia đinhcao giọng làm náo loạn.Bỗng chốc, cả trong lẫn ngoài phủ Đề đốc đều trở nên náo nhiệt.o O oCác tướng lĩnh rời khỏi phủ Đề đốc mang theo nỗi nghi ngờ và bất an, nhưngcũng biết chắc chắn trong thành Giao Châu sẽ có vô số ánh mắt của Giám Sátviện dõi theo mình. Bản thân đừng nên nghĩ đến việc liên lạc với thủy quânngoại thành, ngay cả nếu có liên lạc được, tương lai cũng không cách nào giảithích được với triều đình.Về phần câu cuối cùng của Phạm Nhàn, càng đi sâu vào lòng đám tướng lĩnhnày