Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 848: Những ngày trước khi rời khỏi Đạm Châu 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên cũng phải là nha đầu theo chân y mới có thể có loại phúc lợi nhưvậy. Nếu không có ngọn núi lớn như y làm chỗ dựa phía sau, với tính khí củabốn đại nha hoàn này, chỉ e vào đời là khó bước nổi nửa bước.Một đêm trôi qua không có giọng điệu dáng nói. Ngày hôm sau, thành ĐạmChâu bỗng có tin tức, nói là công tử nhà nào đó bị ai đó đạp một cho một cái,nôn ra vài bát máu tươi, phải nhanh chóng đại phu cứu chữa, hiện đang nằm rênrỉ trên giường.Không ai thấy kẻ đã hành hung, còn tác phong dân chúng Đạm Châu từ xưa đếnnay vẫn luôn chất phác, an ninh tốt, bách tính đều ngoan ngoãn trong bổn phậncủa mình, không có bất cứ dấu hiệu nổi loạn nào. Việc một công tử quyền quýbị đánh đập như vậy đúng là chưa từng nghe qua.Toàn bộ thành Đạm Châu đều kinh hãi. Tri châu đại nhân nổi giận, chuẩn bịđiều tra kỹ lưỡng vụ án này, tìm cho ra kẻ phạm tội và trả lại thể hiện lớn bằngtrời cho người thầy tiền nhiệm của mình. Có điều, sau khi sư gia ghé sát tai nóivài câu, Tri châu đại nhân lập tức bình tĩnh trở lại, về phòng tĩnh tâm của mìnhuống trà.Người thông minh trong Đạm Châu chậm rãi đoán ra nguyên nhân của sự việcnày, không ai dám bàn tán nhiều về nó. Còn quý phủ của vị công tử bị đánh kia,tuy trong lòng chắc chắn có oán hận nhưng càng không dám lên tiếng kêu oankhắp thiên hạ, thay vào đó còn cung khính cho người đến gian nhà nhỏ củaĐông Nhi, dâng cả hai tay đưa chi phí y thuốc thang và tiền bồi thường cho hainăm qua.Chuyện này nhanh chóng trôi qua, mọi người ở Đạm Châu biết thiếu gia nhà họPhạm không phải là người thích gây rối, chỉ phải cái hay người hay bênh ngườimình, cũng không quá lo lắng.Vài ngày sau, một mật chỉ tới từ kinh đô và một báo cáo tới từ Giang Nam việnđồng thời được đưa vào trong phủ bá tước. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn hai tờ giấymỏng manh kia, biết chuyến đi tới Đạm Châu của mình đã tới hồi kết thúc,trong lòng không khỏi dâng trào lên một chút tiếc nuối.Dù sao hắn cũng là Đề ti của Giám Sát viện, Khâm sai toàn quyền của khu vựcGiang Nam đường, hơn nữa vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, không thể nào họctheo Trần Bình Bình trốn ở nơi mà mình thích để dưỡng già.Cho dù Đạm Châu tốt đến mấy đi nữa cũng phải rời khỏi.Sáng ngày hôm sau, Đằng Tử Kinh dẫn theo Lâm Đại Bảo và Tam hoàng tử, lạira biển câu cá. Còn Phạm Nhàn cuối cùng cũng thực hiện lời hứa với Uyển Nhi,nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, chậm rãi bước đi trên mảnh đất Đạm Châu, cảmnhận bầu không khí nơi đây, tiến hành một chuyến du ngoạn phong phú ở ĐạmChâu trong suốt một ngày.Cặp phu thê trẻ tuổi cải trang qua một chút, đến chợ thức ăn náo nhiệt, đến bãicát bên bến tàu, ngắm những con chim trắng muốt xinh đẹp mà Hồng ThườngThanh ghét đến tận xương tủy, ngồi xổm ở cửa sau của phủ bá tước kể chuyệnvài chuyện, sau đó mới đến cửa hàng tạp hóa yên tĩnh đến cực điểm kia.Dọc đường Uyển Nhi luôn cười cách dịu dàng, mặc cho phu quân nắm tay mìnhrảo bước hoặc nhanh hoặc chậm. Cô biết, tất cả những thứ này đều là kí ức đẹpđẽ nhất của Phạm Nhàn. Hôm nay y dẫn mình theo, chính là hy vọng cô cũng cóthể chia sẻ phần dịu dàng đẹp đẽ nhất trong lòng y.Trong cửa hàng tạp hóa không một tiếng động, tro bụi vẫn đọng dày như trước.Hai phu thê đều là người lười, đương nhiên cũng lười dọn dẹp, chỉ đứng trongphòng, nhìn xung quanh kể lại chuyện về quá khứUyển Nhi im lặng lắng nghe Phạm Nhàn bùi ngùi hồi tưởng lại tuổi ấu thơ,trong lòng không khỏi rung động, nhận ra không chỉ cô sinh sống trong hoàngcung phải chịu căng thẳng và nguy hiểm, mà ngay cả tuổi ấu thơ của tướngcông nhà mình, ngoài vui sướng ra cũng có nhiều gian nan khốn khó như vậy.Cô nhẹ nhàng nắm lấy con dao thái rau, mỉm cười nói: "Thúc thúc kia đã dùngcon dao này để thái chỉ củ cải cho chàng nhắm rượu à?"Phạm Nhàn tươi cười, gật đầu.Cô Uyển Nhi lườm y một cái, nói: "Mới tí tuổi đã uống cao lương, không sợ saychết à?"Phạm Nhàn chỉ cười mà không nói gì.Lâm Uyển Nhi đột nhiên mở to đôi mắt tròn của mình, tò mò hỏi: "Vách đá màchàng luyện công ở đâu? Có phải nó giống như con dốc trên Thương Sơnkhông? Chàng có thể dẫn thiếp tới xem được không?"Phạm Nhàn bỗng kinh ngạc nói: "Nơi đó rất hiểm trở, nàng không lên đượcđâu."Lâm Uyển Nhi à một tiếng, hai gò má tròn trịa lộ rõ vẻ tiếc nuối mãnh liệt.Phạm Nhàn nhìn cô, đột nhiên mở miệng nói: "Ôm chặt lấy ta."Lâm Uyển Nhi thoáng sửng sốt, chợt cười hì hì, hai tay vòng qua dưới cánh taycủa Phạm Nhàn, ôm chặt lấy y, giống như đêm hôm đó ở trên giường, chỉ e y cứthế biến mất, càng lo y sẽ đắm chìm trong không khí của Đạm Châu.

Đương nhiên cũng phải là nha đầu theo chân y mới có thể có loại phúc lợi như

vậy. Nếu không có ngọn núi lớn như y làm chỗ dựa phía sau, với tính khí của

bốn đại nha hoàn này, chỉ e vào đời là khó bước nổi nửa bước.

Một đêm trôi qua không có giọng điệu dáng nói. Ngày hôm sau, thành Đạm

Châu bỗng có tin tức, nói là công tử nhà nào đó bị ai đó đạp một cho một cái,

nôn ra vài bát máu tươi, phải nhanh chóng đại phu cứu chữa, hiện đang nằm rên

rỉ trên giường.

Không ai thấy kẻ đã hành hung, còn tác phong dân chúng Đạm Châu từ xưa đến

nay vẫn luôn chất phác, an ninh tốt, bách tính đều ngoan ngoãn trong bổn phận

của mình, không có bất cứ dấu hiệu nổi loạn nào. Việc một công tử quyền quý

bị đánh đập như vậy đúng là chưa từng nghe qua.

Toàn bộ thành Đạm Châu đều kinh hãi. Tri châu đại nhân nổi giận, chuẩn bị

điều tra kỹ lưỡng vụ án này, tìm cho ra kẻ phạm tội và trả lại thể hiện lớn bằng

trời cho người thầy tiền nhiệm của mình. Có điều, sau khi sư gia ghé sát tai nói

vài câu, Tri châu đại nhân lập tức bình tĩnh trở lại, về phòng tĩnh tâm của mình

uống trà.

Người thông minh trong Đạm Châu chậm rãi đoán ra nguyên nhân của sự việc

này, không ai dám bàn tán nhiều về nó. Còn quý phủ của vị công tử bị đánh kia,

tuy trong lòng chắc chắn có oán hận nhưng càng không dám lên tiếng kêu oan

khắp thiên hạ, thay vào đó còn cung khính cho người đến gian nhà nhỏ của

Đông Nhi, dâng cả hai tay đưa chi phí y thuốc thang và tiền bồi thường cho hai

năm qua.

Chuyện này nhanh chóng trôi qua, mọi người ở Đạm Châu biết thiếu gia nhà họ

Phạm không phải là người thích gây rối, chỉ phải cái hay người hay bênh người

mình, cũng không quá lo lắng.

Vài ngày sau, một mật chỉ tới từ kinh đô và một báo cáo tới từ Giang Nam viện

đồng thời được đưa vào trong phủ bá tước. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn hai tờ giấy

mỏng manh kia, biết chuyến đi tới Đạm Châu của mình đã tới hồi kết thúc,

trong lòng không khỏi dâng trào lên một chút tiếc nuối.

Dù sao hắn cũng là Đề ti của Giám Sát viện, Khâm sai toàn quyền của khu vực

Giang Nam đường, hơn nữa vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, không thể nào học

theo Trần Bình Bình trốn ở nơi mà mình thích để dưỡng già.

Cho dù Đạm Châu tốt đến mấy đi nữa cũng phải rời khỏi.

Sáng ngày hôm sau, Đằng Tử Kinh dẫn theo Lâm Đại Bảo và Tam hoàng tử, lại

ra biển câu cá. Còn Phạm Nhàn cuối cùng cũng thực hiện lời hứa với Uyển Nhi,

nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, chậm rãi bước đi trên mảnh đất Đạm Châu, cảm

nhận bầu không khí nơi đây, tiến hành một chuyến du ngoạn phong phú ở Đạm

Châu trong suốt một ngày.

Cặp phu thê trẻ tuổi cải trang qua một chút, đến chợ thức ăn náo nhiệt, đến bãi

cát bên bến tàu, ngắm những con chim trắng muốt xinh đẹp mà Hồng Thường

Thanh ghét đến tận xương tủy, ngồi xổm ở cửa sau của phủ bá tước kể chuyện

vài chuyện, sau đó mới đến cửa hàng tạp hóa yên tĩnh đến cực điểm kia.

Dọc đường Uyển Nhi luôn cười cách dịu dàng, mặc cho phu quân nắm tay mình

rảo bước hoặc nhanh hoặc chậm. Cô biết, tất cả những thứ này đều là kí ức đẹp

đẽ nhất của Phạm Nhàn. Hôm nay y dẫn mình theo, chính là hy vọng cô cũng có

thể chia sẻ phần dịu dàng đẹp đẽ nhất trong lòng y.

Trong cửa hàng tạp hóa không một tiếng động, tro bụi vẫn đọng dày như trước.

Hai phu thê đều là người lười, đương nhiên cũng lười dọn dẹp, chỉ đứng trong

phòng, nhìn xung quanh kể lại chuyện về quá khứ

Uyển Nhi im lặng lắng nghe Phạm Nhàn bùi ngùi hồi tưởng lại tuổi ấu thơ,

trong lòng không khỏi rung động, nhận ra không chỉ cô sinh sống trong hoàng

cung phải chịu căng thẳng và nguy hiểm, mà ngay cả tuổi ấu thơ của tướng

công nhà mình, ngoài vui sướng ra cũng có nhiều gian nan khốn khó như vậy.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy con dao thái rau, mỉm cười nói: "Thúc thúc kia đã dùng

con dao này để thái chỉ củ cải cho chàng nhắm rượu à?"

Phạm Nhàn tươi cười, gật đầu.

Cô Uyển Nhi lườm y một cái, nói: "Mới tí tuổi đã uống cao lương, không sợ say

chết à?"

Phạm Nhàn chỉ cười mà không nói gì.

Lâm Uyển Nhi đột nhiên mở to đôi mắt tròn của mình, tò mò hỏi: "Vách đá mà

chàng luyện công ở đâu? Có phải nó giống như con dốc trên Thương Sơn

không? Chàng có thể dẫn thiếp tới xem được không?"

Phạm Nhàn bỗng kinh ngạc nói: "Nơi đó rất hiểm trở, nàng không lên được

đâu."

Lâm Uyển Nhi à một tiếng, hai gò má tròn trịa lộ rõ vẻ tiếc nuối mãnh liệt.

Phạm Nhàn nhìn cô, đột nhiên mở miệng nói: "Ôm chặt lấy ta."

Lâm Uyển Nhi thoáng sửng sốt, chợt cười hì hì, hai tay vòng qua dưới cánh tay

của Phạm Nhàn, ôm chặt lấy y, giống như đêm hôm đó ở trên giường, chỉ e y cứ

thế biến mất, càng lo y sẽ đắm chìm trong không khí của Đạm Châu.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên cũng phải là nha đầu theo chân y mới có thể có loại phúc lợi nhưvậy. Nếu không có ngọn núi lớn như y làm chỗ dựa phía sau, với tính khí củabốn đại nha hoàn này, chỉ e vào đời là khó bước nổi nửa bước.Một đêm trôi qua không có giọng điệu dáng nói. Ngày hôm sau, thành ĐạmChâu bỗng có tin tức, nói là công tử nhà nào đó bị ai đó đạp một cho một cái,nôn ra vài bát máu tươi, phải nhanh chóng đại phu cứu chữa, hiện đang nằm rênrỉ trên giường.Không ai thấy kẻ đã hành hung, còn tác phong dân chúng Đạm Châu từ xưa đếnnay vẫn luôn chất phác, an ninh tốt, bách tính đều ngoan ngoãn trong bổn phậncủa mình, không có bất cứ dấu hiệu nổi loạn nào. Việc một công tử quyền quýbị đánh đập như vậy đúng là chưa từng nghe qua.Toàn bộ thành Đạm Châu đều kinh hãi. Tri châu đại nhân nổi giận, chuẩn bịđiều tra kỹ lưỡng vụ án này, tìm cho ra kẻ phạm tội và trả lại thể hiện lớn bằngtrời cho người thầy tiền nhiệm của mình. Có điều, sau khi sư gia ghé sát tai nóivài câu, Tri châu đại nhân lập tức bình tĩnh trở lại, về phòng tĩnh tâm của mìnhuống trà.Người thông minh trong Đạm Châu chậm rãi đoán ra nguyên nhân của sự việcnày, không ai dám bàn tán nhiều về nó. Còn quý phủ của vị công tử bị đánh kia,tuy trong lòng chắc chắn có oán hận nhưng càng không dám lên tiếng kêu oankhắp thiên hạ, thay vào đó còn cung khính cho người đến gian nhà nhỏ củaĐông Nhi, dâng cả hai tay đưa chi phí y thuốc thang và tiền bồi thường cho hainăm qua.Chuyện này nhanh chóng trôi qua, mọi người ở Đạm Châu biết thiếu gia nhà họPhạm không phải là người thích gây rối, chỉ phải cái hay người hay bênh ngườimình, cũng không quá lo lắng.Vài ngày sau, một mật chỉ tới từ kinh đô và một báo cáo tới từ Giang Nam việnđồng thời được đưa vào trong phủ bá tước. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn hai tờ giấymỏng manh kia, biết chuyến đi tới Đạm Châu của mình đã tới hồi kết thúc,trong lòng không khỏi dâng trào lên một chút tiếc nuối.Dù sao hắn cũng là Đề ti của Giám Sát viện, Khâm sai toàn quyền của khu vựcGiang Nam đường, hơn nữa vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, không thể nào họctheo Trần Bình Bình trốn ở nơi mà mình thích để dưỡng già.Cho dù Đạm Châu tốt đến mấy đi nữa cũng phải rời khỏi.Sáng ngày hôm sau, Đằng Tử Kinh dẫn theo Lâm Đại Bảo và Tam hoàng tử, lạira biển câu cá. Còn Phạm Nhàn cuối cùng cũng thực hiện lời hứa với Uyển Nhi,nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, chậm rãi bước đi trên mảnh đất Đạm Châu, cảmnhận bầu không khí nơi đây, tiến hành một chuyến du ngoạn phong phú ở ĐạmChâu trong suốt một ngày.Cặp phu thê trẻ tuổi cải trang qua một chút, đến chợ thức ăn náo nhiệt, đến bãicát bên bến tàu, ngắm những con chim trắng muốt xinh đẹp mà Hồng ThườngThanh ghét đến tận xương tủy, ngồi xổm ở cửa sau của phủ bá tước kể chuyệnvài chuyện, sau đó mới đến cửa hàng tạp hóa yên tĩnh đến cực điểm kia.Dọc đường Uyển Nhi luôn cười cách dịu dàng, mặc cho phu quân nắm tay mìnhrảo bước hoặc nhanh hoặc chậm. Cô biết, tất cả những thứ này đều là kí ức đẹpđẽ nhất của Phạm Nhàn. Hôm nay y dẫn mình theo, chính là hy vọng cô cũng cóthể chia sẻ phần dịu dàng đẹp đẽ nhất trong lòng y.Trong cửa hàng tạp hóa không một tiếng động, tro bụi vẫn đọng dày như trước.Hai phu thê đều là người lười, đương nhiên cũng lười dọn dẹp, chỉ đứng trongphòng, nhìn xung quanh kể lại chuyện về quá khứUyển Nhi im lặng lắng nghe Phạm Nhàn bùi ngùi hồi tưởng lại tuổi ấu thơ,trong lòng không khỏi rung động, nhận ra không chỉ cô sinh sống trong hoàngcung phải chịu căng thẳng và nguy hiểm, mà ngay cả tuổi ấu thơ của tướngcông nhà mình, ngoài vui sướng ra cũng có nhiều gian nan khốn khó như vậy.Cô nhẹ nhàng nắm lấy con dao thái rau, mỉm cười nói: "Thúc thúc kia đã dùngcon dao này để thái chỉ củ cải cho chàng nhắm rượu à?"Phạm Nhàn tươi cười, gật đầu.Cô Uyển Nhi lườm y một cái, nói: "Mới tí tuổi đã uống cao lương, không sợ saychết à?"Phạm Nhàn chỉ cười mà không nói gì.Lâm Uyển Nhi đột nhiên mở to đôi mắt tròn của mình, tò mò hỏi: "Vách đá màchàng luyện công ở đâu? Có phải nó giống như con dốc trên Thương Sơnkhông? Chàng có thể dẫn thiếp tới xem được không?"Phạm Nhàn bỗng kinh ngạc nói: "Nơi đó rất hiểm trở, nàng không lên đượcđâu."Lâm Uyển Nhi à một tiếng, hai gò má tròn trịa lộ rõ vẻ tiếc nuối mãnh liệt.Phạm Nhàn nhìn cô, đột nhiên mở miệng nói: "Ôm chặt lấy ta."Lâm Uyển Nhi thoáng sửng sốt, chợt cười hì hì, hai tay vòng qua dưới cánh taycủa Phạm Nhàn, ôm chặt lấy y, giống như đêm hôm đó ở trên giường, chỉ e y cứthế biến mất, càng lo y sẽ đắm chìm trong không khí của Đạm Châu.

Chương 848: Những ngày trước khi rời khỏi Đạm Châu 1