Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 838: Từ bi và ngoài lạnh trong nóng là một đôi. 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Sau khi cười một lúc, Phạm Nhàn nói một cách nghiêm túc: ""Vẫn cần phảihành động, có người hiểu những chuyện này, Dương Vạn Lý xuất thân bần hàn,chúng ta có thể để tạm gác việc đê điều lại, gọi tới kinh đô bàn bạc thử.""Trong đầu y nghĩ đến những biện pháp cải cách từ kiếp trước, như việc xâydựng các mô hình mạ non, tuy trông rất ấn tượng nhưng Phạm Nhàn tự biếtrằng mình không có khả năng để thay đổi thế giới như vậy. Y thấy mình chỉ cóthể làm việc may vá bù đắp thôi, mặc dù khá vụn vặt, mặc dù không thể thayđổi quá nhiều... nhưng ít ra cũng có thể giúp đời sống của bách tínhdễ chịu hơnmột chút.Cho dù chỉ là một chút, việc này vẫn đáng giá.Thực ra, không cần hắn Phạm Nhàn đau đầu suy nghĩ, chỉ cần bỏ một ít tiền rathôi.“Việc này, giao cho nàng lo.” Phạm Nhàn cười ha hả nhìn Uyển Nhi.Uyển Nhi giật mình, bật thốt lên: “Việc lớn như thế này, làm sao lại để thiếplo?”“Nàng làm ta mới yên tâm.” Phạm Nhàn cười nói: “Hơn nữa, nếu muốn kéo cácquý nhân các nương nương trong cung tham gia, không có nàng ra mặt, làm saomà được. Để các phu nhân làm việc, rủi ro phải chịu cũng nhỏ hơn so với tađứng ra... nàng cũng đừng nói là mình không chịu làm.”“Chịu!” Lâm Uyển Nhi nghe vậy trong lòng hưng phấn không thôi, cuối cùngcũng có việc để làm, làm sao cô chịu bỏ lỡ cơ hội này.Hai phu thê lại nói chuyện một lúc, chuẩn bị sau một thời gian nữa sẽ bắt tayvào làm. Trong lúc này, Phạm Nhàn không khỏi nói thêm vài lời hay ý đẹp như""dạy cách câu cá hơn là đưa cá cho người"", khiến cho Uyển Nhi không ngừngchấn động. Cặp đôi nói chuyện không ngừng, thậm chí không còn cảm thấybuồn ngủ.“Chàng chuẩn bị việc này bao lâu rồi?” Lâm Uyển Nhi vùi đầu vào lòng y, nhẹnhàng hỏi.Phạm Nhàn lỡ miệng trả lời: “Gần nửa năm rồi.”Lâm Uyển Nhi nhìn vào gương mặt điển trai của Phạm Nhàn, sâu thẳm tronglòng cô cảm giác được tâm ý ấm áp, cô biết Phạm Nhàn làm việc này phần lớnlà vì mình.Thực ra, xét theo quan điểm của Phạm Nhàn... đúng là y làm việc này hoàn toànvì Uyển Nhi.Chẳng qua lúc này cặp phu thê trên giường không hề nghĩ tới, một tổ chức xuấthiện trong thiên hạ chỉ vì ý tưởng tức thì, sau này lại vì Phạm Nhàn kiểm soátđược quá nhiều tài nguyên, lại thêm vào năng lực của Uyển Nhi, dần dần thoátkhỏi suy nghĩ ban đầu của họ, từ từ phát triển thành một tổ chức mà không ai cóthể dự đoán được, mang lại rất nhiều lợi ích cho thế gian này, cũng mang lại rấtnhiều lợi ích cho chính Phạm Nhàn.""Nhiều tiền bạc như vậy, chàng đừng để hết vào một nơi."" Lâm Uyển Nhinháy cặp mi dài, nói một cách chân thành: ""Tuy thiếp ta cũng không hiểu vềthời thế và kinh tế, nhưng từ những gì chàng và Tư Triệt làm, thiếp cũng hiểuđược rằng tiền có thể sinh ra tiền.""Phạm Nhàn gật đầu một cái, đương nhiên mấy chuyện thế này y sẽ không tựlàm khổ mình, lão nhị đang kiếm chác ở phía Bắc, Sử Xiển Lập và Tang Vănlàm ăn da thịt ở phía nam, sau một thời gian lượng lớn sản nghiệp sẽ từ sau tiềntrang sẽ chảy vào, đương nhiên sẽ trở thành nguồn vốn phong phú. Thấy UyểnNhi khôi phục được tính cách trong sáng, biết cô có việc để làm nên bắt đầuhưng phấn, trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Những việc mà y đãsuy nghĩ từ lâu cuối cùng cũng đã mang lại hiệu quả mong đợi, điều khiến ycảm thấy vui mừng nhất là sau một hồi quấy nhiễu như vậy, mấy chuyện nhàchuyện cửa kia sẽ dần dần phai nhạt.Nào ngờ, việc đời không như ý muốn thường chiếm tới tám chín phần mười.Lâm Uyển Nhi cắn môi nói: ""Nhưng chuyện vừa rồi chàng vẫn chưa trả lờithiếp.""Phạm Nhàn ngớ người, cười hì hì, kéo cô vào ôm chặt trong lòng mình, rồi nóimập mờ: ""Yên tâm đi, sẽ không có chuyện như vậy nữa.""Vẫn là câu châm ngôn kia, lời nói của đàn ông, ai mà tin được? Quả nhiên LâmUyển Nhi cũng không tin, cô liếc mắt nhìn ra gian ngoài, nói nhỏ: ""Tuy Tư Tưđã vào cửa, nhưng chưa có một nghi lễ nào, dẫu sao cũng là oan ức cho cô ấy.Thiếp đã nói với bà nội, sau vài ngày nữa sẽ xử lý một chút.""Phạm Nhàn mỉm cười nói: ""Cứ theo bố trí của nàng đi, dù sao cô cũng lớn lêncùng ta từ thuở nhỏ, chắc không thèm để ý đến cái này đâu.""Hai phu thê trò chuyện nhỏ giọng, lại thấy lúc này có tiếng ho khan vang lên từchiếc giường nhỏ ở gian ngoài, trong tiếng ho của Tư Tư đầy vẻ xấu hổ vàphiền não.Lâm Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn, cười hì hì nói: ""Nghe thấy chưa? Ai bảo côấy không thèm để ý?""Phạm Nhàn lúng túng vỗ một cái lên mông cô, nói: ""Bình thường đại nha đầunày ngủ say như lợn, sao hôm nay lại thức giấc thế?""

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Sau khi cười một lúc, Phạm Nhàn nói một cách nghiêm túc: ""Vẫn cần phảihành động, có người hiểu những chuyện này, Dương Vạn Lý xuất thân bần hàn,chúng ta có thể để tạm gác việc đê điều lại, gọi tới kinh đô bàn bạc thử.""Trong đầu y nghĩ đến những biện pháp cải cách từ kiếp trước, như việc xâydựng các mô hình mạ non, tuy trông rất ấn tượng nhưng Phạm Nhàn tự biếtrằng mình không có khả năng để thay đổi thế giới như vậy. Y thấy mình chỉ cóthể làm việc may vá bù đắp thôi, mặc dù khá vụn vặt, mặc dù không thể thayđổi quá nhiều... nhưng ít ra cũng có thể giúp đời sống của bách tínhdễ chịu hơnmột chút.Cho dù chỉ là một chút, việc này vẫn đáng giá.Thực ra, không cần hắn Phạm Nhàn đau đầu suy nghĩ, chỉ cần bỏ một ít tiền rathôi.“Việc này, giao cho nàng lo.” Phạm Nhàn cười ha hả nhìn Uyển Nhi.Uyển Nhi giật mình, bật thốt lên: “Việc lớn như thế này, làm sao lại để thiếplo?”“Nàng làm ta mới yên tâm.” Phạm Nhàn cười nói: “Hơn nữa, nếu muốn kéo cácquý nhân các nương nương trong cung tham gia, không có nàng ra mặt, làm saomà được. Để các phu nhân làm việc, rủi ro phải chịu cũng nhỏ hơn so với tađứng ra... nàng cũng đừng nói là mình không chịu làm.”“Chịu!” Lâm Uyển Nhi nghe vậy trong lòng hưng phấn không thôi, cuối cùngcũng có việc để làm, làm sao cô chịu bỏ lỡ cơ hội này.Hai phu thê lại nói chuyện một lúc, chuẩn bị sau một thời gian nữa sẽ bắt tayvào làm. Trong lúc này, Phạm Nhàn không khỏi nói thêm vài lời hay ý đẹp như""dạy cách câu cá hơn là đưa cá cho người"", khiến cho Uyển Nhi không ngừngchấn động. Cặp đôi nói chuyện không ngừng, thậm chí không còn cảm thấybuồn ngủ.“Chàng chuẩn bị việc này bao lâu rồi?” Lâm Uyển Nhi vùi đầu vào lòng y, nhẹnhàng hỏi.Phạm Nhàn lỡ miệng trả lời: “Gần nửa năm rồi.”Lâm Uyển Nhi nhìn vào gương mặt điển trai của Phạm Nhàn, sâu thẳm tronglòng cô cảm giác được tâm ý ấm áp, cô biết Phạm Nhàn làm việc này phần lớnlà vì mình.Thực ra, xét theo quan điểm của Phạm Nhàn... đúng là y làm việc này hoàn toànvì Uyển Nhi.Chẳng qua lúc này cặp phu thê trên giường không hề nghĩ tới, một tổ chức xuấthiện trong thiên hạ chỉ vì ý tưởng tức thì, sau này lại vì Phạm Nhàn kiểm soátđược quá nhiều tài nguyên, lại thêm vào năng lực của Uyển Nhi, dần dần thoátkhỏi suy nghĩ ban đầu của họ, từ từ phát triển thành một tổ chức mà không ai cóthể dự đoán được, mang lại rất nhiều lợi ích cho thế gian này, cũng mang lại rấtnhiều lợi ích cho chính Phạm Nhàn.""Nhiều tiền bạc như vậy, chàng đừng để hết vào một nơi."" Lâm Uyển Nhinháy cặp mi dài, nói một cách chân thành: ""Tuy thiếp ta cũng không hiểu vềthời thế và kinh tế, nhưng từ những gì chàng và Tư Triệt làm, thiếp cũng hiểuđược rằng tiền có thể sinh ra tiền.""Phạm Nhàn gật đầu một cái, đương nhiên mấy chuyện thế này y sẽ không tựlàm khổ mình, lão nhị đang kiếm chác ở phía Bắc, Sử Xiển Lập và Tang Vănlàm ăn da thịt ở phía nam, sau một thời gian lượng lớn sản nghiệp sẽ từ sau tiềntrang sẽ chảy vào, đương nhiên sẽ trở thành nguồn vốn phong phú. Thấy UyểnNhi khôi phục được tính cách trong sáng, biết cô có việc để làm nên bắt đầuhưng phấn, trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Những việc mà y đãsuy nghĩ từ lâu cuối cùng cũng đã mang lại hiệu quả mong đợi, điều khiến ycảm thấy vui mừng nhất là sau một hồi quấy nhiễu như vậy, mấy chuyện nhàchuyện cửa kia sẽ dần dần phai nhạt.Nào ngờ, việc đời không như ý muốn thường chiếm tới tám chín phần mười.Lâm Uyển Nhi cắn môi nói: ""Nhưng chuyện vừa rồi chàng vẫn chưa trả lờithiếp.""Phạm Nhàn ngớ người, cười hì hì, kéo cô vào ôm chặt trong lòng mình, rồi nóimập mờ: ""Yên tâm đi, sẽ không có chuyện như vậy nữa.""Vẫn là câu châm ngôn kia, lời nói của đàn ông, ai mà tin được? Quả nhiên LâmUyển Nhi cũng không tin, cô liếc mắt nhìn ra gian ngoài, nói nhỏ: ""Tuy Tư Tưđã vào cửa, nhưng chưa có một nghi lễ nào, dẫu sao cũng là oan ức cho cô ấy.Thiếp đã nói với bà nội, sau vài ngày nữa sẽ xử lý một chút.""Phạm Nhàn mỉm cười nói: ""Cứ theo bố trí của nàng đi, dù sao cô cũng lớn lêncùng ta từ thuở nhỏ, chắc không thèm để ý đến cái này đâu.""Hai phu thê trò chuyện nhỏ giọng, lại thấy lúc này có tiếng ho khan vang lên từchiếc giường nhỏ ở gian ngoài, trong tiếng ho của Tư Tư đầy vẻ xấu hổ vàphiền não.Lâm Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn, cười hì hì nói: ""Nghe thấy chưa? Ai bảo côấy không thèm để ý?""Phạm Nhàn lúng túng vỗ một cái lên mông cô, nói: ""Bình thường đại nha đầunày ngủ say như lợn, sao hôm nay lại thức giấc thế?""

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Sau khi cười một lúc, Phạm Nhàn nói một cách nghiêm túc: ""Vẫn cần phảihành động, có người hiểu những chuyện này, Dương Vạn Lý xuất thân bần hàn,chúng ta có thể để tạm gác việc đê điều lại, gọi tới kinh đô bàn bạc thử.""Trong đầu y nghĩ đến những biện pháp cải cách từ kiếp trước, như việc xâydựng các mô hình mạ non, tuy trông rất ấn tượng nhưng Phạm Nhàn tự biếtrằng mình không có khả năng để thay đổi thế giới như vậy. Y thấy mình chỉ cóthể làm việc may vá bù đắp thôi, mặc dù khá vụn vặt, mặc dù không thể thayđổi quá nhiều... nhưng ít ra cũng có thể giúp đời sống của bách tínhdễ chịu hơnmột chút.Cho dù chỉ là một chút, việc này vẫn đáng giá.Thực ra, không cần hắn Phạm Nhàn đau đầu suy nghĩ, chỉ cần bỏ một ít tiền rathôi.“Việc này, giao cho nàng lo.” Phạm Nhàn cười ha hả nhìn Uyển Nhi.Uyển Nhi giật mình, bật thốt lên: “Việc lớn như thế này, làm sao lại để thiếplo?”“Nàng làm ta mới yên tâm.” Phạm Nhàn cười nói: “Hơn nữa, nếu muốn kéo cácquý nhân các nương nương trong cung tham gia, không có nàng ra mặt, làm saomà được. Để các phu nhân làm việc, rủi ro phải chịu cũng nhỏ hơn so với tađứng ra... nàng cũng đừng nói là mình không chịu làm.”“Chịu!” Lâm Uyển Nhi nghe vậy trong lòng hưng phấn không thôi, cuối cùngcũng có việc để làm, làm sao cô chịu bỏ lỡ cơ hội này.Hai phu thê lại nói chuyện một lúc, chuẩn bị sau một thời gian nữa sẽ bắt tayvào làm. Trong lúc này, Phạm Nhàn không khỏi nói thêm vài lời hay ý đẹp như""dạy cách câu cá hơn là đưa cá cho người"", khiến cho Uyển Nhi không ngừngchấn động. Cặp đôi nói chuyện không ngừng, thậm chí không còn cảm thấybuồn ngủ.“Chàng chuẩn bị việc này bao lâu rồi?” Lâm Uyển Nhi vùi đầu vào lòng y, nhẹnhàng hỏi.Phạm Nhàn lỡ miệng trả lời: “Gần nửa năm rồi.”Lâm Uyển Nhi nhìn vào gương mặt điển trai của Phạm Nhàn, sâu thẳm tronglòng cô cảm giác được tâm ý ấm áp, cô biết Phạm Nhàn làm việc này phần lớnlà vì mình.Thực ra, xét theo quan điểm của Phạm Nhàn... đúng là y làm việc này hoàn toànvì Uyển Nhi.Chẳng qua lúc này cặp phu thê trên giường không hề nghĩ tới, một tổ chức xuấthiện trong thiên hạ chỉ vì ý tưởng tức thì, sau này lại vì Phạm Nhàn kiểm soátđược quá nhiều tài nguyên, lại thêm vào năng lực của Uyển Nhi, dần dần thoátkhỏi suy nghĩ ban đầu của họ, từ từ phát triển thành một tổ chức mà không ai cóthể dự đoán được, mang lại rất nhiều lợi ích cho thế gian này, cũng mang lại rấtnhiều lợi ích cho chính Phạm Nhàn.""Nhiều tiền bạc như vậy, chàng đừng để hết vào một nơi."" Lâm Uyển Nhinháy cặp mi dài, nói một cách chân thành: ""Tuy thiếp ta cũng không hiểu vềthời thế và kinh tế, nhưng từ những gì chàng và Tư Triệt làm, thiếp cũng hiểuđược rằng tiền có thể sinh ra tiền.""Phạm Nhàn gật đầu một cái, đương nhiên mấy chuyện thế này y sẽ không tựlàm khổ mình, lão nhị đang kiếm chác ở phía Bắc, Sử Xiển Lập và Tang Vănlàm ăn da thịt ở phía nam, sau một thời gian lượng lớn sản nghiệp sẽ từ sau tiềntrang sẽ chảy vào, đương nhiên sẽ trở thành nguồn vốn phong phú. Thấy UyểnNhi khôi phục được tính cách trong sáng, biết cô có việc để làm nên bắt đầuhưng phấn, trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Những việc mà y đãsuy nghĩ từ lâu cuối cùng cũng đã mang lại hiệu quả mong đợi, điều khiến ycảm thấy vui mừng nhất là sau một hồi quấy nhiễu như vậy, mấy chuyện nhàchuyện cửa kia sẽ dần dần phai nhạt.Nào ngờ, việc đời không như ý muốn thường chiếm tới tám chín phần mười.Lâm Uyển Nhi cắn môi nói: ""Nhưng chuyện vừa rồi chàng vẫn chưa trả lờithiếp.""Phạm Nhàn ngớ người, cười hì hì, kéo cô vào ôm chặt trong lòng mình, rồi nóimập mờ: ""Yên tâm đi, sẽ không có chuyện như vậy nữa.""Vẫn là câu châm ngôn kia, lời nói của đàn ông, ai mà tin được? Quả nhiên LâmUyển Nhi cũng không tin, cô liếc mắt nhìn ra gian ngoài, nói nhỏ: ""Tuy Tư Tưđã vào cửa, nhưng chưa có một nghi lễ nào, dẫu sao cũng là oan ức cho cô ấy.Thiếp đã nói với bà nội, sau vài ngày nữa sẽ xử lý một chút.""Phạm Nhàn mỉm cười nói: ""Cứ theo bố trí của nàng đi, dù sao cô cũng lớn lêncùng ta từ thuở nhỏ, chắc không thèm để ý đến cái này đâu.""Hai phu thê trò chuyện nhỏ giọng, lại thấy lúc này có tiếng ho khan vang lên từchiếc giường nhỏ ở gian ngoài, trong tiếng ho của Tư Tư đầy vẻ xấu hổ vàphiền não.Lâm Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn, cười hì hì nói: ""Nghe thấy chưa? Ai bảo côấy không thèm để ý?""Phạm Nhàn lúng túng vỗ một cái lên mông cô, nói: ""Bình thường đại nha đầunày ngủ say như lợn, sao hôm nay lại thức giấc thế?""

Chương 838: Từ bi và ngoài lạnh trong nóng là một đôi. 5