Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 822: Gió biển đưa tin 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thủy thủ bên cạnh vội vàng tới nhận dây, buộc chắc lại vào cột.Phạm Nhàn nhảy từ trên đỉnh cột buồm xuống.Tuy đã thấy cảnh này rất nhiều lần, nhưng mọi người trên sàn thuyền vẫn khôngkhỏi choáng váng. Cột buồm kia cao tới mức nào? Làm sao Tiểu Phạm đại nhâncó thể nhảy xuống một cách nhẹ nhàng như vậy?Ánh mắt Hồng Thường Thanh nhìn Phạm Nhàn đầy ngưỡng mộ. Mọi người đềubiết Tiểu Phạm đại nhân là một cao thủ hiếm thấy trên thế gian này, nhưng họthật sự không thể tưởng tượng, hóa ra một cao thủ chân chính lại lợi hại nhưvậy.Có người đưa ghế tựa đến, Phạm Nhàn như toàn thân rã rời, nằm ngả lên ghế,hai chân gác lên trên mép thuyền, để gió biển rửa chân cho mình. Cảm giác cơngió thổi qua từng ngón chân, dịu dàng như người tình đang vuốt ve, y thở dàimột cách thoả mãn.Tay trái cầm ly rượu nho do Nội Khố sản xuất chậm rãi nhấm nháp, tay phảinhẹ nhàng bốc quả hạch đã tách vỏ cho vào trong miệng. Phạm Nhàn lại có cảmgiác tiếc nuối như lúc trên cột buồm, nếu Uyển Nhi và Tư Tư ở bên thì tốt biếtmấy."Đại nhân," Hồng Thường Thanh đứng bên cạnh ta, định nói rồi lại thôi, cuốicùng vẫn không nhịn được hạ giọng hỏi nhỏ: "Thái Sơn là ngọn núi gì?"Trên thế giới này, có rất nhiều ngọn núi nổi tiếng, nhưng xua nay chưa từng cóai nghe tới Thái Sơn. Hồng Thường Thanh hỏi nhỏ: "Có phải là mật lệnh tối naykhông?"Phạm Nhàn ngớ người, không nhịn được bật cười mắng: "Làm gì có ngọn núinào tên Thái Sơn? Đông Sơn thì có."Đột nhiên, một thủy thủ trên thuyền hét lên, giọng đầy phấn khởi: "Đông Sơnđến rồi!"Phạm Nhàn lại ngẩn ra, sau đó đứng dậy, cùng các quan viên Giám Sát Việnđang hưng phấn đi tới bên trái thuyền, chờ đợi Đông Sơn xuất hiện. Trongkhoảnh khắc này, Phạm Nhàn bỗng nghĩ tới, kiếp trước khi mình chưa bệnh tậtđã từng ngồi trên thuyền đi qua Tam Hạp, khi sắp qua Thần Nữ phong hànhkhách cũng hào hứng như vậy.Nhưng lần đó, Thần Nữ phong ẩn trong mây mù của Vu Sơn, chỉ thấy lều trạiđộng đậy, nhưng không thấy hình dáng thần nữ, thật đáng tiếc.Cũng may hôm nay trời quang đãng, không hạt không có sương mù, Đông Sơncũng không che giấu dung nhan của nó.Thuyền lớn đi về hướng bắc được mấy dặm, vòng qua một bãi biển đầy đángầm, khổ sở quẹo về bên trái, mọi người trên thuyền đều cảm thấy lập tức cảmthấy tầm mắt sáng rực lên. Phong cảnh vẫn thường thấy nhiều ngày nay độtnhiên biến mất, thay vào đó là một ngọn núi lớn đứng sừng sững giữa đất trời,cứ như vậy phủ kín tầm mắt mọi người.Đại Đông Sơn!Đây là một ngọn núi đá, có vẻ rất tầm thường, nhưng nó lại cực kỳ to lớn, caochót vót. Hơn nữa mặt núi hướng về biển vách đá bóng loáng bóng loáng, trênvách đá không có chút đường vân, trơn bóng như ngọc thạch, cứ như có thiênthần dùng thần kiếm để cắt qua ngọn núi này!Phạm Nhàn chăm chú ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, hít một hơi lạnh, vớinhãn lực của y có thể phán đoán được ngọn núi trước mặt cao ít nhất hai nghìnmét, vậy mà vách đá núi này giáp biển lại không có chỗ nào chia cắt nào sao?Tuy kiến thức của y về mặt địa chất học chẳng khác gì con heo nhưng cũng biếtrằng cảnh tượng kỳ diệu như vậy thật sự rất hiếm thấy.Đại Đông Sơn không lớn lắm, chỉ cao và dốc đứng, giống như một cột đá, mộtcột đá vô cùng to lớn.Đặc biệt là mặt núi giáp biển kia vẫn bóng loáng, gió biển đã ăn mòn không biếtbao nhiêu vạn năm nhưng vẫn không thể khiến nó suy chuyển, không có bất cứdấu vết hoạt động nào của động vật, ngay cả những con chim lớn kiêu cănghung dữ cũng không thể làm tổ trên đó.Phạm Nhàn híp mắt lại, thầm nghĩ nơi này đúng là kỳ diệu, so với vách đá TâySơn của Bắc Tề thì đẹp hơn hẳn... cũng hiểm trở hơn hẳn.Còn ở mặt khác của Đại Đông Sơn, dường như lại rất nhiều đất đai màu mỡ,rừng núi xanh um tươi tốt sinh trưởng phồn vinh trên mặt núi này, tạo thành mộtkhung cảnh xanh biếc dạt dào.Một mặt xanh, một mặt trắng, hai mặt của Đại Đông Sơn này được tô điểm bởihai màu sắc hoàn toàn khác biệt này, tạo ra một cảm giác hài hòa, giống nhưmột khối phỉ thúy màu xanh nhạt, mỹ lệ đến cực điểm.o O oPhạm Nhàn không kìm nổi lại hít một hơi lạnh, đương nhiên y biết về Đại ĐôngSơn. Trên thế gian này, có hai nơi được gọi là Đông Sơn, một nằm ở phía tâyngoại ô kinh đô của Khánh Quốc, chỉ là một ngọn núi nhỏ, nhưng vì Khánhmiếu có một miếu thờ ở đó, hơn nữa có một số thần tiên dân gian cũng được thờphụng tại đó, nên nó có chút tiếng tăm.Nơi còn lại chính là bên bờ Đông Hải này, là Đại Đông Sơn nổi tiếng khắp nhângian.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thủy thủ bên cạnh vội vàng tới nhận dây, buộc chắc lại vào cột.Phạm Nhàn nhảy từ trên đỉnh cột buồm xuống.Tuy đã thấy cảnh này rất nhiều lần, nhưng mọi người trên sàn thuyền vẫn khôngkhỏi choáng váng. Cột buồm kia cao tới mức nào? Làm sao Tiểu Phạm đại nhâncó thể nhảy xuống một cách nhẹ nhàng như vậy?Ánh mắt Hồng Thường Thanh nhìn Phạm Nhàn đầy ngưỡng mộ. Mọi người đềubiết Tiểu Phạm đại nhân là một cao thủ hiếm thấy trên thế gian này, nhưng họthật sự không thể tưởng tượng, hóa ra một cao thủ chân chính lại lợi hại nhưvậy.Có người đưa ghế tựa đến, Phạm Nhàn như toàn thân rã rời, nằm ngả lên ghế,hai chân gác lên trên mép thuyền, để gió biển rửa chân cho mình. Cảm giác cơngió thổi qua từng ngón chân, dịu dàng như người tình đang vuốt ve, y thở dàimột cách thoả mãn.Tay trái cầm ly rượu nho do Nội Khố sản xuất chậm rãi nhấm nháp, tay phảinhẹ nhàng bốc quả hạch đã tách vỏ cho vào trong miệng. Phạm Nhàn lại có cảmgiác tiếc nuối như lúc trên cột buồm, nếu Uyển Nhi và Tư Tư ở bên thì tốt biếtmấy."Đại nhân," Hồng Thường Thanh đứng bên cạnh ta, định nói rồi lại thôi, cuốicùng vẫn không nhịn được hạ giọng hỏi nhỏ: "Thái Sơn là ngọn núi gì?"Trên thế giới này, có rất nhiều ngọn núi nổi tiếng, nhưng xua nay chưa từng cóai nghe tới Thái Sơn. Hồng Thường Thanh hỏi nhỏ: "Có phải là mật lệnh tối naykhông?"Phạm Nhàn ngớ người, không nhịn được bật cười mắng: "Làm gì có ngọn núinào tên Thái Sơn? Đông Sơn thì có."Đột nhiên, một thủy thủ trên thuyền hét lên, giọng đầy phấn khởi: "Đông Sơnđến rồi!"Phạm Nhàn lại ngẩn ra, sau đó đứng dậy, cùng các quan viên Giám Sát Việnđang hưng phấn đi tới bên trái thuyền, chờ đợi Đông Sơn xuất hiện. Trongkhoảnh khắc này, Phạm Nhàn bỗng nghĩ tới, kiếp trước khi mình chưa bệnh tậtđã từng ngồi trên thuyền đi qua Tam Hạp, khi sắp qua Thần Nữ phong hànhkhách cũng hào hứng như vậy.Nhưng lần đó, Thần Nữ phong ẩn trong mây mù của Vu Sơn, chỉ thấy lều trạiđộng đậy, nhưng không thấy hình dáng thần nữ, thật đáng tiếc.Cũng may hôm nay trời quang đãng, không hạt không có sương mù, Đông Sơncũng không che giấu dung nhan của nó.Thuyền lớn đi về hướng bắc được mấy dặm, vòng qua một bãi biển đầy đángầm, khổ sở quẹo về bên trái, mọi người trên thuyền đều cảm thấy lập tức cảmthấy tầm mắt sáng rực lên. Phong cảnh vẫn thường thấy nhiều ngày nay độtnhiên biến mất, thay vào đó là một ngọn núi lớn đứng sừng sững giữa đất trời,cứ như vậy phủ kín tầm mắt mọi người.Đại Đông Sơn!Đây là một ngọn núi đá, có vẻ rất tầm thường, nhưng nó lại cực kỳ to lớn, caochót vót. Hơn nữa mặt núi hướng về biển vách đá bóng loáng bóng loáng, trênvách đá không có chút đường vân, trơn bóng như ngọc thạch, cứ như có thiênthần dùng thần kiếm để cắt qua ngọn núi này!Phạm Nhàn chăm chú ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, hít một hơi lạnh, vớinhãn lực của y có thể phán đoán được ngọn núi trước mặt cao ít nhất hai nghìnmét, vậy mà vách đá núi này giáp biển lại không có chỗ nào chia cắt nào sao?Tuy kiến thức của y về mặt địa chất học chẳng khác gì con heo nhưng cũng biếtrằng cảnh tượng kỳ diệu như vậy thật sự rất hiếm thấy.Đại Đông Sơn không lớn lắm, chỉ cao và dốc đứng, giống như một cột đá, mộtcột đá vô cùng to lớn.Đặc biệt là mặt núi giáp biển kia vẫn bóng loáng, gió biển đã ăn mòn không biếtbao nhiêu vạn năm nhưng vẫn không thể khiến nó suy chuyển, không có bất cứdấu vết hoạt động nào của động vật, ngay cả những con chim lớn kiêu cănghung dữ cũng không thể làm tổ trên đó.Phạm Nhàn híp mắt lại, thầm nghĩ nơi này đúng là kỳ diệu, so với vách đá TâySơn của Bắc Tề thì đẹp hơn hẳn... cũng hiểm trở hơn hẳn.Còn ở mặt khác của Đại Đông Sơn, dường như lại rất nhiều đất đai màu mỡ,rừng núi xanh um tươi tốt sinh trưởng phồn vinh trên mặt núi này, tạo thành mộtkhung cảnh xanh biếc dạt dào.Một mặt xanh, một mặt trắng, hai mặt của Đại Đông Sơn này được tô điểm bởihai màu sắc hoàn toàn khác biệt này, tạo ra một cảm giác hài hòa, giống nhưmột khối phỉ thúy màu xanh nhạt, mỹ lệ đến cực điểm.o O oPhạm Nhàn không kìm nổi lại hít một hơi lạnh, đương nhiên y biết về Đại ĐôngSơn. Trên thế gian này, có hai nơi được gọi là Đông Sơn, một nằm ở phía tâyngoại ô kinh đô của Khánh Quốc, chỉ là một ngọn núi nhỏ, nhưng vì Khánhmiếu có một miếu thờ ở đó, hơn nữa có một số thần tiên dân gian cũng được thờphụng tại đó, nên nó có chút tiếng tăm.Nơi còn lại chính là bên bờ Đông Hải này, là Đại Đông Sơn nổi tiếng khắp nhângian.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thủy thủ bên cạnh vội vàng tới nhận dây, buộc chắc lại vào cột.Phạm Nhàn nhảy từ trên đỉnh cột buồm xuống.Tuy đã thấy cảnh này rất nhiều lần, nhưng mọi người trên sàn thuyền vẫn khôngkhỏi choáng váng. Cột buồm kia cao tới mức nào? Làm sao Tiểu Phạm đại nhâncó thể nhảy xuống một cách nhẹ nhàng như vậy?Ánh mắt Hồng Thường Thanh nhìn Phạm Nhàn đầy ngưỡng mộ. Mọi người đềubiết Tiểu Phạm đại nhân là một cao thủ hiếm thấy trên thế gian này, nhưng họthật sự không thể tưởng tượng, hóa ra một cao thủ chân chính lại lợi hại nhưvậy.Có người đưa ghế tựa đến, Phạm Nhàn như toàn thân rã rời, nằm ngả lên ghế,hai chân gác lên trên mép thuyền, để gió biển rửa chân cho mình. Cảm giác cơngió thổi qua từng ngón chân, dịu dàng như người tình đang vuốt ve, y thở dàimột cách thoả mãn.Tay trái cầm ly rượu nho do Nội Khố sản xuất chậm rãi nhấm nháp, tay phảinhẹ nhàng bốc quả hạch đã tách vỏ cho vào trong miệng. Phạm Nhàn lại có cảmgiác tiếc nuối như lúc trên cột buồm, nếu Uyển Nhi và Tư Tư ở bên thì tốt biếtmấy."Đại nhân," Hồng Thường Thanh đứng bên cạnh ta, định nói rồi lại thôi, cuốicùng vẫn không nhịn được hạ giọng hỏi nhỏ: "Thái Sơn là ngọn núi gì?"Trên thế giới này, có rất nhiều ngọn núi nổi tiếng, nhưng xua nay chưa từng cóai nghe tới Thái Sơn. Hồng Thường Thanh hỏi nhỏ: "Có phải là mật lệnh tối naykhông?"Phạm Nhàn ngớ người, không nhịn được bật cười mắng: "Làm gì có ngọn núinào tên Thái Sơn? Đông Sơn thì có."Đột nhiên, một thủy thủ trên thuyền hét lên, giọng đầy phấn khởi: "Đông Sơnđến rồi!"Phạm Nhàn lại ngẩn ra, sau đó đứng dậy, cùng các quan viên Giám Sát Việnđang hưng phấn đi tới bên trái thuyền, chờ đợi Đông Sơn xuất hiện. Trongkhoảnh khắc này, Phạm Nhàn bỗng nghĩ tới, kiếp trước khi mình chưa bệnh tậtđã từng ngồi trên thuyền đi qua Tam Hạp, khi sắp qua Thần Nữ phong hànhkhách cũng hào hứng như vậy.Nhưng lần đó, Thần Nữ phong ẩn trong mây mù của Vu Sơn, chỉ thấy lều trạiđộng đậy, nhưng không thấy hình dáng thần nữ, thật đáng tiếc.Cũng may hôm nay trời quang đãng, không hạt không có sương mù, Đông Sơncũng không che giấu dung nhan của nó.Thuyền lớn đi về hướng bắc được mấy dặm, vòng qua một bãi biển đầy đángầm, khổ sở quẹo về bên trái, mọi người trên thuyền đều cảm thấy lập tức cảmthấy tầm mắt sáng rực lên. Phong cảnh vẫn thường thấy nhiều ngày nay độtnhiên biến mất, thay vào đó là một ngọn núi lớn đứng sừng sững giữa đất trời,cứ như vậy phủ kín tầm mắt mọi người.Đại Đông Sơn!Đây là một ngọn núi đá, có vẻ rất tầm thường, nhưng nó lại cực kỳ to lớn, caochót vót. Hơn nữa mặt núi hướng về biển vách đá bóng loáng bóng loáng, trênvách đá không có chút đường vân, trơn bóng như ngọc thạch, cứ như có thiênthần dùng thần kiếm để cắt qua ngọn núi này!Phạm Nhàn chăm chú ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, hít một hơi lạnh, vớinhãn lực của y có thể phán đoán được ngọn núi trước mặt cao ít nhất hai nghìnmét, vậy mà vách đá núi này giáp biển lại không có chỗ nào chia cắt nào sao?Tuy kiến thức của y về mặt địa chất học chẳng khác gì con heo nhưng cũng biếtrằng cảnh tượng kỳ diệu như vậy thật sự rất hiếm thấy.Đại Đông Sơn không lớn lắm, chỉ cao và dốc đứng, giống như một cột đá, mộtcột đá vô cùng to lớn.Đặc biệt là mặt núi giáp biển kia vẫn bóng loáng, gió biển đã ăn mòn không biếtbao nhiêu vạn năm nhưng vẫn không thể khiến nó suy chuyển, không có bất cứdấu vết hoạt động nào của động vật, ngay cả những con chim lớn kiêu cănghung dữ cũng không thể làm tổ trên đó.Phạm Nhàn híp mắt lại, thầm nghĩ nơi này đúng là kỳ diệu, so với vách đá TâySơn của Bắc Tề thì đẹp hơn hẳn... cũng hiểm trở hơn hẳn.Còn ở mặt khác của Đại Đông Sơn, dường như lại rất nhiều đất đai màu mỡ,rừng núi xanh um tươi tốt sinh trưởng phồn vinh trên mặt núi này, tạo thành mộtkhung cảnh xanh biếc dạt dào.Một mặt xanh, một mặt trắng, hai mặt của Đại Đông Sơn này được tô điểm bởihai màu sắc hoàn toàn khác biệt này, tạo ra một cảm giác hài hòa, giống nhưmột khối phỉ thúy màu xanh nhạt, mỹ lệ đến cực điểm.o O oPhạm Nhàn không kìm nổi lại hít một hơi lạnh, đương nhiên y biết về Đại ĐôngSơn. Trên thế gian này, có hai nơi được gọi là Đông Sơn, một nằm ở phía tâyngoại ô kinh đô của Khánh Quốc, chỉ là một ngọn núi nhỏ, nhưng vì Khánhmiếu có một miếu thờ ở đó, hơn nữa có một số thần tiên dân gian cũng được thờphụng tại đó, nên nó có chút tiếng tăm.Nơi còn lại chính là bên bờ Đông Hải này, là Đại Đông Sơn nổi tiếng khắp nhângian.