Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 839: Hôm nay Đạm Châu không có đậu hũ 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nói đến chuyện ngủ say như lợn, Lâm Uyển Nhi lại nghĩ đến Tứ Kỳ theo mìnhvào Phạm phủ. Người này cũng là đại nha hoàn thân cận của cô, năm xưa lúc ởbiệt viện ngày nào cũng bị Phạm Nhàn chuốc thuốc mê, không có công laonhưng cũng trải qua khổ cưcj, cô nhíu mày nói: "Tứ Kỳ thì sao?"Nhìn vẻ mặt của Uyển Nhi, Phạm Nhàn biết vị phu nhân đương gia này rất đưacả đại nha đầu của mình qua cửa. Có điều Phạm Nhàn thực sự thấy sợ nhữngchuyện này, y năn nỉ nói: "Hay là thôi đi, vi phu đâu phải loại làm được tới bảylần trong một đêm."Uyển Nhi nhìn y với ánh mắt đầy trách móc.Sau một hồi lăn qua lộn lại, cuối cùng hai phu thê đều mệt mỏi. Phạm Nhàn hàilòng ôm thê tử của mình, thì thầm vào tai cô: "Ngày mai sẽ đưa nàng tới mộtnơi."Lâm Uyển Nhi mơ mơ màng màng đáp: "Thành Đạm Châu này đâu có lớn,thiếp đã đi dạo hết rồi... còn định tới chỗ nào?"Trước hết, không nhắc tới việc phu thê Phạm Nhàn du ngoạn Đạm Châu trongmột ngày, dù sao sau khi trở về Đạm Châu cũng có một khoảng thời gian dàibận rộn. Phạm Nhàn còn phải tiếp đãi những người quen năm xưa, làm sao cóthể rút ra thời gian đi chơi. Lại thêm một ngày nào đó, cuối cùng do tổ mẫu chủtrì, đại nha đầu Tư Tư vốn đã có sự cố bất ngờ với Phạm Nhàn trên chiếc thuyềntrên dòng Đại Giang, cuối cùng không có gì bất ngờ được thu vào phòng. Chỉ cóđiều Tư Tư đã quá quen với việc hầu hạ Phạm Nhàn, trong thời gian ngắn vẫnkhông quen với việc thay đổi vai trò như vậy, dáng dấp trông hơi ngơ ngác vàbối rối.Chuyện này thì mọi người đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. Tư Tư lớn lên cùngPhạm Nhàn từ thủa nhỏ, tình cảm rất tốt, rất nhiều hạ nhân trong phủ vẫn cònnhớ rõ năm xưa, Phạm Nhàn mười hai tuổi đã đứng ra bảo vệ Tư Tư, đánh chogã quản gia đến từ kinh đô kia một trận, đến mức mặt nở đầy hoa đào.Sau khi chịu nhục, gã quản gia kia đã bỏ đi, chẳng qua tiếp đó không còn ngheđược tin tức gì, không biết đã đi đến đâu.Hơn nữa sau khi Phạm Nhàn đến kinh đô, phía Đạm Châu nhận được tin tức ykết hôn, lão tổ tông bèn đưa Tư Tư tới kinh đô, ai mà không hiểu ý nghĩa đằngsau việc này? Từ trên xuống dưới hai gian nhà tại kinh đô và Đạm Châu đềubiết sẽ có một ngày Tư Tư được đưa vào phòng. Chẳng qua sau khi mọi việcdiễn ra, đám nha hoàn trong phủ bá tước chúc mừng Tư Tư xong, lại không thểngăn được chút hâm mộ và đố kị.Lão thái thái tặng cho Tư Tư một bao lì xì lớn, lại ôn tồn trò chuyện một hồilâu, Tư Tư cô nương khóc thút thít, cặp mắt đỏ bừng, thậm chí Lâm Uyển Nhi ởbên cạnh cũng lau lệ.Sáng sớm hôm sau, cánh cửa sau Phạm phủ kêu lên ken két rồi bị kéo ra, PhạmNhàn kéo tay Tư Tư lén lút đi ra khỏi cửa. Y quay đầu lại nhìn nha đầu với đôimắt sưng đỏ như quả đào, không khỏi buồn cười hỏi: "Là ta đã bắt nạt nàng haylà hay sao?"Tư Tư bị y làm cho nghẹn lời, lườm y một cái, dù sao trong phủ này chỉ có côdám đối xử với Phạm Nhàn không lớn không nhỏ như vậy. Cô nhìn làn sươngmù vừa dâng lên của Đạm Châu cùng con đường yên tĩnh phía trước, khôngnhịn được hỏi: "Thiếu gia, thế này là định đi đâu?"Xem đó, xưng hô vẫn chưa thể thay đổi.Phạm Nhàn nắm lấy bàn tay của cô, cảm thấy có phần kích thích như đang vụngtrộm, nhưng rõ ràng chỉ mới qua hôm qua đã quang minh chính đại đưa vàophòng... Từ đó có thể thấy, đàn ông đúng là loài động vật bỉ ổi.Ánh mắt y lóe lên vẻ dịu dàng, nụ cười hiện lên trên gương mặt: "Chúng ta đimua đậu hũ về ăn."Sáng sớm, thành Đạm Châu rất yên tĩnh, đặc biệt là phủ bá tước càng không cóâm thanh dư thừa. Đạm Châu không lớn, thậm chí người đang sống trong thànhcòn có thể nghe được tiếng gà gáy chó sủa từ các làng xóm ngoài thành. Nếuchú tâm lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng nhà ai đổ nước vệ sinh, tiếng nhàai đang đun nước chuẩn bị bữa sáng. Chợ bán thức ăn ở đằng xa đã thức dậy từsớm, rao rau quả xanh mơn mởn và thịt tươi để mời gọi các vị phu nhân nội trợdậy sớm.Buổi sáng mùa hè, không khí trong lành, hai người Phạm Nhàn và Tư Tư dạobước trên con đường yên tĩnh trong thành, tới bên chợ thức ăn quen thuộc. Yngửi mùi vị càng lúc càng đậm trong không khí, lắc đầu thỏa mãn nói: "Hai nămqua đúng là ta cũng ít tới chỗ này."Tư Tư nhìn hắn từ mé bên, trong lòng thầm nghĩ, đường đường Khâm sai đạinhân tất nhiên là không còn cơ hội đi mua thức ăn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nói đến chuyện ngủ say như lợn, Lâm Uyển Nhi lại nghĩ đến Tứ Kỳ theo mìnhvào Phạm phủ. Người này cũng là đại nha hoàn thân cận của cô, năm xưa lúc ởbiệt viện ngày nào cũng bị Phạm Nhàn chuốc thuốc mê, không có công laonhưng cũng trải qua khổ cưcj, cô nhíu mày nói: "Tứ Kỳ thì sao?"Nhìn vẻ mặt của Uyển Nhi, Phạm Nhàn biết vị phu nhân đương gia này rất đưacả đại nha đầu của mình qua cửa. Có điều Phạm Nhàn thực sự thấy sợ nhữngchuyện này, y năn nỉ nói: "Hay là thôi đi, vi phu đâu phải loại làm được tới bảylần trong một đêm."Uyển Nhi nhìn y với ánh mắt đầy trách móc.Sau một hồi lăn qua lộn lại, cuối cùng hai phu thê đều mệt mỏi. Phạm Nhàn hàilòng ôm thê tử của mình, thì thầm vào tai cô: "Ngày mai sẽ đưa nàng tới mộtnơi."Lâm Uyển Nhi mơ mơ màng màng đáp: "Thành Đạm Châu này đâu có lớn,thiếp đã đi dạo hết rồi... còn định tới chỗ nào?"Trước hết, không nhắc tới việc phu thê Phạm Nhàn du ngoạn Đạm Châu trongmột ngày, dù sao sau khi trở về Đạm Châu cũng có một khoảng thời gian dàibận rộn. Phạm Nhàn còn phải tiếp đãi những người quen năm xưa, làm sao cóthể rút ra thời gian đi chơi. Lại thêm một ngày nào đó, cuối cùng do tổ mẫu chủtrì, đại nha đầu Tư Tư vốn đã có sự cố bất ngờ với Phạm Nhàn trên chiếc thuyềntrên dòng Đại Giang, cuối cùng không có gì bất ngờ được thu vào phòng. Chỉ cóđiều Tư Tư đã quá quen với việc hầu hạ Phạm Nhàn, trong thời gian ngắn vẫnkhông quen với việc thay đổi vai trò như vậy, dáng dấp trông hơi ngơ ngác vàbối rối.Chuyện này thì mọi người đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. Tư Tư lớn lên cùngPhạm Nhàn từ thủa nhỏ, tình cảm rất tốt, rất nhiều hạ nhân trong phủ vẫn cònnhớ rõ năm xưa, Phạm Nhàn mười hai tuổi đã đứng ra bảo vệ Tư Tư, đánh chogã quản gia đến từ kinh đô kia một trận, đến mức mặt nở đầy hoa đào.Sau khi chịu nhục, gã quản gia kia đã bỏ đi, chẳng qua tiếp đó không còn ngheđược tin tức gì, không biết đã đi đến đâu.Hơn nữa sau khi Phạm Nhàn đến kinh đô, phía Đạm Châu nhận được tin tức ykết hôn, lão tổ tông bèn đưa Tư Tư tới kinh đô, ai mà không hiểu ý nghĩa đằngsau việc này? Từ trên xuống dưới hai gian nhà tại kinh đô và Đạm Châu đềubiết sẽ có một ngày Tư Tư được đưa vào phòng. Chẳng qua sau khi mọi việcdiễn ra, đám nha hoàn trong phủ bá tước chúc mừng Tư Tư xong, lại không thểngăn được chút hâm mộ và đố kị.Lão thái thái tặng cho Tư Tư một bao lì xì lớn, lại ôn tồn trò chuyện một hồilâu, Tư Tư cô nương khóc thút thít, cặp mắt đỏ bừng, thậm chí Lâm Uyển Nhi ởbên cạnh cũng lau lệ.Sáng sớm hôm sau, cánh cửa sau Phạm phủ kêu lên ken két rồi bị kéo ra, PhạmNhàn kéo tay Tư Tư lén lút đi ra khỏi cửa. Y quay đầu lại nhìn nha đầu với đôimắt sưng đỏ như quả đào, không khỏi buồn cười hỏi: "Là ta đã bắt nạt nàng haylà hay sao?"Tư Tư bị y làm cho nghẹn lời, lườm y một cái, dù sao trong phủ này chỉ có côdám đối xử với Phạm Nhàn không lớn không nhỏ như vậy. Cô nhìn làn sươngmù vừa dâng lên của Đạm Châu cùng con đường yên tĩnh phía trước, khôngnhịn được hỏi: "Thiếu gia, thế này là định đi đâu?"Xem đó, xưng hô vẫn chưa thể thay đổi.Phạm Nhàn nắm lấy bàn tay của cô, cảm thấy có phần kích thích như đang vụngtrộm, nhưng rõ ràng chỉ mới qua hôm qua đã quang minh chính đại đưa vàophòng... Từ đó có thể thấy, đàn ông đúng là loài động vật bỉ ổi.Ánh mắt y lóe lên vẻ dịu dàng, nụ cười hiện lên trên gương mặt: "Chúng ta đimua đậu hũ về ăn."Sáng sớm, thành Đạm Châu rất yên tĩnh, đặc biệt là phủ bá tước càng không cóâm thanh dư thừa. Đạm Châu không lớn, thậm chí người đang sống trong thànhcòn có thể nghe được tiếng gà gáy chó sủa từ các làng xóm ngoài thành. Nếuchú tâm lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng nhà ai đổ nước vệ sinh, tiếng nhàai đang đun nước chuẩn bị bữa sáng. Chợ bán thức ăn ở đằng xa đã thức dậy từsớm, rao rau quả xanh mơn mởn và thịt tươi để mời gọi các vị phu nhân nội trợdậy sớm.Buổi sáng mùa hè, không khí trong lành, hai người Phạm Nhàn và Tư Tư dạobước trên con đường yên tĩnh trong thành, tới bên chợ thức ăn quen thuộc. Yngửi mùi vị càng lúc càng đậm trong không khí, lắc đầu thỏa mãn nói: "Hai nămqua đúng là ta cũng ít tới chỗ này."Tư Tư nhìn hắn từ mé bên, trong lòng thầm nghĩ, đường đường Khâm sai đạinhân tất nhiên là không còn cơ hội đi mua thức ăn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nói đến chuyện ngủ say như lợn, Lâm Uyển Nhi lại nghĩ đến Tứ Kỳ theo mìnhvào Phạm phủ. Người này cũng là đại nha hoàn thân cận của cô, năm xưa lúc ởbiệt viện ngày nào cũng bị Phạm Nhàn chuốc thuốc mê, không có công laonhưng cũng trải qua khổ cưcj, cô nhíu mày nói: "Tứ Kỳ thì sao?"Nhìn vẻ mặt của Uyển Nhi, Phạm Nhàn biết vị phu nhân đương gia này rất đưacả đại nha đầu của mình qua cửa. Có điều Phạm Nhàn thực sự thấy sợ nhữngchuyện này, y năn nỉ nói: "Hay là thôi đi, vi phu đâu phải loại làm được tới bảylần trong một đêm."Uyển Nhi nhìn y với ánh mắt đầy trách móc.Sau một hồi lăn qua lộn lại, cuối cùng hai phu thê đều mệt mỏi. Phạm Nhàn hàilòng ôm thê tử của mình, thì thầm vào tai cô: "Ngày mai sẽ đưa nàng tới mộtnơi."Lâm Uyển Nhi mơ mơ màng màng đáp: "Thành Đạm Châu này đâu có lớn,thiếp đã đi dạo hết rồi... còn định tới chỗ nào?"Trước hết, không nhắc tới việc phu thê Phạm Nhàn du ngoạn Đạm Châu trongmột ngày, dù sao sau khi trở về Đạm Châu cũng có một khoảng thời gian dàibận rộn. Phạm Nhàn còn phải tiếp đãi những người quen năm xưa, làm sao cóthể rút ra thời gian đi chơi. Lại thêm một ngày nào đó, cuối cùng do tổ mẫu chủtrì, đại nha đầu Tư Tư vốn đã có sự cố bất ngờ với Phạm Nhàn trên chiếc thuyềntrên dòng Đại Giang, cuối cùng không có gì bất ngờ được thu vào phòng. Chỉ cóđiều Tư Tư đã quá quen với việc hầu hạ Phạm Nhàn, trong thời gian ngắn vẫnkhông quen với việc thay đổi vai trò như vậy, dáng dấp trông hơi ngơ ngác vàbối rối.Chuyện này thì mọi người đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. Tư Tư lớn lên cùngPhạm Nhàn từ thủa nhỏ, tình cảm rất tốt, rất nhiều hạ nhân trong phủ vẫn cònnhớ rõ năm xưa, Phạm Nhàn mười hai tuổi đã đứng ra bảo vệ Tư Tư, đánh chogã quản gia đến từ kinh đô kia một trận, đến mức mặt nở đầy hoa đào.Sau khi chịu nhục, gã quản gia kia đã bỏ đi, chẳng qua tiếp đó không còn ngheđược tin tức gì, không biết đã đi đến đâu.Hơn nữa sau khi Phạm Nhàn đến kinh đô, phía Đạm Châu nhận được tin tức ykết hôn, lão tổ tông bèn đưa Tư Tư tới kinh đô, ai mà không hiểu ý nghĩa đằngsau việc này? Từ trên xuống dưới hai gian nhà tại kinh đô và Đạm Châu đềubiết sẽ có một ngày Tư Tư được đưa vào phòng. Chẳng qua sau khi mọi việcdiễn ra, đám nha hoàn trong phủ bá tước chúc mừng Tư Tư xong, lại không thểngăn được chút hâm mộ và đố kị.Lão thái thái tặng cho Tư Tư một bao lì xì lớn, lại ôn tồn trò chuyện một hồilâu, Tư Tư cô nương khóc thút thít, cặp mắt đỏ bừng, thậm chí Lâm Uyển Nhi ởbên cạnh cũng lau lệ.Sáng sớm hôm sau, cánh cửa sau Phạm phủ kêu lên ken két rồi bị kéo ra, PhạmNhàn kéo tay Tư Tư lén lút đi ra khỏi cửa. Y quay đầu lại nhìn nha đầu với đôimắt sưng đỏ như quả đào, không khỏi buồn cười hỏi: "Là ta đã bắt nạt nàng haylà hay sao?"Tư Tư bị y làm cho nghẹn lời, lườm y một cái, dù sao trong phủ này chỉ có côdám đối xử với Phạm Nhàn không lớn không nhỏ như vậy. Cô nhìn làn sươngmù vừa dâng lên của Đạm Châu cùng con đường yên tĩnh phía trước, khôngnhịn được hỏi: "Thiếu gia, thế này là định đi đâu?"Xem đó, xưng hô vẫn chưa thể thay đổi.Phạm Nhàn nắm lấy bàn tay của cô, cảm thấy có phần kích thích như đang vụngtrộm, nhưng rõ ràng chỉ mới qua hôm qua đã quang minh chính đại đưa vàophòng... Từ đó có thể thấy, đàn ông đúng là loài động vật bỉ ổi.Ánh mắt y lóe lên vẻ dịu dàng, nụ cười hiện lên trên gương mặt: "Chúng ta đimua đậu hũ về ăn."Sáng sớm, thành Đạm Châu rất yên tĩnh, đặc biệt là phủ bá tước càng không cóâm thanh dư thừa. Đạm Châu không lớn, thậm chí người đang sống trong thànhcòn có thể nghe được tiếng gà gáy chó sủa từ các làng xóm ngoài thành. Nếuchú tâm lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng nhà ai đổ nước vệ sinh, tiếng nhàai đang đun nước chuẩn bị bữa sáng. Chợ bán thức ăn ở đằng xa đã thức dậy từsớm, rao rau quả xanh mơn mởn và thịt tươi để mời gọi các vị phu nhân nội trợdậy sớm.Buổi sáng mùa hè, không khí trong lành, hai người Phạm Nhàn và Tư Tư dạobước trên con đường yên tĩnh trong thành, tới bên chợ thức ăn quen thuộc. Yngửi mùi vị càng lúc càng đậm trong không khí, lắc đầu thỏa mãn nói: "Hai nămqua đúng là ta cũng ít tới chỗ này."Tư Tư nhìn hắn từ mé bên, trong lòng thầm nghĩ, đường đường Khâm sai đạinhân tất nhiên là không còn cơ hội đi mua thức ăn.