Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 851: Gặp phải lá cờ xanh trong đêm tuyết 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn bỗng nhiên có cảm giác nảy sinh suy nghĩ nào đó, chân mày cau lại,nếu lần này Yến Tiểu Ất về kinh không liên quan gì đến hội nghị quân sự kia,thế thì chỉ có thể chứng minh một điều: Cuối cùng luồng thế lực trong triều đìnhcũng cố gắng thách thức chính diện quyền uy của hoàng thất. Nhưng... vì saoTrưởng công chúa lại làm như vậy?"Nếu ta tránh tránh không đánh, đó sẽ là làm suy giảm thanh thế." Phạm Nhànmỉm cười nói: "Nhưng nàng biết mà, ta không để ý mấy vấn đề về thể diệnnày."Đó là lời nói dối, Phạm Nhàn cũng là người thích hư danh, nếu là các tướng lĩnhquan trọng khác trong quân đội khiêu chiến với Phạm Nhàn trong hội nghị quânsự, Phạm Nhàn sẽ không buồn chớp mắt, trực tiếp đánh đối phương tới mức mụmụ cũng chẳng nhận ra nổi, tô thêm một viền vàng cho danh tiếng của mình.Nhưng... người đó lại là Yến Tiểu Ất.Phạm Nhàn tự hỏi lòng mình, cho dù bây giờ vết thương của mình đã hồi phục,lại nhờ được sự giúp đỡ từ tâm pháp vô thượng Thiên Nhất đạo của Hải Đường,đã đứng vững vàng trên đỉnh cao cửu phẩm từ lâu. Nhưng nếu thật sự đối mặtvới một cường giả siêu cấp một mũi tên chấn nhiếp thiên hạ, y vẫn là không cólợi thế gì.Bên cạnh mình cũng có hai người đủ năng lực chống lại Yến Tiểu Ất, đó là HảiĐường và Ảnh Tử. Nhưng vấn đề là hai người này không thể ra tay thay mình.Bên mình còn có một người có thể dễ dàng tiêu diệt Yến Tiểu Ất, chính là NgũTrúc thúc, nhưng vấn đề là... Ngũ Trúc thúc lại một lần nữa rời nhà ra đi.Sau khi căng thẳng, Phạm Nhàn lại đột nhiên trở nên phấn khích, chóp mũi nhưđánh hơi được vị cằm gật như thể ngửi thấy hơi ẩm mằn mặn trên vách đá. Nếusau khi về kinh đô thật sự phải đối mặt với Yến Tiểu Ất trong một trận chiếnchính diện, bản thân mình không sử dụng những mánh khóe nhỏ, rốt cuộc cóthể đạt tới mức độ nào?Kinh đô, bão táp, cường giả, luận võ, những từ ngữ này đang mê hoặc cõi lòngkhông an phận của Phạm Nhàn.Y im lặng một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhoẻn miệng cười, đừng nói: "Ta vẫnkhông đánh, nhưng... thử giết chết hắn xem sao?"Uyển Nhi trợn tròn hai mắt, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.Khánh Lịch năm thứ sáu, một ngày đầu đông, hoàng hôn, mặt trời ảm đạm từThương Sơn xa xôi chiếu qua, thời tiết lạnh lẽo vô cùng, bên trong nhà dântrắng bừng lớp tuyết.Tầng mây dần dần dày đặc, chôn ánh tà dương ảm đạm vào trong bóng tối, giócũng từ từ tăng mạnh, cuốn lớp tuyết đọng trên mặt đất bay lên không trung.Trên trời lại có tuyết rơi xuống, những bông tuyết đến từ các nơi khác nhau, cácbông tuyết màu sắc khác nhau, men theo sức gió quấn lấy nhau, vặn vẹo trongbầu không khí ngột ngạt, phơi bày từng màu trắng và hơi lạnh khác biệt.Gió tuyết lại nổi lên, người đi đường vất vả không tả xiết, dồn dập tìm kiếmthôn xóm hoặc quán trọ gần nhất để nghỉ ngơi. Năm nay, Khánh Quốc không cóhồng thủy nhưng tuyết rơi lại không ít, cũng may trong mùa hè vừa rồi, việc cứutrợ thiên tai ở các quận Giang Nam đã diễn ra thuận lợi đến kỳ lạ, bách tính gặpthiên tai có nơi cư trú, tỷ lệ bỏ mạng trong mùa đông cũng giảm đi rất nhiều.Nơi này là Dĩnh Châu, chính là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ lũ lụt, cũnglà nơi có nhiều cướp bóc nhất sau thảm họa.Có điều kể từ khi Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn đặt chân đến Giang Nam, lũthổ phỉ ở Dĩnh Châu dường như sợ hãi thiên uy, hay có lẽ là sợ sệt thủ đoạn củaTiểu Phạm đại nhân trong lời đồn đại, trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, đã lặnmất tăm trong một thời gian dài.Chính bởi vì lý do đó, trong thời tiết tuyết rơi dữ dội như hôm nay mới có thểthấy những người lữ hành dám tiếp tục hành trình của mình. Chỉ có điều dẫunhân hạo đã qua đi, song ông trời không còn lòng trắc ẩn, tuy Đại Giang chưa bịđóng băng, song không có nhiều người dám chống lại cái lạnh cắt da cắt thịt nàyđể tiếp tục hành trình về phía kinh đô.Ngoại trừ một đoàn xe ngựa toàn là màu đen.o O oCửa sổ và phía dưới của xe ngựa đều được bọc kín bằng một loại vật liệu chắngió tốt, không chút hơi lạnh nào xâm nhập được. Chỉ có tấm rèm cửa dày cộp ởphía trước xe chống chọi trực diện gió tuyết tập kích, thỉnh thoảng lại phát ranhững tiếng kêu buồn bã.Trong xe có một lò sưởi, hương ấm áp thơm từ trong lò lan toả ra khắp nơi,khiến không khí trong xe ấm áp như mùa xuân, tạo ra tương phản rõ rệt với cáilạnh bên ngoài.Phạm Nhàn cảm thấy hơi nóng, hai ngón tay phải đưa lên, cởi lỏng khuy áolông cừu một chút, để lộ phần cổ. Y hít sâu hai hơi, sau đó mới buông tài liệutrong tay xuống, híp mắt nhìn ra ngoài xe.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn bỗng nhiên có cảm giác nảy sinh suy nghĩ nào đó, chân mày cau lại,nếu lần này Yến Tiểu Ất về kinh không liên quan gì đến hội nghị quân sự kia,thế thì chỉ có thể chứng minh một điều: Cuối cùng luồng thế lực trong triều đìnhcũng cố gắng thách thức chính diện quyền uy của hoàng thất. Nhưng... vì saoTrưởng công chúa lại làm như vậy?"Nếu ta tránh tránh không đánh, đó sẽ là làm suy giảm thanh thế." Phạm Nhànmỉm cười nói: "Nhưng nàng biết mà, ta không để ý mấy vấn đề về thể diệnnày."Đó là lời nói dối, Phạm Nhàn cũng là người thích hư danh, nếu là các tướng lĩnhquan trọng khác trong quân đội khiêu chiến với Phạm Nhàn trong hội nghị quânsự, Phạm Nhàn sẽ không buồn chớp mắt, trực tiếp đánh đối phương tới mức mụmụ cũng chẳng nhận ra nổi, tô thêm một viền vàng cho danh tiếng của mình.Nhưng... người đó lại là Yến Tiểu Ất.Phạm Nhàn tự hỏi lòng mình, cho dù bây giờ vết thương của mình đã hồi phục,lại nhờ được sự giúp đỡ từ tâm pháp vô thượng Thiên Nhất đạo của Hải Đường,đã đứng vững vàng trên đỉnh cao cửu phẩm từ lâu. Nhưng nếu thật sự đối mặtvới một cường giả siêu cấp một mũi tên chấn nhiếp thiên hạ, y vẫn là không cólợi thế gì.Bên cạnh mình cũng có hai người đủ năng lực chống lại Yến Tiểu Ất, đó là HảiĐường và Ảnh Tử. Nhưng vấn đề là hai người này không thể ra tay thay mình.Bên mình còn có một người có thể dễ dàng tiêu diệt Yến Tiểu Ất, chính là NgũTrúc thúc, nhưng vấn đề là... Ngũ Trúc thúc lại một lần nữa rời nhà ra đi.Sau khi căng thẳng, Phạm Nhàn lại đột nhiên trở nên phấn khích, chóp mũi nhưđánh hơi được vị cằm gật như thể ngửi thấy hơi ẩm mằn mặn trên vách đá. Nếusau khi về kinh đô thật sự phải đối mặt với Yến Tiểu Ất trong một trận chiếnchính diện, bản thân mình không sử dụng những mánh khóe nhỏ, rốt cuộc cóthể đạt tới mức độ nào?Kinh đô, bão táp, cường giả, luận võ, những từ ngữ này đang mê hoặc cõi lòngkhông an phận của Phạm Nhàn.Y im lặng một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhoẻn miệng cười, đừng nói: "Ta vẫnkhông đánh, nhưng... thử giết chết hắn xem sao?"Uyển Nhi trợn tròn hai mắt, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.Khánh Lịch năm thứ sáu, một ngày đầu đông, hoàng hôn, mặt trời ảm đạm từThương Sơn xa xôi chiếu qua, thời tiết lạnh lẽo vô cùng, bên trong nhà dântrắng bừng lớp tuyết.Tầng mây dần dần dày đặc, chôn ánh tà dương ảm đạm vào trong bóng tối, giócũng từ từ tăng mạnh, cuốn lớp tuyết đọng trên mặt đất bay lên không trung.Trên trời lại có tuyết rơi xuống, những bông tuyết đến từ các nơi khác nhau, cácbông tuyết màu sắc khác nhau, men theo sức gió quấn lấy nhau, vặn vẹo trongbầu không khí ngột ngạt, phơi bày từng màu trắng và hơi lạnh khác biệt.Gió tuyết lại nổi lên, người đi đường vất vả không tả xiết, dồn dập tìm kiếmthôn xóm hoặc quán trọ gần nhất để nghỉ ngơi. Năm nay, Khánh Quốc không cóhồng thủy nhưng tuyết rơi lại không ít, cũng may trong mùa hè vừa rồi, việc cứutrợ thiên tai ở các quận Giang Nam đã diễn ra thuận lợi đến kỳ lạ, bách tính gặpthiên tai có nơi cư trú, tỷ lệ bỏ mạng trong mùa đông cũng giảm đi rất nhiều.Nơi này là Dĩnh Châu, chính là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ lũ lụt, cũnglà nơi có nhiều cướp bóc nhất sau thảm họa.Có điều kể từ khi Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn đặt chân đến Giang Nam, lũthổ phỉ ở Dĩnh Châu dường như sợ hãi thiên uy, hay có lẽ là sợ sệt thủ đoạn củaTiểu Phạm đại nhân trong lời đồn đại, trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, đã lặnmất tăm trong một thời gian dài.Chính bởi vì lý do đó, trong thời tiết tuyết rơi dữ dội như hôm nay mới có thểthấy những người lữ hành dám tiếp tục hành trình của mình. Chỉ có điều dẫunhân hạo đã qua đi, song ông trời không còn lòng trắc ẩn, tuy Đại Giang chưa bịđóng băng, song không có nhiều người dám chống lại cái lạnh cắt da cắt thịt nàyđể tiếp tục hành trình về phía kinh đô.Ngoại trừ một đoàn xe ngựa toàn là màu đen.o O oCửa sổ và phía dưới của xe ngựa đều được bọc kín bằng một loại vật liệu chắngió tốt, không chút hơi lạnh nào xâm nhập được. Chỉ có tấm rèm cửa dày cộp ởphía trước xe chống chọi trực diện gió tuyết tập kích, thỉnh thoảng lại phát ranhững tiếng kêu buồn bã.Trong xe có một lò sưởi, hương ấm áp thơm từ trong lò lan toả ra khắp nơi,khiến không khí trong xe ấm áp như mùa xuân, tạo ra tương phản rõ rệt với cáilạnh bên ngoài.Phạm Nhàn cảm thấy hơi nóng, hai ngón tay phải đưa lên, cởi lỏng khuy áolông cừu một chút, để lộ phần cổ. Y hít sâu hai hơi, sau đó mới buông tài liệutrong tay xuống, híp mắt nhìn ra ngoài xe.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn bỗng nhiên có cảm giác nảy sinh suy nghĩ nào đó, chân mày cau lại,nếu lần này Yến Tiểu Ất về kinh không liên quan gì đến hội nghị quân sự kia,thế thì chỉ có thể chứng minh một điều: Cuối cùng luồng thế lực trong triều đìnhcũng cố gắng thách thức chính diện quyền uy của hoàng thất. Nhưng... vì saoTrưởng công chúa lại làm như vậy?"Nếu ta tránh tránh không đánh, đó sẽ là làm suy giảm thanh thế." Phạm Nhànmỉm cười nói: "Nhưng nàng biết mà, ta không để ý mấy vấn đề về thể diệnnày."Đó là lời nói dối, Phạm Nhàn cũng là người thích hư danh, nếu là các tướng lĩnhquan trọng khác trong quân đội khiêu chiến với Phạm Nhàn trong hội nghị quânsự, Phạm Nhàn sẽ không buồn chớp mắt, trực tiếp đánh đối phương tới mức mụmụ cũng chẳng nhận ra nổi, tô thêm một viền vàng cho danh tiếng của mình.Nhưng... người đó lại là Yến Tiểu Ất.Phạm Nhàn tự hỏi lòng mình, cho dù bây giờ vết thương của mình đã hồi phục,lại nhờ được sự giúp đỡ từ tâm pháp vô thượng Thiên Nhất đạo của Hải Đường,đã đứng vững vàng trên đỉnh cao cửu phẩm từ lâu. Nhưng nếu thật sự đối mặtvới một cường giả siêu cấp một mũi tên chấn nhiếp thiên hạ, y vẫn là không cólợi thế gì.Bên cạnh mình cũng có hai người đủ năng lực chống lại Yến Tiểu Ất, đó là HảiĐường và Ảnh Tử. Nhưng vấn đề là hai người này không thể ra tay thay mình.Bên mình còn có một người có thể dễ dàng tiêu diệt Yến Tiểu Ất, chính là NgũTrúc thúc, nhưng vấn đề là... Ngũ Trúc thúc lại một lần nữa rời nhà ra đi.Sau khi căng thẳng, Phạm Nhàn lại đột nhiên trở nên phấn khích, chóp mũi nhưđánh hơi được vị cằm gật như thể ngửi thấy hơi ẩm mằn mặn trên vách đá. Nếusau khi về kinh đô thật sự phải đối mặt với Yến Tiểu Ất trong một trận chiếnchính diện, bản thân mình không sử dụng những mánh khóe nhỏ, rốt cuộc cóthể đạt tới mức độ nào?Kinh đô, bão táp, cường giả, luận võ, những từ ngữ này đang mê hoặc cõi lòngkhông an phận của Phạm Nhàn.Y im lặng một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhoẻn miệng cười, đừng nói: "Ta vẫnkhông đánh, nhưng... thử giết chết hắn xem sao?"Uyển Nhi trợn tròn hai mắt, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.Khánh Lịch năm thứ sáu, một ngày đầu đông, hoàng hôn, mặt trời ảm đạm từThương Sơn xa xôi chiếu qua, thời tiết lạnh lẽo vô cùng, bên trong nhà dântrắng bừng lớp tuyết.Tầng mây dần dần dày đặc, chôn ánh tà dương ảm đạm vào trong bóng tối, giócũng từ từ tăng mạnh, cuốn lớp tuyết đọng trên mặt đất bay lên không trung.Trên trời lại có tuyết rơi xuống, những bông tuyết đến từ các nơi khác nhau, cácbông tuyết màu sắc khác nhau, men theo sức gió quấn lấy nhau, vặn vẹo trongbầu không khí ngột ngạt, phơi bày từng màu trắng và hơi lạnh khác biệt.Gió tuyết lại nổi lên, người đi đường vất vả không tả xiết, dồn dập tìm kiếmthôn xóm hoặc quán trọ gần nhất để nghỉ ngơi. Năm nay, Khánh Quốc không cóhồng thủy nhưng tuyết rơi lại không ít, cũng may trong mùa hè vừa rồi, việc cứutrợ thiên tai ở các quận Giang Nam đã diễn ra thuận lợi đến kỳ lạ, bách tính gặpthiên tai có nơi cư trú, tỷ lệ bỏ mạng trong mùa đông cũng giảm đi rất nhiều.Nơi này là Dĩnh Châu, chính là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ lũ lụt, cũnglà nơi có nhiều cướp bóc nhất sau thảm họa.Có điều kể từ khi Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn đặt chân đến Giang Nam, lũthổ phỉ ở Dĩnh Châu dường như sợ hãi thiên uy, hay có lẽ là sợ sệt thủ đoạn củaTiểu Phạm đại nhân trong lời đồn đại, trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, đã lặnmất tăm trong một thời gian dài.Chính bởi vì lý do đó, trong thời tiết tuyết rơi dữ dội như hôm nay mới có thểthấy những người lữ hành dám tiếp tục hành trình của mình. Chỉ có điều dẫunhân hạo đã qua đi, song ông trời không còn lòng trắc ẩn, tuy Đại Giang chưa bịđóng băng, song không có nhiều người dám chống lại cái lạnh cắt da cắt thịt nàyđể tiếp tục hành trình về phía kinh đô.Ngoại trừ một đoàn xe ngựa toàn là màu đen.o O oCửa sổ và phía dưới của xe ngựa đều được bọc kín bằng một loại vật liệu chắngió tốt, không chút hơi lạnh nào xâm nhập được. Chỉ có tấm rèm cửa dày cộp ởphía trước xe chống chọi trực diện gió tuyết tập kích, thỉnh thoảng lại phát ranhững tiếng kêu buồn bã.Trong xe có một lò sưởi, hương ấm áp thơm từ trong lò lan toả ra khắp nơi,khiến không khí trong xe ấm áp như mùa xuân, tạo ra tương phản rõ rệt với cáilạnh bên ngoài.Phạm Nhàn cảm thấy hơi nóng, hai ngón tay phải đưa lên, cởi lỏng khuy áolông cừu một chút, để lộ phần cổ. Y hít sâu hai hơi, sau đó mới buông tài liệutrong tay xuống, híp mắt nhìn ra ngoài xe.