Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 797: Ta từ xa tới theo lời hẹn 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn gật đầu, một cái tên bình thường đến không thể bình thường hơn,đúng là tiền đề cần thiết để che giấu thân phận. Chỉ không biết đối phương đãthoát khỏi cuộc thanh tẩy năm xưa như thế nào và càng không hiểu vì sao đốiphương lại chọn lúc này để làm rõ với mình."Thiếu gia, ta không phải người của Phạm phủ, cũng không phải người củaGiám Sát viện." Hứa Mậu Tân nói một cách bình tĩnh: "Ta là người của Diệpgia, nói chính xác hơn, ta là người của tiểu thư.""Ngươi là người trong thủy quân Tuyền Châu?"Sau khi xác nhận phán đoán của mình là đúng, hai hàng mi của Phạm Nhàn vẫnkhông giãn ra."Đúng vậy." Hứa Mậu Tân trả lời: "Hai mươi năm trước, mạt tướng là một thủythủ trên thuyền của thủy quân Tuyền Châu, sau khi thủy quân Tuyền Châu bịgiải thể trở thành tam đại thủy quân hiện nay, còn mạt tướng... đến Giao Châuđồng thời ở lại trong quân đội từ đó đến giờ."Phạm Nhàn biết quãng lịch sử này, chuyện này liên quan đến Diệp gia, vĩnhviễn không thể lái đi được. Vào thời điểm xảy ra biến cố trong kinh đô, mẫuthân đang nhận gặp phải tập kích ở Thái Bình biệt viện, Ngũ Trúc thúc chỉ kịpbế mình mình đi. Nhưng chính vì có mình nên Ngũ Trúc thúc mới không dùnglực lượng một người khiêu chiến cả một quốc gia...Có điều dẫu sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, thế lực của Diệp gia trong kinh đôbị thu hồi chỉ trong một ngày. Vấn đề là ở chỗ, căn cơ của Diệp gia không chỉgiới hạn ở kinh đô mà còn có sản nghiệp riêng ở các quận và khu vực, thậm chíđã mở rộng xúc tu tới những phương diện khác, những ngóc ngách khác trongKhánh Quốc, quân đội cũng không ngoại lệ.Khi Hoàng đế bệ hạ dẫn theo Phạm Kiến trở về triều đình, khi Trần Bình Bìnhchạy về kinh đô, cục diện đã được định đoạt. Vì vậy ngoài việc trả thù, vấn đềlớn nhất đặt ra trước mặt quân thần là làm thế nào để xử lý sản nghiệp và sứcảnh hưởng khổng lồ mà Diệp gia lưu lại.Đúng như đã những gì xảy ra trong lịch sử, cũng đúng như Phạm Nhàn đượcbiết, tam đại phường của Diệp gia đã bị triều đình thu hồi, trở thành mạch máukinh tế của Khánh Quốc - Nội Khố, trong khi những chưởng quầy của Diệp gialại bị triều đình giam lỏng. Diệp gia, lại bị gán tội âm mưu tạo phản.Ở kinh đô, bốn năm sau biến cố, Hoàng đế, Trần Bình Bình và Phạm Kiến tiếnhành một cuộc phản công và báo thù đẫm máu, trực tiếp giết sạch một phần baquý tộc trong kinh đô, thậm chí diệt trừ toàn bộ gia tộc vốn rất mạnh mẽ củaHoàng hậu. Nhưng có một số việc, vẫn không thể thay đổi được.Ví dụ như tội danh của Diệp gia và cách xử lí những vấn đề liên quan đến Diệpgia. Bởi vì có thể khẳng định việc này có liên quan đến người bà lão trong thâmcung, hơn nữa còn liên quan đến thiên hạ thái bình.Cái chết của Diệp Khinh Mi đầy kỳ lạ và oan khuất ra. Để phòng ngừa thế lựccủa Diệp gia phản công, triều đình Khánh Quốc đã quyết định tiến hành thanhtẩy và chỉ định kế thừa. Để Khánh Quốc được ổn định, đây là lựa chọn duynhất. Trong quá trình phát triển sau đó có thể thấy cả Trần Bình Bình và PhạmKiến đều chấp nhận quyết định này.Cho nên những vị chưởng quầy họ Diệp của Khánh Dư đường mới có thể kéodài hơi tàn trong kinh đô, cho đến nhiều năm sau, khi Phạm Nhàn trưởng thànhmang ra ngoài kinh đô hóng mát. Còn thế lực của Diệp gia trong triều đình vàquân đội đã bị quét sạch một cách một cách vô tình, không còn lại chút nào.Mà năm đó thủy quân Tuyền Châu phụ trách công việc bảo vệ sản phẩm củaNội Khố, nên bị Diệp gia xâm nhập mạnh mẽ nhất. Xét theo ý nghĩa nào đó,thủy quân Tuyền Châu như một đội tư quân của Diệp Khinh Mi, vì vậy trongquá trình thanh tẩy sau đó, thủy quân Tuyền Châu cũng trở thành nơi đầu tiên bịgiải thể, bị triều đình lạnh lùng chia cắt thành ba phần, lại trải qua quá trình âmthầm trấn áp và thanh tẩy, cuối cùng trở thành tam đại thủy quân của KhánhQuốc ngày nay.Mỗi khi nhớ về vụ việc năm đó, lửa giận vẫn kiềm nén sâu xa nhất trong nộitâm Phạm Nhàn lại bắt đầu trỗi dậy. Y hiểu rõ rằng sau khi Diệp Khinh Mi quađời, vì thiên hạ ổn định và thái bình, chắc chắn mấy lão già kia sẽ đưa ra lựachọn như vậy. Nếu y là hoàng đế, chắc y cũng chẳng nương tay... chỉ có điềutrong lòng y vẫn cảm thấy không thoải mái, không vui vẻ gì.Phát hiện ra Phạm Nhàn bắt đầu trở nên thất thần, lão tướng thủy quân TuyềnChâu thủy quân tên là Hứa Mậu Tân khẽ ho khan hai cái.Phạm Nhàn phục hồi tinh thần, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Hứa tướng quân,trong lòng tràn đầy nghi vấn. Một thành viên cũ trong Diệp gia như vậy, làm thếnào sống sót trong quá trình thanh tẩy thủy quân năm đó? Và làm cách nào chegiấu thân phận của mình cho đến ngày hôm nay? Đương nhiên thế lực của Diệpgia còn chưa mất sạch, tuy nhiên, có điều từ lâu rồi phần lớn mọi người cũngnhư những Ti khố trong Nội Khố... đã quên mất thân phận của mình năm xưa,quay đầu sang trở thành một thành viên trong triều đình.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn gật đầu, một cái tên bình thường đến không thể bình thường hơn,đúng là tiền đề cần thiết để che giấu thân phận. Chỉ không biết đối phương đãthoát khỏi cuộc thanh tẩy năm xưa như thế nào và càng không hiểu vì sao đốiphương lại chọn lúc này để làm rõ với mình."Thiếu gia, ta không phải người của Phạm phủ, cũng không phải người củaGiám Sát viện." Hứa Mậu Tân nói một cách bình tĩnh: "Ta là người của Diệpgia, nói chính xác hơn, ta là người của tiểu thư.""Ngươi là người trong thủy quân Tuyền Châu?"Sau khi xác nhận phán đoán của mình là đúng, hai hàng mi của Phạm Nhàn vẫnkhông giãn ra."Đúng vậy." Hứa Mậu Tân trả lời: "Hai mươi năm trước, mạt tướng là một thủythủ trên thuyền của thủy quân Tuyền Châu, sau khi thủy quân Tuyền Châu bịgiải thể trở thành tam đại thủy quân hiện nay, còn mạt tướng... đến Giao Châuđồng thời ở lại trong quân đội từ đó đến giờ."Phạm Nhàn biết quãng lịch sử này, chuyện này liên quan đến Diệp gia, vĩnhviễn không thể lái đi được. Vào thời điểm xảy ra biến cố trong kinh đô, mẫuthân đang nhận gặp phải tập kích ở Thái Bình biệt viện, Ngũ Trúc thúc chỉ kịpbế mình mình đi. Nhưng chính vì có mình nên Ngũ Trúc thúc mới không dùnglực lượng một người khiêu chiến cả một quốc gia...Có điều dẫu sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, thế lực của Diệp gia trong kinh đôbị thu hồi chỉ trong một ngày. Vấn đề là ở chỗ, căn cơ của Diệp gia không chỉgiới hạn ở kinh đô mà còn có sản nghiệp riêng ở các quận và khu vực, thậm chíđã mở rộng xúc tu tới những phương diện khác, những ngóc ngách khác trongKhánh Quốc, quân đội cũng không ngoại lệ.Khi Hoàng đế bệ hạ dẫn theo Phạm Kiến trở về triều đình, khi Trần Bình Bìnhchạy về kinh đô, cục diện đã được định đoạt. Vì vậy ngoài việc trả thù, vấn đềlớn nhất đặt ra trước mặt quân thần là làm thế nào để xử lý sản nghiệp và sứcảnh hưởng khổng lồ mà Diệp gia lưu lại.Đúng như đã những gì xảy ra trong lịch sử, cũng đúng như Phạm Nhàn đượcbiết, tam đại phường của Diệp gia đã bị triều đình thu hồi, trở thành mạch máukinh tế của Khánh Quốc - Nội Khố, trong khi những chưởng quầy của Diệp gialại bị triều đình giam lỏng. Diệp gia, lại bị gán tội âm mưu tạo phản.Ở kinh đô, bốn năm sau biến cố, Hoàng đế, Trần Bình Bình và Phạm Kiến tiếnhành một cuộc phản công và báo thù đẫm máu, trực tiếp giết sạch một phần baquý tộc trong kinh đô, thậm chí diệt trừ toàn bộ gia tộc vốn rất mạnh mẽ củaHoàng hậu. Nhưng có một số việc, vẫn không thể thay đổi được.Ví dụ như tội danh của Diệp gia và cách xử lí những vấn đề liên quan đến Diệpgia. Bởi vì có thể khẳng định việc này có liên quan đến người bà lão trong thâmcung, hơn nữa còn liên quan đến thiên hạ thái bình.Cái chết của Diệp Khinh Mi đầy kỳ lạ và oan khuất ra. Để phòng ngừa thế lựccủa Diệp gia phản công, triều đình Khánh Quốc đã quyết định tiến hành thanhtẩy và chỉ định kế thừa. Để Khánh Quốc được ổn định, đây là lựa chọn duynhất. Trong quá trình phát triển sau đó có thể thấy cả Trần Bình Bình và PhạmKiến đều chấp nhận quyết định này.Cho nên những vị chưởng quầy họ Diệp của Khánh Dư đường mới có thể kéodài hơi tàn trong kinh đô, cho đến nhiều năm sau, khi Phạm Nhàn trưởng thànhmang ra ngoài kinh đô hóng mát. Còn thế lực của Diệp gia trong triều đình vàquân đội đã bị quét sạch một cách một cách vô tình, không còn lại chút nào.Mà năm đó thủy quân Tuyền Châu phụ trách công việc bảo vệ sản phẩm củaNội Khố, nên bị Diệp gia xâm nhập mạnh mẽ nhất. Xét theo ý nghĩa nào đó,thủy quân Tuyền Châu như một đội tư quân của Diệp Khinh Mi, vì vậy trongquá trình thanh tẩy sau đó, thủy quân Tuyền Châu cũng trở thành nơi đầu tiên bịgiải thể, bị triều đình lạnh lùng chia cắt thành ba phần, lại trải qua quá trình âmthầm trấn áp và thanh tẩy, cuối cùng trở thành tam đại thủy quân của KhánhQuốc ngày nay.Mỗi khi nhớ về vụ việc năm đó, lửa giận vẫn kiềm nén sâu xa nhất trong nộitâm Phạm Nhàn lại bắt đầu trỗi dậy. Y hiểu rõ rằng sau khi Diệp Khinh Mi quađời, vì thiên hạ ổn định và thái bình, chắc chắn mấy lão già kia sẽ đưa ra lựachọn như vậy. Nếu y là hoàng đế, chắc y cũng chẳng nương tay... chỉ có điềutrong lòng y vẫn cảm thấy không thoải mái, không vui vẻ gì.Phát hiện ra Phạm Nhàn bắt đầu trở nên thất thần, lão tướng thủy quân TuyềnChâu thủy quân tên là Hứa Mậu Tân khẽ ho khan hai cái.Phạm Nhàn phục hồi tinh thần, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Hứa tướng quân,trong lòng tràn đầy nghi vấn. Một thành viên cũ trong Diệp gia như vậy, làm thếnào sống sót trong quá trình thanh tẩy thủy quân năm đó? Và làm cách nào chegiấu thân phận của mình cho đến ngày hôm nay? Đương nhiên thế lực của Diệpgia còn chưa mất sạch, tuy nhiên, có điều từ lâu rồi phần lớn mọi người cũngnhư những Ti khố trong Nội Khố... đã quên mất thân phận của mình năm xưa,quay đầu sang trở thành một thành viên trong triều đình.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn gật đầu, một cái tên bình thường đến không thể bình thường hơn,đúng là tiền đề cần thiết để che giấu thân phận. Chỉ không biết đối phương đãthoát khỏi cuộc thanh tẩy năm xưa như thế nào và càng không hiểu vì sao đốiphương lại chọn lúc này để làm rõ với mình."Thiếu gia, ta không phải người của Phạm phủ, cũng không phải người củaGiám Sát viện." Hứa Mậu Tân nói một cách bình tĩnh: "Ta là người của Diệpgia, nói chính xác hơn, ta là người của tiểu thư.""Ngươi là người trong thủy quân Tuyền Châu?"Sau khi xác nhận phán đoán của mình là đúng, hai hàng mi của Phạm Nhàn vẫnkhông giãn ra."Đúng vậy." Hứa Mậu Tân trả lời: "Hai mươi năm trước, mạt tướng là một thủythủ trên thuyền của thủy quân Tuyền Châu, sau khi thủy quân Tuyền Châu bịgiải thể trở thành tam đại thủy quân hiện nay, còn mạt tướng... đến Giao Châuđồng thời ở lại trong quân đội từ đó đến giờ."Phạm Nhàn biết quãng lịch sử này, chuyện này liên quan đến Diệp gia, vĩnhviễn không thể lái đi được. Vào thời điểm xảy ra biến cố trong kinh đô, mẫuthân đang nhận gặp phải tập kích ở Thái Bình biệt viện, Ngũ Trúc thúc chỉ kịpbế mình mình đi. Nhưng chính vì có mình nên Ngũ Trúc thúc mới không dùnglực lượng một người khiêu chiến cả một quốc gia...Có điều dẫu sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, thế lực của Diệp gia trong kinh đôbị thu hồi chỉ trong một ngày. Vấn đề là ở chỗ, căn cơ của Diệp gia không chỉgiới hạn ở kinh đô mà còn có sản nghiệp riêng ở các quận và khu vực, thậm chíđã mở rộng xúc tu tới những phương diện khác, những ngóc ngách khác trongKhánh Quốc, quân đội cũng không ngoại lệ.Khi Hoàng đế bệ hạ dẫn theo Phạm Kiến trở về triều đình, khi Trần Bình Bìnhchạy về kinh đô, cục diện đã được định đoạt. Vì vậy ngoài việc trả thù, vấn đềlớn nhất đặt ra trước mặt quân thần là làm thế nào để xử lý sản nghiệp và sứcảnh hưởng khổng lồ mà Diệp gia lưu lại.Đúng như đã những gì xảy ra trong lịch sử, cũng đúng như Phạm Nhàn đượcbiết, tam đại phường của Diệp gia đã bị triều đình thu hồi, trở thành mạch máukinh tế của Khánh Quốc - Nội Khố, trong khi những chưởng quầy của Diệp gialại bị triều đình giam lỏng. Diệp gia, lại bị gán tội âm mưu tạo phản.Ở kinh đô, bốn năm sau biến cố, Hoàng đế, Trần Bình Bình và Phạm Kiến tiếnhành một cuộc phản công và báo thù đẫm máu, trực tiếp giết sạch một phần baquý tộc trong kinh đô, thậm chí diệt trừ toàn bộ gia tộc vốn rất mạnh mẽ củaHoàng hậu. Nhưng có một số việc, vẫn không thể thay đổi được.Ví dụ như tội danh của Diệp gia và cách xử lí những vấn đề liên quan đến Diệpgia. Bởi vì có thể khẳng định việc này có liên quan đến người bà lão trong thâmcung, hơn nữa còn liên quan đến thiên hạ thái bình.Cái chết của Diệp Khinh Mi đầy kỳ lạ và oan khuất ra. Để phòng ngừa thế lựccủa Diệp gia phản công, triều đình Khánh Quốc đã quyết định tiến hành thanhtẩy và chỉ định kế thừa. Để Khánh Quốc được ổn định, đây là lựa chọn duynhất. Trong quá trình phát triển sau đó có thể thấy cả Trần Bình Bình và PhạmKiến đều chấp nhận quyết định này.Cho nên những vị chưởng quầy họ Diệp của Khánh Dư đường mới có thể kéodài hơi tàn trong kinh đô, cho đến nhiều năm sau, khi Phạm Nhàn trưởng thànhmang ra ngoài kinh đô hóng mát. Còn thế lực của Diệp gia trong triều đình vàquân đội đã bị quét sạch một cách một cách vô tình, không còn lại chút nào.Mà năm đó thủy quân Tuyền Châu phụ trách công việc bảo vệ sản phẩm củaNội Khố, nên bị Diệp gia xâm nhập mạnh mẽ nhất. Xét theo ý nghĩa nào đó,thủy quân Tuyền Châu như một đội tư quân của Diệp Khinh Mi, vì vậy trongquá trình thanh tẩy sau đó, thủy quân Tuyền Châu cũng trở thành nơi đầu tiên bịgiải thể, bị triều đình lạnh lùng chia cắt thành ba phần, lại trải qua quá trình âmthầm trấn áp và thanh tẩy, cuối cùng trở thành tam đại thủy quân của KhánhQuốc ngày nay.Mỗi khi nhớ về vụ việc năm đó, lửa giận vẫn kiềm nén sâu xa nhất trong nộitâm Phạm Nhàn lại bắt đầu trỗi dậy. Y hiểu rõ rằng sau khi Diệp Khinh Mi quađời, vì thiên hạ ổn định và thái bình, chắc chắn mấy lão già kia sẽ đưa ra lựachọn như vậy. Nếu y là hoàng đế, chắc y cũng chẳng nương tay... chỉ có điềutrong lòng y vẫn cảm thấy không thoải mái, không vui vẻ gì.Phát hiện ra Phạm Nhàn bắt đầu trở nên thất thần, lão tướng thủy quân TuyềnChâu thủy quân tên là Hứa Mậu Tân khẽ ho khan hai cái.Phạm Nhàn phục hồi tinh thần, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Hứa tướng quân,trong lòng tràn đầy nghi vấn. Một thành viên cũ trong Diệp gia như vậy, làm thếnào sống sót trong quá trình thanh tẩy thủy quân năm đó? Và làm cách nào chegiấu thân phận của mình cho đến ngày hôm nay? Đương nhiên thế lực của Diệpgia còn chưa mất sạch, tuy nhiên, có điều từ lâu rồi phần lớn mọi người cũngnhư những Ti khố trong Nội Khố... đã quên mất thân phận của mình năm xưa,quay đầu sang trở thành một thành viên trong triều đình.