Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 837: Từ bi và ngoài lạnh trong nóng là một đôi. 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Lâm Uyển Nhi ừ một tiếng, nói: ""Xưa nay thường thấy mở quán phát cháo,xây dựng trường học từ thiện. Nhớ lại hồi nhỏ, khi phương Bắc gặp hoạn nạn,dân chúng bỏ nhà chạy lụt đều hồi tụ về kinh đô. Trong triều có mấy vị đại thầnđề nghị bệ hạ đưa quân trấn áp, đuổi những dân chúng lang thang này về châuquận xung quanh. Nhưng Hoàng đế cữu cữu không chấp thuận ý kiến này,ngược lại còn đuổi mấy vị đại thần đó đi, đồng thời mở kho hoàng gia... Nămđó khi phát cháo, Thái hậu lão nhân gia còn vẫn dẫn những người trong cungnhư thiếp tới phụ giúp.""Phạm Nhàn gật đầu, y đã nghe qua câu chuyện này, Hoàng đế không phải kẻngốc, đương nhiên biết cách xử lý, nói: ""Chỉ tạm thời mở quán phát cháo thìkhông đủ, việc mở trường học từ thiện cũng khó mà lan rộng, nên ta đã quyếtđịnh sẽ tập hợp bạc mình kiếm được vào một cơ cấu chuyên trách, sau đó sẽlàm việc thiện trong nhiều năm.""Hắn nằm trong chăn mỏng, vung tay lên nói: ""Học sinh khốn khổ không cótiền, cứ đến trường học do chúng ta thành lập để học; không có cơm ăn, chúngta mua gạo phát; mùa xuân không có mầm, chúng ta cung cấp... Nói chung,những việc mà triều đình không nghĩ tới hoặc không thực hiện được, chúng tađều sẽ làm.""Lâm Uyển Nhi nhìn thần sắc tràn ngập tự tin của y, lòng cũng kích động hẳnlên, nhưng lập tức cười khổ nói: ""Ngốc ạ, chàng có biết việc này cần tiêu baonhiêu bạc không?""""Kiếm được bạc chẳng phải để tiêu hay sao?"" Phạm Nhàn cười nói: ""Dù saothì bạc mà ta kiếm được cũng từ triều đình và các thương nhân, còn triều đìnhvà các thương nhân lại lấy bạc từ tay bách tính. Cái gọi là lấy của dân, dùng chodân, chính là đạo lý này.""Lâm Uyển Nhi nghe câu ""Lấy của dân, dùng cho dân"", ánh mắt không khỏisáng rực lên, nói: ""Câu nói này thật mới mẻ, nhưng... có đạo lý.""Phạm Nhàn cúi đầu nhìn vẻ mặt sùng bái của thê tử, không hiểu vì sao lại nghĩtới cảnh năm ngoái trong hoàng cung kinh thành Bắc Tề, khi Tiểu Hoàng đế củaBắc Tề và Hải Đường Đóa Đóa nghe mình hô hoán ""Trước lo cho nỗi lo củathiên hạ, sau mới vui vì niềm vui của thiên hạ"", không khỏi cảm thấy xấu hổ.Không ngờ ngay sau đó Lâm Uyển Nhi lại nghiêm túc lắc đầu nói: ""Vẫn khôngthể thực hiện được. Chưa nói đến việc đó là một cái hố sâu không đáy, cho dùchàng có bỏ vào đó nhiều hơn cũng chưa chắc đã lấp đầy được; chỉ nói về ảnhhưởng của việc này thôi cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng, việc mà triều đình đanglàm lại bị chàng giành mất, chuyện này rất phạm húy.""Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến: ""Nếu không đề tên thì sao?""Lâm Uyển Nhi nhìn y như thể nhìn kẻ ngốc, đáp: ""Nếu không đề tên, làm saomà mở được cửa tiệm lớn như vậy được? Đâu phải chàng chỉ muốn cứu giúpbách tính của một huyện, một châu... Nếu không biết là chàng đứng ra chủ trìviệc thiện này, quan viên ở các nơi thấy miếng mỡ béo như vậy còn không chạyngay tới cắn? Cho nên đề tên là nhất định phải làm.""Phạm Nhàn nghĩ lại cũng thấy có lý, nhưng vừa phải đề tên, lại vừa khôngmuốn khiến triều đình phẫn nộ, đúng là rất khó khăn.Lâm Uyển Nhi đột nhiên mở miệng nói: ""Chàng xem thử... có thể dùng danhnghĩa của hoàng cung để tổ chức chuyện này được không? Dùng tên của Tháihậu lão nhân gia, mà lại không cần những người quyền quý trong cung phải bỏtiền, chúng ta tự chi tiền ra, để họ nhận thanh danh này, vừa làm khiến cho mặtmũi triều đình sáng sủa, họ cũng được thể diện, đương nhiên bệ hạ cũng sẽ vuimừng.""Phạm Nhàn ngẩn người, nhìn Uyển Nhi một lúc lâu mà không nói lời nào, nghĩthầm trong lòng cũng rất có lý. Có những quý nhân trong cung đứng ra, chắcchắn việc tổ chức này sẽ được quảng bá rộng rãi hơn, cái này... chẳng phải là tổchức từ thiện mà mình thường thấy ở kiếp trước? Chỉ có điều, Khánh Quốc mớichỉ bắt đầu tiến hành, chắc chắn sẽ có nhiều chỗ thô sơ, nhưng có khởi đầu nhưvậy chắc chắn cuộc sống hàng ngày của bách tính sẽ được cải thiện.Lâm Uyển nhi đầy hứng thú, tiếp tục nghĩ kế: ""Nhưng cho dù chàng có nhiềutiền hơn nữa cũng không chịu nổi chi tiêu như vậy, thiếp nghĩ chúng ta nên cứugiúp những trường hợp khẩn cấp hơn là giúp đỡ người nghèo... Trọng tâm thựcsự cần đặt vào việc học tập và cứu trợ nạn nhân thiên tai, những việc cần làmhàng ngày...""Nói được một nửa, cô bỗng im lặng, Phạm Nhàn cũng ngừng nói. Cả hai nhìnnhau rồi cùng mỉm cười, nụ cười mang một chút ngượng ngùng và tự giễu.Rốt cuộc phải những làm gì để khiến cho Khánh Quốc thậm chí là tất cả mọingười trong Thái hậu sống tốt hơn? Cặp phu thê này đều là những người xuấtthân giàu sang, làm sao biết được những chi tiết nhỏ, chẳng qua chỉ là mấy lờituyên bố hời hợt của giới quyền quý mà thôi, thật sự nói đến vấn đề cụ thể thìchỉ biết xoay quanh học tập và phát cháo.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Lâm Uyển Nhi ừ một tiếng, nói: ""Xưa nay thường thấy mở quán phát cháo,xây dựng trường học từ thiện. Nhớ lại hồi nhỏ, khi phương Bắc gặp hoạn nạn,dân chúng bỏ nhà chạy lụt đều hồi tụ về kinh đô. Trong triều có mấy vị đại thầnđề nghị bệ hạ đưa quân trấn áp, đuổi những dân chúng lang thang này về châuquận xung quanh. Nhưng Hoàng đế cữu cữu không chấp thuận ý kiến này,ngược lại còn đuổi mấy vị đại thần đó đi, đồng thời mở kho hoàng gia... Nămđó khi phát cháo, Thái hậu lão nhân gia còn vẫn dẫn những người trong cungnhư thiếp tới phụ giúp.""Phạm Nhàn gật đầu, y đã nghe qua câu chuyện này, Hoàng đế không phải kẻngốc, đương nhiên biết cách xử lý, nói: ""Chỉ tạm thời mở quán phát cháo thìkhông đủ, việc mở trường học từ thiện cũng khó mà lan rộng, nên ta đã quyếtđịnh sẽ tập hợp bạc mình kiếm được vào một cơ cấu chuyên trách, sau đó sẽlàm việc thiện trong nhiều năm.""Hắn nằm trong chăn mỏng, vung tay lên nói: ""Học sinh khốn khổ không cótiền, cứ đến trường học do chúng ta thành lập để học; không có cơm ăn, chúngta mua gạo phát; mùa xuân không có mầm, chúng ta cung cấp... Nói chung,những việc mà triều đình không nghĩ tới hoặc không thực hiện được, chúng tađều sẽ làm.""Lâm Uyển Nhi nhìn thần sắc tràn ngập tự tin của y, lòng cũng kích động hẳnlên, nhưng lập tức cười khổ nói: ""Ngốc ạ, chàng có biết việc này cần tiêu baonhiêu bạc không?""""Kiếm được bạc chẳng phải để tiêu hay sao?"" Phạm Nhàn cười nói: ""Dù saothì bạc mà ta kiếm được cũng từ triều đình và các thương nhân, còn triều đìnhvà các thương nhân lại lấy bạc từ tay bách tính. Cái gọi là lấy của dân, dùng chodân, chính là đạo lý này.""Lâm Uyển Nhi nghe câu ""Lấy của dân, dùng cho dân"", ánh mắt không khỏisáng rực lên, nói: ""Câu nói này thật mới mẻ, nhưng... có đạo lý.""Phạm Nhàn cúi đầu nhìn vẻ mặt sùng bái của thê tử, không hiểu vì sao lại nghĩtới cảnh năm ngoái trong hoàng cung kinh thành Bắc Tề, khi Tiểu Hoàng đế củaBắc Tề và Hải Đường Đóa Đóa nghe mình hô hoán ""Trước lo cho nỗi lo củathiên hạ, sau mới vui vì niềm vui của thiên hạ"", không khỏi cảm thấy xấu hổ.Không ngờ ngay sau đó Lâm Uyển Nhi lại nghiêm túc lắc đầu nói: ""Vẫn khôngthể thực hiện được. Chưa nói đến việc đó là một cái hố sâu không đáy, cho dùchàng có bỏ vào đó nhiều hơn cũng chưa chắc đã lấp đầy được; chỉ nói về ảnhhưởng của việc này thôi cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng, việc mà triều đình đanglàm lại bị chàng giành mất, chuyện này rất phạm húy.""Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến: ""Nếu không đề tên thì sao?""Lâm Uyển Nhi nhìn y như thể nhìn kẻ ngốc, đáp: ""Nếu không đề tên, làm saomà mở được cửa tiệm lớn như vậy được? Đâu phải chàng chỉ muốn cứu giúpbách tính của một huyện, một châu... Nếu không biết là chàng đứng ra chủ trìviệc thiện này, quan viên ở các nơi thấy miếng mỡ béo như vậy còn không chạyngay tới cắn? Cho nên đề tên là nhất định phải làm.""Phạm Nhàn nghĩ lại cũng thấy có lý, nhưng vừa phải đề tên, lại vừa khôngmuốn khiến triều đình phẫn nộ, đúng là rất khó khăn.Lâm Uyển Nhi đột nhiên mở miệng nói: ""Chàng xem thử... có thể dùng danhnghĩa của hoàng cung để tổ chức chuyện này được không? Dùng tên của Tháihậu lão nhân gia, mà lại không cần những người quyền quý trong cung phải bỏtiền, chúng ta tự chi tiền ra, để họ nhận thanh danh này, vừa làm khiến cho mặtmũi triều đình sáng sủa, họ cũng được thể diện, đương nhiên bệ hạ cũng sẽ vuimừng.""Phạm Nhàn ngẩn người, nhìn Uyển Nhi một lúc lâu mà không nói lời nào, nghĩthầm trong lòng cũng rất có lý. Có những quý nhân trong cung đứng ra, chắcchắn việc tổ chức này sẽ được quảng bá rộng rãi hơn, cái này... chẳng phải là tổchức từ thiện mà mình thường thấy ở kiếp trước? Chỉ có điều, Khánh Quốc mớichỉ bắt đầu tiến hành, chắc chắn sẽ có nhiều chỗ thô sơ, nhưng có khởi đầu nhưvậy chắc chắn cuộc sống hàng ngày của bách tính sẽ được cải thiện.Lâm Uyển nhi đầy hứng thú, tiếp tục nghĩ kế: ""Nhưng cho dù chàng có nhiềutiền hơn nữa cũng không chịu nổi chi tiêu như vậy, thiếp nghĩ chúng ta nên cứugiúp những trường hợp khẩn cấp hơn là giúp đỡ người nghèo... Trọng tâm thựcsự cần đặt vào việc học tập và cứu trợ nạn nhân thiên tai, những việc cần làmhàng ngày...""Nói được một nửa, cô bỗng im lặng, Phạm Nhàn cũng ngừng nói. Cả hai nhìnnhau rồi cùng mỉm cười, nụ cười mang một chút ngượng ngùng và tự giễu.Rốt cuộc phải những làm gì để khiến cho Khánh Quốc thậm chí là tất cả mọingười trong Thái hậu sống tốt hơn? Cặp phu thê này đều là những người xuấtthân giàu sang, làm sao biết được những chi tiết nhỏ, chẳng qua chỉ là mấy lờituyên bố hời hợt của giới quyền quý mà thôi, thật sự nói đến vấn đề cụ thể thìchỉ biết xoay quanh học tập và phát cháo.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Lâm Uyển Nhi ừ một tiếng, nói: ""Xưa nay thường thấy mở quán phát cháo,xây dựng trường học từ thiện. Nhớ lại hồi nhỏ, khi phương Bắc gặp hoạn nạn,dân chúng bỏ nhà chạy lụt đều hồi tụ về kinh đô. Trong triều có mấy vị đại thầnđề nghị bệ hạ đưa quân trấn áp, đuổi những dân chúng lang thang này về châuquận xung quanh. Nhưng Hoàng đế cữu cữu không chấp thuận ý kiến này,ngược lại còn đuổi mấy vị đại thần đó đi, đồng thời mở kho hoàng gia... Nămđó khi phát cháo, Thái hậu lão nhân gia còn vẫn dẫn những người trong cungnhư thiếp tới phụ giúp.""Phạm Nhàn gật đầu, y đã nghe qua câu chuyện này, Hoàng đế không phải kẻngốc, đương nhiên biết cách xử lý, nói: ""Chỉ tạm thời mở quán phát cháo thìkhông đủ, việc mở trường học từ thiện cũng khó mà lan rộng, nên ta đã quyếtđịnh sẽ tập hợp bạc mình kiếm được vào một cơ cấu chuyên trách, sau đó sẽlàm việc thiện trong nhiều năm.""Hắn nằm trong chăn mỏng, vung tay lên nói: ""Học sinh khốn khổ không cótiền, cứ đến trường học do chúng ta thành lập để học; không có cơm ăn, chúngta mua gạo phát; mùa xuân không có mầm, chúng ta cung cấp... Nói chung,những việc mà triều đình không nghĩ tới hoặc không thực hiện được, chúng tađều sẽ làm.""Lâm Uyển Nhi nhìn thần sắc tràn ngập tự tin của y, lòng cũng kích động hẳnlên, nhưng lập tức cười khổ nói: ""Ngốc ạ, chàng có biết việc này cần tiêu baonhiêu bạc không?""""Kiếm được bạc chẳng phải để tiêu hay sao?"" Phạm Nhàn cười nói: ""Dù saothì bạc mà ta kiếm được cũng từ triều đình và các thương nhân, còn triều đìnhvà các thương nhân lại lấy bạc từ tay bách tính. Cái gọi là lấy của dân, dùng chodân, chính là đạo lý này.""Lâm Uyển Nhi nghe câu ""Lấy của dân, dùng cho dân"", ánh mắt không khỏisáng rực lên, nói: ""Câu nói này thật mới mẻ, nhưng... có đạo lý.""Phạm Nhàn cúi đầu nhìn vẻ mặt sùng bái của thê tử, không hiểu vì sao lại nghĩtới cảnh năm ngoái trong hoàng cung kinh thành Bắc Tề, khi Tiểu Hoàng đế củaBắc Tề và Hải Đường Đóa Đóa nghe mình hô hoán ""Trước lo cho nỗi lo củathiên hạ, sau mới vui vì niềm vui của thiên hạ"", không khỏi cảm thấy xấu hổ.Không ngờ ngay sau đó Lâm Uyển Nhi lại nghiêm túc lắc đầu nói: ""Vẫn khôngthể thực hiện được. Chưa nói đến việc đó là một cái hố sâu không đáy, cho dùchàng có bỏ vào đó nhiều hơn cũng chưa chắc đã lấp đầy được; chỉ nói về ảnhhưởng của việc này thôi cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng, việc mà triều đình đanglàm lại bị chàng giành mất, chuyện này rất phạm húy.""Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến: ""Nếu không đề tên thì sao?""Lâm Uyển Nhi nhìn y như thể nhìn kẻ ngốc, đáp: ""Nếu không đề tên, làm saomà mở được cửa tiệm lớn như vậy được? Đâu phải chàng chỉ muốn cứu giúpbách tính của một huyện, một châu... Nếu không biết là chàng đứng ra chủ trìviệc thiện này, quan viên ở các nơi thấy miếng mỡ béo như vậy còn không chạyngay tới cắn? Cho nên đề tên là nhất định phải làm.""Phạm Nhàn nghĩ lại cũng thấy có lý, nhưng vừa phải đề tên, lại vừa khôngmuốn khiến triều đình phẫn nộ, đúng là rất khó khăn.Lâm Uyển Nhi đột nhiên mở miệng nói: ""Chàng xem thử... có thể dùng danhnghĩa của hoàng cung để tổ chức chuyện này được không? Dùng tên của Tháihậu lão nhân gia, mà lại không cần những người quyền quý trong cung phải bỏtiền, chúng ta tự chi tiền ra, để họ nhận thanh danh này, vừa làm khiến cho mặtmũi triều đình sáng sủa, họ cũng được thể diện, đương nhiên bệ hạ cũng sẽ vuimừng.""Phạm Nhàn ngẩn người, nhìn Uyển Nhi một lúc lâu mà không nói lời nào, nghĩthầm trong lòng cũng rất có lý. Có những quý nhân trong cung đứng ra, chắcchắn việc tổ chức này sẽ được quảng bá rộng rãi hơn, cái này... chẳng phải là tổchức từ thiện mà mình thường thấy ở kiếp trước? Chỉ có điều, Khánh Quốc mớichỉ bắt đầu tiến hành, chắc chắn sẽ có nhiều chỗ thô sơ, nhưng có khởi đầu nhưvậy chắc chắn cuộc sống hàng ngày của bách tính sẽ được cải thiện.Lâm Uyển nhi đầy hứng thú, tiếp tục nghĩ kế: ""Nhưng cho dù chàng có nhiềutiền hơn nữa cũng không chịu nổi chi tiêu như vậy, thiếp nghĩ chúng ta nên cứugiúp những trường hợp khẩn cấp hơn là giúp đỡ người nghèo... Trọng tâm thựcsự cần đặt vào việc học tập và cứu trợ nạn nhân thiên tai, những việc cần làmhàng ngày...""Nói được một nửa, cô bỗng im lặng, Phạm Nhàn cũng ngừng nói. Cả hai nhìnnhau rồi cùng mỉm cười, nụ cười mang một chút ngượng ngùng và tự giễu.Rốt cuộc phải những làm gì để khiến cho Khánh Quốc thậm chí là tất cả mọingười trong Thái hậu sống tốt hơn? Cặp phu thê này đều là những người xuấtthân giàu sang, làm sao biết được những chi tiết nhỏ, chẳng qua chỉ là mấy lờituyên bố hời hợt của giới quyền quý mà thôi, thật sự nói đến vấn đề cụ thể thìchỉ biết xoay quanh học tập và phát cháo.