Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 834: Từ bi và ngoài lạnh trong nóng là một đôi. 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nhìn bóng lưng cô nàng, đột nhiên nói: ""Uyển Nhi có uống thuốctiếp không?""Thê tử của Đằng đại gia hơi nghiêng người, hạ giọng trả lời: ""Thiếu nãi nãi vẫndùng thuốc đúng giờ đúng liều.""""Đại Bảo ở đâu nhỉ? Sao hôm nay không thấy hắn?"" Phạm Nhàn buồn bực,hôm nay không thấy Đại Bảo đến đón mình.""Phu quân nhà ta cũng đã tới. Hôm nay không biết thiếu gia đến sớm, cho nênđã đưa Lâm Đại thiếu gia đi câu cá trên biển."" Thê tử của Đằng đại cười hípmắt nói.Phạm Nhàn vui vẻ đáp ""Đằng Đại cũng đến rồi à, lát nữa bảo hắn đến gặp ta.""""Vâng.""Ngay lúc này, lão thái thái đang được Phạm Nhàn đỡ bỗng mở miệng nói:""Gần đây Uyển nhi luôn uống thuốc. Ta vốn rất hiếu kỳ, đó là viên thuốc gì,ngửi có vẻ rất thơm.""Phạm Nhàn bất ngờ, nghĩ thầm trong lòng liệu có nên nói rõ chuyện này với bànội hay không. Sau một lúc suy nghĩ, y vẫn giữ nụ cười ôn hoà, hạ giọng cựcnhỏ, kể lại chuyện tình trạng thân thể và con cái của Uyển Nhi.Lão phu nhân im lặng một hồi, sắc mặt có vẻ rất tốt cho lắm, sau một lúc lâumới ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói: ""Con người là quan trọng nhất, còn trẻtuổi, không cần vội vàng.""Phạm Nhàn bình tĩnh cười nói: ""Cho nên con thích bà nội nhất.""Sau bữa tiệc, trong lúc trò chuyện với Đằng đại, Phạm Nhàn hỏi về tình hìnhkinh đô gần đây, sức khỏe của phụ thân và Liễu thị, đồng thời hỏi về một số tintức phố phường kinh đô mà Giám Sát viện không tiện tiếp xúc. Chẳng mấychốc Phạm Nhàn đã cảm thấy mệt mỏi, khuyên mọi người trở về, thỉnh an bànội, sau đó dẫn Uyển nhi trở lại phòng ngủ.Phòng ngủ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ như mấy năm về trước, tất cả trang tríđều không hề thay đổi.Phạm Nhàn nằm trên giường, vừa lơ đãng nhìn Uyển nhi ngồi bên bàn chọn hoađăng, bên tai lại vang lên tiếng Tư Tư chuẩn bị nước nóng ở ngoài phòng. Y độtnhiên mở miệng: ""Tiểu Bảo, lại đây.""Uyển nhi quay đầu lại cười hì hì nhưng gương mặt cũng có vẻ ngượng ngùng.Cô nhìn ra ngoài một chút rồi sẵng giọng: ""Không biết đường nhỏ giọng mộtchút à.""Cái gọi là niềm vui nơi khuê phòng, hoàn toàn không chỉ là chuyện nam nữ màthường thường giấu trong những chi tiết nhỏ. Cái gọi là Tiểu Bảo, chính là ámhiệu nho nhỏ, chi tiết nho nhỏ, thủ đoạn nho nhỏ giữa Phạm Nhàn và Uyển Nhi.Những chi tiết nhỏ, những thủ đoạn nhỏ... Uyển nhi là muội muội của Đại Bảo,đương nhiên là Tiểu Bảo, hay còn gọi là tiểu bảo bối.Sau khi rửa mặt xong, Tư Tư mỉm cười rồi ra khỏi cửa, giống như những ngàytháng ở Đạm Châu khi xưa, ngủ trên chiếc giường nhỏ phía bên kia.Ngọn nến đỏ tắt lịm, Phạm Nhàn và Uyển nhi nằm song song trên giường. Uyểnnhi như con mèo nhỏ rúc trong lòng Phạm Nhàn, cả hai tay nắm chặt vạt áo trênngực y, nắm rất chặt, cứ như lo sợ ai đó sẽ bỏ chạy.“Ta đã nằm trên chiếc giường này mười sáu năm."" Trong bóng tối, Phạm Nhànmở to đôi mắt sáng ngời. ""Từ nhỏ, ta đã luôn mê ngủ, lúc ngủ trưa không cầncác nha hoàn dỗ dành, tự mình đi ngủ.""Lâm Uyển Nhi ừ một tiếng, nhìn y.Phạm Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mọng của cô, tiếng nói mơhồ: ""Nhưng ta vẫn cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ, làm sao lại cưới được một côvợ ngoan hiền như nàng, có phải vẫn đang nằm mơ không?""Lâm Uyển Nhi khép chặt hàm răng, cắn y một cái, nhìn y rồi hung hăng nói:""Muốn nói gì thì cứ nói đi.""o O oPhạm Nhàn đau đớn, vẻ mặt khổ sở, thè lưỡi ra liếm vào đôi môi đang rỉ máu,đột nhiên phát hiện ra một chút vị ngọt, thế mới biết rằng tất cả lửa giận củaUyển Nhi trong những ngày qua đều được thể hiện trong nhát cắn này. Y lựachọn từ ngữ, cẩn thận từng chút một nói: ""Ta không muốn nói gì khác, chỉ cảmthấy... mấy ngày qua nàng đã khổ cực rồi.""Lâm Uyển Nhi xoay người trong lòng y, nói loáng thoáng không rõ hỏi: ""Saolại khổ?""""Ta không có thời gian ở bên nàng."" Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói:""Bây giờ, muội muội và đệ đệ đều đã đến Bắc Tề, Diệp Linh Nhi đã gả chongười ta, Nhu Gia cũng không thể chơi cùng nàng... Rời kinh đô, xuống GiangNam, đến Tô Châu, có lẽ bên cạnh nàng không còn tán gẫu, hơn nữa tất cả đềulà những nơi xa lạ.""Còn chưa nói hết lời, trong đôi mắt to tròn của Lâm Uyển Nhi đã phủ đầy sươngmù, nhẹ giọng thở dài nói: ""Chàng ấy... định nói là vô tâm nhưng chàng lại biếttất cả những điều này. Nếu chàng ngươi có tâm, thế thì sao lại nhẫn tâm đối xửvới thiếp như vậy.""Phạm Nhàn nghe mà lòng se lạnh, ho khẽ hai tiếng, hỏi: ""Ta đã làm gì vớinàng?""""Chẳng lẽ những gì chàng muốn nói chỉ có thế thôi sao?"" Lâm Uyển Nhichăm chú nhìn vào đôi mắt y.

Phạm Nhàn nhìn bóng lưng cô nàng, đột nhiên nói: ""Uyển Nhi có uống thuốc

tiếp không?""

Thê tử của Đằng đại gia hơi nghiêng người, hạ giọng trả lời: ""Thiếu nãi nãi vẫn

dùng thuốc đúng giờ đúng liều.""

""Đại Bảo ở đâu nhỉ? Sao hôm nay không thấy hắn?"" Phạm Nhàn buồn bực,

hôm nay không thấy Đại Bảo đến đón mình.

""Phu quân nhà ta cũng đã tới. Hôm nay không biết thiếu gia đến sớm, cho nên

đã đưa Lâm Đại thiếu gia đi câu cá trên biển."" Thê tử của Đằng đại cười híp

mắt nói.

Phạm Nhàn vui vẻ đáp ""Đằng Đại cũng đến rồi à, lát nữa bảo hắn đến gặp ta.""

""Vâng.""

Ngay lúc này, lão thái thái đang được Phạm Nhàn đỡ bỗng mở miệng nói:

""Gần đây Uyển nhi luôn uống thuốc. Ta vốn rất hiếu kỳ, đó là viên thuốc gì,

ngửi có vẻ rất thơm.""

Phạm Nhàn bất ngờ, nghĩ thầm trong lòng liệu có nên nói rõ chuyện này với bà

nội hay không. Sau một lúc suy nghĩ, y vẫn giữ nụ cười ôn hoà, hạ giọng cực

nhỏ, kể lại chuyện tình trạng thân thể và con cái của Uyển Nhi.

Lão phu nhân im lặng một hồi, sắc mặt có vẻ rất tốt cho lắm, sau một lúc lâu

mới ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói: ""Con người là quan trọng nhất, còn trẻ

tuổi, không cần vội vàng.""

Phạm Nhàn bình tĩnh cười nói: ""Cho nên con thích bà nội nhất.""

Sau bữa tiệc, trong lúc trò chuyện với Đằng đại, Phạm Nhàn hỏi về tình hình

kinh đô gần đây, sức khỏe của phụ thân và Liễu thị, đồng thời hỏi về một số tin

tức phố phường kinh đô mà Giám Sát viện không tiện tiếp xúc. Chẳng mấy

chốc Phạm Nhàn đã cảm thấy mệt mỏi, khuyên mọi người trở về, thỉnh an bà

nội, sau đó dẫn Uyển nhi trở lại phòng ngủ.

Phòng ngủ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ như mấy năm về trước, tất cả trang trí

đều không hề thay đổi.

Phạm Nhàn nằm trên giường, vừa lơ đãng nhìn Uyển nhi ngồi bên bàn chọn hoa

đăng, bên tai lại vang lên tiếng Tư Tư chuẩn bị nước nóng ở ngoài phòng. Y đột

nhiên mở miệng: ""Tiểu Bảo, lại đây.""

Uyển nhi quay đầu lại cười hì hì nhưng gương mặt cũng có vẻ ngượng ngùng.

Cô nhìn ra ngoài một chút rồi sẵng giọng: ""Không biết đường nhỏ giọng một

chút à.""

Cái gọi là niềm vui nơi khuê phòng, hoàn toàn không chỉ là chuyện nam nữ mà

thường thường giấu trong những chi tiết nhỏ. Cái gọi là Tiểu Bảo, chính là ám

hiệu nho nhỏ, chi tiết nho nhỏ, thủ đoạn nho nhỏ giữa Phạm Nhàn và Uyển Nhi.

Những chi tiết nhỏ, những thủ đoạn nhỏ... Uyển nhi là muội muội của Đại Bảo,

đương nhiên là Tiểu Bảo, hay còn gọi là tiểu bảo bối.

Sau khi rửa mặt xong, Tư Tư mỉm cười rồi ra khỏi cửa, giống như những ngày

tháng ở Đạm Châu khi xưa, ngủ trên chiếc giường nhỏ phía bên kia.

Ngọn nến đỏ tắt lịm, Phạm Nhàn và Uyển nhi nằm song song trên giường. Uyển

nhi như con mèo nhỏ rúc trong lòng Phạm Nhàn, cả hai tay nắm chặt vạt áo trên

ngực y, nắm rất chặt, cứ như lo sợ ai đó sẽ bỏ chạy.

“Ta đã nằm trên chiếc giường này mười sáu năm."" Trong bóng tối, Phạm Nhàn

mở to đôi mắt sáng ngời. ""Từ nhỏ, ta đã luôn mê ngủ, lúc ngủ trưa không cần

các nha hoàn dỗ dành, tự mình đi ngủ.""

Lâm Uyển Nhi ừ một tiếng, nhìn y.

Phạm Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mọng của cô, tiếng nói mơ

hồ: ""Nhưng ta vẫn cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ, làm sao lại cưới được một cô

vợ ngoan hiền như nàng, có phải vẫn đang nằm mơ không?""

Lâm Uyển Nhi khép chặt hàm răng, cắn y một cái, nhìn y rồi hung hăng nói:

""Muốn nói gì thì cứ nói đi.""

o O o

Phạm Nhàn đau đớn, vẻ mặt khổ sở, thè lưỡi ra liếm vào đôi môi đang rỉ máu,

đột nhiên phát hiện ra một chút vị ngọt, thế mới biết rằng tất cả lửa giận của

Uyển Nhi trong những ngày qua đều được thể hiện trong nhát cắn này. Y lựa

chọn từ ngữ, cẩn thận từng chút một nói: ""Ta không muốn nói gì khác, chỉ cảm

thấy... mấy ngày qua nàng đã khổ cực rồi.""

Lâm Uyển Nhi xoay người trong lòng y, nói loáng thoáng không rõ hỏi: ""Sao

lại khổ?""

""Ta không có thời gian ở bên nàng."" Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói:

""Bây giờ, muội muội và đệ đệ đều đã đến Bắc Tề, Diệp Linh Nhi đã gả cho

người ta, Nhu Gia cũng không thể chơi cùng nàng... Rời kinh đô, xuống Giang

Nam, đến Tô Châu, có lẽ bên cạnh nàng không còn tán gẫu, hơn nữa tất cả đều

là những nơi xa lạ.""

Còn chưa nói hết lời, trong đôi mắt to tròn của Lâm Uyển Nhi đã phủ đầy sương

mù, nhẹ giọng thở dài nói: ""Chàng ấy... định nói là vô tâm nhưng chàng lại biết

tất cả những điều này. Nếu chàng ngươi có tâm, thế thì sao lại nhẫn tâm đối xử

với thiếp như vậy.""

Phạm Nhàn nghe mà lòng se lạnh, ho khẽ hai tiếng, hỏi: ""Ta đã làm gì với

nàng?""

""Chẳng lẽ những gì chàng muốn nói chỉ có thế thôi sao?"" Lâm Uyển Nhi

chăm chú nhìn vào đôi mắt y.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nhìn bóng lưng cô nàng, đột nhiên nói: ""Uyển Nhi có uống thuốctiếp không?""Thê tử của Đằng đại gia hơi nghiêng người, hạ giọng trả lời: ""Thiếu nãi nãi vẫndùng thuốc đúng giờ đúng liều.""""Đại Bảo ở đâu nhỉ? Sao hôm nay không thấy hắn?"" Phạm Nhàn buồn bực,hôm nay không thấy Đại Bảo đến đón mình.""Phu quân nhà ta cũng đã tới. Hôm nay không biết thiếu gia đến sớm, cho nênđã đưa Lâm Đại thiếu gia đi câu cá trên biển."" Thê tử của Đằng đại cười hípmắt nói.Phạm Nhàn vui vẻ đáp ""Đằng Đại cũng đến rồi à, lát nữa bảo hắn đến gặp ta.""""Vâng.""Ngay lúc này, lão thái thái đang được Phạm Nhàn đỡ bỗng mở miệng nói:""Gần đây Uyển nhi luôn uống thuốc. Ta vốn rất hiếu kỳ, đó là viên thuốc gì,ngửi có vẻ rất thơm.""Phạm Nhàn bất ngờ, nghĩ thầm trong lòng liệu có nên nói rõ chuyện này với bànội hay không. Sau một lúc suy nghĩ, y vẫn giữ nụ cười ôn hoà, hạ giọng cựcnhỏ, kể lại chuyện tình trạng thân thể và con cái của Uyển Nhi.Lão phu nhân im lặng một hồi, sắc mặt có vẻ rất tốt cho lắm, sau một lúc lâumới ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói: ""Con người là quan trọng nhất, còn trẻtuổi, không cần vội vàng.""Phạm Nhàn bình tĩnh cười nói: ""Cho nên con thích bà nội nhất.""Sau bữa tiệc, trong lúc trò chuyện với Đằng đại, Phạm Nhàn hỏi về tình hìnhkinh đô gần đây, sức khỏe của phụ thân và Liễu thị, đồng thời hỏi về một số tintức phố phường kinh đô mà Giám Sát viện không tiện tiếp xúc. Chẳng mấychốc Phạm Nhàn đã cảm thấy mệt mỏi, khuyên mọi người trở về, thỉnh an bànội, sau đó dẫn Uyển nhi trở lại phòng ngủ.Phòng ngủ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ như mấy năm về trước, tất cả trang tríđều không hề thay đổi.Phạm Nhàn nằm trên giường, vừa lơ đãng nhìn Uyển nhi ngồi bên bàn chọn hoađăng, bên tai lại vang lên tiếng Tư Tư chuẩn bị nước nóng ở ngoài phòng. Y độtnhiên mở miệng: ""Tiểu Bảo, lại đây.""Uyển nhi quay đầu lại cười hì hì nhưng gương mặt cũng có vẻ ngượng ngùng.Cô nhìn ra ngoài một chút rồi sẵng giọng: ""Không biết đường nhỏ giọng mộtchút à.""Cái gọi là niềm vui nơi khuê phòng, hoàn toàn không chỉ là chuyện nam nữ màthường thường giấu trong những chi tiết nhỏ. Cái gọi là Tiểu Bảo, chính là ámhiệu nho nhỏ, chi tiết nho nhỏ, thủ đoạn nho nhỏ giữa Phạm Nhàn và Uyển Nhi.Những chi tiết nhỏ, những thủ đoạn nhỏ... Uyển nhi là muội muội của Đại Bảo,đương nhiên là Tiểu Bảo, hay còn gọi là tiểu bảo bối.Sau khi rửa mặt xong, Tư Tư mỉm cười rồi ra khỏi cửa, giống như những ngàytháng ở Đạm Châu khi xưa, ngủ trên chiếc giường nhỏ phía bên kia.Ngọn nến đỏ tắt lịm, Phạm Nhàn và Uyển nhi nằm song song trên giường. Uyểnnhi như con mèo nhỏ rúc trong lòng Phạm Nhàn, cả hai tay nắm chặt vạt áo trênngực y, nắm rất chặt, cứ như lo sợ ai đó sẽ bỏ chạy.“Ta đã nằm trên chiếc giường này mười sáu năm."" Trong bóng tối, Phạm Nhànmở to đôi mắt sáng ngời. ""Từ nhỏ, ta đã luôn mê ngủ, lúc ngủ trưa không cầncác nha hoàn dỗ dành, tự mình đi ngủ.""Lâm Uyển Nhi ừ một tiếng, nhìn y.Phạm Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mọng của cô, tiếng nói mơhồ: ""Nhưng ta vẫn cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ, làm sao lại cưới được một côvợ ngoan hiền như nàng, có phải vẫn đang nằm mơ không?""Lâm Uyển Nhi khép chặt hàm răng, cắn y một cái, nhìn y rồi hung hăng nói:""Muốn nói gì thì cứ nói đi.""o O oPhạm Nhàn đau đớn, vẻ mặt khổ sở, thè lưỡi ra liếm vào đôi môi đang rỉ máu,đột nhiên phát hiện ra một chút vị ngọt, thế mới biết rằng tất cả lửa giận củaUyển Nhi trong những ngày qua đều được thể hiện trong nhát cắn này. Y lựachọn từ ngữ, cẩn thận từng chút một nói: ""Ta không muốn nói gì khác, chỉ cảmthấy... mấy ngày qua nàng đã khổ cực rồi.""Lâm Uyển Nhi xoay người trong lòng y, nói loáng thoáng không rõ hỏi: ""Saolại khổ?""""Ta không có thời gian ở bên nàng."" Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói:""Bây giờ, muội muội và đệ đệ đều đã đến Bắc Tề, Diệp Linh Nhi đã gả chongười ta, Nhu Gia cũng không thể chơi cùng nàng... Rời kinh đô, xuống GiangNam, đến Tô Châu, có lẽ bên cạnh nàng không còn tán gẫu, hơn nữa tất cả đềulà những nơi xa lạ.""Còn chưa nói hết lời, trong đôi mắt to tròn của Lâm Uyển Nhi đã phủ đầy sươngmù, nhẹ giọng thở dài nói: ""Chàng ấy... định nói là vô tâm nhưng chàng lại biếttất cả những điều này. Nếu chàng ngươi có tâm, thế thì sao lại nhẫn tâm đối xửvới thiếp như vậy.""Phạm Nhàn nghe mà lòng se lạnh, ho khẽ hai tiếng, hỏi: ""Ta đã làm gì vớinàng?""""Chẳng lẽ những gì chàng muốn nói chỉ có thế thôi sao?"" Lâm Uyển Nhichăm chú nhìn vào đôi mắt y.

Chương 834: Từ bi và ngoài lạnh trong nóng là một đôi. 1