Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 843: Chỉ theo độ thân thiết 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhà của Đông nhi nằm trong một khu nhỏ ở bên mé Đạm Châu, yên tĩnh ẩnkhuất trong hẻm sâu. Một căn nhà riêng lẻ như vậy tuy cũng không hiếm thấytrong thành Đạm Châu, nhưng giá trị của nó cũng không nhỏ. Nhà này, PhạmNhàn đã dùng tiền bán báo trong cung và tiền bán bút tích của Phan Linh, đặtmua vào thời điểm Đông nhi lập gia đình. Khi đó Phạm Nhàn đã hạ quyết tâm,Đông Nhi cũng không dám làm trái ý tứ của tiểu thiếu gia mười một tuổi, nênvẫn ở đến ngày hôm nay.Chỉ có điều vật dụng trong khu nhà này đều hơi cũ kỹ, Phạm Nhàn đi vào tronggian nhà, quan sát xung quanh một lượt, thấy nó cũng khá gọn gàng và sạch sẽ.Y gật đầu hài lòng, đặt hai miếng đậu hũ trong tay lên thớt đá, sau đó vắt chéotay sau lưng, bước vào sảnh chính.Đông nhi vội vàng pha trà, mang điểm tâm lên. Phạm Nhàn dừng bước, cườinói: "Có phải tỷ không phải không biết tính ta đâu, ta không thích ăn những thứnày."Đông Nhi nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Lúc đó mọi người trong phủ đều nói thiếugia là quái thai, một đứa trẻ mà lại không thích ăn đồ ăn vặt, mà thích gặmxương.""Đúng vậy, ta là quái thai." Phạm Nhàn thở dài nói:"Cũng chỉ có mọi người mớikhông thấy ta quái dị."Tư Tư lau qua trên giường nhỏ, biết rằng Phạm Nhàn cũng không để tâm tớimấy thứ này, bèn mời y ngồi xuống. Phạm Nhàn lắc đầu, kéo rèm phía bên tráisảnh chính, không chút do dự bước thẳng vào.Vừa bước vào bên trong, chỉ thấy một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đang cốgắng đứng dậy khỏi giường. Nam tử này có gương mặt đoan chính, có vẻ rấttrung hậu thật thà, có điều gương mặt hơi tái, xem ra sức khỏe không tốt.Vừa thấy Phạm Nhàn bước vào, Đông Nhi gấp tới mức giật bắn mình, nhanhchóng vào theo, nói: "Thiếu gia, đây là nơi ở của bệnh nhân, ngài vào làm gì?"Nam nhân trên giường là tướng công của Đông Nhi, họ Mạch. Hắn cũng đãđoán ra danh phận của người vừa đến.Từ khi biết Phạm thiếu gia sẽ trở về Đạm Châu, tuy hắn vẫn luôn bàn bạc vớiĐông nhi về việc liệu Phạm thiếu gia có tới thăm không; nhưng hắn cũng biếtthân phận và địa vị giữa hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ cần nghĩ đến việc nàythôi cũng thấy không thể nào. Vì thế, cả hai cũng yên tâm, không chuẩn bị gìthêm."Phạm thiếu gia, ngài đừng vào đây." Hắn hoảng loạn nói, có vẻ khá sợ hãi.Phạm Nhàn chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên hắn, đặt một tay lên mạch môn củahắn rồi ra hiệu bằng ánh mắt, bảo hắn bình tĩnh lại.Đông nhi đứng ở cửa, đoán chắc thiếu gia đang xem bệnh cho tướng công củamình, không khỏi nghi hoặc. Năm xưa ở trong phủ, cô từng thấy thiếu gia đọcsách thuốc, nhưng các đại phu trong thành Đạm Châu đều nói bệnh này khóchữa...Còn tướng công của cô càng căng thẳng mà chẳng có cách nào. Nhìn ngón taycủa Phạm Nhàn đặt lên mạch môn của mình, hắn thầm nghĩ, vị thiếu gia nàybây giờ không chỉ là Khâm sai đại nhân, mà theo như lời đồn đại trong thành,còn là hậu duệ của rồng... Sao thiếu gia lại xem bệnh cho mình? Hắn kích độngkhông thôi, vành mắt dần ướt đẫm.Trong phòng chìm vào tĩnh lặng, Tư Tư không vào nhà, chỉ đứng sau Đông Nhi,cẩn thận quan sát.Sau một lúc lâu, Phạm Nhàn buông ngón tay, mở đôi mắt ra, mỉm cười nói:"Thật tình cừo, là bệnh phổi, có thể chữa được."Nghe được câu này, hai phu thê Đông Nhi vui mừng quá đỗi, nhưng trong lòngvẫn còn chút nghi ngờ. Tư Tư đứng phía sau che miệng cười nói: "Hai ngườinhà tỷ cứ yên tâm đi, tiểu thư nhà chúng ta cũng mắc bệnh phổi, ngự y trongcung cũng không thể điều trị được, toàn là nhờ thiếu gia chữa khỏi."o O oNghe Tư Tư nói vậy, Đông Nhi và tướng công của cô đều không nén nổi vuimừng, liên tưởng lại những khó khăn trong nhà đã gặp phải suốt một năm quavì căn bệnh này, Đông Nhi càng không nhịn được nâng góc tay áo lên, cẩn thậntừng chút một lau khóe mắt mình.Phạm Nhàn bảo Đông Nhi chuẩn bị bút mực, sau một lúc hồi suy nghĩ, y viết ramột phương thuốc, kiểm tra lại hai lần, xác nhận không có vấn đề mới mới thổikhô tờ đơn rồi trao cho Đông Nhi, nhắc nhở phải pha thuốc đúng giờ, khôngđược tiếc chỗ bạc kia nữa.Đông Nhi nhẹ nhàng mỉm cười đáp ứng.Phạm Nhàn nhìn thần sắc cô là biết chưa chắc vị tỷ tỷ này đã nghe lời mình,không nhịn được nổi giận nói: "Có lý nào lại tự làm khổ mình?"Đông Nhi chỉ biết cười biết ơn nhưng cô không đáp lại lời nói này. Phạm Nhàncàng bực bội, hôm nay trời nắng nóng, y chỉ mặc một bộ áo mỏng, lại ở ĐạmChâu, không có gì phải lo lắng, nên không mang theo hộp thuốc. Y bèn quaysang nói với Tư Tư: "Buổi tối về nhớ nhắc ta kiếm vài viên thuốc."Y lại quay đầu sang phía tướng công của Đông Nhi, nhẹ nhàng nói: "Mạch TânNhi, thuốc này phải dùng thường xuyên, có điều ở Đạm Châu chắc không đủthuốc để bào chế. Sau vài ngày ta sẽ trở lại kinh đô, gia đình các ngươi cứ đitheo ta. Dù sao ngươi cũng là trụ cột của gia đình, ta cần hỏi ý kiến của ngươitrước, xem Đạm Châu có cái gì mà ngươi không thể từ bỏ được."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhà của Đông nhi nằm trong một khu nhỏ ở bên mé Đạm Châu, yên tĩnh ẩnkhuất trong hẻm sâu. Một căn nhà riêng lẻ như vậy tuy cũng không hiếm thấytrong thành Đạm Châu, nhưng giá trị của nó cũng không nhỏ. Nhà này, PhạmNhàn đã dùng tiền bán báo trong cung và tiền bán bút tích của Phan Linh, đặtmua vào thời điểm Đông nhi lập gia đình. Khi đó Phạm Nhàn đã hạ quyết tâm,Đông Nhi cũng không dám làm trái ý tứ của tiểu thiếu gia mười một tuổi, nênvẫn ở đến ngày hôm nay.Chỉ có điều vật dụng trong khu nhà này đều hơi cũ kỹ, Phạm Nhàn đi vào tronggian nhà, quan sát xung quanh một lượt, thấy nó cũng khá gọn gàng và sạch sẽ.Y gật đầu hài lòng, đặt hai miếng đậu hũ trong tay lên thớt đá, sau đó vắt chéotay sau lưng, bước vào sảnh chính.Đông nhi vội vàng pha trà, mang điểm tâm lên. Phạm Nhàn dừng bước, cườinói: "Có phải tỷ không phải không biết tính ta đâu, ta không thích ăn những thứnày."Đông Nhi nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Lúc đó mọi người trong phủ đều nói thiếugia là quái thai, một đứa trẻ mà lại không thích ăn đồ ăn vặt, mà thích gặmxương.""Đúng vậy, ta là quái thai." Phạm Nhàn thở dài nói:"Cũng chỉ có mọi người mớikhông thấy ta quái dị."Tư Tư lau qua trên giường nhỏ, biết rằng Phạm Nhàn cũng không để tâm tớimấy thứ này, bèn mời y ngồi xuống. Phạm Nhàn lắc đầu, kéo rèm phía bên tráisảnh chính, không chút do dự bước thẳng vào.Vừa bước vào bên trong, chỉ thấy một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đang cốgắng đứng dậy khỏi giường. Nam tử này có gương mặt đoan chính, có vẻ rấttrung hậu thật thà, có điều gương mặt hơi tái, xem ra sức khỏe không tốt.Vừa thấy Phạm Nhàn bước vào, Đông Nhi gấp tới mức giật bắn mình, nhanhchóng vào theo, nói: "Thiếu gia, đây là nơi ở của bệnh nhân, ngài vào làm gì?"Nam nhân trên giường là tướng công của Đông Nhi, họ Mạch. Hắn cũng đãđoán ra danh phận của người vừa đến.Từ khi biết Phạm thiếu gia sẽ trở về Đạm Châu, tuy hắn vẫn luôn bàn bạc vớiĐông nhi về việc liệu Phạm thiếu gia có tới thăm không; nhưng hắn cũng biếtthân phận và địa vị giữa hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ cần nghĩ đến việc nàythôi cũng thấy không thể nào. Vì thế, cả hai cũng yên tâm, không chuẩn bị gìthêm."Phạm thiếu gia, ngài đừng vào đây." Hắn hoảng loạn nói, có vẻ khá sợ hãi.Phạm Nhàn chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên hắn, đặt một tay lên mạch môn củahắn rồi ra hiệu bằng ánh mắt, bảo hắn bình tĩnh lại.Đông nhi đứng ở cửa, đoán chắc thiếu gia đang xem bệnh cho tướng công củamình, không khỏi nghi hoặc. Năm xưa ở trong phủ, cô từng thấy thiếu gia đọcsách thuốc, nhưng các đại phu trong thành Đạm Châu đều nói bệnh này khóchữa...Còn tướng công của cô càng căng thẳng mà chẳng có cách nào. Nhìn ngón taycủa Phạm Nhàn đặt lên mạch môn của mình, hắn thầm nghĩ, vị thiếu gia nàybây giờ không chỉ là Khâm sai đại nhân, mà theo như lời đồn đại trong thành,còn là hậu duệ của rồng... Sao thiếu gia lại xem bệnh cho mình? Hắn kích độngkhông thôi, vành mắt dần ướt đẫm.Trong phòng chìm vào tĩnh lặng, Tư Tư không vào nhà, chỉ đứng sau Đông Nhi,cẩn thận quan sát.Sau một lúc lâu, Phạm Nhàn buông ngón tay, mở đôi mắt ra, mỉm cười nói:"Thật tình cừo, là bệnh phổi, có thể chữa được."Nghe được câu này, hai phu thê Đông Nhi vui mừng quá đỗi, nhưng trong lòngvẫn còn chút nghi ngờ. Tư Tư đứng phía sau che miệng cười nói: "Hai ngườinhà tỷ cứ yên tâm đi, tiểu thư nhà chúng ta cũng mắc bệnh phổi, ngự y trongcung cũng không thể điều trị được, toàn là nhờ thiếu gia chữa khỏi."o O oNghe Tư Tư nói vậy, Đông Nhi và tướng công của cô đều không nén nổi vuimừng, liên tưởng lại những khó khăn trong nhà đã gặp phải suốt một năm quavì căn bệnh này, Đông Nhi càng không nhịn được nâng góc tay áo lên, cẩn thậntừng chút một lau khóe mắt mình.Phạm Nhàn bảo Đông Nhi chuẩn bị bút mực, sau một lúc hồi suy nghĩ, y viết ramột phương thuốc, kiểm tra lại hai lần, xác nhận không có vấn đề mới mới thổikhô tờ đơn rồi trao cho Đông Nhi, nhắc nhở phải pha thuốc đúng giờ, khôngđược tiếc chỗ bạc kia nữa.Đông Nhi nhẹ nhàng mỉm cười đáp ứng.Phạm Nhàn nhìn thần sắc cô là biết chưa chắc vị tỷ tỷ này đã nghe lời mình,không nhịn được nổi giận nói: "Có lý nào lại tự làm khổ mình?"Đông Nhi chỉ biết cười biết ơn nhưng cô không đáp lại lời nói này. Phạm Nhàncàng bực bội, hôm nay trời nắng nóng, y chỉ mặc một bộ áo mỏng, lại ở ĐạmChâu, không có gì phải lo lắng, nên không mang theo hộp thuốc. Y bèn quaysang nói với Tư Tư: "Buổi tối về nhớ nhắc ta kiếm vài viên thuốc."Y lại quay đầu sang phía tướng công của Đông Nhi, nhẹ nhàng nói: "Mạch TânNhi, thuốc này phải dùng thường xuyên, có điều ở Đạm Châu chắc không đủthuốc để bào chế. Sau vài ngày ta sẽ trở lại kinh đô, gia đình các ngươi cứ đitheo ta. Dù sao ngươi cũng là trụ cột của gia đình, ta cần hỏi ý kiến của ngươitrước, xem Đạm Châu có cái gì mà ngươi không thể từ bỏ được."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhà của Đông nhi nằm trong một khu nhỏ ở bên mé Đạm Châu, yên tĩnh ẩnkhuất trong hẻm sâu. Một căn nhà riêng lẻ như vậy tuy cũng không hiếm thấytrong thành Đạm Châu, nhưng giá trị của nó cũng không nhỏ. Nhà này, PhạmNhàn đã dùng tiền bán báo trong cung và tiền bán bút tích của Phan Linh, đặtmua vào thời điểm Đông nhi lập gia đình. Khi đó Phạm Nhàn đã hạ quyết tâm,Đông Nhi cũng không dám làm trái ý tứ của tiểu thiếu gia mười một tuổi, nênvẫn ở đến ngày hôm nay.Chỉ có điều vật dụng trong khu nhà này đều hơi cũ kỹ, Phạm Nhàn đi vào tronggian nhà, quan sát xung quanh một lượt, thấy nó cũng khá gọn gàng và sạch sẽ.Y gật đầu hài lòng, đặt hai miếng đậu hũ trong tay lên thớt đá, sau đó vắt chéotay sau lưng, bước vào sảnh chính.Đông nhi vội vàng pha trà, mang điểm tâm lên. Phạm Nhàn dừng bước, cườinói: "Có phải tỷ không phải không biết tính ta đâu, ta không thích ăn những thứnày."Đông Nhi nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Lúc đó mọi người trong phủ đều nói thiếugia là quái thai, một đứa trẻ mà lại không thích ăn đồ ăn vặt, mà thích gặmxương.""Đúng vậy, ta là quái thai." Phạm Nhàn thở dài nói:"Cũng chỉ có mọi người mớikhông thấy ta quái dị."Tư Tư lau qua trên giường nhỏ, biết rằng Phạm Nhàn cũng không để tâm tớimấy thứ này, bèn mời y ngồi xuống. Phạm Nhàn lắc đầu, kéo rèm phía bên tráisảnh chính, không chút do dự bước thẳng vào.Vừa bước vào bên trong, chỉ thấy một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đang cốgắng đứng dậy khỏi giường. Nam tử này có gương mặt đoan chính, có vẻ rấttrung hậu thật thà, có điều gương mặt hơi tái, xem ra sức khỏe không tốt.Vừa thấy Phạm Nhàn bước vào, Đông Nhi gấp tới mức giật bắn mình, nhanhchóng vào theo, nói: "Thiếu gia, đây là nơi ở của bệnh nhân, ngài vào làm gì?"Nam nhân trên giường là tướng công của Đông Nhi, họ Mạch. Hắn cũng đãđoán ra danh phận của người vừa đến.Từ khi biết Phạm thiếu gia sẽ trở về Đạm Châu, tuy hắn vẫn luôn bàn bạc vớiĐông nhi về việc liệu Phạm thiếu gia có tới thăm không; nhưng hắn cũng biếtthân phận và địa vị giữa hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ cần nghĩ đến việc nàythôi cũng thấy không thể nào. Vì thế, cả hai cũng yên tâm, không chuẩn bị gìthêm."Phạm thiếu gia, ngài đừng vào đây." Hắn hoảng loạn nói, có vẻ khá sợ hãi.Phạm Nhàn chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên hắn, đặt một tay lên mạch môn củahắn rồi ra hiệu bằng ánh mắt, bảo hắn bình tĩnh lại.Đông nhi đứng ở cửa, đoán chắc thiếu gia đang xem bệnh cho tướng công củamình, không khỏi nghi hoặc. Năm xưa ở trong phủ, cô từng thấy thiếu gia đọcsách thuốc, nhưng các đại phu trong thành Đạm Châu đều nói bệnh này khóchữa...Còn tướng công của cô càng căng thẳng mà chẳng có cách nào. Nhìn ngón taycủa Phạm Nhàn đặt lên mạch môn của mình, hắn thầm nghĩ, vị thiếu gia nàybây giờ không chỉ là Khâm sai đại nhân, mà theo như lời đồn đại trong thành,còn là hậu duệ của rồng... Sao thiếu gia lại xem bệnh cho mình? Hắn kích độngkhông thôi, vành mắt dần ướt đẫm.Trong phòng chìm vào tĩnh lặng, Tư Tư không vào nhà, chỉ đứng sau Đông Nhi,cẩn thận quan sát.Sau một lúc lâu, Phạm Nhàn buông ngón tay, mở đôi mắt ra, mỉm cười nói:"Thật tình cừo, là bệnh phổi, có thể chữa được."Nghe được câu này, hai phu thê Đông Nhi vui mừng quá đỗi, nhưng trong lòngvẫn còn chút nghi ngờ. Tư Tư đứng phía sau che miệng cười nói: "Hai ngườinhà tỷ cứ yên tâm đi, tiểu thư nhà chúng ta cũng mắc bệnh phổi, ngự y trongcung cũng không thể điều trị được, toàn là nhờ thiếu gia chữa khỏi."o O oNghe Tư Tư nói vậy, Đông Nhi và tướng công của cô đều không nén nổi vuimừng, liên tưởng lại những khó khăn trong nhà đã gặp phải suốt một năm quavì căn bệnh này, Đông Nhi càng không nhịn được nâng góc tay áo lên, cẩn thậntừng chút một lau khóe mắt mình.Phạm Nhàn bảo Đông Nhi chuẩn bị bút mực, sau một lúc hồi suy nghĩ, y viết ramột phương thuốc, kiểm tra lại hai lần, xác nhận không có vấn đề mới mới thổikhô tờ đơn rồi trao cho Đông Nhi, nhắc nhở phải pha thuốc đúng giờ, khôngđược tiếc chỗ bạc kia nữa.Đông Nhi nhẹ nhàng mỉm cười đáp ứng.Phạm Nhàn nhìn thần sắc cô là biết chưa chắc vị tỷ tỷ này đã nghe lời mình,không nhịn được nổi giận nói: "Có lý nào lại tự làm khổ mình?"Đông Nhi chỉ biết cười biết ơn nhưng cô không đáp lại lời nói này. Phạm Nhàncàng bực bội, hôm nay trời nắng nóng, y chỉ mặc một bộ áo mỏng, lại ở ĐạmChâu, không có gì phải lo lắng, nên không mang theo hộp thuốc. Y bèn quaysang nói với Tư Tư: "Buổi tối về nhớ nhắc ta kiếm vài viên thuốc."Y lại quay đầu sang phía tướng công của Đông Nhi, nhẹ nhàng nói: "Mạch TânNhi, thuốc này phải dùng thường xuyên, có điều ở Đạm Châu chắc không đủthuốc để bào chế. Sau vài ngày ta sẽ trở lại kinh đô, gia đình các ngươi cứ đitheo ta. Dù sao ngươi cũng là trụ cột của gia đình, ta cần hỏi ý kiến của ngươitrước, xem Đạm Châu có cái gì mà ngươi không thể từ bỏ được."

Chương 843: Chỉ theo độ thân thiết 1