Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 823: Gió biển đưa tin 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại Đông Sơn nổi tiếng như vậy là do cấu trúc đặc biệt và cảnh quan tuyệt mỹcủa nó, cùng việc sản xuất ra những viên ngọc thạch hoàn hảo nhất trên đời.Phạm Nhàn còn nhớ một năm trước, trong dịp mừng đại thọ của Thái hậu BắcTề, có người dâng cống phẩm là ngọc thạch tinh khiết từ Đại Đông Sơn. Chỉ cóđiều sau khi Khánh Quốc tiến về phía bắc, chiếm được vùng đất này, đã xâydựng một tòa Khánh miếu khác trên Đại Đông Sơn, nghiêm cấm việc khai thácngọc thạch. Do đó bây giờ ngọc Đông Sơn chỉ còn hàng tồn trên thị trường, giácả ngày càng đắt đỏ.Nguyên nhân thứ ba khiến Đại Đông Sơn trở nên nổi tiếng, chính là do ý chỉcủa Hoàng đế Khánh Quốc. Tới giờ hương khói trong Khánh miếu trên ĐạiĐông Sơn đã nghi ngút hơn xa Khánh miếu ở kinh đô. Một là dù sao Khánhmiếu ở kinh đô cũng khá nghiêm ngặt, khiến bách tính không dám tới; ngượclại, Khánh miếu ở Đại Đông Sơn không có vấn đề này. Mặt khác là theo lời đồnđại về Khánh miếu trên Đại Đông Sơn thực sự rất huyền diệu. Không ít ngườinghèo không có tiền đi xem bệnh, sau khi lên núi cầu phúc sẽ được thần miếuphù hộ, những người mắc bệnh nặng thậm chí không chữa cũng khỏi.Hai ngọn Đông Sơn, rõ ràng là ngọn nằm bên bờ biển này lớn hơn hẳn, nổitiếng hơn hẳn, cũng thần kỳ hơn hẳn. Vì vậy thế nhân đều biết ngọn núi này làĐại Đông Sơn, còn gọi ngọn núi gần kinh đô là Tiểu Đông Sơn.Tuy Khâm sai trước Phạm Nhàn là người chủ nghĩa duy vật, nhưng kiếp này lạilà người kiên định theo chủ nghĩa duy tâm. Nhìn vách đá của Đại Đông Sơn, ykhông nhịn được nheo mắt lại, cảm xúc như lần đầu tiên bước vào Khánh miếulại dâng lên. Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có một lực lượng trong cõi uminh đang chăm chú nhìn chính mình?Có phải là thần miếu không?Y lắc đầu một cái theo bản năng.Có thể loáng thoáng thấy được những con đường núi đi xuyên qua rừng trongmặt khác của Đại Đông Sơn, giống như những sợi dây tinh tế, cố định lớp áoxanh dày đặc, cột chắc chắn trên cơ thể trần như ngọc đỏ của Đại Đông Sơn.Thị lực của Phạm Nhàn xuất sắc đến cho nên y còn có thể thấy rõ trên đỉnhĐông Sơn, có một ngôi miếu thờ màu đen, đang hờ hững quay về phía mặt biểndưới vách núi, cùng với ánh bình minh ngay phía trước.Y lại bất giác mỉm cười, tự hỏi trong lòng liệu có khi nào sau này mình lại phảiluyện tập leo tường trên vách đá này không? Thế này thì độ khó cao quá rồi.o O oChưa mấy chốc Đại Đông Sơn đã bị bỏ lại phía sau con thuyền, cũng bị bỏ lạisau đầu mọi người trên thuyền. Ngoài vài lời thốt lên vài tiếng trầm trồ, khôngai nói thêm điều gì, mọi người trở lại vị trí công việc của mình.Hồng Thường Thanh lại chú ý thấy Khâm sai đại nhân có vẻ trầm mặc hơn sovới lúc trước, chỉ ngồi trên ghế nằm mơ màng.Con khỉ nô đùa đột nhiên trở lại thành con khỉ suy tư, chắc chắn đã xảy rachuyện gì đó.Nhưng Hồng Thường Thanh cũng không dám tới hỏi, chỉ nghiêm túc đứng saulưng Phạm Nhàn, sẵn sàng dâng lên rượu và hoa quả, đồ ăn vặt."Khi nào tới Đạm Châu?" Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng hỏi.Hồng Thường Thanh ngẩn người, đi hỏi giáo quan thuỷ quân sau đó quay vè trảlời: "Buổi chiều."Phạm Nhàn gật đầu một cái, bỗng nhiên thở dài.Hồng Thường Thanh suy nghĩ một chút, lưỡng lự mở miệng hỏi: "Đại nhân vìsao lại thở dài?"Lần này đến phiên Phạm Nhàn sửng sốt, im lặng cả nửa ngày không trả lời. Bởivì y nhận ra một sự thật khá buồn cười nhưng lại không thể cười được, đó lànhững người tâm phúc của mình... cho dù là Vương Khải Niên ban đầu, hay sauđó là Đặng Tử Việt, Tô Văn Mậu, sau khi gắn bó với mình lâu, có vẻ như aicũng có xu hướng trở nên hóm hỉnh hơn, dù không phải ai cũng có tài năng nhưlão Vương.Ví dụ như câu này: "Đại nhân vì sao lại thở dài?"Không phải rất giống câu: "Chúa công vì sao lại cười?"Phạm Nhàn cười khổ, lúc này mới hiểu rõ căn nguyên của chuyện này, nhữngtâm phúc này tập hợp vui vẻ, không phải vì lý do gì khác, chỉ vì mình là chúacông, họ dù vô tình hay cố ý thì cũng sẽ tán dương mình, khiến mình vui vẻ,giải tỏa ưu phiền cho mình.Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh bạn Tiểu Ngôn là có khí chất khác hẳn so vớingười thường.Phạm Nhàn mỉm cười, đáp lời Hồng Thường Thanh: "Gần quê hương lòng bồnchồn, cũng là tình cảm bình thường của con người."Y đã sống tại Đạm Châu mười sáu năm, rời đó hơn hai năm. Giờ đột nhiên vềnhà, không khỏi dâng lên những cảm xúc không tên. Y không biết thân thể bànội có khỏe không, những nữ hầu trong quý phủ lập gia đình chưa, hoa vàngtrên vách đá có xào xạc trong gió nữa không? Kể từ khi y đi khỏi, còn có ai sẽđứng trên nóc nhà hô to khi trời mưa để thu quần áo? Kẻ thù công tử bột mìnhmình tưởng tượng khi còn thơ ấu, đã ra đời chưa? ... Đông Nhi, Đông Nhi, côbán đậu hũ thế nào rồi?

Đại Đông Sơn nổi tiếng như vậy là do cấu trúc đặc biệt và cảnh quan tuyệt mỹ

của nó, cùng việc sản xuất ra những viên ngọc thạch hoàn hảo nhất trên đời.

Phạm Nhàn còn nhớ một năm trước, trong dịp mừng đại thọ của Thái hậu Bắc

Tề, có người dâng cống phẩm là ngọc thạch tinh khiết từ Đại Đông Sơn. Chỉ có

điều sau khi Khánh Quốc tiến về phía bắc, chiếm được vùng đất này, đã xây

dựng một tòa Khánh miếu khác trên Đại Đông Sơn, nghiêm cấm việc khai thác

ngọc thạch. Do đó bây giờ ngọc Đông Sơn chỉ còn hàng tồn trên thị trường, giá

cả ngày càng đắt đỏ.

Nguyên nhân thứ ba khiến Đại Đông Sơn trở nên nổi tiếng, chính là do ý chỉ

của Hoàng đế Khánh Quốc. Tới giờ hương khói trong Khánh miếu trên Đại

Đông Sơn đã nghi ngút hơn xa Khánh miếu ở kinh đô. Một là dù sao Khánh

miếu ở kinh đô cũng khá nghiêm ngặt, khiến bách tính không dám tới; ngược

lại, Khánh miếu ở Đại Đông Sơn không có vấn đề này. Mặt khác là theo lời đồn

đại về Khánh miếu trên Đại Đông Sơn thực sự rất huyền diệu. Không ít người

nghèo không có tiền đi xem bệnh, sau khi lên núi cầu phúc sẽ được thần miếu

phù hộ, những người mắc bệnh nặng thậm chí không chữa cũng khỏi.

Hai ngọn Đông Sơn, rõ ràng là ngọn nằm bên bờ biển này lớn hơn hẳn, nổi

tiếng hơn hẳn, cũng thần kỳ hơn hẳn. Vì vậy thế nhân đều biết ngọn núi này là

Đại Đông Sơn, còn gọi ngọn núi gần kinh đô là Tiểu Đông Sơn.

Tuy Khâm sai trước Phạm Nhàn là người chủ nghĩa duy vật, nhưng kiếp này lại

là người kiên định theo chủ nghĩa duy tâm. Nhìn vách đá của Đại Đông Sơn, y

không nhịn được nheo mắt lại, cảm xúc như lần đầu tiên bước vào Khánh miếu

lại dâng lên. Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có một lực lượng trong cõi u

minh đang chăm chú nhìn chính mình?

Có phải là thần miếu không?

Y lắc đầu một cái theo bản năng.

Có thể loáng thoáng thấy được những con đường núi đi xuyên qua rừng trong

mặt khác của Đại Đông Sơn, giống như những sợi dây tinh tế, cố định lớp áo

xanh dày đặc, cột chắc chắn trên cơ thể trần như ngọc đỏ của Đại Đông Sơn.

Thị lực của Phạm Nhàn xuất sắc đến cho nên y còn có thể thấy rõ trên đỉnh

Đông Sơn, có một ngôi miếu thờ màu đen, đang hờ hững quay về phía mặt biển

dưới vách núi, cùng với ánh bình minh ngay phía trước.

Y lại bất giác mỉm cười, tự hỏi trong lòng liệu có khi nào sau này mình lại phải

luyện tập leo tường trên vách đá này không? Thế này thì độ khó cao quá rồi.

o O o

Chưa mấy chốc Đại Đông Sơn đã bị bỏ lại phía sau con thuyền, cũng bị bỏ lại

sau đầu mọi người trên thuyền. Ngoài vài lời thốt lên vài tiếng trầm trồ, không

ai nói thêm điều gì, mọi người trở lại vị trí công việc của mình.

Hồng Thường Thanh lại chú ý thấy Khâm sai đại nhân có vẻ trầm mặc hơn so

với lúc trước, chỉ ngồi trên ghế nằm mơ màng.

Con khỉ nô đùa đột nhiên trở lại thành con khỉ suy tư, chắc chắn đã xảy ra

chuyện gì đó.

Nhưng Hồng Thường Thanh cũng không dám tới hỏi, chỉ nghiêm túc đứng sau

lưng Phạm Nhàn, sẵn sàng dâng lên rượu và hoa quả, đồ ăn vặt.

"Khi nào tới Đạm Châu?" Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng hỏi.

Hồng Thường Thanh ngẩn người, đi hỏi giáo quan thuỷ quân sau đó quay vè trả

lời: "Buổi chiều."

Phạm Nhàn gật đầu một cái, bỗng nhiên thở dài.

Hồng Thường Thanh suy nghĩ một chút, lưỡng lự mở miệng hỏi: "Đại nhân vì

sao lại thở dài?"

Lần này đến phiên Phạm Nhàn sửng sốt, im lặng cả nửa ngày không trả lời. Bởi

vì y nhận ra một sự thật khá buồn cười nhưng lại không thể cười được, đó là

những người tâm phúc của mình... cho dù là Vương Khải Niên ban đầu, hay sau

đó là Đặng Tử Việt, Tô Văn Mậu, sau khi gắn bó với mình lâu, có vẻ như ai

cũng có xu hướng trở nên hóm hỉnh hơn, dù không phải ai cũng có tài năng như

lão Vương.

Ví dụ như câu này: "Đại nhân vì sao lại thở dài?"

Không phải rất giống câu: "Chúa công vì sao lại cười?"

Phạm Nhàn cười khổ, lúc này mới hiểu rõ căn nguyên của chuyện này, những

tâm phúc này tập hợp vui vẻ, không phải vì lý do gì khác, chỉ vì mình là chúa

công, họ dù vô tình hay cố ý thì cũng sẽ tán dương mình, khiến mình vui vẻ,

giải tỏa ưu phiền cho mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh bạn Tiểu Ngôn là có khí chất khác hẳn so với

người thường.

Phạm Nhàn mỉm cười, đáp lời Hồng Thường Thanh: "Gần quê hương lòng bồn

chồn, cũng là tình cảm bình thường của con người."

Y đã sống tại Đạm Châu mười sáu năm, rời đó hơn hai năm. Giờ đột nhiên về

nhà, không khỏi dâng lên những cảm xúc không tên. Y không biết thân thể bà

nội có khỏe không, những nữ hầu trong quý phủ lập gia đình chưa, hoa vàng

trên vách đá có xào xạc trong gió nữa không? Kể từ khi y đi khỏi, còn có ai sẽ

đứng trên nóc nhà hô to khi trời mưa để thu quần áo? Kẻ thù công tử bột mình

mình tưởng tượng khi còn thơ ấu, đã ra đời chưa? ... Đông Nhi, Đông Nhi, cô

bán đậu hũ thế nào rồi?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại Đông Sơn nổi tiếng như vậy là do cấu trúc đặc biệt và cảnh quan tuyệt mỹcủa nó, cùng việc sản xuất ra những viên ngọc thạch hoàn hảo nhất trên đời.Phạm Nhàn còn nhớ một năm trước, trong dịp mừng đại thọ của Thái hậu BắcTề, có người dâng cống phẩm là ngọc thạch tinh khiết từ Đại Đông Sơn. Chỉ cóđiều sau khi Khánh Quốc tiến về phía bắc, chiếm được vùng đất này, đã xâydựng một tòa Khánh miếu khác trên Đại Đông Sơn, nghiêm cấm việc khai thácngọc thạch. Do đó bây giờ ngọc Đông Sơn chỉ còn hàng tồn trên thị trường, giácả ngày càng đắt đỏ.Nguyên nhân thứ ba khiến Đại Đông Sơn trở nên nổi tiếng, chính là do ý chỉcủa Hoàng đế Khánh Quốc. Tới giờ hương khói trong Khánh miếu trên ĐạiĐông Sơn đã nghi ngút hơn xa Khánh miếu ở kinh đô. Một là dù sao Khánhmiếu ở kinh đô cũng khá nghiêm ngặt, khiến bách tính không dám tới; ngượclại, Khánh miếu ở Đại Đông Sơn không có vấn đề này. Mặt khác là theo lời đồnđại về Khánh miếu trên Đại Đông Sơn thực sự rất huyền diệu. Không ít ngườinghèo không có tiền đi xem bệnh, sau khi lên núi cầu phúc sẽ được thần miếuphù hộ, những người mắc bệnh nặng thậm chí không chữa cũng khỏi.Hai ngọn Đông Sơn, rõ ràng là ngọn nằm bên bờ biển này lớn hơn hẳn, nổitiếng hơn hẳn, cũng thần kỳ hơn hẳn. Vì vậy thế nhân đều biết ngọn núi này làĐại Đông Sơn, còn gọi ngọn núi gần kinh đô là Tiểu Đông Sơn.Tuy Khâm sai trước Phạm Nhàn là người chủ nghĩa duy vật, nhưng kiếp này lạilà người kiên định theo chủ nghĩa duy tâm. Nhìn vách đá của Đại Đông Sơn, ykhông nhịn được nheo mắt lại, cảm xúc như lần đầu tiên bước vào Khánh miếulại dâng lên. Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có một lực lượng trong cõi uminh đang chăm chú nhìn chính mình?Có phải là thần miếu không?Y lắc đầu một cái theo bản năng.Có thể loáng thoáng thấy được những con đường núi đi xuyên qua rừng trongmặt khác của Đại Đông Sơn, giống như những sợi dây tinh tế, cố định lớp áoxanh dày đặc, cột chắc chắn trên cơ thể trần như ngọc đỏ của Đại Đông Sơn.Thị lực của Phạm Nhàn xuất sắc đến cho nên y còn có thể thấy rõ trên đỉnhĐông Sơn, có một ngôi miếu thờ màu đen, đang hờ hững quay về phía mặt biểndưới vách núi, cùng với ánh bình minh ngay phía trước.Y lại bất giác mỉm cười, tự hỏi trong lòng liệu có khi nào sau này mình lại phảiluyện tập leo tường trên vách đá này không? Thế này thì độ khó cao quá rồi.o O oChưa mấy chốc Đại Đông Sơn đã bị bỏ lại phía sau con thuyền, cũng bị bỏ lạisau đầu mọi người trên thuyền. Ngoài vài lời thốt lên vài tiếng trầm trồ, khôngai nói thêm điều gì, mọi người trở lại vị trí công việc của mình.Hồng Thường Thanh lại chú ý thấy Khâm sai đại nhân có vẻ trầm mặc hơn sovới lúc trước, chỉ ngồi trên ghế nằm mơ màng.Con khỉ nô đùa đột nhiên trở lại thành con khỉ suy tư, chắc chắn đã xảy rachuyện gì đó.Nhưng Hồng Thường Thanh cũng không dám tới hỏi, chỉ nghiêm túc đứng saulưng Phạm Nhàn, sẵn sàng dâng lên rượu và hoa quả, đồ ăn vặt."Khi nào tới Đạm Châu?" Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng hỏi.Hồng Thường Thanh ngẩn người, đi hỏi giáo quan thuỷ quân sau đó quay vè trảlời: "Buổi chiều."Phạm Nhàn gật đầu một cái, bỗng nhiên thở dài.Hồng Thường Thanh suy nghĩ một chút, lưỡng lự mở miệng hỏi: "Đại nhân vìsao lại thở dài?"Lần này đến phiên Phạm Nhàn sửng sốt, im lặng cả nửa ngày không trả lời. Bởivì y nhận ra một sự thật khá buồn cười nhưng lại không thể cười được, đó lànhững người tâm phúc của mình... cho dù là Vương Khải Niên ban đầu, hay sauđó là Đặng Tử Việt, Tô Văn Mậu, sau khi gắn bó với mình lâu, có vẻ như aicũng có xu hướng trở nên hóm hỉnh hơn, dù không phải ai cũng có tài năng nhưlão Vương.Ví dụ như câu này: "Đại nhân vì sao lại thở dài?"Không phải rất giống câu: "Chúa công vì sao lại cười?"Phạm Nhàn cười khổ, lúc này mới hiểu rõ căn nguyên của chuyện này, nhữngtâm phúc này tập hợp vui vẻ, không phải vì lý do gì khác, chỉ vì mình là chúacông, họ dù vô tình hay cố ý thì cũng sẽ tán dương mình, khiến mình vui vẻ,giải tỏa ưu phiền cho mình.Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh bạn Tiểu Ngôn là có khí chất khác hẳn so vớingười thường.Phạm Nhàn mỉm cười, đáp lời Hồng Thường Thanh: "Gần quê hương lòng bồnchồn, cũng là tình cảm bình thường của con người."Y đã sống tại Đạm Châu mười sáu năm, rời đó hơn hai năm. Giờ đột nhiên vềnhà, không khỏi dâng lên những cảm xúc không tên. Y không biết thân thể bànội có khỏe không, những nữ hầu trong quý phủ lập gia đình chưa, hoa vàngtrên vách đá có xào xạc trong gió nữa không? Kể từ khi y đi khỏi, còn có ai sẽđứng trên nóc nhà hô to khi trời mưa để thu quần áo? Kẻ thù công tử bột mìnhmình tưởng tượng khi còn thơ ấu, đã ra đời chưa? ... Đông Nhi, Đông Nhi, côbán đậu hũ thế nào rồi?

Chương 823: Gió biển đưa tin 3