Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 798: Ta từ xa tới theo lời hẹn 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Hứa Mậu Tân, rõ ràng không thuộc loại này.Phạm Nhàn rất trực tiếp biểu đạt nghi vấn của mình.Hứa Mậu Tân giải thích một cách càng trực tiếp hơn: "Mạt tướng gia nhập thủyquân muộn, ban đầu tiểu thư sắp xếp cho mạt tướng rèn luyện trên biển hainăm, sau đó trực tiếp gia nhập Giám Sát viện để hỗ trợ viện trưởng đại nhân...Tuy nhiên, ngài cũng biết, sau đó xem ra một ít chuyện, cho nên mạt tướngkhông có cơ hội liên lạc với Trần viện trưởng. Rất may mắn hoặc có thể nói làrất tình cờ... mạt tướng cứ thế sống đến ngày hôm nay.""Ý ngươi là nếu Trần Bình Bình biết ngươi là người của Diệp gia, cũng sẽkhông để ngươi ở trong quân đội." Phạm Nhàn lạnh lùng nói.Hứa Mậu Tân hơi run rẩy, một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp: "Mạt tướng khôngbiết, nhưng mạt tướng đã rất may mắn, cho nên mạt tướng sẽ không đặt cược."“Còn phụ thân ta thì sao?"Hứa Mậu Tân biết vị đại nhân trẻ tuổi này không đề cập đến nam nhân ngồi trênghế rồng, mà đang chỉ Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến đại nhân. Sau một hồi suynghĩ, hắn mới nói: "Chuyện năm xưa thật kỳ quái, mạt tướng... không dám tinai.""Không dám tin ai", tuy giọng điệu vẫn giữ vẻ vững vàng nhưng Phạm Nhàn cóthể cảm nhận được một chút lạnh lùng và thất vọng trong lời nói của đốiphương. Sau vụ việc ở kinh đô, không ai trong triều đình dám lên tiếng kêu oancho Lão Diệp gia, hơn nữa tình huống lúc bấy giờ quả thực quá kỳ quái, HứaMậu Tân thân là người nằm vùng của Diệp gia, vẫn luôn nghi ngờ không biếtTrần Bình Bình và Phạm Kiến đóng vai trò ra sao trong vụ việc đó.Sắc mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi, thậm chí y còn mỉm cười nói: "Nói vậylà ngươi cũng biết mối quan hệ giữa ta và Lão Diệp gia, nhưng ta vẫn chưahiểu, tại sao bây giờ ngươi lại đến nói với ta những điều này, có ý nghĩa gì à?"Đây là một câu thăm dò, từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện cho đến bây giờ, PhạmNhàn tự tin là y chưa để lộ bất kỳ nhược điểm nào có thể bị đối phương nắmđược.Hứa Mậu Tân nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Phạm Nhàn như thể đang nhìn mộtngười xa lạ, nhưng lại hoàn toàn quên mất rằng trước ngày hôm nay, hắn vàPhạm Nhàn vốn là hai người xa lạ."Thiếu gia, ngài là cốt nhục duy nhất của tiểu thư." Hứa Mậu Tân trầm giọngnói: "Gia nghiệp của tiểu thư phải do ngài kế thừa, mà mối thù của tiểu thư...ngài là con của người đó, đương nhiên cũng phải gánh lên vai. Mậu không tàicán gì, nhưng nguyện trở thành ưng khuyển ngài."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Theo những gì ta được biết,vương công quý tộc tham gia việc năm xưa đã bị giết chết từ mười ba nămtrước. Bệ hạ anh minh, chẳng qua chỉ để lũ giặc cướp vô sỉ đó sống thêm bốnnăm nữa thôi. Báo thù? Ta nên tìm ai để báo thù?"Rất rõ ràng, những năm qua Hứa Mậu Tân vẫn ẩn mình trong thủy quân GiaoChâu, không biết gì về những biến động trong giới thơngj tầng lớp triều đình.Nhưng rất kỳ diệu là, trong lòng vị tướng quân này luôn có một trực giác rấtmãnh liệt rằng kẻ thù của Diệp gia chắc chắn chưa chết hết, hơn nữa cũngkhông thể chết sạch một cách đơn giản như vậy được.Vì vậy hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Đây là vấn đề cần thiếu gia suy nghĩ."Phạm Nhàn kính nể người trước mặt. Nếu người này không để lộ chút sơ hở nàotrước mắt triều đình, bây giờ cũng đã trở thành một tướng quân quan trọngtrong thủy quân Giao Châu, như vậy hắn hoàn toàn có thể vui vẻ sống qua ngày,bỏ qua mọi chuyện liên quan đến tiểu thư nào đó của Diệp gia, hưởng thụ địa vịquan tước quyền quý, không cần phải nghĩ đến loại chuyện khủng khiếp như trảthù triều đình.Hơn nữa theo lời đối phương, năm đó hắn mới gia nhập Diệp gia không lâu,chẳng qua chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.o O oPhạm Nhàn vẫn không hề lay động, mỉm cười nói: "Vì sao ta phải suy nghĩ?""Ngài là hậu nhân của Diệp gia mà." Hơi thở của Hứa Mậu Tân bỗng gấp gáphơn một chút, dường như hơi thất vọng.Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Tướng quân, ta kính trọng cách làm người của ngài,nhưng hình như ngài quên mất một điều, ta không chỉ là con của mẫu thân, tacòn là người có phụ thân."Hứa Mậu Tân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt PhạmNhàn, một lúc sau trên mặt dâng lên nỗi thất vọng, kinh ngạc, hiểu ra, từ bỏ vànhiều tâm trạng phức tạp khác, cười khổ nói: "Cũng đúng, dù sao thiếu gia cũnglà Hoàng tử."Theo lý luận thông thường trong thế gian, Phạm Nhàn là hậu duệ của Diệp gianhưng thân phận quan trọng hơn lại là con tư sinh của Hoàng đế. Đặc biệt làDiệp Khinh Mi qua đời sớm, một người lớn lên dưới sự giám sát âm thầm củahoàng thất, làm sao lại có nhiều tình cảm với mẫu thân mà mình chưa từng gặp?Nếu đối tượng báo thù cho Diệp gia là triều đình... chẳng lẽ vị Hoàng tử này sẽsẵn lòng phản lại gia tộc của mình?
Còn Hứa Mậu Tân, rõ ràng không thuộc loại này.
Phạm Nhàn rất trực tiếp biểu đạt nghi vấn của mình.
Hứa Mậu Tân giải thích một cách càng trực tiếp hơn: "Mạt tướng gia nhập thủy
quân muộn, ban đầu tiểu thư sắp xếp cho mạt tướng rèn luyện trên biển hai
năm, sau đó trực tiếp gia nhập Giám Sát viện để hỗ trợ viện trưởng đại nhân...
Tuy nhiên, ngài cũng biết, sau đó xem ra một ít chuyện, cho nên mạt tướng
không có cơ hội liên lạc với Trần viện trưởng. Rất may mắn hoặc có thể nói là
rất tình cờ... mạt tướng cứ thế sống đến ngày hôm nay."
"Ý ngươi là nếu Trần Bình Bình biết ngươi là người của Diệp gia, cũng sẽ
không để ngươi ở trong quân đội." Phạm Nhàn lạnh lùng nói.
Hứa Mậu Tân hơi run rẩy, một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp: "Mạt tướng không
biết, nhưng mạt tướng đã rất may mắn, cho nên mạt tướng sẽ không đặt cược."
“Còn phụ thân ta thì sao?"
Hứa Mậu Tân biết vị đại nhân trẻ tuổi này không đề cập đến nam nhân ngồi trên
ghế rồng, mà đang chỉ Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến đại nhân. Sau một hồi suy
nghĩ, hắn mới nói: "Chuyện năm xưa thật kỳ quái, mạt tướng... không dám tin
ai."
"Không dám tin ai", tuy giọng điệu vẫn giữ vẻ vững vàng nhưng Phạm Nhàn có
thể cảm nhận được một chút lạnh lùng và thất vọng trong lời nói của đối
phương. Sau vụ việc ở kinh đô, không ai trong triều đình dám lên tiếng kêu oan
cho Lão Diệp gia, hơn nữa tình huống lúc bấy giờ quả thực quá kỳ quái, Hứa
Mậu Tân thân là người nằm vùng của Diệp gia, vẫn luôn nghi ngờ không biết
Trần Bình Bình và Phạm Kiến đóng vai trò ra sao trong vụ việc đó.
Sắc mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi, thậm chí y còn mỉm cười nói: "Nói vậy
là ngươi cũng biết mối quan hệ giữa ta và Lão Diệp gia, nhưng ta vẫn chưa
hiểu, tại sao bây giờ ngươi lại đến nói với ta những điều này, có ý nghĩa gì à?"
Đây là một câu thăm dò, từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện cho đến bây giờ, Phạm
Nhàn tự tin là y chưa để lộ bất kỳ nhược điểm nào có thể bị đối phương nắm
được.
Hứa Mậu Tân nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Phạm Nhàn như thể đang nhìn một
người xa lạ, nhưng lại hoàn toàn quên mất rằng trước ngày hôm nay, hắn và
Phạm Nhàn vốn là hai người xa lạ.
"Thiếu gia, ngài là cốt nhục duy nhất của tiểu thư." Hứa Mậu Tân trầm giọng
nói: "Gia nghiệp của tiểu thư phải do ngài kế thừa, mà mối thù của tiểu thư...
ngài là con của người đó, đương nhiên cũng phải gánh lên vai. Mậu không tài
cán gì, nhưng nguyện trở thành ưng khuyển ngài."
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Theo những gì ta được biết,
vương công quý tộc tham gia việc năm xưa đã bị giết chết từ mười ba năm
trước. Bệ hạ anh minh, chẳng qua chỉ để lũ giặc cướp vô sỉ đó sống thêm bốn
năm nữa thôi. Báo thù? Ta nên tìm ai để báo thù?"
Rất rõ ràng, những năm qua Hứa Mậu Tân vẫn ẩn mình trong thủy quân Giao
Châu, không biết gì về những biến động trong giới thơngj tầng lớp triều đình.
Nhưng rất kỳ diệu là, trong lòng vị tướng quân này luôn có một trực giác rất
mãnh liệt rằng kẻ thù của Diệp gia chắc chắn chưa chết hết, hơn nữa cũng
không thể chết sạch một cách đơn giản như vậy được.
Vì vậy hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Đây là vấn đề cần thiếu gia suy nghĩ."
Phạm Nhàn kính nể người trước mặt. Nếu người này không để lộ chút sơ hở nào
trước mắt triều đình, bây giờ cũng đã trở thành một tướng quân quan trọng
trong thủy quân Giao Châu, như vậy hắn hoàn toàn có thể vui vẻ sống qua ngày,
bỏ qua mọi chuyện liên quan đến tiểu thư nào đó của Diệp gia, hưởng thụ địa vị
quan tước quyền quý, không cần phải nghĩ đến loại chuyện khủng khiếp như trả
thù triều đình.
Hơn nữa theo lời đối phương, năm đó hắn mới gia nhập Diệp gia không lâu,
chẳng qua chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.
o O o
Phạm Nhàn vẫn không hề lay động, mỉm cười nói: "Vì sao ta phải suy nghĩ?"
"Ngài là hậu nhân của Diệp gia mà." Hơi thở của Hứa Mậu Tân bỗng gấp gáp
hơn một chút, dường như hơi thất vọng.
Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Tướng quân, ta kính trọng cách làm người của ngài,
nhưng hình như ngài quên mất một điều, ta không chỉ là con của mẫu thân, ta
còn là người có phụ thân."
Hứa Mậu Tân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt Phạm
Nhàn, một lúc sau trên mặt dâng lên nỗi thất vọng, kinh ngạc, hiểu ra, từ bỏ và
nhiều tâm trạng phức tạp khác, cười khổ nói: "Cũng đúng, dù sao thiếu gia cũng
là Hoàng tử."
Theo lý luận thông thường trong thế gian, Phạm Nhàn là hậu duệ của Diệp gia
nhưng thân phận quan trọng hơn lại là con tư sinh của Hoàng đế. Đặc biệt là
Diệp Khinh Mi qua đời sớm, một người lớn lên dưới sự giám sát âm thầm của
hoàng thất, làm sao lại có nhiều tình cảm với mẫu thân mà mình chưa từng gặp?
Nếu đối tượng báo thù cho Diệp gia là triều đình... chẳng lẽ vị Hoàng tử này sẽ
sẵn lòng phản lại gia tộc của mình?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Hứa Mậu Tân, rõ ràng không thuộc loại này.Phạm Nhàn rất trực tiếp biểu đạt nghi vấn của mình.Hứa Mậu Tân giải thích một cách càng trực tiếp hơn: "Mạt tướng gia nhập thủyquân muộn, ban đầu tiểu thư sắp xếp cho mạt tướng rèn luyện trên biển hainăm, sau đó trực tiếp gia nhập Giám Sát viện để hỗ trợ viện trưởng đại nhân...Tuy nhiên, ngài cũng biết, sau đó xem ra một ít chuyện, cho nên mạt tướngkhông có cơ hội liên lạc với Trần viện trưởng. Rất may mắn hoặc có thể nói làrất tình cờ... mạt tướng cứ thế sống đến ngày hôm nay.""Ý ngươi là nếu Trần Bình Bình biết ngươi là người của Diệp gia, cũng sẽkhông để ngươi ở trong quân đội." Phạm Nhàn lạnh lùng nói.Hứa Mậu Tân hơi run rẩy, một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp: "Mạt tướng khôngbiết, nhưng mạt tướng đã rất may mắn, cho nên mạt tướng sẽ không đặt cược."“Còn phụ thân ta thì sao?"Hứa Mậu Tân biết vị đại nhân trẻ tuổi này không đề cập đến nam nhân ngồi trênghế rồng, mà đang chỉ Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến đại nhân. Sau một hồi suynghĩ, hắn mới nói: "Chuyện năm xưa thật kỳ quái, mạt tướng... không dám tinai.""Không dám tin ai", tuy giọng điệu vẫn giữ vẻ vững vàng nhưng Phạm Nhàn cóthể cảm nhận được một chút lạnh lùng và thất vọng trong lời nói của đốiphương. Sau vụ việc ở kinh đô, không ai trong triều đình dám lên tiếng kêu oancho Lão Diệp gia, hơn nữa tình huống lúc bấy giờ quả thực quá kỳ quái, HứaMậu Tân thân là người nằm vùng của Diệp gia, vẫn luôn nghi ngờ không biếtTrần Bình Bình và Phạm Kiến đóng vai trò ra sao trong vụ việc đó.Sắc mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi, thậm chí y còn mỉm cười nói: "Nói vậylà ngươi cũng biết mối quan hệ giữa ta và Lão Diệp gia, nhưng ta vẫn chưahiểu, tại sao bây giờ ngươi lại đến nói với ta những điều này, có ý nghĩa gì à?"Đây là một câu thăm dò, từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện cho đến bây giờ, PhạmNhàn tự tin là y chưa để lộ bất kỳ nhược điểm nào có thể bị đối phương nắmđược.Hứa Mậu Tân nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Phạm Nhàn như thể đang nhìn mộtngười xa lạ, nhưng lại hoàn toàn quên mất rằng trước ngày hôm nay, hắn vàPhạm Nhàn vốn là hai người xa lạ."Thiếu gia, ngài là cốt nhục duy nhất của tiểu thư." Hứa Mậu Tân trầm giọngnói: "Gia nghiệp của tiểu thư phải do ngài kế thừa, mà mối thù của tiểu thư...ngài là con của người đó, đương nhiên cũng phải gánh lên vai. Mậu không tàicán gì, nhưng nguyện trở thành ưng khuyển ngài."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Theo những gì ta được biết,vương công quý tộc tham gia việc năm xưa đã bị giết chết từ mười ba nămtrước. Bệ hạ anh minh, chẳng qua chỉ để lũ giặc cướp vô sỉ đó sống thêm bốnnăm nữa thôi. Báo thù? Ta nên tìm ai để báo thù?"Rất rõ ràng, những năm qua Hứa Mậu Tân vẫn ẩn mình trong thủy quân GiaoChâu, không biết gì về những biến động trong giới thơngj tầng lớp triều đình.Nhưng rất kỳ diệu là, trong lòng vị tướng quân này luôn có một trực giác rấtmãnh liệt rằng kẻ thù của Diệp gia chắc chắn chưa chết hết, hơn nữa cũngkhông thể chết sạch một cách đơn giản như vậy được.Vì vậy hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Đây là vấn đề cần thiếu gia suy nghĩ."Phạm Nhàn kính nể người trước mặt. Nếu người này không để lộ chút sơ hở nàotrước mắt triều đình, bây giờ cũng đã trở thành một tướng quân quan trọngtrong thủy quân Giao Châu, như vậy hắn hoàn toàn có thể vui vẻ sống qua ngày,bỏ qua mọi chuyện liên quan đến tiểu thư nào đó của Diệp gia, hưởng thụ địa vịquan tước quyền quý, không cần phải nghĩ đến loại chuyện khủng khiếp như trảthù triều đình.Hơn nữa theo lời đối phương, năm đó hắn mới gia nhập Diệp gia không lâu,chẳng qua chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.o O oPhạm Nhàn vẫn không hề lay động, mỉm cười nói: "Vì sao ta phải suy nghĩ?""Ngài là hậu nhân của Diệp gia mà." Hơi thở của Hứa Mậu Tân bỗng gấp gáphơn một chút, dường như hơi thất vọng.Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Tướng quân, ta kính trọng cách làm người của ngài,nhưng hình như ngài quên mất một điều, ta không chỉ là con của mẫu thân, tacòn là người có phụ thân."Hứa Mậu Tân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt PhạmNhàn, một lúc sau trên mặt dâng lên nỗi thất vọng, kinh ngạc, hiểu ra, từ bỏ vànhiều tâm trạng phức tạp khác, cười khổ nói: "Cũng đúng, dù sao thiếu gia cũnglà Hoàng tử."Theo lý luận thông thường trong thế gian, Phạm Nhàn là hậu duệ của Diệp gianhưng thân phận quan trọng hơn lại là con tư sinh của Hoàng đế. Đặc biệt làDiệp Khinh Mi qua đời sớm, một người lớn lên dưới sự giám sát âm thầm củahoàng thất, làm sao lại có nhiều tình cảm với mẫu thân mà mình chưa từng gặp?Nếu đối tượng báo thù cho Diệp gia là triều đình... chẳng lẽ vị Hoàng tử này sẽsẵn lòng phản lại gia tộc của mình?