Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 794: Ai là người của ai? 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tâm sự... chuyện này cũng cần phải phân trước sau. Đề ti đại nhân đang chobọn họ một cơ hội trở về vòng tay của triều đình, tùy xem ai thấu hiểu đại nghĩatrước, đến mở lòng với Đề ti đại nhân...Mỗi người mang ý đồ riêng, mỗi người có tâm tư riêng, đám tướng lĩnh đã rờikhỏi.o O oNgô Cách không biết Phạm Nhàn đang suy nghĩ điều gì nhưng cũng không dámhỏi thêm. Hắn chỉ tăng cường phòng thủ trong thành Giao Châu, cuối cùngtrước lúc đi còn cẩn thận từng chút một nói: "Đại nhân, tốt nhất là đừng nên quákích động."Phạm Nhàn gật đầu. Xét theo những biểu hiện của Ngô Cách Phi tối nay, Bộ Hộđánh giá hắn hơi thấp. Có lẽ vì có Thường Côn nên vị Tri châu đại nhân nàychưa bao giờ thể hiện ra trình độ tương xứng với năng lực của hắn.Phạm Nhàn sẽ không giết Đảng Kiêu Ba, đây là bằng chứng lớn nhất trong vụdiệt khẩu ở Đông Hải, ngày sau đương nhiên phải áp giải về kinh đô.Ngay cả đám nữ nhân trong thành Giao Châu cũng biết Giám Sát viện đã khốngphủ Đề đốc, biết chuyện Đề đốc Thường Côn đã lìa đời, biết lực lượng thủyquân đang bị tổn thương nặng nề, và cũng biết rằng các lão gia nhà mình đanggặp nguy hiểm.Những thông tin mà Phạm Nhàn cố gắng che giấu nhưng không được ba lâu,đương nhiên đã sớm truyền đến tai rất nhiều người. Mặc dù châu quân của NgôCách Phi đã canh gác cổng thành, nhưng thủy quân vẫn con đường khác. Ngườimà Đảng Kiêu Ba đưa đi lúc trước, cuối cùng cũng đã vượt qua phong tỏa, theomột con đường nhỏ nằm ngoài thành, lặng lẽ tiếp cận cảng biển.Hắn nhìn vào những ánh đèn đuốc lấp lánh trong cảng biển phía xa, cõi lòngcảm phấn khích không thôi. Tuy hắn không biết Đảng Kiêu Ba đã bị Giám Sátviện bắt giữ, nhưng hiển nhiên thủy quân đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất kểtừ khi ra đời đến giờ. Chỉ cần vào được trong doanh trại, điều binh khống chếtoàn bộ thành Giao Châu, hắn có thể bảo vệ an toàn cho các tướng lĩnh thủyquân. Còn sau đó xử lý thế nào... đó là vấn đề mà các vị đại nhân phải cân nhắc.Tiếc là khi còn cách doanh trại thủy quân vài trăm trượng, hắn đột nhiên cảmthấy được mặt đất đang rung chuyển.Không có tiếng động nào, nhưng phía sau có người.Hắn quay đầu lại nhưng không thấy ai, chỉ nhìn thấy hơn mười con ngựa mặcgiáp đen toàn thân. Mãi tới khi đám con ngựa này tới gần hơn một chút, hắnmới phát hiện ra trên lưng chúng đều có người cưỡi, đều là kỵ binh mặc giápđen.Trong bóng đêm, những bộ giáp đen này phản chiếu ánh sáng mờ ảo của mặttrăng, cứ như mang theo một luồng tử ý.Con ngươi của hắn co lại, thân thể bắt đầu run rẩy, đây là Hắc Kỵ, Hắc Kỵ củaGiám Sát viện!o O oĐầu lâu vọt lên trời, máu tươi phun giàn giụa, đến tận khoảnh khắc trước khichết tên giáo quan thủy này mới bắt đầu nhận ra sự ngu xuẩn của mình. NếuGiám Sát viện đến để kiểm soát thủy quân, sao họ lại không mang theo Hắc Kỵmà thiên hạ đều sợ hãi?Trên mặt Kinh Qua vẫn được che kín bằng chiếc mặt nạ bạc, lạnh lùng nhìn thithể trên mặt đất, gật đầu với thân vệ bên cạnh.Tên thân vệ kia kéo dây cương ngựa, quay người đi tới, đứng dưới sườn núi vàlàm vài đấu tay. Nhưng lúc này bóng đêm sâu thẳm như vậy, ánh sáng mặt trăngmờ ảo như vậy, ai có thể nhìn thấy những mệnh lệnh này?Có điều sau khi hắn ra dấu xong, trên những ngọn đồi thấp giữa thành GiaoChâu và doanh trại thủy quân ở cảng biển đột nhiên xuất hiện một loạt nhữngvật thể lít nha lít nhít, giống như sau cơn mưa trên rừng núi, mang một vẻ đẹpkhó tả.Đều là kỵ binh. Kỵ binh màu đen xếp thành một hàng chỉnh tề trên sườn núi,tựa như hồn ma lặng lẽ chờ lệnh, sắp trận quyết liệt, hướng về trụ sở thủy quânở đằng xa.Trận thế không chút lay động, không hiểu những kỵ binh này làm cách nàokhống chế con ngựa của mình, thậm chí không phát ra một tiếng ngựa hí hí, kểcả tiếng móng ngựa cũng không hề lộn xộn.Còn hơn vạn quan binh thủy quân dường như hoàn toàn không có cảm giác gì.Kinh Qua dẫn theo mười kỵ binh cận vệ phía sau, lạnh lùng nhìn về phía doanhtrại của thủy quân, đột nhiên mở miệng: "Còn nửa khắc nữa."Phía sau hắn, các cận vệ đạp một chân lên bàn đạp ngựa, bắt đầu kéo căng dâynỏ, sau đó từ từ rút dao ra. Trái nỏ phải đao, đây là bố trí tiêu chuẩn của HắcKỵ.Giữa hai hàng mi của Kinh Qua loé lên một luồng sát ý. Hắn phụng theo mệnhlệnh của Phạm Nhàn, phụ trách ngăn chặn liên lạc giữa tướng lĩnh trong thànhvới quan binh thủy quân. Nhưng ngay chính hắn cũng không ngờ, các tướnglĩnh thủy quân lại phản ứng nhanh chóng đến vậy, ngay khi Đảng Kiêu Ba bảotên kia giáo quan rời thành, còn có rất nhiều tướng lĩnh thủy quân đưa ra lựachọn tương tự.
Tâm sự... chuyện này cũng cần phải phân trước sau. Đề ti đại nhân đang cho
bọn họ một cơ hội trở về vòng tay của triều đình, tùy xem ai thấu hiểu đại nghĩa
trước, đến mở lòng với Đề ti đại nhân...
Mỗi người mang ý đồ riêng, mỗi người có tâm tư riêng, đám tướng lĩnh đã rời
khỏi.
o O o
Ngô Cách không biết Phạm Nhàn đang suy nghĩ điều gì nhưng cũng không dám
hỏi thêm. Hắn chỉ tăng cường phòng thủ trong thành Giao Châu, cuối cùng
trước lúc đi còn cẩn thận từng chút một nói: "Đại nhân, tốt nhất là đừng nên quá
kích động."
Phạm Nhàn gật đầu. Xét theo những biểu hiện của Ngô Cách Phi tối nay, Bộ Hộ
đánh giá hắn hơi thấp. Có lẽ vì có Thường Côn nên vị Tri châu đại nhân này
chưa bao giờ thể hiện ra trình độ tương xứng với năng lực của hắn.
Phạm Nhàn sẽ không giết Đảng Kiêu Ba, đây là bằng chứng lớn nhất trong vụ
diệt khẩu ở Đông Hải, ngày sau đương nhiên phải áp giải về kinh đô.
Ngay cả đám nữ nhân trong thành Giao Châu cũng biết Giám Sát viện đã khống
phủ Đề đốc, biết chuyện Đề đốc Thường Côn đã lìa đời, biết lực lượng thủy
quân đang bị tổn thương nặng nề, và cũng biết rằng các lão gia nhà mình đang
gặp nguy hiểm.
Những thông tin mà Phạm Nhàn cố gắng che giấu nhưng không được ba lâu,
đương nhiên đã sớm truyền đến tai rất nhiều người. Mặc dù châu quân của Ngô
Cách Phi đã canh gác cổng thành, nhưng thủy quân vẫn con đường khác. Người
mà Đảng Kiêu Ba đưa đi lúc trước, cuối cùng cũng đã vượt qua phong tỏa, theo
một con đường nhỏ nằm ngoài thành, lặng lẽ tiếp cận cảng biển.
Hắn nhìn vào những ánh đèn đuốc lấp lánh trong cảng biển phía xa, cõi lòng
cảm phấn khích không thôi. Tuy hắn không biết Đảng Kiêu Ba đã bị Giám Sát
viện bắt giữ, nhưng hiển nhiên thủy quân đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất kể
từ khi ra đời đến giờ. Chỉ cần vào được trong doanh trại, điều binh khống chế
toàn bộ thành Giao Châu, hắn có thể bảo vệ an toàn cho các tướng lĩnh thủy
quân. Còn sau đó xử lý thế nào... đó là vấn đề mà các vị đại nhân phải cân nhắc.
Tiếc là khi còn cách doanh trại thủy quân vài trăm trượng, hắn đột nhiên cảm
thấy được mặt đất đang rung chuyển.
Không có tiếng động nào, nhưng phía sau có người.
Hắn quay đầu lại nhưng không thấy ai, chỉ nhìn thấy hơn mười con ngựa mặc
giáp đen toàn thân. Mãi tới khi đám con ngựa này tới gần hơn một chút, hắn
mới phát hiện ra trên lưng chúng đều có người cưỡi, đều là kỵ binh mặc giáp
đen.
Trong bóng đêm, những bộ giáp đen này phản chiếu ánh sáng mờ ảo của mặt
trăng, cứ như mang theo một luồng tử ý.
Con ngươi của hắn co lại, thân thể bắt đầu run rẩy, đây là Hắc Kỵ, Hắc Kỵ của
Giám Sát viện!
o O o
Đầu lâu vọt lên trời, máu tươi phun giàn giụa, đến tận khoảnh khắc trước khi
chết tên giáo quan thủy này mới bắt đầu nhận ra sự ngu xuẩn của mình. Nếu
Giám Sát viện đến để kiểm soát thủy quân, sao họ lại không mang theo Hắc Kỵ
mà thiên hạ đều sợ hãi?
Trên mặt Kinh Qua vẫn được che kín bằng chiếc mặt nạ bạc, lạnh lùng nhìn thi
thể trên mặt đất, gật đầu với thân vệ bên cạnh.
Tên thân vệ kia kéo dây cương ngựa, quay người đi tới, đứng dưới sườn núi và
làm vài đấu tay. Nhưng lúc này bóng đêm sâu thẳm như vậy, ánh sáng mặt trăng
mờ ảo như vậy, ai có thể nhìn thấy những mệnh lệnh này?
Có điều sau khi hắn ra dấu xong, trên những ngọn đồi thấp giữa thành Giao
Châu và doanh trại thủy quân ở cảng biển đột nhiên xuất hiện một loạt những
vật thể lít nha lít nhít, giống như sau cơn mưa trên rừng núi, mang một vẻ đẹp
khó tả.
Đều là kỵ binh. Kỵ binh màu đen xếp thành một hàng chỉnh tề trên sườn núi,
tựa như hồn ma lặng lẽ chờ lệnh, sắp trận quyết liệt, hướng về trụ sở thủy quân
ở đằng xa.
Trận thế không chút lay động, không hiểu những kỵ binh này làm cách nào
khống chế con ngựa của mình, thậm chí không phát ra một tiếng ngựa hí hí, kể
cả tiếng móng ngựa cũng không hề lộn xộn.
Còn hơn vạn quan binh thủy quân dường như hoàn toàn không có cảm giác gì.
Kinh Qua dẫn theo mười kỵ binh cận vệ phía sau, lạnh lùng nhìn về phía doanh
trại của thủy quân, đột nhiên mở miệng: "Còn nửa khắc nữa."
Phía sau hắn, các cận vệ đạp một chân lên bàn đạp ngựa, bắt đầu kéo căng dây
nỏ, sau đó từ từ rút dao ra. Trái nỏ phải đao, đây là bố trí tiêu chuẩn của Hắc
Kỵ.
Giữa hai hàng mi của Kinh Qua loé lên một luồng sát ý. Hắn phụng theo mệnh
lệnh của Phạm Nhàn, phụ trách ngăn chặn liên lạc giữa tướng lĩnh trong thành
với quan binh thủy quân. Nhưng ngay chính hắn cũng không ngờ, các tướng
lĩnh thủy quân lại phản ứng nhanh chóng đến vậy, ngay khi Đảng Kiêu Ba bảo
tên kia giáo quan rời thành, còn có rất nhiều tướng lĩnh thủy quân đưa ra lựa
chọn tương tự.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tâm sự... chuyện này cũng cần phải phân trước sau. Đề ti đại nhân đang chobọn họ một cơ hội trở về vòng tay của triều đình, tùy xem ai thấu hiểu đại nghĩatrước, đến mở lòng với Đề ti đại nhân...Mỗi người mang ý đồ riêng, mỗi người có tâm tư riêng, đám tướng lĩnh đã rờikhỏi.o O oNgô Cách không biết Phạm Nhàn đang suy nghĩ điều gì nhưng cũng không dámhỏi thêm. Hắn chỉ tăng cường phòng thủ trong thành Giao Châu, cuối cùngtrước lúc đi còn cẩn thận từng chút một nói: "Đại nhân, tốt nhất là đừng nên quákích động."Phạm Nhàn gật đầu. Xét theo những biểu hiện của Ngô Cách Phi tối nay, Bộ Hộđánh giá hắn hơi thấp. Có lẽ vì có Thường Côn nên vị Tri châu đại nhân nàychưa bao giờ thể hiện ra trình độ tương xứng với năng lực của hắn.Phạm Nhàn sẽ không giết Đảng Kiêu Ba, đây là bằng chứng lớn nhất trong vụdiệt khẩu ở Đông Hải, ngày sau đương nhiên phải áp giải về kinh đô.Ngay cả đám nữ nhân trong thành Giao Châu cũng biết Giám Sát viện đã khốngphủ Đề đốc, biết chuyện Đề đốc Thường Côn đã lìa đời, biết lực lượng thủyquân đang bị tổn thương nặng nề, và cũng biết rằng các lão gia nhà mình đanggặp nguy hiểm.Những thông tin mà Phạm Nhàn cố gắng che giấu nhưng không được ba lâu,đương nhiên đã sớm truyền đến tai rất nhiều người. Mặc dù châu quân của NgôCách Phi đã canh gác cổng thành, nhưng thủy quân vẫn con đường khác. Ngườimà Đảng Kiêu Ba đưa đi lúc trước, cuối cùng cũng đã vượt qua phong tỏa, theomột con đường nhỏ nằm ngoài thành, lặng lẽ tiếp cận cảng biển.Hắn nhìn vào những ánh đèn đuốc lấp lánh trong cảng biển phía xa, cõi lòngcảm phấn khích không thôi. Tuy hắn không biết Đảng Kiêu Ba đã bị Giám Sátviện bắt giữ, nhưng hiển nhiên thủy quân đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất kểtừ khi ra đời đến giờ. Chỉ cần vào được trong doanh trại, điều binh khống chếtoàn bộ thành Giao Châu, hắn có thể bảo vệ an toàn cho các tướng lĩnh thủyquân. Còn sau đó xử lý thế nào... đó là vấn đề mà các vị đại nhân phải cân nhắc.Tiếc là khi còn cách doanh trại thủy quân vài trăm trượng, hắn đột nhiên cảmthấy được mặt đất đang rung chuyển.Không có tiếng động nào, nhưng phía sau có người.Hắn quay đầu lại nhưng không thấy ai, chỉ nhìn thấy hơn mười con ngựa mặcgiáp đen toàn thân. Mãi tới khi đám con ngựa này tới gần hơn một chút, hắnmới phát hiện ra trên lưng chúng đều có người cưỡi, đều là kỵ binh mặc giápđen.Trong bóng đêm, những bộ giáp đen này phản chiếu ánh sáng mờ ảo của mặttrăng, cứ như mang theo một luồng tử ý.Con ngươi của hắn co lại, thân thể bắt đầu run rẩy, đây là Hắc Kỵ, Hắc Kỵ củaGiám Sát viện!o O oĐầu lâu vọt lên trời, máu tươi phun giàn giụa, đến tận khoảnh khắc trước khichết tên giáo quan thủy này mới bắt đầu nhận ra sự ngu xuẩn của mình. NếuGiám Sát viện đến để kiểm soát thủy quân, sao họ lại không mang theo Hắc Kỵmà thiên hạ đều sợ hãi?Trên mặt Kinh Qua vẫn được che kín bằng chiếc mặt nạ bạc, lạnh lùng nhìn thithể trên mặt đất, gật đầu với thân vệ bên cạnh.Tên thân vệ kia kéo dây cương ngựa, quay người đi tới, đứng dưới sườn núi vàlàm vài đấu tay. Nhưng lúc này bóng đêm sâu thẳm như vậy, ánh sáng mặt trăngmờ ảo như vậy, ai có thể nhìn thấy những mệnh lệnh này?Có điều sau khi hắn ra dấu xong, trên những ngọn đồi thấp giữa thành GiaoChâu và doanh trại thủy quân ở cảng biển đột nhiên xuất hiện một loạt nhữngvật thể lít nha lít nhít, giống như sau cơn mưa trên rừng núi, mang một vẻ đẹpkhó tả.Đều là kỵ binh. Kỵ binh màu đen xếp thành một hàng chỉnh tề trên sườn núi,tựa như hồn ma lặng lẽ chờ lệnh, sắp trận quyết liệt, hướng về trụ sở thủy quânở đằng xa.Trận thế không chút lay động, không hiểu những kỵ binh này làm cách nàokhống chế con ngựa của mình, thậm chí không phát ra một tiếng ngựa hí hí, kểcả tiếng móng ngựa cũng không hề lộn xộn.Còn hơn vạn quan binh thủy quân dường như hoàn toàn không có cảm giác gì.Kinh Qua dẫn theo mười kỵ binh cận vệ phía sau, lạnh lùng nhìn về phía doanhtrại của thủy quân, đột nhiên mở miệng: "Còn nửa khắc nữa."Phía sau hắn, các cận vệ đạp một chân lên bàn đạp ngựa, bắt đầu kéo căng dâynỏ, sau đó từ từ rút dao ra. Trái nỏ phải đao, đây là bố trí tiêu chuẩn của HắcKỵ.Giữa hai hàng mi của Kinh Qua loé lên một luồng sát ý. Hắn phụng theo mệnhlệnh của Phạm Nhàn, phụ trách ngăn chặn liên lạc giữa tướng lĩnh trong thànhvới quan binh thủy quân. Nhưng ngay chính hắn cũng không ngờ, các tướnglĩnh thủy quân lại phản ứng nhanh chóng đến vậy, ngay khi Đảng Kiêu Ba bảotên kia giáo quan rời thành, còn có rất nhiều tướng lĩnh thủy quân đưa ra lựachọn tương tự.