Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 855: Vương Thập Tam Lang 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người áo xanh hơi nghiêng đầu, tay cầm lá cờ, có vẻ khá ngạc nhiên. Tuyết rơidày đặc, lướt qua bóng tối, từ từ tích tụ trên vai hắn.Cảnh tượng này đúng là quái dị, sau khi bị tấn công đột ngột, Phạm Nhàn lạiyên tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không buồn để ý tới người áoxanh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thay mình ngăn chặn mũi tên kinhhồn kia, hoàn toàn không quan tâm tới người ta, cứ như không hề có hứng thúnói chuyện.Người áo xanh nhìn về phía cánh cửa khép chặt, không nhịn nổi lắc đầu mỉmcười, nghĩ thầm Tiểu Phạm đại nhân trong truyền thuyết đúng là người đặc biệt.Hắn lại chỉnh sửa trang phục, rất bình tĩnh đi tới trước cánh cửa gỗ của trườnghọc, giơ tay lên rất lễ phép gõ nhẹ lên cửa hai cái.Một lát sau, bên trong cánh cửa vang lên giọng nói bình tĩnh của Phạm Nhàn."Mời vào."o O oNgười mặc áo xanh gác lá cờ xanh cạnh cửa gỗ của học viện, tuyết tan trên lácờ thấm ướt mặt đất xám xịt. Hắn cúi đầu, có thể thấy nụ cười trên khóe môi,không trực tiếp hành lễ với Phạm Nhàn, ngược lại nhẹ nhàng cười nói: "So vớitrong lời đồn đại, đại nhân có thêm chút cuồng dã."Phạm Nhàn đặt hai tay trước mặt hơ nóng, vẫn không mở miệng nói gì.Người mặc áo xanh ôn hòa nói: "Chẳng lẽ đại nhân đãi khách như vậy sao?"Phạm Nhàn chà xát làm ấm hai tay ấm, nhận một bình rượu ngon từ tay ngườihầu bên cạnh, uống hai ngụm rồi lạnh nhạt nói: "Trời đất giá lạnh, ngươi gõ cửa,bản quan để ngươi vào tránh tuyết. Đây là bản quan thương tiếc con dân, khôngphải xem ngươi như khách mời.""Nếu ta không gõ cửa, đại nhân sẽ không gặp ta à?" Người mặc áo xanh tiếp tụchỏi, "Chẳng lẽ đại nhân không có gì muốn hỏi ta?"Phạm Nhàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, không nhìn rõ gương mặt của người áoxanh này, nói: "Ngươi có... tư cách gì để ta phải gặp ngươi? Ta có việc gì cầnphải hỏi ngươi?"Người áo xanh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh lửa chiếu rọi trong đại sảnh trườnghọc bỗng sáng bừng lên.Chỉ thấy người này có hai hàng lông mày như kiếm, đôi mắt trong trẻo nhưngọc, đôi môi mỏng và hơi vểnh lên, giảm bớt vẻ mạnh mẽ, thêm đôi chút thânthiện, dung mạo cực kỳ thanh tú, mà tuổi cũng rất trẻ.Ngay cả Phạm Nhàn cũng không khỏi thất thần trong thoáng chốc, mỉm cườinghĩ thầm, thằng nhóc này trông cũng đẹp trai, chỉ kém mình một chút.Người áo xanh có vẻ hơi bất ngờ trước thái độ lạnh lùng của Phạm Nhàn, cườikhổ nói: "Sao đại nhân phải đẩy người khác cách xa ngàn dặm như vậy?"Phạm Nhàn lại uống một ngụm rượu, thu hồi ánh mắt khỏi gương ôn hòa củangười này, hờ hững nói: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có công với ta?"Người áo xanh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cho dù tối nay ta không ở đây, đươngnhiên mũi tên đó cũng không thể gây thương tổn cho đại nhân."Đây cũng là lời đã nói lúc trước.Phạm Nhàn gác túi rượu sang bên cạnh, nhìn hắn rất bình tĩnh nói: "Ngươikhông giúp gì được cho ta, thế nên đừng hy vọng ta sẽ nhớ ơn ngươi, ngươiphải hiểu điều này mới đúng."Người áo xanh sửng sốt, cười nói: "Đúng vậy."Phạm Nhàn tiếp tục: "Ta không nợ ngươi, ngươi muốn tránh tuyết thì cứ tránh,ngươi muốn nói thì cứ nói... Nhưng đừng có ra vẻ thần bí cao thâm khó lường,ta rất không thích điều này."Người áo xanh ngớ người, cười khổ nói: "Đại nhân nói đúng.""Còn một điều nữa là..." Phạm Nhàn đột nhiên tiến tới gần, nói một cáchnghiêm túc: "Ngươi có định khiến ta thu phục ngươi không?"Xưa tới nay, từ lịch sử đến thoại bản, loại gặp nhau nơi nơi hoang vắng như thếnày, chủ nhân và tôi tớ gặp nhau theo dòng lịch sử, luôn đi kèm ánh hào quanglý tưởng hóa cùng với tiết mục máu chó như chiêu hiền đãi sĩ, trung tâm nươngnhờ. Còn như Phạm Nhàn, nói kiểu trực tiếp dứt khoát... thậm chí còn có phầnkhó coi, chắc chưa từng xuất hiện.Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt người áo xanh và nói: "Đừng hy vọng xa vời làgiữa chúng ta có thể có mối quan hệ bình đẳng, nếu ngươi muốn làm thuộc hạcủa ta thì nhất định phải đứng bên dưới ta, chú ý chừng mực của mình, khôngchỉ trong cách nói chuyện, làm việc, thậm chí cả thái độ lẫn suy nghĩ trong lòngngươi, tất cả phải đặt dưới bản quan."Y ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói: "Muốn ta thu ngươi thì từ bỏ những ảo tưởngvà lòng tư tôn không thực tế kia đi. Thiên hạ này, không ai là không thể thiếuđược, tính cách của bản quan hơi kì dị, cũng không có thú vui mở rộng cửa chàođón môn khách ."Người áo xanh bị mấy câu nói liên tục của Phạm Nhàn đả kích không hề nhẹ, cóphần bực bội đứng giữa sảnh, im lặng một lúc rồi mới cười khổ nói: "Đại nhânđúng là hùng hổ dọa người."Phạm Nhàn lạnh lùng cắt ngang: "Bởi vì bản quan có quyền làm như vậy."
Người áo xanh hơi nghiêng đầu, tay cầm lá cờ, có vẻ khá ngạc nhiên. Tuyết rơi
dày đặc, lướt qua bóng tối, từ từ tích tụ trên vai hắn.
Cảnh tượng này đúng là quái dị, sau khi bị tấn công đột ngột, Phạm Nhàn lại
yên tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không buồn để ý tới người áo
xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thay mình ngăn chặn mũi tên kinh
hồn kia, hoàn toàn không quan tâm tới người ta, cứ như không hề có hứng thú
nói chuyện.
Người áo xanh nhìn về phía cánh cửa khép chặt, không nhịn nổi lắc đầu mỉm
cười, nghĩ thầm Tiểu Phạm đại nhân trong truyền thuyết đúng là người đặc biệt.
Hắn lại chỉnh sửa trang phục, rất bình tĩnh đi tới trước cánh cửa gỗ của trường
học, giơ tay lên rất lễ phép gõ nhẹ lên cửa hai cái.
Một lát sau, bên trong cánh cửa vang lên giọng nói bình tĩnh của Phạm Nhàn.
"Mời vào."
o O o
Người mặc áo xanh gác lá cờ xanh cạnh cửa gỗ của học viện, tuyết tan trên lá
cờ thấm ướt mặt đất xám xịt. Hắn cúi đầu, có thể thấy nụ cười trên khóe môi,
không trực tiếp hành lễ với Phạm Nhàn, ngược lại nhẹ nhàng cười nói: "So với
trong lời đồn đại, đại nhân có thêm chút cuồng dã."
Phạm Nhàn đặt hai tay trước mặt hơ nóng, vẫn không mở miệng nói gì.
Người mặc áo xanh ôn hòa nói: "Chẳng lẽ đại nhân đãi khách như vậy sao?"
Phạm Nhàn chà xát làm ấm hai tay ấm, nhận một bình rượu ngon từ tay người
hầu bên cạnh, uống hai ngụm rồi lạnh nhạt nói: "Trời đất giá lạnh, ngươi gõ cửa,
bản quan để ngươi vào tránh tuyết. Đây là bản quan thương tiếc con dân, không
phải xem ngươi như khách mời."
"Nếu ta không gõ cửa, đại nhân sẽ không gặp ta à?" Người mặc áo xanh tiếp tục
hỏi, "Chẳng lẽ đại nhân không có gì muốn hỏi ta?"
Phạm Nhàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, không nhìn rõ gương mặt của người áo
xanh này, nói: "Ngươi có... tư cách gì để ta phải gặp ngươi? Ta có việc gì cần
phải hỏi ngươi?"
Người áo xanh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh lửa chiếu rọi trong đại sảnh trường
học bỗng sáng bừng lên.
Chỉ thấy người này có hai hàng lông mày như kiếm, đôi mắt trong trẻo như
ngọc, đôi môi mỏng và hơi vểnh lên, giảm bớt vẻ mạnh mẽ, thêm đôi chút thân
thiện, dung mạo cực kỳ thanh tú, mà tuổi cũng rất trẻ.
Ngay cả Phạm Nhàn cũng không khỏi thất thần trong thoáng chốc, mỉm cười
nghĩ thầm, thằng nhóc này trông cũng đẹp trai, chỉ kém mình một chút.
Người áo xanh có vẻ hơi bất ngờ trước thái độ lạnh lùng của Phạm Nhàn, cười
khổ nói: "Sao đại nhân phải đẩy người khác cách xa ngàn dặm như vậy?"
Phạm Nhàn lại uống một ngụm rượu, thu hồi ánh mắt khỏi gương ôn hòa của
người này, hờ hững nói: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có công với ta?"
Người áo xanh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cho dù tối nay ta không ở đây, đương
nhiên mũi tên đó cũng không thể gây thương tổn cho đại nhân."
Đây cũng là lời đã nói lúc trước.
Phạm Nhàn gác túi rượu sang bên cạnh, nhìn hắn rất bình tĩnh nói: "Ngươi
không giúp gì được cho ta, thế nên đừng hy vọng ta sẽ nhớ ơn ngươi, ngươi
phải hiểu điều này mới đúng."
Người áo xanh sửng sốt, cười nói: "Đúng vậy."
Phạm Nhàn tiếp tục: "Ta không nợ ngươi, ngươi muốn tránh tuyết thì cứ tránh,
ngươi muốn nói thì cứ nói... Nhưng đừng có ra vẻ thần bí cao thâm khó lường,
ta rất không thích điều này."
Người áo xanh ngớ người, cười khổ nói: "Đại nhân nói đúng."
"Còn một điều nữa là..." Phạm Nhàn đột nhiên tiến tới gần, nói một cách
nghiêm túc: "Ngươi có định khiến ta thu phục ngươi không?"
Xưa tới nay, từ lịch sử đến thoại bản, loại gặp nhau nơi nơi hoang vắng như thế
này, chủ nhân và tôi tớ gặp nhau theo dòng lịch sử, luôn đi kèm ánh hào quang
lý tưởng hóa cùng với tiết mục máu chó như chiêu hiền đãi sĩ, trung tâm nương
nhờ. Còn như Phạm Nhàn, nói kiểu trực tiếp dứt khoát... thậm chí còn có phần
khó coi, chắc chưa từng xuất hiện.
Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt người áo xanh và nói: "Đừng hy vọng xa vời là
giữa chúng ta có thể có mối quan hệ bình đẳng, nếu ngươi muốn làm thuộc hạ
của ta thì nhất định phải đứng bên dưới ta, chú ý chừng mực của mình, không
chỉ trong cách nói chuyện, làm việc, thậm chí cả thái độ lẫn suy nghĩ trong lòng
ngươi, tất cả phải đặt dưới bản quan."
Y ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói: "Muốn ta thu ngươi thì từ bỏ những ảo tưởng
và lòng tư tôn không thực tế kia đi. Thiên hạ này, không ai là không thể thiếu
được, tính cách của bản quan hơi kì dị, cũng không có thú vui mở rộng cửa chào
đón môn khách ."
Người áo xanh bị mấy câu nói liên tục của Phạm Nhàn đả kích không hề nhẹ, có
phần bực bội đứng giữa sảnh, im lặng một lúc rồi mới cười khổ nói: "Đại nhân
đúng là hùng hổ dọa người."
Phạm Nhàn lạnh lùng cắt ngang: "Bởi vì bản quan có quyền làm như vậy."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người áo xanh hơi nghiêng đầu, tay cầm lá cờ, có vẻ khá ngạc nhiên. Tuyết rơidày đặc, lướt qua bóng tối, từ từ tích tụ trên vai hắn.Cảnh tượng này đúng là quái dị, sau khi bị tấn công đột ngột, Phạm Nhàn lạiyên tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không buồn để ý tới người áoxanh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thay mình ngăn chặn mũi tên kinhhồn kia, hoàn toàn không quan tâm tới người ta, cứ như không hề có hứng thúnói chuyện.Người áo xanh nhìn về phía cánh cửa khép chặt, không nhịn nổi lắc đầu mỉmcười, nghĩ thầm Tiểu Phạm đại nhân trong truyền thuyết đúng là người đặc biệt.Hắn lại chỉnh sửa trang phục, rất bình tĩnh đi tới trước cánh cửa gỗ của trườnghọc, giơ tay lên rất lễ phép gõ nhẹ lên cửa hai cái.Một lát sau, bên trong cánh cửa vang lên giọng nói bình tĩnh của Phạm Nhàn."Mời vào."o O oNgười mặc áo xanh gác lá cờ xanh cạnh cửa gỗ của học viện, tuyết tan trên lácờ thấm ướt mặt đất xám xịt. Hắn cúi đầu, có thể thấy nụ cười trên khóe môi,không trực tiếp hành lễ với Phạm Nhàn, ngược lại nhẹ nhàng cười nói: "So vớitrong lời đồn đại, đại nhân có thêm chút cuồng dã."Phạm Nhàn đặt hai tay trước mặt hơ nóng, vẫn không mở miệng nói gì.Người mặc áo xanh ôn hòa nói: "Chẳng lẽ đại nhân đãi khách như vậy sao?"Phạm Nhàn chà xát làm ấm hai tay ấm, nhận một bình rượu ngon từ tay ngườihầu bên cạnh, uống hai ngụm rồi lạnh nhạt nói: "Trời đất giá lạnh, ngươi gõ cửa,bản quan để ngươi vào tránh tuyết. Đây là bản quan thương tiếc con dân, khôngphải xem ngươi như khách mời.""Nếu ta không gõ cửa, đại nhân sẽ không gặp ta à?" Người mặc áo xanh tiếp tụchỏi, "Chẳng lẽ đại nhân không có gì muốn hỏi ta?"Phạm Nhàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, không nhìn rõ gương mặt của người áoxanh này, nói: "Ngươi có... tư cách gì để ta phải gặp ngươi? Ta có việc gì cầnphải hỏi ngươi?"Người áo xanh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh lửa chiếu rọi trong đại sảnh trườnghọc bỗng sáng bừng lên.Chỉ thấy người này có hai hàng lông mày như kiếm, đôi mắt trong trẻo nhưngọc, đôi môi mỏng và hơi vểnh lên, giảm bớt vẻ mạnh mẽ, thêm đôi chút thânthiện, dung mạo cực kỳ thanh tú, mà tuổi cũng rất trẻ.Ngay cả Phạm Nhàn cũng không khỏi thất thần trong thoáng chốc, mỉm cườinghĩ thầm, thằng nhóc này trông cũng đẹp trai, chỉ kém mình một chút.Người áo xanh có vẻ hơi bất ngờ trước thái độ lạnh lùng của Phạm Nhàn, cườikhổ nói: "Sao đại nhân phải đẩy người khác cách xa ngàn dặm như vậy?"Phạm Nhàn lại uống một ngụm rượu, thu hồi ánh mắt khỏi gương ôn hòa củangười này, hờ hững nói: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có công với ta?"Người áo xanh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cho dù tối nay ta không ở đây, đươngnhiên mũi tên đó cũng không thể gây thương tổn cho đại nhân."Đây cũng là lời đã nói lúc trước.Phạm Nhàn gác túi rượu sang bên cạnh, nhìn hắn rất bình tĩnh nói: "Ngươikhông giúp gì được cho ta, thế nên đừng hy vọng ta sẽ nhớ ơn ngươi, ngươiphải hiểu điều này mới đúng."Người áo xanh sửng sốt, cười nói: "Đúng vậy."Phạm Nhàn tiếp tục: "Ta không nợ ngươi, ngươi muốn tránh tuyết thì cứ tránh,ngươi muốn nói thì cứ nói... Nhưng đừng có ra vẻ thần bí cao thâm khó lường,ta rất không thích điều này."Người áo xanh ngớ người, cười khổ nói: "Đại nhân nói đúng.""Còn một điều nữa là..." Phạm Nhàn đột nhiên tiến tới gần, nói một cáchnghiêm túc: "Ngươi có định khiến ta thu phục ngươi không?"Xưa tới nay, từ lịch sử đến thoại bản, loại gặp nhau nơi nơi hoang vắng như thếnày, chủ nhân và tôi tớ gặp nhau theo dòng lịch sử, luôn đi kèm ánh hào quanglý tưởng hóa cùng với tiết mục máu chó như chiêu hiền đãi sĩ, trung tâm nươngnhờ. Còn như Phạm Nhàn, nói kiểu trực tiếp dứt khoát... thậm chí còn có phầnkhó coi, chắc chưa từng xuất hiện.Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt người áo xanh và nói: "Đừng hy vọng xa vời làgiữa chúng ta có thể có mối quan hệ bình đẳng, nếu ngươi muốn làm thuộc hạcủa ta thì nhất định phải đứng bên dưới ta, chú ý chừng mực của mình, khôngchỉ trong cách nói chuyện, làm việc, thậm chí cả thái độ lẫn suy nghĩ trong lòngngươi, tất cả phải đặt dưới bản quan."Y ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói: "Muốn ta thu ngươi thì từ bỏ những ảo tưởngvà lòng tư tôn không thực tế kia đi. Thiên hạ này, không ai là không thể thiếuđược, tính cách của bản quan hơi kì dị, cũng không có thú vui mở rộng cửa chàođón môn khách ."Người áo xanh bị mấy câu nói liên tục của Phạm Nhàn đả kích không hề nhẹ, cóphần bực bội đứng giữa sảnh, im lặng một lúc rồi mới cười khổ nói: "Đại nhânđúng là hùng hổ dọa người."Phạm Nhàn lạnh lùng cắt ngang: "Bởi vì bản quan có quyền làm như vậy."