Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 813: Quân thần có lòng 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phí Giới tức giận nói: "Chữa được bệnh lao là tốt lắm rồi, hắn còn muốn gì nữa?Chẳng lẽ lại dám khi sư diệt tổ hay sao?""Thế thì ta không biết, chỉ biết rằng trong thư gần đây hắn gửi đều mang oánkhí ngất trời, hơn nữa... vẫn luôn hỏi xem ngươi đang ở đâu." Trần Bình Bìnhlạnh lùng nói.Thực ra Phí Giới vẫn cảm thấy có lỗi vì việc này, nên theo phản xạ tự nhiêntránh né đệ tử thành tài nhất của mình. Nghe câu này, lão không khỏi sửng sốt,sau một lúc lâu mới nói: "Chẳng phải hắn thu đại nha đầu động phòng rồi sao?Hơn nữa còn có Hải Đường... thân thể của Thánh nữ chắc chắn không kém, sinhđứa bé hẳn không thành vấn đề.""Hải Đường Đóa Đóa... không phải con gà mái, ngươi cẩn thận đừng để chođám người Thiên Nhất đạo biết ngươi nói vậy." Trần Bình Bình mỉm cười nói.Phí Giới cũng chẳng thèm để ý tới nữa, trực tiếp hỏi: "Liên quan tới vụ việc ởChâu Giáo lần này, ngươi thấy thế nào?""Thấy thế nào?" Trần Bình Bình hừ lạnh một tiếng, "Ta đã trao cho hắn cả ẢnhTử, trao cho hắn cả Hắc Kỵ, trao cho hắn cả Giám Sát viện... Kết quả hắn chỉtrao lại cho ta một tác phẩm thô thiển và tầm thường như thế!""Rõ là thùng cơm." Trần Bình Bình không thể nhịn được lắc đầu. "Khi NgônBăng Vân không ở bên cạnh hắn, gặp mấy chuyện âm mưu kiểu này, PhạmNhàn lại thành thùng cơm. Có điều, ta thật không biết hắn có vận may bẩm sinhhơn người, hay là một lý do gì khác... Kết quả của chuyện này cũng không đếnnỗi tệ."Trần Bình Bình đẩy chiếc xe lăn tới bên cửa sổ, như thói quen trong những nămqua, nhẹ nhàng vén một góc của tấm rèm đen lên, cảm nhận cái nóng bên ngoàibị ngăn bởi lớp kính dày. Lão nhìn lên nóc cung điện màu vàng óng, khép nửađôi mắt vô thần, co toàn bộ thân thể vào trong xe lăn."Ta sẽ để Ngôn Băng Vân đến đây."Phí Giới nghe câu này cũng không ngạc nhiên, biết rằng mỗi khi sắp làm mộtviệc lớn, trước tiên viện trưởng đại nhân sẽ sắp xếp sẵn đường lui... Không phảilà đường lui cho chính lão, mà là cho Giám Sát viện.Bên ngoài mật thất vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Trần Bình Bình lắng nghemột lúc, gương mặt lộ vẻ khen ngợi. Người gõ cửa không hề hấp tấp hay nóngvội, chỉ xét riêng tâm tính thôi thì đúng là thích hợp hơn Phạm Nhàn nhiều. Ônglão nhẹ nhàng gõ ngón tay phải lên tay vịn xe lăn hai lần.Được cho phép, người bên ngoài đẩy cửa bước vào, không phải là ai khác màchính là người đứng đầu Tứ Xử hiện tại, người mà Trần Bình Bình vừa nhắc tới,Tiểu Ngôn công tử - Ngôn Băng Vân.Ngôn Băng Vân đã được cứu về nước gần một năm, những vết thương khắpngười lúc xưa cũng đã phục hồi, trở lại dáng vẻ lạnh như băng giá, quản lý TứXử chỉnh tề. So với thời kì phụ thân hắn Ngôn Nhược Hải còn tại vị, Tứ Xửhiện nay có vẻ hùng hổ hơn nhiều. Bỗng chốc Tiểu Ngôn công tử cũng loángthoáng trở thành nhân vật quan trọng trong triều đình Khánh Quốc.Chẳng qua công việc của Giám Sát viện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, chonên tên tuổi của Ngôn Băng Vân cũng không cao mấy. Nhưng điều này khônghề ảnh hưởng tới việc đám quan tước quyền quý trong triều đình biết được nộitình liều cái mạng già gửi khuê nữ nhà mình tới quỷ phủ của họ Ngôn. Tạmkhông đề cập tới quyền lực, năng lực và ngoại hình của Ngôn Băng Vân, chỉ nóiriêng mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và Phạm Nhàn cùng với tước vị của bảnthân Ngôn phủ, loại con rể như vậy... ai mà chẳng muốn.Sau khi Ngôn Băng Vân vào nhà, đầu tiên hắn thi lễ với Trần Bình Bình mộtcái, sau đó báo cáo công tác trong Giám Sát viện mấy ngày gần đây. Bây giờTrần Bình Bình đang dưỡng lão tại Trần Viên, còn Phạm Nhàn lại đang ở bờbiển xa xôi, công việc hàng ngày trong Giám Sát viện do chính chàng trai trẻnày chủ trì.Trần Bình Bình nhắm mắt lắng nghe nửa ngày, đột nhiên mở miệng hỏi: "Lúctrước Phạm Nhàn có liên hệ với ngươi không?"Ngôn Băng Vân lắc đầu một cái: "Thời gian quá gấp rút, trong viện chỉ chịutrách nhiệm gửi ý chỉ từ trong cung đến chỗ Đề ti đại nhân, cần xử lý cụ thể nhưthế nào, Nhị Xử không kịp lên kế hoạch, tất cả đều là Đề ti đại nhân phụ tráchmột mình."Trần Bình Bình gật đầu, đột nhiên mỉm cười: "Chuyện kết hôn của ngươi tiếntriển thế nào rồi? Mấy ngày trước phụ thân ngươi đã tới Trần Viên xin ý kiếnta... Có điều chuyện này cũng không dễ xử lý."Ngôn Băng Vân im lặng, chuyện của Thẩm đại tiểu thư, mấy vị trưởng bối nàyđều thầm hiểu nhưng không ai vạch trần. Có điều vấn đề hôn nhân lần này, lạicó ý tứ từ trong cung, khiến hắn hơi khó xử.Chuyện của Thẩm đại tiểu thư, trong kinh đô không mấy ai biết. Việc này liênquan đến hành động của Phạm Nhàn ở Giang Nam nên được che giấu cực kỳnghiên ngặt., Cho dù tương lai chuyện này bị phơi bày, vì mối quan hệ tốt đẹpgiữa Nam Khánh và Bắc Tề, Ngôn Băng Vân cũng không cách nào quang minhchính đại cưới Thẩm đại tiểu thư vào trong phủ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phí Giới tức giận nói: "Chữa được bệnh lao là tốt lắm rồi, hắn còn muốn gì nữa?Chẳng lẽ lại dám khi sư diệt tổ hay sao?""Thế thì ta không biết, chỉ biết rằng trong thư gần đây hắn gửi đều mang oánkhí ngất trời, hơn nữa... vẫn luôn hỏi xem ngươi đang ở đâu." Trần Bình Bìnhlạnh lùng nói.Thực ra Phí Giới vẫn cảm thấy có lỗi vì việc này, nên theo phản xạ tự nhiêntránh né đệ tử thành tài nhất của mình. Nghe câu này, lão không khỏi sửng sốt,sau một lúc lâu mới nói: "Chẳng phải hắn thu đại nha đầu động phòng rồi sao?Hơn nữa còn có Hải Đường... thân thể của Thánh nữ chắc chắn không kém, sinhđứa bé hẳn không thành vấn đề.""Hải Đường Đóa Đóa... không phải con gà mái, ngươi cẩn thận đừng để chođám người Thiên Nhất đạo biết ngươi nói vậy." Trần Bình Bình mỉm cười nói.Phí Giới cũng chẳng thèm để ý tới nữa, trực tiếp hỏi: "Liên quan tới vụ việc ởChâu Giáo lần này, ngươi thấy thế nào?""Thấy thế nào?" Trần Bình Bình hừ lạnh một tiếng, "Ta đã trao cho hắn cả ẢnhTử, trao cho hắn cả Hắc Kỵ, trao cho hắn cả Giám Sát viện... Kết quả hắn chỉtrao lại cho ta một tác phẩm thô thiển và tầm thường như thế!""Rõ là thùng cơm." Trần Bình Bình không thể nhịn được lắc đầu. "Khi NgônBăng Vân không ở bên cạnh hắn, gặp mấy chuyện âm mưu kiểu này, PhạmNhàn lại thành thùng cơm. Có điều, ta thật không biết hắn có vận may bẩm sinhhơn người, hay là một lý do gì khác... Kết quả của chuyện này cũng không đếnnỗi tệ."Trần Bình Bình đẩy chiếc xe lăn tới bên cửa sổ, như thói quen trong những nămqua, nhẹ nhàng vén một góc của tấm rèm đen lên, cảm nhận cái nóng bên ngoàibị ngăn bởi lớp kính dày. Lão nhìn lên nóc cung điện màu vàng óng, khép nửađôi mắt vô thần, co toàn bộ thân thể vào trong xe lăn."Ta sẽ để Ngôn Băng Vân đến đây."Phí Giới nghe câu này cũng không ngạc nhiên, biết rằng mỗi khi sắp làm mộtviệc lớn, trước tiên viện trưởng đại nhân sẽ sắp xếp sẵn đường lui... Không phảilà đường lui cho chính lão, mà là cho Giám Sát viện.Bên ngoài mật thất vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Trần Bình Bình lắng nghemột lúc, gương mặt lộ vẻ khen ngợi. Người gõ cửa không hề hấp tấp hay nóngvội, chỉ xét riêng tâm tính thôi thì đúng là thích hợp hơn Phạm Nhàn nhiều. Ônglão nhẹ nhàng gõ ngón tay phải lên tay vịn xe lăn hai lần.Được cho phép, người bên ngoài đẩy cửa bước vào, không phải là ai khác màchính là người đứng đầu Tứ Xử hiện tại, người mà Trần Bình Bình vừa nhắc tới,Tiểu Ngôn công tử - Ngôn Băng Vân.Ngôn Băng Vân đã được cứu về nước gần một năm, những vết thương khắpngười lúc xưa cũng đã phục hồi, trở lại dáng vẻ lạnh như băng giá, quản lý TứXử chỉnh tề. So với thời kì phụ thân hắn Ngôn Nhược Hải còn tại vị, Tứ Xửhiện nay có vẻ hùng hổ hơn nhiều. Bỗng chốc Tiểu Ngôn công tử cũng loángthoáng trở thành nhân vật quan trọng trong triều đình Khánh Quốc.Chẳng qua công việc của Giám Sát viện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, chonên tên tuổi của Ngôn Băng Vân cũng không cao mấy. Nhưng điều này khônghề ảnh hưởng tới việc đám quan tước quyền quý trong triều đình biết được nộitình liều cái mạng già gửi khuê nữ nhà mình tới quỷ phủ của họ Ngôn. Tạmkhông đề cập tới quyền lực, năng lực và ngoại hình của Ngôn Băng Vân, chỉ nóiriêng mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và Phạm Nhàn cùng với tước vị của bảnthân Ngôn phủ, loại con rể như vậy... ai mà chẳng muốn.Sau khi Ngôn Băng Vân vào nhà, đầu tiên hắn thi lễ với Trần Bình Bình mộtcái, sau đó báo cáo công tác trong Giám Sát viện mấy ngày gần đây. Bây giờTrần Bình Bình đang dưỡng lão tại Trần Viên, còn Phạm Nhàn lại đang ở bờbiển xa xôi, công việc hàng ngày trong Giám Sát viện do chính chàng trai trẻnày chủ trì.Trần Bình Bình nhắm mắt lắng nghe nửa ngày, đột nhiên mở miệng hỏi: "Lúctrước Phạm Nhàn có liên hệ với ngươi không?"Ngôn Băng Vân lắc đầu một cái: "Thời gian quá gấp rút, trong viện chỉ chịutrách nhiệm gửi ý chỉ từ trong cung đến chỗ Đề ti đại nhân, cần xử lý cụ thể nhưthế nào, Nhị Xử không kịp lên kế hoạch, tất cả đều là Đề ti đại nhân phụ tráchmột mình."Trần Bình Bình gật đầu, đột nhiên mỉm cười: "Chuyện kết hôn của ngươi tiếntriển thế nào rồi? Mấy ngày trước phụ thân ngươi đã tới Trần Viên xin ý kiếnta... Có điều chuyện này cũng không dễ xử lý."Ngôn Băng Vân im lặng, chuyện của Thẩm đại tiểu thư, mấy vị trưởng bối nàyđều thầm hiểu nhưng không ai vạch trần. Có điều vấn đề hôn nhân lần này, lạicó ý tứ từ trong cung, khiến hắn hơi khó xử.Chuyện của Thẩm đại tiểu thư, trong kinh đô không mấy ai biết. Việc này liênquan đến hành động của Phạm Nhàn ở Giang Nam nên được che giấu cực kỳnghiên ngặt., Cho dù tương lai chuyện này bị phơi bày, vì mối quan hệ tốt đẹpgiữa Nam Khánh và Bắc Tề, Ngôn Băng Vân cũng không cách nào quang minhchính đại cưới Thẩm đại tiểu thư vào trong phủ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phí Giới tức giận nói: "Chữa được bệnh lao là tốt lắm rồi, hắn còn muốn gì nữa?Chẳng lẽ lại dám khi sư diệt tổ hay sao?""Thế thì ta không biết, chỉ biết rằng trong thư gần đây hắn gửi đều mang oánkhí ngất trời, hơn nữa... vẫn luôn hỏi xem ngươi đang ở đâu." Trần Bình Bìnhlạnh lùng nói.Thực ra Phí Giới vẫn cảm thấy có lỗi vì việc này, nên theo phản xạ tự nhiêntránh né đệ tử thành tài nhất của mình. Nghe câu này, lão không khỏi sửng sốt,sau một lúc lâu mới nói: "Chẳng phải hắn thu đại nha đầu động phòng rồi sao?Hơn nữa còn có Hải Đường... thân thể của Thánh nữ chắc chắn không kém, sinhđứa bé hẳn không thành vấn đề.""Hải Đường Đóa Đóa... không phải con gà mái, ngươi cẩn thận đừng để chođám người Thiên Nhất đạo biết ngươi nói vậy." Trần Bình Bình mỉm cười nói.Phí Giới cũng chẳng thèm để ý tới nữa, trực tiếp hỏi: "Liên quan tới vụ việc ởChâu Giáo lần này, ngươi thấy thế nào?""Thấy thế nào?" Trần Bình Bình hừ lạnh một tiếng, "Ta đã trao cho hắn cả ẢnhTử, trao cho hắn cả Hắc Kỵ, trao cho hắn cả Giám Sát viện... Kết quả hắn chỉtrao lại cho ta một tác phẩm thô thiển và tầm thường như thế!""Rõ là thùng cơm." Trần Bình Bình không thể nhịn được lắc đầu. "Khi NgônBăng Vân không ở bên cạnh hắn, gặp mấy chuyện âm mưu kiểu này, PhạmNhàn lại thành thùng cơm. Có điều, ta thật không biết hắn có vận may bẩm sinhhơn người, hay là một lý do gì khác... Kết quả của chuyện này cũng không đếnnỗi tệ."Trần Bình Bình đẩy chiếc xe lăn tới bên cửa sổ, như thói quen trong những nămqua, nhẹ nhàng vén một góc của tấm rèm đen lên, cảm nhận cái nóng bên ngoàibị ngăn bởi lớp kính dày. Lão nhìn lên nóc cung điện màu vàng óng, khép nửađôi mắt vô thần, co toàn bộ thân thể vào trong xe lăn."Ta sẽ để Ngôn Băng Vân đến đây."Phí Giới nghe câu này cũng không ngạc nhiên, biết rằng mỗi khi sắp làm mộtviệc lớn, trước tiên viện trưởng đại nhân sẽ sắp xếp sẵn đường lui... Không phảilà đường lui cho chính lão, mà là cho Giám Sát viện.Bên ngoài mật thất vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Trần Bình Bình lắng nghemột lúc, gương mặt lộ vẻ khen ngợi. Người gõ cửa không hề hấp tấp hay nóngvội, chỉ xét riêng tâm tính thôi thì đúng là thích hợp hơn Phạm Nhàn nhiều. Ônglão nhẹ nhàng gõ ngón tay phải lên tay vịn xe lăn hai lần.Được cho phép, người bên ngoài đẩy cửa bước vào, không phải là ai khác màchính là người đứng đầu Tứ Xử hiện tại, người mà Trần Bình Bình vừa nhắc tới,Tiểu Ngôn công tử - Ngôn Băng Vân.Ngôn Băng Vân đã được cứu về nước gần một năm, những vết thương khắpngười lúc xưa cũng đã phục hồi, trở lại dáng vẻ lạnh như băng giá, quản lý TứXử chỉnh tề. So với thời kì phụ thân hắn Ngôn Nhược Hải còn tại vị, Tứ Xửhiện nay có vẻ hùng hổ hơn nhiều. Bỗng chốc Tiểu Ngôn công tử cũng loángthoáng trở thành nhân vật quan trọng trong triều đình Khánh Quốc.Chẳng qua công việc của Giám Sát viện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, chonên tên tuổi của Ngôn Băng Vân cũng không cao mấy. Nhưng điều này khônghề ảnh hưởng tới việc đám quan tước quyền quý trong triều đình biết được nộitình liều cái mạng già gửi khuê nữ nhà mình tới quỷ phủ của họ Ngôn. Tạmkhông đề cập tới quyền lực, năng lực và ngoại hình của Ngôn Băng Vân, chỉ nóiriêng mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và Phạm Nhàn cùng với tước vị của bảnthân Ngôn phủ, loại con rể như vậy... ai mà chẳng muốn.Sau khi Ngôn Băng Vân vào nhà, đầu tiên hắn thi lễ với Trần Bình Bình mộtcái, sau đó báo cáo công tác trong Giám Sát viện mấy ngày gần đây. Bây giờTrần Bình Bình đang dưỡng lão tại Trần Viên, còn Phạm Nhàn lại đang ở bờbiển xa xôi, công việc hàng ngày trong Giám Sát viện do chính chàng trai trẻnày chủ trì.Trần Bình Bình nhắm mắt lắng nghe nửa ngày, đột nhiên mở miệng hỏi: "Lúctrước Phạm Nhàn có liên hệ với ngươi không?"Ngôn Băng Vân lắc đầu một cái: "Thời gian quá gấp rút, trong viện chỉ chịutrách nhiệm gửi ý chỉ từ trong cung đến chỗ Đề ti đại nhân, cần xử lý cụ thể nhưthế nào, Nhị Xử không kịp lên kế hoạch, tất cả đều là Đề ti đại nhân phụ tráchmột mình."Trần Bình Bình gật đầu, đột nhiên mỉm cười: "Chuyện kết hôn của ngươi tiếntriển thế nào rồi? Mấy ngày trước phụ thân ngươi đã tới Trần Viên xin ý kiếnta... Có điều chuyện này cũng không dễ xử lý."Ngôn Băng Vân im lặng, chuyện của Thẩm đại tiểu thư, mấy vị trưởng bối nàyđều thầm hiểu nhưng không ai vạch trần. Có điều vấn đề hôn nhân lần này, lạicó ý tứ từ trong cung, khiến hắn hơi khó xử.Chuyện của Thẩm đại tiểu thư, trong kinh đô không mấy ai biết. Việc này liênquan đến hành động của Phạm Nhàn ở Giang Nam nên được che giấu cực kỳnghiên ngặt., Cho dù tương lai chuyện này bị phơi bày, vì mối quan hệ tốt đẹpgiữa Nam Khánh và Bắc Tề, Ngôn Băng Vân cũng không cách nào quang minhchính đại cưới Thẩm đại tiểu thư vào trong phủ.

Chương 813: Quân thần có lòng 1