Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 856: Vương Thập Tam Lang 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không chờ người áo xanh mở miệng, Phạm Nhàn nói: "Nếu ngươi có điều gìmuốn nói, cứ nói ra, nếu không thì ngồi xổm trong góc mà sưởi ấm, tuyết ngừngrơi thì ngươi liền đi đi."Người áo xanh hoàn toàn không tưởng tượng được sự việc sẽ phát triển như bâygiờ, không nhịn được lắc đầu. Hắn nhất định phải tiếp cận Phạm Nhàn trước khiđối phương đi vào kinh đô, truyền đạt cho Phạm Nhàn một số ý tứ của bên nàođó... Mà hắn lại vô tình biết được đích đến của mũi tên nho nhỏ kia, do đó tìmcơ hội xuất hiện trước mặt Phạm Nhàn. Ban đầu còn nghĩ có thể tạo ấn tượngtốt trong lần đầu gặp mặt Phạm Nhàn, nào ngờ tuy Phạm Nhàn không đa nghi,nhưng lại cực kỳ ngang ngạnh vạch trần tâm tư của mình.Sau một hồi suy nghĩ, người áo xanh mỉm cười nói: "Trên đường về kinh đô, tacó thể bảo vệ đại nhân một chút.""Lý do không đủ." Phạm Nhàn lắc đầu, "Ngươi tôi cũng đều biết, kẻ đến chỉ làmũi tên nhỏ, tôi còn không đặt hắn vào mắt."Người áo xanh lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài nói: “Ta mang một tintức tới cho đại nhân.”"Tin tức gì?"“Tin tức đến từ phía đông.”Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt người áo xanh.Người mặc áo xanh đương đầu với mọi chuyện như không. Thực ra người nàyđã là nhân vật xuất sắc nhất trong số những người trẻ tuổi khắp thiên hạ, chonên khi đối mặt với uy thế của Phạm Nhàn, hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy.Phạm Nhàn vỗ tay.Tất cả kiếm thủ và mật thám Giám Sát viện lẳng lặng đứng dậy, đi ra ngoai cửalớn của trường học. Hồng Thường Thanh cẩn thận quay người đóng kín cánhcửa gỗ lại, lưu lại đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh cho Phạm Nhàn và người áoxanh.Đợi bên trong khôi phục yên tâm, người áo xanh mỉm cười chắp tay hành lễ nói:“Đông Di thành xin vấn an Đề ti đại nhân.”Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi hít sâu vài hơi để bản thân khôi phụcbình tĩnh, đôi mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng hỏi: “Báo tên đi.”"Đồ đệ thứ mười ba trong Kiếm Lư, Thiết Tương.""Tứ Cố Kiếm chỉ nhận mười hai đồ đệ," Phạm Nhàn nhìn người áo xanh nói,"Hơn nữa ta chưa từng nghe nói trong Đông Di Thành có thiếu niên nào tênThiết Tương... Những người mà bản quan chưa nghe nói, đều không tồn tại."Với mạng lưới tình báo trải rộng khắp thiên hạ của Giám Sát viện, lời nói củaPhạm Nhàn rất tự tin.Người áo xanh cúi đầu, sau khi im lặng một hồi mới mỉm cười nói: "Tại hạ tênthật là Vương Hi, phụng lệnh sư phụ du lịch Khánh Quốc, đổi tên thành ThiếtTương.""Vương Hi?" Phạm Nhàn mỉm cười nói, "Tên rất hay."Người áo xanh tên Vương Hi mỉm cười nói: "Tên cũng không được hay cholắm, nhưng người vẫn còn có ích."Lúc này đáng lẽ Phạm Nhàn nên hỏi, Đông Di thành ngươi và Giám Sát việncủa ta là kẻ thù không đội trời chung, vì sao ngươi lại tìm đến ta. Nhưng lạ thay,Phạm Nhàn không hỏi, mà Vương Hi cũng không chủ động mở miệng giảithích.Hai vị trẻ tuổi này đều có trí tuệ và năng lực tính toán vượt xa bạn bè cùng lứatuổi, chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Đối với Phạm Nhàn, ĐôngDi Thành nên phái người tới tiếp xúc với mình từ sớm, chỉ không ngờ nổi ngườiđến lại là một thiếu niên mà y nhìn không thấu.Không sai, Đông Di thành luôn duy trì mối quan hệ hòa hảo với phía TínDương, nghĩ lại thì vị Tứ Cố Kiếm kia chắc cũng giống như Diệp Lưu Vân,được hưởng phụng sự của Quân Sơn hội. Nhưng Phạm Nhàn lại biết, trên thếgian này không có kẻ địch vĩnh viễn, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi íchlà vĩnh viễn.Tuy năm xưa Tứ Cố Kiếm là một loại ngu ngốc, nhưng hắn có thể một mìnhmột kiếm bảo vệ Đông Di thành cùng những chư hầu tiểu quốc khác trong haimươi năm, chắc chắn không chỉ dựa vào thanh kiếm trên tay hắn.Những người cầm quyền của mỗi nước đều phải thận trọng, dưới áp lực mạnhmẽ của Khánh Quốc, nếu Đông Di thành muốn tiếp tục tồn tại, hắn buộc phảiduy trì mối liên hệ chặt chẽ với tầng lớp quyền lực cao nhất của Khánh Quốc.Mà mối quan hệ giữa Tứ Cố Kiếm và Trưởng công chúa cũng phát triển theohướng đó.Chỉ có điều theo sự xuất hiện của Phạm Nhàn, cấu trúc quyền lực của KhánhQuốc xem ra biến đổi cực lớn. Đặc biệt là sau khi y nắm giữ Giám Sát viện vàNội Khố, Phạm Nhàn đã có thực lực đe dọa được tới của Đông Di thành. Sosánh đôi bên thì thẻ đánh bạc trong tay Trưởng công chúa càng ngày càng ít.Không thể chỉ đặt trứng gà trong một rổ, thẻ đánh bạc không thể nằm vĩnh viễnở bên đại, những cô gái trong nhà không thể gả hết cho một gia đình, đây cũnglà vấn đề về phân chia rủi ro.Hiện tại Tứ Cố Kiếm đang đặt cược bên phe Trưởng công chúa, mối quan hệthân mật giữa Đông Di thành và Tín Dương vẫn là điều mà Phạm Nhàn khôngthể sánh kịp. Huống chi từ khi Phạm Nhàn bắt đầu hoạt động, y và Đông Dithành đã gây ra mối thù khó mà giải quyết được, ví dụ hai nữ sát thủ trên phốNgưu Lan, hay vụ tập kích đột ngột đối với Vân Chi Lan Vân đại gia bên TâyHồ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không chờ người áo xanh mở miệng, Phạm Nhàn nói: "Nếu ngươi có điều gìmuốn nói, cứ nói ra, nếu không thì ngồi xổm trong góc mà sưởi ấm, tuyết ngừngrơi thì ngươi liền đi đi."Người áo xanh hoàn toàn không tưởng tượng được sự việc sẽ phát triển như bâygiờ, không nhịn được lắc đầu. Hắn nhất định phải tiếp cận Phạm Nhàn trước khiđối phương đi vào kinh đô, truyền đạt cho Phạm Nhàn một số ý tứ của bên nàođó... Mà hắn lại vô tình biết được đích đến của mũi tên nho nhỏ kia, do đó tìmcơ hội xuất hiện trước mặt Phạm Nhàn. Ban đầu còn nghĩ có thể tạo ấn tượngtốt trong lần đầu gặp mặt Phạm Nhàn, nào ngờ tuy Phạm Nhàn không đa nghi,nhưng lại cực kỳ ngang ngạnh vạch trần tâm tư của mình.Sau một hồi suy nghĩ, người áo xanh mỉm cười nói: "Trên đường về kinh đô, tacó thể bảo vệ đại nhân một chút.""Lý do không đủ." Phạm Nhàn lắc đầu, "Ngươi tôi cũng đều biết, kẻ đến chỉ làmũi tên nhỏ, tôi còn không đặt hắn vào mắt."Người áo xanh lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài nói: “Ta mang một tintức tới cho đại nhân.”"Tin tức gì?"“Tin tức đến từ phía đông.”Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt người áo xanh.Người mặc áo xanh đương đầu với mọi chuyện như không. Thực ra người nàyđã là nhân vật xuất sắc nhất trong số những người trẻ tuổi khắp thiên hạ, chonên khi đối mặt với uy thế của Phạm Nhàn, hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy.Phạm Nhàn vỗ tay.Tất cả kiếm thủ và mật thám Giám Sát viện lẳng lặng đứng dậy, đi ra ngoai cửalớn của trường học. Hồng Thường Thanh cẩn thận quay người đóng kín cánhcửa gỗ lại, lưu lại đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh cho Phạm Nhàn và người áoxanh.Đợi bên trong khôi phục yên tâm, người áo xanh mỉm cười chắp tay hành lễ nói:“Đông Di thành xin vấn an Đề ti đại nhân.”Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi hít sâu vài hơi để bản thân khôi phụcbình tĩnh, đôi mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng hỏi: “Báo tên đi.”"Đồ đệ thứ mười ba trong Kiếm Lư, Thiết Tương.""Tứ Cố Kiếm chỉ nhận mười hai đồ đệ," Phạm Nhàn nhìn người áo xanh nói,"Hơn nữa ta chưa từng nghe nói trong Đông Di Thành có thiếu niên nào tênThiết Tương... Những người mà bản quan chưa nghe nói, đều không tồn tại."Với mạng lưới tình báo trải rộng khắp thiên hạ của Giám Sát viện, lời nói củaPhạm Nhàn rất tự tin.Người áo xanh cúi đầu, sau khi im lặng một hồi mới mỉm cười nói: "Tại hạ tênthật là Vương Hi, phụng lệnh sư phụ du lịch Khánh Quốc, đổi tên thành ThiếtTương.""Vương Hi?" Phạm Nhàn mỉm cười nói, "Tên rất hay."Người áo xanh tên Vương Hi mỉm cười nói: "Tên cũng không được hay cholắm, nhưng người vẫn còn có ích."Lúc này đáng lẽ Phạm Nhàn nên hỏi, Đông Di thành ngươi và Giám Sát việncủa ta là kẻ thù không đội trời chung, vì sao ngươi lại tìm đến ta. Nhưng lạ thay,Phạm Nhàn không hỏi, mà Vương Hi cũng không chủ động mở miệng giảithích.Hai vị trẻ tuổi này đều có trí tuệ và năng lực tính toán vượt xa bạn bè cùng lứatuổi, chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Đối với Phạm Nhàn, ĐôngDi Thành nên phái người tới tiếp xúc với mình từ sớm, chỉ không ngờ nổi ngườiđến lại là một thiếu niên mà y nhìn không thấu.Không sai, Đông Di thành luôn duy trì mối quan hệ hòa hảo với phía TínDương, nghĩ lại thì vị Tứ Cố Kiếm kia chắc cũng giống như Diệp Lưu Vân,được hưởng phụng sự của Quân Sơn hội. Nhưng Phạm Nhàn lại biết, trên thếgian này không có kẻ địch vĩnh viễn, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi íchlà vĩnh viễn.Tuy năm xưa Tứ Cố Kiếm là một loại ngu ngốc, nhưng hắn có thể một mìnhmột kiếm bảo vệ Đông Di thành cùng những chư hầu tiểu quốc khác trong haimươi năm, chắc chắn không chỉ dựa vào thanh kiếm trên tay hắn.Những người cầm quyền của mỗi nước đều phải thận trọng, dưới áp lực mạnhmẽ của Khánh Quốc, nếu Đông Di thành muốn tiếp tục tồn tại, hắn buộc phảiduy trì mối liên hệ chặt chẽ với tầng lớp quyền lực cao nhất của Khánh Quốc.Mà mối quan hệ giữa Tứ Cố Kiếm và Trưởng công chúa cũng phát triển theohướng đó.Chỉ có điều theo sự xuất hiện của Phạm Nhàn, cấu trúc quyền lực của KhánhQuốc xem ra biến đổi cực lớn. Đặc biệt là sau khi y nắm giữ Giám Sát viện vàNội Khố, Phạm Nhàn đã có thực lực đe dọa được tới của Đông Di thành. Sosánh đôi bên thì thẻ đánh bạc trong tay Trưởng công chúa càng ngày càng ít.Không thể chỉ đặt trứng gà trong một rổ, thẻ đánh bạc không thể nằm vĩnh viễnở bên đại, những cô gái trong nhà không thể gả hết cho một gia đình, đây cũnglà vấn đề về phân chia rủi ro.Hiện tại Tứ Cố Kiếm đang đặt cược bên phe Trưởng công chúa, mối quan hệthân mật giữa Đông Di thành và Tín Dương vẫn là điều mà Phạm Nhàn khôngthể sánh kịp. Huống chi từ khi Phạm Nhàn bắt đầu hoạt động, y và Đông Dithành đã gây ra mối thù khó mà giải quyết được, ví dụ hai nữ sát thủ trên phốNgưu Lan, hay vụ tập kích đột ngột đối với Vân Chi Lan Vân đại gia bên TâyHồ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không chờ người áo xanh mở miệng, Phạm Nhàn nói: "Nếu ngươi có điều gìmuốn nói, cứ nói ra, nếu không thì ngồi xổm trong góc mà sưởi ấm, tuyết ngừngrơi thì ngươi liền đi đi."Người áo xanh hoàn toàn không tưởng tượng được sự việc sẽ phát triển như bâygiờ, không nhịn được lắc đầu. Hắn nhất định phải tiếp cận Phạm Nhàn trước khiđối phương đi vào kinh đô, truyền đạt cho Phạm Nhàn một số ý tứ của bên nàođó... Mà hắn lại vô tình biết được đích đến của mũi tên nho nhỏ kia, do đó tìmcơ hội xuất hiện trước mặt Phạm Nhàn. Ban đầu còn nghĩ có thể tạo ấn tượngtốt trong lần đầu gặp mặt Phạm Nhàn, nào ngờ tuy Phạm Nhàn không đa nghi,nhưng lại cực kỳ ngang ngạnh vạch trần tâm tư của mình.Sau một hồi suy nghĩ, người áo xanh mỉm cười nói: "Trên đường về kinh đô, tacó thể bảo vệ đại nhân một chút.""Lý do không đủ." Phạm Nhàn lắc đầu, "Ngươi tôi cũng đều biết, kẻ đến chỉ làmũi tên nhỏ, tôi còn không đặt hắn vào mắt."Người áo xanh lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài nói: “Ta mang một tintức tới cho đại nhân.”"Tin tức gì?"“Tin tức đến từ phía đông.”Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt người áo xanh.Người mặc áo xanh đương đầu với mọi chuyện như không. Thực ra người nàyđã là nhân vật xuất sắc nhất trong số những người trẻ tuổi khắp thiên hạ, chonên khi đối mặt với uy thế của Phạm Nhàn, hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy.Phạm Nhàn vỗ tay.Tất cả kiếm thủ và mật thám Giám Sát viện lẳng lặng đứng dậy, đi ra ngoai cửalớn của trường học. Hồng Thường Thanh cẩn thận quay người đóng kín cánhcửa gỗ lại, lưu lại đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh cho Phạm Nhàn và người áoxanh.Đợi bên trong khôi phục yên tâm, người áo xanh mỉm cười chắp tay hành lễ nói:“Đông Di thành xin vấn an Đề ti đại nhân.”Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi hít sâu vài hơi để bản thân khôi phụcbình tĩnh, đôi mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng hỏi: “Báo tên đi.”"Đồ đệ thứ mười ba trong Kiếm Lư, Thiết Tương.""Tứ Cố Kiếm chỉ nhận mười hai đồ đệ," Phạm Nhàn nhìn người áo xanh nói,"Hơn nữa ta chưa từng nghe nói trong Đông Di Thành có thiếu niên nào tênThiết Tương... Những người mà bản quan chưa nghe nói, đều không tồn tại."Với mạng lưới tình báo trải rộng khắp thiên hạ của Giám Sát viện, lời nói củaPhạm Nhàn rất tự tin.Người áo xanh cúi đầu, sau khi im lặng một hồi mới mỉm cười nói: "Tại hạ tênthật là Vương Hi, phụng lệnh sư phụ du lịch Khánh Quốc, đổi tên thành ThiếtTương.""Vương Hi?" Phạm Nhàn mỉm cười nói, "Tên rất hay."Người áo xanh tên Vương Hi mỉm cười nói: "Tên cũng không được hay cholắm, nhưng người vẫn còn có ích."Lúc này đáng lẽ Phạm Nhàn nên hỏi, Đông Di thành ngươi và Giám Sát việncủa ta là kẻ thù không đội trời chung, vì sao ngươi lại tìm đến ta. Nhưng lạ thay,Phạm Nhàn không hỏi, mà Vương Hi cũng không chủ động mở miệng giảithích.Hai vị trẻ tuổi này đều có trí tuệ và năng lực tính toán vượt xa bạn bè cùng lứatuổi, chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Đối với Phạm Nhàn, ĐôngDi Thành nên phái người tới tiếp xúc với mình từ sớm, chỉ không ngờ nổi ngườiđến lại là một thiếu niên mà y nhìn không thấu.Không sai, Đông Di thành luôn duy trì mối quan hệ hòa hảo với phía TínDương, nghĩ lại thì vị Tứ Cố Kiếm kia chắc cũng giống như Diệp Lưu Vân,được hưởng phụng sự của Quân Sơn hội. Nhưng Phạm Nhàn lại biết, trên thếgian này không có kẻ địch vĩnh viễn, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi íchlà vĩnh viễn.Tuy năm xưa Tứ Cố Kiếm là một loại ngu ngốc, nhưng hắn có thể một mìnhmột kiếm bảo vệ Đông Di thành cùng những chư hầu tiểu quốc khác trong haimươi năm, chắc chắn không chỉ dựa vào thanh kiếm trên tay hắn.Những người cầm quyền của mỗi nước đều phải thận trọng, dưới áp lực mạnhmẽ của Khánh Quốc, nếu Đông Di thành muốn tiếp tục tồn tại, hắn buộc phảiduy trì mối liên hệ chặt chẽ với tầng lớp quyền lực cao nhất của Khánh Quốc.Mà mối quan hệ giữa Tứ Cố Kiếm và Trưởng công chúa cũng phát triển theohướng đó.Chỉ có điều theo sự xuất hiện của Phạm Nhàn, cấu trúc quyền lực của KhánhQuốc xem ra biến đổi cực lớn. Đặc biệt là sau khi y nắm giữ Giám Sát viện vàNội Khố, Phạm Nhàn đã có thực lực đe dọa được tới của Đông Di thành. Sosánh đôi bên thì thẻ đánh bạc trong tay Trưởng công chúa càng ngày càng ít.Không thể chỉ đặt trứng gà trong một rổ, thẻ đánh bạc không thể nằm vĩnh viễnở bên đại, những cô gái trong nhà không thể gả hết cho một gia đình, đây cũnglà vấn đề về phân chia rủi ro.Hiện tại Tứ Cố Kiếm đang đặt cược bên phe Trưởng công chúa, mối quan hệthân mật giữa Đông Di thành và Tín Dương vẫn là điều mà Phạm Nhàn khôngthể sánh kịp. Huống chi từ khi Phạm Nhàn bắt đầu hoạt động, y và Đông Dithành đã gây ra mối thù khó mà giải quyết được, ví dụ hai nữ sát thủ trên phốNgưu Lan, hay vụ tập kích đột ngột đối với Vân Chi Lan Vân đại gia bên TâyHồ.

Chương 856: Vương Thập Tam Lang 2