Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 833: Bà cháu, muội muội, phu thê, á... 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ""Ừ, kể ta nghe thêm đi."" Rõ ràng, lão phu nhân rất quan tâm đến cháu trai duynhất của mình.Phạm Nhàn cười khẽ, kể lại toàn bộ quá trình tiếp xúc với Tư Triệt sau khi tớikinh đô, thậm chí cả chuyện về Bão Nguyệt lâu cũng không giấu giếm. Câuchuyện này khiến lão phu nhân nghe mà mặt mày trầm tư, thi thoảng lại nở nụcười.""Con nói... hai đứa trẻ này đã mở kỹ viện trong kinh đô sao?"" Lão phu nhânthở dài, tự nhủ đúng là mình đã già rồi, không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấyđứa trẻ bây giờ, ""Nhưng mà... Tam điện hạ vẫn còn bé tí.""""Còn nhỏ mà đã lắm trờ."" Nhớ tới chuyện này, Phạm Nhàn lại không khỏi tứcgiận, lạnh lùng nói: ""Tam nhi không chỉ là một đứa trẻ.""Lão phu nhân bật cười: ""Tư Triệt sống một mình ở phương Bắc, có đượckhông?""Thường xuyên có thư từ bên phía Bắc Tề gửi về, do đó Phạm Nhàn biết rất rõvề cuộc sống của nhị đệ ở phương Bắc, an ủi: ""Yên tâm đi, con đã bố trí ngườiở đó phối hợp.""Lão phu nhân suy nghĩ một chút rồi lo lắng nói: ""Dù sao cũng ở nước ngoài,nếu như vị cô nương Hải Đường kia vẫn ở kinh thành Bắc Tề thì không sao,nhưng bây giờ... trong Bắc Tề con không có người nào đáng tin cậy.""Đương nhiên Phạm Nhàn không thể tiết lộ hiệp nghị bí mật của mình với Tiểuhoàng đế Bắc Tề, sau khi suy nghĩ một lúc, y nói: ""Bà nội cứ yên tâm đi.Chẳng phải Nhược Nhược cũng ở kinh thành à? Bây giờ con bé là đệ tử cuốicùng của Khổ Hà đại sư, dẫu sao triều đình Bắc Tề cũng phải nể mặt con béchút, có con bé trông coi, Tư Triệt không dám làm trái đâu.""Nói tới cũng thật kỳ lạ, trong hai năm qua Phạm Nhàn đã tìm mọi cách để đưacả muội muội lẫn đệ đệ của mình đến Bắc Tề. Phạm Thượng thư loáng thoángđoán được một số ý đồ nhưng không vạch trần; trong khi lão thái thái rõ ràngkhông nghĩ tới đó, chỉ cười nói: ""Nhắc tới Nhược Nhược, không biết thân thểcủa con bé đã khá hơn chưa.""""Thật nhẫn tâm... đầu không còn sợi tóc nào."" Phạm Nhàn đột nhiên chớpmắt, nói: ""Bà nội, lần này bà theo con về kinh đô đi... phụ thân rất nhớ bà.""Lão thái thái im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới chậm rãi lắc đầu.Phạm Nhàn thở dài một tiếng, không hiểu vì sao bà nội vẫn muốn ở Đạm Châu.""Nhược Nhược đã mười bảy, mười tám tuổi."" Lão thái thái lo lắng nói: ""Vẫnchưa hứa hôn, con phá hoại chuyện hôn nhân giữa con bé và Tư Thành... Thếthì con tự để ý xem có ai phẩm chất tốt, gia thế tốt, lại đáng tin cậy.""Phạm Nhàn vỗ ngực bình bịch, đáp: ""Bà cứ giao cho này cho con, con sẽ xử lýổn thỏa."" Tuy nói rất chắc chắn nhưng trong lòng y lại không nghĩ như vậy.Theo y thấy, Nhược Nhược mới lớn chừng này, sao phải vội vàng lập gia đình?Con bé nên ngắm thêm, đi thêm nhiều chỗ, đó mới là quan trọng. Y thì nghĩ vậynhưng lại hoàn toàn quên mất khi mình và Uyển nhi kết hôn, thực ra tuổi tác haingười cũng không hơn Nhược Nhược bao nhiêu.""Ừ, ngươi làm ca ca rất tốt."" Lão thái thái dịu dàng nhìn Phạm Nhàn, khenngợi: ""Con chăm lo rất tốt, Phạm gia thật may mắn. Nếu sau này đệ đệ, muộimuội của con thành tài, hết thảy đều là công của con.""Phạm Nhàn đỏ mặt, nghĩ thầm một cô gái thông minh nhanh trí như NhượcNhược đâu cần mình chăm lo cho. Bản tính của Tư Triệt bị mình ép buộc điềuchỉnh nhưng cũng chỉ là suy nghĩ theo góc độ lợi ích của bản thân mà thôi. Cònvề mặt năng lực... ngay mấy vị Diệp chưởng quầy của Khánh Dư đường cũngthừa nhận rằng Tư Triệt là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh.Cuối cùng cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai bà cháu cũng kết thúc, lúc này lãothái thái mới do dự hỏi: ""Vị kia thì sao? Lần này có theo về không?""Lão nhân gia đang hỏi vị chủ quán mù đã làm hàng xóm với mình suốt mườisáu năm. Phạm Nhàn ngớ người, lập tức hiểu, vẻ mặt đau khổ, nói: ""Con cònđang định hỏi bà nội, gần đây có thấy hắn trở về hay không?""Sắc mặt lão phu nhân nghiêm túc hẳn lên: ""Hóa ra hắn không ở bên cạnh con...Thế thì ngươi đừng có đi lung tung khắp nơi nữa, như chiều hôm nay naychẳng, tuyệt đối không được lặp lại, bằng không có chuyện gì xảy ra, ta biết giảithích ra sao với bệ hạ và phụ thân của con?""Phạm Nhàn ra vẻ thần bí ghé sát tai bà nội, nói thì thầm: ""Đừng lo, bà nội, bâygiờ cháu trai có thể coi là cao thủ cao thủ cao cao thủ rồi.""Lão thái thái thấy buồn cười, che miệng không nói lời nào, còn lộ ra vài phầnquyến rũ như nhiều năm trước.Trong lúc trò chuyện, bên ngoài có người đến thông báo mở tiệc, hai bà cháu rấtăn ý nhìn nhau một cái, Phạm Nhàn đỡ lão nhân gia đi ra ngoài.Người đến truyền tin là thê tử của Đằng đại gia, cúi đầu dẫn đường phía trước.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ""Ừ, kể ta nghe thêm đi."" Rõ ràng, lão phu nhân rất quan tâm đến cháu trai duynhất của mình.Phạm Nhàn cười khẽ, kể lại toàn bộ quá trình tiếp xúc với Tư Triệt sau khi tớikinh đô, thậm chí cả chuyện về Bão Nguyệt lâu cũng không giấu giếm. Câuchuyện này khiến lão phu nhân nghe mà mặt mày trầm tư, thi thoảng lại nở nụcười.""Con nói... hai đứa trẻ này đã mở kỹ viện trong kinh đô sao?"" Lão phu nhânthở dài, tự nhủ đúng là mình đã già rồi, không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấyđứa trẻ bây giờ, ""Nhưng mà... Tam điện hạ vẫn còn bé tí.""""Còn nhỏ mà đã lắm trờ."" Nhớ tới chuyện này, Phạm Nhàn lại không khỏi tứcgiận, lạnh lùng nói: ""Tam nhi không chỉ là một đứa trẻ.""Lão phu nhân bật cười: ""Tư Triệt sống một mình ở phương Bắc, có đượckhông?""Thường xuyên có thư từ bên phía Bắc Tề gửi về, do đó Phạm Nhàn biết rất rõvề cuộc sống của nhị đệ ở phương Bắc, an ủi: ""Yên tâm đi, con đã bố trí ngườiở đó phối hợp.""Lão phu nhân suy nghĩ một chút rồi lo lắng nói: ""Dù sao cũng ở nước ngoài,nếu như vị cô nương Hải Đường kia vẫn ở kinh thành Bắc Tề thì không sao,nhưng bây giờ... trong Bắc Tề con không có người nào đáng tin cậy.""Đương nhiên Phạm Nhàn không thể tiết lộ hiệp nghị bí mật của mình với Tiểuhoàng đế Bắc Tề, sau khi suy nghĩ một lúc, y nói: ""Bà nội cứ yên tâm đi.Chẳng phải Nhược Nhược cũng ở kinh thành à? Bây giờ con bé là đệ tử cuốicùng của Khổ Hà đại sư, dẫu sao triều đình Bắc Tề cũng phải nể mặt con béchút, có con bé trông coi, Tư Triệt không dám làm trái đâu.""Nói tới cũng thật kỳ lạ, trong hai năm qua Phạm Nhàn đã tìm mọi cách để đưacả muội muội lẫn đệ đệ của mình đến Bắc Tề. Phạm Thượng thư loáng thoángđoán được một số ý đồ nhưng không vạch trần; trong khi lão thái thái rõ ràngkhông nghĩ tới đó, chỉ cười nói: ""Nhắc tới Nhược Nhược, không biết thân thểcủa con bé đã khá hơn chưa.""""Thật nhẫn tâm... đầu không còn sợi tóc nào."" Phạm Nhàn đột nhiên chớpmắt, nói: ""Bà nội, lần này bà theo con về kinh đô đi... phụ thân rất nhớ bà.""Lão thái thái im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới chậm rãi lắc đầu.Phạm Nhàn thở dài một tiếng, không hiểu vì sao bà nội vẫn muốn ở Đạm Châu.""Nhược Nhược đã mười bảy, mười tám tuổi."" Lão thái thái lo lắng nói: ""Vẫnchưa hứa hôn, con phá hoại chuyện hôn nhân giữa con bé và Tư Thành... Thếthì con tự để ý xem có ai phẩm chất tốt, gia thế tốt, lại đáng tin cậy.""Phạm Nhàn vỗ ngực bình bịch, đáp: ""Bà cứ giao cho này cho con, con sẽ xử lýổn thỏa."" Tuy nói rất chắc chắn nhưng trong lòng y lại không nghĩ như vậy.Theo y thấy, Nhược Nhược mới lớn chừng này, sao phải vội vàng lập gia đình?Con bé nên ngắm thêm, đi thêm nhiều chỗ, đó mới là quan trọng. Y thì nghĩ vậynhưng lại hoàn toàn quên mất khi mình và Uyển nhi kết hôn, thực ra tuổi tác haingười cũng không hơn Nhược Nhược bao nhiêu.""Ừ, ngươi làm ca ca rất tốt."" Lão thái thái dịu dàng nhìn Phạm Nhàn, khenngợi: ""Con chăm lo rất tốt, Phạm gia thật may mắn. Nếu sau này đệ đệ, muộimuội của con thành tài, hết thảy đều là công của con.""Phạm Nhàn đỏ mặt, nghĩ thầm một cô gái thông minh nhanh trí như NhượcNhược đâu cần mình chăm lo cho. Bản tính của Tư Triệt bị mình ép buộc điềuchỉnh nhưng cũng chỉ là suy nghĩ theo góc độ lợi ích của bản thân mà thôi. Cònvề mặt năng lực... ngay mấy vị Diệp chưởng quầy của Khánh Dư đường cũngthừa nhận rằng Tư Triệt là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh.Cuối cùng cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai bà cháu cũng kết thúc, lúc này lãothái thái mới do dự hỏi: ""Vị kia thì sao? Lần này có theo về không?""Lão nhân gia đang hỏi vị chủ quán mù đã làm hàng xóm với mình suốt mườisáu năm. Phạm Nhàn ngớ người, lập tức hiểu, vẻ mặt đau khổ, nói: ""Con cònđang định hỏi bà nội, gần đây có thấy hắn trở về hay không?""Sắc mặt lão phu nhân nghiêm túc hẳn lên: ""Hóa ra hắn không ở bên cạnh con...Thế thì ngươi đừng có đi lung tung khắp nơi nữa, như chiều hôm nay naychẳng, tuyệt đối không được lặp lại, bằng không có chuyện gì xảy ra, ta biết giảithích ra sao với bệ hạ và phụ thân của con?""Phạm Nhàn ra vẻ thần bí ghé sát tai bà nội, nói thì thầm: ""Đừng lo, bà nội, bâygiờ cháu trai có thể coi là cao thủ cao thủ cao cao thủ rồi.""Lão thái thái thấy buồn cười, che miệng không nói lời nào, còn lộ ra vài phầnquyến rũ như nhiều năm trước.Trong lúc trò chuyện, bên ngoài có người đến thông báo mở tiệc, hai bà cháu rấtăn ý nhìn nhau một cái, Phạm Nhàn đỡ lão nhân gia đi ra ngoài.Người đến truyền tin là thê tử của Đằng đại gia, cúi đầu dẫn đường phía trước.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ""Ừ, kể ta nghe thêm đi."" Rõ ràng, lão phu nhân rất quan tâm đến cháu trai duynhất của mình.Phạm Nhàn cười khẽ, kể lại toàn bộ quá trình tiếp xúc với Tư Triệt sau khi tớikinh đô, thậm chí cả chuyện về Bão Nguyệt lâu cũng không giấu giếm. Câuchuyện này khiến lão phu nhân nghe mà mặt mày trầm tư, thi thoảng lại nở nụcười.""Con nói... hai đứa trẻ này đã mở kỹ viện trong kinh đô sao?"" Lão phu nhânthở dài, tự nhủ đúng là mình đã già rồi, không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấyđứa trẻ bây giờ, ""Nhưng mà... Tam điện hạ vẫn còn bé tí.""""Còn nhỏ mà đã lắm trờ."" Nhớ tới chuyện này, Phạm Nhàn lại không khỏi tứcgiận, lạnh lùng nói: ""Tam nhi không chỉ là một đứa trẻ.""Lão phu nhân bật cười: ""Tư Triệt sống một mình ở phương Bắc, có đượckhông?""Thường xuyên có thư từ bên phía Bắc Tề gửi về, do đó Phạm Nhàn biết rất rõvề cuộc sống của nhị đệ ở phương Bắc, an ủi: ""Yên tâm đi, con đã bố trí ngườiở đó phối hợp.""Lão phu nhân suy nghĩ một chút rồi lo lắng nói: ""Dù sao cũng ở nước ngoài,nếu như vị cô nương Hải Đường kia vẫn ở kinh thành Bắc Tề thì không sao,nhưng bây giờ... trong Bắc Tề con không có người nào đáng tin cậy.""Đương nhiên Phạm Nhàn không thể tiết lộ hiệp nghị bí mật của mình với Tiểuhoàng đế Bắc Tề, sau khi suy nghĩ một lúc, y nói: ""Bà nội cứ yên tâm đi.Chẳng phải Nhược Nhược cũng ở kinh thành à? Bây giờ con bé là đệ tử cuốicùng của Khổ Hà đại sư, dẫu sao triều đình Bắc Tề cũng phải nể mặt con béchút, có con bé trông coi, Tư Triệt không dám làm trái đâu.""Nói tới cũng thật kỳ lạ, trong hai năm qua Phạm Nhàn đã tìm mọi cách để đưacả muội muội lẫn đệ đệ của mình đến Bắc Tề. Phạm Thượng thư loáng thoángđoán được một số ý đồ nhưng không vạch trần; trong khi lão thái thái rõ ràngkhông nghĩ tới đó, chỉ cười nói: ""Nhắc tới Nhược Nhược, không biết thân thểcủa con bé đã khá hơn chưa.""""Thật nhẫn tâm... đầu không còn sợi tóc nào."" Phạm Nhàn đột nhiên chớpmắt, nói: ""Bà nội, lần này bà theo con về kinh đô đi... phụ thân rất nhớ bà.""Lão thái thái im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới chậm rãi lắc đầu.Phạm Nhàn thở dài một tiếng, không hiểu vì sao bà nội vẫn muốn ở Đạm Châu.""Nhược Nhược đã mười bảy, mười tám tuổi."" Lão thái thái lo lắng nói: ""Vẫnchưa hứa hôn, con phá hoại chuyện hôn nhân giữa con bé và Tư Thành... Thếthì con tự để ý xem có ai phẩm chất tốt, gia thế tốt, lại đáng tin cậy.""Phạm Nhàn vỗ ngực bình bịch, đáp: ""Bà cứ giao cho này cho con, con sẽ xử lýổn thỏa."" Tuy nói rất chắc chắn nhưng trong lòng y lại không nghĩ như vậy.Theo y thấy, Nhược Nhược mới lớn chừng này, sao phải vội vàng lập gia đình?Con bé nên ngắm thêm, đi thêm nhiều chỗ, đó mới là quan trọng. Y thì nghĩ vậynhưng lại hoàn toàn quên mất khi mình và Uyển nhi kết hôn, thực ra tuổi tác haingười cũng không hơn Nhược Nhược bao nhiêu.""Ừ, ngươi làm ca ca rất tốt."" Lão thái thái dịu dàng nhìn Phạm Nhàn, khenngợi: ""Con chăm lo rất tốt, Phạm gia thật may mắn. Nếu sau này đệ đệ, muộimuội của con thành tài, hết thảy đều là công của con.""Phạm Nhàn đỏ mặt, nghĩ thầm một cô gái thông minh nhanh trí như NhượcNhược đâu cần mình chăm lo cho. Bản tính của Tư Triệt bị mình ép buộc điềuchỉnh nhưng cũng chỉ là suy nghĩ theo góc độ lợi ích của bản thân mà thôi. Cònvề mặt năng lực... ngay mấy vị Diệp chưởng quầy của Khánh Dư đường cũngthừa nhận rằng Tư Triệt là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh.Cuối cùng cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai bà cháu cũng kết thúc, lúc này lãothái thái mới do dự hỏi: ""Vị kia thì sao? Lần này có theo về không?""Lão nhân gia đang hỏi vị chủ quán mù đã làm hàng xóm với mình suốt mườisáu năm. Phạm Nhàn ngớ người, lập tức hiểu, vẻ mặt đau khổ, nói: ""Con cònđang định hỏi bà nội, gần đây có thấy hắn trở về hay không?""Sắc mặt lão phu nhân nghiêm túc hẳn lên: ""Hóa ra hắn không ở bên cạnh con...Thế thì ngươi đừng có đi lung tung khắp nơi nữa, như chiều hôm nay naychẳng, tuyệt đối không được lặp lại, bằng không có chuyện gì xảy ra, ta biết giảithích ra sao với bệ hạ và phụ thân của con?""Phạm Nhàn ra vẻ thần bí ghé sát tai bà nội, nói thì thầm: ""Đừng lo, bà nội, bâygiờ cháu trai có thể coi là cao thủ cao thủ cao cao thủ rồi.""Lão thái thái thấy buồn cười, che miệng không nói lời nào, còn lộ ra vài phầnquyến rũ như nhiều năm trước.Trong lúc trò chuyện, bên ngoài có người đến thông báo mở tiệc, hai bà cháu rấtăn ý nhìn nhau một cái, Phạm Nhàn đỡ lão nhân gia đi ra ngoài.Người đến truyền tin là thê tử của Đằng đại gia, cúi đầu dẫn đường phía trước.

Chương 833: Bà cháu, muội muội, phu thê, á... 3