Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 811: Chuyện lớn cần làm 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Vì sao ư?" Nhị hoàng tử cười nói: "Vì phụ hoàng cực kỳ tin tưởng hắn, vì balão nhân gia Trần viện trưởng, Lâm tướng gia và Phạm Thượng thư dốc toàn lựcủng hộ, vì tay trái của hắn nắm Giám Sát viện tay phải của hắn cầm Nội Khố,hơn nữa đừng quên, hắn cũng mang họ Lý... Nói thật ra, theo như tình hình hiệntại, nếu tương lai không có biến đổi gì lớn, sau khi phụ hoàng mất nếu PhạmNhàn muốn đoạt vị, thì chắc chắn hắn là người có nhiều cơ hội nhất."Nhưng Diệp Linh Nhi chỉ nghe được bốn chữ "biến đổi gì lớn" trong lời nóinày. Nếu như phu quân bên cạnh mình nói thật, thế thì chắc chắn đang có rấtnhiều người chuẩn bị cho biến đổi lớn này.Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Bây giờ điểm duy nhất mà Phạm Nhàn còn thiếu đólà ủng hộ từ quân đội. Hắn không có cơ hội tiếp cận hai nhà Diệp Tần, nhưngđừng quên vị đại hoàng huynh thân ái của ta, không biết gần đây thế nào mà cứnhư thể người giữ nhà cho Phạm Nhàn."Nói tới đây, rốt cuộc Nhị hoàng tử cũng để lộ một chút oán trách. Nghĩ mà xem,hắn và Đại hoàng tử lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm tốt đến mức không thểnói hết bằng lời. Ai ngờ Phạm Nhàn vừa mới vào kinh, Đại hoàng tử lại đứngvề phía Phạm Nhàn, đổi lại là bất cứ ai chắc trong lòng có chút bất bình."Điều quan trọng nhất để xác định hướng gió lần này là biến cố ở Giao Châu."Nhị hoàng tử lo lắng nói: "Trong quá khứ tuy phụ hoàng rất tin tưởng PhạmNhàn nhưng chưa bao giờ để hắn động đến bất cứ vấn đề nào liên quan đếnquân đội. Có điều lần này người lại sắp xếp cho hắn đi giải quyết thủy quânGiao Châu. Ta lo rằng phụ hoàng đang chuẩn bị buông lỏng ở phương diệnnày."Diệp Linh Nhi từ từ cúi đầu xuống, sau một hồi lâu mới đáp: "Nói cả nửa ngày,thật ra nói cho cùng vẫn là trong lòng chàng không cam lòng thôi."Sau một khoảng im lặng, Nhị hoàng tử nói rất chậm rãi và kiên định: "Đúng làkhông cam lòng... Người khác có thể ngồi lên chiếc ghế ấy, tại sao ta lại khôngthể? Ta ngồi lên chiếc ghế đó, sẽ làm không kém hơn bất cứ ai. Nếu không phảitrên thế gian này lại có thêm một Phạm Nhàn, làm sao ta phải thở ngắn than dàitrên con thuyền này."Lại một hồi yên lặng."Ta thừa nhận, khi trò chuyện với Phạm Nhàn, ta nằm trong thế hạ phong hoàntoàn." Gương mặt Nhị hoàng tử bỗng lộ vẻ thoải mái. "Có điều đôi lúc cũngcảm thấy không phục. Nếu lúc trước phụ hoàng chịu giao Giám Sát viện cho ta,giao Nội Khố cho ta, chẳng lẽ ta lại kém cỏi hơn Phạm Nhàn? Ta thật sự khôngcam lòng, đã mưu tính suốt bao năm như vậy nhưng chỉ vì một vị huynh đệ bấtngờ xuất hiện mà tất cả hóa thành bọt nước. Ta vẫn muốn tranh thủ một lần, chodù cuối cùng thua hắn... cũng phải thua một cách tâm phục khẩu phục.""Sao phải khổ như vậy?" Diệp Linh Nhi thở dài một tiếng, nhìn hắn.Trong lòng Nhị hoàng tử chợt rung động, phát hiện ra kể từ khi thê tử gả vàovương phủ, vẻ đáng yêu và ngây thơ trước kia đã mất đi khá nhiều, có lẽ đâycũng là cái giá phải trả khi cưới mình, cuối cùng thì ngày ngày cũng phải suynghĩ về những chuyện đấu đá lục đục này.Diệp Linh Nhi nhẹ giọng nói: "Thiếp biết gần đây Trưởng công chúa luôn muốnchàng và Thái tử hòa thuận, thiếp cũng biết đó là vì chuyện gì... Nhưng nói đicũng phải nói lại, thiếp vẫn không thích vị Trưởng công chúa kia, mặc dù bà ấylà mẹ của Thần Nhi.""Cô cô là một người rất đáng kinh ngạc." Nhị hoàng tử cẩn thận chọn lựa từngữ, "Cô cô đã làm rất nhiều việc vì triều đình, hơn nữa... rất nhiều lúc chưachắc cô cô đã vì mục đích riêng của mình. Lấy chuyện này làm ví dụ, nếu trướckia cô cô thật sự tính toán chỉ vì vinh quang phú quý sau này, thế thì lúc đó côcô đã không chọn ta, không giáo dục ta. Cô cô hoàn toàn có thể vẫn đứng vềphía Đông Cung, mà Đông Cung cũng cần cô cô.""Tại sao bà ấy lại chọn chàng?" Khóe môi của Diệp Linh Nhi mang theo chútchâm biếm, "Chẳng lẽ không phải vì chàng trông hấp dẫn hơn Thái tử điện hạà?"o O o"Đủ rồi!" Khóe môi Nhị hoàng tử hơi mím lại, quát khẽ một tiếng. Hắn tuyệtđối không ngờ thê tử của mình lại tức giận với Trưởng công chúa đến vậy.Diệp Linh Nhi hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ không đúng à? Bà ta xúi giục chàng đấuvới Thái tử điện hạ, bây giờ lại bảo chàng hòa hảo với Thái tử điện hạ để đấuvới Phạm Nhàn và lão tam. Nhưng đấu đi đấu lại thì có ý nghĩa gì? Cho dùtương lai bà ta thành công, Phạm Nhàn bị thất thế, nhưng khi đó chàng và Tháitử điện hạ thì sao? Ai sẽ ngồi lên chiếc ghế đó?""Đó là chuyện của sau này." Nhị hoàng tử cúi đầu chậm rãi nói: "Cô cô thươngta."
"Vì sao ư?" Nhị hoàng tử cười nói: "Vì phụ hoàng cực kỳ tin tưởng hắn, vì ba
lão nhân gia Trần viện trưởng, Lâm tướng gia và Phạm Thượng thư dốc toàn lực
ủng hộ, vì tay trái của hắn nắm Giám Sát viện tay phải của hắn cầm Nội Khố,
hơn nữa đừng quên, hắn cũng mang họ Lý... Nói thật ra, theo như tình hình hiện
tại, nếu tương lai không có biến đổi gì lớn, sau khi phụ hoàng mất nếu Phạm
Nhàn muốn đoạt vị, thì chắc chắn hắn là người có nhiều cơ hội nhất."
Nhưng Diệp Linh Nhi chỉ nghe được bốn chữ "biến đổi gì lớn" trong lời nói
này. Nếu như phu quân bên cạnh mình nói thật, thế thì chắc chắn đang có rất
nhiều người chuẩn bị cho biến đổi lớn này.
Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Bây giờ điểm duy nhất mà Phạm Nhàn còn thiếu đó
là ủng hộ từ quân đội. Hắn không có cơ hội tiếp cận hai nhà Diệp Tần, nhưng
đừng quên vị đại hoàng huynh thân ái của ta, không biết gần đây thế nào mà cứ
như thể người giữ nhà cho Phạm Nhàn."
Nói tới đây, rốt cuộc Nhị hoàng tử cũng để lộ một chút oán trách. Nghĩ mà xem,
hắn và Đại hoàng tử lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm tốt đến mức không thể
nói hết bằng lời. Ai ngờ Phạm Nhàn vừa mới vào kinh, Đại hoàng tử lại đứng
về phía Phạm Nhàn, đổi lại là bất cứ ai chắc trong lòng có chút bất bình.
"Điều quan trọng nhất để xác định hướng gió lần này là biến cố ở Giao Châu."
Nhị hoàng tử lo lắng nói: "Trong quá khứ tuy phụ hoàng rất tin tưởng Phạm
Nhàn nhưng chưa bao giờ để hắn động đến bất cứ vấn đề nào liên quan đến
quân đội. Có điều lần này người lại sắp xếp cho hắn đi giải quyết thủy quân
Giao Châu. Ta lo rằng phụ hoàng đang chuẩn bị buông lỏng ở phương diện
này."
Diệp Linh Nhi từ từ cúi đầu xuống, sau một hồi lâu mới đáp: "Nói cả nửa ngày,
thật ra nói cho cùng vẫn là trong lòng chàng không cam lòng thôi."
Sau một khoảng im lặng, Nhị hoàng tử nói rất chậm rãi và kiên định: "Đúng là
không cam lòng... Người khác có thể ngồi lên chiếc ghế ấy, tại sao ta lại không
thể? Ta ngồi lên chiếc ghế đó, sẽ làm không kém hơn bất cứ ai. Nếu không phải
trên thế gian này lại có thêm một Phạm Nhàn, làm sao ta phải thở ngắn than dài
trên con thuyền này."
Lại một hồi yên lặng.
"Ta thừa nhận, khi trò chuyện với Phạm Nhàn, ta nằm trong thế hạ phong hoàn
toàn." Gương mặt Nhị hoàng tử bỗng lộ vẻ thoải mái. "Có điều đôi lúc cũng
cảm thấy không phục. Nếu lúc trước phụ hoàng chịu giao Giám Sát viện cho ta,
giao Nội Khố cho ta, chẳng lẽ ta lại kém cỏi hơn Phạm Nhàn? Ta thật sự không
cam lòng, đã mưu tính suốt bao năm như vậy nhưng chỉ vì một vị huynh đệ bất
ngờ xuất hiện mà tất cả hóa thành bọt nước. Ta vẫn muốn tranh thủ một lần, cho
dù cuối cùng thua hắn... cũng phải thua một cách tâm phục khẩu phục."
"Sao phải khổ như vậy?" Diệp Linh Nhi thở dài một tiếng, nhìn hắn.
Trong lòng Nhị hoàng tử chợt rung động, phát hiện ra kể từ khi thê tử gả vào
vương phủ, vẻ đáng yêu và ngây thơ trước kia đã mất đi khá nhiều, có lẽ đây
cũng là cái giá phải trả khi cưới mình, cuối cùng thì ngày ngày cũng phải suy
nghĩ về những chuyện đấu đá lục đục này.
Diệp Linh Nhi nhẹ giọng nói: "Thiếp biết gần đây Trưởng công chúa luôn muốn
chàng và Thái tử hòa thuận, thiếp cũng biết đó là vì chuyện gì... Nhưng nói đi
cũng phải nói lại, thiếp vẫn không thích vị Trưởng công chúa kia, mặc dù bà ấy
là mẹ của Thần Nhi."
"Cô cô là một người rất đáng kinh ngạc." Nhị hoàng tử cẩn thận chọn lựa từ
ngữ, "Cô cô đã làm rất nhiều việc vì triều đình, hơn nữa... rất nhiều lúc chưa
chắc cô cô đã vì mục đích riêng của mình. Lấy chuyện này làm ví dụ, nếu trước
kia cô cô thật sự tính toán chỉ vì vinh quang phú quý sau này, thế thì lúc đó cô
cô đã không chọn ta, không giáo dục ta. Cô cô hoàn toàn có thể vẫn đứng về
phía Đông Cung, mà Đông Cung cũng cần cô cô."
"Tại sao bà ấy lại chọn chàng?" Khóe môi của Diệp Linh Nhi mang theo chút
châm biếm, "Chẳng lẽ không phải vì chàng trông hấp dẫn hơn Thái tử điện hạ
à?"
o O o
"Đủ rồi!" Khóe môi Nhị hoàng tử hơi mím lại, quát khẽ một tiếng. Hắn tuyệt
đối không ngờ thê tử của mình lại tức giận với Trưởng công chúa đến vậy.
Diệp Linh Nhi hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ không đúng à? Bà ta xúi giục chàng đấu
với Thái tử điện hạ, bây giờ lại bảo chàng hòa hảo với Thái tử điện hạ để đấu
với Phạm Nhàn và lão tam. Nhưng đấu đi đấu lại thì có ý nghĩa gì? Cho dù
tương lai bà ta thành công, Phạm Nhàn bị thất thế, nhưng khi đó chàng và Thái
tử điện hạ thì sao? Ai sẽ ngồi lên chiếc ghế đó?"
"Đó là chuyện của sau này." Nhị hoàng tử cúi đầu chậm rãi nói: "Cô cô thương
ta."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Vì sao ư?" Nhị hoàng tử cười nói: "Vì phụ hoàng cực kỳ tin tưởng hắn, vì balão nhân gia Trần viện trưởng, Lâm tướng gia và Phạm Thượng thư dốc toàn lựcủng hộ, vì tay trái của hắn nắm Giám Sát viện tay phải của hắn cầm Nội Khố,hơn nữa đừng quên, hắn cũng mang họ Lý... Nói thật ra, theo như tình hình hiệntại, nếu tương lai không có biến đổi gì lớn, sau khi phụ hoàng mất nếu PhạmNhàn muốn đoạt vị, thì chắc chắn hắn là người có nhiều cơ hội nhất."Nhưng Diệp Linh Nhi chỉ nghe được bốn chữ "biến đổi gì lớn" trong lời nóinày. Nếu như phu quân bên cạnh mình nói thật, thế thì chắc chắn đang có rấtnhiều người chuẩn bị cho biến đổi lớn này.Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Bây giờ điểm duy nhất mà Phạm Nhàn còn thiếu đólà ủng hộ từ quân đội. Hắn không có cơ hội tiếp cận hai nhà Diệp Tần, nhưngđừng quên vị đại hoàng huynh thân ái của ta, không biết gần đây thế nào mà cứnhư thể người giữ nhà cho Phạm Nhàn."Nói tới đây, rốt cuộc Nhị hoàng tử cũng để lộ một chút oán trách. Nghĩ mà xem,hắn và Đại hoàng tử lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm tốt đến mức không thểnói hết bằng lời. Ai ngờ Phạm Nhàn vừa mới vào kinh, Đại hoàng tử lại đứngvề phía Phạm Nhàn, đổi lại là bất cứ ai chắc trong lòng có chút bất bình."Điều quan trọng nhất để xác định hướng gió lần này là biến cố ở Giao Châu."Nhị hoàng tử lo lắng nói: "Trong quá khứ tuy phụ hoàng rất tin tưởng PhạmNhàn nhưng chưa bao giờ để hắn động đến bất cứ vấn đề nào liên quan đếnquân đội. Có điều lần này người lại sắp xếp cho hắn đi giải quyết thủy quânGiao Châu. Ta lo rằng phụ hoàng đang chuẩn bị buông lỏng ở phương diệnnày."Diệp Linh Nhi từ từ cúi đầu xuống, sau một hồi lâu mới đáp: "Nói cả nửa ngày,thật ra nói cho cùng vẫn là trong lòng chàng không cam lòng thôi."Sau một khoảng im lặng, Nhị hoàng tử nói rất chậm rãi và kiên định: "Đúng làkhông cam lòng... Người khác có thể ngồi lên chiếc ghế ấy, tại sao ta lại khôngthể? Ta ngồi lên chiếc ghế đó, sẽ làm không kém hơn bất cứ ai. Nếu không phảitrên thế gian này lại có thêm một Phạm Nhàn, làm sao ta phải thở ngắn than dàitrên con thuyền này."Lại một hồi yên lặng."Ta thừa nhận, khi trò chuyện với Phạm Nhàn, ta nằm trong thế hạ phong hoàntoàn." Gương mặt Nhị hoàng tử bỗng lộ vẻ thoải mái. "Có điều đôi lúc cũngcảm thấy không phục. Nếu lúc trước phụ hoàng chịu giao Giám Sát viện cho ta,giao Nội Khố cho ta, chẳng lẽ ta lại kém cỏi hơn Phạm Nhàn? Ta thật sự khôngcam lòng, đã mưu tính suốt bao năm như vậy nhưng chỉ vì một vị huynh đệ bấtngờ xuất hiện mà tất cả hóa thành bọt nước. Ta vẫn muốn tranh thủ một lần, chodù cuối cùng thua hắn... cũng phải thua một cách tâm phục khẩu phục.""Sao phải khổ như vậy?" Diệp Linh Nhi thở dài một tiếng, nhìn hắn.Trong lòng Nhị hoàng tử chợt rung động, phát hiện ra kể từ khi thê tử gả vàovương phủ, vẻ đáng yêu và ngây thơ trước kia đã mất đi khá nhiều, có lẽ đâycũng là cái giá phải trả khi cưới mình, cuối cùng thì ngày ngày cũng phải suynghĩ về những chuyện đấu đá lục đục này.Diệp Linh Nhi nhẹ giọng nói: "Thiếp biết gần đây Trưởng công chúa luôn muốnchàng và Thái tử hòa thuận, thiếp cũng biết đó là vì chuyện gì... Nhưng nói đicũng phải nói lại, thiếp vẫn không thích vị Trưởng công chúa kia, mặc dù bà ấylà mẹ của Thần Nhi.""Cô cô là một người rất đáng kinh ngạc." Nhị hoàng tử cẩn thận chọn lựa từngữ, "Cô cô đã làm rất nhiều việc vì triều đình, hơn nữa... rất nhiều lúc chưachắc cô cô đã vì mục đích riêng của mình. Lấy chuyện này làm ví dụ, nếu trướckia cô cô thật sự tính toán chỉ vì vinh quang phú quý sau này, thế thì lúc đó côcô đã không chọn ta, không giáo dục ta. Cô cô hoàn toàn có thể vẫn đứng vềphía Đông Cung, mà Đông Cung cũng cần cô cô.""Tại sao bà ấy lại chọn chàng?" Khóe môi của Diệp Linh Nhi mang theo chútchâm biếm, "Chẳng lẽ không phải vì chàng trông hấp dẫn hơn Thái tử điện hạà?"o O o"Đủ rồi!" Khóe môi Nhị hoàng tử hơi mím lại, quát khẽ một tiếng. Hắn tuyệtđối không ngờ thê tử của mình lại tức giận với Trưởng công chúa đến vậy.Diệp Linh Nhi hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ không đúng à? Bà ta xúi giục chàng đấuvới Thái tử điện hạ, bây giờ lại bảo chàng hòa hảo với Thái tử điện hạ để đấuvới Phạm Nhàn và lão tam. Nhưng đấu đi đấu lại thì có ý nghĩa gì? Cho dùtương lai bà ta thành công, Phạm Nhàn bị thất thế, nhưng khi đó chàng và Tháitử điện hạ thì sao? Ai sẽ ngồi lên chiếc ghế đó?""Đó là chuyện của sau này." Nhị hoàng tử cúi đầu chậm rãi nói: "Cô cô thươngta."