Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 842: Hôm nay Đạm Châu không có đậu hũ 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tư Tư vẻ mặt tươi cười quay đầu lại nhìn Đông Nhi một cái, nói: "Tỷ tỷ, cóphải chừng đó không?"Đông Nhi vẫn chìm đắm trong nỗi kinh ngạc, hơi bối rối gật gật đầu.Tư Tư nhìn Phạm Nhàn bên kia một cái, tất nhiên cô nàng này cũng hiểu tâm tưcủa Phạm Nhàn, bèn quay về phía đám nam nhân kia cười nói: "Ta cũng thấyrồi, các vị cũng có ý che chở tỷ tỷ nhà ta, tâm ý này ta xin thay mặt công tử nhàta cảm ơn." Nói xong, cô lấy từ trong tay áo ra một tấm ngân phiếu nhỏ, đưa tới,dịu dàng nói: "Ngày sau phiền các ngươi chiếu cố cửa hàng này nhiều hơn."Gã cao to kia nhận lấy tấm ngân phiếu xem thử, trên phiếu ghi giá trị hai mươilạng. Gã không khỏi lộ vẻ đau khổ muốn trả lại, nhưng lại liếc mắt nhìn quagương mặt không chút cảm xúc của vị công tử đang đứng sau tiệm đậu hũ, gãkhông dám nói thêm một lời nào nữa, run rẩy đám: "Không dám, không dám,chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."Khi nói xong, gã vội vàng kéo mấy tên thuộc hạ vẫn còn ngây ngốc đứng đằngsau, nhanh chóng đi khỏi. Lúc đi ngang qua bên cạnh Phạm Nhàn, gã cúi ngườisâu đến chấm đất, không dám nói một lời.Phạm Nhàn lắc đầu, bước vào tiệm đậu hũ, quay về phía Đông Nhi vẫn cònkhông tin vào mắt mình, tức tối nói: "Có tiền mà không dùng, sao phải đi vaynặng lãi?"Đông Nhi cố mỉm cười nhìn hắn y một chút, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, saongười lại đến đây?"Phạm Nhàn đầy oán trách nói: "Câu này tỷ tỷ hỏi cách đây mấy năm rồi, bâygiờ vẫn còn hỏi, tỷ là nha đầu của ta, ta đến thăm tỷ không được à?"Tư Tư đứng bên cạnh che miệng cười nói: "Vừa rồi cũng không biết ai đứngđằng đó không dám vào." Nói xong, Tư Tư đi tới bên Đông Nhi, thân mật nắmtay cô.Đông Nhi hơi bối rối, lau tay lên tà áo trước ngực mình, nở nụ cười dịu dàng.Phạm Nhàn chăm chú quan sát gương mặt Đông Nhi, ngắm nghía kỹ lưỡng hơnnhững nếp nhăn nổi lên nơi khóe mắt. Thời gian chưa quá vô tình, không hề đểlại dấu vết quá sâu trên gương mặt thiếu phụ này. Chẳng qua ngày ngày lo toanviệc nhà và chuyện làm ăn, đôi lúc có phần mệt mỏi. Đặc biệt khi đứng cùng TưTư, so với đại nha hoàn này vốn sống trong sung sướng an nhàn này, cô lại càngcó vẻ kham khổ.Phạm Nhàn thở dài, đột nhiên thấy không biết phải lựa lời nói thế nào, sầm mặtnói: "Tiểu nha đầu kia đâu?""Đang ở nhà với cha nó, cha của nó... sức khỏe không tốt." Đông Nhi nhìnPhạm Nhàn, mỉm cười dịu dàng thân thiết. Cô chăm sóc Phạm Nhàn từ nhỏ đếnlớn, đương nhiên cũng biết tâm tư của y, cũng có thể đoán được lý do y khóchịu. Đông Nhi nhẹ nhàng nói: "Tiền mà thiếu gia đưa, chúng ta không dámdùng phung phí, cả lại vẫn có thể duy..."Không đợi cô nói hết lời, Phạm Nhàn tức tối vung tay lên, nói: "Dẫn ta đến nhàtỷ ngồi nói chuyện."Đông Nhi nhìn qua cửa hàng đậu hũ của mình, lúng túng không biết phải nói gì.Phạm Nhàn nổi giận nói: "Cái sạp hàng bỏ đi, còn để ý làm gì? Năm xưa ta nênlàm gắt, cái gì mà cuộc sống bình thản chứ, tỷ cứ đi theo ta, làm sao phải chịucảnh bẩn thỉu như thế này."Thấy y nổi giận, Đông Nhi không dám nói thêm điều gì, Tư Tư bước tới nắmtay cô đi ra phía ngoại chợ thức ăn.Phạm Nhàn theo hai người rời khỏi tiệm đậu, lạnh lùng đảo mắt đáp lại nhữngcặp mắt quan sát trong chợ thức ăn xung quanh. Y suy nghĩ một chút, lại cầmhai miếng đậu hũ đã chuẩn bị sẵn lên tay, sau đó mới thong dong bước ra ngoài.Chờ đến khi y đi khỏi, toàn bộ chợ thức ăn mới bùng nổ như vỡ tổ. Lúc này, tấtcả những người bán hàng đều nhận ra y là ai, không thể không chìm vào trongnỗi khiếp sợ và phấn khích.Khâm sai đại nhân tới chợ thức ăn, đây là tin tức thú vị biết bao, đặc biệt là cócả đại nha hoàn năm xưa, khiến người ta không khỏi suy đoán về nàng Tây Thiđậu hũ."Nhìn thấy không, ta đã nói mà... Phạm thiếu gia là người nhớ tình cũ, đã trở vềĐạm Châu, đương nhiên cũng muốn đến thăm Đông Nhi tỷ."Có người tặc lưỡi thở dài: "Khâm sai đại nhân, đây là chức quan lớn đến mứcnào, mà vẫn nhớ tình cũ như vậy."Có người nói linh tinh, lại có người mắng trả: "Ngươi không thấy Tư Tư tỷcũng tới à? Nếu các ngươi còn dám nói linh tinh, cẩn thận người trong phủ đếnđưa các ngươi tới miền tây đánh người Hồ đấy!"Tạm gác lại chuyện trong chợ thức ăn bàn tán luyên thuyên ra sao, uy danh củaPhạm phủ và tiếng tăm của Phạm Nhàn ở đó, một số lời đồn đại vô căn cứ sẽ tựđộng kết thúc. Chỉ có điều là Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiện, cửa hàng đậu hũđột nhiên ngừng buôn bán, đã đẩy chợ thức ăn vốn náo nhiệt lên mức náo nhiệtnhất.Lúc này không ai ngờ được, hôm nay cả thành Đạm Châu đều không có đậu hũmà ăn.
Tư Tư vẻ mặt tươi cười quay đầu lại nhìn Đông Nhi một cái, nói: "Tỷ tỷ, có
phải chừng đó không?"
Đông Nhi vẫn chìm đắm trong nỗi kinh ngạc, hơi bối rối gật gật đầu.
Tư Tư nhìn Phạm Nhàn bên kia một cái, tất nhiên cô nàng này cũng hiểu tâm tư
của Phạm Nhàn, bèn quay về phía đám nam nhân kia cười nói: "Ta cũng thấy
rồi, các vị cũng có ý che chở tỷ tỷ nhà ta, tâm ý này ta xin thay mặt công tử nhà
ta cảm ơn." Nói xong, cô lấy từ trong tay áo ra một tấm ngân phiếu nhỏ, đưa tới,
dịu dàng nói: "Ngày sau phiền các ngươi chiếu cố cửa hàng này nhiều hơn."
Gã cao to kia nhận lấy tấm ngân phiếu xem thử, trên phiếu ghi giá trị hai mươi
lạng. Gã không khỏi lộ vẻ đau khổ muốn trả lại, nhưng lại liếc mắt nhìn qua
gương mặt không chút cảm xúc của vị công tử đang đứng sau tiệm đậu hũ, gã
không dám nói thêm một lời nào nữa, run rẩy đám: "Không dám, không dám,
chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."
Khi nói xong, gã vội vàng kéo mấy tên thuộc hạ vẫn còn ngây ngốc đứng đằng
sau, nhanh chóng đi khỏi. Lúc đi ngang qua bên cạnh Phạm Nhàn, gã cúi người
sâu đến chấm đất, không dám nói một lời.
Phạm Nhàn lắc đầu, bước vào tiệm đậu hũ, quay về phía Đông Nhi vẫn còn
không tin vào mắt mình, tức tối nói: "Có tiền mà không dùng, sao phải đi vay
nặng lãi?"
Đông Nhi cố mỉm cười nhìn hắn y một chút, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, sao
người lại đến đây?"
Phạm Nhàn đầy oán trách nói: "Câu này tỷ tỷ hỏi cách đây mấy năm rồi, bây
giờ vẫn còn hỏi, tỷ là nha đầu của ta, ta đến thăm tỷ không được à?"
Tư Tư đứng bên cạnh che miệng cười nói: "Vừa rồi cũng không biết ai đứng
đằng đó không dám vào." Nói xong, Tư Tư đi tới bên Đông Nhi, thân mật nắm
tay cô.
Đông Nhi hơi bối rối, lau tay lên tà áo trước ngực mình, nở nụ cười dịu dàng.
Phạm Nhàn chăm chú quan sát gương mặt Đông Nhi, ngắm nghía kỹ lưỡng hơn
những nếp nhăn nổi lên nơi khóe mắt. Thời gian chưa quá vô tình, không hề để
lại dấu vết quá sâu trên gương mặt thiếu phụ này. Chẳng qua ngày ngày lo toan
việc nhà và chuyện làm ăn, đôi lúc có phần mệt mỏi. Đặc biệt khi đứng cùng Tư
Tư, so với đại nha hoàn này vốn sống trong sung sướng an nhàn này, cô lại càng
có vẻ kham khổ.
Phạm Nhàn thở dài, đột nhiên thấy không biết phải lựa lời nói thế nào, sầm mặt
nói: "Tiểu nha đầu kia đâu?"
"Đang ở nhà với cha nó, cha của nó... sức khỏe không tốt." Đông Nhi nhìn
Phạm Nhàn, mỉm cười dịu dàng thân thiết. Cô chăm sóc Phạm Nhàn từ nhỏ đến
lớn, đương nhiên cũng biết tâm tư của y, cũng có thể đoán được lý do y khó
chịu. Đông Nhi nhẹ nhàng nói: "Tiền mà thiếu gia đưa, chúng ta không dám
dùng phung phí, cả lại vẫn có thể duy..."
Không đợi cô nói hết lời, Phạm Nhàn tức tối vung tay lên, nói: "Dẫn ta đến nhà
tỷ ngồi nói chuyện."
Đông Nhi nhìn qua cửa hàng đậu hũ của mình, lúng túng không biết phải nói gì.
Phạm Nhàn nổi giận nói: "Cái sạp hàng bỏ đi, còn để ý làm gì? Năm xưa ta nên
làm gắt, cái gì mà cuộc sống bình thản chứ, tỷ cứ đi theo ta, làm sao phải chịu
cảnh bẩn thỉu như thế này."
Thấy y nổi giận, Đông Nhi không dám nói thêm điều gì, Tư Tư bước tới nắm
tay cô đi ra phía ngoại chợ thức ăn.
Phạm Nhàn theo hai người rời khỏi tiệm đậu, lạnh lùng đảo mắt đáp lại những
cặp mắt quan sát trong chợ thức ăn xung quanh. Y suy nghĩ một chút, lại cầm
hai miếng đậu hũ đã chuẩn bị sẵn lên tay, sau đó mới thong dong bước ra ngoài.
Chờ đến khi y đi khỏi, toàn bộ chợ thức ăn mới bùng nổ như vỡ tổ. Lúc này, tất
cả những người bán hàng đều nhận ra y là ai, không thể không chìm vào trong
nỗi khiếp sợ và phấn khích.
Khâm sai đại nhân tới chợ thức ăn, đây là tin tức thú vị biết bao, đặc biệt là có
cả đại nha hoàn năm xưa, khiến người ta không khỏi suy đoán về nàng Tây Thi
đậu hũ.
"Nhìn thấy không, ta đã nói mà... Phạm thiếu gia là người nhớ tình cũ, đã trở về
Đạm Châu, đương nhiên cũng muốn đến thăm Đông Nhi tỷ."
Có người tặc lưỡi thở dài: "Khâm sai đại nhân, đây là chức quan lớn đến mức
nào, mà vẫn nhớ tình cũ như vậy."
Có người nói linh tinh, lại có người mắng trả: "Ngươi không thấy Tư Tư tỷ
cũng tới à? Nếu các ngươi còn dám nói linh tinh, cẩn thận người trong phủ đến
đưa các ngươi tới miền tây đánh người Hồ đấy!"
Tạm gác lại chuyện trong chợ thức ăn bàn tán luyên thuyên ra sao, uy danh của
Phạm phủ và tiếng tăm của Phạm Nhàn ở đó, một số lời đồn đại vô căn cứ sẽ tự
động kết thúc. Chỉ có điều là Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiện, cửa hàng đậu hũ
đột nhiên ngừng buôn bán, đã đẩy chợ thức ăn vốn náo nhiệt lên mức náo nhiệt
nhất.
Lúc này không ai ngờ được, hôm nay cả thành Đạm Châu đều không có đậu hũ
mà ăn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tư Tư vẻ mặt tươi cười quay đầu lại nhìn Đông Nhi một cái, nói: "Tỷ tỷ, cóphải chừng đó không?"Đông Nhi vẫn chìm đắm trong nỗi kinh ngạc, hơi bối rối gật gật đầu.Tư Tư nhìn Phạm Nhàn bên kia một cái, tất nhiên cô nàng này cũng hiểu tâm tưcủa Phạm Nhàn, bèn quay về phía đám nam nhân kia cười nói: "Ta cũng thấyrồi, các vị cũng có ý che chở tỷ tỷ nhà ta, tâm ý này ta xin thay mặt công tử nhàta cảm ơn." Nói xong, cô lấy từ trong tay áo ra một tấm ngân phiếu nhỏ, đưa tới,dịu dàng nói: "Ngày sau phiền các ngươi chiếu cố cửa hàng này nhiều hơn."Gã cao to kia nhận lấy tấm ngân phiếu xem thử, trên phiếu ghi giá trị hai mươilạng. Gã không khỏi lộ vẻ đau khổ muốn trả lại, nhưng lại liếc mắt nhìn quagương mặt không chút cảm xúc của vị công tử đang đứng sau tiệm đậu hũ, gãkhông dám nói thêm một lời nào nữa, run rẩy đám: "Không dám, không dám,chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."Khi nói xong, gã vội vàng kéo mấy tên thuộc hạ vẫn còn ngây ngốc đứng đằngsau, nhanh chóng đi khỏi. Lúc đi ngang qua bên cạnh Phạm Nhàn, gã cúi ngườisâu đến chấm đất, không dám nói một lời.Phạm Nhàn lắc đầu, bước vào tiệm đậu hũ, quay về phía Đông Nhi vẫn cònkhông tin vào mắt mình, tức tối nói: "Có tiền mà không dùng, sao phải đi vaynặng lãi?"Đông Nhi cố mỉm cười nhìn hắn y một chút, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, saongười lại đến đây?"Phạm Nhàn đầy oán trách nói: "Câu này tỷ tỷ hỏi cách đây mấy năm rồi, bâygiờ vẫn còn hỏi, tỷ là nha đầu của ta, ta đến thăm tỷ không được à?"Tư Tư đứng bên cạnh che miệng cười nói: "Vừa rồi cũng không biết ai đứngđằng đó không dám vào." Nói xong, Tư Tư đi tới bên Đông Nhi, thân mật nắmtay cô.Đông Nhi hơi bối rối, lau tay lên tà áo trước ngực mình, nở nụ cười dịu dàng.Phạm Nhàn chăm chú quan sát gương mặt Đông Nhi, ngắm nghía kỹ lưỡng hơnnhững nếp nhăn nổi lên nơi khóe mắt. Thời gian chưa quá vô tình, không hề đểlại dấu vết quá sâu trên gương mặt thiếu phụ này. Chẳng qua ngày ngày lo toanviệc nhà và chuyện làm ăn, đôi lúc có phần mệt mỏi. Đặc biệt khi đứng cùng TưTư, so với đại nha hoàn này vốn sống trong sung sướng an nhàn này, cô lại càngcó vẻ kham khổ.Phạm Nhàn thở dài, đột nhiên thấy không biết phải lựa lời nói thế nào, sầm mặtnói: "Tiểu nha đầu kia đâu?""Đang ở nhà với cha nó, cha của nó... sức khỏe không tốt." Đông Nhi nhìnPhạm Nhàn, mỉm cười dịu dàng thân thiết. Cô chăm sóc Phạm Nhàn từ nhỏ đếnlớn, đương nhiên cũng biết tâm tư của y, cũng có thể đoán được lý do y khóchịu. Đông Nhi nhẹ nhàng nói: "Tiền mà thiếu gia đưa, chúng ta không dámdùng phung phí, cả lại vẫn có thể duy..."Không đợi cô nói hết lời, Phạm Nhàn tức tối vung tay lên, nói: "Dẫn ta đến nhàtỷ ngồi nói chuyện."Đông Nhi nhìn qua cửa hàng đậu hũ của mình, lúng túng không biết phải nói gì.Phạm Nhàn nổi giận nói: "Cái sạp hàng bỏ đi, còn để ý làm gì? Năm xưa ta nênlàm gắt, cái gì mà cuộc sống bình thản chứ, tỷ cứ đi theo ta, làm sao phải chịucảnh bẩn thỉu như thế này."Thấy y nổi giận, Đông Nhi không dám nói thêm điều gì, Tư Tư bước tới nắmtay cô đi ra phía ngoại chợ thức ăn.Phạm Nhàn theo hai người rời khỏi tiệm đậu, lạnh lùng đảo mắt đáp lại nhữngcặp mắt quan sát trong chợ thức ăn xung quanh. Y suy nghĩ một chút, lại cầmhai miếng đậu hũ đã chuẩn bị sẵn lên tay, sau đó mới thong dong bước ra ngoài.Chờ đến khi y đi khỏi, toàn bộ chợ thức ăn mới bùng nổ như vỡ tổ. Lúc này, tấtcả những người bán hàng đều nhận ra y là ai, không thể không chìm vào trongnỗi khiếp sợ và phấn khích.Khâm sai đại nhân tới chợ thức ăn, đây là tin tức thú vị biết bao, đặc biệt là cócả đại nha hoàn năm xưa, khiến người ta không khỏi suy đoán về nàng Tây Thiđậu hũ."Nhìn thấy không, ta đã nói mà... Phạm thiếu gia là người nhớ tình cũ, đã trở vềĐạm Châu, đương nhiên cũng muốn đến thăm Đông Nhi tỷ."Có người tặc lưỡi thở dài: "Khâm sai đại nhân, đây là chức quan lớn đến mứcnào, mà vẫn nhớ tình cũ như vậy."Có người nói linh tinh, lại có người mắng trả: "Ngươi không thấy Tư Tư tỷcũng tới à? Nếu các ngươi còn dám nói linh tinh, cẩn thận người trong phủ đếnđưa các ngươi tới miền tây đánh người Hồ đấy!"Tạm gác lại chuyện trong chợ thức ăn bàn tán luyên thuyên ra sao, uy danh củaPhạm phủ và tiếng tăm của Phạm Nhàn ở đó, một số lời đồn đại vô căn cứ sẽ tựđộng kết thúc. Chỉ có điều là Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiện, cửa hàng đậu hũđột nhiên ngừng buôn bán, đã đẩy chợ thức ăn vốn náo nhiệt lên mức náo nhiệtnhất.Lúc này không ai ngờ được, hôm nay cả thành Đạm Châu đều không có đậu hũmà ăn.