Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 835: Từ bi và ngoài lạnh trong nóng là một đôi. 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.Lâm Uyển Nhi cười lạnh nói: ""Lại bắt đầu vô sỉ rồi đấy. Trước đây lúc ở kinhđô, thiếp đã nói với chàng, chàng muốn làm gì thì làm, thiếp không ngăn cản...Dẫu sao thì lời nói của người theo nữ tắc vốn không có mấy tác dụng. Thiếp chỉhy vọng chàng có thể thẳng thắn hơn, có thể nói với thiếp một tiếng trước khi sựviệc xảy ra. Cho dù bây giờ thiếp có vô dụng đến đâu đi chăng nữa thì cũng làcon dâu trưởng trong Phạm gia của chàng, có những việc cuối cùng cũng chẳngthể giấu được thiếp.""""Nói đi đâu vậy?"" Phạm Nhàn thoáng tức giận, ""Cho dù thế nào cũng khôngnên tự bi ai đến mức đó, Uyển Nhi mà ta yêu mến là cô bé dịu dàng nhưng tinhnghịch...""Y nói được nửa chừng lại ngừng lại, ngược lại Uyển Nhi bỗng nở nụ cười dịudàng xinh xắn nói: ""Sao lại không tiếp tục giáo huấn nữa?""Phạm Nhàn ho nhẹ một tiếng, nói: ""Cho dù nàng có tin hay không, thực ra hômnay ta không có ý định nói về chuyện khác.""""Ồ, thật à?"" Lâm Uyển Nhi thở dài, nói: ""Thế đến khi nào chàng mới kể chota nghe chuyện về Hải Đường cô nương?""Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: ""Không giống, hoàn toàn không giống.""Nói xong câu này, y ôm chặt Lâm Uyển Nhi đã quay người giận dỗi, bàn taynhẹ nhàng ve vuốt bờ eo mềm mại của cô, miệng thì thì thầm vào tai cô: ""Xacách mười mấy ngày, nói mấy chuyện ấy làm chi?""Nếu là Hải Đường, hoặc cô gái chịu sự ảnh hưởng bởi quan điểm nữ quyền hiệnđại từ Phạm Nhàn như Nhược Nhược; chắc đã giơ chân đạp Phạm Nhàn khỏigiường từ lâu rồi.Chẳng qua Uyển Nhi lớn từ nhỏ lên trong hoàng cung, đầu óc đầy những suynghĩ tinh tế và sâu sắc, nhưng đối với chuyện nam nữ lại chịu giáo dục truyềnthống nhất. Cô giận dỗi nói: ""Thân phận của cô nương kia không giống ngườikhác, vốn đã phiền phức, lại thêm chàng cứ làm theo ý mình, sau này khôngbiết sẽ gây ra chuyện gì nữa.""Phạm Nhàn nghe câu này của cô có vẻ như đã chấp nhận, nhưng trong lòngkhông hề buông lỏng, ngược lại còn dâng lên một chút áy náy. Con người, đặcbiệt là đàn ông, nếu nói không chung tình với người nào đó nào đó thì có vẻ làsai; nhưng nếu nói suốt đời chỉ chung tình với người nào đó nào đó mà khôngbao giờ nhìn ngang người khác, thì càng giả dối.Thưởng ngọc ở Đông Sơn, ngắm hoàng hôn ở Tây Sơn, địa điểm khác nhau thìviệc làm cũng khác nhau, ai cũng muốn mình không phải lừa dối bản thân, tẩynão thiên hạ.""Nhưng ngày ngày nàng đều phải ở nhà, lại không có ai chơi mạt chược cùng,đúng là rất nhàm chán."" Phạm Nhàn không muốn tiếp tục vấn đề kia nữa, bởivì y đột nhiên hiện vị trí của Hải Đường vẫn chỉ ở mức bằng hữu, chưa chắc côgái đó đã chấp nhận gả vào nhà họ Phạm. Sao mình phải phiền não về mấychuyện này vội, mà sao lại phải để thê tử cũng phiền não và ghen tuông theo.""Những các vị nương nương trong cung... chắc cũng phải trải qua những ngàytháng như vậy."" Lời nói của Phạm Nhàn đã chạm vào điểm yếu sâu thẳm tronglòng Uyển Nhi, khiến cô không khỏi thở dài.Từ nhỏ Uyển Nhi đã sống trong cung, mẫu thân là Trưởng công chúa hiển háchđương triều, phụ thân là Lâm tướng gia uy danh lẫy lừng. Nhưng đáng tiếc,Uyển Nhi như bị nhốt lâu ngày trong cung, thậm chí không được gặp mặt chamẹ mấy lần, cứ như những các nương nương cung cùng nhau nuôi lớn. UyểnNhi bẩm sinh đã thông minh, lại lớn lên trong hoàn cảnh đó, chưa nói đến sựthông minh linh hoạt, ít nhất cũng hiểu rõ về những mánh khóe trong cuộc chiếnquyền lực, cô tin rằng năng lực của mình có thể phát huy được tác dụng lớn hơnnữa.Chẳng qua, một phần vì quan hệ với Trưởng công chúa, Uyển Nhi hơi phản cảmvới việc vận dụng âm mưu, chấp nhận yên bình. Mặt khác do mối quan hệ đốiđịch giữa trượng phu và mẫu thân của mình, Uyển Nhi không thể tìm được mộtlĩnh vực phù hợp để tỏa sáng, toả nhiệt.Đây là việc mà Phạm Nhàn và cô đã thảo luận từ rất lâu trước kia.Một người không tìm được vị trí cho mình trong môi trường xung quanh, chungquy cũng có cảm giác mất mát. Nếu cô chỉ là một phụ nữ bình thường thì việcchăm lo cho gia đình, hiếu thảo với cha mẹ chồng, phục vụ tướng công đôi chút,nuôi dạy con cái, vậy cũng đã đủ. Nhưng chính vì gốc gác của Lâm Uyển Nhi,nếu cô chỉ sống một cuộc đời bình thường như vậy, trong lòng sẽ luôn mangchút tiếc nuối, đặc biệt khi nhiều người bên cạnh Phạm Nhàn đã bắt đầu tỏasáng.Trong một thời điểm nào đó, Lâm Uyển Nhi đã chuẩn bị chấp nhận vận mệnh,cô sẵn sàng ôm lấy những kỷ niệm đẹp đẽ khi trèo qua tường năm xưa, cố gắngsinh con cho Phạm Nhàn, buộc chặt trái tim tướng công bên mình. Chính vì thếcô mới dám mạo hiểm ngừng uống thuốc mà Phí Giới đã kê.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.Lâm Uyển Nhi cười lạnh nói: ""Lại bắt đầu vô sỉ rồi đấy. Trước đây lúc ở kinhđô, thiếp đã nói với chàng, chàng muốn làm gì thì làm, thiếp không ngăn cản...Dẫu sao thì lời nói của người theo nữ tắc vốn không có mấy tác dụng. Thiếp chỉhy vọng chàng có thể thẳng thắn hơn, có thể nói với thiếp một tiếng trước khi sựviệc xảy ra. Cho dù bây giờ thiếp có vô dụng đến đâu đi chăng nữa thì cũng làcon dâu trưởng trong Phạm gia của chàng, có những việc cuối cùng cũng chẳngthể giấu được thiếp.""""Nói đi đâu vậy?"" Phạm Nhàn thoáng tức giận, ""Cho dù thế nào cũng khôngnên tự bi ai đến mức đó, Uyển Nhi mà ta yêu mến là cô bé dịu dàng nhưng tinhnghịch...""Y nói được nửa chừng lại ngừng lại, ngược lại Uyển Nhi bỗng nở nụ cười dịudàng xinh xắn nói: ""Sao lại không tiếp tục giáo huấn nữa?""Phạm Nhàn ho nhẹ một tiếng, nói: ""Cho dù nàng có tin hay không, thực ra hômnay ta không có ý định nói về chuyện khác.""""Ồ, thật à?"" Lâm Uyển Nhi thở dài, nói: ""Thế đến khi nào chàng mới kể chota nghe chuyện về Hải Đường cô nương?""Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: ""Không giống, hoàn toàn không giống.""Nói xong câu này, y ôm chặt Lâm Uyển Nhi đã quay người giận dỗi, bàn taynhẹ nhàng ve vuốt bờ eo mềm mại của cô, miệng thì thì thầm vào tai cô: ""Xacách mười mấy ngày, nói mấy chuyện ấy làm chi?""Nếu là Hải Đường, hoặc cô gái chịu sự ảnh hưởng bởi quan điểm nữ quyền hiệnđại từ Phạm Nhàn như Nhược Nhược; chắc đã giơ chân đạp Phạm Nhàn khỏigiường từ lâu rồi.Chẳng qua Uyển Nhi lớn từ nhỏ lên trong hoàng cung, đầu óc đầy những suynghĩ tinh tế và sâu sắc, nhưng đối với chuyện nam nữ lại chịu giáo dục truyềnthống nhất. Cô giận dỗi nói: ""Thân phận của cô nương kia không giống ngườikhác, vốn đã phiền phức, lại thêm chàng cứ làm theo ý mình, sau này khôngbiết sẽ gây ra chuyện gì nữa.""Phạm Nhàn nghe câu này của cô có vẻ như đã chấp nhận, nhưng trong lòngkhông hề buông lỏng, ngược lại còn dâng lên một chút áy náy. Con người, đặcbiệt là đàn ông, nếu nói không chung tình với người nào đó nào đó thì có vẻ làsai; nhưng nếu nói suốt đời chỉ chung tình với người nào đó nào đó mà khôngbao giờ nhìn ngang người khác, thì càng giả dối.Thưởng ngọc ở Đông Sơn, ngắm hoàng hôn ở Tây Sơn, địa điểm khác nhau thìviệc làm cũng khác nhau, ai cũng muốn mình không phải lừa dối bản thân, tẩynão thiên hạ.""Nhưng ngày ngày nàng đều phải ở nhà, lại không có ai chơi mạt chược cùng,đúng là rất nhàm chán."" Phạm Nhàn không muốn tiếp tục vấn đề kia nữa, bởivì y đột nhiên hiện vị trí của Hải Đường vẫn chỉ ở mức bằng hữu, chưa chắc côgái đó đã chấp nhận gả vào nhà họ Phạm. Sao mình phải phiền não về mấychuyện này vội, mà sao lại phải để thê tử cũng phiền não và ghen tuông theo.""Những các vị nương nương trong cung... chắc cũng phải trải qua những ngàytháng như vậy."" Lời nói của Phạm Nhàn đã chạm vào điểm yếu sâu thẳm tronglòng Uyển Nhi, khiến cô không khỏi thở dài.Từ nhỏ Uyển Nhi đã sống trong cung, mẫu thân là Trưởng công chúa hiển háchđương triều, phụ thân là Lâm tướng gia uy danh lẫy lừng. Nhưng đáng tiếc,Uyển Nhi như bị nhốt lâu ngày trong cung, thậm chí không được gặp mặt chamẹ mấy lần, cứ như những các nương nương cung cùng nhau nuôi lớn. UyểnNhi bẩm sinh đã thông minh, lại lớn lên trong hoàn cảnh đó, chưa nói đến sựthông minh linh hoạt, ít nhất cũng hiểu rõ về những mánh khóe trong cuộc chiếnquyền lực, cô tin rằng năng lực của mình có thể phát huy được tác dụng lớn hơnnữa.Chẳng qua, một phần vì quan hệ với Trưởng công chúa, Uyển Nhi hơi phản cảmvới việc vận dụng âm mưu, chấp nhận yên bình. Mặt khác do mối quan hệ đốiđịch giữa trượng phu và mẫu thân của mình, Uyển Nhi không thể tìm được mộtlĩnh vực phù hợp để tỏa sáng, toả nhiệt.Đây là việc mà Phạm Nhàn và cô đã thảo luận từ rất lâu trước kia.Một người không tìm được vị trí cho mình trong môi trường xung quanh, chungquy cũng có cảm giác mất mát. Nếu cô chỉ là một phụ nữ bình thường thì việcchăm lo cho gia đình, hiếu thảo với cha mẹ chồng, phục vụ tướng công đôi chút,nuôi dạy con cái, vậy cũng đã đủ. Nhưng chính vì gốc gác của Lâm Uyển Nhi,nếu cô chỉ sống một cuộc đời bình thường như vậy, trong lòng sẽ luôn mangchút tiếc nuối, đặc biệt khi nhiều người bên cạnh Phạm Nhàn đã bắt đầu tỏasáng.Trong một thời điểm nào đó, Lâm Uyển Nhi đã chuẩn bị chấp nhận vận mệnh,cô sẵn sàng ôm lấy những kỷ niệm đẹp đẽ khi trèo qua tường năm xưa, cố gắngsinh con cho Phạm Nhàn, buộc chặt trái tim tướng công bên mình. Chính vì thếcô mới dám mạo hiểm ngừng uống thuốc mà Phí Giới đã kê.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.Lâm Uyển Nhi cười lạnh nói: ""Lại bắt đầu vô sỉ rồi đấy. Trước đây lúc ở kinhđô, thiếp đã nói với chàng, chàng muốn làm gì thì làm, thiếp không ngăn cản...Dẫu sao thì lời nói của người theo nữ tắc vốn không có mấy tác dụng. Thiếp chỉhy vọng chàng có thể thẳng thắn hơn, có thể nói với thiếp một tiếng trước khi sựviệc xảy ra. Cho dù bây giờ thiếp có vô dụng đến đâu đi chăng nữa thì cũng làcon dâu trưởng trong Phạm gia của chàng, có những việc cuối cùng cũng chẳngthể giấu được thiếp.""""Nói đi đâu vậy?"" Phạm Nhàn thoáng tức giận, ""Cho dù thế nào cũng khôngnên tự bi ai đến mức đó, Uyển Nhi mà ta yêu mến là cô bé dịu dàng nhưng tinhnghịch...""Y nói được nửa chừng lại ngừng lại, ngược lại Uyển Nhi bỗng nở nụ cười dịudàng xinh xắn nói: ""Sao lại không tiếp tục giáo huấn nữa?""Phạm Nhàn ho nhẹ một tiếng, nói: ""Cho dù nàng có tin hay không, thực ra hômnay ta không có ý định nói về chuyện khác.""""Ồ, thật à?"" Lâm Uyển Nhi thở dài, nói: ""Thế đến khi nào chàng mới kể chota nghe chuyện về Hải Đường cô nương?""Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: ""Không giống, hoàn toàn không giống.""Nói xong câu này, y ôm chặt Lâm Uyển Nhi đã quay người giận dỗi, bàn taynhẹ nhàng ve vuốt bờ eo mềm mại của cô, miệng thì thì thầm vào tai cô: ""Xacách mười mấy ngày, nói mấy chuyện ấy làm chi?""Nếu là Hải Đường, hoặc cô gái chịu sự ảnh hưởng bởi quan điểm nữ quyền hiệnđại từ Phạm Nhàn như Nhược Nhược; chắc đã giơ chân đạp Phạm Nhàn khỏigiường từ lâu rồi.Chẳng qua Uyển Nhi lớn từ nhỏ lên trong hoàng cung, đầu óc đầy những suynghĩ tinh tế và sâu sắc, nhưng đối với chuyện nam nữ lại chịu giáo dục truyềnthống nhất. Cô giận dỗi nói: ""Thân phận của cô nương kia không giống ngườikhác, vốn đã phiền phức, lại thêm chàng cứ làm theo ý mình, sau này khôngbiết sẽ gây ra chuyện gì nữa.""Phạm Nhàn nghe câu này của cô có vẻ như đã chấp nhận, nhưng trong lòngkhông hề buông lỏng, ngược lại còn dâng lên một chút áy náy. Con người, đặcbiệt là đàn ông, nếu nói không chung tình với người nào đó nào đó thì có vẻ làsai; nhưng nếu nói suốt đời chỉ chung tình với người nào đó nào đó mà khôngbao giờ nhìn ngang người khác, thì càng giả dối.Thưởng ngọc ở Đông Sơn, ngắm hoàng hôn ở Tây Sơn, địa điểm khác nhau thìviệc làm cũng khác nhau, ai cũng muốn mình không phải lừa dối bản thân, tẩynão thiên hạ.""Nhưng ngày ngày nàng đều phải ở nhà, lại không có ai chơi mạt chược cùng,đúng là rất nhàm chán."" Phạm Nhàn không muốn tiếp tục vấn đề kia nữa, bởivì y đột nhiên hiện vị trí của Hải Đường vẫn chỉ ở mức bằng hữu, chưa chắc côgái đó đã chấp nhận gả vào nhà họ Phạm. Sao mình phải phiền não về mấychuyện này vội, mà sao lại phải để thê tử cũng phiền não và ghen tuông theo.""Những các vị nương nương trong cung... chắc cũng phải trải qua những ngàytháng như vậy."" Lời nói của Phạm Nhàn đã chạm vào điểm yếu sâu thẳm tronglòng Uyển Nhi, khiến cô không khỏi thở dài.Từ nhỏ Uyển Nhi đã sống trong cung, mẫu thân là Trưởng công chúa hiển háchđương triều, phụ thân là Lâm tướng gia uy danh lẫy lừng. Nhưng đáng tiếc,Uyển Nhi như bị nhốt lâu ngày trong cung, thậm chí không được gặp mặt chamẹ mấy lần, cứ như những các nương nương cung cùng nhau nuôi lớn. UyểnNhi bẩm sinh đã thông minh, lại lớn lên trong hoàn cảnh đó, chưa nói đến sựthông minh linh hoạt, ít nhất cũng hiểu rõ về những mánh khóe trong cuộc chiếnquyền lực, cô tin rằng năng lực của mình có thể phát huy được tác dụng lớn hơnnữa.Chẳng qua, một phần vì quan hệ với Trưởng công chúa, Uyển Nhi hơi phản cảmvới việc vận dụng âm mưu, chấp nhận yên bình. Mặt khác do mối quan hệ đốiđịch giữa trượng phu và mẫu thân của mình, Uyển Nhi không thể tìm được mộtlĩnh vực phù hợp để tỏa sáng, toả nhiệt.Đây là việc mà Phạm Nhàn và cô đã thảo luận từ rất lâu trước kia.Một người không tìm được vị trí cho mình trong môi trường xung quanh, chungquy cũng có cảm giác mất mát. Nếu cô chỉ là một phụ nữ bình thường thì việcchăm lo cho gia đình, hiếu thảo với cha mẹ chồng, phục vụ tướng công đôi chút,nuôi dạy con cái, vậy cũng đã đủ. Nhưng chính vì gốc gác của Lâm Uyển Nhi,nếu cô chỉ sống một cuộc đời bình thường như vậy, trong lòng sẽ luôn mangchút tiếc nuối, đặc biệt khi nhiều người bên cạnh Phạm Nhàn đã bắt đầu tỏasáng.Trong một thời điểm nào đó, Lâm Uyển Nhi đã chuẩn bị chấp nhận vận mệnh,cô sẵn sàng ôm lấy những kỷ niệm đẹp đẽ khi trèo qua tường năm xưa, cố gắngsinh con cho Phạm Nhàn, buộc chặt trái tim tướng công bên mình. Chính vì thếcô mới dám mạo hiểm ngừng uống thuốc mà Phí Giới đã kê.