Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 821: Gió biển đưa tin 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ sau khi sống lại, hay nói chính xác hơn là sau khi từ Đạm Châu về đến kinhđô, Phạm Nhàn ngồi trong chiếc xe ngựa màu đen, mặc y phục màu đen, cầmmột lưỡi dao vừa nhỏ vừa dài màu đen, cất bước trong bóng tối. Từ trong rangoài, toàn thân y toàn một màu đen.Trên biển ngày hôm nay, trên mặt biển xanh thẳm rộng lớn này, con thuyền lạirất trắng trẻo, cột buồm vươn cao, tấm buồm trắng như đôi cánh chim khổng lồtinh khiết, như muốn bay vút qua đám mây trắng nơi chân trời.Đan trung úy què nào đó đã từng trói chính mình lên đỉnh cột buồm, quay vềphía mưa gió bão bùng sóng biển dữ dội, chửi rủa bất công trong thế gian.Nhưng lúc này Phạm Nhàn đang trèo lên đỉnh cột buồm cao nhất, lại chẳng cócảm giác đó. Sau khi so sánh giữa Trần Bình Bình và người bạn thân A Cam, ymặc chiếc áo trắng mỏng manh, khẽ híp mắt lại, đón gió biển buổi sáng. Tâmtrạng của y lúc này đơn thuần và vui vẻ như cảnh vật mà lúc này y đang chứngkiến.Hắn chửi thiên mắng địa, oán trời trách đất, đấu tranh với càn khôn, muốn trởthành chữ Nhân với nét đầu cong và nét phẩy ở cuối. Đây không phải cuộc sốngmà người ích kỷ sợ chết như Phạm Nhàn mong muốn. Y chỉ muốn tham lamhưởng thụ từng khoảnh khắc sau khi chuyển sinh, muốn vinh hoa phú quý,muốn mỹ nhân hồng nhan, muốn quyền lực làm rung chuyển thiên hạ; mànhững khoảnh khắc hưởng thụ tinh thần một mình, y cũng muốn.Sau khi rời Đạm Châu, tuy có nhiều điều thú vị để giải trí, nhưng ngày qua ngàyvẫn bận rộn với những cuộc mưu mô tranh đấu, bận bịu giết người và đề phòngbị giết. Cảm giác hoàn toàn thoải mái, tâm hồn không bị phân tâm bởi thứ khác,đã lâu lắm rồi y không được hưởng thụ.Không còn gì để nghi ngờ, Phạm Nhàn là giai cấp tiểu tư sản đầu tiên trên thếgiới Khánh Quốc này. Mẫu thân y, rõ ràng là người thuộc phe NikolaiAlekseyevich Ostrovsky, vì vậy y không chịu bỏ lỡ cơ hội thả lỏng bản thân,hóng gió trên biển, uống rượu thượng hạng ăn thịt bò như Sở Lưu Hương, nhưHứa công tử chủ nhân trước của chiếc thuyền này này. Chỉ tiếc là... trên tàukhông có nhiều người đẹp mặc bikini.Con thuyền vượt lên trên những con sóng, để lại trên mặt biển xanh một đườngkẻ màu trắng, lướt sát qua mặt trời đỏ, gần trong gang tấc. Trên cột buồm, thanhniên kia vẫy tay, đạp chân, miệng ngâm nga, quả thực... giống hệt một con khỉ.o O oLàn gió buổi sáng trên biển thực ra có hơi lạnh, sau khi Phạm Nhàn hét to vàilần, áo hắn đã bị gió thổi đến ướt nhẹp, toàn thân cảm thấy không thoải mái.Tuy Tang Văn nội lực đã giúp y không sợ nóng lạnh, nhưng cảm giác ẩm ướtnày vẫn khiến y cảm thấy không thoải mái. Có vậy y mới biết, hóa ra làm màucũng cần phải trả đôi chút. Y không khỏi tức giận, chuẩn bị đi xuống dưới sànthuyền.Nhưng Phạm Nhàn vẫn không nhịn được, lại tham lam đưa nhìn về biển khơinhư vĩnh viễn không có giới hạn, trong lòng dâng lên một loại khát vọng khôngbiết tên. Khát vọng ấy đã bắt đầu xuất hiện từ năm ngoái nhưng y chưa bao giờhiểu được nó thật ra là gì. Y đã từng thảo luận với Hải Đường, nhưng vẫnkhông thể tìm ra nó từ sâu thẳm trong cõi lòng mình.Biển khơi bát ngát bên ngoài thuyền và tâm hồn vĩnh viễn không thể thật sựthanh tĩnh của y tạo thành một cảm giác mất tự nhiên. Y cau mày, nhổ mộtngụm nước bọt, ngụm nước bọt kia vẽ thành một đường cong, rơi vào mặt biểnxa xa, khiến mặt biển có thêm chút bọt nước,, cũng có thêm chút ô nhiễm.Phía dưới, trên sàn thuyền, quan binh thủy quân và mọi người từ Giám Sát việnngẩng đầu nhìn cảnh tượng này. Mấy ngày qua họ đã quen với chuyện thithoảng Khâm sai đại nhân lại có hành động kỳ quặc. Tuy là Thi Tiên thời đạinày, quyền thần triều đại này, bỗng chốc lại biến thành một con khỉ, hay đứngtrên đỉnh cột buồm nhìn về phương xa. Tuy chuyện này khiến nhiều người bấtngờ, nhưng mọi người lại nghĩ, phàm là tài tử thì thể nào cũng có điểm quái dịkhác người, cho nên cũng thoải mái hơn.Hành động nhổ nước bọt của Phạm Nhàn lọt vào mắt nhiều người trên sànthuyền. Một thủy thủ không nhịn được thở dài nói: "Nhổ nước bọt mà cũng nhổđẹp như vậy.""Gừ gừ... Ngao ngao..." Trên đỉnh cột buồm vang lên những tiếng kêu kì dị, "Talà Thái Sơn! Ta là Thái Sơn!"o O oMọi người trên bong thuyền nhìn nhau ngơ ngác, thủy thủ vừa nịnh bợ to ganhơn người bình thường một chút, đánh bạo nói với quan viên Giám Sát Việnđứng bên cạnh: "Đại nhân, Thái Sơn là ngọn núi gì?"Người mà hắn hỏi chính là thân tín của Phạm Nhàn - Hồng Thường Thanh.Hồng Thường Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.Một cơn gió nổi lên, một tiếng bộp nhẹ vang lên, một đôi chân trần cứ như vậyhạ xuống vững chắc trên bong thuyền. Một thanh niên mặc áo đơn màu trắngbuông sợi dây thừng trong tay ra, ngáp một cái.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ sau khi sống lại, hay nói chính xác hơn là sau khi từ Đạm Châu về đến kinhđô, Phạm Nhàn ngồi trong chiếc xe ngựa màu đen, mặc y phục màu đen, cầmmột lưỡi dao vừa nhỏ vừa dài màu đen, cất bước trong bóng tối. Từ trong rangoài, toàn thân y toàn một màu đen.Trên biển ngày hôm nay, trên mặt biển xanh thẳm rộng lớn này, con thuyền lạirất trắng trẻo, cột buồm vươn cao, tấm buồm trắng như đôi cánh chim khổng lồtinh khiết, như muốn bay vút qua đám mây trắng nơi chân trời.Đan trung úy què nào đó đã từng trói chính mình lên đỉnh cột buồm, quay vềphía mưa gió bão bùng sóng biển dữ dội, chửi rủa bất công trong thế gian.Nhưng lúc này Phạm Nhàn đang trèo lên đỉnh cột buồm cao nhất, lại chẳng cócảm giác đó. Sau khi so sánh giữa Trần Bình Bình và người bạn thân A Cam, ymặc chiếc áo trắng mỏng manh, khẽ híp mắt lại, đón gió biển buổi sáng. Tâmtrạng của y lúc này đơn thuần và vui vẻ như cảnh vật mà lúc này y đang chứngkiến.Hắn chửi thiên mắng địa, oán trời trách đất, đấu tranh với càn khôn, muốn trởthành chữ Nhân với nét đầu cong và nét phẩy ở cuối. Đây không phải cuộc sốngmà người ích kỷ sợ chết như Phạm Nhàn mong muốn. Y chỉ muốn tham lamhưởng thụ từng khoảnh khắc sau khi chuyển sinh, muốn vinh hoa phú quý,muốn mỹ nhân hồng nhan, muốn quyền lực làm rung chuyển thiên hạ; mànhững khoảnh khắc hưởng thụ tinh thần một mình, y cũng muốn.Sau khi rời Đạm Châu, tuy có nhiều điều thú vị để giải trí, nhưng ngày qua ngàyvẫn bận rộn với những cuộc mưu mô tranh đấu, bận bịu giết người và đề phòngbị giết. Cảm giác hoàn toàn thoải mái, tâm hồn không bị phân tâm bởi thứ khác,đã lâu lắm rồi y không được hưởng thụ.Không còn gì để nghi ngờ, Phạm Nhàn là giai cấp tiểu tư sản đầu tiên trên thếgiới Khánh Quốc này. Mẫu thân y, rõ ràng là người thuộc phe NikolaiAlekseyevich Ostrovsky, vì vậy y không chịu bỏ lỡ cơ hội thả lỏng bản thân,hóng gió trên biển, uống rượu thượng hạng ăn thịt bò như Sở Lưu Hương, nhưHứa công tử chủ nhân trước của chiếc thuyền này này. Chỉ tiếc là... trên tàukhông có nhiều người đẹp mặc bikini.Con thuyền vượt lên trên những con sóng, để lại trên mặt biển xanh một đườngkẻ màu trắng, lướt sát qua mặt trời đỏ, gần trong gang tấc. Trên cột buồm, thanhniên kia vẫy tay, đạp chân, miệng ngâm nga, quả thực... giống hệt một con khỉ.o O oLàn gió buổi sáng trên biển thực ra có hơi lạnh, sau khi Phạm Nhàn hét to vàilần, áo hắn đã bị gió thổi đến ướt nhẹp, toàn thân cảm thấy không thoải mái.Tuy Tang Văn nội lực đã giúp y không sợ nóng lạnh, nhưng cảm giác ẩm ướtnày vẫn khiến y cảm thấy không thoải mái. Có vậy y mới biết, hóa ra làm màucũng cần phải trả đôi chút. Y không khỏi tức giận, chuẩn bị đi xuống dưới sànthuyền.Nhưng Phạm Nhàn vẫn không nhịn được, lại tham lam đưa nhìn về biển khơinhư vĩnh viễn không có giới hạn, trong lòng dâng lên một loại khát vọng khôngbiết tên. Khát vọng ấy đã bắt đầu xuất hiện từ năm ngoái nhưng y chưa bao giờhiểu được nó thật ra là gì. Y đã từng thảo luận với Hải Đường, nhưng vẫnkhông thể tìm ra nó từ sâu thẳm trong cõi lòng mình.Biển khơi bát ngát bên ngoài thuyền và tâm hồn vĩnh viễn không thể thật sựthanh tĩnh của y tạo thành một cảm giác mất tự nhiên. Y cau mày, nhổ mộtngụm nước bọt, ngụm nước bọt kia vẽ thành một đường cong, rơi vào mặt biểnxa xa, khiến mặt biển có thêm chút bọt nước,, cũng có thêm chút ô nhiễm.Phía dưới, trên sàn thuyền, quan binh thủy quân và mọi người từ Giám Sát việnngẩng đầu nhìn cảnh tượng này. Mấy ngày qua họ đã quen với chuyện thithoảng Khâm sai đại nhân lại có hành động kỳ quặc. Tuy là Thi Tiên thời đạinày, quyền thần triều đại này, bỗng chốc lại biến thành một con khỉ, hay đứngtrên đỉnh cột buồm nhìn về phương xa. Tuy chuyện này khiến nhiều người bấtngờ, nhưng mọi người lại nghĩ, phàm là tài tử thì thể nào cũng có điểm quái dịkhác người, cho nên cũng thoải mái hơn.Hành động nhổ nước bọt của Phạm Nhàn lọt vào mắt nhiều người trên sànthuyền. Một thủy thủ không nhịn được thở dài nói: "Nhổ nước bọt mà cũng nhổđẹp như vậy.""Gừ gừ... Ngao ngao..." Trên đỉnh cột buồm vang lên những tiếng kêu kì dị, "Talà Thái Sơn! Ta là Thái Sơn!"o O oMọi người trên bong thuyền nhìn nhau ngơ ngác, thủy thủ vừa nịnh bợ to ganhơn người bình thường một chút, đánh bạo nói với quan viên Giám Sát Việnđứng bên cạnh: "Đại nhân, Thái Sơn là ngọn núi gì?"Người mà hắn hỏi chính là thân tín của Phạm Nhàn - Hồng Thường Thanh.Hồng Thường Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.Một cơn gió nổi lên, một tiếng bộp nhẹ vang lên, một đôi chân trần cứ như vậyhạ xuống vững chắc trên bong thuyền. Một thanh niên mặc áo đơn màu trắngbuông sợi dây thừng trong tay ra, ngáp một cái.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ sau khi sống lại, hay nói chính xác hơn là sau khi từ Đạm Châu về đến kinhđô, Phạm Nhàn ngồi trong chiếc xe ngựa màu đen, mặc y phục màu đen, cầmmột lưỡi dao vừa nhỏ vừa dài màu đen, cất bước trong bóng tối. Từ trong rangoài, toàn thân y toàn một màu đen.Trên biển ngày hôm nay, trên mặt biển xanh thẳm rộng lớn này, con thuyền lạirất trắng trẻo, cột buồm vươn cao, tấm buồm trắng như đôi cánh chim khổng lồtinh khiết, như muốn bay vút qua đám mây trắng nơi chân trời.Đan trung úy què nào đó đã từng trói chính mình lên đỉnh cột buồm, quay vềphía mưa gió bão bùng sóng biển dữ dội, chửi rủa bất công trong thế gian.Nhưng lúc này Phạm Nhàn đang trèo lên đỉnh cột buồm cao nhất, lại chẳng cócảm giác đó. Sau khi so sánh giữa Trần Bình Bình và người bạn thân A Cam, ymặc chiếc áo trắng mỏng manh, khẽ híp mắt lại, đón gió biển buổi sáng. Tâmtrạng của y lúc này đơn thuần và vui vẻ như cảnh vật mà lúc này y đang chứngkiến.Hắn chửi thiên mắng địa, oán trời trách đất, đấu tranh với càn khôn, muốn trởthành chữ Nhân với nét đầu cong và nét phẩy ở cuối. Đây không phải cuộc sốngmà người ích kỷ sợ chết như Phạm Nhàn mong muốn. Y chỉ muốn tham lamhưởng thụ từng khoảnh khắc sau khi chuyển sinh, muốn vinh hoa phú quý,muốn mỹ nhân hồng nhan, muốn quyền lực làm rung chuyển thiên hạ; mànhững khoảnh khắc hưởng thụ tinh thần một mình, y cũng muốn.Sau khi rời Đạm Châu, tuy có nhiều điều thú vị để giải trí, nhưng ngày qua ngàyvẫn bận rộn với những cuộc mưu mô tranh đấu, bận bịu giết người và đề phòngbị giết. Cảm giác hoàn toàn thoải mái, tâm hồn không bị phân tâm bởi thứ khác,đã lâu lắm rồi y không được hưởng thụ.Không còn gì để nghi ngờ, Phạm Nhàn là giai cấp tiểu tư sản đầu tiên trên thếgiới Khánh Quốc này. Mẫu thân y, rõ ràng là người thuộc phe NikolaiAlekseyevich Ostrovsky, vì vậy y không chịu bỏ lỡ cơ hội thả lỏng bản thân,hóng gió trên biển, uống rượu thượng hạng ăn thịt bò như Sở Lưu Hương, nhưHứa công tử chủ nhân trước của chiếc thuyền này này. Chỉ tiếc là... trên tàukhông có nhiều người đẹp mặc bikini.Con thuyền vượt lên trên những con sóng, để lại trên mặt biển xanh một đườngkẻ màu trắng, lướt sát qua mặt trời đỏ, gần trong gang tấc. Trên cột buồm, thanhniên kia vẫy tay, đạp chân, miệng ngâm nga, quả thực... giống hệt một con khỉ.o O oLàn gió buổi sáng trên biển thực ra có hơi lạnh, sau khi Phạm Nhàn hét to vàilần, áo hắn đã bị gió thổi đến ướt nhẹp, toàn thân cảm thấy không thoải mái.Tuy Tang Văn nội lực đã giúp y không sợ nóng lạnh, nhưng cảm giác ẩm ướtnày vẫn khiến y cảm thấy không thoải mái. Có vậy y mới biết, hóa ra làm màucũng cần phải trả đôi chút. Y không khỏi tức giận, chuẩn bị đi xuống dưới sànthuyền.Nhưng Phạm Nhàn vẫn không nhịn được, lại tham lam đưa nhìn về biển khơinhư vĩnh viễn không có giới hạn, trong lòng dâng lên một loại khát vọng khôngbiết tên. Khát vọng ấy đã bắt đầu xuất hiện từ năm ngoái nhưng y chưa bao giờhiểu được nó thật ra là gì. Y đã từng thảo luận với Hải Đường, nhưng vẫnkhông thể tìm ra nó từ sâu thẳm trong cõi lòng mình.Biển khơi bát ngát bên ngoài thuyền và tâm hồn vĩnh viễn không thể thật sựthanh tĩnh của y tạo thành một cảm giác mất tự nhiên. Y cau mày, nhổ mộtngụm nước bọt, ngụm nước bọt kia vẽ thành một đường cong, rơi vào mặt biểnxa xa, khiến mặt biển có thêm chút bọt nước,, cũng có thêm chút ô nhiễm.Phía dưới, trên sàn thuyền, quan binh thủy quân và mọi người từ Giám Sát việnngẩng đầu nhìn cảnh tượng này. Mấy ngày qua họ đã quen với chuyện thithoảng Khâm sai đại nhân lại có hành động kỳ quặc. Tuy là Thi Tiên thời đạinày, quyền thần triều đại này, bỗng chốc lại biến thành một con khỉ, hay đứngtrên đỉnh cột buồm nhìn về phương xa. Tuy chuyện này khiến nhiều người bấtngờ, nhưng mọi người lại nghĩ, phàm là tài tử thì thể nào cũng có điểm quái dịkhác người, cho nên cũng thoải mái hơn.Hành động nhổ nước bọt của Phạm Nhàn lọt vào mắt nhiều người trên sànthuyền. Một thủy thủ không nhịn được thở dài nói: "Nhổ nước bọt mà cũng nhổđẹp như vậy.""Gừ gừ... Ngao ngao..." Trên đỉnh cột buồm vang lên những tiếng kêu kì dị, "Talà Thái Sơn! Ta là Thái Sơn!"o O oMọi người trên bong thuyền nhìn nhau ngơ ngác, thủy thủ vừa nịnh bợ to ganhơn người bình thường một chút, đánh bạo nói với quan viên Giám Sát Việnđứng bên cạnh: "Đại nhân, Thái Sơn là ngọn núi gì?"Người mà hắn hỏi chính là thân tín của Phạm Nhàn - Hồng Thường Thanh.Hồng Thường Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.Một cơn gió nổi lên, một tiếng bộp nhẹ vang lên, một đôi chân trần cứ như vậyhạ xuống vững chắc trên bong thuyền. Một thanh niên mặc áo đơn màu trắngbuông sợi dây thừng trong tay ra, ngáp một cái.