Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 840: Hôm nay Đạm Châu không có đậu hũ 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Còn nhớ không, ngày xưa ở Đạm Châu, chúng tathường hay đến chợ thức ăn mua đồ?"Tư Tư gật đầu một cái, tươi cười, phân bua: "Từ bé thiếu gia đã cùng các tỷ tỷđi chơi trong thành, còn cầm đồ cho các tỷ tỷ nữa, lúc đầu còn khiến cho khôngít người hoảng sợ, khi mới vào phủ thiếp đã nghe nói, cũng thấy ngài thật kỳlạ.""Bây giờ nàng còn thấy ta kỳ quái không?" Phạm Nhàn mỉm cười đáp, bước vàochợ thức ăn trước, khi đi qua một căn lầu nhỏ hai tầng, y vô thức dừng chân lại,nghiêng mình nhìn chằm chằm sang đó.Tư Tư cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Phạm Nhàn chỉ vào căn lầu đó, hiếu kỳ nói: "Đây không phải là nhà của lão Cápbán rau à? Nghe nói căn nhà này đã bị thiêu rụi, bây giờ ai đang ở đây?"Nghe y nói như vậy Tư Tư cũng nhớ ra, cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ngạingùng nói: "Thiếp cũng chưa nghe ai nói."Phạm Nhàn ngây ngốc nhìn căn nhà nhỏ hai tầng vừa được xây dựng lại, lãoCáp bán rau và sát thủ từ khu vực Đông Sơn của Giám Sát viện đều đã chết ởđây, sau đó bà nội đã cho người châm một mồi lửa đốt cháy căn lầu này, hủy thidiệt tích. Còn dân chúng Đạm Châu hoàn toàn không biết sự thật trong vụ việcnày, chỉ cho rằng đây là một vụ hỏa hoạn bình thường.Sắc mặt y dần khôi phục mặt bình tĩnh, đó là lúc mình mới đến thế giới nàymười hai năm, đây chính là nơi y giết người lần đầu tiên.o O oChợ thức ăn đâu đâu cũng náo nhiệt.Trên biển, người đánh cá đang đẩy xe, lẳng lặng so sánh giá cả ngày hôm naycủa những người bán cá ở chợ, còn trong xe là những con cá nhỏ tươi mới lấplánh ánh bạc giãy dụa không ngừng trong chiếc rổ trên xe, phát ra tiếng đập liênhồi. Thỉnh thoảng có xe đẩy vào, những người bán hàng la lối để mọi ngườitránh đường. Rau cỏ xếp trên hàng thứ hai còn đọng sương sớm, tươi ngon mêngười. Trên quầy bán gà cách đó một gian, tiếng gà kêu quang quác vang lênkèm theo mùi hôi thối. Ở góc phía Tây, một con lợn trắng to béo đang phát ratiếng rên rỉ cuối cùng dưới con dao của đồ tể.Đã có không ít người dân Đạm Châu bắt đầu đến mua rau và thực phẩm, nhấtđịnh phải đến sớm mới mua được đồ ăn tươi ngon nhất. Phong cách của ngườidân Đạm Châu rất chất phác, thêm vào đó, Hoàng đế Khánh Quốc đặc cách ânsủng, hàng năm thi ân cho dân chúng, do đó cuộc sống hàng ngày của bách tínhcũng không tồi, ít nhất cũng được ăn thịt mỗi ngày.Thấy cảnh tượng này, Phạm Nhàn không khỏi có xúc động, Khánh Quốc nàythực sự không tệ chút nào.Chưa đi được bao xa, Phạm Nhàn đã đến góc yên tĩnh nhất của chợ thức ăn.Đứng xa xa nhìn bóng dáng ở gian hàng đậu hũ, Phạm Nhàn dừng chân, híp mắtnhìn những đường cong quen thuộc kia, ngắm gương mặt hồng hào của thiếuphụ, quan sát thân hình đẫy đà của cô, mỉm cười dịu dàng. Y nghĩ thầm tronglòng, mình được cô ấy chăm sóc từ bé, sao vẫn nhìn không biết ngán?Tư Tư nhìn người phụ nữ kia, nở nụ cười vui vẻ, định chạy về phía kia nhưngkhông ngờ lại bị Phạm Nhàn kéo tay. Cô quay đầu nhìn y với vẻ khó hiểu.Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Có cần gặp mặt không? Đứng xem từ xa là đủ rồi,nhìn sắc mặt Đông Nhi tỷ, xem ra cuộc sống cũng là không tệ, chúng ta khôngnên quấy rầy."Tư Tư không hiểu, đã lén lén lút lút rời nhà, chẳng lẽ nào lại không gặp mặt, chỉđứng ngây ra nhìn từ đằng xa?"Mỗi tháng trong phủ đều cấp cho tỷ ấy một khoản bổng lộc, đó là ý của ta."Phạm Nhàn như đang an ủi bản thân, "Có số tiền đó, cuộc sống của tỷ tỷ chắckhông có vấn đề gì."Cô gái bán đậu hũ tên là Đông Nhi, năm xưa là đại nha hoàn của phủ bá tướcĐạm Châu. Cô gái bắt đầu chăm sóc Phạm Nhàn từ khi mới mười tuổi và vẫntiếp tục cho đến khi Phạm Nhàn mười tuổi. Đương nhiên tình cảm giữa giữa côvà Phạm Nhàn cũng không hề ít.Chỉ có điều đến khi Phạm Nhàn mười tuổi, cô nương này đã càng ngày càngtrưởng thành, lại thêm Phạm Nhàn biết chắc chắn cuộc sống sau này của chắnsẽ đầy rẫy nguy hiểm, vì thế y tìm cớ đuổi cô ra khỏi phủ. Tuy vậy, Phạm Nhànvẫn âm thầm giúp đỡ cô.Y thực sự quý mến Đông Nhi, cho nên muốn sắp xếp cho cô một cuộc sốngbình thường và hạnh phúc.o O oTuy nhiên, cuộc sống bình thường và hạnh phúc có vẻ không dễ dàng như vậy,Phạm Nhàn cùng Tư Tư nhìn một hồi, chợt phát hiện có bốn, năm gã cao to vâylấy cửa hàng đậu hũ của Đông Nhi, đang lớn tiếng nói gì đó với vẻ mặt kíchđộng.Ánh mắt Phạm Nhàn híp lại, gương mặt anh tuấn toát lên ý lạnh, chỉ có điềuđám nam nhân cao to kia tuy có vẻ kích động, nhưng hình như không có ý địnhhùng hổ đe dọa ai, cũng không có hành động quá đáng, vì thế tạm thời PhạmNhàn cũng chưa có phản ứng quá khích.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Còn nhớ không, ngày xưa ở Đạm Châu, chúng ta

thường hay đến chợ thức ăn mua đồ?"

Tư Tư gật đầu một cái, tươi cười, phân bua: "Từ bé thiếu gia đã cùng các tỷ tỷ

đi chơi trong thành, còn cầm đồ cho các tỷ tỷ nữa, lúc đầu còn khiến cho không

ít người hoảng sợ, khi mới vào phủ thiếp đã nghe nói, cũng thấy ngài thật kỳ

lạ."

"Bây giờ nàng còn thấy ta kỳ quái không?" Phạm Nhàn mỉm cười đáp, bước vào

chợ thức ăn trước, khi đi qua một căn lầu nhỏ hai tầng, y vô thức dừng chân lại,

nghiêng mình nhìn chằm chằm sang đó.

Tư Tư cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phạm Nhàn chỉ vào căn lầu đó, hiếu kỳ nói: "Đây không phải là nhà của lão Cáp

bán rau à? Nghe nói căn nhà này đã bị thiêu rụi, bây giờ ai đang ở đây?"

Nghe y nói như vậy Tư Tư cũng nhớ ra, cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ngại

ngùng nói: "Thiếp cũng chưa nghe ai nói."

Phạm Nhàn ngây ngốc nhìn căn nhà nhỏ hai tầng vừa được xây dựng lại, lão

Cáp bán rau và sát thủ từ khu vực Đông Sơn của Giám Sát viện đều đã chết ở

đây, sau đó bà nội đã cho người châm một mồi lửa đốt cháy căn lầu này, hủy thi

diệt tích. Còn dân chúng Đạm Châu hoàn toàn không biết sự thật trong vụ việc

này, chỉ cho rằng đây là một vụ hỏa hoạn bình thường.

Sắc mặt y dần khôi phục mặt bình tĩnh, đó là lúc mình mới đến thế giới này

mười hai năm, đây chính là nơi y giết người lần đầu tiên.

o O o

Chợ thức ăn đâu đâu cũng náo nhiệt.

Trên biển, người đánh cá đang đẩy xe, lẳng lặng so sánh giá cả ngày hôm nay

của những người bán cá ở chợ, còn trong xe là những con cá nhỏ tươi mới lấp

lánh ánh bạc giãy dụa không ngừng trong chiếc rổ trên xe, phát ra tiếng đập liên

hồi. Thỉnh thoảng có xe đẩy vào, những người bán hàng la lối để mọi người

tránh đường. Rau cỏ xếp trên hàng thứ hai còn đọng sương sớm, tươi ngon mê

người. Trên quầy bán gà cách đó một gian, tiếng gà kêu quang quác vang lên

kèm theo mùi hôi thối. Ở góc phía Tây, một con lợn trắng to béo đang phát ra

tiếng rên rỉ cuối cùng dưới con dao của đồ tể.

Đã có không ít người dân Đạm Châu bắt đầu đến mua rau và thực phẩm, nhất

định phải đến sớm mới mua được đồ ăn tươi ngon nhất. Phong cách của người

dân Đạm Châu rất chất phác, thêm vào đó, Hoàng đế Khánh Quốc đặc cách ân

sủng, hàng năm thi ân cho dân chúng, do đó cuộc sống hàng ngày của bách tính

cũng không tồi, ít nhất cũng được ăn thịt mỗi ngày.

Thấy cảnh tượng này, Phạm Nhàn không khỏi có xúc động, Khánh Quốc này

thực sự không tệ chút nào.

Chưa đi được bao xa, Phạm Nhàn đã đến góc yên tĩnh nhất của chợ thức ăn.

Đứng xa xa nhìn bóng dáng ở gian hàng đậu hũ, Phạm Nhàn dừng chân, híp mắt

nhìn những đường cong quen thuộc kia, ngắm gương mặt hồng hào của thiếu

phụ, quan sát thân hình đẫy đà của cô, mỉm cười dịu dàng. Y nghĩ thầm trong

lòng, mình được cô ấy chăm sóc từ bé, sao vẫn nhìn không biết ngán?

Tư Tư nhìn người phụ nữ kia, nở nụ cười vui vẻ, định chạy về phía kia nhưng

không ngờ lại bị Phạm Nhàn kéo tay. Cô quay đầu nhìn y với vẻ khó hiểu.

Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Có cần gặp mặt không? Đứng xem từ xa là đủ rồi,

nhìn sắc mặt Đông Nhi tỷ, xem ra cuộc sống cũng là không tệ, chúng ta không

nên quấy rầy."

Tư Tư không hiểu, đã lén lén lút lút rời nhà, chẳng lẽ nào lại không gặp mặt, chỉ

đứng ngây ra nhìn từ đằng xa?

"Mỗi tháng trong phủ đều cấp cho tỷ ấy một khoản bổng lộc, đó là ý của ta."

Phạm Nhàn như đang an ủi bản thân, "Có số tiền đó, cuộc sống của tỷ tỷ chắc

không có vấn đề gì."

Cô gái bán đậu hũ tên là Đông Nhi, năm xưa là đại nha hoàn của phủ bá tước

Đạm Châu. Cô gái bắt đầu chăm sóc Phạm Nhàn từ khi mới mười tuổi và vẫn

tiếp tục cho đến khi Phạm Nhàn mười tuổi. Đương nhiên tình cảm giữa giữa cô

và Phạm Nhàn cũng không hề ít.

Chỉ có điều đến khi Phạm Nhàn mười tuổi, cô nương này đã càng ngày càng

trưởng thành, lại thêm Phạm Nhàn biết chắc chắn cuộc sống sau này của chắn

sẽ đầy rẫy nguy hiểm, vì thế y tìm cớ đuổi cô ra khỏi phủ. Tuy vậy, Phạm Nhàn

vẫn âm thầm giúp đỡ cô.

Y thực sự quý mến Đông Nhi, cho nên muốn sắp xếp cho cô một cuộc sống

bình thường và hạnh phúc.

o O o

Tuy nhiên, cuộc sống bình thường và hạnh phúc có vẻ không dễ dàng như vậy,

Phạm Nhàn cùng Tư Tư nhìn một hồi, chợt phát hiện có bốn, năm gã cao to vây

lấy cửa hàng đậu hũ của Đông Nhi, đang lớn tiếng nói gì đó với vẻ mặt kích

động.

Ánh mắt Phạm Nhàn híp lại, gương mặt anh tuấn toát lên ý lạnh, chỉ có điều

đám nam nhân cao to kia tuy có vẻ kích động, nhưng hình như không có ý định

hùng hổ đe dọa ai, cũng không có hành động quá đáng, vì thế tạm thời Phạm

Nhàn cũng chưa có phản ứng quá khích.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Còn nhớ không, ngày xưa ở Đạm Châu, chúng tathường hay đến chợ thức ăn mua đồ?"Tư Tư gật đầu một cái, tươi cười, phân bua: "Từ bé thiếu gia đã cùng các tỷ tỷđi chơi trong thành, còn cầm đồ cho các tỷ tỷ nữa, lúc đầu còn khiến cho khôngít người hoảng sợ, khi mới vào phủ thiếp đã nghe nói, cũng thấy ngài thật kỳlạ.""Bây giờ nàng còn thấy ta kỳ quái không?" Phạm Nhàn mỉm cười đáp, bước vàochợ thức ăn trước, khi đi qua một căn lầu nhỏ hai tầng, y vô thức dừng chân lại,nghiêng mình nhìn chằm chằm sang đó.Tư Tư cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Phạm Nhàn chỉ vào căn lầu đó, hiếu kỳ nói: "Đây không phải là nhà của lão Cápbán rau à? Nghe nói căn nhà này đã bị thiêu rụi, bây giờ ai đang ở đây?"Nghe y nói như vậy Tư Tư cũng nhớ ra, cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ngạingùng nói: "Thiếp cũng chưa nghe ai nói."Phạm Nhàn ngây ngốc nhìn căn nhà nhỏ hai tầng vừa được xây dựng lại, lãoCáp bán rau và sát thủ từ khu vực Đông Sơn của Giám Sát viện đều đã chết ởđây, sau đó bà nội đã cho người châm một mồi lửa đốt cháy căn lầu này, hủy thidiệt tích. Còn dân chúng Đạm Châu hoàn toàn không biết sự thật trong vụ việcnày, chỉ cho rằng đây là một vụ hỏa hoạn bình thường.Sắc mặt y dần khôi phục mặt bình tĩnh, đó là lúc mình mới đến thế giới nàymười hai năm, đây chính là nơi y giết người lần đầu tiên.o O oChợ thức ăn đâu đâu cũng náo nhiệt.Trên biển, người đánh cá đang đẩy xe, lẳng lặng so sánh giá cả ngày hôm naycủa những người bán cá ở chợ, còn trong xe là những con cá nhỏ tươi mới lấplánh ánh bạc giãy dụa không ngừng trong chiếc rổ trên xe, phát ra tiếng đập liênhồi. Thỉnh thoảng có xe đẩy vào, những người bán hàng la lối để mọi ngườitránh đường. Rau cỏ xếp trên hàng thứ hai còn đọng sương sớm, tươi ngon mêngười. Trên quầy bán gà cách đó một gian, tiếng gà kêu quang quác vang lênkèm theo mùi hôi thối. Ở góc phía Tây, một con lợn trắng to béo đang phát ratiếng rên rỉ cuối cùng dưới con dao của đồ tể.Đã có không ít người dân Đạm Châu bắt đầu đến mua rau và thực phẩm, nhấtđịnh phải đến sớm mới mua được đồ ăn tươi ngon nhất. Phong cách của ngườidân Đạm Châu rất chất phác, thêm vào đó, Hoàng đế Khánh Quốc đặc cách ânsủng, hàng năm thi ân cho dân chúng, do đó cuộc sống hàng ngày của bách tínhcũng không tồi, ít nhất cũng được ăn thịt mỗi ngày.Thấy cảnh tượng này, Phạm Nhàn không khỏi có xúc động, Khánh Quốc nàythực sự không tệ chút nào.Chưa đi được bao xa, Phạm Nhàn đã đến góc yên tĩnh nhất của chợ thức ăn.Đứng xa xa nhìn bóng dáng ở gian hàng đậu hũ, Phạm Nhàn dừng chân, híp mắtnhìn những đường cong quen thuộc kia, ngắm gương mặt hồng hào của thiếuphụ, quan sát thân hình đẫy đà của cô, mỉm cười dịu dàng. Y nghĩ thầm tronglòng, mình được cô ấy chăm sóc từ bé, sao vẫn nhìn không biết ngán?Tư Tư nhìn người phụ nữ kia, nở nụ cười vui vẻ, định chạy về phía kia nhưngkhông ngờ lại bị Phạm Nhàn kéo tay. Cô quay đầu nhìn y với vẻ khó hiểu.Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Có cần gặp mặt không? Đứng xem từ xa là đủ rồi,nhìn sắc mặt Đông Nhi tỷ, xem ra cuộc sống cũng là không tệ, chúng ta khôngnên quấy rầy."Tư Tư không hiểu, đã lén lén lút lút rời nhà, chẳng lẽ nào lại không gặp mặt, chỉđứng ngây ra nhìn từ đằng xa?"Mỗi tháng trong phủ đều cấp cho tỷ ấy một khoản bổng lộc, đó là ý của ta."Phạm Nhàn như đang an ủi bản thân, "Có số tiền đó, cuộc sống của tỷ tỷ chắckhông có vấn đề gì."Cô gái bán đậu hũ tên là Đông Nhi, năm xưa là đại nha hoàn của phủ bá tướcĐạm Châu. Cô gái bắt đầu chăm sóc Phạm Nhàn từ khi mới mười tuổi và vẫntiếp tục cho đến khi Phạm Nhàn mười tuổi. Đương nhiên tình cảm giữa giữa côvà Phạm Nhàn cũng không hề ít.Chỉ có điều đến khi Phạm Nhàn mười tuổi, cô nương này đã càng ngày càngtrưởng thành, lại thêm Phạm Nhàn biết chắc chắn cuộc sống sau này của chắnsẽ đầy rẫy nguy hiểm, vì thế y tìm cớ đuổi cô ra khỏi phủ. Tuy vậy, Phạm Nhànvẫn âm thầm giúp đỡ cô.Y thực sự quý mến Đông Nhi, cho nên muốn sắp xếp cho cô một cuộc sốngbình thường và hạnh phúc.o O oTuy nhiên, cuộc sống bình thường và hạnh phúc có vẻ không dễ dàng như vậy,Phạm Nhàn cùng Tư Tư nhìn một hồi, chợt phát hiện có bốn, năm gã cao to vâylấy cửa hàng đậu hũ của Đông Nhi, đang lớn tiếng nói gì đó với vẻ mặt kíchđộng.Ánh mắt Phạm Nhàn híp lại, gương mặt anh tuấn toát lên ý lạnh, chỉ có điềuđám nam nhân cao to kia tuy có vẻ kích động, nhưng hình như không có ý địnhhùng hổ đe dọa ai, cũng không có hành động quá đáng, vì thế tạm thời PhạmNhàn cũng chưa có phản ứng quá khích.

Chương 840: Hôm nay Đạm Châu không có đậu hũ 2