Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 810: Chuyện lớn cần làm 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Đâu chỉ đơn giản là phóng đãng thích làm náo loạn." Nhị hoàng tử ôn tồn nói:"Cách đây vài ngày, nghe nói có môn nhân của Thái tử điện hạ làm một cuốnsách, xem xem Phạm Nhàn trong hai năm qua đã giết bao nhiêu người, đã đắctội với bao nhiêu người. Kết quả... là một danh sách dài được biên soạn ra,khiến cho vị Thái tử điện hạ của chúng ta hết sức vui mừng."Diệp Linh Nhi buột miệng bật cười, trong lòng thầm nghĩ sao sư phụ lại biếnthành đại ác ma như vậy. Có điều, tính cả vụ án kỳ thi mùa xuân và nhữngchuyện y đã làm khi nắm giữ Nhất Xử, đúng là Phạm Nhàn đã đắc tội với hầuhết các thế lực trong triều đình."Cho nên mới nói, không ai hiểu được rốt cuộc Phạm Nhàn muốn làm gì. Cô côlà nhạc mẫu của hắn... hơn nữa cô cô đã thể hiện thiện chí từ lâu, nhưng mà...hắn không chấp nhận. Ta càng không cần phải nói, từ khi hắn trở về kinh đô, tađã cố gắng làm hòa với hắn, nhưng hắn lại cực kỳ cứng rắn lựa chọn đánh đổta." Nhị hoàng tử tự mỉa mai, "Ta thừa nhận, việc ở đường Ngưu Lan là lỗi củata, nhưng mà... cục diện trong triều đình, kẻ thù trở thành bằng hữu cũng đâuphải chuyện hiếm thấy."Diệp Linh Nhi nhìn hắn một cái, thì thầm: "Tính cách hắn vốn cứng cắn quậtcường, lại thù rất dai, không dễ thuyết phục như vậy đâu.""Nhưng như vậy thì ích lợi gì cho hắn?" Nhị hoàng tử cai mày nói:, "Đắc tội vớinhiều người như vậy, tương lai... Ta đang nói vạn nhất, nếu phụ hoàng khôngcòn nữa, tân hoàng lên ngôi, chắc chắn sẽ thu hồi quyền lực của hắn. Đến lúctrên tay hắn không còn Giám Sát viện nữa, những thế lực này sẽ báo thù lênngười hắn, ai có thể bảo vệ được hắn?""Làm sao chàng biết chắc được tân hoàng sẽ thu hồi quyền lực của hắn?" DiệpLinh Nhi cúi đầu nói: "Theo như thiếp thấy, Thái tử điện hạ không có nhiều cơhội, nhưng Tam điện hạ lại là học trò của Phạm Nhàn.""Lão tam còn quá nhỏ." Nhị hoàng tử thở dài, "Quá trình trưởng thành của mộtngười luôn bị gián đoạn bởi những biến cố bất ngờ, năm xưa ta cũng như vậy.Chờ khi lão tam lớn lên chút nữa, vị phụ hoàng của chúng ta sẽ tự tìm cách. Nếunhư trong tương lai lão tam ngồi lên chiếc ghế ấy, nàng nghĩ rằng lúc đó lão tamcòn là lão tam bây giờ không? Hắn có cho phép Phạm Nhàn giữ nguyên quyềnthế hiện tại không?""Mấy huynh đệ chúng ta không ai bằng phụ hoàng, cho nên bất luận là ai trongsố chúng ta kế vị, chuyện đầu tiên phải làm chắc chắn là loại bỏ con hổ lớnPhạm Nhàn." Nhị hoàng tử mỉm cười nói: "Đây là điều tất yếu, với trí tuệ củaPhạm Nhàn, hắn không thể không nghĩ đến điều đó."Diệp Linh Nhi lo lắng nhìn phu quân một hồi, thì thầm: "Chàng vẫn chưa từbỏ."Nhị hoàng tử không tiếp lời cô, từ tốn nói: "Nếu Phạm Nhàn hiểu rõ điều này,hơn nữa còn biết mình đã đắc tội với phần lớn quan viên thân sĩ, thế thì hắn sẽlàm gì? Trừ phi trong tương lai hắn định đi lên một con đường hoàn toàn khác,nếu không hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi loạn lạc sau này.""Con đường nào?"Nhị hoàng tử quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: "Hắn tự ngồi lên chiếc ghế ấy."o O oĐứng trên chỗ nào thì có đề tài về chỗ đó, cho dù lúc này là trên con thuyền trôigiữa dòng sông Lưu Tinh, vấn đề đang nói tới rất đáng sợ, nhưng thật ra loại đềtài này thường xuyên được thảo luận trong các phủ, Diệp Linh Nhi cũng khônghề sợ hãi. Ngược lại cô cảm thấy hơi chán chường, cười khổ nói: "Theo nhưhiểu biết của thiếp về sư phụ, hắn sẽ không làm như vậy.""Ồ?" Nhị hoàng tử thấy rất hứng thú: "Sao nàng lại nói như vậy?""Phạm Nhàn thích chu du khắp thế giới, chàng không biết à?" Diệp Linh Nhicười nói: "Lần này hắn được cử tới Giang Nam, thiên hạ đều biết đây là cáchmà bệ hạ biến tướng trục xuất hắn, cũng là không muốn để thân thế của hắn gâyra sóng gió quá lớn ở kinh đô, đại loại là tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng...theonhững gì thiếp được biết, Phạm Nhàn không có bất cứ lời oán giận nào đối vớiviệc bị trục xuất này, hắn còn rất phấn khích khi được đi. Có cơ hội gặp gỡ vàngắm nhìn phong cảnh tình người ở nơi khác trong thiên hạ, đối với hắn mà nói,có lẽ đó mới là niềm vui lớn nhất."Không thể không nói, Diệp Linh Nhi thực sự rất hiểu Phạm Nhàn."Ngồi lên chiếc ghế đó? Thế thì càng khó thoát khỏi cung thâm, Phạm Nhàn sẽnghẹn bằng chết."Hai phu thê cùng cười.Nhị hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nếu hắn không tranh giành chiếcghế đó... chẳng lẽ lại cam lòng buông tay? Hơn nữa kể cả hắn sẵn lòng buôngtay, người khác liệu có bỏ qua cho hắn không?""Chiếc ghế đó có tốt đến vậy không?" Diệp Linh Nhi nhíu mày hỏi: "Hơn nữa...vì sao mà Phạm Nhàn phải tranh giành?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Đâu chỉ đơn giản là phóng đãng thích làm náo loạn." Nhị hoàng tử ôn tồn nói:"Cách đây vài ngày, nghe nói có môn nhân của Thái tử điện hạ làm một cuốnsách, xem xem Phạm Nhàn trong hai năm qua đã giết bao nhiêu người, đã đắctội với bao nhiêu người. Kết quả... là một danh sách dài được biên soạn ra,khiến cho vị Thái tử điện hạ của chúng ta hết sức vui mừng."Diệp Linh Nhi buột miệng bật cười, trong lòng thầm nghĩ sao sư phụ lại biếnthành đại ác ma như vậy. Có điều, tính cả vụ án kỳ thi mùa xuân và nhữngchuyện y đã làm khi nắm giữ Nhất Xử, đúng là Phạm Nhàn đã đắc tội với hầuhết các thế lực trong triều đình."Cho nên mới nói, không ai hiểu được rốt cuộc Phạm Nhàn muốn làm gì. Cô côlà nhạc mẫu của hắn... hơn nữa cô cô đã thể hiện thiện chí từ lâu, nhưng mà...hắn không chấp nhận. Ta càng không cần phải nói, từ khi hắn trở về kinh đô, tađã cố gắng làm hòa với hắn, nhưng hắn lại cực kỳ cứng rắn lựa chọn đánh đổta." Nhị hoàng tử tự mỉa mai, "Ta thừa nhận, việc ở đường Ngưu Lan là lỗi củata, nhưng mà... cục diện trong triều đình, kẻ thù trở thành bằng hữu cũng đâuphải chuyện hiếm thấy."Diệp Linh Nhi nhìn hắn một cái, thì thầm: "Tính cách hắn vốn cứng cắn quậtcường, lại thù rất dai, không dễ thuyết phục như vậy đâu.""Nhưng như vậy thì ích lợi gì cho hắn?" Nhị hoàng tử cai mày nói:, "Đắc tội vớinhiều người như vậy, tương lai... Ta đang nói vạn nhất, nếu phụ hoàng khôngcòn nữa, tân hoàng lên ngôi, chắc chắn sẽ thu hồi quyền lực của hắn. Đến lúctrên tay hắn không còn Giám Sát viện nữa, những thế lực này sẽ báo thù lênngười hắn, ai có thể bảo vệ được hắn?""Làm sao chàng biết chắc được tân hoàng sẽ thu hồi quyền lực của hắn?" DiệpLinh Nhi cúi đầu nói: "Theo như thiếp thấy, Thái tử điện hạ không có nhiều cơhội, nhưng Tam điện hạ lại là học trò của Phạm Nhàn.""Lão tam còn quá nhỏ." Nhị hoàng tử thở dài, "Quá trình trưởng thành của mộtngười luôn bị gián đoạn bởi những biến cố bất ngờ, năm xưa ta cũng như vậy.Chờ khi lão tam lớn lên chút nữa, vị phụ hoàng của chúng ta sẽ tự tìm cách. Nếunhư trong tương lai lão tam ngồi lên chiếc ghế ấy, nàng nghĩ rằng lúc đó lão tamcòn là lão tam bây giờ không? Hắn có cho phép Phạm Nhàn giữ nguyên quyềnthế hiện tại không?""Mấy huynh đệ chúng ta không ai bằng phụ hoàng, cho nên bất luận là ai trongsố chúng ta kế vị, chuyện đầu tiên phải làm chắc chắn là loại bỏ con hổ lớnPhạm Nhàn." Nhị hoàng tử mỉm cười nói: "Đây là điều tất yếu, với trí tuệ củaPhạm Nhàn, hắn không thể không nghĩ đến điều đó."Diệp Linh Nhi lo lắng nhìn phu quân một hồi, thì thầm: "Chàng vẫn chưa từbỏ."Nhị hoàng tử không tiếp lời cô, từ tốn nói: "Nếu Phạm Nhàn hiểu rõ điều này,hơn nữa còn biết mình đã đắc tội với phần lớn quan viên thân sĩ, thế thì hắn sẽlàm gì? Trừ phi trong tương lai hắn định đi lên một con đường hoàn toàn khác,nếu không hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi loạn lạc sau này.""Con đường nào?"Nhị hoàng tử quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: "Hắn tự ngồi lên chiếc ghế ấy."o O oĐứng trên chỗ nào thì có đề tài về chỗ đó, cho dù lúc này là trên con thuyền trôigiữa dòng sông Lưu Tinh, vấn đề đang nói tới rất đáng sợ, nhưng thật ra loại đềtài này thường xuyên được thảo luận trong các phủ, Diệp Linh Nhi cũng khônghề sợ hãi. Ngược lại cô cảm thấy hơi chán chường, cười khổ nói: "Theo nhưhiểu biết của thiếp về sư phụ, hắn sẽ không làm như vậy.""Ồ?" Nhị hoàng tử thấy rất hứng thú: "Sao nàng lại nói như vậy?""Phạm Nhàn thích chu du khắp thế giới, chàng không biết à?" Diệp Linh Nhicười nói: "Lần này hắn được cử tới Giang Nam, thiên hạ đều biết đây là cáchmà bệ hạ biến tướng trục xuất hắn, cũng là không muốn để thân thế của hắn gâyra sóng gió quá lớn ở kinh đô, đại loại là tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng...theonhững gì thiếp được biết, Phạm Nhàn không có bất cứ lời oán giận nào đối vớiviệc bị trục xuất này, hắn còn rất phấn khích khi được đi. Có cơ hội gặp gỡ vàngắm nhìn phong cảnh tình người ở nơi khác trong thiên hạ, đối với hắn mà nói,có lẽ đó mới là niềm vui lớn nhất."Không thể không nói, Diệp Linh Nhi thực sự rất hiểu Phạm Nhàn."Ngồi lên chiếc ghế đó? Thế thì càng khó thoát khỏi cung thâm, Phạm Nhàn sẽnghẹn bằng chết."Hai phu thê cùng cười.Nhị hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nếu hắn không tranh giành chiếcghế đó... chẳng lẽ lại cam lòng buông tay? Hơn nữa kể cả hắn sẵn lòng buôngtay, người khác liệu có bỏ qua cho hắn không?""Chiếc ghế đó có tốt đến vậy không?" Diệp Linh Nhi nhíu mày hỏi: "Hơn nữa...vì sao mà Phạm Nhàn phải tranh giành?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Đâu chỉ đơn giản là phóng đãng thích làm náo loạn." Nhị hoàng tử ôn tồn nói:"Cách đây vài ngày, nghe nói có môn nhân của Thái tử điện hạ làm một cuốnsách, xem xem Phạm Nhàn trong hai năm qua đã giết bao nhiêu người, đã đắctội với bao nhiêu người. Kết quả... là một danh sách dài được biên soạn ra,khiến cho vị Thái tử điện hạ của chúng ta hết sức vui mừng."Diệp Linh Nhi buột miệng bật cười, trong lòng thầm nghĩ sao sư phụ lại biếnthành đại ác ma như vậy. Có điều, tính cả vụ án kỳ thi mùa xuân và nhữngchuyện y đã làm khi nắm giữ Nhất Xử, đúng là Phạm Nhàn đã đắc tội với hầuhết các thế lực trong triều đình."Cho nên mới nói, không ai hiểu được rốt cuộc Phạm Nhàn muốn làm gì. Cô côlà nhạc mẫu của hắn... hơn nữa cô cô đã thể hiện thiện chí từ lâu, nhưng mà...hắn không chấp nhận. Ta càng không cần phải nói, từ khi hắn trở về kinh đô, tađã cố gắng làm hòa với hắn, nhưng hắn lại cực kỳ cứng rắn lựa chọn đánh đổta." Nhị hoàng tử tự mỉa mai, "Ta thừa nhận, việc ở đường Ngưu Lan là lỗi củata, nhưng mà... cục diện trong triều đình, kẻ thù trở thành bằng hữu cũng đâuphải chuyện hiếm thấy."Diệp Linh Nhi nhìn hắn một cái, thì thầm: "Tính cách hắn vốn cứng cắn quậtcường, lại thù rất dai, không dễ thuyết phục như vậy đâu.""Nhưng như vậy thì ích lợi gì cho hắn?" Nhị hoàng tử cai mày nói:, "Đắc tội vớinhiều người như vậy, tương lai... Ta đang nói vạn nhất, nếu phụ hoàng khôngcòn nữa, tân hoàng lên ngôi, chắc chắn sẽ thu hồi quyền lực của hắn. Đến lúctrên tay hắn không còn Giám Sát viện nữa, những thế lực này sẽ báo thù lênngười hắn, ai có thể bảo vệ được hắn?""Làm sao chàng biết chắc được tân hoàng sẽ thu hồi quyền lực của hắn?" DiệpLinh Nhi cúi đầu nói: "Theo như thiếp thấy, Thái tử điện hạ không có nhiều cơhội, nhưng Tam điện hạ lại là học trò của Phạm Nhàn.""Lão tam còn quá nhỏ." Nhị hoàng tử thở dài, "Quá trình trưởng thành của mộtngười luôn bị gián đoạn bởi những biến cố bất ngờ, năm xưa ta cũng như vậy.Chờ khi lão tam lớn lên chút nữa, vị phụ hoàng của chúng ta sẽ tự tìm cách. Nếunhư trong tương lai lão tam ngồi lên chiếc ghế ấy, nàng nghĩ rằng lúc đó lão tamcòn là lão tam bây giờ không? Hắn có cho phép Phạm Nhàn giữ nguyên quyềnthế hiện tại không?""Mấy huynh đệ chúng ta không ai bằng phụ hoàng, cho nên bất luận là ai trongsố chúng ta kế vị, chuyện đầu tiên phải làm chắc chắn là loại bỏ con hổ lớnPhạm Nhàn." Nhị hoàng tử mỉm cười nói: "Đây là điều tất yếu, với trí tuệ củaPhạm Nhàn, hắn không thể không nghĩ đến điều đó."Diệp Linh Nhi lo lắng nhìn phu quân một hồi, thì thầm: "Chàng vẫn chưa từbỏ."Nhị hoàng tử không tiếp lời cô, từ tốn nói: "Nếu Phạm Nhàn hiểu rõ điều này,hơn nữa còn biết mình đã đắc tội với phần lớn quan viên thân sĩ, thế thì hắn sẽlàm gì? Trừ phi trong tương lai hắn định đi lên một con đường hoàn toàn khác,nếu không hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi loạn lạc sau này.""Con đường nào?"Nhị hoàng tử quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: "Hắn tự ngồi lên chiếc ghế ấy."o O oĐứng trên chỗ nào thì có đề tài về chỗ đó, cho dù lúc này là trên con thuyền trôigiữa dòng sông Lưu Tinh, vấn đề đang nói tới rất đáng sợ, nhưng thật ra loại đềtài này thường xuyên được thảo luận trong các phủ, Diệp Linh Nhi cũng khônghề sợ hãi. Ngược lại cô cảm thấy hơi chán chường, cười khổ nói: "Theo nhưhiểu biết của thiếp về sư phụ, hắn sẽ không làm như vậy.""Ồ?" Nhị hoàng tử thấy rất hứng thú: "Sao nàng lại nói như vậy?""Phạm Nhàn thích chu du khắp thế giới, chàng không biết à?" Diệp Linh Nhicười nói: "Lần này hắn được cử tới Giang Nam, thiên hạ đều biết đây là cáchmà bệ hạ biến tướng trục xuất hắn, cũng là không muốn để thân thế của hắn gâyra sóng gió quá lớn ở kinh đô, đại loại là tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng...theonhững gì thiếp được biết, Phạm Nhàn không có bất cứ lời oán giận nào đối vớiviệc bị trục xuất này, hắn còn rất phấn khích khi được đi. Có cơ hội gặp gỡ vàngắm nhìn phong cảnh tình người ở nơi khác trong thiên hạ, đối với hắn mà nói,có lẽ đó mới là niềm vui lớn nhất."Không thể không nói, Diệp Linh Nhi thực sự rất hiểu Phạm Nhàn."Ngồi lên chiếc ghế đó? Thế thì càng khó thoát khỏi cung thâm, Phạm Nhàn sẽnghẹn bằng chết."Hai phu thê cùng cười.Nhị hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nếu hắn không tranh giành chiếcghế đó... chẳng lẽ lại cam lòng buông tay? Hơn nữa kể cả hắn sẵn lòng buôngtay, người khác liệu có bỏ qua cho hắn không?""Chiếc ghế đó có tốt đến vậy không?" Diệp Linh Nhi nhíu mày hỏi: "Hơn nữa...vì sao mà Phạm Nhàn phải tranh giành?"