Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 814: Quân thần có lòng 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Trước tiên cứ trì hoãn một chút." Trần Bình Bình híp mắt nói: "Chuyện nàyngươi tới hỏi ý kiến của vị ở nhà vương gia, để cô ấy giúp kéo dài thời gian mộtchút."Vị ở nhà vương gia, đương nhiên chính là Đại hoàng phi, vị Đại công chúa BắcTề tới đây lấy chồng xa. Sau khi gả vào Nam Khánh, vị Đại công chúa này thânthiện, dịu dàng, mang đầy phong cách thế gia vọng tộc, rất được Thái hậu trongcung yêu mến, hoàn toàn khác với sự kỳ thị mà Đại hoàng tử phải chịu.Gương mặt Ngôn Băng Vân vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng sâu thẳm trong tâmcan thì lại hơi cảm động. Lão viện trưởng đại nhân khéo còn chẳng muốn quảnchuyện Giao Châu, nhưng lại sẵn lòng nghĩ kế vì chuyện kết hôn của riêngmình. Loại tình cảm chăm sóc đối với thuộc hạ này, quả thật là..."Chờ Phạm Nhàn trở về kinh đô, xem hắn sẽ giải quyết như thế nào." Trần BìnhBình đột nhiên cười phá lên nói: "Tiểu tử này làm bà mối với phá hoại hônnhân... đúng là rất có kinh nghiệm."Lời này quả không sai. Mấy năm gần đây nhất, trong cung chỉ có tổng cộng bốnlần kết hôn, trong đó có hai lần liên quan tới Phạm phủ. Bản thân Phạm Nhànthì tự nảy sinh tình cảm với Lâm Uyển Nhi, nhưng lại cố tình vắt óc suy nghĩ,tạo ra động tĩnh khiến thiên hạ khiếp sợ, dựng lên một thế cuộc nào đó, có điềuchỉ là để... giúp em gái mình thoát khỏi hôn ước đã được ngự ban.Mỗi khi nghĩ đến điều này, ngay cả Trần Bình Bình cũng không thể nhịn đượcmà cảm thấy một chút thán phục đối với tiểu tử kia —— đúng là kẻ vừa hồ đồvừa quật cường.Lúc này Ngôn Băng Vân mới có thời gian rảnh tay, thi lễ với Phí Giới một cáiđồng thời bày tỏ lòng biết ơn. Trong suốt một năm chữa thương vừa qua, PhíGiới đã giúp đỡ hắn rất nhiều.Cuối cùng Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Lúc trước ta đã chuẩn bị để ngươi vàPhạm Nhàn đổi chỗ một chút, để ngươi quản lý Nhất Xử trước, nhưng theonhững việc gần đây thì... ngươi cần phải chuẩn bị tinh thần.”Ngôn Băng Vân thầm kinh ngạc, không biết cần chuẩn bị gì."Phạm Nhàn... không thể bị công việc trong viện chiếm dụng quá nhiều tâm tư."Trần Bình Bình thản nhiên nói: "Sau khi Vương Khải Niên trở về kinh đô, nếukhông ở Nhất Xử, chắc chắn hắn sẽ khóc lóc van nài quấn lấy Phạm Nhàn,ngươi cần tìm một người đắc lực trong Tứ Xử, chuẩn bị tiếp quản vị trí củangươi."Ngôn Băng Vân loáng thoáng đoán được điều gì, nhưng không kích động, chỉgật đầu."Ta sẽ lùi về phía sau, ngươi cần hỗ trợ Phạm Nhàn ngồi vững trên vị trí củamình." Trần Bình Bình có vẻ hơi mệt mỏi, như thể đang giao phó. "Người nhưhắn cho dù làm viện trưởng, chắc chắn cũng không đủ kiên nhẫn để làm nhữngviệc nhỏ nhặt này. Khi ngươi lên trở thành Đề ti, ngươi nhất định phải giúp hắnxử lý thật tốt."Ngôn Băng Vân lẳng lặng quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói: "Vâng."Trần Bình Bình nhìn hắn, Phí Giới cũng đang ở bên cạnh nhìn hắn, một lúc lâusau, lão thọt mới nhẹ nhàng nói: "Mọi người đều nghĩ... Phạm Nhàn là Đề ti đầutiên kể từ khi viện được thành lập, nhưng Ngôn gia ngươi vẫn luôn làm việctrong viện, đương nhiên cũng biết trước đó đã có một vị, còn ngươi... sẽ là Đề tithứ ba từ khi Giám Sát viện được thành lập. Nhớ kỹ điều này, đây là một chứcvị vừa vinh quang vừa nguy hiểm."Ngôn Băng Vân cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên hai vai mình, khiến chobản thân không thể nhúc nhích."Ngày đó sẽ tới rất nhanh, ta muốn ngươi chú ý lắng nghe lời ta nói tiếp theo.""Vâng.""Vị Đề ti đầu tiên trong viện chính là để giám sát ta." Trần Bình Bình thảnnhiên nói, không hề có vẻ khó chịu nào. "Tất nhiên, hắn có đủ năng lực, do đóĐề ti vị trí của hắn thực sự rất thoải mái, ngày thường cũng không phải lo nghĩnhiều. Có điều tuy bây giờ hắn không quản lý viện, nhưng sau này nếu có cơhội gặp hắn... cho dù hắn có căn dặn việc gì đi nữa, ngươi cứ nghe theo làđược."Ngôn Băng Vân không trả lời ngay, mà là im lặng một lúc, sau đó mới nói: "...Ngay cả khi đi ngược lại với ý chỉ?"Trần Bình Bình mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén như con diều hâu trên vách đá,một hồi lâu sau hắn mới lạnh lùng nói: "Đúng."o O oNgôn Băng Vân hít thở nặng nề hai hơi, cố nến nghi hoặc và bất an trong lòng,cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Làm sao ta biết được hắn là ai? Lệnh bài Đề ti đangnằm trên người Tiểu Phạm đại nhân."Trần Bình Bình mỉm cười: "Chúng ta đều gọi hắn là Ngũ đại nhân... Đươngnhiên, cũng có kẻ gọi hắn là lão Ngũ, nhưng ngươi không có đủ tư cách để gọihắn như thế. Chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ tự biết hắn là hắn,đây là vấn đề rất đơn giản."Nhìn thấy hắn là biết hắn là hắn, một cách nói có vẻ huyền bí và khá khó hiểu,nhưng Ngôn Băng Vân vẫn rất thông minh hiểu được.
"Trước tiên cứ trì hoãn một chút." Trần Bình Bình híp mắt nói: "Chuyện này
ngươi tới hỏi ý kiến của vị ở nhà vương gia, để cô ấy giúp kéo dài thời gian một
chút."
Vị ở nhà vương gia, đương nhiên chính là Đại hoàng phi, vị Đại công chúa Bắc
Tề tới đây lấy chồng xa. Sau khi gả vào Nam Khánh, vị Đại công chúa này thân
thiện, dịu dàng, mang đầy phong cách thế gia vọng tộc, rất được Thái hậu trong
cung yêu mến, hoàn toàn khác với sự kỳ thị mà Đại hoàng tử phải chịu.
Gương mặt Ngôn Băng Vân vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng sâu thẳm trong tâm
can thì lại hơi cảm động. Lão viện trưởng đại nhân khéo còn chẳng muốn quản
chuyện Giao Châu, nhưng lại sẵn lòng nghĩ kế vì chuyện kết hôn của riêng
mình. Loại tình cảm chăm sóc đối với thuộc hạ này, quả thật là...
"Chờ Phạm Nhàn trở về kinh đô, xem hắn sẽ giải quyết như thế nào." Trần Bình
Bình đột nhiên cười phá lên nói: "Tiểu tử này làm bà mối với phá hoại hôn
nhân... đúng là rất có kinh nghiệm."
Lời này quả không sai. Mấy năm gần đây nhất, trong cung chỉ có tổng cộng bốn
lần kết hôn, trong đó có hai lần liên quan tới Phạm phủ. Bản thân Phạm Nhàn
thì tự nảy sinh tình cảm với Lâm Uyển Nhi, nhưng lại cố tình vắt óc suy nghĩ,
tạo ra động tĩnh khiến thiên hạ khiếp sợ, dựng lên một thế cuộc nào đó, có điều
chỉ là để... giúp em gái mình thoát khỏi hôn ước đã được ngự ban.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, ngay cả Trần Bình Bình cũng không thể nhịn được
mà cảm thấy một chút thán phục đối với tiểu tử kia —— đúng là kẻ vừa hồ đồ
vừa quật cường.
Lúc này Ngôn Băng Vân mới có thời gian rảnh tay, thi lễ với Phí Giới một cái
đồng thời bày tỏ lòng biết ơn. Trong suốt một năm chữa thương vừa qua, Phí
Giới đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Cuối cùng Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Lúc trước ta đã chuẩn bị để ngươi và
Phạm Nhàn đổi chỗ một chút, để ngươi quản lý Nhất Xử trước, nhưng theo
những việc gần đây thì... ngươi cần phải chuẩn bị tinh thần.”
Ngôn Băng Vân thầm kinh ngạc, không biết cần chuẩn bị gì.
"Phạm Nhàn... không thể bị công việc trong viện chiếm dụng quá nhiều tâm tư."
Trần Bình Bình thản nhiên nói: "Sau khi Vương Khải Niên trở về kinh đô, nếu
không ở Nhất Xử, chắc chắn hắn sẽ khóc lóc van nài quấn lấy Phạm Nhàn,
ngươi cần tìm một người đắc lực trong Tứ Xử, chuẩn bị tiếp quản vị trí của
ngươi."
Ngôn Băng Vân loáng thoáng đoán được điều gì, nhưng không kích động, chỉ
gật đầu.
"Ta sẽ lùi về phía sau, ngươi cần hỗ trợ Phạm Nhàn ngồi vững trên vị trí của
mình." Trần Bình Bình có vẻ hơi mệt mỏi, như thể đang giao phó. "Người như
hắn cho dù làm viện trưởng, chắc chắn cũng không đủ kiên nhẫn để làm những
việc nhỏ nhặt này. Khi ngươi lên trở thành Đề ti, ngươi nhất định phải giúp hắn
xử lý thật tốt."
Ngôn Băng Vân lẳng lặng quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói: "Vâng."
Trần Bình Bình nhìn hắn, Phí Giới cũng đang ở bên cạnh nhìn hắn, một lúc lâu
sau, lão thọt mới nhẹ nhàng nói: "Mọi người đều nghĩ... Phạm Nhàn là Đề ti đầu
tiên kể từ khi viện được thành lập, nhưng Ngôn gia ngươi vẫn luôn làm việc
trong viện, đương nhiên cũng biết trước đó đã có một vị, còn ngươi... sẽ là Đề ti
thứ ba từ khi Giám Sát viện được thành lập. Nhớ kỹ điều này, đây là một chức
vị vừa vinh quang vừa nguy hiểm."
Ngôn Băng Vân cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên hai vai mình, khiến cho
bản thân không thể nhúc nhích.
"Ngày đó sẽ tới rất nhanh, ta muốn ngươi chú ý lắng nghe lời ta nói tiếp theo."
"Vâng."
"Vị Đề ti đầu tiên trong viện chính là để giám sát ta." Trần Bình Bình thản
nhiên nói, không hề có vẻ khó chịu nào. "Tất nhiên, hắn có đủ năng lực, do đó
Đề ti vị trí của hắn thực sự rất thoải mái, ngày thường cũng không phải lo nghĩ
nhiều. Có điều tuy bây giờ hắn không quản lý viện, nhưng sau này nếu có cơ
hội gặp hắn... cho dù hắn có căn dặn việc gì đi nữa, ngươi cứ nghe theo là
được."
Ngôn Băng Vân không trả lời ngay, mà là im lặng một lúc, sau đó mới nói: "...
Ngay cả khi đi ngược lại với ý chỉ?"
Trần Bình Bình mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén như con diều hâu trên vách đá,
một hồi lâu sau hắn mới lạnh lùng nói: "Đúng."
o O o
Ngôn Băng Vân hít thở nặng nề hai hơi, cố nến nghi hoặc và bất an trong lòng,
cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Làm sao ta biết được hắn là ai? Lệnh bài Đề ti đang
nằm trên người Tiểu Phạm đại nhân."
Trần Bình Bình mỉm cười: "Chúng ta đều gọi hắn là Ngũ đại nhân... Đương
nhiên, cũng có kẻ gọi hắn là lão Ngũ, nhưng ngươi không có đủ tư cách để gọi
hắn như thế. Chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ tự biết hắn là hắn,
đây là vấn đề rất đơn giản."
Nhìn thấy hắn là biết hắn là hắn, một cách nói có vẻ huyền bí và khá khó hiểu,
nhưng Ngôn Băng Vân vẫn rất thông minh hiểu được.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Trước tiên cứ trì hoãn một chút." Trần Bình Bình híp mắt nói: "Chuyện nàyngươi tới hỏi ý kiến của vị ở nhà vương gia, để cô ấy giúp kéo dài thời gian mộtchút."Vị ở nhà vương gia, đương nhiên chính là Đại hoàng phi, vị Đại công chúa BắcTề tới đây lấy chồng xa. Sau khi gả vào Nam Khánh, vị Đại công chúa này thânthiện, dịu dàng, mang đầy phong cách thế gia vọng tộc, rất được Thái hậu trongcung yêu mến, hoàn toàn khác với sự kỳ thị mà Đại hoàng tử phải chịu.Gương mặt Ngôn Băng Vân vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng sâu thẳm trong tâmcan thì lại hơi cảm động. Lão viện trưởng đại nhân khéo còn chẳng muốn quảnchuyện Giao Châu, nhưng lại sẵn lòng nghĩ kế vì chuyện kết hôn của riêngmình. Loại tình cảm chăm sóc đối với thuộc hạ này, quả thật là..."Chờ Phạm Nhàn trở về kinh đô, xem hắn sẽ giải quyết như thế nào." Trần BìnhBình đột nhiên cười phá lên nói: "Tiểu tử này làm bà mối với phá hoại hônnhân... đúng là rất có kinh nghiệm."Lời này quả không sai. Mấy năm gần đây nhất, trong cung chỉ có tổng cộng bốnlần kết hôn, trong đó có hai lần liên quan tới Phạm phủ. Bản thân Phạm Nhànthì tự nảy sinh tình cảm với Lâm Uyển Nhi, nhưng lại cố tình vắt óc suy nghĩ,tạo ra động tĩnh khiến thiên hạ khiếp sợ, dựng lên một thế cuộc nào đó, có điềuchỉ là để... giúp em gái mình thoát khỏi hôn ước đã được ngự ban.Mỗi khi nghĩ đến điều này, ngay cả Trần Bình Bình cũng không thể nhịn đượcmà cảm thấy một chút thán phục đối với tiểu tử kia —— đúng là kẻ vừa hồ đồvừa quật cường.Lúc này Ngôn Băng Vân mới có thời gian rảnh tay, thi lễ với Phí Giới một cáiđồng thời bày tỏ lòng biết ơn. Trong suốt một năm chữa thương vừa qua, PhíGiới đã giúp đỡ hắn rất nhiều.Cuối cùng Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Lúc trước ta đã chuẩn bị để ngươi vàPhạm Nhàn đổi chỗ một chút, để ngươi quản lý Nhất Xử trước, nhưng theonhững việc gần đây thì... ngươi cần phải chuẩn bị tinh thần.”Ngôn Băng Vân thầm kinh ngạc, không biết cần chuẩn bị gì."Phạm Nhàn... không thể bị công việc trong viện chiếm dụng quá nhiều tâm tư."Trần Bình Bình thản nhiên nói: "Sau khi Vương Khải Niên trở về kinh đô, nếukhông ở Nhất Xử, chắc chắn hắn sẽ khóc lóc van nài quấn lấy Phạm Nhàn,ngươi cần tìm một người đắc lực trong Tứ Xử, chuẩn bị tiếp quản vị trí củangươi."Ngôn Băng Vân loáng thoáng đoán được điều gì, nhưng không kích động, chỉgật đầu."Ta sẽ lùi về phía sau, ngươi cần hỗ trợ Phạm Nhàn ngồi vững trên vị trí củamình." Trần Bình Bình có vẻ hơi mệt mỏi, như thể đang giao phó. "Người nhưhắn cho dù làm viện trưởng, chắc chắn cũng không đủ kiên nhẫn để làm nhữngviệc nhỏ nhặt này. Khi ngươi lên trở thành Đề ti, ngươi nhất định phải giúp hắnxử lý thật tốt."Ngôn Băng Vân lẳng lặng quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói: "Vâng."Trần Bình Bình nhìn hắn, Phí Giới cũng đang ở bên cạnh nhìn hắn, một lúc lâusau, lão thọt mới nhẹ nhàng nói: "Mọi người đều nghĩ... Phạm Nhàn là Đề ti đầutiên kể từ khi viện được thành lập, nhưng Ngôn gia ngươi vẫn luôn làm việctrong viện, đương nhiên cũng biết trước đó đã có một vị, còn ngươi... sẽ là Đề tithứ ba từ khi Giám Sát viện được thành lập. Nhớ kỹ điều này, đây là một chứcvị vừa vinh quang vừa nguy hiểm."Ngôn Băng Vân cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên hai vai mình, khiến chobản thân không thể nhúc nhích."Ngày đó sẽ tới rất nhanh, ta muốn ngươi chú ý lắng nghe lời ta nói tiếp theo.""Vâng.""Vị Đề ti đầu tiên trong viện chính là để giám sát ta." Trần Bình Bình thảnnhiên nói, không hề có vẻ khó chịu nào. "Tất nhiên, hắn có đủ năng lực, do đóĐề ti vị trí của hắn thực sự rất thoải mái, ngày thường cũng không phải lo nghĩnhiều. Có điều tuy bây giờ hắn không quản lý viện, nhưng sau này nếu có cơhội gặp hắn... cho dù hắn có căn dặn việc gì đi nữa, ngươi cứ nghe theo làđược."Ngôn Băng Vân không trả lời ngay, mà là im lặng một lúc, sau đó mới nói: "...Ngay cả khi đi ngược lại với ý chỉ?"Trần Bình Bình mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén như con diều hâu trên vách đá,một hồi lâu sau hắn mới lạnh lùng nói: "Đúng."o O oNgôn Băng Vân hít thở nặng nề hai hơi, cố nến nghi hoặc và bất an trong lòng,cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Làm sao ta biết được hắn là ai? Lệnh bài Đề ti đangnằm trên người Tiểu Phạm đại nhân."Trần Bình Bình mỉm cười: "Chúng ta đều gọi hắn là Ngũ đại nhân... Đươngnhiên, cũng có kẻ gọi hắn là lão Ngũ, nhưng ngươi không có đủ tư cách để gọihắn như thế. Chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ tự biết hắn là hắn,đây là vấn đề rất đơn giản."Nhìn thấy hắn là biết hắn là hắn, một cách nói có vẻ huyền bí và khá khó hiểu,nhưng Ngôn Băng Vân vẫn rất thông minh hiểu được.