Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 861: Có tuyết trong sơn cốc 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn im lặng một lúc, nghĩ thầm quả nhiên vị huynh đệ mũi tên nhỏ nàylà loại người cực kỳ dũng mãnh, dám đơn cung độc tiễn tới giết mình.Nói thêm vài câu, y bảo Quan Vũ Mị xuống xe.Đoàn xe lại nữa khởi hành. Đúng như Ảnh Tử dự báo thời tiết, những ngày sautrời vẫn không ngừng đổ tuyết. Bông tuyết lúc lớn lúc nhỏ, làm mê hoặc đôi mắtvà lòng người.Cuối cùng, đoàn xe an toàn đến Vị Châu ở thượng du Vị Hà. Nơi này là châuthành cuối cùng trước khi từ phía nam tiến vào kinh đô, thành trì không lớnnhưng cũng rất phồn hoa. Chẳng qua triều đình đã định sẵn thời gian trở về, cònhòm bạc gia sản của Phạm Nhàn vẫn trên dòng sông Vị Hà, được thủy quân SaChâu bảo vệ chậm rãi đi về kinh đô. Y không thể trì hoãn thêm.Vì vậy ngay vào ngày hôm sau, y đã rời Vị Châu. Chẳng qua lúc này PhạmNhàn đã công khai thân phận, đồng thời điều động một trăm châu quân từ VịChâu. Bên phía Vị Châu rất sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với vị đại nhân nàynên tất nhiên có yêu cầu gì cũng đáp ứng ngay.Đội ngũ được tăng cường, tiếp tục đi lên phía bắc một ngày, rời khỏi Vị Châubước vào Kinh Đô.Phạm Nhàn đứng trên xe ngựa, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trên ngọnnúi không cao lắm phía sau, Kinh Qua với chiếc mặt nạ bạc đang nhìn mình. Ygật đầu, Kinh Qua lên ngựa, nắm chặt tay phải, năm trăm Hắc Kỵ như một lưỡiđao màu đen cắt đứt núi rừng yên tĩnh, xuyên qua khu vực đồi núi, chuẩn bịquay trở lại doanh trại Hắc Kỵ cách đó bốn mươi dặm.Đây là quy định cứng nhắc của triều đình Khánh Quốc. Hắc Kỵ là lực lượngquân đội do Hoàng đế trực tiếp chỉ thị cho Trần Bình Bình, nhưng để đảm bảovị thế siêu phàm và cân bằng của Giám Sát Viện, Hắc Kỵ bị nghiêm cấm bướcvào phạm vi của kinh đô.Bước một bước vào thôi cũng giết không tha, đây là luật sắt của Hắc Kỵ. PhạmNhàn thường suy nghĩ, từ quy định này cũng có thể thấy được, tuy ông giàHoàng đế nhà mình tự tin đến mức tự luyến, ngay cả chuyện có người phản loạncũng coi như trò đùa, nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng nếu giới quyền quý củaKhánh Quốc nổi loạn, không ai đáng sợ hơn lão thọt.Tuy hoàng đế không tin rằng lão thọt sẽ tạo phản, nhưng với tư cách là đếvương, hắn nhất định phải đề phòng.Vào tới trong kinh đô, đường lớn dần dần rộng lên, núi rừng dần dần ít đi, ngườiđi đường dần dần đông đúc, bão tuyết dần dần giảm bớt, tuyết đọng dần dần tanchảy, bùn lầy bao phủ móng ngựa, khiến cho cả đoàn xe di chuyển có vẻ hơikhó khăn.Có điều mọi người trong Giám Sát viện dường như lại cảm thấy an lòng hơn.Trong phạm vi kinh đô, không ai dám mạo hiểm tiến hành ám sát giữa banngày.Tuy Phạm Nhànlà người rất cẩn thận nhưng cũng không ngoại lệ. Từ khi KhánhQuốc được thành lập, tuy thi thoảng quân đội lại sản sinh ra những người cótham vọng rất lớn, nhưng không ai dám làm loạn gần kinh đô.Một thung lũng nhỏ hiện ra trước mắt, tuyết trắng phủ lên rừng cây xanh màuquý giá, khiến những cành cây kêu kẽo kẹt dưới gánh nặng, băng giá đóngthành từng cột dài.Phạm Nhàn vén tấm màn che, nhìn vào sơn cốc kia, phát hiện trên núi không cótới một tảng đá. Phía xa xa có thể loáng thoáng có thể thấy được bức thành tolớn của kinh đô, như một con thú khổng lồ, khiến người ta ngột ngạt.Phạm Nhàn mỉm cười, kinh đô, cuối cùng ta đã trở lại. Cái mũi tên vô lý kia củavị huynh đệ mũi tên nhỏ lại khiến mình căng thẳng nhiều ngày như vậy. Xem ramình cần cải thiện hơn nữa về mặt tu tâm dưỡng tính.o O oBỗng dưng, vành tai y rung động, nghe thấy tiếng lưỡi dao sắc đâm vào thịtvang lên từ rừng núi phía trước. Đó là tiếng Ảnh Tử động thủ. Sau đó y lại nghethấy tiếng bắn nỏ.Phạm Nhàn hét lớn một tiếng, giơ tay ra nắm lấy người đánh xe phía trước, tấtcả xe ngựa trong đội đều dừng lại theo tiếng hét của y!Trên ngọn núi không cao mấy kia, một mũi nỏ khổng lồ xé gió bay đến, mangtheo tiếng gầm thét như sấm nổ, viu một tiếng bắn trúng xe ngựa nơi PhạmNhàn đang ngồi.Người đánh xe phía hét lên một tiếng, thoát khỏi tay Phạm Nhàn, đứng chắntrước mặt y!Tuy Phạm Nhàn phản ứng cực kỳ nhanh chóng, nhưng mũi nỏ dài cỡ cánh tayngười vẫn cực kỳ tàn nhẫn cắm thẳng vào ngực bụng của người đánh xe. Hoamáu và nội tạng bắn ra, phủ đầy thành xe!Mũi nỏ xuyên qua người, ghim xác người đánh xe bên cạnh Phạm Nhàn. Sắcmặt y trở nên âm trầm, vỗ vào thành xe một cái, một tiếng cạch vang lên, trongrèm xe lập tức có một tấm ván gỗ nhanh chóng rơi xuống, phong tỏa toàn bộkhoang xe.Ngay sau đó, chỉ nghe hàng loạt âm thanh khủng khiếp vang lên, tiếng nỏ bắnnghẹt thở đồng loạt vang lên trong sơn cốc!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn im lặng một lúc, nghĩ thầm quả nhiên vị huynh đệ mũi tên nhỏ nàylà loại người cực kỳ dũng mãnh, dám đơn cung độc tiễn tới giết mình.Nói thêm vài câu, y bảo Quan Vũ Mị xuống xe.Đoàn xe lại nữa khởi hành. Đúng như Ảnh Tử dự báo thời tiết, những ngày sautrời vẫn không ngừng đổ tuyết. Bông tuyết lúc lớn lúc nhỏ, làm mê hoặc đôi mắtvà lòng người.Cuối cùng, đoàn xe an toàn đến Vị Châu ở thượng du Vị Hà. Nơi này là châuthành cuối cùng trước khi từ phía nam tiến vào kinh đô, thành trì không lớnnhưng cũng rất phồn hoa. Chẳng qua triều đình đã định sẵn thời gian trở về, cònhòm bạc gia sản của Phạm Nhàn vẫn trên dòng sông Vị Hà, được thủy quân SaChâu bảo vệ chậm rãi đi về kinh đô. Y không thể trì hoãn thêm.Vì vậy ngay vào ngày hôm sau, y đã rời Vị Châu. Chẳng qua lúc này PhạmNhàn đã công khai thân phận, đồng thời điều động một trăm châu quân từ VịChâu. Bên phía Vị Châu rất sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với vị đại nhân nàynên tất nhiên có yêu cầu gì cũng đáp ứng ngay.Đội ngũ được tăng cường, tiếp tục đi lên phía bắc một ngày, rời khỏi Vị Châubước vào Kinh Đô.Phạm Nhàn đứng trên xe ngựa, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trên ngọnnúi không cao lắm phía sau, Kinh Qua với chiếc mặt nạ bạc đang nhìn mình. Ygật đầu, Kinh Qua lên ngựa, nắm chặt tay phải, năm trăm Hắc Kỵ như một lưỡiđao màu đen cắt đứt núi rừng yên tĩnh, xuyên qua khu vực đồi núi, chuẩn bịquay trở lại doanh trại Hắc Kỵ cách đó bốn mươi dặm.Đây là quy định cứng nhắc của triều đình Khánh Quốc. Hắc Kỵ là lực lượngquân đội do Hoàng đế trực tiếp chỉ thị cho Trần Bình Bình, nhưng để đảm bảovị thế siêu phàm và cân bằng của Giám Sát Viện, Hắc Kỵ bị nghiêm cấm bướcvào phạm vi của kinh đô.Bước một bước vào thôi cũng giết không tha, đây là luật sắt của Hắc Kỵ. PhạmNhàn thường suy nghĩ, từ quy định này cũng có thể thấy được, tuy ông giàHoàng đế nhà mình tự tin đến mức tự luyến, ngay cả chuyện có người phản loạncũng coi như trò đùa, nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng nếu giới quyền quý củaKhánh Quốc nổi loạn, không ai đáng sợ hơn lão thọt.Tuy hoàng đế không tin rằng lão thọt sẽ tạo phản, nhưng với tư cách là đếvương, hắn nhất định phải đề phòng.Vào tới trong kinh đô, đường lớn dần dần rộng lên, núi rừng dần dần ít đi, ngườiđi đường dần dần đông đúc, bão tuyết dần dần giảm bớt, tuyết đọng dần dần tanchảy, bùn lầy bao phủ móng ngựa, khiến cho cả đoàn xe di chuyển có vẻ hơikhó khăn.Có điều mọi người trong Giám Sát viện dường như lại cảm thấy an lòng hơn.Trong phạm vi kinh đô, không ai dám mạo hiểm tiến hành ám sát giữa banngày.Tuy Phạm Nhànlà người rất cẩn thận nhưng cũng không ngoại lệ. Từ khi KhánhQuốc được thành lập, tuy thi thoảng quân đội lại sản sinh ra những người cótham vọng rất lớn, nhưng không ai dám làm loạn gần kinh đô.Một thung lũng nhỏ hiện ra trước mắt, tuyết trắng phủ lên rừng cây xanh màuquý giá, khiến những cành cây kêu kẽo kẹt dưới gánh nặng, băng giá đóngthành từng cột dài.Phạm Nhàn vén tấm màn che, nhìn vào sơn cốc kia, phát hiện trên núi không cótới một tảng đá. Phía xa xa có thể loáng thoáng có thể thấy được bức thành tolớn của kinh đô, như một con thú khổng lồ, khiến người ta ngột ngạt.Phạm Nhàn mỉm cười, kinh đô, cuối cùng ta đã trở lại. Cái mũi tên vô lý kia củavị huynh đệ mũi tên nhỏ lại khiến mình căng thẳng nhiều ngày như vậy. Xem ramình cần cải thiện hơn nữa về mặt tu tâm dưỡng tính.o O oBỗng dưng, vành tai y rung động, nghe thấy tiếng lưỡi dao sắc đâm vào thịtvang lên từ rừng núi phía trước. Đó là tiếng Ảnh Tử động thủ. Sau đó y lại nghethấy tiếng bắn nỏ.Phạm Nhàn hét lớn một tiếng, giơ tay ra nắm lấy người đánh xe phía trước, tấtcả xe ngựa trong đội đều dừng lại theo tiếng hét của y!Trên ngọn núi không cao mấy kia, một mũi nỏ khổng lồ xé gió bay đến, mangtheo tiếng gầm thét như sấm nổ, viu một tiếng bắn trúng xe ngựa nơi PhạmNhàn đang ngồi.Người đánh xe phía hét lên một tiếng, thoát khỏi tay Phạm Nhàn, đứng chắntrước mặt y!Tuy Phạm Nhàn phản ứng cực kỳ nhanh chóng, nhưng mũi nỏ dài cỡ cánh tayngười vẫn cực kỳ tàn nhẫn cắm thẳng vào ngực bụng của người đánh xe. Hoamáu và nội tạng bắn ra, phủ đầy thành xe!Mũi nỏ xuyên qua người, ghim xác người đánh xe bên cạnh Phạm Nhàn. Sắcmặt y trở nên âm trầm, vỗ vào thành xe một cái, một tiếng cạch vang lên, trongrèm xe lập tức có một tấm ván gỗ nhanh chóng rơi xuống, phong tỏa toàn bộkhoang xe.Ngay sau đó, chỉ nghe hàng loạt âm thanh khủng khiếp vang lên, tiếng nỏ bắnnghẹt thở đồng loạt vang lên trong sơn cốc!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn im lặng một lúc, nghĩ thầm quả nhiên vị huynh đệ mũi tên nhỏ nàylà loại người cực kỳ dũng mãnh, dám đơn cung độc tiễn tới giết mình.Nói thêm vài câu, y bảo Quan Vũ Mị xuống xe.Đoàn xe lại nữa khởi hành. Đúng như Ảnh Tử dự báo thời tiết, những ngày sautrời vẫn không ngừng đổ tuyết. Bông tuyết lúc lớn lúc nhỏ, làm mê hoặc đôi mắtvà lòng người.Cuối cùng, đoàn xe an toàn đến Vị Châu ở thượng du Vị Hà. Nơi này là châuthành cuối cùng trước khi từ phía nam tiến vào kinh đô, thành trì không lớnnhưng cũng rất phồn hoa. Chẳng qua triều đình đã định sẵn thời gian trở về, cònhòm bạc gia sản của Phạm Nhàn vẫn trên dòng sông Vị Hà, được thủy quân SaChâu bảo vệ chậm rãi đi về kinh đô. Y không thể trì hoãn thêm.Vì vậy ngay vào ngày hôm sau, y đã rời Vị Châu. Chẳng qua lúc này PhạmNhàn đã công khai thân phận, đồng thời điều động một trăm châu quân từ VịChâu. Bên phía Vị Châu rất sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với vị đại nhân nàynên tất nhiên có yêu cầu gì cũng đáp ứng ngay.Đội ngũ được tăng cường, tiếp tục đi lên phía bắc một ngày, rời khỏi Vị Châubước vào Kinh Đô.Phạm Nhàn đứng trên xe ngựa, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trên ngọnnúi không cao lắm phía sau, Kinh Qua với chiếc mặt nạ bạc đang nhìn mình. Ygật đầu, Kinh Qua lên ngựa, nắm chặt tay phải, năm trăm Hắc Kỵ như một lưỡiđao màu đen cắt đứt núi rừng yên tĩnh, xuyên qua khu vực đồi núi, chuẩn bịquay trở lại doanh trại Hắc Kỵ cách đó bốn mươi dặm.Đây là quy định cứng nhắc của triều đình Khánh Quốc. Hắc Kỵ là lực lượngquân đội do Hoàng đế trực tiếp chỉ thị cho Trần Bình Bình, nhưng để đảm bảovị thế siêu phàm và cân bằng của Giám Sát Viện, Hắc Kỵ bị nghiêm cấm bướcvào phạm vi của kinh đô.Bước một bước vào thôi cũng giết không tha, đây là luật sắt của Hắc Kỵ. PhạmNhàn thường suy nghĩ, từ quy định này cũng có thể thấy được, tuy ông giàHoàng đế nhà mình tự tin đến mức tự luyến, ngay cả chuyện có người phản loạncũng coi như trò đùa, nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng nếu giới quyền quý củaKhánh Quốc nổi loạn, không ai đáng sợ hơn lão thọt.Tuy hoàng đế không tin rằng lão thọt sẽ tạo phản, nhưng với tư cách là đếvương, hắn nhất định phải đề phòng.Vào tới trong kinh đô, đường lớn dần dần rộng lên, núi rừng dần dần ít đi, ngườiđi đường dần dần đông đúc, bão tuyết dần dần giảm bớt, tuyết đọng dần dần tanchảy, bùn lầy bao phủ móng ngựa, khiến cho cả đoàn xe di chuyển có vẻ hơikhó khăn.Có điều mọi người trong Giám Sát viện dường như lại cảm thấy an lòng hơn.Trong phạm vi kinh đô, không ai dám mạo hiểm tiến hành ám sát giữa banngày.Tuy Phạm Nhànlà người rất cẩn thận nhưng cũng không ngoại lệ. Từ khi KhánhQuốc được thành lập, tuy thi thoảng quân đội lại sản sinh ra những người cótham vọng rất lớn, nhưng không ai dám làm loạn gần kinh đô.Một thung lũng nhỏ hiện ra trước mắt, tuyết trắng phủ lên rừng cây xanh màuquý giá, khiến những cành cây kêu kẽo kẹt dưới gánh nặng, băng giá đóngthành từng cột dài.Phạm Nhàn vén tấm màn che, nhìn vào sơn cốc kia, phát hiện trên núi không cótới một tảng đá. Phía xa xa có thể loáng thoáng có thể thấy được bức thành tolớn của kinh đô, như một con thú khổng lồ, khiến người ta ngột ngạt.Phạm Nhàn mỉm cười, kinh đô, cuối cùng ta đã trở lại. Cái mũi tên vô lý kia củavị huynh đệ mũi tên nhỏ lại khiến mình căng thẳng nhiều ngày như vậy. Xem ramình cần cải thiện hơn nữa về mặt tu tâm dưỡng tính.o O oBỗng dưng, vành tai y rung động, nghe thấy tiếng lưỡi dao sắc đâm vào thịtvang lên từ rừng núi phía trước. Đó là tiếng Ảnh Tử động thủ. Sau đó y lại nghethấy tiếng bắn nỏ.Phạm Nhàn hét lớn một tiếng, giơ tay ra nắm lấy người đánh xe phía trước, tấtcả xe ngựa trong đội đều dừng lại theo tiếng hét của y!Trên ngọn núi không cao mấy kia, một mũi nỏ khổng lồ xé gió bay đến, mangtheo tiếng gầm thét như sấm nổ, viu một tiếng bắn trúng xe ngựa nơi PhạmNhàn đang ngồi.Người đánh xe phía hét lên một tiếng, thoát khỏi tay Phạm Nhàn, đứng chắntrước mặt y!Tuy Phạm Nhàn phản ứng cực kỳ nhanh chóng, nhưng mũi nỏ dài cỡ cánh tayngười vẫn cực kỳ tàn nhẫn cắm thẳng vào ngực bụng của người đánh xe. Hoamáu và nội tạng bắn ra, phủ đầy thành xe!Mũi nỏ xuyên qua người, ghim xác người đánh xe bên cạnh Phạm Nhàn. Sắcmặt y trở nên âm trầm, vỗ vào thành xe một cái, một tiếng cạch vang lên, trongrèm xe lập tức có một tấm ván gỗ nhanh chóng rơi xuống, phong tỏa toàn bộkhoang xe.Ngay sau đó, chỉ nghe hàng loạt âm thanh khủng khiếp vang lên, tiếng nỏ bắnnghẹt thở đồng loạt vang lên trong sơn cốc!

Chương 861: Có tuyết trong sơn cốc 4