Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 850: Những ngày trước khi rời khỏi Đạm Châu 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chuyến viếng thăm Đạm Châu đã kết thúc như vậy. Chỉ có điều trước khi rờikhỏi, Phạm Nhàn đã ghé thăm thư phòng của lão thái thái, thì thầm với bà cảnửa ngày. Dựa theo tin tức từ kinh đô đưa tới, hai bà cháu trông có vẻ ôn hòanhất nhưng thực chất lại là lạnh lùng nhất đã tiến hành một cuộc đối thoạinghiêm túc.Khi rời thư phòng, gương mặt Phạm Nhàn hơi nặng nề.Quay lại trong phòng, Uyển Nhi cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy?""Không có gì nghiêm trọng." Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh trả lời:"Việc Ngự Sử trong triều dâng thư là điều đương nhiên. Ta được phái tới khuvực Giang Nam để làm Khâm sai, nhưng lại chạy đến Đạm Châu chơi, chắcchắn đã làm chướng mắt rất nhiều người. Mấu chốt là, ta nghe được một tin tứckhông mấy dễ chịu.""Tin tức gì?" Uyển Nhi thấy trên mặt phu quân của mình lóe lên vẻ buồn bựchiếm thấy, không nhịn được bật cười: "Mà khiến chàng cũng phải bối rối."Phạm Nhàn thở dài, cười khổ: "Vào dịp tết, Yến Tiểu Ất cũng sẽ về kinh đô báocáo công việc, ước tính sẽ cùng thời điểm ta về kinh đô."Yến Tiểu Ất? Chinh Bắc Đại đô đốc của Khánh Quốc, nguyên là Đại thống lĩnhcủa cấm quân, cường giả siêu cấp cửu phẩm uy danh hiển hách của KhánhQuốc... Mấu chốt nhất ở chỗ, hắn là tâm phúc của Trưởng công chúa, lại rất códanh vọng trong quân, ngay cả bệ hạ cũng không dám tùy tiện ra tay trấn áp hắnkhi chưa có chứng cứ.Và một nhân vật như hắn trở về kinh đô, chắc chắn sẽ đối đầu trực tiếp vớiPhạm Nhàn.Tến tận hôm nay Phạm Nhàn vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi lẻn vào hoàng cung, yđã từng gặp phải một mũi tên kinh thiên động địa.o O oUyển Nhi cau mày hỏi: "Chẳng lẽ... hội nghị quân sự trước điện lại được khôiphục?"Phạm Nhàn giật mình nhìn cô một cái, sau đó bật cười, xoa đầu đầu cô, thầmnghĩ thê tử mình đúng là nhạy bén trong phương diện này. Y gật đầu nói: "Nghenói là ý kiến của Khu Mật viện, quân đội đề nghị khôi phục hội nghị quân sự, đểcủng cố sĩ khí dân chúng trong nước.""Bệ hạ phản ứng thế nào?" Uyển Nhi lo lắng hỏi. Trong lòng cô thầm hiểu,Khánh Quốc là quốc gia gần đoạt được cả thiên hạ, luôn coi trọng quân công.Chỉ có điều sau ba lần phạt bắc, bệ hạ đã dành thời gian để điều dưỡng sinh lợi,chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo. Hoàng đế cũng đưa ánh mắt sang hướng văntrị, từ vài năm trước đã tạm dừng hội nghị quân sự quan trọng hàng năm."Đương nhiên bệ hạ sẽ không phản đối." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đây vốn làmột việc tốt, triều đình yên ổn quá lâu, thậm chí quân đội ở Giao Châu cũng đãbiến chất, đương nhiên cần một lý do để ổn định quân tâm."Lâm Uyển Nhi im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: "Chỉ sợ... là nhắm vàochàng.""Ta là quan văn." Phạm Nhàn cười nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rõ ràngcó vấn đề. Cái nhìn của y và Nhị hoàng tử lúc ở trên sông Lưu Tinh khônggiống nhau. Nhị hoàng tử luôn cho rằng Hoàng đế bảo Phạm Nhàn tới xử lýchuyện thủy quân Giao Châu là để Phạm Nhàn tiếp xúc và làm quen với côngviệc quân sự. Nhưng Phạm Nhàn lại thấy, suy nghĩ của vị "Phụ hoàng" ươngngạnh tới cực điểm của mình là hoàn toàn ngược lại. Y đã giết Thường Côn,hãm hại Đảng Kiêu Ba, cho dù là phe phái nào trong quân đội, chỉ e những vịđại soái tướng quân này đều âm thầm oán hận y.Bệ hạ vẫn không muốn để Đề Ti Giám Sát viện tới dịu dàng chạm vàobinhquyền...Uyển Nhi nhìn y, thở dài nói: "Chàng là quan văn, nhưng... chàng cũng là mộtcao thủ võ đạo mà thiên hạ đều biết."Phạm Nhàn nhướn mày nói: "Ý của nàng là, sau khi Yến Tiểu Ất trở về kinh đô,là muốn trên khiêu chiến ta trên hội nghĩ quân sự?" Người Khánh Quốc mê võnghệ, cho dù những năm gần đây bầu không khí dần dần suy giảm, nhưng ý vịmãnh liệt ăn sâu trong lòng dân chúng và quan viên vẫn không thể xóa bỏ. Vídụ như Diệp Linh Nhi có thể ném dao khiêu chiến Phạm Nhàn bên ngoài biệtviện hoàng cung, chuyện quyết đấu ở Khánh Quốc vẫn luôn hợp pháp, huốngchi là trong bối cảnh hội nghị quân sự trước điện, không ai muốn lùi bước.Nhưng Phạm Nhàn lại sẵn lòng lùi bước, y lạnh lùng cười nói: "Đúng là ấu trĩ.Hắn muốn đánh với ta là ta phải đánh với hắn à?"Trong lòng y, võ công được dùng để giết người chứ không phải để đấm đá quyếtđấu. Nếu muốn giết người, Phạm Nhàn tự nhận mình có vô số cách thức hiệuquả và an toàn hơn. Quyết đấu? Trò chơi của trẻ con. Phạm Nhàn đột nhiên cảmthấy quân đội Khánh Quốc có phần trẻ con, không khỏi khịt mũi coi thường.Uyển Nhi thở dài, đừng nói: "Biện pháp này tuy trực tiếp và hiệu quả, nhưngthật sự ngu xuẩn... Chắc chắn mẫu thân sẽ không ngốc đến mức để Yến Tiểu Ấtkhiêu chiến với chàng trong cung. Dù thắng hay thua, Yến Tiểu Ất cũng khôngdám gây tổn thương gì cho chàng ngay dưới sự chứng kiến của bệ hạ. Vì vậy,thiếp cũng thấy khó mà hiểu được đạo lý nằm trong vấn đề này, có thể chúng tađang nhìn sai hướng, Yến Tiểu Ất là Chinh Bắc Đại đô đốc, đã hai năm chưa vềkinh đô, cũng đã đến lúc báo cáo công việc mới đúng."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chuyến viếng thăm Đạm Châu đã kết thúc như vậy. Chỉ có điều trước khi rờikhỏi, Phạm Nhàn đã ghé thăm thư phòng của lão thái thái, thì thầm với bà cảnửa ngày. Dựa theo tin tức từ kinh đô đưa tới, hai bà cháu trông có vẻ ôn hòanhất nhưng thực chất lại là lạnh lùng nhất đã tiến hành một cuộc đối thoạinghiêm túc.Khi rời thư phòng, gương mặt Phạm Nhàn hơi nặng nề.Quay lại trong phòng, Uyển Nhi cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy?""Không có gì nghiêm trọng." Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh trả lời:"Việc Ngự Sử trong triều dâng thư là điều đương nhiên. Ta được phái tới khuvực Giang Nam để làm Khâm sai, nhưng lại chạy đến Đạm Châu chơi, chắcchắn đã làm chướng mắt rất nhiều người. Mấu chốt là, ta nghe được một tin tứckhông mấy dễ chịu.""Tin tức gì?" Uyển Nhi thấy trên mặt phu quân của mình lóe lên vẻ buồn bựchiếm thấy, không nhịn được bật cười: "Mà khiến chàng cũng phải bối rối."Phạm Nhàn thở dài, cười khổ: "Vào dịp tết, Yến Tiểu Ất cũng sẽ về kinh đô báocáo công việc, ước tính sẽ cùng thời điểm ta về kinh đô."Yến Tiểu Ất? Chinh Bắc Đại đô đốc của Khánh Quốc, nguyên là Đại thống lĩnhcủa cấm quân, cường giả siêu cấp cửu phẩm uy danh hiển hách của KhánhQuốc... Mấu chốt nhất ở chỗ, hắn là tâm phúc của Trưởng công chúa, lại rất códanh vọng trong quân, ngay cả bệ hạ cũng không dám tùy tiện ra tay trấn áp hắnkhi chưa có chứng cứ.Và một nhân vật như hắn trở về kinh đô, chắc chắn sẽ đối đầu trực tiếp vớiPhạm Nhàn.Tến tận hôm nay Phạm Nhàn vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi lẻn vào hoàng cung, yđã từng gặp phải một mũi tên kinh thiên động địa.o O oUyển Nhi cau mày hỏi: "Chẳng lẽ... hội nghị quân sự trước điện lại được khôiphục?"Phạm Nhàn giật mình nhìn cô một cái, sau đó bật cười, xoa đầu đầu cô, thầmnghĩ thê tử mình đúng là nhạy bén trong phương diện này. Y gật đầu nói: "Nghenói là ý kiến của Khu Mật viện, quân đội đề nghị khôi phục hội nghị quân sự, đểcủng cố sĩ khí dân chúng trong nước.""Bệ hạ phản ứng thế nào?" Uyển Nhi lo lắng hỏi. Trong lòng cô thầm hiểu,Khánh Quốc là quốc gia gần đoạt được cả thiên hạ, luôn coi trọng quân công.Chỉ có điều sau ba lần phạt bắc, bệ hạ đã dành thời gian để điều dưỡng sinh lợi,chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo. Hoàng đế cũng đưa ánh mắt sang hướng văntrị, từ vài năm trước đã tạm dừng hội nghị quân sự quan trọng hàng năm."Đương nhiên bệ hạ sẽ không phản đối." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đây vốn làmột việc tốt, triều đình yên ổn quá lâu, thậm chí quân đội ở Giao Châu cũng đãbiến chất, đương nhiên cần một lý do để ổn định quân tâm."Lâm Uyển Nhi im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: "Chỉ sợ... là nhắm vàochàng.""Ta là quan văn." Phạm Nhàn cười nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rõ ràngcó vấn đề. Cái nhìn của y và Nhị hoàng tử lúc ở trên sông Lưu Tinh khônggiống nhau. Nhị hoàng tử luôn cho rằng Hoàng đế bảo Phạm Nhàn tới xử lýchuyện thủy quân Giao Châu là để Phạm Nhàn tiếp xúc và làm quen với côngviệc quân sự. Nhưng Phạm Nhàn lại thấy, suy nghĩ của vị "Phụ hoàng" ươngngạnh tới cực điểm của mình là hoàn toàn ngược lại. Y đã giết Thường Côn,hãm hại Đảng Kiêu Ba, cho dù là phe phái nào trong quân đội, chỉ e những vịđại soái tướng quân này đều âm thầm oán hận y.Bệ hạ vẫn không muốn để Đề Ti Giám Sát viện tới dịu dàng chạm vàobinhquyền...Uyển Nhi nhìn y, thở dài nói: "Chàng là quan văn, nhưng... chàng cũng là mộtcao thủ võ đạo mà thiên hạ đều biết."Phạm Nhàn nhướn mày nói: "Ý của nàng là, sau khi Yến Tiểu Ất trở về kinh đô,là muốn trên khiêu chiến ta trên hội nghĩ quân sự?" Người Khánh Quốc mê võnghệ, cho dù những năm gần đây bầu không khí dần dần suy giảm, nhưng ý vịmãnh liệt ăn sâu trong lòng dân chúng và quan viên vẫn không thể xóa bỏ. Vídụ như Diệp Linh Nhi có thể ném dao khiêu chiến Phạm Nhàn bên ngoài biệtviện hoàng cung, chuyện quyết đấu ở Khánh Quốc vẫn luôn hợp pháp, huốngchi là trong bối cảnh hội nghị quân sự trước điện, không ai muốn lùi bước.Nhưng Phạm Nhàn lại sẵn lòng lùi bước, y lạnh lùng cười nói: "Đúng là ấu trĩ.Hắn muốn đánh với ta là ta phải đánh với hắn à?"Trong lòng y, võ công được dùng để giết người chứ không phải để đấm đá quyếtđấu. Nếu muốn giết người, Phạm Nhàn tự nhận mình có vô số cách thức hiệuquả và an toàn hơn. Quyết đấu? Trò chơi của trẻ con. Phạm Nhàn đột nhiên cảmthấy quân đội Khánh Quốc có phần trẻ con, không khỏi khịt mũi coi thường.Uyển Nhi thở dài, đừng nói: "Biện pháp này tuy trực tiếp và hiệu quả, nhưngthật sự ngu xuẩn... Chắc chắn mẫu thân sẽ không ngốc đến mức để Yến Tiểu Ấtkhiêu chiến với chàng trong cung. Dù thắng hay thua, Yến Tiểu Ất cũng khôngdám gây tổn thương gì cho chàng ngay dưới sự chứng kiến của bệ hạ. Vì vậy,thiếp cũng thấy khó mà hiểu được đạo lý nằm trong vấn đề này, có thể chúng tađang nhìn sai hướng, Yến Tiểu Ất là Chinh Bắc Đại đô đốc, đã hai năm chưa vềkinh đô, cũng đã đến lúc báo cáo công việc mới đúng."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chuyến viếng thăm Đạm Châu đã kết thúc như vậy. Chỉ có điều trước khi rờikhỏi, Phạm Nhàn đã ghé thăm thư phòng của lão thái thái, thì thầm với bà cảnửa ngày. Dựa theo tin tức từ kinh đô đưa tới, hai bà cháu trông có vẻ ôn hòanhất nhưng thực chất lại là lạnh lùng nhất đã tiến hành một cuộc đối thoạinghiêm túc.Khi rời thư phòng, gương mặt Phạm Nhàn hơi nặng nề.Quay lại trong phòng, Uyển Nhi cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy?""Không có gì nghiêm trọng." Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh trả lời:"Việc Ngự Sử trong triều dâng thư là điều đương nhiên. Ta được phái tới khuvực Giang Nam để làm Khâm sai, nhưng lại chạy đến Đạm Châu chơi, chắcchắn đã làm chướng mắt rất nhiều người. Mấu chốt là, ta nghe được một tin tứckhông mấy dễ chịu.""Tin tức gì?" Uyển Nhi thấy trên mặt phu quân của mình lóe lên vẻ buồn bựchiếm thấy, không nhịn được bật cười: "Mà khiến chàng cũng phải bối rối."Phạm Nhàn thở dài, cười khổ: "Vào dịp tết, Yến Tiểu Ất cũng sẽ về kinh đô báocáo công việc, ước tính sẽ cùng thời điểm ta về kinh đô."Yến Tiểu Ất? Chinh Bắc Đại đô đốc của Khánh Quốc, nguyên là Đại thống lĩnhcủa cấm quân, cường giả siêu cấp cửu phẩm uy danh hiển hách của KhánhQuốc... Mấu chốt nhất ở chỗ, hắn là tâm phúc của Trưởng công chúa, lại rất códanh vọng trong quân, ngay cả bệ hạ cũng không dám tùy tiện ra tay trấn áp hắnkhi chưa có chứng cứ.Và một nhân vật như hắn trở về kinh đô, chắc chắn sẽ đối đầu trực tiếp vớiPhạm Nhàn.Tến tận hôm nay Phạm Nhàn vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi lẻn vào hoàng cung, yđã từng gặp phải một mũi tên kinh thiên động địa.o O oUyển Nhi cau mày hỏi: "Chẳng lẽ... hội nghị quân sự trước điện lại được khôiphục?"Phạm Nhàn giật mình nhìn cô một cái, sau đó bật cười, xoa đầu đầu cô, thầmnghĩ thê tử mình đúng là nhạy bén trong phương diện này. Y gật đầu nói: "Nghenói là ý kiến của Khu Mật viện, quân đội đề nghị khôi phục hội nghị quân sự, đểcủng cố sĩ khí dân chúng trong nước.""Bệ hạ phản ứng thế nào?" Uyển Nhi lo lắng hỏi. Trong lòng cô thầm hiểu,Khánh Quốc là quốc gia gần đoạt được cả thiên hạ, luôn coi trọng quân công.Chỉ có điều sau ba lần phạt bắc, bệ hạ đã dành thời gian để điều dưỡng sinh lợi,chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo. Hoàng đế cũng đưa ánh mắt sang hướng văntrị, từ vài năm trước đã tạm dừng hội nghị quân sự quan trọng hàng năm."Đương nhiên bệ hạ sẽ không phản đối." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đây vốn làmột việc tốt, triều đình yên ổn quá lâu, thậm chí quân đội ở Giao Châu cũng đãbiến chất, đương nhiên cần một lý do để ổn định quân tâm."Lâm Uyển Nhi im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: "Chỉ sợ... là nhắm vàochàng.""Ta là quan văn." Phạm Nhàn cười nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rõ ràngcó vấn đề. Cái nhìn của y và Nhị hoàng tử lúc ở trên sông Lưu Tinh khônggiống nhau. Nhị hoàng tử luôn cho rằng Hoàng đế bảo Phạm Nhàn tới xử lýchuyện thủy quân Giao Châu là để Phạm Nhàn tiếp xúc và làm quen với côngviệc quân sự. Nhưng Phạm Nhàn lại thấy, suy nghĩ của vị "Phụ hoàng" ươngngạnh tới cực điểm của mình là hoàn toàn ngược lại. Y đã giết Thường Côn,hãm hại Đảng Kiêu Ba, cho dù là phe phái nào trong quân đội, chỉ e những vịđại soái tướng quân này đều âm thầm oán hận y.Bệ hạ vẫn không muốn để Đề Ti Giám Sát viện tới dịu dàng chạm vàobinhquyền...Uyển Nhi nhìn y, thở dài nói: "Chàng là quan văn, nhưng... chàng cũng là mộtcao thủ võ đạo mà thiên hạ đều biết."Phạm Nhàn nhướn mày nói: "Ý của nàng là, sau khi Yến Tiểu Ất trở về kinh đô,là muốn trên khiêu chiến ta trên hội nghĩ quân sự?" Người Khánh Quốc mê võnghệ, cho dù những năm gần đây bầu không khí dần dần suy giảm, nhưng ý vịmãnh liệt ăn sâu trong lòng dân chúng và quan viên vẫn không thể xóa bỏ. Vídụ như Diệp Linh Nhi có thể ném dao khiêu chiến Phạm Nhàn bên ngoài biệtviện hoàng cung, chuyện quyết đấu ở Khánh Quốc vẫn luôn hợp pháp, huốngchi là trong bối cảnh hội nghị quân sự trước điện, không ai muốn lùi bước.Nhưng Phạm Nhàn lại sẵn lòng lùi bước, y lạnh lùng cười nói: "Đúng là ấu trĩ.Hắn muốn đánh với ta là ta phải đánh với hắn à?"Trong lòng y, võ công được dùng để giết người chứ không phải để đấm đá quyếtđấu. Nếu muốn giết người, Phạm Nhàn tự nhận mình có vô số cách thức hiệuquả và an toàn hơn. Quyết đấu? Trò chơi của trẻ con. Phạm Nhàn đột nhiên cảmthấy quân đội Khánh Quốc có phần trẻ con, không khỏi khịt mũi coi thường.Uyển Nhi thở dài, đừng nói: "Biện pháp này tuy trực tiếp và hiệu quả, nhưngthật sự ngu xuẩn... Chắc chắn mẫu thân sẽ không ngốc đến mức để Yến Tiểu Ấtkhiêu chiến với chàng trong cung. Dù thắng hay thua, Yến Tiểu Ất cũng khôngdám gây tổn thương gì cho chàng ngay dưới sự chứng kiến của bệ hạ. Vì vậy,thiếp cũng thấy khó mà hiểu được đạo lý nằm trong vấn đề này, có thể chúng tađang nhìn sai hướng, Yến Tiểu Ất là Chinh Bắc Đại đô đốc, đã hai năm chưa vềkinh đô, cũng đã đến lúc báo cáo công việc mới đúng."